: Nomore8x
Về phần bức tường của nhà tranh thì đều là một loại cây là Thanh Tịnh Trúc, được ghép lại một cách chặt chẽ, tạo thành vách tường. Loại Thanh Tịnh Trúc này không phải là vật khó tìm, bản thân cũng không có tác dụng gì quá lớn, nhưng, chỉ cần có cái đồ chơi này ở đây, mấy loại độc trùng gì đó ở xung quanh, hoàn toàn không dám đi qua nơi này.
Mà cái đồ chơi này còn có một cái lợi lớn nhất là đông ấm hè mát, là công cụ điều hòa tự nhiên! Hơn nữa quanh năm lại tỏa ra một mùi hương thanh khiết sâu lắng, phối hợp với Huyền Linh Mộc ở đây, một gian nhà tranh này, chính là thiên đường tu luyện.
Cái con mẹ nó so với nhang muỗi, vợt điện còn hữu dụng hơn nhiều!
Quân đại thiếu gia ganh tị trong lòng, trắng trợn ganh ghét!
Sau khi nhìn thêm đám dây leo quấn quanh bên trên nóc phòng Huyền Linh Mộc, con mắt của Quân đại thiếu gia đã muốn biến thành mắt sói rồi! Toàn một màu xanh lục! Phượng Vĩ Đằng, Triêu Thánh Đằng; Tử La Đằng, Thủ Ô Đằng... Bát Bảo Chi, Trường Sinh Mạn...
Quân đại thiếu gia nhức răng hít một hơi thật sâu... Những thứ này đều là thiên tài địa bảo hiếm có a! (NV: hãn kiến hãn văn = ít được nhìn thấy, ít được nghe thấy). Mẹ nó, các ngươi quá tiết kiệm rồi đó...
Hiện tại lão tử có thể nói là giàu có nhất thiên hạ, cũng không giám xa xỉ như vậy a... Đám vương bát đản Thiên Thánh Cung này, ở đây trồng nên chỗ thần tiên khó cầu, lại còn ở trước mặt mình ra vẻ giản dị, nói cái gì mà -Cần Kiệm, chính là truyền thống tốt đẹp của Thiên Thánh Cung-, kiệm cái con bà nhà ngươi! Các ngươi nó thế không biết xấu hổ hay sao, sao các ngươi không chết đi a...
Lời này, cũng quá trái với lương tâm rồi!
- Làm sao vậy? Quân công tử, nhà cửa đơn sơ, xin đừng trách thất lễ.
Khúc Vật Hồi cẩn thận nói.
Quân Mạc Tà run rẩy, hai mắt bỗng nhiên rưng rưng nắm lấy tay Khúc Vật Hồi:
- Khúc lão tiền bối, cần kiệm giản dị chính là đức tính tốt đẹp nhất của con người, ta...ta...… con mẹ nó cũng muốn học tập các ngươi, tiết kiệm như thế này, cũng là hồi ức ngọt ngào.... Để cho tang mang đi mấy gian nhà tranh ở đây...... không cần nhiều, năm sáu cái là được, để cho vãn bối noi theo một chút mỹ đức của tiền bối a....
- Cút! Tiểu tử nhà ngươi nghĩ hay quá nhỉ!
Khúc Vật Hồi liền mở miệng mắng, tên này cũng quá tham lam rồi! Vừa mới mở mồm đã là năm sáu gian...… Hắn coi đây là gì? Độn Thế Tiên Cung Mạc Vô Đạo cầu mấy trăm năm cũng chỉ muốn vài cọng mà thôi, vừa mới nhìn thấy đã muốn cho hắn hơn một nửa...…
- Kiều Ảnh.... ngươi trở về rồi hả? Ân, còn có khách quý cũng đã đến àh? Sao còn không vào?
Một thanh âm ôn hoàn khoan thai vang lên, không mang theo chút bực bội nào.
Vẻ mặt ba người hơi trịnh trọng, thấp giọng đáp:
-Vâng!
Lúc này mới nói với Quân Mạc Tà:
- Quân công tử, xin mời!
- Vậy thì bản thiếu gia không khách sáo nữa.
Quân Mạc Tà cười, cất bước đi đằng trước, tò mò hỏi:
- Ở đây có tổng cộng một trăm ba mươi sáu gian phòng, nhưng không biết là có phải đều đã có người ở?
-Đều có người ở? Làm sao có thể!
Khúc Vật Hồi Lắc Đầu, nói:
- Khoảng chừng một nửa là không có, trải qua vạn năm, chỉ có người tấn cấp Thánh Hoàng thành công, mới có tư cách vào ở nơi này! Lúc trước, ở bên trong Thiên Phạt sâm lâm lại hao tổn nhiều người, lần này còn bị ngươi giết một đám! Trước mắt ở đây, cũng chỉ còn không đến sáu mươi người thôi....
- Sáu mươi người! mươi người Thánh Hoàng hoặc là trên Thánh Hoàng cường giả....
Quân Mạc Tà hít một hơi lạnh. Nhe răng nhếch miệng mà hỏi:
- Hai vị tiền bối ở đây, đại khái có địa vị gì?
- Hai người lão phu là Tả Hữu hộ pháp, chỉ là một cái hư danh, thực lực...… Đại khái cũng là mười người nổi danh. Không đáng nhắc đến!
Tuy ngoài miệng Khúc Vật Hồi nói là -không đáng nhắc đến- nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý ai cũng nhìn ra được.
- Bội phục, bội phục, đúng là thần tượng của ta.
Vẻ mặt Quân Mạc Tà tỏ ra ngưỡng mộ, Khúc Vật Hồi hiện tại chính là đối tượng mà Quân Mạc Tà lựa chọn khinh bỉ nhiều nhất, chỉ cần nhớ đến bộ dáng lão già này nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc như bò rống thì ráng giữ cho không nôn mửa đã khó khăn lắm rồi!
Vừa nói chuyện, bốn người vừa đi đến trước của một gian nhà cỏ lớn nhất ở chính giữa, gian nhà cỏ này chiếm diện tích khoảng năm sáu trượng, so sánh Huyền Linh Mộc và Thanh Tịnh Trúc cùng với linh hoa dị thảo bốn phía hiển nhiên là có độ tuổi lớn hơn, xem ra chính là vị trí trung tâm của Thiên Thánh Cung.
- Vào đi!
Từ bên trong truyền ra một âm thanh nhẹ nhàng thân thiết.
Mà theo âm thanh này vang lên, cách cửa căn nhà cỏ đột nhiên mở ra...… Với tu vi của Quân Mạc Tà cũng không cảm thấy được một chút chấn động của huyền khí.
Ba người còn chưa nhấc chân, đã nghe thấy từ bên trong bông nhiên truyền đến một tiếng kinh ngạc:
- Ồ?
Âm thanh cực thấp, nhưng ý kinh ngạc trong đó lại rõ ràng.
Thành Ngâm Khiếu, Khúc Vật Hồi và Kiều Ảnh sắc mặt đột nhiên đại biến! Đây là thanh âm của cung chủ!
Đã hơn một nghìn năm rồi, chưa có gì làm cho cung chủ kinh ngạc, nhưng hôm nay, lại đột nhiên phát ra loại thanh âm này!
Chẳng lẽ lại liên quan đến Quân Mạc Tà hay sao?
