Họp lớp, có thể làm một đôi uyên ương gây xích mích với nhau như vậy, từ đó có thể thấy được, thuộc tính của họp lớp cũng không phải dạng lương thiện gì.
Dĩ nhiên cũng có rất nhiều chuyện vui, ví dụ như cô gái xinh đẹp như hoa năm đó bỗng nhiên biến thành bác gái ủy hội, ví dụ như thằng nhãi ốm yếu năm đó tự nhiên đột biến gien trở thành một suất ca.
Lật lại ảnh tốt nghiệp, nhìn vào gương, Bình Phàm cảm thấy mình không có gì biến đổi, vẫn là một hạt lúa gần như không có người để ý.
Đó không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là, mặc kệ ban đầu ra sao thì bây giờ cũng cùng Doãn Việt chói mắt ở chung một chỗ.
Tối thứ sáu, Bình Phàm khẩn trương đến ngủ không được, cảm giác giống như sắp phải lên pháp trường.
Đến tột cùng, ngày mai phải đối mặt với những ánh mắt như thế nào đây? Ai~, da mặt à, ngươi có thể dầy thêm một chút hay không! ! !
Một đêm lăn qua lộn lại ngủ không ngon, ngày hôm sau thức dậy thì vành mắt đã biến thành màu đen, trên trán có mấy hạt đậu đỏ thẫm, quả thực là thê thảm không nỡ nhìn.
Bình Phàm khóc không ra nước mắt, khuôn mặt này vốn đã là đất cằn, bây giờ còn gặp thiên tai, sơ xác, tiêu điều.
Chim cũng không thèm sống.
Nhìn bộ dạng mình trong gương, Bình Phàm cảm thấy não cũng đau.
Mười hai vạn lần không muốn đi họp lớp, đang xoay chuyển đầu óc tìm lý do thì chuông cửa vang lên, bạn học cũ - Doãn Việt đã tới.
Không có cách nào, chỉ có thể bị lôi đi.
Ngồi trên xe Doãn Việt, lòng bàn tay Bình Phàm toàn là mồ hôi hột, lau cũng không sạch, dinh dính, khó chịu cực kỳ.
"Hôm nay có rất nhiều người tới à?" Muốn bớt căng thẳng, Bình Phàm tùy tiện tìm đề tài.
Ai ngờ hiệu quả ngược lại, tâm tình vì câu trả lời của Doãn Việt mà càng thêm không yên: "Trên căn bản là ai cũng đến."
Nói cách khác, đội ngũ quần chúng vây xem rất là khổng lồ.
Quán cơm bốn mùa thật ra là một làng du lịch, bên cạnh có hồ cá, hồ bơi, cùng với một vài trò thi thố tiêu khiển, phong cảnh thanh tĩnh, rất hợp lòng người.
Tới nơi, Bình Phàm khẩn trương đến hoa cúc cũng co nhanh, áp lực phía dưới rất thô bạo.
"Đến." Tắt máy, hai tay Doãn Việt đặt trên vô lăng, quay đầu nhìn cô.
Hôm nay thời tiết đẹp, có ánh sáng vàng nhạt rực rỡ, ấm áp nhưng không nóng nực, mà ánh mắt Doãn Việt thì, giống như bóng cây mát mẻ.
Ánh mắt này, không có cách nào chống đỡ, nếu là ngày thường thì Bình Phàm nhất định sẽ hận không thể lập tức mọc ra cái chân thứ ba bỏ chạy. Nhưng vừa nghĩ tới hổ báo sói cáo đang trình rập phía ngoài, cô cũng chỉ có thể cố gắng ổn định thân thể, cắn răng chống đỡ.
Làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn núi, nhìn nước, ngắm phong cảnh, nhìn ngón chân, nhìn tóc.
Nhưng, hỏa lực của đối phương thật sự là quá mạnh mẽ, Bình Phàm không thể kiên trì được lâu, toàn bộ phòng tuyến đều sụp đổ, chỉ có thể tự động đầu hàng: "Vậy, chúng ta xuống thôi."
Doãn Việt gật đầu, cầm lấy chìa khóa, chốt cửa xe, động tác liền một mạch.
