Địa Phủ Wechat Đàn: Lão Công Của Ta Là Minh Vương
Chương 21 - Chương 21: Mười Năm Sinh Tử Cách Đôi Đường (11)
/22
|
Editor: Gió
“Uyển Tâm, sao em không đợi anh? Tại sao lại đi sớm như vậy!?”
Trong bãi tha ma hoang vắng, một người đàn ông trẻ tuổi, dáng dấp anh tuấn bất chấp bùn đất đầy người, gắt gao ôm nữ thi trong ngực mình.
“Bọn họ nói em bệnh chết, anh không tin! Cơ thể em tốt như vậy làm sao đột nhiên bệnh nặng được?”
Thanh âm vừa đau khổ vừa căm phẫn.
Hắn tin chắc vợ mình bị người khác hại chết, nhất định là bị hại chết!
“Là ai? Là ai hại chết em? Uyển Tâm, nói cho anh biết! Em nói cho anh biết đi!”
Người đàn ông khóc tê tâm phế liệt, nét mặt cũng vô cùng đau khổ, đúng là diễn xuất hạng nhất.
Tần Túc.
Ninh Hoan Tâm đã nghe nói qua về nam diễn viên này. Hơn mười năm trước, anh ta rất may mắn nhưng không biết vì sao đột nhiên rút khỏi làng giải trí, sau đó nghe nói còn vào chùa xuống tóc đi tu.
Dù sao anh ta cũng đã rời khỏi hồng trần, trở thành con em Phật môn thanh tịnh. Mặc dù sau đó, rất nhiều ký giả và người ái mộ tò mò nhưng không ai dám vào Phật môn thanh tịnh quấy rầy hắn.
Tính toán thời gian, chẳng lẽ,… anh ta cũng bởi vì chuyện xảy ra ở đoàn phim cho nên sau đó mới xuất gia?
Ninh Hoan Tâm đang suy nghĩ, đột nhiên thấy Tần Túc đứng phắt dậy, cầm cuốc xẻng ở bên cạnh.
Đây là đạo cụ đoàn phim chuẩn bị từ sớm. Dù sao, cảnh hôm nay cũng là anh ta đào mộ mới tìm được thi thể của người yêu nhưng mà lúc quay sẽ không thực sự đi đào mộ nhà người ta.
Tuy nhiên bây giờ, Tần Túc đột nhiên cầm cuốc xẻng đi tới nấm mộ phía sau mình, liều mạng đào.
Mọi người trong đoàn sửng sốt. Mới đầu còn tưởng anh ta được phép mở rộng nội dung kịch bản nhưng càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng, anh ta đang thực sự đào mộ!
Đào mộ phần người khác!
Nguy rồi!
“Tần Túc! Cậu làm cái gì vậy?”
“Tần Túc, anh điên rồi à?”
“Nguy rồi, có phải anh ta bị quỷ nhập không?”
Đoàn phim lập tức rối loạn, rất nhiều người đi tới giằng lấy cuốc xẻng trong tay Tần Túc nhưng khí lực của anh ta lúc đó rất lớn. Tất cả mọi người đều bị anh ta quật ngã trên đất.
Thấy Vương Niệm Bình cũng bị đánh ngã, Tương Lệ Hành lập tức bước tới.
“Tương Lệ Hành, anh cẩn thận đó!”
Người bị quỷ nhập sẽ có sức lực vô cùng lớn, chuyện này, Ninh Hoan Tâm đã được trải qua lần trước rồi.
Cô không chậm trễ chút nào, cũng vọt tới, vốn định dùng Vịnh Xuân quyền chế ngự Tần Túc, thế nhưng …
Nắm đấm rơi vào khoảng không.
Không, nói chính xác thì là lúc này, nắm đấm của Ninh Hoan Tâm xuyên qua thân thể Tần Túc, không tạo thành bất kỳ thương tổn nào đối với hắn.
