Lưu Anh Nam không ngờ ù ù cạc cạc làm một câu ‘xong việc rồi’, người bên ngoài đều là vẻ mặt hoàn toàn hiểu rõ. Hồng Hà ở đằng sau hắn nhéo mạnh lên lưng hắn, thẹn đến mức muốn nhảy lầu, vội vàng mở miệng:
- Các vị đừng hiểu lầm, chúng tôi chẳng có chuyện gì đâu. Hắn chính là bệnh nhân tâm thần ở công trường mấy hôm trước, không biết làm thế nào lẩn vào tập kích tôi!
- Hả? –Lưu Anh Nam trừng mắt quay đầu nhìn cô nàng. Cô ả này không hổ là phóng viên, nói dối không chớp mắt, trực tiếp bỏ mặc hắn. May mà cô nàng nói trước mình là bệnh nhân tâm thần, mà bệnh nhân tâm thần tập kích người khác thì không phạm pháp.
Mọi người vừa nghe Lưu Anh Nam là bệnh nhân tâm thần bèn vội vàng thối lui. Hồng Hà tận dụng thời gian này vội vàng mặc quần áo vào, đi ra từ đằng sau Lưu Anh Nam nói:
- Mọi người chớ lo. Tuy hắn có bệnh tâm thần nhưng lúc nãy đã uống thuốc rồi, có thể khống chế cảm xúc. Hắn là fans của tôi, vì quá thích tôi nên mới như thế.
- Hả? –Lưu Anh Nam lại ‘hả’ lần nữa, hoàn toàn lãnh giáo thế nào là phóng viên!
Ban nãy Hồng Hà nhéo mạnh hắn một cái là trách hắn nói linh tinh. Bây giờ tới lượt Hồng Hà nói linh tinh vũ nhục nhân cách của hắn, hủy hoại danh dự của hắn, Hồng Hà đương nhiên không thể nhéo hắn nữa. Ngược lại vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi và xin lỗi, chỉ là vị trí của hai người cộng thêm chênh lệch về chiều cao, cú vỗ của Hồng Hà vỗ thẳng lên mông Lưu Anh Nam. Điều này khiến lửa giận trong lòng Lưu Anh Nam hoàn toàn tiêu tan, vừa lòng hả dạ.
Hồng Hà cũng ý thức được mình mắc phải sai lầm về phương hướng, bàn tay không biết thế nào cho phải, cuối cùng nắm chặt tay đi ra ngoài. Lúc này Hồng Hà mới phát hiện, thì ra bên ngoài không có người đàn ông nào, đi tới đều là phụ nữ, hơn nữa đều là những phụ nữ ngày thường có địch ý, có ghen tỵ, có quan hệ cạnh tranh với cô nàng.
Cánh phụ nữ thấy bệnh nhân tâm thần đã uống thuốc nên rất yên tĩnh, cũng không sợ hãi nữa, mà nhìn Hồng Hà. Một người trong đó vội vàng nói:
- Chị Hà, tôi rất tiếc thông báo cho chị biết, xét thấy biểu hiện ở trường quay trực tiếp của chị lúc mới rồi, tiểu thư Diệp Tinh rất tức giận, fans của cô ấy còn bao vây đài truyền hình chúng ta cho nên lãnh đạo trong đài đã quyết định bãi nhiệm công việc MC chương trình chuyên đề của cô, từ nay do mấy người chúng tôi thay nhau làm. Tuy công việc của cô xảy ra sai lầm nhưng lại đốc thúc đài truyền hình tiến hành cải cách, cũng xem như có công lao.
- Sau này bảo tôi làm gì? –Hồng Hà không màng đến sự châm chọc của họ, chỉ quan tâm tới công việc của mình.
