Giờ phút này tại cửa tiểu khu Thanh Giang sơn thủy, vẻ mặt Hoàng Ngưng thật đáng thương vô tội, ngày hôm qua khi Trịnh Kiền vừa chuyển nhà đã nhắn địa chỉ cho nàng, hôm nay Lưu Anh đôn canh bảo nàng mang tới cho Trịnh Kiền.
Nhưng khi Hoàng Ngưng vừa đi tới cửa tiểu khu hỏi thăm bảo an chỗ ở của Trịnh Kiền, từ con đường bên cạnh toát ra một chiếc Porsche, không hề giảm tốc độ lao thẳng vào bên trong.
Hoàng Ngưng không kịp né tránh, cánh tay bị đèn xe đụng trúng khiến thân hình vừa lệch, vì bảo hộ hộp canh nên đầu gối bị cọ xuống đất, lập tức rướm máu.
- Mẹ nó, mắt mù à? Muốn bính đồ sứ?
Một người đàn bà béo mập bôi trét lớp son phấn thật dày xuống xe, đeo kính râm màu đen thật lớn, cơ hồ che cả nửa khuôn mặt, trên cổ còn đeo dây chuyền trân châu, lúc nói chuyện khối thịt trên người đung đưa, thịt béo trên mặt chớp lên kéo theo son phấn vi vu rơi xuống.
Vẻ mặt Hoàng Ngưng vô tội, vừa rồi chiếc xe kia nhào ra quá đột ngột, tốc độ lại nhanh, hơn nữa nàng đang hỏi đường cho nên không chú ý tới, nhưng hiện tại người bị thương là nàng, nàng chưa nói câu nào thì đã bị người trách mắng.
- Ai u, tiểu cô nương, còn khóc sao?
Người đàn bà rút một xấp tiền ném thẳng vào mặt Hoàng Ngưng:
- Không phải là bính đồ sứ sao? Lão nương có rất nhiều tiền, đồ đê tiện! Lão nương dù đụng chết cô cũng bồi được nổi!
Hoàng Ngưng không nhúc nhích, trong mắt dâng lên hơi nước, thậm chí quên cả vết thương trên đầu gối.
- Như thế nào? Ngại ít?
Người đàn bà tháo kính râm, vẻ mặt ghen tỵ đánh giá Hoàng Ngưng, thanh âm lạnh lùng nhìn chằm chằm bảo an bên cạnh nói:
- Nhìn cái gì vậy? Không muốn tiếp tục làm trong Thanh Giang sơn thủy sao? Còn không mau cút đi xóa giám thị? Còn nữa, đồ đê tiện này là tới bính đồ sứ, anh là nhân chứng, nghe được không?
Vẻ mặt tiểu bảo an bất đắc dĩ, trên có lão dưới có nhỏ, căn bản không thể mất đi công tác, hơn nữa hắn cũng biết thân phận của người đàn bà, trong nhà phi thường có tiền, đoạn thời gian trước ném bỏ một tiểu bạch kiểm tham tiền của bà ta cho nên tính tình khó chịu, hắn cũng không muốn tìm phiền phức.
Hơn nữa nghe nói tiểu bạch kiểm kia ở bên ngoài dùng ví tiền của bà ta nuôi nữ nhân khác.
- Tôi không phải bính đồ sứ, tôi không cần tiền của bà, tôi chỉ muốn bà xin lỗi!
Hoàng Ngưng lau nước mắt, nhưng hốc mắt vẫn đỏ hồng.
Người đàn bà lạnh lùng liếc mắt nhìn hộp canh trên tay Hoàng Ngưng, đột nhiên xông tới đoạt đi hộp canh, sau đó hung hăng ném xuống đất.
- Lẳng lơ, mày tới để câu dẫn đàn ông đi? Còn chuẩn bị canh cho đàn ông? Chuẩn bị đủ nguyên vẹn a!
Người đàn bà béo mập làm xong còn chưa hết giận, miệng không ngừng mắng.
Hoàng Ngưng lập tức ngây ngẩn cả người, nước mắt chảy xuống.
Nàng một người bơ vơ không chỗ nương tựa, không nhịn được gọi điện thoại cho Trịnh Kiền.
Nhìn thấy Hoàng Ngưng gọi điện thoại, người đàn bà nổi giận:
- Nhé, goi điện thoại kêu tình nhân của mày tới cứu mày sao, vừa nhìn bộ dạng quê mùa lẳng lơ của mày, chính là bộ dáng tiểu tam câu dẫn đàn ông, đồ đê tiện lẳng lơ!