“Tần Túc, anh tỉnh lại đi! Tỉnh, tỉnh!”
Lúc này, Tương Lệ Hành đã ôm chặt lấy Tần Túc. Hai người lăn lộn trên mặt đất. Lúc Tần Túc lăn lộn vô tình nhìn thấy bạch cốt trong bùn đất, cặp mắt của anh ta ngây ngây dại dại, cuối cùng cũng tỉnh lại …
Đây là quá khứ.
Không thể thay đổi được quá khứ.
Ninh Hoan Tâm đứng tại chỗ, chậm rãi thu hồi tay mình.
Cô đến nơi này, ngày thường có thể tùy ý giao lưu với người đoàn phim nhưng… chỉ cần, cô muốn thay đổi một chút chuyện đã qua, cô sẽ bị tách từ thế giới này sang thế giới hư ảo.
Giống như vừa rồi, cô muốn ngăn cản Tần Túc vậy.
…
Đoàn phim xảy ra chuyện lớn như vậy, không còn cách nào khác là sai người lên trấn trên mời trưởng trấn và trưởng tộc.
Đoàn phim cũng chỉ có thể dừng lại. Nửa giờ sau, có một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đi tới hiện trường.
Ông ta thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, trên mặt có không ít nếp nhăn, nhưng có thể thấy được, hồi trẻ cũng là một người vô cùng đẹp trai.
Bước chân của người đàn ông rất chậm, cũng rất trầm trọng. Thấy ngôi mộ bị đào ra, trong mắt ông ta thoáng hiện lên một tia đau lòng.
“Ông là nhân viên pháp y trên trấn cử xuống?”
Lúc này, Vương Niệm Bình vẫn luôn trông giữ gần hiện trường đột nhiên hỏi một câu.
“Ừm.”
Người đàn ông gật đầu một cái, vừa đeo bao tay và khẩu trang, vừa dùng âm thanh trầm trầm, khàn khàn đáp: “Tôi là Trương Tiếu, gọi tôi là Trương pháp y được rồi.”
—– Hết chương 21 ——
“Uyển Tâm, sao em không đợi anh? Tại sao lại đi sớm như vậy!?”
Trong bãi tha ma hoang vắng, một người đàn ông trẻ tuổi, dáng dấp anh tuấn bất chấp bùn đất đầy người, gắt gao ôm nữ thi trong ngực mình.
“Bọn họ nói em bệnh chết, anh không tin! Cơ thể em tốt như vậy làm sao đột nhiên bệnh nặng được?”
Thanh âm vừa đau khổ vừa căm phẫn.
Hắn tin chắc vợ mình bị người khác hại chết, nhất định là bị hại chết!
“Là ai? Là ai hại chết em? Uyển Tâm, nói cho anh biết! Em nói cho anh biết đi!”
Người đàn ông khóc tê tâm phế liệt, nét mặt cũng vô cùng đau khổ, đúng là diễn xuất hạng nhất.
Tần Túc.
Ninh Hoan Tâm đã nghe nói qua về nam diễn viên này. Hơn mười năm trước, anh ta rất may mắn nhưng không biết vì sao đột nhiên rút khỏi làng giải trí, sau đó nghe nói còn vào chùa xuống tóc đi tu.
Dù sao anh ta cũng đã rời khỏi hồng trần, trở thành con em Phật môn thanh tịnh. Mặc dù sau đó, rất nhiều ký giả và người ái mộ tò mò nhưng không ai dám vào Phật môn thanh tịnh quấy rầy hắn.
Tính toán thời gian, chẳng lẽ,… anh ta cũng bởi vì chuyện xảy ra ở đoàn phim cho nên sau đó mới xuất gia?
Ninh Hoan Tâm đang suy nghĩ, đột nhiên thấy Tần Túc đứng phắt dậy, cầm cuốc xẻng ở bên cạnh.
