Bàn tay của Lăng Vân vẫn bị Lưu Anh Nam nắm chặt trong lòng bàn tay, song hắn có thể cảm nhận bàn tay cô đang trở nên lạnh toát, cứng đờ.
Hắn làm sao cũng không ngờ tới, lúc hai người đang anh anh em em, thương lượng gặp phụ huynh, cô lại đáp ứng lời mời khiêu vũ của một người Tây. Lưu Anh Nam tin rằng, đây tuyệt đối không phải ý định của Lăng Vân, trong này ắt có kỳ quái.
Hắn chợt ngẩng đầu, hội trường rất tối, chỉ có một chùm sáng ở chính giữa. Cho dù người Tây đứng trước người hắn nhưng chỉ có thể nhìn thấy một đường viền cao to, chỉ có một đôi mắt người nước ngoài là có thể thấy rõ ràng.
Ánh mắt sắc bén của Lưu Anh Nam nhìn thẳng vào đôi mắt quỷ dị của người Tây, Lưu Anh Nam nhất thời sững sờ, không tự chủ sinh ra một cảm giác mê muội, chỉ thấy đôi mắt của người Tây cực kỳ quỷ dị, một bên đục ngầu vàng vọt, một bên đỏ tươi như máu, hệt như hai vầng trăng trên trời, một đỏ một vàng, Song Nguyệt Đồng Thiên.
Hơn nữa hình ảnh quỷ dị trong đôi mắt này như đang động, hệt như hai vòng xoáy đang quay tròn không nhanh không chậm, song lại như có lực hút cực mạnh thoáng cái kéo Lưu Anh Nam vào trong, làm hắn có cảm giác choáng váng đầu óc.
Ngay khi Lưu Anh Nam cảm thấy cực kỳ khó chịu, như sắp té xỉu thì người Tây kia bỗng mở miệng, gằn từng chữ:
- Anh đi ăn cứt đi!
Thanh âm của gã không lớn nhưng ở bên tai Lưu Anh Nam giống như tiếng sấm vang rền, rất lâu không tiêu tan, như thể in sâu vào lòng hắn, quanh quẩn trong đầu hắn, như là mình đang nói với mình phải đi ăn cứt vậy.
Lưu Anh Nam chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, trong lòng chỉ có một ý niệm đó chính là đi ăn cứt. Ngay khi hắn vừa định bước đi thì trong mắt đôi mắt hắn tỏa ra hai chùm ánh sáng màu máu như thực chất, ánh máu xông lên ngất trời, sắc bén không gì bằng, như thể muốn bắn rơi hai vầng trăng quỷ dị trên bầu trời.
Hào quang rất lâu mới thu lại, trở về trong mắt biến thành biển máu sóng dữ cuộn trào, sóng biển màu máu cuộn trào mãnh liệt, va mạnh từng đợt, vỗ vào một ngọn núi lớn do xương cốt chất thành. Trên đỉnh núi, xuất hiện một bóng người mơ hồ, bên cạnh có vô vàn oan hồn đang bay múa, vô số ác quỷ đang quỳ bái, giống như một vị Quân Vương chí cao vô thượng thống trị thế giới chết.
Lưu Anh Nam lập tức khôi phục tỉnh táo, câu đầu tiên mở miệng chính là:
- Anh con mẹ nó mới ăn cứt ấy!
Có khả năng yêu cầu của Lưu Anh Nam hơi quá đáng, chỉ thấy đôi mắt quỷ dị của người Tây nọ toàn bộ biến thành màu máu, sóng máu cuộn trào, bản thân người Tây thì hừ đều không hừ một tiếng liền ngất xỉu.
