Lưu Anh Nam lạnh mặt nhìn giám đốc Vương dập đầu như giã tỏi, trong lòng cảm khái. Sớm biết ngày hôm nay, hà tất có lúc trước chứ, còn tưởng mình sắp chết rồi, giở trò chí phèo, lại không biết người chết chẳng phải đã hết chuyện, Âm Tào Địa Phủ chuyên trị kẻ không phục!
Lưu Anh Nam không ngó ngàng tới y mà gọi Quỷ Tướng từng dẫn y lên đường, thấp giọng hỏi:
- Tuổi thọ của ông ta thật sự đã hết?
Quỷ Tướng kia chấp tay ôm quyền cung kính nói:
- Tuổi thọ của hắn tính toán theo thời gian của Dương gian thì hẳn còn lại ba ngày. Song đây là do Lưu thiếu tự mình dẫn tới, chúng tôi đương nhiên phải chiếu cố, để hắn trước tiên cảm thụ một ít đau đớn, có một tâm lý chuẩn bị, bằng không đột ngột xuống địa ngục chịu hình thì hắn càng chịu không nổi.
- Đúng, đúng, các chú nói có lý, chấp pháp theo tình người nên là như thế. –Lưu Anh Nam khen ngợi luôn mồm, quỷ tướng kia nở mày nở mặt, quỷ khí mất hẳn, bộ dạng sung sướng, không ngờ cũng rất cute. Có điều Lưu Anh Nam lại chuyển đề tài nói:
- Tuy phải chấp pháp theo tình người nhưng chúng ta cũng không thể phạm quy, nhất định phải làm theo luật, chấp pháp phải nghiêm, trái luật phải tra rõ.
- Vâng, Lưu thiếu nói rất hay. –Quỷ tướng cute nịnh bợ.
Lưu Anh Nam cười nhạt nói:
- Nói hay không bằng làm hay. Ở Dương gian rất nhiều chuyện đều là nói được làm không được, có điều ở Địa Phủ hy vọng các chú nói được làm được. Đương nhiên còn có một điểm các chú nhất định phải ghi nhớ, điểm này là quan trọng nhất, các chú là người chấp pháp, mọi chuyện các chú làm đều là đúng, đều là vì trật tự của cả trời đất, vì mang lại lợi ích cho mọi sinh vật của tam giới lục đạo. Cho nên, cho dù các chú làm sai, nhưng đó cũng không phải các chú sai, chỉ là quy chế làm việc của các chú còn chưa được hoàn thiện, hết thảy đều sẽ được cải thiện trong công việc!
- Vâng, xin nghe theo lời dạy bảo của Lưu thiếu. –Quỷ tướng hoàn toàn tự đặt mình vào địa vị thuộc hạ.
Lưu Anh Nam rất đắc ý, đồng thời cũng rất buồn bực. Thân phận của mình ở Địa Phủ hình như lại tăng lên, nhưng vì sao chứ? Mình vẫn chưa nhận được tin thăng chức chuyển chính thức mà? Lẽ nào là lời đồn gây tranh cãi về thân thế của mình lại đổi sang version mới, lại đồn thổi ca thành con trai riêng của ai rồi chăng?
Song bây giờ không lo được nhiều như vậy, dẫu sao giám đốc Vương vẫn còn ba ngày thọ. Tuy là chấp pháp theo tình người, để y cảm thụ trước nhằm có tâm lý chuẩn bị là tốt cho y, hơn nữa hồi còn sống y làm ác, chết sớm vài ngày cũng chả sao, nhưng dẫu sao Lưu Anh Nam cũng chẳng phải quỷ sai, không có quyền bắt hồn, mà là lừa giám đốc Vương tới đồng thời tung chân đá xuống. Nếu thật sự truy tra ra, chỉ e sẽ ảnh hưởng tới tương lai của hắn, không thể để tương lai tươi sáng của hắn có vết nhơ, không thể để thành tích làm việc rực rỡ sạch sẽ của hắn bị xấu xí.
