Chuyển ngữ: Cực Phẩm
“Bác sĩ, những người được đưa từ tai nạn xe cộ liên hoàn lúc nãy tới đây có người nào tên Trương Đại Điểu (*)… A nhầm, Trương Thần Phi hay không?”
(*) Đại điểu: chim bự (You know what I mean =)))
Cả đầu Tiêu Tê toàn mồ hôi chạy vào trung tâm bệnh viện, áo khoác tây trang bị vò nhăn nhúm cũng chưa được phát hiện ra.
“Người đó đang ở trong phòng cấp cứu, anh là người nhà của bệnh nhân à? Vậy thì anh đi trả tiền viện phí trước đi đã.” Bác sĩ điều trị đang lật lại danh sách.
“Tiêu tổng!” Thân thể mập mạp của thư ký Dư Viên điên cuồng đuổi tới, dựa vào bàn tiếp tân thở hồng hộc. Vốn là cậu theo tổng tài nhà mình đi xã giao, mới vừa bắt tay với khách hàng một cái thì nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến nói rằng người chồng hợp pháp của Tiêu Tê – Trương Thần Phi gặp tai nạn xe.
Theo Tiêu Tê đã ba năm, đây là lần đầu tiên Dư Viên thấy Tiêu Tê hốt hoảng như thế, sắc mặt trắng bệnh, không quan tâm gì hết chỉ có chụp lấy áo khoác rồi chạy đi. Cậu chỉ đành phải xin lỗi khách hàng sau đó thân xác 60kg lấy tốc độ 60km trên giờ đuổi theo ông chủ, một đường lái xe thẳng đến bệnh viện.
Tiêu Tê thảy cho thư ký một cái thẻ tín dụng, mình thì xoay người chạy đến phòng cấp cứu.
Tiểu mập mạp Dư Viên thở hổn hển, nở nụ cười hiền lành với bác sĩ điều trị, lộ ra hai lúm đồng tiền sâu: “Đến đâu trả tiền vậy bác sĩ?”
Trong phòng cấp cứu có hơn mười chiếc giường được phủ ra trải giường màu xanh lá cây làm choáng mắt người nhìn. Tiêu Tê hít một hơi thật sâu, bắt đầu tìm ông xã nhà mình trong đám người hỗn loạn.
Khoa học kỹ thuật tiến bộ kéo theo sự phát triển của xã hội. Bây giờ hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hoá, cậu và Trương Thần Phi kết hôn đến nay đã được bảy năm. Bảy năm này trôi qua ngọt ngọt ngào ngào cho nên cậu chưa từng nghĩ chuyện “tai nạn xe” sẽ xảy ra ở trên người cái tên ngày nào cũng căn dặn cậu phải tuân thủ luật lệ.
Tất cả hai mươi mấy người gặp tai nạn liên hoàn xảy ra trên cầu vượt đều được tập trung đến phòng cấp cứu này.
“Ui da —— đau chết mất!”
“Nhanh, ca này được cần mổ ngay lập tức!”
“Bác sĩ, ông mau cứu anh ấy đi, hu hu hu…”
Có bệnh nhân thì được bác sĩ khám, có người thì có người nhà ở bên, chỉ duy nhất có ông xã mình là cô đơn một mình ngồi ở đó. Thân thể cao to ngồi trên cái giường rộng không đến một thước, đầu cúi xuống, trên đầu được quấn một vòng băng gạc, nhìn qua có chút tội nghiệp.
Ít nhất là không mất tay mất chân gì cả, Tiêu Tê siết chặt bàn tay lạnh lẽo của mình, thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh không sao chứ?” Phủ áo khoác lên người Trương Thần Phi đang mặc áo sơ mi đã bị văng hai nút, cậu xoay người muốn đi gọi bác sĩ, đột nhiên cổ tay bị nắm lại.