Tuy Lưu Anh Nam không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết người Tây này khẳng định là loại âm tà mà hắn trời sinh có thể áp chế. Song hiện tại không lo được nhiều như vậy, bên cạnh còn có một Lăng Vân như biến thành robot, vẻ mặt đờ đẫn, trong miệng lẩm bà lẩm bẩm:
- Khiêu vũ, khiêu vũ…
Đúng vào lúc này, khúc nhạc du dương vang lên, tiếng của người chủ trì ẩn trong chỗ tối truyền tới, tuyên bố vũ hội chính thức bắt đầu, một tấm màn màu đen hệt như lá cờ che lại khối thủy tinh trên nóc nhà, khiến ánh sáng của hai vầng trăng quỷ dị kia không thể chiếu xuống, đồng thời đèn nhảy đủ các kiểu bắt đầu lóe lên.
Mọi người kích động đi xuống sàn nhảy, Lưu Anh Nam cũng bị Lăng Vân đang đờ đẫn kéo xuống sân. Lăng Vân giống như bị người ta hút mất hồn phách, chỉ có một ý nghĩ đó chính là khiêu vũ.
Lưu Anh Nam ôm cô, không ngừng kêu réo, vừa giẫm chân cô, vừa chọc léc cô, cuối cùng thậm chí còn sờ lên hai ngọn núi cô luôn phòng ngự chặt chẽ nhất, nhưng cô vẫn không có phản ứng.
Hai ngọn núi là nơi phòng ngự trọng điểm của Lăng Vân, chỉ cần Lưu Anh Nam hơi có tâm tư này thì sẽ bị Lăng Vân xua đuổi từ xa, hôm nay Lưu Anh Nam xem như được bỏ cấm vận. Cho dù tình huống bây giờ của Lăng Vân rất khác thường, giống như bị người ta khống chế tư duy, nhưng Lưu Anh Nam tin rằng, cô không hề có đáng ngại gì lớn, huống hồ còn có mình ở bên cạnh.
Cho nên, không nhân lúc này ‘thăm dò bí mật’ một phen, thì quả có lỗi với Nhiếp Hồn Thuật của người Tây. Vả lại, đêm nay Lăng Vân mặc y phục dạ hội, thiết kế độc đáo, vừa không trễ ngực vừa không hở lưng, nhưng ở chỗ liền kề giữa váy và eo hai bên sườn lại lộ ra một mảng nhỏ, cũng chính là vị trí hai quả thận của mọi người, người bình thường nơi này ngoài sẹo lồi thì chính là mỡ, cũng chính là vị trí ‘phao cứu sinh’ của phụ nữ. Song Lăng Vân lại là hai đường cong đẹp tột cùng, đây mới thực sự là ‘vòng eo’ khiến đàn ông mê mẩn!
Cũng chính vì một lỗ hổng này mới cho Lưu Anh Nam cơ hội thăm dò toàn bộ.
Tuy lúc trước cũng từng có cơ hội cảm thụ, ví dụ như lần cõng Lăng Vân lên sườn núi, tới đỉnh núi hát dâm ca. Còn có lần đâu tiên hai người gặp mặt, Lăng Vân trần truồng trốn trong tủ thay quần áo ở nhà tắm của hắn.
Có điều hai lần đó, một lần là cô co mình lại, một lần là ép trên lưng Lưu Anh Nam, hai ngọn núi đều trong trạng thái biến hình, chủ yếu nhất vẫn là bình thường sức phòng ngự với hai ngọn núi của Lăng Vân rất mạnh, khiến Lưu Anh Nam tràn đầy hiếu kỳ.
Lúc này rốt cuộc đã được thăm dò tới cùng, chung quy biết được vì sao Lăng Vân bảo vệ hai ngọn núi của mình kín cẩn như thế. Bởi vì, hai ngọn núi của cô thực sự quá lớn!
Thực ra Lưu Anh Nam chẳng phải kẻ thích để ý hai ngọn núi, hắn là một kẻ thích ngắm chân, cho nên hắn không hề quá để tâm tới hai ngọn núi của cô. Lúc này được tiếp xúc chân thực, nhất thời khiến hắn mê mẩn không thôi.