Sau đó trầm mặc trong phút chốc, liền thấy được bóng người phiêu hốt, đến khi ba người đi tới, nhìn thấy trong phòng bày ra mười cái ghế phân ra hai bên, trong đó cũng có ba cái ghế trống, những cái khác đều đã có người ngồi.
Độ cao chỗ này so với mặt biển, theo phán đoán của Quân Mạc Tà, kiểu gì cũng phải bảy tám ngàn mét, nhưng lại không hề có cảm giác thiếu dưỡng khí, bên ngoài tầng băng mọc lên san sát như rừng, tuyết phủ trắng xóa, từ trước đến nay không thay đổi, nhưng trong đại sảnh này, không ngờ lại ôn hòa như xuân!
Bốn người đi vào hết, tám người mười sáu ánh mắt trong phòng đều không hẹn mà cùng tập trung vào trên người Quân Mạc Tà.
Từng ánh mắt vừa ấm áp, vừa lạnh nhạt, lại vừa giống như đèn pha, Quân Mạc Tà cảm thấy mình giống như đang trần truồng cho người ta nhìn.
Nhưng hắn vẫn bình tĩnh, dù sao cũng là nam nhân, xem thì xem đi, xem thoải mái đi, không sao cả, 'tiền vốn' ta hùng hậu, chỉ cần các ngươi xem xong không tự ti là được... Đương nhiên, nếu như các ngươi tự ti thì ta cũng chịu, ai bảo các ngươi không có 'tiền vốn' tốt như bản thiếu gia đây....
Kiều Ảnh và ba người kia chẳng biết đã ngồi xuống từ lúc nào, ba cái ghế còn trống kia đúng là để cho bọn hắn, Quân Mạc Tà chú ý một chút, Kiều Ảnh ngồi ở vị trí giữa năm cái ghế bên trái, còn Thành Ngâm Khiếu cùng Khúc Vật Hồi ngồi ở sát rìa hai bên, mỗi bên một người.
Chẳng trách mà được gọi là hộ pháp, hóa ra là như vậy... Đúng là thời này, vẫn không có một nữ nhân có địa vị cao...
Quân đại thiếu gia trắng trợn oán thầm. Hắn cũng không biết, Kiều Ảnh bời vì nguyên nhân tuệ nhãn, Tại Thiên Thánh cung có địa vị rất đặc thù, địa vị cũng chỉ kém Thiên Thánh Cung chủ mà thôi, còn Thành Ngâm Khiếu, Khúc Vật Hồi mặc dù địa vị ở đây không cao, nhưng trong mọi người ở đây, dù là Tam đại thánh địa thành chủ nhìn thấy bọn hắn, cũng phải cung kính có thừa, kính thì có ba phần, nhưng sợ phải đến bảy phần!
Người đang ngồi, áo trắng như tuyết, đều là nhân vật trăm năm trước, không có một ai là lão nhân tóc trắng đầy đầu cả, đưa mắt nhìn lên, mấy người này đều là cường tráng khỏe mạnh, mỗi người tóc đen đầy đầu, da thịt như ngọc, bề ngoài tất cả đều là trung niên mỹ nam tử...
Quân Mạc Tà oán thầm một tiếng: Trung niên mỹ nam tử, ta nhổ! một đám lão yêu quái, muốn lừa bản thiếu gia sao?
Quân Mạc Tà vẫn còn nhớ, đám trung nhiên nhân trước mắt này, tùy tiện một người cũng phải một nghìn tám trăm tuổi rồi. Nhất định là một đám lão yêu quái trăm phần trăm.
Từng ánh mắt sắc bén, giăng khắp trên người Quân Mạc Tà, lại không có ai mở miệng nói chuyện trước, vì thế trong phòng cực kì yên tĩnh, sắc mặt mọi người ở đây, dần dần đều lộ ra vẻ thận trọng....
- Người này thế nào?
Vẫn là thanh âm nhẹ nhàng gần gũi lúc trước.
Trong lòng Quân Mạc Tà không khỏi có phần kinh ngạc, vừa rồi tuy ánh mắt mọi người đều ở trên người hắn, nhưng hắn chỉ cảm thấy có mười sáu ánh mắt, mà cũng không phát hiện ra còn có người khác.
Bây giờ giọng nói này lại vang lên, Quân đại thiếu gia mới phát hiện ra, ở i diện mình, có một người đang mỉm cười nhìn mình, bây giờ tuy đã xác nhận người kia tồn tại, nhưng vẫn còn một cảm giác chưa rõ ràng.
Người này rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng Quân Mạc Tà lại cảm thấy như là hư ảo, tựa như một hư ảnh đến từ một thời không khác....
Loại cảm giác này, cũng chỉ có trên người Cửu U Thập Tứ Thiếu mới gặp qua! Không hề nghi ngờ, cảnh giới của người này hiển nhiên cũng đã đạt tới phá toái hư không siêu diệu cảnh giới! Chỉ sợ cách cái gọi là Phá Toái một bước cuối cùng, cũng chỉ chênh lệch có một bước mà thôi!
Đã nhận ra như vậy, không khỏi làm cho Quân Mạc Tà rợn cả tóc gáy! Không ngờ một phương thánh địa, lại có siêu cường nhân như vậy tồn tại!
Đã có cường nhân như thế...…Vậy thì tại sao bọn họ vẫn để cho Cửu U Thập Tứ Thiếu hoành hành nhiều năm như vậy? Một đánh một thì vẫn chưa địch lại, nhưng hai bên sớm đã thù hận ngập trời, trong tình huống cảnh giới tương đương, chỉ cần nhiều hơn vài tên có thực lực, cảnh giới đủ để trợ lực đánh một trận, đủ để chế địch liều mạng, thậm chí cơ hội Cửu U Thập Tứ Thiếu thoát thân đào mạng là cực kỳ nhỏ bé!
Trong khi Quân Mạc Tà đang suy nghĩ, chỉ nghe thấy người thứ nhất bên phải thanh nhã nói:
- Kẻ này... Chắc chắn là thiên tài có một không hai từ cổ chí kim!
Người thứ hai bên trái than thở một tiếng, nói:
- Đúng vậy,nếu để hắn phát triển, chắc chắn thành tựu tương lại của người này chưa chắc đã kém hơn Cửu U Đệ Nhất Thiếu năm đó, thậm chí còn cao hơn!
Hai người này vừa mở miệng liền đề cao Quân Mạc Tà!
Mọi người sau khi nghe hai người này nói xong, nhao nhao gật đầu. Người thứ tư bên phải có một cái bớt nhàn nhạt, hắn nói:
- Tuổi người này rất trẻ, theo quan sát của lão phu, lông tóc của hắn chưa biến chất, cơ thịt trên mặt cũng là tự nhiên, không có dấu vết khi phản lão hoàn đồng, bên má còn có tóc mai còn xanh.... Ta có thể xác nhận, số tuổi thực sự người này, chắc chắn chưa đến hai mươi tuổi.
Những người còn lại thêm lần nữa gật đầu tán thành.