Đúng lúc đó bên kia điện thoại Trịnh Kiền vừa nghe được những lời này.
Người đàn bà vừa dứt lời liền vươn tay nắm tóc Hoàng Ngưng, nhưng lại bị Hoàng Ngưng tránh thoát.
- Tiện nữ nhân, còn muốn chạy? Hôm nay lão nương thay trời hành đạo, ai bảo bộ dạng của mày lẳng lơ như vậy, đi câu dẫn đàn ông, hôm nay tao phá hủy mặt của mày, nhìn xem mày có thể làm sao?
Người đàn bà vừa vung túi xách vừa đuổi theo Hoàng Ngưng.
Hoàng Ngưng lập tức luống cuống, di động rơi sang một bên, bởi vì đầu gối bị thương nên nàng chạy cũng không nhanh.
- A…
Ngay lúc Hoàng Ngưng muốn quay đầu nhìn xem người đàn bà cách mình bao xa, một bàn tay béo mập lập tức vươn tới bắt được tóc của nàng, Hoàng Ngưng nhất thời kêu đau một tiếng.
Nhưng rất nhanh lực đạo bàn tay kia chợt buông lỏng, Hoàng Ngưng được giải thoát, nàng quay đầu nhìn lại, một thân ảnh quen thuộc đứng sau lưng người đàn bà, bàn tay còn đang nắm tóc bà ta.
- Em không sao chứ? Bà xã!
Trịnh Kiền nhìn Hoàng Ngưng mỉm cười hỏi.
Nghe được Trịnh Kiền gọi mình bà xã, Hoàng Ngưng chợt đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.
Khi ánh mắt Trịnh Kiền dừng lại vết thương trên đầu gối Hoàng Ngưng, một cỗ hàn ý lập tức bạo phát.
Người đàn bà cảm nhận được rét lạnh toàn thân, không tự giác chợt rùng mình.
- Tôi không đánh đàn bà, nhưng đối với đàn bà dám khi dễ vợ của tôi, tôi sẽ tự động xem như bà ta không phải người, cho nên…
Giọng nói của Trịnh Kiền băng sương, trong mắt lạnh lẽo tận xương, vừa dứt lời tay hắn chợt dùng lực.
Thân thể béo mập nhất thời vẽ ra một quỹ tích duyên dáng trên không trung, nặng nề rơi thẳng xuống trong hồ suối phun bên ngoài tiểu khu.
- Oanh!
Bọt nước văng khắp nơi, người đàn bà giãy dụa trong hồ nước.
Hồ nước đầy tràn, không tới mức bị thương, nhưng nhất định là bị mất mặt.
Người đàn bà không ngừng bò lên, thật lâu mới đứng vững thân thể, nhưng toàn thân chật vật không chịu nổi, bà ta đứng trong nước nhìn Trịnh Kiền chửi ầm lên.
- Cẩu nam nữ, tụi mày không chết tử tế được!
Trịnh Kiền lạnh lùng quay đầu nhìn thoáng qua:
- Như thế nào? Chưa đánh đủ? Muốn thử thêm một chút sao?
Lúc nói chuyện Trịnh Kiền nhấc chân đi tới, người đàn bà hoảng sợ lập tức ngồi bệch trong hồ nước, lớn tiếng hét lên:
- Có ai không, đánh người, tai nạn chết người a…
Hoàng Ngưng lo lắng làm lớn chuyện, kéo kéo quần áo Trịnh Kiền, Trịnh Kiền xoay người lại kéo Hoàng Ngưng lập tức đi về nhà.
Bảo an biết Trịnh Kiền ở trong tiểu khu, hơn nữa mỗi lần đều là Mạnh Hoành tiễn hắn về, Triệu Đa cũng từng căn dặn bảo an, bảo an biết không thể trêu vào Trịnh Kiền cũng không thể trêu vào Chu Hồng, vì vậy dứt khoát làm như không nhìn thấy, tránh mặt trong phòng gác cổng.
Mãi tới khi Trịnh Kiền đã đi khuất, bảo an mới chạy ra vội vàng vớt Chu Hồng ra khỏi hồ nước.
- Cẩu nam nữ, hôm nay lão nương không làm cho tụi mày nhớ lâu một chút, lão nương không gọi Chu Hồng.
Chu Hồng đứng lên, miệng không ngừng mắng.
