Từ miêu tả của Tiểu Bạch và cảm nhận trực quan của Lưu Anh Nam, gã này hẳn là nhà giàu mới nổi, còn về cô gái trẻ tuổi kia hình như là bồ nhí được gã bao nuôi, lần này chẳng những được giải thoát mà còn thu được lợi ích.
Mà sở dĩ Tiểu Bạch coi gã thành ca lớn là vì sau khi người ta chết, tuy linh hồn phải về dưới Địa Phủ nhưng thân thể cũng rất rất quan trọng, trên mức nhất định thậm chí còn ảnh hưởng đến đầu thai chuyển thế. Dẫu sao đầu thai chuyển thế cũng phải chú trọng tới nhân quả kiếp trước kiếp này.
Lưu Anh Nam đã từng chứng kiến, người nào đời này tình trạng chết rất thê thảm, xác chết không trải qua hóa trang như Tiểu Bạch mà dẫn tới đời sau đầu thai bị tàn tật bẩm sinh.
Giống như gã đàn ông trước mắt, tình trạng chết thê thảm như vậy thì ít nhiều đều sẽ có ảnh hưởng tới kiếp sau.
- Anh Nam, anh xem giúp em coi, linh hồn gã này có phải ở phụ cận hay không, tìm gã ra, em sẽ không phục vụ miễn phí cho gã đâu. –Tiểu Bạch và Lưu Anh Nam là đồng bọn nương tựa lẫn nhau, lại đều làm công việc với thi thể, giao tiếp với oan hồn, cho nên gã rất hiểu về tình huống của Lưu Anh Nam, biết mắt hắn có thể nhìn thấy quỷ, trước đây hai người cũng từng hợp tác.
Trực tiếp kiếm bản thân người chết đòi tiền, trong trời đất này hai người họ cũng xem như độc nhất, hơn nữa gặp được chính là công phu sư tử ngoặm, không cho phép đối phương cò kè mặc cả. Đương nhiên, người chết cũng không biết mặc cả, chỉ có đến nước này mới biết tiền bạc đều là vật ngoài thân.
Tiểu Bạch dời xác chết từ trong hòm ra, cẩn thận đặt lên bệ đá, bộ thân thể này quả thật hư hại nghiêm trọng.
Lưu Anh Nam chắp tay sau lưng, thong thả đi qua đi lại, mở to mắt tìm kiếm ở phụ cận. Loại người chết đột ngột này, nếu không quấn lấy kẻ thù, người thân của gã, thì linh hồn chắc chắn sẽ vây quanh lân cận thi thể mình.
Trong tay Lưu Anh Nam cầm phù chú ‘Đang Muốn Bắt Mày’ của Hắc Vô Thường, mở to mắt, không bao lâu hắn nghe thấy tiếng thút thít nho nhỏ, thanh âm từ ngoài cửa tới.
Hắn vội vã xông ra ngoài, quả nhiên, ngay trong góc tối om ở mé nhà xác, một gã đàn ông cả người trần trụi, thân thể tỏa ra ánh sáng lờ mờ đang ngồi lau nước mắt ở đó, chính là sinh hồn của xác chết nằm trong kia.
- Khì, anh bạn, hút thuốc không? –Lưu Anh Nam đi tới, gã đàn ông kia hoàn toàn không ngẩng đầu, vẫn đang khóc hu hu.
Lưu Anh Nam lấy một điếu thuốc quơ quơ trước người y, gã đàn ông ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mịt mùng. Lưu Anh Nam mỉm cười với y, châm bật lửa, đốt cháy cả điếu thuốc, sau khi nó hóa thành tro bụi thì một điếu thuốc lá hoàn chỉnh xuất hiện trên tay sinh hồn. Gã đàn ông cầm thuốc, rít mạnh hai hơi, đến nước này rồi cũng không sợ có hại sức khỏe hay không nữa.
Lưu Anh Nam cũng châm thuốc ngồi cạnh y, hai người thoạt nhìn giống như hai tên nghèo túng.
Cùng nhau hút thuốc, gã đàn ông dần thả lỏng xuống, thấp giọng hỏi:
- Anh, anh là tới dẫn tôi đi sao?