Người thứ nhất bên trái mắt sắc bén như ưng, mắt nhìn Quân Mạc Tà thật lâu, thản nhiên nói:
- Trừ những lời vừa mới nói ra, càng đáng quý là: Nếu là một thiếu niên bình thường, cho dù cá tính có vững vàng đến mức nào đi chăng nữa thì tâm tư tự cao tự đại cũng sẽ không bất đồng với những thiếu niên khác! Nhưng kẻ trước mặt đây lại không giống như thế! Kẻ nào nghe chúng ta khích lệ, thì vui mừng sẽ lộ rõ trên nét mặt, mặt mũi dương dương đắc ý, thật là hết sức giả tạo!
Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:
- Trong mắt có ý cười, thậm chí có một chút kiêu ngạo, nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi, trong mắt lại chân chính là thần quang, ẩn giấu lúc có lúc không, trầm ổn ngưng trọng. Khi xưa, lúc lão phu đạt tới cảnh giới Thánh Hoàng giống người này, cảnh giới tinh thần của ta lúc đó còn kém rất xa cảnh giới của hắn hiện giờ!
- Lời ấy cực kỳ có lý! Tính tình người này rất kiên nghị, thành tựu trước mắt tất nhiên là vô cùng cao, nhưng lại không tự thỏa mãn chút nào, tấm lòng cầu tiến vẫn hừng hực, hắn mặc dù trên mặt hiện lên vẻ khoan thai, vui vẻ, nhưng bờ môi cùng đôi má cũng chỉ hơi nhếch lên, cái này là do hậu thiên hình thành, không phải là tướng mạo tiên thiên (tiên thiên là do bẩm sinh, vừa sinh ra đã có, hậu thiên là do sinh hoạt bình thường tạo nên). Điều này nói lên tâm tính người này tàn nhẫn dứt khoát, vô tình lãnh khốc, đối đãi địch nhân tất nhiên là không từ thủ đoạn! Trong lòng mỗi một người vô luận như thế nào đều tồn tại một chút tâm tình thương cảm, ít có ngoại lệ, nhưng trong nội tâm người này, lại không còn chút nào! Đây chính là một người có tâm tư cực đoan tàn khốc, sự kiên nhẫn của cường giả!
Người thứ hai bên phải thận trọng quan sát, từ từ rút ra kết luận.
Người thứ ba bên phải đang ngồi ngay ngắn, thân hình thẳng tắp như cây thương, lời vừa nói ra giống như vàng sắt đập vào nhau:
- Đúng thế! Hôm nay, hắn tựu đứng ở chỗ này, mặc chúng ta xoi mói, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn giữ nguyên không thay đổi, thậm chí thần sắc trong con ngươi cũng không có bất kỳ chấn động, áo bào vững vàng, hai tay hai chân đều không có một chút động tác, nhưng lại rất tự nhiên!
- Cũng có thể nói, hắn tuyệt đối có thể chạy trốn! Điều này lại làm cho người ta khó hiểu, thực lực người này nếu chỉ dùng tuổi để luận, đúng là vừa nghe đã rợn cả người, không thể tưởng tượng, nhưng vẫn không phải là đối thủ của chúng ta, hắn có thể tin tưởng toàn thân trở ra hay sao? Cùng đối mặt với mười một người chúng ta, dù là Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không còn đường sống, nhưng ta hoàn toàn nhìn thấy lòng tin của hắn, đó là sự tự tin từ tận đáy lòng, tự tin không ai có thể dao dộng!
- Kẻ này, rất đáng sợ! Thật sự đáng sợ!
Đây là sau khi sáu người nói chuyện xong, đồng thanh đưa ra chung một kết luận!
Quân Mạc Tà mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm (Ý chỉ người không liếc mắt nhìn ngang dọc.), điềm đạm mỉm cười, dường như không để ý chút nào, nhưng trong long rung động vạn phần! Mấy người này, quả nhiên là mắt sáng như đuốc, chỉ sợ trên người mình có mấy cái tóc gáy cũng khó có thể thoát khỏi mắt bọn họ, quả nhiên không hổ là lão yêu tinh trong truyền thuyết, sức quan sát cẩn thận đến mức độ như vậy!
Chỉ tiếc, tuy bọn hắn nhìn ra lòng tin của mình, lại không thể nhìn ra át chủ bài thực sự của mình. Ngoại trừ Cửu U Đệ Nhất Thiếu, trên thế gian này chẳng ai biết, át chủ thực sự của mình là cái gì!
- Các ngươi vẫn còn không để ý một điều, là điều quan trọng nhất.
Lúc này người áo trắng ngồi trên cùng lại nói tiếp, hắn nói chuyện đều nhẹ nhàng thân thiết, như suối mát trong núi, thấm tận ruột gan:
- Vừa rồi mười một người chúng ta cùng quan sát người này, xem xét tại đây, mọi người không quan sát kỹ, sẽ hữu ý vô ý phóng xuất ra khí tức đặc biệt của mỗi người. Ngay cả là do vô tình để lộ một chút, nhưng mười một người gộp lại, cho dù là là các ngươi đứng vào vị trí của hắn, cũng chưa chắc có thể chịu đựng được, nhất định phải phóng xuất ra khí thế của bản thân mới có thể tương đối chống lại, chỉ có như vậy mới có thể cam đoan trong tâm thần không lưu lại sơ hở!
- Nhưng hắn vẫn không có! Hoàn toàn không phát ra chút khí tức nào!
Người ngồi trên chỗ cao nhất nhẹ nhàng nói, nhưng câu nói kia lại làm cho mấy người ở dưới đồng thời biến sắc!
Người đứng đầu kia nhẹ nhàng cười, nhẹ nhàn ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc nhìn Quân Mạc Tà.
Nhưng cái nhìn này, lại là cho Quân đại thiếu gia cảm thấy con mắt mình như bị hai cái cương châm nung đỏ ép xuống, tròng mắt Quân Mạc Tà bất giác hơi híp, lập tức hai đạo hàn quang chói mắt phóng ra, chống lại ánh mắt lãnh đạm kia.
Đây cũng là lần đầu tiên sau khi Quân Mạc Tà đi vào đây mà chủ động làm ra động tác.
Ánh mắt hướng về phía dưới, đôi mắt của người kia, tựa như biển lớn mênh mông, thần quang sắc bén nhìn Quân Mạc Tà làm cho hắn cảm giác như nhìn vào tinh không rộng lớn, vũ trụ vô tận!
Nhưng bất kể là biển sâu nhường nào, tinh không thần bí vô nhai, nhưng ánh mắt của Quân Mạc Tà vẫn tựa như hai thanh kinh thiên trường kiếm, thẳng tắp, cứng rắn, bắn ra theo phương hướng của mình, không hề có chút do dự mà vẫn tiến tới!
Mười người còn lại đang ngồi, đồng thời cảm nhân được một luồng sát khí tựa như kinh đào hãi lãng!
Cỗ sát khí này đối với mọi người ở đây mà nói tuy không phải là rất mạnh, nhưng lại cực kỳ sắc bén! Luồng sát khí sắc bén này, cho dù dù đối mặt Chư Thiên Thần Phật cũng có thể kiên định thẳng tiến cực kỳ rắn rỏi, tung hoành ngang dọc.
Mười người còn lại, đồng thời chấn động!
Đây cũng là một phương thức đọ sức quá khác thường!
Đối chiến tinh thần lực!
Tuy nhiên, mười người này cũng không nhớ ra là, không biết từ lúc nào, trên đời này đã không có ai dám đọ sức với lão đại! Lại còn là khiêu chiến tinh thần lực mà lão đại am hiểu nhất, cho dù là loại công phu khác thì cũng gần như không có ai dám khiêu chiến!