Nhưng giờ phút này đương sự đã về trong nhà, Trịnh Kiền đau lòng dìu Hoàng Ngưng ngồi trên giường, sau đó bôi thuốc cho Hoàng Ngưng, đôi đùi đẹp thon dài nếu bị lưu sẹo thật không tốt.
Nhìn thấy Trịnh Kiền bôi thuốc cho mình, trái tim Hoàng Ngưng bùm bùm nhảy lên, đỏ bừng mặt, đôi tay rối rắm lôi kéo góc áo.
Nhìn thấy Trịnh Kiền ngẩng đầu, nàng bối rối nói:
- Chỉ đáng tiếc hộp canh, mẹ của em nấu xong liền bảo em mang tới cho anh…
- Còn canh gì nữa, không phải dì đã tặng người vợ tới cho anh sao?
Trịnh Kiền cười hắc hắc, ngồi bên cạnh Hoàng Ngưng, đôi tay ôm lấy nàng.
Hoàng Ngưng thoáng quẩy người liền ngồi yên, Trịnh Kiền lập tức cúi xuống hôn nàng.
- Ân…
Hoàng Ngưng rên rỉ một tiếng, làn da đỏ bừng, tiểu đệ của Trịnh Kiền vừa nhất trụ kình thiên, hắn ôm Hoàng Ngưng ngã xuống, động tác càng thêm điên cuồng, áo của cô gái đã cởi hơn phân nửa, hơi thở có chút dồn dập.
- Phanh phanh!
Ngay lúc Trịnh Kiền vừa định cởi sạch tiểu yêu tinh mê người, thanh âm tiếng gõ cửa vang lên.
Trịnh Kiền buồn bực muốn mặc kệ, nhưng người bên ngoài cũng không chịu buông tha, không ngừng gõ cửa.
- Anh đi xem đi!
Hoàng Ngưng chợt thanh tỉnh, ngồi dậy sửa sang lại quần áo.
Vẻ mặt Trịnh Kiền buồn bực, trong lòng thầm mắng, rốt cục là ai nha?
- Ngượng ngùng, suất ca, tôi có nhiều thứ chỗ thang lầu, có chút nặng, anh có thể giúp tôi khiêng vào nhà một chút không?
Mới vừa mở cửa, một thanh âm mềm nhu vang lên, nháy mắt khiến lửa giận trong lòng Trịnh Kiền không còn cách nào bùng nổ, chính là cô gái hàng xóm lần trước, là thiếu phụ có dáng người cực kỳ ý nhị Liễu Thi Vận.
Nhìn thấy nụ cười xin lỗi của nàng, Trịnh Kiền biệt khuất vô cùng, đành hỏi:
- Đồ vật đặt ở đâu?
- Bên kia!
Liễu Thi Vận nói xong, ánh mắt liếc vào trong nhà Trịnh Kiền, vừa lúc nhìn thấy Hoàng Ngưng đỏ mặt, nhất thời xin lỗi cười cười:
- Không quấy rầy anh đi? Thật sự là ngượng ngùng!
- Nếu biết ngượng ngùng thì phải bồi thường.
Trong lòng Trịnh Kiền than thở.
Chờ khi hắn quay về nhà còn muốn tiếp tục thì Hoàng Ngưng lại không đồng ý.
- Mẹ của em vừa gọi cho em, muốn em về sớm, hôm nay còn cần chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Hoàng Ngưng cúi đầu nói:
- Hơn nữa…hơn nữa hôm nay không phương tiện!
- Cái gì không phương tiện?
Trịnh Kiền ngây ngốc hỏi.
Hoàng Ngưng xấu hổ đỏ mặt, ấp úng nói:
- Mỗi tháng con gái luôn có vài ngày không phương tiện thôi, em về trước, chờ mấy ngày nữa em chuyển nhà xong sẽ tới thăm anh!
Triệu Đa vì bồi tội nên để lại một căn nhà có vị trí địa lý rất tốt cho mẹ con Hoàng Ngưng, vì thế hai mẹ con quyết định tạm thời không về nông thôn, dù sao Hoàng Ngưng chỉ vừa tốt nghiệp đại học, nếu về quê không dễ tìm công tác.
Trịnh Kiền đưa Hoàng Ngưng về nhà, hắn trực tiếp đi tới biệt thự của Lục Tranh, bởi vì dọc đường hắn nhận được điện thoại.
Bệnh tình của Lục Vũ Li đã chuyển biến xấu, từ hôn mê bất tỉnh biến thành ói mửa tiêu chảy, khí tức dần dần suy yếu.