Quả nhiên là ép cô.
Bình Phàm ôm hận, Bình Phàm à, ngươi cái đồ nhẫn tâm! ! !
Ra khỏi xe, hai người cùng nhau đi vào bên trong. Xa xa đã thấy có không ít người tụ tập trong đại sảnh, Bình Phàm khiếp đảm, bước chân chậm lại, chui rúc phía sau người Doãn Việt. Nhưng mới đi được hai ba bước, trong lòng liền sinh ra xúc động muốn bỏ chạy.
Lúc ý niệm này dâng lên trong đầu thì một đôi bàn tay to quen thuộc nắm lấy tay cô.
Nhiệt độ lòng bàn tay đúng như ánh mặt trời hôm nay.
Những ý niệm rắc rối trong đầu tạm thời tiêu tán, nhìn gáy Doãn Việt, cổ áo sạch sẽ, đầu tóc đen nhánh. Người đàn ông như vậy, chỗ nào cũng làm cho người ta thấy thoải mái.
Thật muốn cứ như vậy mãi, tựa sát đến vĩnh viễn.
Đắm chìm trong ôn nhu, quá mức nhập thần thế cho nên lúc phục hồi lại tinh thần thì cô mới phát hiện mình đã vào đại sảnh.
Dù sao cũng sáu năm không gặp, tướng mạo mọi người đều đã có không ít thay đổi, gặp nhau, nhất thời hơn một nửa chưa thể nhận ra nhau ngay.
Bình Phàm thời cấp ba chính là một người qua đường giáp, lúc ấy một người bạn tốt cũng không có, nhất thời cũng không ai tìm cô nói chuyện.
Mặc dù Doãn Việt xuất chúng, nhưng dù sao tính tình cũng rất lạnh, không thích lui tới với người khác nên cũng nhất thời không có người bắt chuyện.
Hai người xuyên qua đoàn người đang vui mừng ôm vai bắt tay, tìm vị trí hẻo lánh ngồi xuống.
Nếu như cả ngày cứ trôi qua như vậy thì thật là A Di Đà Phật. Nhưng Bình Phàm biết hy vọng này rất là mong manh, dù sao, Doãn Việt vẫn là Doãn Việt.
Quả nhiên, rất nhiều ánh mắt quen thuộc nhanh chóng bay tới, ánh mắt tên là không thể tưởng tượng được.
Vì sao hai người này lại có thể ở chung một chỗ ?
Da mặt Bình Phàm dù sao cũng không phải là kính chống đạn, rất nhanh đã bị khoét thành một cái động, chỉ có thể mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Đang cầu cho thời gian mau mau trôi qua thì một giọng nữ mềm mại vang lên: "Doãn Việt?"
Nghe giọng nói này liền biết chủ nhân của nó đối với việc nhìn thấy Doãn Việt quả thật rất vui mừng.
Bình Phàm ngẩng đầu, nhìn thấy người đứng đối diện là Diêu Thanh Thanh.
Diêu Thanh Thanh là một mỹ nữ xinh xắn lanh lợi, rất sáng sủa, năm đó cũng được nam sinh hoan nghênh. Bình Phàm nhớ lúc ấy Phương Nhan không thích cô ta lắm, nói cô ta chỉ giỏi giả bộ.
Bình Phàm không xác định được cô ta có phải giả bộ hay không, chẳng qua cảm thấy, lúc Diêu Thanh Thanh nói chuyện với nam sinh thì tương đối yêu kiều, với nữ sinh thì tương đối kiêu ngạo.
Cho nên cấp ba cô cũng không tiếp xúc nhiều với cô ta, chỉ nhớ mang máng một chút. Diêu Thanh Thanh hình như thích đi theo sau Doãn Việt.
Hôm nay Diêu Thanh Thanh mang áo lụa mỏng, quần điểm xuyết hoa, đi giày cao gót, thắt lưng kiểu cung đình, tóc xoăn dài, tai mang hai bông tai hình hoa, trời sinh chính là một Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều trực tiếp ngồi xuống vị trí bên cạnh Doãn Việt, nụ cười hòa lẫn với đóa hoa bên tai cô ta: "Còn tưởng cậu không tới chứ?"