Hiện nay, còn có tư cách đọ sức tinh thần lực với lão đại cũng chỉ có ba người mà thôi: Một người tất nhiên là Cửu U Thập Tứ Thiếu, người nữa là lão tổ của Phiêu Miểu Huyễn Phủ La Phù vân, về phần người thứ ba, lại là đệ nhất thống lĩnh, thủ lĩnh thần bí khó lường của dị tộc nhân Sang Thượng Bắc Đảo, nhưng mà dị tộc nhân ghê tởm kia chính là liên thể nhân, có được gấp đôi tinh thần lực so với người thường, coi như là trường hợp đặc biệt, không thể xem như thực lực bản thân thật sự.
Dù thế nào cũng không nghĩ ra, hôm nay lại xuất hiện thêm một người, một thiếu niên coi trời bằng vung như thế!
Lập tức trong mắt mười người lộ ra vẻ tiếc hận, một thiên tài thiếu niên như vậy, e rằng sẽ hoàn toàn mất phương hướng trong 'Mê Ly Tinh Không' của lão đại, nếu tinh thần bị thương, trọn đời sẽ dừng bước tại đây a! Kết quả như vậy đúng là hơi đang tiếc, nhưng kết quả này tựa như đã được mười một người xác định!
Hai người chỉ cách nhau bốn năm trượng nhìn nhau.
Cảm giác của Quân Mạc Tà: Mình bỗng nhiên xông vào lĩnh vực của người khác!
Dường như, vô tận tinh không kia đều là địa bàn của người khác, mà mình chỉ là chỉ là một người xâm nhập, nhưng cho dù là tinh thần lực có như thế nào, cũng phảicó điểm cuối! Cũng giống như ngươi vẽ một đại dương, tuy toàn bộ đều là hình bóng của đại dương, nhưng thực ra bản chất của nó, cũng chỉ là một bức tranh, giới hạn của một bức tranh, cũng là một giới hạn của bản thân mà thôi!
Cũng chỉ như thế mà thôi!
Cho nên Quân Mạc Tà không thèm để ý, vẫn hướng thắng đến phía trước! Cho dù trước mặt đúng là một vùng trời xanh, ta cũng thoát ra được!
Thời gian lẳng lặng trôi qua, đã gần một nén nhang, biểu hiện trên mặt của mười người xung quanh đã chuyển từ tiếc hận đổi thành kinh sợ! Kinh hãi đến cực điểm!
Thiếu niên này, chẳng lẽ là yêu quái hay sao? Không ngờ dưới công kích tinh thân lực của lão đại vẫn thể trụ được, mà còn ngang nhiên đánh trả, cho đến tận lúc này vẫn không lâm vào thế hạ phong! Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng!
Phần chiến tích này đúng là làm cho người khác khó tin!
Thân niệm của Quân Mạc Tà chọc thủng một vùng trời, một vùng biển, lại từ trong một đám nghìn vạn huyền thú xuyên ra, sau đó lại đột phá một biển lửa...…
Những thứ này, tất nhiên đều là ảo cảnh do đối phương bố trí, cho nên Quân Mạc Tà cũng không để ý, liền chọn xông vào đột phá, mục tiêu của ta tại đầu bên kia, tuyệt đối không dừng lại giữa đường!
Thời gian trôi qua, trên mặt Quân Mạc Tà cũng đã hơi tái, trên trán, vài giọt mồ hôi cũng đã lặng lẽ chảy ra, thời gian qua đi, tạo thành một giọt lớn trên chóp mũi... sau đó lẳng lặng rơi xuống!
Mồ hôi rơi xuống đất vang lên tí tách!
Quân Mạc Tà bỗng nhiên cảm thấy mình chạm đến một bức tường rất dày nào đó, đang muốn mặc kệ tất cả để đột phá như trước, lại cảm thấy không còn gì ở đó, lập tức không còn chỗ phát lực, hóa ra mình đã ra khỏi thức hải của đối phương!
Mở mắt ra, liền nhìn thấy trung nhiên nhân đối diện trên mặt mỉm cười nhìn mình rất bình thường, giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ như một giấc mộng mà thôi!
Trước mặt mình, trước mũi chân, chỉ có một vũng mồ hôi.
- Ngươi là ai?
Trung niên nhân đối diện mỉm cười, hỏi Quân Mạc Tà.
Hắn tuy nói cười như thường, ngay cả thần thái giọng điệu cũng không chút thay đổi, nhưng mấy người xung quanh cũng đã sống cùng hắn gần ngàn năm, sao lại không nhìn ra manh mối trong đó, bọn họ đều thấy rõ trong mắt lão đại lóe lên một tia hồi hộprồi biến mất!
Trong giây lát, mọi người đều tâm thần chấn động!
Hôm nay đúng là một thời điểm đặc biệt, từng cái chấn động nối tiếp nhau!
- Ta? Ta là Quân Mạc Tà!
Quân Mạc Tà cười hờ hững.
- Lão phu tất nhiên biết rõ ngươi là Quân Mạc Tà. Ngay lúc các ngươi vừa mới đến Thiên Thánh sơn, ta đã biết. Nhưng ta hỏi chính là...
Biểu lộ trên mặt trung niên nhân kia trở nên ngưng trọng, nói từng chữ:
- Ngươi... Đến tột cùng là ai?
Đã biết rõ người trước mắt là Quân Mạc Tà, lại vẫn còn cố ý truy vấn ngươi đến tột cùng là ai, điều này hình như rất mâu thuẫn, nhưng mười người ở đây lại đứng thẳng lưng lên, mười ánh mắt, đồng thời trở nên đặc biệt nghiêm túc!
- Ta không phải ai.
Quân Mạc Tà cười cười quỷ quái, nói:
- Ta hiểu ngươi cái ngươi hỏi là gì... Nhưng ta thật sự là Quân Mạc Tà! Không phải ai khác!
Khi hắn nói câu 'Ta là Quân Mạc Tà' thì có năm sáu người lông mày trợn lên, có vẻ không tin. Bọn hắn đã sớm nghe thấy Tam Đại Thánh Địa đụng phải một đối thủ cực kỳ khó chơi, một người tên là Quân Mạc Tà, nhưng bây giờ mới rõ, Tam Đại Thánh Địa đụng phải một tên quái thai như thế nào!
Trong lòng bọn hắn không khỏi mang đám thủ lĩnh của Tam Đại Thánh Địa ra mắng mười vạn lần: Biến thái như thế này, các ngươi rỗi hơi lại chọc hắn làm gì? Cái này không phải là tự chuốc lây khổ hay sao? Nghe nói tên này còn một vị sư phụ thần bí, đồ đệ đã có thực lực như thế, sư phó có lẽ còn đáng sợ hơn!
Nhưng hôm nay khi bất ngờ nghe thấy một câu 'Ta thật sự là Quân Mạc Tà! Không phải ai khác!' như thế, mười người cùng kinh ngạc mở to hai mắt, người thứ tư bên tay phải thốt lên:
- Điều này là không có khả năng!