- À, về điều này, xét thấy trong thời gian công tác chị chăm chỉ tận tụy như vậy, làm không ít cống hiến cho đài, lãnh đạo trong đài cũng là người thấu tình đạt lý, niệm tình xưa cho nên không hề khai trừ chị, cho chị tiếp tục đảm nhiệm công việc của phóng viên. Có điều không thể độc lập viết bất kỳ tin tức nào, chỉ làm công tác điều tra phỏng vấn sơ bộ. Haizz, thực ra chị Hà ạ, đây vẫn là lãnh đạo vừa mới quyết định, còn chưa công bố chính thức. Chúng tôi sợ chị lo lắng nên nhắc trước cho chị, hy vọng chị có tâm lý chuẩn bị, đừng quá buồn…
Gì mà nhắc trước cho cô nàng, rõ ràng chính là cố ý mà. Lưu Anh Nam cười lạnh, xã hội bây giờ thật khó kiếm sống, kiểu người gì cũng có. Người bên trên đè nặng người bên dưới, người bên dưới lúc nào cũng muốn giẫm vai người bên trên để trèo lên…
Hồng Hà lại không quá kích động, ngược lại rất thản nhiên nói cảm ơn với những người phụ nữ này, thuận tiện còn nhờ họ xin lỗi với tiểu thư Diệp Tinh. Điều này khiến đám phụ nữ vô cùng bất ngờ, vốn dĩ họ cho rằng Hồng Hà sẽ tức giận hoặc đau lòng không thôi, muốn nhìn xem bộ dạng xấu xí của cô nàng, đâu ngờ rằng đối phương lại tự nhiên thoải mái như thế, khiến mưu đồ xấu xa của họ đành trôi theo dòng nước.
Đám phụ nữ ai nấy đều tức giận rời đi, thấp giọng bàn luận, nói Hồng Hà đang giả vờ, trở về nhất định sẽ ôm đầu khóc lóc, hoàn toàn là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bản thân họ xấu bụng thì người khác cũng không thể đẹp.
Thực ra Hồng Hà thật sự rất thản nhiên, cô nàng đóng cửa lại, nhẹ giọng nói. Cũng không biết là nói cho mình hay là nói cho Lưu Anh Nam nghe:
- Thực ra tôi vốn xuất thân từ báo chí, hoàn toàn không thích hợp làm MC gì cả. Làm phóng viên mới là ước mơ của tôi, hơn nữa, có thể giúp đỡ nữ quỷ đáng thương kia tôi rất là vui vẻ.
- Không sai, cứu một người còn hơn xây tháp bảy tầng, đây là công đức lớn, cô nhất định sẽ có báo đáp. –Lưu Anh Nam nghiêm trang nói. Không ngờ rằng Hồng Hà là một người thiện lương như thế, do nữ quỷ làm hại mà cô nàng mất việc bị người ta châm chọc, nhưng cô nàng chỉ cười khẩy, ngược lại cảm thấy vinh quang và hãnh diện. Mẫu người này, xuống Địa Phủ sẽ không phải chịu hình phạt.
Có điều Hồng Hà vẫn lòng đầy sợ hãi, chẳng phải là do ghét nữ quỷ kia, ngược lại còn rất thông cảm cho cô ta. Chỉ là, một người sống như cô nàng chung quy không thể lúc nào cũng dẫn theo một con quỷ chứ? Hơn nữa còn là một khuôn mặt quỷ, không biết lúc nào sẽ chui ra từ trên lưng, trong nách, trên gáy mình. Nếu đi tắm rửa, cắt tóc còn chẳng phải hù chết người ta sao.
- Không phải anh nói cô ta vẫn còn ở đây hay sao? Cô ấy rốt cuộc ở đâu? Hồng Hà hỏi Lưu Anh Nam.
Lưu Anh Nam đánh chết cũng không thể nói cho cô nàng biết nữ quỷ đã hoàn thành tâm nguyện, đã hồn về Địa Phủ. Lúc nãy đều là hắn bịa chuyện, chỉ là vì muốn xem cô nàng cởi quần áo, biết thêm về sân bay, trứng chần trong truyền thuyết thôi!
Lưu Anh Nam bình tình lắc đầu nói:
- Tôi không biết. Có điều cô đừng lo, chỉ cần tên đời hai hại chết cô ta bị đền tội, nhận lấy báo ứng đích đáng thì cô ta sẽ tự động biến mất. Khoảng thời gian này cứ coi như cô tìm một người bầu bạn với mình đi.
- Có ai coi quỷ làm bạn không? –Hồng Hà tức giận nói.
- Vấn đề này tôi không cách nào trả lời cô. –Lưu Anh Nam lúc nào cũng nhắc mình đừng quên Hồng Hà là một phóng viên, là nghề đặc thù có được quyền biết rõ tình hình và quyền đưa tin. Cho nên hắn không thể câu thật nào cũng đều nói:
- Đúng rồi, thời gian không sớm nữa, tôi phải về bệnh viện tâm thần đây, muộn tí nữa tôi sẽ không kịp lên xe buýt mất!