Đương nhiên điều này khả năng cũng có liên quan tới Hồng Hà, hai ngọn núi của Hồng Hà thực sự nhỏ đáng thương, so sánh với cô, Lăng Vân đúng là lớn kinh người, giống như cặp dừa lớn treo trước ngực. Thảo nào cô thường ngày phòng ngự chặt như vậy, bởi vì cô hiểu rõ Lưu Anh Nam, chỉ cần cặp hùng vĩ này lộ ra, hắn chắc chắn sẽ yêu thích không rời tay.
Chỉ đơn thuần dùng xúc cảm để phỏng đoán, ít nhất nặng 3,5 cân*, một tay khó có thể nắm hết, ít nhất cũng phải cỡ 36F.
*1 cân bên Tàu ~ 0,5kg bên mình.
Lưu Anh Nam nhất thời tràn trề hưng phấn, không ngờ thò tay vào trong đó, thấy được càng nhiều chân tướng. Hắn rốt cuộc biết, vì sao ngày thường không chú ý đến cặp ‘bảo bối’ này rồi, vấn đề ở trên áo ngực của Lăng Vân, rõ ràng có cỡ F lại mặc áo lót dây thích hợp với Hồng Hà.
Một số người thích mặc áo ngực nhỏ một chút là vì ép vào cho càng hếch càng sâu, nhưng cùng lắm chỉ mặc nhỏ đi một cỡ, song cô lại mặc áo ngực nhỏ đi ba bốn cỡ, miễn cưỡng có thể đỡ nổi, nhưng chẳng những không có hiệu quả nâng lên, ngược lại trực tiếp ép bẹp hai ngọn núi.
Rất hiển nhiên cô cố ý làm như vậy, coi áo ngực nhỏ thành thứ ép ngực, là có ý làm cho hai ngọn núi phẳng chút xíu, xẹp chút xíu.
Cô chẳng phải một người bảo thủ nhưng lại là một người thích sạch sẽ về tinh thần. Nói cách khác, cô rất mẫn cảm, nhất là sợ đàn ông ảo tưởng về cô, cô sẽ cảm thấy rất tởm lợm, cho nên mỗi lần Lưu Anh Nam nhìn cô đến sững sờ cô đều sẽ nổi giận.
Dáng người của phụ nữ là dây dẫn khơi dậy sự ảo tưởng của đàn ông dễ dàng nhất. Cô do công việc mà ngày thường ăn mặc khá nhiều, quần chật tất chân, trong công ty mọi người phụ nữ đều như thế, điểm khác duy nhất chính là hai ngọn núi, lớn nhỏ nhìn cái biết ngay, sức hấp dẫn cũng khác nhau.
Đối với tính cách của Lăng Vân về phương diện này thì Lưu Anh Nam vẫn khá hiểu rõ, chỉ là không ngờ nghiêm trọng đến như vậy. Thời đại này người lập dị khá là nhiều, nhất là phụ nữ, có người chuyên môn ép ngực ra khe, hở đùi, mục đích chính là vì hấp dẫn ánh mắt, làm cho người ta ảo tưởng, bản thân họ thì cao hứng đồng thời thỏa mãn trong lòng. Một số người lại sợ người khác ảo tưởng về mình, coi đó là kiểu khinh nhờn thậm chí vũ nhục.
Lưu Anh Nam quyết không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra trên người phụ nữ của mình. Đó gọi là, ảo tưởng là bảo bối, vừa tà ác vừa tốt đẹp, quay tay toàn bộ dựa vào nó, còn có thể luyện óc…
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là, rõ ràng hung khí ép người, lại phải cố ép xẹp nó, phung phí của trời sẽ bị sét đánh. Cho nên Lưu Anh Nam lập tức cởi khuy cài chiếc áo ngực nho nhỏ ấy, nhất thời hai ngọn núi hùng vĩ thoát vây vọt ra, có một cảm giác nặng nề khó có thể hình dung, ập lên ngực Lưu Anh Nam, ép hắn hơi khó thở, đúng là hung khí nhân gian mà!