Đây là đạo cụ đoàn phim chuẩn bị từ sớm. Dù sao, cảnh hôm nay cũng là anh ta đào mộ mới tìm được thi thể của người yêu nhưng mà lúc quay sẽ không thực sự đi đào mộ nhà người ta.
Tuy nhiên bây giờ, Tần Túc đột nhiên cầm cuốc xẻng đi tới nấm mộ phía sau mình, liều mạng đào.
Mọi người trong đoàn sửng sốt. Mới đầu còn tưởng anh ta được phép mở rộng nội dung kịch bản nhưng càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng, anh ta đang thực sự đào mộ!
Đào mộ phần người khác!
Nguy rồi!
“Tần Túc! Cậu làm cái gì vậy?”
“Tần Túc, anh điên rồi à?”
“Nguy rồi, có phải anh ta bị quỷ nhập không?”
Đoàn phim lập tức rối loạn, rất nhiều người đi tới giằng lấy cuốc xẻng trong tay Tần Túc nhưng khí lực của anh ta lúc đó rất lớn. Tất cả mọi người đều bị anh ta quật ngã trên đất.
Thấy Vương Niệm Bình cũng bị đánh ngã, Tương Lệ Hành lập tức bước tới.
“Tương Lệ Hành, anh cẩn thận đó!”
Người bị quỷ nhập sẽ có sức lực vô cùng lớn, chuyện này, Ninh Hoan Tâm đã được trải qua lần trước rồi.
Cô không chậm trễ chút nào, cũng vọt tới, vốn định dùng Vịnh Xuân quyền chế ngự Tần Túc, thế nhưng …
Nắm đấm rơi vào khoảng không.
Không, nói chính xác thì là lúc này, nắm đấm của Ninh Hoan Tâm xuyên qua thân thể Tần Túc, không tạo thành bất kỳ thương tổn nào đối với hắn.
“Tần Túc, anh tỉnh lại đi! Tỉnh, tỉnh!”
Lúc này, Tương Lệ Hành đã ôm chặt lấy Tần Túc. Hai người lăn lộn trên mặt đất. Lúc Tần Túc lăn lộn vô tình nhìn thấy bạch cốt trong bùn đất, cặp mắt của anh ta ngây ngây dại dại, cuối cùng cũng tỉnh lại …
Đây là quá khứ.
Không thể thay đổi được quá khứ.
Ninh Hoan Tâm đứng tại chỗ, chậm rãi thu hồi tay mình.
Cô đến nơi này, ngày thường có thể tùy ý giao lưu với người đoàn phim nhưng… chỉ cần, cô muốn thay đổi một chút chuyện đã qua, cô sẽ bị tách từ thế giới này sang thế giới hư ảo.
Giống như vừa rồi, cô muốn ngăn cản Tần Túc vậy.
…
Đoàn phim xảy ra chuyện lớn như vậy, không còn cách nào khác là sai người lên trấn trên mời trưởng trấn và trưởng tộc.
Đoàn phim cũng chỉ có thể dừng lại. Nửa giờ sau, có một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đi tới hiện trường.
Ông ta thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, trên mặt có không ít nếp nhăn, nhưng có thể thấy được, hồi trẻ cũng là một người vô cùng đẹp trai.
Bước chân của người đàn ông rất chậm, cũng rất trầm trọng. Thấy ngôi mộ bị đào ra, trong mắt ông ta thoáng hiện lên một tia đau lòng.
“Ông là nhân viên pháp y trên trấn cử xuống?”
Lúc này, Vương Niệm Bình vẫn luôn trông giữ gần hiện trường đột nhiên hỏi một câu.
“Ừm.”
Người đàn ông gật đầu một cái, vừa đeo bao tay và khẩu trang, vừa dùng âm thanh trầm trầm, khàn khàn đáp: “Tôi là Trương Tiếu, gọi tôi là Trương pháp y được rồi.”
—– Hết chương 21 ——
/22
|