Lưu Anh Nam lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời đêm trăng sáng sao thưa, anh giai Thiên Đạo đang trực đêm, có sự giám thị của gã ta, ai dám chấp pháp bạo lực:
- Anh yên tâm đi, chỉ cần anh không đồng ý, không ai có thể ép anh đi. Có điều với bộ dạng này của anh, cũng không thích hợp lưu lại Dương gian nữa đâu, ở dưới mới là nơi trở về của anh.
Nghe xong lời của Lưu Anh Nam, gã đàn ông càng khóc dữ dội hơn. Con người thông thường đều là như thế, sau khi trải qua kích thích mãnh liệt người ta đều có một ý thức tự bảo vệ mình, khép kín mình. Để giảm bớt thương hại, con người sẽ trở nên tự khép kín, tự mình lừa mình.
Nhưng sau khi người bên cạnh nói cho hắn ta sự thực, họ sẽ lập tức sụp đổ.
Lưu Anh Nam đã gặp phải rất nhiều quỷ hồn như vậy, cho dù họ hóa thành quỷ cũng không tin mình thật sự đã chết. Lưu Anh Nam giống như một bác sĩ lạnh lùng báo cho người bệnh mắc bệnh nan y vậy, cho dù hắn cũng không muốn, nhưng bắt buộc phải làm.
Hắn lại châm một điếu thuốc cho gã đàn ông kia, gã đàn ông dần bắt đầu tiếp thu thực trạng, câu nói đầu tiên sau khi y bình tĩnh lại chính là:
- Trách tôi, đều trách tôi, có chút ít tiền dơ bẩn liền bỏ vợ, uống rượu lái xe chẳng những hại chết mình, còn hại chết đứa con gái chưa đầy bốn tuổi của tôi. Tôi chết không hết tội nhưng đứa con tôi là vô tội, huhu… Tôi hối hận lắm!
Gã đàn ông khóc lớn như điên, cảnh này Lưu Anh Nam cũng gặp nhiều rồi. Mỗi người sau khi chết đều có đầy bụng hối hận và không cam lòng, đừng nói tuổi tác như y, cho dù những cụ già bảy tám mươi tuổi, tuổi thọ sắp hết cũng tràn ngập tiếc nuối và thương xót với cuộc đời.
Lưu Anh Nam chờ y khóc một hồi bình tĩnh lại mới bắt đầu đi vào chủ đề chính, bàn tiền nong:
- Được rồi, chuyện đã xảy ra anh có nghĩ nhiều nữa cũng vô dụng, hay là nói thử anh có nguyện vọng gì chưa xong, nếu có thể giúp đỡ tôi sẽ rất vui vẻ cống hiến sức lực cho anh. À, hai điếu thuốc lúc nãy là tôi tặng anh miễn phí.
Vừa nghe lời này gã đàn ông lập tức hiểu rõ, ngoại trừ hai điếu thuốc kia, những thứ khác đều thu phí.
Gã đàn ông ngạc nhiên nhìn Lưu Anh Nam nói:
- Còn có người làm kiểu buôn bán này à?
Lưu Anh Nam bật cười, vươn ngón tay chỉ xuống dưới chân nói:
- Tôi bên dưới còn có người.
Gã đàn ông cười khổ:
- Đây đúng là kinh tế xã hội, người kiếm tiền gì đều có, anh đây xem như là trung gian hả?
- Chủ yếu vẫn là phục vụ vì nhân dân. –Lưu Anh Nam cường điệu nói.
Gã đàn ông lắc đầu nói:
- Lúc ấy tôi uống nhiều lái xe, kết quả xảy ra sự cố, tôi và đứa con gái bốn tuổi đều ở trên xe. Lúc ấy tôi nhìn thấy hai quỷ sai dẫn nó đi, họ nói tôi oán niệm chưa tan nên không dẫn tôi đi, còn nói tự nhiên sẽ có nhân viên công tác sẽ liên hệ với tôi, chỉ e họ nói chính là anh đi.