- Anh… -Hồng Hà đương nhiên biết hắn không phải là bệnh nhân tâm thần, hắn chính là cố ý muốn trốn tránh mình quấn lấy. Nếu là bình thường thì cũng chả sao nhưng bây giờ vẫn chưa xác định có một nữ quỷ theo bên cạnh mình hay không. Cho nên Hồng Hà nhất định phải hỏi rõ:
- Anh cứ bỏ đi như thế, vậy nữ quỷ thì sao đây?
- Không sao đâu. Cô chỉ cần nhớ kỹ, cuộc đời không làm chuyện thẹn với lòng, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. –Lưu Anh Nam dùng giọng điệu qua loa trả lời.
Nói xong Lưu Anh Nam xoay người đi về phía ngoài cửa. Nữ quỷ cũng đi rồi, sân bay cũng nhìn rồi, chuyến đi này xem như không tệ. Nhưng ngay khi hắn muốn mở cửa thì Hồng Hà lại gọi hắn lần nữa, chỉ thấy hai má Hồng Hà đỏ bừng, thần thái mất tự nhiên, luống cuống như thiếu nữ vậy, bàn tay níu góc áo, thì thầm nói:
-Tôi còn có một câu hỏi cuối cùng, hy vọng anh thành thật nghiêm túc, từ tận trong đáy lòng nói cho tôi biết, anh…
- Đã từng yêu! –Lưu Anh Nam quyết đoán nói.
Đã từng yêu? Sắc mặt Hồng Hà trong tích tắc trắng bệch, trừng mắt nhìn hắn, suýt nữa ngã sấp:
- Anh có bệnh à, gì mà đã từng yêu chứ?
- Đàn ông muốn rời đi, câu cuối cùng phụ nữ hỏi đàn ông thông thường đều là ‘xin anh hãy nói cho em biết, anh rốt cuộc có từng yêu em không'? –Lưu Anh Nam xòe tay nói.
Hồng Hà tức giận lườm hắn nói:
- Tôi là muốn hỏi anh, ban nãy anh nhìn thấy những gì, ai hỏi anh chuyện này? Đồ tâm thần!
Lưu Anh Nam gật đầu:
- Không sai, tôi chính là bệnh nhân tâm thần!
- Các vị đừng hiểu lầm, chúng tôi chẳng có chuyện gì đâu. Hắn chính là bệnh nhân tâm thần ở công trường mấy hôm trước, không biết làm thế nào lẩn vào tập kích tôi!
- Hả? –Lưu Anh Nam trừng mắt quay đầu nhìn cô nàng. Cô ả này không hổ là phóng viên, nói dối không chớp mắt, trực tiếp bỏ mặc hắn. May mà cô nàng nói trước mình là bệnh nhân tâm thần, mà bệnh nhân tâm thần tập kích người khác thì không phạm pháp.
Mọi người vừa nghe Lưu Anh Nam là bệnh nhân tâm thần bèn vội vàng thối lui. Hồng Hà tận dụng thời gian này vội vàng mặc quần áo vào, đi ra từ đằng sau Lưu Anh Nam nói:
- Mọi người chớ lo. Tuy hắn có bệnh tâm thần nhưng lúc nãy đã uống thuốc rồi, có thể khống chế cảm xúc. Hắn là fans của tôi, vì quá thích tôi nên mới như thế.
- Hả? –Lưu Anh Nam lại ‘hả’ lần nữa, hoàn toàn lãnh giáo thế nào là phóng viên!
Ban nãy Hồng Hà nhéo mạnh hắn một cái là trách hắn nói linh tinh. Bây giờ tới lượt Hồng Hà nói linh tinh vũ nhục nhân cách của hắn, hủy hoại danh dự của hắn, Hồng Hà đương nhiên không thể nhéo hắn nữa. Ngược lại vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi và xin lỗi, chỉ là vị trí của hai người cộng thêm chênh lệch về chiều cao, cú vỗ của Hồng Hà vỗ thẳng lên mông Lưu Anh Nam. Điều này khiến lửa giận trong lòng Lưu Anh Nam hoàn toàn tiêu tan, vừa lòng hả dạ.