Giọng nói, có chút làm nũng.
Cái này, Bình Phàm yếu ớt muốn kháng nghị, cô nương, xin cô để ý tâm tình bạn gái chính thức của người ta một chút.
"Đúng rồi, nghe nói cậu làm cảnh sát, lúc ấy tớ cứ nghĩ, cậu mặc cảnh phục nhất định rất tuấn tú." Diêu Thanh Thanh vươn ngón tay sơn bóng màu hồng cánh sen vuốt vuốt đầu tóc, sau đó sóng mắt ngầm đưa: "Ôi chao~, cậu có bạn gái chưa?"
Phía bên phải, bạn gái chính thức của Doãn Việt - Bình Phàm rất là thương tâm, thì ra sự hiện diện của mình bây giờ còn yếu hơn cả lúc cấp ba. Cô ngồi với hắn giống như cây già một hồi lâu, kết quả Diêu Thanh Thanh hoàn toàn không nhìn thấy.
Bi kịch chính là như thế.
Doãn Việt vẫn không để ý Diêu Thanh Thanh, thần sắc nhàn nhạt, cho đến khi nghe thấy vấn đề này, mới có động tĩnh —— cầm tay Bình Phàm đặt lên bàn, nhẹ giọng tuyên bố: "Đã có."
Bình Phàm không phải không thừa nhận, tay của mình rất nóng.
Giương mắt, phát hiện Diêu Thanh Thanh đang nhìn mình, mắt đẹp màu xám nhạt trợn trừng còn to hơn cả bánh trôi.
Bình Phàm rất lo lắng tròng mắt đẹp kia sẽ rơi ra.
Diêu Thanh Thanh nhìn Bình Phàm một chút, rồi quay qua Doãn Việt, xem Doãn Việt một chút, rồi nhìn lại Bình Phàm một chút. Ánh mắt kia, thần thái kia, tất cả đều biểu hiện rõ ràng vẻ kinh ngạc không hiểu nổi, bất nhã giống như nhìn thấy nhìn thấy một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu vậy.
Cứt trâu Bình Phàm cảm thấy áp lực rất lớn.
Diêu Thanh Thanh là nhân vật nào, không bao lâu sau liền từ từ nói: "À, Mộ Bình Phàm."
Tên Bình Phàm bị cô ta kéo thật dài, trong đó cũng không thế thiếu mùi vị không thiện ý.
Hãy cam đảm, can đảm đối mặt với cuộc đời ảm đạm ngay trước mắt, can đảm nhìn thẳng vào cảnh máu tươi đầm đìa —— Bình Phàm bắt đầu mãnh liệt thấu hiểu những lời này của Lỗ Tấn tiên sinh.
Dường như cũng biết Doãn Việt lãnh đạm, Diêu Thanh Thanh đem lực chú ý chuyển sang Bình Phàm, dò hỏi: "Mộ Bình Phàm, bây giờ cậu đang làm gì vậy?"
"Giáo viên mầm non." Bình Phàm đáp trả chi tiết.
"À, nhà trẻ Thí Nghiệm sao?" Diêu Thanh Thanh chớp mắt mấy cái.
Nhà trẻ Thí Nghiệm vốn là nhà trẻ tốt nhất, có thể nói là cái nôi của con nhà giàu, mấy đứa trẻ bên trong đi ra đi vào đều được ô tô đưa đón. Tiền lương giáo viên bên trong cũng cao, cao vô cùng, tiền đồ cũng cao, vô cùng cao, dĩ nhiên năng lực lại càng cao, cao nữa, cao mãi.
Chỉ tiếc, Bình Phàm không phải làm trong nhà trẻ đó: "Không, tớ làm trong nhà trẻ Trĩ Tân."
"Nhà trẻ Trĩ Tân?" khóe miệng Diêu Thanh Thanh nhếch nhẹ: "Hình như chưa từng nghe nói qua."
Bị hoa hoa lệ lệ khinh bỉ, Bình Phàm sờ sờ bộ ngực nhỏ đang đau nhói, ha hả mà nói: "Đúng vậy, không quá nổi danh."