Theo Trịnh Kiền tính toán, hôm nay đã là ngày thứ sáu, ngày mai là ngày cuối cùng.
Nhưng khi Hoàng Ngưng vừa đi tới cửa tiểu khu hỏi thăm bảo an chỗ ở của Trịnh Kiền, từ con đường bên cạnh toát ra một chiếc Porsche, không hề giảm tốc độ lao thẳng vào bên trong.
Hoàng Ngưng không kịp né tránh, cánh tay bị đèn xe đụng trúng khiến thân hình vừa lệch, vì bảo hộ hộp canh nên đầu gối bị cọ xuống đất, lập tức rướm máu.
- Mẹ nó, mắt mù à? Muốn bính đồ sứ?
Một người đàn bà béo mập bôi trét lớp son phấn thật dày xuống xe, đeo kính râm màu đen thật lớn, cơ hồ che cả nửa khuôn mặt, trên cổ còn đeo dây chuyền trân châu, lúc nói chuyện khối thịt trên người đung đưa, thịt béo trên mặt chớp lên kéo theo son phấn vi vu rơi xuống.
Vẻ mặt Hoàng Ngưng vô tội, vừa rồi chiếc xe kia nhào ra quá đột ngột, tốc độ lại nhanh, hơn nữa nàng đang hỏi đường cho nên không chú ý tới, nhưng hiện tại người bị thương là nàng, nàng chưa nói câu nào thì đã bị người trách mắng.
- Ai u, tiểu cô nương, còn khóc sao?
Người đàn bà rút một xấp tiền ném thẳng vào mặt Hoàng Ngưng:
- Không phải là bính đồ sứ sao? Lão nương có rất nhiều tiền, đồ đê tiện! Lão nương dù đụng chết cô cũng bồi được nổi!
Hoàng Ngưng không nhúc nhích, trong mắt dâng lên hơi nước, thậm chí quên cả vết thương trên đầu gối.
- Như thế nào? Ngại ít?
Người đàn bà tháo kính râm, vẻ mặt ghen tỵ đánh giá Hoàng Ngưng, thanh âm lạnh lùng nhìn chằm chằm bảo an bên cạnh nói:
- Nhìn cái gì vậy? Không muốn tiếp tục làm trong Thanh Giang sơn thủy sao? Còn không mau cút đi xóa giám thị? Còn nữa, đồ đê tiện này là tới bính đồ sứ, anh là nhân chứng, nghe được không?
Vẻ mặt tiểu bảo an bất đắc dĩ, trên có lão dưới có nhỏ, căn bản không thể mất đi công tác, hơn nữa hắn cũng biết thân phận của người đàn bà, trong nhà phi thường có tiền, đoạn thời gian trước ném bỏ một tiểu bạch kiểm tham tiền của bà ta cho nên tính tình khó chịu, hắn cũng không muốn tìm phiền phức.
Hơn nữa nghe nói tiểu bạch kiểm kia ở bên ngoài dùng ví tiền của bà ta nuôi nữ nhân khác.
- Tôi không phải bính đồ sứ, tôi không cần tiền của bà, tôi chỉ muốn bà xin lỗi!
Hoàng Ngưng lau nước mắt, nhưng hốc mắt vẫn đỏ hồng.
Người đàn bà lạnh lùng liếc mắt nhìn hộp canh trên tay Hoàng Ngưng, đột nhiên xông tới đoạt đi hộp canh, sau đó hung hăng ném xuống đất.
- Lẳng lơ, mày tới để câu dẫn đàn ông đi? Còn chuẩn bị canh cho đàn ông? Chuẩn bị đủ nguyên vẹn a!
Người đàn bà béo mập làm xong còn chưa hết giận, miệng không ngừng mắng.
Hoàng Ngưng lập tức ngây ngẩn cả người, nước mắt chảy xuống.
Nàng một người bơ vơ không chỗ nương tựa, không nhịn được gọi điện thoại cho Trịnh Kiền.
Nhìn thấy Hoàng Ngưng gọi điện thoại, người đàn bà nổi giận:
- Nhé, goi điện thoại kêu tình nhân của mày tới cứu mày sao, vừa nhìn bộ dạng quê mùa lẳng lơ của mày, chính là bộ dáng tiểu tam câu dẫn đàn ông, đồ đê tiện lẳng lơ!
Đúng lúc đó bên kia điện thoại Trịnh Kiền vừa nghe được những lời này.