Trương Thần Phi ngẩng đầu, trên mặt có vài chỗ trầy da, băng gạc trên trán bị thấm chút đỏ ra ngoài, nhưng vẫn không thể nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắn. Trong con ngươi màu đen thâm thuý chiếu ra gương mặt tuấn tú lãnh đạm của Tiêu Tê, cười giễu một tiếng: “Làm sao, nhìn thấy tôi gặp chuyện không may thì cậu rất vui đúng không?”
“Đệt! Trương Đại Điểu, anh con mẹ nó có ý gì hả!” Tiêu Tê hất bàn tay đang kéo cổ tay hắn, tức giận đến run người. Lúc nghe hắn gặp chuyện không may chính mình sợ đến mất hồn, mà làm sao người này có thể nói ra câu làm tổn thương mình như vậy chứ?
Trương Thần Phi nhếch lên khoé môi, cười đến cực không bình thường, nhìn qua giống như tội phạm cuồng giết người, nói hay một chút thì nụ cười này còn được gọi là “cười tà mị” giống trong phim truyền hình.
Một tay kéo Tiêu Tê ôm vào lòng, một tay nâng cằm cậu, giọng nói trầm thấp truyền cảm thong thả vang lên: “Em đã là vợ của tôi, chỉ cần em nghe lời, tiền ba em tôi sẽ trả hết. Nhớ tên của tôi, Dior Trương (*).”
(*) Phiên âm tiếng Trung của Dior là Địch Áo nhưng mình thấy để Dior hay hơn nên sẽ chuyển thẳng qua tiếng Anh.
Ơ whattt?
“Trương Đại Điểu, đầu anh bị đập đến hư rồi hả?” Tiêu Tê chớp mắt mấy cái, “Ba em có tiền lắm được chứ? Hôm bữa mới mua hai trăm mẫu đất ở trung tâm thành phố kia kìa, chuyện nợ tiền ở đâu ra vậy?”
Tiêu Tê vô cùng đau khổ chạm vào nơi được băng gạc quấn lại. Ông xã nhà mình chắc chắn là bị đụng hư đầu rồi, phải nhanh chóng gọi bác sĩ đưa anh ấy đi chụp CT, giùng giằng muốn đi xuống nhưng lại bị Trương Thần Phi ôm chặt.
“Buông ra.”
“Em trốn không khỏi bàn tay của tôi đâu!”
“…”
“Ừm… Trương tiên sinh?” Hai cảnh sát giao thông đứng kế bên giường, nhìn phu phu hai người đang ôm kéo nhau, không biết có nên nói hay không.
Liên hoàn tông vào đuôi xe, bởi vì xe Trương Thần Phi cứng nhất cho nên bị hư nhẹ nhất dẫn đến được ưu tiên hỏi trước.
Tiêu Tê quay đầu nhìn hai cảnh viên đang chăm chú nhìn đèn, đột nhiên giống như cá bị điện giật nhảy xuống đất, vội ho một tiếng sửa sang lại cà vạt: “Xin lỗi, hai vị có chuyện gì không?”
“À, chúng tôi đang tìm hiểu xem đèn ở đây có được lắp đúng khoảng cách hay không…” Cảnh sát giao thông vẫn luôn nhìn đèn bị đồng nghiệp thúc vào cùi chỏ một cái.
“Chúng tôi tìm được bản ghi lại trong xe của Trương tiên sinh, nhưng cần trí não cho phép mới kiểm tra được.”
Khoa học kỹ thuật phát triển mạnh, bây giờ mọi người đã không còn dùng điện thoại nữa mà là dùng trí não. Trí não được liên kết đặc biệt với nội thiết, nội thiết là một con chíp được gắn trong não kết nối với hệ thần kinh, ngoại thiết thì có thể là đồng hồ đeo tay hay đại loại gì đó.
Trương Thần Phi nghe nói như thế, tiêu sái tháo đồng hồ dây đen ra. Ngoại thiết trí não của hắn đã bị hư trong lúc dụng xe, bây giờ mở ra là một màn hình đen thui.
“Đây…” Hai cảnh viên có chút không biết làm sao.