"Sau khi tốt nghiệp, tớ thi đậu công chức, làm ở cục nhân sự, mặc dù cậu tớ là phó cục trưởng, nhưng cũng may, không phải nhờ quan hệ mới kiếm được việc làm."
Trên mặt Diêu Thanh Thanh viết một hàng chữ —— "Hâm mộ đi, ghen tỵ đi, khen đi!"
Bình Phàm vẫn rất nể tình : "À, công chức hả, bây giờ rất nổi tiếng."
"Ai~, còn không phải như vậy sao." Diêu Thanh Thanh nhìn Doãn Việt một chút: "Cô bé, công việc nhàn rỗi một chút cũng tốt, sau này lấy chồng mới có thể có nhiều thời gian chăm sóc gia đình. Tớ ấy, từ khi làm công việc thanh nhàn này, sáng nào cũng chỉ cần sửa sang lại vài tập hồ sơ là được... Ôi chao~, Bình Phàm, làm giáo viên rất mệt, đúng không?"
Bình Phàm không biết có phải mình đa nghi hay không, cảm giác, cảm thấy ý Diêu cô nương là sau này mình không có thời gian chăm sóc gia đình?
Này có chút công kích nghề giáo à nha. Bình Phàm muốn phản bác, nhưng cô không am hiểu chuyện này, định mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Khó có thể nói: cô mới mệt, cả nhà cô đều mệt?
Thôi thôi, nhịn, Bình Phàm cười cười, bưng ly trà lên, không hề lên tiếng nữa.
Song, bên cạnh đã có người người giúp cô trả lời: "Công việc có mệt hay không cũng không quan trọng, sau này chuyện trong nhà đã có tôi quan tâm."
Người mở miệng chính là Doãn Việt, nói xong, còn gắp một miếng thịt gà đặt vào chén Bình Phàm.
Rất quan tâm.
Bình Phàm cảm động đến đỏ mặt.
Diêu Thanh Thanh thầm căm phẫn đến đỏ mặt.
Món ăn đã được đưa lên bàn, bắt đầu nhập tiệc. Vì khẩn trương nên sáng nay Bình Phàm chưa ăn cơm, giờ phút này bụng đang biểu diễn kế vườn không nhà trống, lúc này cầm lấy đũa lên, bắt đầu ăn.
Mục tiêu Bình Phàm chỉ có một: ăn nào ăn nào, ăn cho lại vốn nào! ! !
Đang ăn đến vui vẻ thì có một tin nhắn tới. Cô nghĩ là Mộc Mộc, lấy điện thoại ra xem mới biết đó là 10086.
Mặc kệ nó, tiếp tục ăn.
Nhưng điện thoại vừa lộ diện, Diêu Thanh Thanh đoán chừng chắc hẳn phải đeo mắt kiếng hiển vi, ánh mắt đặc biệt bén nhọn, ngay lập tức núm được đuôi tóc: "Ơ, Mộ Bình Phàm, điện thoại di động của cậu của hãng nào vậy?"
Ăn ngay nói thật, vốn là một cái điện thoại di động sơn trại, mấy trăm tệ là mua được, hãng hiệu gì gì đó chẳng qua chỉ là mây trôi mà thôi.
Bình Phàm thành thật, nói mình không biết.
Diêu Thanh Thanh khẽ mỉm cười: "Xem ra, tiền lương của giáo viên mẫu giáo cũng không được tốt a."
Được rồi, lòng tự ái lần nữa bị thương, Bình Phàm lại bắt đầu ôm kín bộ ngực nhỏ nhà mình.
Diêu cô nương bèn chim ác ra tay ngoan độc.
Cao thủ chưa bao giờ cho đối thủ có cơ hội thở dốc.
Sau một chiêu Kháng Long Hữu Hối, Diêu Thanh Thanh tiếp tục tung chiêu. Cô ta làm nũng nói với Doãn Việt: "Lột giúp tớ một con tôm nhé, tay người ta mới sơn."
Bình Phàm bị nội thương, ở ngay trước mặt cô muốn bạn trai cô bóc tôm dùm, làm bạn gái chính thức của hắn như vậy, thật sự quá thảm bại.