Hắn làm sao cũng không ngờ tới, lúc hai người đang anh anh em em, thương lượng gặp phụ huynh, cô lại đáp ứng lời mời khiêu vũ của một người Tây. Lưu Anh Nam tin rằng, đây tuyệt đối không phải ý định của Lăng Vân, trong này ắt có kỳ quái.
Hắn chợt ngẩng đầu, hội trường rất tối, chỉ có một chùm sáng ở chính giữa. Cho dù người Tây đứng trước người hắn nhưng chỉ có thể nhìn thấy một đường viền cao to, chỉ có một đôi mắt người nước ngoài là có thể thấy rõ ràng.
Ánh mắt sắc bén của Lưu Anh Nam nhìn thẳng vào đôi mắt quỷ dị của người Tây, Lưu Anh Nam nhất thời sững sờ, không tự chủ sinh ra một cảm giác mê muội, chỉ thấy đôi mắt của người Tây cực kỳ quỷ dị, một bên đục ngầu vàng vọt, một bên đỏ tươi như máu, hệt như hai vầng trăng trên trời, một đỏ một vàng, Song Nguyệt Đồng Thiên.
Hơn nữa hình ảnh quỷ dị trong đôi mắt này như đang động, hệt như hai vòng xoáy đang quay tròn không nhanh không chậm, song lại như có lực hút cực mạnh thoáng cái kéo Lưu Anh Nam vào trong, làm hắn có cảm giác choáng váng đầu óc.
Ngay khi Lưu Anh Nam cảm thấy cực kỳ khó chịu, như sắp té xỉu thì người Tây kia bỗng mở miệng, gằn từng chữ:
- Anh đi ăn cứt đi!
Thanh âm của gã không lớn nhưng ở bên tai Lưu Anh Nam giống như tiếng sấm vang rền, rất lâu không tiêu tan, như thể in sâu vào lòng hắn, quanh quẩn trong đầu hắn, như là mình đang nói với mình phải đi ăn cứt vậy.
Lưu Anh Nam chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, trong lòng chỉ có một ý niệm đó chính là đi ăn cứt. Ngay khi hắn vừa định bước đi thì trong mắt đôi mắt hắn tỏa ra hai chùm ánh sáng màu máu như thực chất, ánh máu xông lên ngất trời, sắc bén không gì bằng, như thể muốn bắn rơi hai vầng trăng quỷ dị trên bầu trời.
Hào quang rất lâu mới thu lại, trở về trong mắt biến thành biển máu sóng dữ cuộn trào, sóng biển màu máu cuộn trào mãnh liệt, va mạnh từng đợt, vỗ vào một ngọn núi lớn do xương cốt chất thành. Trên đỉnh núi, xuất hiện một bóng người mơ hồ, bên cạnh có vô vàn oan hồn đang bay múa, vô số ác quỷ đang quỳ bái, giống như một vị Quân Vương chí cao vô thượng thống trị thế giới chết.
Lưu Anh Nam lập tức khôi phục tỉnh táo, câu đầu tiên mở miệng chính là:
- Anh con mẹ nó mới ăn cứt ấy!
Có khả năng yêu cầu của Lưu Anh Nam hơi quá đáng, chỉ thấy đôi mắt quỷ dị của người Tây nọ toàn bộ biến thành màu máu, sóng máu cuộn trào, bản thân người Tây thì hừ đều không hừ một tiếng liền ngất xỉu.