- Không sai, chính là tôi đây. –Lưu Anh Nam xua tay nói:
- Tôn chỉ phục vụ của tôi là, dùng tấm lòng của mình đổi lấy nụ cười của anh. Giúp anh vui vẻ về dưới Địa Phủ, bình an đi đầu thai.
Gã đàn ông cười khổ:
- Vợ tôi bị tôi vứt bỏ, con gái bị tôi hại, tôi bây giờ ngoài hối hận thật sự không có gì đáng lưu luyến. À đúng rồi, tôi còn có một cô bồ nhí, hôm qua tôi nhìn thấy cô ta tới, biết tôi chết cô ta rất cao hứng, tài sản của tôi khẳng định sẽ chuyển hết sang tên cô ta… Thực ra tôi chẳng qua chỉ là nông dân, sau này tổ chức một vài thôn dân, bạn bè cùng nhau vào thành phố làm công. Sau đó trở thành quản đốc, quản một vài công trình, gần đây kiếm được ít tiền liền tự kiêu, có kết cục như vậy đều là tôi tự làm tự chịu. Tôi chỉ cảm thấy có lỗi với con gái tôi, còn có những anh em lăn lộn với tôi, còn có một vài hạng mục công trình chưa quyết toán. Đúng rồi, anh có thể giúp tôi!
Gã đàn ông bỗng lên tinh thần, cho dù hết thảy đều là gieo gió gặt bão, bỏ vợ hại con khiến người ta khinh thường, nhưng đối với anh em cùng làm còn xem như trọng tình trọng nghĩa. Y nói cho Lưu Anh Nam biết, tài sản của y chắn chắn bị bồ nhí chiếm hết, nhưng y còn có một két bảo hiểm bí mật ở ngân hàng, tuy bên trong không có tiền bạc nhưng lại có vài hợp đồng quan trọng. Trong đó có một hợp đồng giá trị 800 vạn, là hợp đồng công trình đám người bọn họ vắt sức nửa năm, đã đến lúc lấy tiền. Y hy vọng Lưu Anh Nam có thể lấy hợp đồng ra, cầm tiền chia cho anh em làm cùng, trong đó còn có 100 vạn thuộc về y, 50 vạn chia cho vợ cũ, còn lại 50 vạn làm phí dịch vụ cho Lưu Anh Nam…
Mà sở dĩ Tiểu Bạch coi gã thành ca lớn là vì sau khi người ta chết, tuy linh hồn phải về dưới Địa Phủ nhưng thân thể cũng rất rất quan trọng, trên mức nhất định thậm chí còn ảnh hưởng đến đầu thai chuyển thế. Dẫu sao đầu thai chuyển thế cũng phải chú trọng tới nhân quả kiếp trước kiếp này.
Lưu Anh Nam đã từng chứng kiến, người nào đời này tình trạng chết rất thê thảm, xác chết không trải qua hóa trang như Tiểu Bạch mà dẫn tới đời sau đầu thai bị tàn tật bẩm sinh.
Giống như gã đàn ông trước mắt, tình trạng chết thê thảm như vậy thì ít nhiều đều sẽ có ảnh hưởng tới kiếp sau.
- Anh Nam, anh xem giúp em coi, linh hồn gã này có phải ở phụ cận hay không, tìm gã ra, em sẽ không phục vụ miễn phí cho gã đâu. –Tiểu Bạch và Lưu Anh Nam là đồng bọn nương tựa lẫn nhau, lại đều làm công việc với thi thể, giao tiếp với oan hồn, cho nên gã rất hiểu về tình huống của Lưu Anh Nam, biết mắt hắn có thể nhìn thấy quỷ, trước đây hai người cũng từng hợp tác.
Trực tiếp kiếm bản thân người chết đòi tiền, trong trời đất này hai người họ cũng xem như độc nhất, hơn nữa gặp được chính là công phu sư tử ngoặm, không cho phép đối phương cò kè mặc cả. Đương nhiên, người chết cũng không biết mặc cả, chỉ có đến nước này mới biết tiền bạc đều là vật ngoài thân.
Tiểu Bạch dời xác chết từ trong hòm ra, cẩn thận đặt lên bệ đá, bộ thân thể này quả thật hư hại nghiêm trọng.