Thực ra hắn vốn cũng chỉ muốn hù dọa giám đốc Vương, không ngờ rằng tuổi thọ của y lại ngắn như thế. Hắn thấp giọng nói với quỷ tướng:
- Anh và ông ta còn có chút việc chưa xong, chú xem có thể…
- Đương nhiên có thể, chỉ cần Lưu thiếu phân phó chúng tôi nhất định sẽ làm theo. –Lưu Anh Nam còn chưa nói xong, quỷ tướng kia lập tức xua tay, quỷ binh ở bên liền thu hồi Minh Hỏa, ngừng Âm Phong trên người giám đốc Vương, tung chân đá giám đốc Vương tới trước người Lưu Anh Nam. Giám đốc Vương định mở miệng cầu xin, nhưng y bỗng nhìn thấy trong đôi mắt lạnh như băng của Lưu Anh Nam hiện lên cảnh núi thây vạn trượng, biển máu cuộn trào, dọa y không dám lên tiếng.
- Được rồi, người này anh dẫn đi trước, ba ngày sau các chú hãy tự mình tới bắt ông ta. –Lưu Anh Nam dặn dò:
- Nhớ kỹ tự mình tới tới Dương gian, đến lúc ấy anh sẽ mời các chú uống rượu.
- Không dám, không dám, đa tạ Lưu thiếu quan tâm, chúng tôi có thể đi Dương gian một chuyến là được rồi. –Quỷ tướng kia khách khí nói.
Lưu Anh Nam gật đầu, không nói thêm gì nữa, kéo giám đốc Vương rời đi. Trong nháy mắt, tất cả Sinh hồn trước cầu Nại Hà liền nháo nhào, họ không ngờ rằng lại có người có thể dẫn Sinh hồn chịu tội rời đi. Giờ phút này họ giống như tù nhân bị oan trong ngục nhìn thấy Bao Thanh Thiên, đều hy vọng Lưu Anh Nam cũng dẫn họ đi. Tiếc thay, họ không phải tù nhân có oan khuất, Lưu Anh Nam cũng chẳng phải Bao Thanh Thiên. Đối mặt với vô số lời cầu xin, vô số thanh âm khẩn cầu, đôi Âm Dương Nhãn của Lưu Anh Nam liền bắn ra huyết quang đáng sợ, trong nháy mắt Âm Phong nổi lên, sông máu đang lắng dịu kia chợt dâng lên sóng biển ngập trời, vô số oan hồn trong sông đang rên rỉ, Minh Hỏa đáng sợ cuộn trào mãnh liệt như núi lửa phun. Chỉ nghe Lưu Anh Nam lưu lại bốn chữ vang vọng:
- Ác có ác báo!
Nói xong, Lưu Anh Nam túm giám đốc Vương rời đi, trở về điểm xuất phát ban đầu, thuận lợi vượt qua đường Suối Vàng, xuyên qua Quỷ Môn Quan. Khi giám đốc Vương lại lần nữa nhìn thấy thân xác của mình, quay đầu nhìn lại Quỷ Môn Quan, y rốt cuộc đã rõ thế nào gọi là ‘đi một vòng qua Quỷ Môn Quan’ rồi.
Cảm giác này giống như sống lại vậy, nhất là lại lần nữa thấy ánh mặt trời, cho dù trong bể tắm của Lưu Anh Nam ngập ngụa thứ mùi cổ quái nhưng thứ mùi ấy quả thật tràn đầy dương khí, tràn đầy hơi người. Giám đốc Vương mừng rơ như điên, nhất là khi nhìn thấy Lăng Vân đang tóc tai bù xù, dùng ngón tay bóp mũi giặt tất thối cho Lưu Anh Nam, y thậm chí tưởng rằng mọi chuyện ban nãy chẳng qua chỉ là một giấc mơ.
Nhưng rất nhanh y phát hiện lòng bàn chân mình đã thối rữa, còn có vài chiếc lỗ trong suốt, chỉ có điều không có máu tươi chảy ra, da thịt cả người đều đang thối rữa giống như vừa mới bị lửa thiêu đốt. Giám đốc Vương hoảng sợ thoáng cái ngã ngửa trên đất, sợ hãi nhìn thân thể đang biến đổi dữ dội của mình. Y rất muốn hét lại hét không thành tiếng, hơn nữa y cũng không hề cảm thấy đau đớn.