Tuy Lưu Anh Nam không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết người Tây này khẳng định là loại âm tà mà hắn trời sinh có thể áp chế. Song hiện tại không lo được nhiều như vậy, bên cạnh còn có một Lăng Vân như biến thành robot, vẻ mặt đờ đẫn, trong miệng lẩm bà lẩm bẩm:
- Khiêu vũ, khiêu vũ…
Đúng vào lúc này, khúc nhạc du dương vang lên, tiếng của người chủ trì ẩn trong chỗ tối truyền tới, tuyên bố vũ hội chính thức bắt đầu, một tấm màn màu đen hệt như lá cờ che lại khối thủy tinh trên nóc nhà, khiến ánh sáng của hai vầng trăng quỷ dị kia không thể chiếu xuống, đồng thời đèn nhảy đủ các kiểu bắt đầu lóe lên.
Mọi người kích động đi xuống sàn nhảy, Lưu Anh Nam cũng bị Lăng Vân đang đờ đẫn kéo xuống sân. Lăng Vân giống như bị người ta hút mất hồn phách, chỉ có một ý nghĩ đó chính là khiêu vũ.
Lưu Anh Nam ôm cô, không ngừng kêu réo, vừa giẫm chân cô, vừa chọc léc cô, cuối cùng thậm chí còn sờ lên hai ngọn núi cô luôn phòng ngự chặt chẽ nhất, nhưng cô vẫn không có phản ứng.
Hai ngọn núi là nơi phòng ngự trọng điểm của Lăng Vân, chỉ cần Lưu Anh Nam hơi có tâm tư này thì sẽ bị Lăng Vân xua đuổi từ xa, hôm nay Lưu Anh Nam xem như được bỏ cấm vận. Cho dù tình huống bây giờ của Lăng Vân rất khác thường, giống như bị người ta khống chế tư duy, nhưng Lưu Anh Nam tin rằng, cô không hề có đáng ngại gì lớn, huống hồ còn có mình ở bên cạnh.
Cho nên, không nhân lúc này ‘thăm dò bí mật’ một phen, thì quả có lỗi với Nhiếp Hồn Thuật của người Tây. Vả lại, đêm nay Lăng Vân mặc y phục dạ hội, thiết kế độc đáo, vừa không trễ ngực vừa không hở lưng, nhưng ở chỗ liền kề giữa váy và eo hai bên sườn lại lộ ra một mảng nhỏ, cũng chính là vị trí hai quả thận của mọi người, người bình thường nơi này ngoài sẹo lồi thì chính là mỡ, cũng chính là vị trí ‘phao cứu sinh’ của phụ nữ. Song Lăng Vân lại là hai đường cong đẹp tột cùng, đây mới thực sự là ‘vòng eo’ khiến đàn ông mê mẩn!
Cũng chính vì một lỗ hổng này mới cho Lưu Anh Nam cơ hội thăm dò toàn bộ.
Tuy lúc trước cũng từng có cơ hội cảm thụ, ví dụ như lần cõng Lăng Vân lên sườn núi, tới đỉnh núi hát dâm ca. Còn có lần đâu tiên hai người gặp mặt, Lăng Vân trần truồng trốn trong tủ thay quần áo ở nhà tắm của hắn.
Có điều hai lần đó, một lần là cô co mình lại, một lần là ép trên lưng Lưu Anh Nam, hai ngọn núi đều trong trạng thái biến hình, chủ yếu nhất vẫn là bình thường sức phòng ngự với hai ngọn núi của Lăng Vân rất mạnh, khiến Lưu Anh Nam tràn đầy hiếu kỳ.
Lúc này rốt cuộc đã được thăm dò tới cùng, chung quy biết được vì sao Lăng Vân bảo vệ hai ngọn núi của mình kín cẩn như thế. Bởi vì, hai ngọn núi của cô thực sự quá lớn!
Thực ra Lưu Anh Nam chẳng phải kẻ thích để ý hai ngọn núi, hắn là một kẻ thích ngắm chân, cho nên hắn không hề quá để tâm tới hai ngọn núi của cô. Lúc này được tiếp xúc chân thực, nhất thời khiến hắn mê mẩn không thôi.