Lưu Anh Nam chắp tay sau lưng, thong thả đi qua đi lại, mở to mắt tìm kiếm ở phụ cận. Loại người chết đột ngột này, nếu không quấn lấy kẻ thù, người thân của gã, thì linh hồn chắc chắn sẽ vây quanh lân cận thi thể mình.
Trong tay Lưu Anh Nam cầm phù chú ‘Đang Muốn Bắt Mày’ của Hắc Vô Thường, mở to mắt, không bao lâu hắn nghe thấy tiếng thút thít nho nhỏ, thanh âm từ ngoài cửa tới.
Hắn vội vã xông ra ngoài, quả nhiên, ngay trong góc tối om ở mé nhà xác, một gã đàn ông cả người trần trụi, thân thể tỏa ra ánh sáng lờ mờ đang ngồi lau nước mắt ở đó, chính là sinh hồn của xác chết nằm trong kia.
- Khì, anh bạn, hút thuốc không? –Lưu Anh Nam đi tới, gã đàn ông kia hoàn toàn không ngẩng đầu, vẫn đang khóc hu hu.
Lưu Anh Nam lấy một điếu thuốc quơ quơ trước người y, gã đàn ông ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mịt mùng. Lưu Anh Nam mỉm cười với y, châm bật lửa, đốt cháy cả điếu thuốc, sau khi nó hóa thành tro bụi thì một điếu thuốc lá hoàn chỉnh xuất hiện trên tay sinh hồn. Gã đàn ông cầm thuốc, rít mạnh hai hơi, đến nước này rồi cũng không sợ có hại sức khỏe hay không nữa.
Lưu Anh Nam cũng châm thuốc ngồi cạnh y, hai người thoạt nhìn giống như hai tên nghèo túng.
Cùng nhau hút thuốc, gã đàn ông dần thả lỏng xuống, thấp giọng hỏi:
- Anh, anh là tới dẫn tôi đi sao?
Lưu Anh Nam lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời đêm trăng sáng sao thưa, anh giai Thiên Đạo đang trực đêm, có sự giám thị của gã ta, ai dám chấp pháp bạo lực:
- Anh yên tâm đi, chỉ cần anh không đồng ý, không ai có thể ép anh đi. Có điều với bộ dạng này của anh, cũng không thích hợp lưu lại Dương gian nữa đâu, ở dưới mới là nơi trở về của anh.
Nghe xong lời của Lưu Anh Nam, gã đàn ông càng khóc dữ dội hơn. Con người thông thường đều là như thế, sau khi trải qua kích thích mãnh liệt người ta đều có một ý thức tự bảo vệ mình, khép kín mình. Để giảm bớt thương hại, con người sẽ trở nên tự khép kín, tự mình lừa mình.
Nhưng sau khi người bên cạnh nói cho hắn ta sự thực, họ sẽ lập tức sụp đổ.
Lưu Anh Nam đã gặp phải rất nhiều quỷ hồn như vậy, cho dù họ hóa thành quỷ cũng không tin mình thật sự đã chết. Lưu Anh Nam giống như một bác sĩ lạnh lùng báo cho người bệnh mắc bệnh nan y vậy, cho dù hắn cũng không muốn, nhưng bắt buộc phải làm.
Hắn lại châm một điếu thuốc cho gã đàn ông kia, gã đàn ông dần bắt đầu tiếp thu thực trạng, câu nói đầu tiên sau khi y bình tĩnh lại chính là:
- Trách tôi, đều trách tôi, có chút ít tiền dơ bẩn liền bỏ vợ, uống rượu lái xe chẳng những hại chết mình, còn hại chết đứa con gái chưa đầy bốn tuổi của tôi. Tôi chết không hết tội nhưng đứa con tôi là vô tội, huhu… Tôi hối hận lắm!
Gã đàn ông khóc lớn như điên, cảnh này Lưu Anh Nam cũng gặp nhiều rồi. Mỗi người sau khi chết đều có đầy bụng hối hận và không cam lòng, đừng nói tuổi tác như y, cho dù những cụ già bảy tám mươi tuổi, tuổi thọ sắp hết cũng tràn ngập tiếc nuối và thương xót với cuộc đời.