Hồng Hà cũng ý thức được mình mắc phải sai lầm về phương hướng, bàn tay không biết thế nào cho phải, cuối cùng nắm chặt tay đi ra ngoài. Lúc này Hồng Hà mới phát hiện, thì ra bên ngoài không có người đàn ông nào, đi tới đều là phụ nữ, hơn nữa đều là những phụ nữ ngày thường có địch ý, có ghen tỵ, có quan hệ cạnh tranh với cô nàng.
Cánh phụ nữ thấy bệnh nhân tâm thần đã uống thuốc nên rất yên tĩnh, cũng không sợ hãi nữa, mà nhìn Hồng Hà. Một người trong đó vội vàng nói:
- Chị Hà, tôi rất tiếc thông báo cho chị biết, xét thấy biểu hiện ở trường quay trực tiếp của chị lúc mới rồi, tiểu thư Diệp Tinh rất tức giận, fans của cô ấy còn bao vây đài truyền hình chúng ta cho nên lãnh đạo trong đài đã quyết định bãi nhiệm công việc MC chương trình chuyên đề của cô, từ nay do mấy người chúng tôi thay nhau làm. Tuy công việc của cô xảy ra sai lầm nhưng lại đốc thúc đài truyền hình tiến hành cải cách, cũng xem như có công lao.
- Sau này bảo tôi làm gì? –Hồng Hà không màng đến sự châm chọc của họ, chỉ quan tâm tới công việc của mình.
- À, về điều này, xét thấy trong thời gian công tác chị chăm chỉ tận tụy như vậy, làm không ít cống hiến cho đài, lãnh đạo trong đài cũng là người thấu tình đạt lý, niệm tình xưa cho nên không hề khai trừ chị, cho chị tiếp tục đảm nhiệm công việc của phóng viên. Có điều không thể độc lập viết bất kỳ tin tức nào, chỉ làm công tác điều tra phỏng vấn sơ bộ. Haizz, thực ra chị Hà ạ, đây vẫn là lãnh đạo vừa mới quyết định, còn chưa công bố chính thức. Chúng tôi sợ chị lo lắng nên nhắc trước cho chị, hy vọng chị có tâm lý chuẩn bị, đừng quá buồn…
Gì mà nhắc trước cho cô nàng, rõ ràng chính là cố ý mà. Lưu Anh Nam cười lạnh, xã hội bây giờ thật khó kiếm sống, kiểu người gì cũng có. Người bên trên đè nặng người bên dưới, người bên dưới lúc nào cũng muốn giẫm vai người bên trên để trèo lên…
Hồng Hà lại không quá kích động, ngược lại rất thản nhiên nói cảm ơn với những người phụ nữ này, thuận tiện còn nhờ họ xin lỗi với tiểu thư Diệp Tinh. Điều này khiến đám phụ nữ vô cùng bất ngờ, vốn dĩ họ cho rằng Hồng Hà sẽ tức giận hoặc đau lòng không thôi, muốn nhìn xem bộ dạng xấu xí của cô nàng, đâu ngờ rằng đối phương lại tự nhiên thoải mái như thế, khiến mưu đồ xấu xa của họ đành trôi theo dòng nước.
Đám phụ nữ ai nấy đều tức giận rời đi, thấp giọng bàn luận, nói Hồng Hà đang giả vờ, trở về nhất định sẽ ôm đầu khóc lóc, hoàn toàn là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bản thân họ xấu bụng thì người khác cũng không thể đẹp.
Thực ra Hồng Hà thật sự rất thản nhiên, cô nàng đóng cửa lại, nhẹ giọng nói. Cũng không biết là nói cho mình hay là nói cho Lưu Anh Nam nghe:
- Thực ra tôi vốn xuất thân từ báo chí, hoàn toàn không thích hợp làm MC gì cả. Làm phóng viên mới là ước mơ của tôi, hơn nữa, có thể giúp đỡ nữ quỷ đáng thương kia tôi rất là vui vẻ.
- Không sai, cứu một người còn hơn xây tháp bảy tầng, đây là công đức lớn, cô nhất định sẽ có báo đáp. –Lưu Anh Nam nghiêm trang nói. Không ngờ rằng Hồng Hà là một người thiện lương như thế, do nữ quỷ làm hại mà cô nàng mất việc bị người ta châm chọc, nhưng cô nàng chỉ cười khẩy, ngược lại cảm thấy vinh quang và hãnh diện. Mẫu người này, xuống Địa Phủ sẽ không phải chịu hình phạt.