Mà càng làm cho cô nội thương chính là, Doãn Việt đồng ý.
Dĩ nhiên cũng có rất nhiều chuyện vui, ví dụ như cô gái xinh đẹp như hoa năm đó bỗng nhiên biến thành bác gái ủy hội, ví dụ như thằng nhãi ốm yếu năm đó tự nhiên đột biến gien trở thành một suất ca.
Lật lại ảnh tốt nghiệp, nhìn vào gương, Bình Phàm cảm thấy mình không có gì biến đổi, vẫn là một hạt lúa gần như không có người để ý.
Đó không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là, mặc kệ ban đầu ra sao thì bây giờ cũng cùng Doãn Việt chói mắt ở chung một chỗ.
Tối thứ sáu, Bình Phàm khẩn trương đến ngủ không được, cảm giác giống như sắp phải lên pháp trường.
Đến tột cùng, ngày mai phải đối mặt với những ánh mắt như thế nào đây? Ai~, da mặt à, ngươi có thể dầy thêm một chút hay không! ! !
Một đêm lăn qua lộn lại ngủ không ngon, ngày hôm sau thức dậy thì vành mắt đã biến thành màu đen, trên trán có mấy hạt đậu đỏ thẫm, quả thực là thê thảm không nỡ nhìn.
Bình Phàm khóc không ra nước mắt, khuôn mặt này vốn đã là đất cằn, bây giờ còn gặp thiên tai, sơ xác, tiêu điều.
Chim cũng không thèm sống.
Nhìn bộ dạng mình trong gương, Bình Phàm cảm thấy não cũng đau.
Mười hai vạn lần không muốn đi họp lớp, đang xoay chuyển đầu óc tìm lý do thì chuông cửa vang lên, bạn học cũ - Doãn Việt đã tới.
Không có cách nào, chỉ có thể bị lôi đi.
Ngồi trên xe Doãn Việt, lòng bàn tay Bình Phàm toàn là mồ hôi hột, lau cũng không sạch, dinh dính, khó chịu cực kỳ.
"Hôm nay có rất nhiều người tới à?" Muốn bớt căng thẳng, Bình Phàm tùy tiện tìm đề tài.
Ai ngờ hiệu quả ngược lại, tâm tình vì câu trả lời của Doãn Việt mà càng thêm không yên: "Trên căn bản là ai cũng đến."
Nói cách khác, đội ngũ quần chúng vây xem rất là khổng lồ.
Quán cơm bốn mùa thật ra là một làng du lịch, bên cạnh có hồ cá, hồ bơi, cùng với một vài trò thi thố tiêu khiển, phong cảnh thanh tĩnh, rất hợp lòng người.
Tới nơi, Bình Phàm khẩn trương đến hoa cúc cũng co nhanh, áp lực phía dưới rất thô bạo.
"Đến." Tắt máy, hai tay Doãn Việt đặt trên vô lăng, quay đầu nhìn cô.
Hôm nay thời tiết đẹp, có ánh sáng vàng nhạt rực rỡ, ấm áp nhưng không nóng nực, mà ánh mắt Doãn Việt thì, giống như bóng cây mát mẻ.
Ánh mắt này, không có cách nào chống đỡ, nếu là ngày thường thì Bình Phàm nhất định sẽ hận không thể lập tức mọc ra cái chân thứ ba bỏ chạy. Nhưng vừa nghĩ tới hổ báo sói cáo đang trình rập phía ngoài, cô cũng chỉ có thể cố gắng ổn định thân thể, cắn răng chống đỡ.
Làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn núi, nhìn nước, ngắm phong cảnh, nhìn ngón chân, nhìn tóc.
Nhưng, hỏa lực của đối phương thật sự là quá mạnh mẽ, Bình Phàm không thể kiên trì được lâu, toàn bộ phòng tuyến đều sụp đổ, chỉ có thể tự động đầu hàng: "Vậy, chúng ta xuống thôi."
Doãn Việt gật đầu, cầm lấy chìa khóa, chốt cửa xe, động tác liền một mạch.
Quả nhiên là ép cô.
Bình Phàm ôm hận, Bình Phàm à, ngươi cái đồ nhẫn tâm! ! !