“Không sao cả, tôi có quyền hạn cộng hưởng.” Tiêu Tê lấy ra ngoại thiết màu bạc của mình, kéo bác sĩ mới điều trị cho Trương Thần Phi nói, “Mong bác sĩ nhanh khám cho anh ấy, ảnh có chút gì đó không đúng lắm.”
Quá trình kiểm tra khá là dài, xét thấy thời gian eo hẹp của hai vị cảnh sát giao thông, Tiêu Tê liền dẫn hai người đến hành lang xem bản ghi lại trong ngoại thiết của mình. Màn hình giả tưởng hiện lên hình ảnh quay lại trước khi tai nạn xe xảy ra khoảng 10 phút, lúc đó đường đang kẹt xe.
“Lại có xã giao!” Trong màn hình nhanh chóng vang lên tiếng của Trương Thần Phi, nghe qua có chút bất mãn.
Tiêu Tê nhớ lúc đó mình có gửi tin nhắn qua cho Trương Thần Phi để cho anh ấy biết buổi tối mình sẽ có xã giao khoảng mười giờ mới về. Trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, không phải do anh ấy đọc tin nhắn nên mới gặp chuyện không may chứ?
“Tiểu kiều thê của người khác thì lúc này đã chuẩn bị hết cơm tối đợi chồng về nhà, bà xã mình là ngược lại, xã giao còn nhiều hơn mình nữa.” Qua một trận lầm bầm oán giận, hắn trả lời cho trí não bằng giọng vô cùng lãnh khốc “Đã biết”, liền tắt đi.
“Louis XIII, tìm một quyển tiểu thuyết đọc nghe chút.”
Độc thoại này vô cùng không phù hợp với hình tượng nghiêm túc của Trương tổng. Bầu không khí lập tức có chút vi diệu, cảnh sát giao thông vô cùng tận chức tận trách hỏi một câu: “Louis XIII là ai?”
“Trí não của anh ấy…”
Trí não Loius XIII lập tức tìm được một quyển tiết thuyết, dùng giọng lạnh băng của máy móc đọc phần giới thiệu của tiểu thuyết.
[Để trả nợ thay cho cha mình, cô bị ép gả cho người nam nhân bá đạo kia, đêm tân hôn, hắn mạnh mẽ chiếm lấy cô. “Van cầu anh, dừng lại.” “A, như vầy còn chưa đủ đâu!”] Cách đọc của máy móc có chút quái dị, nhưng nghe qua thì cũng không tệ lắm, Trương Thần Phi liền để Louis XIII lưu lại bộ tiểu thuyết này tính ngày hôm nay sẽ nghe nó.
Mới vừa đọc được hai câu, đột nghiên tiếng thắng xe chói tai vang lên, sau đó “Rầm” một tiếng vang thật lớn, hình ảnh bắt đầu rung lên. Thân xe giống như bị cái gì thúc mạnh, hung hăng tiến tới đánh mạnh vào mông của xe phía trước.
Hai người cảnh sát nhìn qua đoạn lưu lại, an ủi Tiêu Tê rằng Trương Thần Phi không có trách nhiệm gì cả rồi liền đi đến người khác điều tra.
Lúc quay lại phòng cấp cứu thì bác sĩ đã kiểm tra xong.
“Đã hoàn thành hết các bài trắc nghiệm, các hạng cơ năng của tiên sinh này không có vấn đề gì cả, chỉ là đột nhiên xuất hiện chút nhận thức sai lệch với thế giới này, bây giờ chúng tôi cũng không biết phải chữa như thế nào. Không thì anh cứ đưa về nhà quan sát trước?” Bác sĩ mang vẻ mặt lực bất tòng tâm nói.
“Cái này mà gọi là không có vấn đề?” Tiêu Tê chỉ vào ông xã lâu lâu lại cười tà mị một cái, nghi ngờ hỏi lại bác sĩ, cái này rõ ràng là có vấn đề nặng đó chứ!
Thư kí mập Dư Viên đứng bên cạnh nhỏ giọng nói, “Ừm… Có khi nào là tổn thương đến dây thần kinh mặt không?”