Những người khác mặc dù không nói nhưng ý tứ trong ánh mắt cũng rõ ràng là ba chữ 'không thể nào'!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
Về phần bức tường của nhà tranh thì đều là một loại cây là Thanh Tịnh Trúc, được ghép lại một cách chặt chẽ, tạo thành vách tường. Loại Thanh Tịnh Trúc này không phải là vật khó tìm, bản thân cũng không có tác dụng gì quá lớn, nhưng, chỉ cần có cái đồ chơi này ở đây, mấy loại độc trùng gì đó ở xung quanh, hoàn toàn không dám đi qua nơi này.
Mà cái đồ chơi này còn có một cái lợi lớn nhất là đông ấm hè mát, là công cụ điều hòa tự nhiên! Hơn nữa quanh năm lại tỏa ra một mùi hương thanh khiết sâu lắng, phối hợp với Huyền Linh Mộc ở đây, một gian nhà tranh này, chính là thiên đường tu luyện.
Cái con mẹ nó so với nhang muỗi, vợt điện còn hữu dụng hơn nhiều!
Quân đại thiếu gia ganh tị trong lòng, trắng trợn ganh ghét!
Sau khi nhìn thêm đám dây leo quấn quanh bên trên nóc phòng Huyền Linh Mộc, con mắt của Quân đại thiếu gia đã muốn biến thành mắt sói rồi! Toàn một màu xanh lục! Phượng Vĩ Đằng, Triêu Thánh Đằng; Tử La Đằng, Thủ Ô Đằng... Bát Bảo Chi, Trường Sinh Mạn...
Quân đại thiếu gia nhức răng hít một hơi thật sâu... Những thứ này đều là thiên tài địa bảo hiếm có a! (NV: hãn kiến hãn văn = ít được nhìn thấy, ít được nghe thấy). Mẹ nó, các ngươi quá tiết kiệm rồi đó...
Hiện tại lão tử có thể nói là giàu có nhất thiên hạ, cũng không giám xa xỉ như vậy a... Đám vương bát đản Thiên Thánh Cung này, ở đây trồng nên chỗ thần tiên khó cầu, lại còn ở trước mặt mình ra vẻ giản dị, nói cái gì mà -Cần Kiệm, chính là truyền thống tốt đẹp của Thiên Thánh Cung-, kiệm cái con bà nhà ngươi! Các ngươi nó thế không biết xấu hổ hay sao, sao các ngươi không chết đi a...
Lời này, cũng quá trái với lương tâm rồi!
- Làm sao vậy? Quân công tử, nhà cửa đơn sơ, xin đừng trách thất lễ.
Khúc Vật Hồi cẩn thận nói.
Quân Mạc Tà run rẩy, hai mắt bỗng nhiên rưng rưng nắm lấy tay Khúc Vật Hồi:
- Khúc lão tiền bối, cần kiệm giản dị chính là đức tính tốt đẹp nhất của con người, ta...ta...… con mẹ nó cũng muốn học tập các ngươi, tiết kiệm như thế này, cũng là hồi ức ngọt ngào.... Để cho tang mang đi mấy gian nhà tranh ở đây...... không cần nhiều, năm sáu cái là được, để cho vãn bối noi theo một chút mỹ đức của tiền bối a....
- Cút! Tiểu tử nhà ngươi nghĩ hay quá nhỉ!
Khúc Vật Hồi liền mở miệng mắng, tên này cũng quá tham lam rồi! Vừa mới mở mồm đã là năm sáu gian...… Hắn coi đây là gì? Độn Thế Tiên Cung Mạc Vô Đạo cầu mấy trăm năm cũng chỉ muốn vài cọng mà thôi, vừa mới nhìn thấy đã muốn cho hắn hơn một nửa...…
- Kiều Ảnh.... ngươi trở về rồi hả? Ân, còn có khách quý cũng đã đến àh? Sao còn không vào?
Một thanh âm ôn hoàn khoan thai vang lên, không mang theo chút bực bội nào.
Vẻ mặt ba người hơi trịnh trọng, thấp giọng đáp:
-Vâng!
Lúc này mới nói với Quân Mạc Tà:
- Quân công tử, xin mời!
- Vậy thì bản thiếu gia không khách sáo nữa.
Quân Mạc Tà cười, cất bước đi đằng trước, tò mò hỏi:
- Ở đây có tổng cộng một trăm ba mươi sáu gian phòng, nhưng không biết là có phải đều đã có người ở?
-Đều có người ở? Làm sao có thể!
Khúc Vật Hồi Lắc Đầu, nói:
- Khoảng chừng một nửa là không có, trải qua vạn năm, chỉ có người tấn cấp Thánh Hoàng thành công, mới có tư cách vào ở nơi này! Lúc trước, ở bên trong Thiên Phạt sâm lâm lại hao tổn nhiều người, lần này còn bị ngươi giết một đám! Trước mắt ở đây, cũng chỉ còn không đến sáu mươi người thôi....
- Sáu mươi người! mươi người Thánh Hoàng hoặc là trên Thánh Hoàng cường giả....
Quân Mạc Tà hít một hơi lạnh. Nhe răng nhếch miệng mà hỏi:
- Hai vị tiền bối ở đây, đại khái có địa vị gì?
- Hai người lão phu là Tả Hữu hộ pháp, chỉ là một cái hư danh, thực lực...… Đại khái cũng là mười người nổi danh. Không đáng nhắc đến!
Tuy ngoài miệng Khúc Vật Hồi nói là -không đáng nhắc đến- nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý ai cũng nhìn ra được.
- Bội phục, bội phục, đúng là thần tượng của ta.
Vẻ mặt Quân Mạc Tà tỏ ra ngưỡng mộ, Khúc Vật Hồi hiện tại chính là đối tượng mà Quân Mạc Tà lựa chọn khinh bỉ nhiều nhất, chỉ cần nhớ đến bộ dáng lão già này nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc như bò rống thì ráng giữ cho không nôn mửa đã khó khăn lắm rồi!
Vừa nói chuyện, bốn người vừa đi đến trước của một gian nhà cỏ lớn nhất ở chính giữa, gian nhà cỏ này chiếm diện tích khoảng năm sáu trượng, so sánh Huyền Linh Mộc và Thanh Tịnh Trúc cùng với linh hoa dị thảo bốn phía hiển nhiên là có độ tuổi lớn hơn, xem ra chính là vị trí trung tâm của Thiên Thánh Cung.
- Vào đi!
Từ bên trong truyền ra một âm thanh nhẹ nhàng thân thiết.
Mà theo âm thanh này vang lên, cách cửa căn nhà cỏ đột nhiên mở ra...… Với tu vi của Quân Mạc Tà cũng không cảm thấy được một chút chấn động của huyền khí.
Ba người còn chưa nhấc chân, đã nghe thấy từ bên trong bông nhiên truyền đến một tiếng kinh ngạc:
- Ồ?
Âm thanh cực thấp, nhưng ý kinh ngạc trong đó lại rõ ràng.
Thành Ngâm Khiếu, Khúc Vật Hồi và Kiều Ảnh sắc mặt đột nhiên đại biến! Đây là thanh âm của cung chủ!
Đã hơn một nghìn năm rồi, chưa có gì làm cho cung chủ kinh ngạc, nhưng hôm nay, lại đột nhiên phát ra loại thanh âm này!
Chẳng lẽ lại liên quan đến Quân Mạc Tà hay sao?