Người đàn bà vừa dứt lời liền vươn tay nắm tóc Hoàng Ngưng, nhưng lại bị Hoàng Ngưng tránh thoát.
- Tiện nữ nhân, còn muốn chạy? Hôm nay lão nương thay trời hành đạo, ai bảo bộ dạng của mày lẳng lơ như vậy, đi câu dẫn đàn ông, hôm nay tao phá hủy mặt của mày, nhìn xem mày có thể làm sao?
Người đàn bà vừa vung túi xách vừa đuổi theo Hoàng Ngưng.
Hoàng Ngưng lập tức luống cuống, di động rơi sang một bên, bởi vì đầu gối bị thương nên nàng chạy cũng không nhanh.
- A…
Ngay lúc Hoàng Ngưng muốn quay đầu nhìn xem người đàn bà cách mình bao xa, một bàn tay béo mập lập tức vươn tới bắt được tóc của nàng, Hoàng Ngưng nhất thời kêu đau một tiếng.
Nhưng rất nhanh lực đạo bàn tay kia chợt buông lỏng, Hoàng Ngưng được giải thoát, nàng quay đầu nhìn lại, một thân ảnh quen thuộc đứng sau lưng người đàn bà, bàn tay còn đang nắm tóc bà ta.
- Em không sao chứ? Bà xã!
Trịnh Kiền nhìn Hoàng Ngưng mỉm cười hỏi.
Nghe được Trịnh Kiền gọi mình bà xã, Hoàng Ngưng chợt đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.
Khi ánh mắt Trịnh Kiền dừng lại vết thương trên đầu gối Hoàng Ngưng, một cỗ hàn ý lập tức bạo phát.
Người đàn bà cảm nhận được rét lạnh toàn thân, không tự giác chợt rùng mình.
- Tôi không đánh đàn bà, nhưng đối với đàn bà dám khi dễ vợ của tôi, tôi sẽ tự động xem như bà ta không phải người, cho nên…
Giọng nói của Trịnh Kiền băng sương, trong mắt lạnh lẽo tận xương, vừa dứt lời tay hắn chợt dùng lực.
Thân thể béo mập nhất thời vẽ ra một quỹ tích duyên dáng trên không trung, nặng nề rơi thẳng xuống trong hồ suối phun bên ngoài tiểu khu.
- Oanh!
Bọt nước văng khắp nơi, người đàn bà giãy dụa trong hồ nước.
Hồ nước đầy tràn, không tới mức bị thương, nhưng nhất định là bị mất mặt.
Người đàn bà không ngừng bò lên, thật lâu mới đứng vững thân thể, nhưng toàn thân chật vật không chịu nổi, bà ta đứng trong nước nhìn Trịnh Kiền chửi ầm lên.
- Cẩu nam nữ, tụi mày không chết tử tế được!
Trịnh Kiền lạnh lùng quay đầu nhìn thoáng qua:
- Như thế nào? Chưa đánh đủ? Muốn thử thêm một chút sao?
Lúc nói chuyện Trịnh Kiền nhấc chân đi tới, người đàn bà hoảng sợ lập tức ngồi bệch trong hồ nước, lớn tiếng hét lên:
- Có ai không, đánh người, tai nạn chết người a…
Hoàng Ngưng lo lắng làm lớn chuyện, kéo kéo quần áo Trịnh Kiền, Trịnh Kiền xoay người lại kéo Hoàng Ngưng lập tức đi về nhà.
Bảo an biết Trịnh Kiền ở trong tiểu khu, hơn nữa mỗi lần đều là Mạnh Hoành tiễn hắn về, Triệu Đa cũng từng căn dặn bảo an, bảo an biết không thể trêu vào Trịnh Kiền cũng không thể trêu vào Chu Hồng, vì vậy dứt khoát làm như không nhìn thấy, tránh mặt trong phòng gác cổng.
Mãi tới khi Trịnh Kiền đã đi khuất, bảo an mới chạy ra vội vàng vớt Chu Hồng ra khỏi hồ nước.
- Cẩu nam nữ, hôm nay lão nương không làm cho tụi mày nhớ lâu một chút, lão nương không gọi Chu Hồng.
Chu Hồng đứng lên, miệng không ngừng mắng.
Nhưng giờ phút này đương sự đã về trong nhà, Trịnh Kiền đau lòng dìu Hoàng Ngưng ngồi trên giường, sau đó bôi thuốc cho Hoàng Ngưng, đôi đùi đẹp thon dài nếu bị lưu sẹo thật không tốt.