Bởi vì những cơn đau này đều là linh hồn trải qua. Bình thường mà nói, linh hồn mà chịu trừng phạt thì thân thể sớm đã xuống mồ hoặc hỏa táng rồi, giám đốc Vương cũng không ngoại lệ. Thực ra bộ thân thể này đã không còn thuộc về y nữa, dẫu y vẫn còn ba ngày dương thọ nhưng Lưu Anh Nam ban nãy từng nói, Âm Tào Địa Phủ vĩnh viễn không sai, sai chỉ là quy chế làm việc còn chưa hoàn thiện. Hơn nữa, Âm Tào Địa Phủ không thành lập bộ ngành chuyên nhằm vào ác nhân.
Giám đốc Vương hoàn toàn phát hiện ra mọi chuyện ban nãy đều là chân thực, chuyện y nghĩ tới đầu tiên chính là mò điện thoại trên người, gọi điện cho cục trưởng Trương của cục tài chính. Kết quả được cho biết, cục trưởng Trương đã chết một tháng rồi, nguyên nhân chết không rõ.
Giám đốc Vương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lưu Anh Nam, mà Lưu Anh Nam thì đang hết sức chăm chú nhìn Lăng Vân giặt tất. Tuy thủ pháp của cô nàng rất vụng, hơn nữa còn giặt thủng cả tất nhưng bộ dạng chuyên tâm ân cần đó khiến Lưu Anh Nam rất cảm động.
Mà đúng lúc này, giám đốc Vương không cần người khác nói, trực tiếp lấy chỗ giấy tờ và hợp đồng trong tay Lưu Anh Nam xuống, một cánh bàn tay dưới sự thiêu đốt của Minh Hỏa đã gần như biến thành xương khô, nhưng vẫn rút ra từ trong túi một chiếc bút máy vàng, dùng lối chữ lệ (loại chữ thông dụng thời Hán) ký tên lên giấy tờ cấp tiền, đồng thời lưu lại một dãy số, đó là mật mã két bảo hiểm ngân hàng của y. Lúc nãy trong Địa Phủ y đã thề thốt bản thân cũng bỏ một khoản tiền giúp đỡ bệnh viện kia hoàn thiện hơn, thời hạn công trình nhanh hơn.
Mà cả quá trình Lưu Anh Nam trước sau không buồn liếc y một cái, thậm chí ngay cả y len lén trèo ra ngoài cũng không thèm quan tâm. Lăng Vân cũng như thế, cô nàng kinh ngạc phát hiện, tất của Lưu Anh Nam không ngờ làm thế nào cũng giặt không trắng… Bởi vì đó vốn dĩ chính là một đôi tất màu đen!
Lưu Anh Nam không ngó ngàng tới y mà gọi Quỷ Tướng từng dẫn y lên đường, thấp giọng hỏi:
- Tuổi thọ của ông ta thật sự đã hết?
Quỷ Tướng kia chấp tay ôm quyền cung kính nói:
- Tuổi thọ của hắn tính toán theo thời gian của Dương gian thì hẳn còn lại ba ngày. Song đây là do Lưu thiếu tự mình dẫn tới, chúng tôi đương nhiên phải chiếu cố, để hắn trước tiên cảm thụ một ít đau đớn, có một tâm lý chuẩn bị, bằng không đột ngột xuống địa ngục chịu hình thì hắn càng chịu không nổi.
- Đúng, đúng, các chú nói có lý, chấp pháp theo tình người nên là như thế. –Lưu Anh Nam khen ngợi luôn mồm, quỷ tướng kia nở mày nở mặt, quỷ khí mất hẳn, bộ dạng sung sướng, không ngờ cũng rất cute. Có điều Lưu Anh Nam lại chuyển đề tài nói:
- Tuy phải chấp pháp theo tình người nhưng chúng ta cũng không thể phạm quy, nhất định phải làm theo luật, chấp pháp phải nghiêm, trái luật phải tra rõ.
- Vâng, Lưu thiếu nói rất hay. –Quỷ tướng cute nịnh bợ.
Lưu Anh Nam cười nhạt nói:
- Nói hay không bằng làm hay. Ở Dương gian rất nhiều chuyện đều là nói được làm không được, có điều ở Địa Phủ hy vọng các chú nói được làm được. Đương nhiên còn có một điểm các chú nhất định phải ghi nhớ, điểm này là quan trọng nhất, các chú là người chấp pháp, mọi chuyện các chú làm đều là đúng, đều là vì trật tự của cả trời đất, vì mang lại lợi ích cho mọi sinh vật của tam giới lục đạo. Cho nên, cho dù các chú làm sai, nhưng đó cũng không phải các chú sai, chỉ là quy chế làm việc của các chú còn chưa được hoàn thiện, hết thảy đều sẽ được cải thiện trong công việc!