Lưu Anh Nam chờ y khóc một hồi bình tĩnh lại mới bắt đầu đi vào chủ đề chính, bàn tiền nong:
- Được rồi, chuyện đã xảy ra anh có nghĩ nhiều nữa cũng vô dụng, hay là nói thử anh có nguyện vọng gì chưa xong, nếu có thể giúp đỡ tôi sẽ rất vui vẻ cống hiến sức lực cho anh. À, hai điếu thuốc lúc nãy là tôi tặng anh miễn phí.
Vừa nghe lời này gã đàn ông lập tức hiểu rõ, ngoại trừ hai điếu thuốc kia, những thứ khác đều thu phí.
Gã đàn ông ngạc nhiên nhìn Lưu Anh Nam nói:
- Còn có người làm kiểu buôn bán này à?
Lưu Anh Nam bật cười, vươn ngón tay chỉ xuống dưới chân nói:
- Tôi bên dưới còn có người.
Gã đàn ông cười khổ:
- Đây đúng là kinh tế xã hội, người kiếm tiền gì đều có, anh đây xem như là trung gian hả?
- Chủ yếu vẫn là phục vụ vì nhân dân. –Lưu Anh Nam cường điệu nói.
Gã đàn ông lắc đầu nói:
- Lúc ấy tôi uống nhiều lái xe, kết quả xảy ra sự cố, tôi và đứa con gái bốn tuổi đều ở trên xe. Lúc ấy tôi nhìn thấy hai quỷ sai dẫn nó đi, họ nói tôi oán niệm chưa tan nên không dẫn tôi đi, còn nói tự nhiên sẽ có nhân viên công tác sẽ liên hệ với tôi, chỉ e họ nói chính là anh đi.
- Không sai, chính là tôi đây. –Lưu Anh Nam xua tay nói:
- Tôn chỉ phục vụ của tôi là, dùng tấm lòng của mình đổi lấy nụ cười của anh. Giúp anh vui vẻ về dưới Địa Phủ, bình an đi đầu thai.
Gã đàn ông cười khổ:
- Vợ tôi bị tôi vứt bỏ, con gái bị tôi hại, tôi bây giờ ngoài hối hận thật sự không có gì đáng lưu luyến. À đúng rồi, tôi còn có một cô bồ nhí, hôm qua tôi nhìn thấy cô ta tới, biết tôi chết cô ta rất cao hứng, tài sản của tôi khẳng định sẽ chuyển hết sang tên cô ta… Thực ra tôi chẳng qua chỉ là nông dân, sau này tổ chức một vài thôn dân, bạn bè cùng nhau vào thành phố làm công. Sau đó trở thành quản đốc, quản một vài công trình, gần đây kiếm được ít tiền liền tự kiêu, có kết cục như vậy đều là tôi tự làm tự chịu. Tôi chỉ cảm thấy có lỗi với con gái tôi, còn có những anh em lăn lộn với tôi, còn có một vài hạng mục công trình chưa quyết toán. Đúng rồi, anh có thể giúp tôi!
Gã đàn ông bỗng lên tinh thần, cho dù hết thảy đều là gieo gió gặt bão, bỏ vợ hại con khiến người ta khinh thường, nhưng đối với anh em cùng làm còn xem như trọng tình trọng nghĩa. Y nói cho Lưu Anh Nam biết, tài sản của y chắn chắn bị bồ nhí chiếm hết, nhưng y còn có một két bảo hiểm bí mật ở ngân hàng, tuy bên trong không có tiền bạc nhưng lại có vài hợp đồng quan trọng. Trong đó có một hợp đồng giá trị 800 vạn, là hợp đồng công trình đám người bọn họ vắt sức nửa năm, đã đến lúc lấy tiền. Y hy vọng Lưu Anh Nam có thể lấy hợp đồng ra, cầm tiền chia cho anh em làm cùng, trong đó còn có 100 vạn thuộc về y, 50 vạn chia cho vợ cũ, còn lại 50 vạn làm phí dịch vụ cho Lưu Anh Nam…
/435
|