Sau đó trầm mặc trong phút chốc, liền thấy được bóng người phiêu hốt, đến khi ba người đi tới, nhìn thấy trong phòng bày ra mười cái ghế phân ra hai bên, trong đó cũng có ba cái ghế trống, những cái khác đều đã có người ngồi.
Độ cao chỗ này so với mặt biển, theo phán đoán của Quân Mạc Tà, kiểu gì cũng phải bảy tám ngàn mét, nhưng lại không hề có cảm giác thiếu dưỡng khí, bên ngoài tầng băng mọc lên san sát như rừng, tuyết phủ trắng xóa, từ trước đến nay không thay đổi, nhưng trong đại sảnh này, không ngờ lại ôn hòa như xuân!
Bốn người đi vào hết, tám người mười sáu ánh mắt trong phòng đều không hẹn mà cùng tập trung vào trên người Quân Mạc Tà.
Từng ánh mắt vừa ấm áp, vừa lạnh nhạt, lại vừa giống như đèn pha, Quân Mạc Tà cảm thấy mình giống như đang trần truồng cho người ta nhìn.
Nhưng hắn vẫn bình tĩnh, dù sao cũng là nam nhân, xem thì xem đi, xem thoải mái đi, không sao cả, 'tiền vốn' ta hùng hậu, chỉ cần các ngươi xem xong không tự ti là được... Đương nhiên, nếu như các ngươi tự ti thì ta cũng chịu, ai bảo các ngươi không có 'tiền vốn' tốt như bản thiếu gia đây....
Kiều Ảnh và ba người kia chẳng biết đã ngồi xuống từ lúc nào, ba cái ghế còn trống kia đúng là để cho bọn hắn, Quân Mạc Tà chú ý một chút, Kiều Ảnh ngồi ở vị trí giữa năm cái ghế bên trái, còn Thành Ngâm Khiếu cùng Khúc Vật Hồi ngồi ở sát rìa hai bên, mỗi bên một người.
Chẳng trách mà được gọi là hộ pháp, hóa ra là như vậy... Đúng là thời này, vẫn không có một nữ nhân có địa vị cao...
Quân đại thiếu gia trắng trợn oán thầm. Hắn cũng không biết, Kiều Ảnh bời vì nguyên nhân tuệ nhãn, Tại Thiên Thánh cung có địa vị rất đặc thù, địa vị cũng chỉ kém Thiên Thánh Cung chủ mà thôi, còn Thành Ngâm Khiếu, Khúc Vật Hồi mặc dù địa vị ở đây không cao, nhưng trong mọi người ở đây, dù là Tam đại thánh địa thành chủ nhìn thấy bọn hắn, cũng phải cung kính có thừa, kính thì có ba phần, nhưng sợ phải đến bảy phần!
Người đang ngồi, áo trắng như tuyết, đều là nhân vật trăm năm trước, không có một ai là lão nhân tóc trắng đầy đầu cả, đưa mắt nhìn lên, mấy người này đều là cường tráng khỏe mạnh, mỗi người tóc đen đầy đầu, da thịt như ngọc, bề ngoài tất cả đều là trung niên mỹ nam tử...
Quân Mạc Tà oán thầm một tiếng: Trung niên mỹ nam tử, ta nhổ! một đám lão yêu quái, muốn lừa bản thiếu gia sao?
Quân Mạc Tà vẫn còn nhớ, đám trung nhiên nhân trước mắt này, tùy tiện một người cũng phải một nghìn tám trăm tuổi rồi. Nhất định là một đám lão yêu quái trăm phần trăm.
Từng ánh mắt sắc bén, giăng khắp trên người Quân Mạc Tà, lại không có ai mở miệng nói chuyện trước, vì thế trong phòng cực kì yên tĩnh, sắc mặt mọi người ở đây, dần dần đều lộ ra vẻ thận trọng....
- Người này thế nào?
Vẫn là thanh âm nhẹ nhàng gần gũi lúc trước.
Trong lòng Quân Mạc Tà không khỏi có phần kinh ngạc, vừa rồi tuy ánh mắt mọi người đều ở trên người hắn, nhưng hắn chỉ cảm thấy có mười sáu ánh mắt, mà cũng không phát hiện ra còn có người khác.
Bây giờ giọng nói này lại vang lên, Quân đại thiếu gia mới phát hiện ra, ở i diện mình, có một người đang mỉm cười nhìn mình, bây giờ tuy đã xác nhận người kia tồn tại, nhưng vẫn còn một cảm giác chưa rõ ràng.
Người này rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng Quân Mạc Tà lại cảm thấy như là hư ảo, tựa như một hư ảnh đến từ một thời không khác....
Loại cảm giác này, cũng chỉ có trên người Cửu U Thập Tứ Thiếu mới gặp qua! Không hề nghi ngờ, cảnh giới của người này hiển nhiên cũng đã đạt tới phá toái hư không siêu diệu cảnh giới! Chỉ sợ cách cái gọi là Phá Toái một bước cuối cùng, cũng chỉ chênh lệch có một bước mà thôi!
Đã nhận ra như vậy, không khỏi làm cho Quân Mạc Tà rợn cả tóc gáy! Không ngờ một phương thánh địa, lại có siêu cường nhân như vậy tồn tại!
Đã có cường nhân như thế...…Vậy thì tại sao bọn họ vẫn để cho Cửu U Thập Tứ Thiếu hoành hành nhiều năm như vậy? Một đánh một thì vẫn chưa địch lại, nhưng hai bên sớm đã thù hận ngập trời, trong tình huống cảnh giới tương đương, chỉ cần nhiều hơn vài tên có thực lực, cảnh giới đủ để trợ lực đánh một trận, đủ để chế địch liều mạng, thậm chí cơ hội Cửu U Thập Tứ Thiếu thoát thân đào mạng là cực kỳ nhỏ bé!
Trong khi Quân Mạc Tà đang suy nghĩ, chỉ nghe thấy người thứ nhất bên phải thanh nhã nói:
- Kẻ này... Chắc chắn là thiên tài có một không hai từ cổ chí kim!
Người thứ hai bên trái than thở một tiếng, nói:
- Đúng vậy,nếu để hắn phát triển, chắc chắn thành tựu tương lại của người này chưa chắc đã kém hơn Cửu U Đệ Nhất Thiếu năm đó, thậm chí còn cao hơn!
Hai người này vừa mở miệng liền đề cao Quân Mạc Tà!
Mọi người sau khi nghe hai người này nói xong, nhao nhao gật đầu. Người thứ tư bên phải có một cái bớt nhàn nhạt, hắn nói:
- Tuổi người này rất trẻ, theo quan sát của lão phu, lông tóc của hắn chưa biến chất, cơ thịt trên mặt cũng là tự nhiên, không có dấu vết khi phản lão hoàn đồng, bên má còn có tóc mai còn xanh.... Ta có thể xác nhận, số tuổi thực sự người này, chắc chắn chưa đến hai mươi tuổi.
Những người còn lại thêm lần nữa gật đầu tán thành.