- Vâng, xin nghe theo lời dạy bảo của Lưu thiếu. –Quỷ tướng hoàn toàn tự đặt mình vào địa vị thuộc hạ.
Lưu Anh Nam rất đắc ý, đồng thời cũng rất buồn bực. Thân phận của mình ở Địa Phủ hình như lại tăng lên, nhưng vì sao chứ? Mình vẫn chưa nhận được tin thăng chức chuyển chính thức mà? Lẽ nào là lời đồn gây tranh cãi về thân thế của mình lại đổi sang version mới, lại đồn thổi ca thành con trai riêng của ai rồi chăng?
Song bây giờ không lo được nhiều như vậy, dẫu sao giám đốc Vương vẫn còn ba ngày thọ. Tuy là chấp pháp theo tình người, để y cảm thụ trước nhằm có tâm lý chuẩn bị là tốt cho y, hơn nữa hồi còn sống y làm ác, chết sớm vài ngày cũng chả sao, nhưng dẫu sao Lưu Anh Nam cũng chẳng phải quỷ sai, không có quyền bắt hồn, mà là lừa giám đốc Vương tới đồng thời tung chân đá xuống. Nếu thật sự truy tra ra, chỉ e sẽ ảnh hưởng tới tương lai của hắn, không thể để tương lai tươi sáng của hắn có vết nhơ, không thể để thành tích làm việc rực rỡ sạch sẽ của hắn bị xấu xí.
Thực ra hắn vốn cũng chỉ muốn hù dọa giám đốc Vương, không ngờ rằng tuổi thọ của y lại ngắn như thế. Hắn thấp giọng nói với quỷ tướng:
- Anh và ông ta còn có chút việc chưa xong, chú xem có thể…
- Đương nhiên có thể, chỉ cần Lưu thiếu phân phó chúng tôi nhất định sẽ làm theo. –Lưu Anh Nam còn chưa nói xong, quỷ tướng kia lập tức xua tay, quỷ binh ở bên liền thu hồi Minh Hỏa, ngừng Âm Phong trên người giám đốc Vương, tung chân đá giám đốc Vương tới trước người Lưu Anh Nam. Giám đốc Vương định mở miệng cầu xin, nhưng y bỗng nhìn thấy trong đôi mắt lạnh như băng của Lưu Anh Nam hiện lên cảnh núi thây vạn trượng, biển máu cuộn trào, dọa y không dám lên tiếng.
- Được rồi, người này anh dẫn đi trước, ba ngày sau các chú hãy tự mình tới bắt ông ta. –Lưu Anh Nam dặn dò:
- Nhớ kỹ tự mình tới tới Dương gian, đến lúc ấy anh sẽ mời các chú uống rượu.
- Không dám, không dám, đa tạ Lưu thiếu quan tâm, chúng tôi có thể đi Dương gian một chuyến là được rồi. –Quỷ tướng kia khách khí nói.
Lưu Anh Nam gật đầu, không nói thêm gì nữa, kéo giám đốc Vương rời đi. Trong nháy mắt, tất cả Sinh hồn trước cầu Nại Hà liền nháo nhào, họ không ngờ rằng lại có người có thể dẫn Sinh hồn chịu tội rời đi. Giờ phút này họ giống như tù nhân bị oan trong ngục nhìn thấy Bao Thanh Thiên, đều hy vọng Lưu Anh Nam cũng dẫn họ đi. Tiếc thay, họ không phải tù nhân có oan khuất, Lưu Anh Nam cũng chẳng phải Bao Thanh Thiên. Đối mặt với vô số lời cầu xin, vô số thanh âm khẩn cầu, đôi Âm Dương Nhãn của Lưu Anh Nam liền bắn ra huyết quang đáng sợ, trong nháy mắt Âm Phong nổi lên, sông máu đang lắng dịu kia chợt dâng lên sóng biển ngập trời, vô số oan hồn trong sông đang rên rỉ, Minh Hỏa đáng sợ cuộn trào mãnh liệt như núi lửa phun. Chỉ nghe Lưu Anh Nam lưu lại bốn chữ vang vọng:
- Ác có ác báo!