Ra khỏi xe, hai người cùng nhau đi vào bên trong. Xa xa đã thấy có không ít người tụ tập trong đại sảnh, Bình Phàm khiếp đảm, bước chân chậm lại, chui rúc phía sau người Doãn Việt. Nhưng mới đi được hai ba bước, trong lòng liền sinh ra xúc động muốn bỏ chạy.
Lúc ý niệm này dâng lên trong đầu thì một đôi bàn tay to quen thuộc nắm lấy tay cô.
Nhiệt độ lòng bàn tay đúng như ánh mặt trời hôm nay.
Những ý niệm rắc rối trong đầu tạm thời tiêu tán, nhìn gáy Doãn Việt, cổ áo sạch sẽ, đầu tóc đen nhánh. Người đàn ông như vậy, chỗ nào cũng làm cho người ta thấy thoải mái.
Thật muốn cứ như vậy mãi, tựa sát đến vĩnh viễn.
Đắm chìm trong ôn nhu, quá mức nhập thần thế cho nên lúc phục hồi lại tinh thần thì cô mới phát hiện mình đã vào đại sảnh.
Dù sao cũng sáu năm không gặp, tướng mạo mọi người đều đã có không ít thay đổi, gặp nhau, nhất thời hơn một nửa chưa thể nhận ra nhau ngay.
Bình Phàm thời cấp ba chính là một người qua đường giáp, lúc ấy một người bạn tốt cũng không có, nhất thời cũng không ai tìm cô nói chuyện.
Mặc dù Doãn Việt xuất chúng, nhưng dù sao tính tình cũng rất lạnh, không thích lui tới với người khác nên cũng nhất thời không có người bắt chuyện.
Hai người xuyên qua đoàn người đang vui mừng ôm vai bắt tay, tìm vị trí hẻo lánh ngồi xuống.
Nếu như cả ngày cứ trôi qua như vậy thì thật là A Di Đà Phật. Nhưng Bình Phàm biết hy vọng này rất là mong manh, dù sao, Doãn Việt vẫn là Doãn Việt.
Quả nhiên, rất nhiều ánh mắt quen thuộc nhanh chóng bay tới, ánh mắt tên là không thể tưởng tượng được.
Vì sao hai người này lại có thể ở chung một chỗ ?
Da mặt Bình Phàm dù sao cũng không phải là kính chống đạn, rất nhanh đã bị khoét thành một cái động, chỉ có thể mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Đang cầu cho thời gian mau mau trôi qua thì một giọng nữ mềm mại vang lên: "Doãn Việt?"
Nghe giọng nói này liền biết chủ nhân của nó đối với việc nhìn thấy Doãn Việt quả thật rất vui mừng.
Bình Phàm ngẩng đầu, nhìn thấy người đứng đối diện là Diêu Thanh Thanh.
Diêu Thanh Thanh là một mỹ nữ xinh xắn lanh lợi, rất sáng sủa, năm đó cũng được nam sinh hoan nghênh. Bình Phàm nhớ lúc ấy Phương Nhan không thích cô ta lắm, nói cô ta chỉ giỏi giả bộ.
Bình Phàm không xác định được cô ta có phải giả bộ hay không, chẳng qua cảm thấy, lúc Diêu Thanh Thanh nói chuyện với nam sinh thì tương đối yêu kiều, với nữ sinh thì tương đối kiêu ngạo.
Cho nên cấp ba cô cũng không tiếp xúc nhiều với cô ta, chỉ nhớ mang máng một chút. Diêu Thanh Thanh hình như thích đi theo sau Doãn Việt.
Hôm nay Diêu Thanh Thanh mang áo lụa mỏng, quần điểm xuyết hoa, đi giày cao gót, thắt lưng kiểu cung đình, tóc xoăn dài, tai mang hai bông tai hình hoa, trời sinh chính là một Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều trực tiếp ngồi xuống vị trí bên cạnh Doãn Việt, nụ cười hòa lẫn với đóa hoa bên tai cô ta: "Còn tưởng cậu không tới chứ?"
Giọng nói, có chút làm nũng.