Người thứ nhất bên trái mắt sắc bén như ưng, mắt nhìn Quân Mạc Tà thật lâu, thản nhiên nói:
- Trừ những lời vừa mới nói ra, càng đáng quý là: Nếu là một thiếu niên bình thường, cho dù cá tính có vững vàng đến mức nào đi chăng nữa thì tâm tư tự cao tự đại cũng sẽ không bất đồng với những thiếu niên khác! Nhưng kẻ trước mặt đây lại không giống như thế! Kẻ nào nghe chúng ta khích lệ, thì vui mừng sẽ lộ rõ trên nét mặt, mặt mũi dương dương đắc ý, thật là hết sức giả tạo!
Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:
- Trong mắt có ý cười, thậm chí có một chút kiêu ngạo, nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi, trong mắt lại chân chính là thần quang, ẩn giấu lúc có lúc không, trầm ổn ngưng trọng. Khi xưa, lúc lão phu đạt tới cảnh giới Thánh Hoàng giống người này, cảnh giới tinh thần của ta lúc đó còn kém rất xa cảnh giới của hắn hiện giờ!
- Lời ấy cực kỳ có lý! Tính tình người này rất kiên nghị, thành tựu trước mắt tất nhiên là vô cùng cao, nhưng lại không tự thỏa mãn chút nào, tấm lòng cầu tiến vẫn hừng hực, hắn mặc dù trên mặt hiện lên vẻ khoan thai, vui vẻ, nhưng bờ môi cùng đôi má cũng chỉ hơi nhếch lên, cái này là do hậu thiên hình thành, không phải là tướng mạo tiên thiên (tiên thiên là do bẩm sinh, vừa sinh ra đã có, hậu thiên là do sinh hoạt bình thường tạo nên). Điều này nói lên tâm tính người này tàn nhẫn dứt khoát, vô tình lãnh khốc, đối đãi địch nhân tất nhiên là không từ thủ đoạn! Trong lòng mỗi một người vô luận như thế nào đều tồn tại một chút tâm tình thương cảm, ít có ngoại lệ, nhưng trong nội tâm người này, lại không còn chút nào! Đây chính là một người có tâm tư cực đoan tàn khốc, sự kiên nhẫn của cường giả!
Người thứ hai bên phải thận trọng quan sát, từ từ rút ra kết luận.
Người thứ ba bên phải đang ngồi ngay ngắn, thân hình thẳng tắp như cây thương, lời vừa nói ra giống như vàng sắt đập vào nhau:
- Đúng thế! Hôm nay, hắn tựu đứng ở chỗ này, mặc chúng ta xoi mói, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn giữ nguyên không thay đổi, thậm chí thần sắc trong con ngươi cũng không có bất kỳ chấn động, áo bào vững vàng, hai tay hai chân đều không có một chút động tác, nhưng lại rất tự nhiên!
- Cũng có thể nói, hắn tuyệt đối có thể chạy trốn! Điều này lại làm cho người ta khó hiểu, thực lực người này nếu chỉ dùng tuổi để luận, đúng là vừa nghe đã rợn cả người, không thể tưởng tượng, nhưng vẫn không phải là đối thủ của chúng ta, hắn có thể tin tưởng toàn thân trở ra hay sao? Cùng đối mặt với mười một người chúng ta, dù là Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không còn đường sống, nhưng ta hoàn toàn nhìn thấy lòng tin của hắn, đó là sự tự tin từ tận đáy lòng, tự tin không ai có thể dao dộng!
- Kẻ này, rất đáng sợ! Thật sự đáng sợ!
Đây là sau khi sáu người nói chuyện xong, đồng thanh đưa ra chung một kết luận!
Quân Mạc Tà mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm (Ý chỉ người không liếc mắt nhìn ngang dọc.), điềm đạm mỉm cười, dường như không để ý chút nào, nhưng trong long rung động vạn phần! Mấy người này, quả nhiên là mắt sáng như đuốc, chỉ sợ trên người mình có mấy cái tóc gáy cũng khó có thể thoát khỏi mắt bọn họ, quả nhiên không hổ là lão yêu tinh trong truyền thuyết, sức quan sát cẩn thận đến mức độ như vậy!
Chỉ tiếc, tuy bọn hắn nhìn ra lòng tin của mình, lại không thể nhìn ra át chủ bài thực sự của mình. Ngoại trừ Cửu U Đệ Nhất Thiếu, trên thế gian này chẳng ai biết, át chủ thực sự của mình là cái gì!
- Các ngươi vẫn còn không để ý một điều, là điều quan trọng nhất.
Lúc này người áo trắng ngồi trên cùng lại nói tiếp, hắn nói chuyện đều nhẹ nhàng thân thiết, như suối mát trong núi, thấm tận ruột gan:
- Vừa rồi mười một người chúng ta cùng quan sát người này, xem xét tại đây, mọi người không quan sát kỹ, sẽ hữu ý vô ý phóng xuất ra khí tức đặc biệt của mỗi người. Ngay cả là do vô tình để lộ một chút, nhưng mười một người gộp lại, cho dù là là các ngươi đứng vào vị trí của hắn, cũng chưa chắc có thể chịu đựng được, nhất định phải phóng xuất ra khí thế của bản thân mới có thể tương đối chống lại, chỉ có như vậy mới có thể cam đoan trong tâm thần không lưu lại sơ hở!
- Nhưng hắn vẫn không có! Hoàn toàn không phát ra chút khí tức nào!
Người ngồi trên chỗ cao nhất nhẹ nhàng nói, nhưng câu nói kia lại làm cho mấy người ở dưới đồng thời biến sắc!
Người đứng đầu kia nhẹ nhàng cười, nhẹ nhàn ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc nhìn Quân Mạc Tà.
Nhưng cái nhìn này, lại là cho Quân đại thiếu gia cảm thấy con mắt mình như bị hai cái cương châm nung đỏ ép xuống, tròng mắt Quân Mạc Tà bất giác hơi híp, lập tức hai đạo hàn quang chói mắt phóng ra, chống lại ánh mắt lãnh đạm kia.
Đây cũng là lần đầu tiên sau khi Quân Mạc Tà đi vào đây mà chủ động làm ra động tác.
Ánh mắt hướng về phía dưới, đôi mắt của người kia, tựa như biển lớn mênh mông, thần quang sắc bén nhìn Quân Mạc Tà làm cho hắn cảm giác như nhìn vào tinh không rộng lớn, vũ trụ vô tận!
Nhưng bất kể là biển sâu nhường nào, tinh không thần bí vô nhai, nhưng ánh mắt của Quân Mạc Tà vẫn tựa như hai thanh kinh thiên trường kiếm, thẳng tắp, cứng rắn, bắn ra theo phương hướng của mình, không hề có chút do dự mà vẫn tiến tới!
Mười người còn lại đang ngồi, đồng thời cảm nhân được một luồng sát khí tựa như kinh đào hãi lãng!
Cỗ sát khí này đối với mọi người ở đây mà nói tuy không phải là rất mạnh, nhưng lại cực kỳ sắc bén! Luồng sát khí sắc bén này, cho dù dù đối mặt Chư Thiên Thần Phật cũng có thể kiên định thẳng tiến cực kỳ rắn rỏi, tung hoành ngang dọc.
Mười người còn lại, đồng thời chấn động!
Đây cũng là một phương thức đọ sức quá khác thường!
Đối chiến tinh thần lực!
Tuy nhiên, mười người này cũng không nhớ ra là, không biết từ lúc nào, trên đời này đã không có ai dám đọ sức với lão đại! Lại còn là khiêu chiến tinh thần lực mà lão đại am hiểu nhất, cho dù là loại công phu khác thì cũng gần như không có ai dám khiêu chiến!