Đương nhiên điều này khả năng cũng có liên quan tới Hồng Hà, hai ngọn núi của Hồng Hà thực sự nhỏ đáng thương, so sánh với cô, Lăng Vân đúng là lớn kinh người, giống như cặp dừa lớn treo trước ngực. Thảo nào cô thường ngày phòng ngự chặt như vậy, bởi vì cô hiểu rõ Lưu Anh Nam, chỉ cần cặp hùng vĩ này lộ ra, hắn chắc chắn sẽ yêu thích không rời tay.
Chỉ đơn thuần dùng xúc cảm để phỏng đoán, ít nhất nặng 3,5 cân*, một tay khó có thể nắm hết, ít nhất cũng phải cỡ 36F.
*1 cân bên Tàu ~ 0,5kg bên mình.
Lưu Anh Nam nhất thời tràn trề hưng phấn, không ngờ thò tay vào trong đó, thấy được càng nhiều chân tướng. Hắn rốt cuộc biết, vì sao ngày thường không chú ý đến cặp ‘bảo bối’ này rồi, vấn đề ở trên áo ngực của Lăng Vân, rõ ràng có cỡ F lại mặc áo lót dây thích hợp với Hồng Hà.
Một số người thích mặc áo ngực nhỏ một chút là vì ép vào cho càng hếch càng sâu, nhưng cùng lắm chỉ mặc nhỏ đi một cỡ, song cô lại mặc áo ngực nhỏ đi ba bốn cỡ, miễn cưỡng có thể đỡ nổi, nhưng chẳng những không có hiệu quả nâng lên, ngược lại trực tiếp ép bẹp hai ngọn núi.
Rất hiển nhiên cô cố ý làm như vậy, coi áo ngực nhỏ thành thứ ép ngực, là có ý làm cho hai ngọn núi phẳng chút xíu, xẹp chút xíu.
Cô chẳng phải một người bảo thủ nhưng lại là một người thích sạch sẽ về tinh thần. Nói cách khác, cô rất mẫn cảm, nhất là sợ đàn ông ảo tưởng về cô, cô sẽ cảm thấy rất tởm lợm, cho nên mỗi lần Lưu Anh Nam nhìn cô đến sững sờ cô đều sẽ nổi giận.
Dáng người của phụ nữ là dây dẫn khơi dậy sự ảo tưởng của đàn ông dễ dàng nhất. Cô do công việc mà ngày thường ăn mặc khá nhiều, quần chật tất chân, trong công ty mọi người phụ nữ đều như thế, điểm khác duy nhất chính là hai ngọn núi, lớn nhỏ nhìn cái biết ngay, sức hấp dẫn cũng khác nhau.
Đối với tính cách của Lăng Vân về phương diện này thì Lưu Anh Nam vẫn khá hiểu rõ, chỉ là không ngờ nghiêm trọng đến như vậy. Thời đại này người lập dị khá là nhiều, nhất là phụ nữ, có người chuyên môn ép ngực ra khe, hở đùi, mục đích chính là vì hấp dẫn ánh mắt, làm cho người ta ảo tưởng, bản thân họ thì cao hứng đồng thời thỏa mãn trong lòng. Một số người lại sợ người khác ảo tưởng về mình, coi đó là kiểu khinh nhờn thậm chí vũ nhục.
Lưu Anh Nam quyết không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra trên người phụ nữ của mình. Đó gọi là, ảo tưởng là bảo bối, vừa tà ác vừa tốt đẹp, quay tay toàn bộ dựa vào nó, còn có thể luyện óc…
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là, rõ ràng hung khí ép người, lại phải cố ép xẹp nó, phung phí của trời sẽ bị sét đánh. Cho nên Lưu Anh Nam lập tức cởi khuy cài chiếc áo ngực nho nhỏ ấy, nhất thời hai ngọn núi hùng vĩ thoát vây vọt ra, có một cảm giác nặng nề khó có thể hình dung, ập lên ngực Lưu Anh Nam, ép hắn hơi khó thở, đúng là hung khí nhân gian mà!
/435
|