Cái này, Bình Phàm yếu ớt muốn kháng nghị, cô nương, xin cô để ý tâm tình bạn gái chính thức của người ta một chút.
"Đúng rồi, nghe nói cậu làm cảnh sát, lúc ấy tớ cứ nghĩ, cậu mặc cảnh phục nhất định rất tuấn tú." Diêu Thanh Thanh vươn ngón tay sơn bóng màu hồng cánh sen vuốt vuốt đầu tóc, sau đó sóng mắt ngầm đưa: "Ôi chao~, cậu có bạn gái chưa?"
Phía bên phải, bạn gái chính thức của Doãn Việt - Bình Phàm rất là thương tâm, thì ra sự hiện diện của mình bây giờ còn yếu hơn cả lúc cấp ba. Cô ngồi với hắn giống như cây già một hồi lâu, kết quả Diêu Thanh Thanh hoàn toàn không nhìn thấy.
Bi kịch chính là như thế.
Doãn Việt vẫn không để ý Diêu Thanh Thanh, thần sắc nhàn nhạt, cho đến khi nghe thấy vấn đề này, mới có động tĩnh —— cầm tay Bình Phàm đặt lên bàn, nhẹ giọng tuyên bố: "Đã có."
Bình Phàm không phải không thừa nhận, tay của mình rất nóng.
Giương mắt, phát hiện Diêu Thanh Thanh đang nhìn mình, mắt đẹp màu xám nhạt trợn trừng còn to hơn cả bánh trôi.
Bình Phàm rất lo lắng tròng mắt đẹp kia sẽ rơi ra.
Diêu Thanh Thanh nhìn Bình Phàm một chút, rồi quay qua Doãn Việt, xem Doãn Việt một chút, rồi nhìn lại Bình Phàm một chút. Ánh mắt kia, thần thái kia, tất cả đều biểu hiện rõ ràng vẻ kinh ngạc không hiểu nổi, bất nhã giống như nhìn thấy nhìn thấy một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu vậy.
Cứt trâu Bình Phàm cảm thấy áp lực rất lớn.
Diêu Thanh Thanh là nhân vật nào, không bao lâu sau liền từ từ nói: "À, Mộ Bình Phàm."
Tên Bình Phàm bị cô ta kéo thật dài, trong đó cũng không thế thiếu mùi vị không thiện ý.
Hãy cam đảm, can đảm đối mặt với cuộc đời ảm đạm ngay trước mắt, can đảm nhìn thẳng vào cảnh máu tươi đầm đìa —— Bình Phàm bắt đầu mãnh liệt thấu hiểu những lời này của Lỗ Tấn tiên sinh.
Dường như cũng biết Doãn Việt lãnh đạm, Diêu Thanh Thanh đem lực chú ý chuyển sang Bình Phàm, dò hỏi: "Mộ Bình Phàm, bây giờ cậu đang làm gì vậy?"
"Giáo viên mầm non." Bình Phàm đáp trả chi tiết.
"À, nhà trẻ Thí Nghiệm sao?" Diêu Thanh Thanh chớp mắt mấy cái.
Nhà trẻ Thí Nghiệm vốn là nhà trẻ tốt nhất, có thể nói là cái nôi của con nhà giàu, mấy đứa trẻ bên trong đi ra đi vào đều được ô tô đưa đón. Tiền lương giáo viên bên trong cũng cao, cao vô cùng, tiền đồ cũng cao, vô cùng cao, dĩ nhiên năng lực lại càng cao, cao nữa, cao mãi.
Chỉ tiếc, Bình Phàm không phải làm trong nhà trẻ đó: "Không, tớ làm trong nhà trẻ Trĩ Tân."
"Nhà trẻ Trĩ Tân?" khóe miệng Diêu Thanh Thanh nhếch nhẹ: "Hình như chưa từng nghe nói qua."
Bị hoa hoa lệ lệ khinh bỉ, Bình Phàm sờ sờ bộ ngực nhỏ đang đau nhói, ha hả mà nói: "Đúng vậy, không quá nổi danh."