Nhìn thấy Trịnh Kiền bôi thuốc cho mình, trái tim Hoàng Ngưng bùm bùm nhảy lên, đỏ bừng mặt, đôi tay rối rắm lôi kéo góc áo.
Nhìn thấy Trịnh Kiền ngẩng đầu, nàng bối rối nói:
- Chỉ đáng tiếc hộp canh, mẹ của em nấu xong liền bảo em mang tới cho anh…
- Còn canh gì nữa, không phải dì đã tặng người vợ tới cho anh sao?
Trịnh Kiền cười hắc hắc, ngồi bên cạnh Hoàng Ngưng, đôi tay ôm lấy nàng.
Hoàng Ngưng thoáng quẩy người liền ngồi yên, Trịnh Kiền lập tức cúi xuống hôn nàng.
- Ân…
Hoàng Ngưng rên rỉ một tiếng, làn da đỏ bừng, tiểu đệ của Trịnh Kiền vừa nhất trụ kình thiên, hắn ôm Hoàng Ngưng ngã xuống, động tác càng thêm điên cuồng, áo của cô gái đã cởi hơn phân nửa, hơi thở có chút dồn dập.
- Phanh phanh!
Ngay lúc Trịnh Kiền vừa định cởi sạch tiểu yêu tinh mê người, thanh âm tiếng gõ cửa vang lên.
Trịnh Kiền buồn bực muốn mặc kệ, nhưng người bên ngoài cũng không chịu buông tha, không ngừng gõ cửa.
- Anh đi xem đi!
Hoàng Ngưng chợt thanh tỉnh, ngồi dậy sửa sang lại quần áo.
Vẻ mặt Trịnh Kiền buồn bực, trong lòng thầm mắng, rốt cục là ai nha?
- Ngượng ngùng, suất ca, tôi có nhiều thứ chỗ thang lầu, có chút nặng, anh có thể giúp tôi khiêng vào nhà một chút không?
Mới vừa mở cửa, một thanh âm mềm nhu vang lên, nháy mắt khiến lửa giận trong lòng Trịnh Kiền không còn cách nào bùng nổ, chính là cô gái hàng xóm lần trước, là thiếu phụ có dáng người cực kỳ ý nhị Liễu Thi Vận.
Nhìn thấy nụ cười xin lỗi của nàng, Trịnh Kiền biệt khuất vô cùng, đành hỏi:
- Đồ vật đặt ở đâu?
- Bên kia!
Liễu Thi Vận nói xong, ánh mắt liếc vào trong nhà Trịnh Kiền, vừa lúc nhìn thấy Hoàng Ngưng đỏ mặt, nhất thời xin lỗi cười cười:
- Không quấy rầy anh đi? Thật sự là ngượng ngùng!
- Nếu biết ngượng ngùng thì phải bồi thường.
Trong lòng Trịnh Kiền than thở.
Chờ khi hắn quay về nhà còn muốn tiếp tục thì Hoàng Ngưng lại không đồng ý.
- Mẹ của em vừa gọi cho em, muốn em về sớm, hôm nay còn cần chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Hoàng Ngưng cúi đầu nói:
- Hơn nữa…hơn nữa hôm nay không phương tiện!
- Cái gì không phương tiện?
Trịnh Kiền ngây ngốc hỏi.
Hoàng Ngưng xấu hổ đỏ mặt, ấp úng nói:
- Mỗi tháng con gái luôn có vài ngày không phương tiện thôi, em về trước, chờ mấy ngày nữa em chuyển nhà xong sẽ tới thăm anh!
Triệu Đa vì bồi tội nên để lại một căn nhà có vị trí địa lý rất tốt cho mẹ con Hoàng Ngưng, vì thế hai mẹ con quyết định tạm thời không về nông thôn, dù sao Hoàng Ngưng chỉ vừa tốt nghiệp đại học, nếu về quê không dễ tìm công tác.
Trịnh Kiền đưa Hoàng Ngưng về nhà, hắn trực tiếp đi tới biệt thự của Lục Tranh, bởi vì dọc đường hắn nhận được điện thoại.
Bệnh tình của Lục Vũ Li đã chuyển biến xấu, từ hôn mê bất tỉnh biến thành ói mửa tiêu chảy, khí tức dần dần suy yếu.
Theo Trịnh Kiền tính toán, hôm nay đã là ngày thứ sáu, ngày mai là ngày cuối cùng.
/24
|