Có điều Hồng Hà vẫn lòng đầy sợ hãi, chẳng phải là do ghét nữ quỷ kia, ngược lại còn rất thông cảm cho cô ta. Chỉ là, một người sống như cô nàng chung quy không thể lúc nào cũng dẫn theo một con quỷ chứ? Hơn nữa còn là một khuôn mặt quỷ, không biết lúc nào sẽ chui ra từ trên lưng, trong nách, trên gáy mình. Nếu đi tắm rửa, cắt tóc còn chẳng phải hù chết người ta sao.
- Không phải anh nói cô ta vẫn còn ở đây hay sao? Cô ấy rốt cuộc ở đâu? Hồng Hà hỏi Lưu Anh Nam.
Lưu Anh Nam đánh chết cũng không thể nói cho cô nàng biết nữ quỷ đã hoàn thành tâm nguyện, đã hồn về Địa Phủ. Lúc nãy đều là hắn bịa chuyện, chỉ là vì muốn xem cô nàng cởi quần áo, biết thêm về sân bay, trứng chần trong truyền thuyết thôi!
Lưu Anh Nam bình tình lắc đầu nói:
- Tôi không biết. Có điều cô đừng lo, chỉ cần tên đời hai hại chết cô ta bị đền tội, nhận lấy báo ứng đích đáng thì cô ta sẽ tự động biến mất. Khoảng thời gian này cứ coi như cô tìm một người bầu bạn với mình đi.
- Có ai coi quỷ làm bạn không? –Hồng Hà tức giận nói.
- Vấn đề này tôi không cách nào trả lời cô. –Lưu Anh Nam lúc nào cũng nhắc mình đừng quên Hồng Hà là một phóng viên, là nghề đặc thù có được quyền biết rõ tình hình và quyền đưa tin. Cho nên hắn không thể câu thật nào cũng đều nói:
- Đúng rồi, thời gian không sớm nữa, tôi phải về bệnh viện tâm thần đây, muộn tí nữa tôi sẽ không kịp lên xe buýt mất!
- Anh… -Hồng Hà đương nhiên biết hắn không phải là bệnh nhân tâm thần, hắn chính là cố ý muốn trốn tránh mình quấn lấy. Nếu là bình thường thì cũng chả sao nhưng bây giờ vẫn chưa xác định có một nữ quỷ theo bên cạnh mình hay không. Cho nên Hồng Hà nhất định phải hỏi rõ:
- Anh cứ bỏ đi như thế, vậy nữ quỷ thì sao đây?
- Không sao đâu. Cô chỉ cần nhớ kỹ, cuộc đời không làm chuyện thẹn với lòng, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. –Lưu Anh Nam dùng giọng điệu qua loa trả lời.
Nói xong Lưu Anh Nam xoay người đi về phía ngoài cửa. Nữ quỷ cũng đi rồi, sân bay cũng nhìn rồi, chuyến đi này xem như không tệ. Nhưng ngay khi hắn muốn mở cửa thì Hồng Hà lại gọi hắn lần nữa, chỉ thấy hai má Hồng Hà đỏ bừng, thần thái mất tự nhiên, luống cuống như thiếu nữ vậy, bàn tay níu góc áo, thì thầm nói:
-Tôi còn có một câu hỏi cuối cùng, hy vọng anh thành thật nghiêm túc, từ tận trong đáy lòng nói cho tôi biết, anh…
- Đã từng yêu! –Lưu Anh Nam quyết đoán nói.
Đã từng yêu? Sắc mặt Hồng Hà trong tích tắc trắng bệch, trừng mắt nhìn hắn, suýt nữa ngã sấp:
- Anh có bệnh à, gì mà đã từng yêu chứ?
- Đàn ông muốn rời đi, câu cuối cùng phụ nữ hỏi đàn ông thông thường đều là ‘xin anh hãy nói cho em biết, anh rốt cuộc có từng yêu em không'? –Lưu Anh Nam xòe tay nói.
Hồng Hà tức giận lườm hắn nói:
- Tôi là muốn hỏi anh, ban nãy anh nhìn thấy những gì, ai hỏi anh chuyện này? Đồ tâm thần!
Lưu Anh Nam gật đầu:
- Không sai, tôi chính là bệnh nhân tâm thần!
/435
|