"Sau khi tốt nghiệp, tớ thi đậu công chức, làm ở cục nhân sự, mặc dù cậu tớ là phó cục trưởng, nhưng cũng may, không phải nhờ quan hệ mới kiếm được việc làm."
Trên mặt Diêu Thanh Thanh viết một hàng chữ —— "Hâm mộ đi, ghen tỵ đi, khen đi!"
Bình Phàm vẫn rất nể tình : "À, công chức hả, bây giờ rất nổi tiếng."
"Ai~, còn không phải như vậy sao." Diêu Thanh Thanh nhìn Doãn Việt một chút: "Cô bé, công việc nhàn rỗi một chút cũng tốt, sau này lấy chồng mới có thể có nhiều thời gian chăm sóc gia đình. Tớ ấy, từ khi làm công việc thanh nhàn này, sáng nào cũng chỉ cần sửa sang lại vài tập hồ sơ là được... Ôi chao~, Bình Phàm, làm giáo viên rất mệt, đúng không?"
Bình Phàm không biết có phải mình đa nghi hay không, cảm giác, cảm thấy ý Diêu cô nương là sau này mình không có thời gian chăm sóc gia đình?
Này có chút công kích nghề giáo à nha. Bình Phàm muốn phản bác, nhưng cô không am hiểu chuyện này, định mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Khó có thể nói: cô mới mệt, cả nhà cô đều mệt?
Thôi thôi, nhịn, Bình Phàm cười cười, bưng ly trà lên, không hề lên tiếng nữa.
Song, bên cạnh đã có người người giúp cô trả lời: "Công việc có mệt hay không cũng không quan trọng, sau này chuyện trong nhà đã có tôi quan tâm."
Người mở miệng chính là Doãn Việt, nói xong, còn gắp một miếng thịt gà đặt vào chén Bình Phàm.
Rất quan tâm.
Bình Phàm cảm động đến đỏ mặt.
Diêu Thanh Thanh thầm căm phẫn đến đỏ mặt.
Món ăn đã được đưa lên bàn, bắt đầu nhập tiệc. Vì khẩn trương nên sáng nay Bình Phàm chưa ăn cơm, giờ phút này bụng đang biểu diễn kế vườn không nhà trống, lúc này cầm lấy đũa lên, bắt đầu ăn.
Mục tiêu Bình Phàm chỉ có một: ăn nào ăn nào, ăn cho lại vốn nào! ! !
Đang ăn đến vui vẻ thì có một tin nhắn tới. Cô nghĩ là Mộc Mộc, lấy điện thoại ra xem mới biết đó là 10086.
Mặc kệ nó, tiếp tục ăn.
Nhưng điện thoại vừa lộ diện, Diêu Thanh Thanh đoán chừng chắc hẳn phải đeo mắt kiếng hiển vi, ánh mắt đặc biệt bén nhọn, ngay lập tức núm được đuôi tóc: "Ơ, Mộ Bình Phàm, điện thoại di động của cậu của hãng nào vậy?"
Ăn ngay nói thật, vốn là một cái điện thoại di động sơn trại, mấy trăm tệ là mua được, hãng hiệu gì gì đó chẳng qua chỉ là mây trôi mà thôi.
Bình Phàm thành thật, nói mình không biết.
Diêu Thanh Thanh khẽ mỉm cười: "Xem ra, tiền lương của giáo viên mẫu giáo cũng không được tốt a."
Được rồi, lòng tự ái lần nữa bị thương, Bình Phàm lại bắt đầu ôm kín bộ ngực nhỏ nhà mình.
Diêu cô nương bèn chim ác ra tay ngoan độc.
Cao thủ chưa bao giờ cho đối thủ có cơ hội thở dốc.
Sau một chiêu Kháng Long Hữu Hối, Diêu Thanh Thanh tiếp tục tung chiêu. Cô ta làm nũng nói với Doãn Việt: "Lột giúp tớ một con tôm nhé, tay người ta mới sơn."
Bình Phàm bị nội thương, ở ngay trước mặt cô muốn bạn trai cô bóc tôm dùm, làm bạn gái chính thức của hắn như vậy, thật sự quá thảm bại.
Mà càng làm cho cô nội thương chính là, Doãn Việt đồng ý.
/73
|