Hiện nay, còn có tư cách đọ sức tinh thần lực với lão đại cũng chỉ có ba người mà thôi: Một người tất nhiên là Cửu U Thập Tứ Thiếu, người nữa là lão tổ của Phiêu Miểu Huyễn Phủ La Phù vân, về phần người thứ ba, lại là đệ nhất thống lĩnh, thủ lĩnh thần bí khó lường của dị tộc nhân Sang Thượng Bắc Đảo, nhưng mà dị tộc nhân ghê tởm kia chính là liên thể nhân, có được gấp đôi tinh thần lực so với người thường, coi như là trường hợp đặc biệt, không thể xem như thực lực bản thân thật sự.
Dù thế nào cũng không nghĩ ra, hôm nay lại xuất hiện thêm một người, một thiếu niên coi trời bằng vung như thế!
Lập tức trong mắt mười người lộ ra vẻ tiếc hận, một thiên tài thiếu niên như vậy, e rằng sẽ hoàn toàn mất phương hướng trong 'Mê Ly Tinh Không' của lão đại, nếu tinh thần bị thương, trọn đời sẽ dừng bước tại đây a! Kết quả như vậy đúng là hơi đang tiếc, nhưng kết quả này tựa như đã được mười một người xác định!
Hai người chỉ cách nhau bốn năm trượng nhìn nhau.
Cảm giác của Quân Mạc Tà: Mình bỗng nhiên xông vào lĩnh vực của người khác!
Dường như, vô tận tinh không kia đều là địa bàn của người khác, mà mình chỉ là chỉ là một người xâm nhập, nhưng cho dù là tinh thần lực có như thế nào, cũng phảicó điểm cuối! Cũng giống như ngươi vẽ một đại dương, tuy toàn bộ đều là hình bóng của đại dương, nhưng thực ra bản chất của nó, cũng chỉ là một bức tranh, giới hạn của một bức tranh, cũng là một giới hạn của bản thân mà thôi!
Cũng chỉ như thế mà thôi!
Cho nên Quân Mạc Tà không thèm để ý, vẫn hướng thắng đến phía trước! Cho dù trước mặt đúng là một vùng trời xanh, ta cũng thoát ra được!
Thời gian lẳng lặng trôi qua, đã gần một nén nhang, biểu hiện trên mặt của mười người xung quanh đã chuyển từ tiếc hận đổi thành kinh sợ! Kinh hãi đến cực điểm!
Thiếu niên này, chẳng lẽ là yêu quái hay sao? Không ngờ dưới công kích tinh thân lực của lão đại vẫn thể trụ được, mà còn ngang nhiên đánh trả, cho đến tận lúc này vẫn không lâm vào thế hạ phong! Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng!
Phần chiến tích này đúng là làm cho người khác khó tin!
Thân niệm của Quân Mạc Tà chọc thủng một vùng trời, một vùng biển, lại từ trong một đám nghìn vạn huyền thú xuyên ra, sau đó lại đột phá một biển lửa...…
Những thứ này, tất nhiên đều là ảo cảnh do đối phương bố trí, cho nên Quân Mạc Tà cũng không để ý, liền chọn xông vào đột phá, mục tiêu của ta tại đầu bên kia, tuyệt đối không dừng lại giữa đường!
Thời gian trôi qua, trên mặt Quân Mạc Tà cũng đã hơi tái, trên trán, vài giọt mồ hôi cũng đã lặng lẽ chảy ra, thời gian qua đi, tạo thành một giọt lớn trên chóp mũi... sau đó lẳng lặng rơi xuống!
Mồ hôi rơi xuống đất vang lên tí tách!
Quân Mạc Tà bỗng nhiên cảm thấy mình chạm đến một bức tường rất dày nào đó, đang muốn mặc kệ tất cả để đột phá như trước, lại cảm thấy không còn gì ở đó, lập tức không còn chỗ phát lực, hóa ra mình đã ra khỏi thức hải của đối phương!
Mở mắt ra, liền nhìn thấy trung nhiên nhân đối diện trên mặt mỉm cười nhìn mình rất bình thường, giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ như một giấc mộng mà thôi!
Trước mặt mình, trước mũi chân, chỉ có một vũng mồ hôi.
- Ngươi là ai?
Trung niên nhân đối diện mỉm cười, hỏi Quân Mạc Tà.
Hắn tuy nói cười như thường, ngay cả thần thái giọng điệu cũng không chút thay đổi, nhưng mấy người xung quanh cũng đã sống cùng hắn gần ngàn năm, sao lại không nhìn ra manh mối trong đó, bọn họ đều thấy rõ trong mắt lão đại lóe lên một tia hồi hộprồi biến mất!
Trong giây lát, mọi người đều tâm thần chấn động!
Hôm nay đúng là một thời điểm đặc biệt, từng cái chấn động nối tiếp nhau!
- Ta? Ta là Quân Mạc Tà!
Quân Mạc Tà cười hờ hững.
- Lão phu tất nhiên biết rõ ngươi là Quân Mạc Tà. Ngay lúc các ngươi vừa mới đến Thiên Thánh sơn, ta đã biết. Nhưng ta hỏi chính là...
Biểu lộ trên mặt trung niên nhân kia trở nên ngưng trọng, nói từng chữ:
- Ngươi... Đến tột cùng là ai?
Đã biết rõ người trước mắt là Quân Mạc Tà, lại vẫn còn cố ý truy vấn ngươi đến tột cùng là ai, điều này hình như rất mâu thuẫn, nhưng mười người ở đây lại đứng thẳng lưng lên, mười ánh mắt, đồng thời trở nên đặc biệt nghiêm túc!
- Ta không phải ai.
Quân Mạc Tà cười cười quỷ quái, nói:
- Ta hiểu ngươi cái ngươi hỏi là gì... Nhưng ta thật sự là Quân Mạc Tà! Không phải ai khác!
Khi hắn nói câu 'Ta là Quân Mạc Tà' thì có năm sáu người lông mày trợn lên, có vẻ không tin. Bọn hắn đã sớm nghe thấy Tam Đại Thánh Địa đụng phải một đối thủ cực kỳ khó chơi, một người tên là Quân Mạc Tà, nhưng bây giờ mới rõ, Tam Đại Thánh Địa đụng phải một tên quái thai như thế nào!
Trong lòng bọn hắn không khỏi mang đám thủ lĩnh của Tam Đại Thánh Địa ra mắng mười vạn lần: Biến thái như thế này, các ngươi rỗi hơi lại chọc hắn làm gì? Cái này không phải là tự chuốc lây khổ hay sao? Nghe nói tên này còn một vị sư phụ thần bí, đồ đệ đã có thực lực như thế, sư phó có lẽ còn đáng sợ hơn!
Nhưng hôm nay khi bất ngờ nghe thấy một câu 'Ta thật sự là Quân Mạc Tà! Không phải ai khác!' như thế, mười người cùng kinh ngạc mở to hai mắt, người thứ tư bên tay phải thốt lên:
- Điều này là không có khả năng!
Những người khác mặc dù không nói nhưng ý tứ trong ánh mắt cũng rõ ràng là ba chữ 'không thể nào'!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
/1286
|