Nói xong, Lưu Anh Nam túm giám đốc Vương rời đi, trở về điểm xuất phát ban đầu, thuận lợi vượt qua đường Suối Vàng, xuyên qua Quỷ Môn Quan. Khi giám đốc Vương lại lần nữa nhìn thấy thân xác của mình, quay đầu nhìn lại Quỷ Môn Quan, y rốt cuộc đã rõ thế nào gọi là ‘đi một vòng qua Quỷ Môn Quan’ rồi.
Cảm giác này giống như sống lại vậy, nhất là lại lần nữa thấy ánh mặt trời, cho dù trong bể tắm của Lưu Anh Nam ngập ngụa thứ mùi cổ quái nhưng thứ mùi ấy quả thật tràn đầy dương khí, tràn đầy hơi người. Giám đốc Vương mừng rơ như điên, nhất là khi nhìn thấy Lăng Vân đang tóc tai bù xù, dùng ngón tay bóp mũi giặt tất thối cho Lưu Anh Nam, y thậm chí tưởng rằng mọi chuyện ban nãy chẳng qua chỉ là một giấc mơ.
Nhưng rất nhanh y phát hiện lòng bàn chân mình đã thối rữa, còn có vài chiếc lỗ trong suốt, chỉ có điều không có máu tươi chảy ra, da thịt cả người đều đang thối rữa giống như vừa mới bị lửa thiêu đốt. Giám đốc Vương hoảng sợ thoáng cái ngã ngửa trên đất, sợ hãi nhìn thân thể đang biến đổi dữ dội của mình. Y rất muốn hét lại hét không thành tiếng, hơn nữa y cũng không hề cảm thấy đau đớn.
Bởi vì những cơn đau này đều là linh hồn trải qua. Bình thường mà nói, linh hồn mà chịu trừng phạt thì thân thể sớm đã xuống mồ hoặc hỏa táng rồi, giám đốc Vương cũng không ngoại lệ. Thực ra bộ thân thể này đã không còn thuộc về y nữa, dẫu y vẫn còn ba ngày dương thọ nhưng Lưu Anh Nam ban nãy từng nói, Âm Tào Địa Phủ vĩnh viễn không sai, sai chỉ là quy chế làm việc còn chưa hoàn thiện. Hơn nữa, Âm Tào Địa Phủ không thành lập bộ ngành chuyên nhằm vào ác nhân.
Giám đốc Vương hoàn toàn phát hiện ra mọi chuyện ban nãy đều là chân thực, chuyện y nghĩ tới đầu tiên chính là mò điện thoại trên người, gọi điện cho cục trưởng Trương của cục tài chính. Kết quả được cho biết, cục trưởng Trương đã chết một tháng rồi, nguyên nhân chết không rõ.
Giám đốc Vương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lưu Anh Nam, mà Lưu Anh Nam thì đang hết sức chăm chú nhìn Lăng Vân giặt tất. Tuy thủ pháp của cô nàng rất vụng, hơn nữa còn giặt thủng cả tất nhưng bộ dạng chuyên tâm ân cần đó khiến Lưu Anh Nam rất cảm động.
Mà đúng lúc này, giám đốc Vương không cần người khác nói, trực tiếp lấy chỗ giấy tờ và hợp đồng trong tay Lưu Anh Nam xuống, một cánh bàn tay dưới sự thiêu đốt của Minh Hỏa đã gần như biến thành xương khô, nhưng vẫn rút ra từ trong túi một chiếc bút máy vàng, dùng lối chữ lệ (loại chữ thông dụng thời Hán) ký tên lên giấy tờ cấp tiền, đồng thời lưu lại một dãy số, đó là mật mã két bảo hiểm ngân hàng của y. Lúc nãy trong Địa Phủ y đã thề thốt bản thân cũng bỏ một khoản tiền giúp đỡ bệnh viện kia hoàn thiện hơn, thời hạn công trình nhanh hơn.
Mà cả quá trình Lưu Anh Nam trước sau không buồn liếc y một cái, thậm chí ngay cả y len lén trèo ra ngoài cũng không thèm quan tâm. Lăng Vân cũng như thế, cô nàng kinh ngạc phát hiện, tất của Lưu Anh Nam không ngờ làm thế nào cũng giặt không trắng… Bởi vì đó vốn dĩ chính là một đôi tất màu đen!
/435
|