“…”
Tiểu mập mạp ngây thơ không thể hiểu được thú vui này của tổng tài đâu.
Bác sĩ khăng khăng Trương Thần Phi không cần nằm viện, Tiêu Tê đành phải đưa hắn về nhà trước.
Không yên tâm nắm tay Trương Thần Phi, bước qua hành lang tràn ngập mùi thuốc khử trùng, hai người khiến cho rất nhiều cô gái trẻ liếc trộm.
“Hai người đó đẹp trai quá à!”
“Người cao hơn hình như là Trương Thần Phi, chính là cái người kia của Công ty Khoa học Kỹ thuật Thạch Phi…”
“Không thể nào.”
Tiêu Tê không biết mọi người đang bàn luận cái gì, chỉ cảm thấy có rất nhiều ánh nhìn tập trung vào hai người thì không khỏi bước nhanh hơn. Vô cùng bi tráng trở thành “Ông xã ngoài ý muốn trở thành ngốc nhưng bà xã vẫn không bỏ rơi”.
Trương Thần Phi lại không hoảng hốt chút nào, một tay để trong túi quần, một tay được vợ nắm, có chút hăng hái nghiêng đầu qua nhìn: “Nam nhân, em lại đang tính giở trò gì đó?”
Mới vừa bước đến xe mình, đột nhiên Tiêu Tê bị ông xã mình đẩy đến chỗ ngồi kế bên tài xế, cẩn thận gài dây an toàn, sau đó Trương Thần Phi liền ngồi vào vị trí tài xế, “Hừ, muốn nhân cơ hội này chạy trốn à?”
Áo sơ mi đã bị rụng hai cúc không ngăn cản được hóc môn giống đực toả ra, không hiểu sao có chút chọc người khác đỏ mặt.
“Chạy trốn em gái anh! Em lái!” Tiêu Tê tính mở dây an toàn thì lại bị đối phương kéo chặt tay áp lên đỉnh đầu, không nói gì liền hôn lên. Nụ hôn này có khác so với lúc trước, nó mang theo nhiệt tình cùng bá đạo khiến cho Tiêu Tê có chút ý loạn tình mê, nhất thời quên mất việc phản kháng.
“Nam nhân, đừng khiến cho tôi tức giận, em không chịu nổi lửa giận của tôi đâu.” Trương Thần Phi cười quỷ dị, lấy ngón cái lau đi nước còn vương trên khoé miệng của vợ mình, tiêu sái đóng cửa xe lại, vô cùng nhịp nhàng phong nhã ngồi lại vị trí tài xế.
“Anh… muốn đi đâu vậy?” Tiêu Tê không tin tưởng nhìn hắn.
Trương Thần Phi liếc mắt nhìn cậu, không nói một lời đạp chân ga, trong nháy mắt chiếc xe liền vụt đi. Hắn không hề lái đến căn nhà trong lúc hai người đi làm ở mà trực tiếp đi đến biệt thự sang trọng ở ngoại ô.
Cũng may là kĩ thuật lái xe vẫn còn, lúc đầu Tiêu Tê còn nhìn chằm chằm hắn, lúc sau thì chính thức mặc kệ. Cậu gửi cho bác sĩ tư nhân hồ sơ bệnh tình của Trương Thần Phi, lại gọi điện xin lỗi cho khách hàng bị mình cho leo cây hôm nay, sau đó mệt mỏi xoa mi tâm.
Biệt thự cách trung tâm thành phố có chút xa. Mọi khi giờ này thì Tiêu Tê đã thả lỏng mà ngủ một giấc, nhưng ngày hôm nay thì không ngủ được. Cậu lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng.
Khu biệt thự vào buổi tối rất yên tĩnh. Xa xa thì đã có thể nghe thấy tiếng động cơ xe chạy đến. Quản gia và người hầu lập tức chạy ra mở rộng cửa: “Tiên sinh, ngài về rồi.”
Trương Thần Phi xuống xe tiện thể kéo tiểu kiều thê ngồi kế bên xuống, cường ngạnh ôm vào trong lòng. “Từ hôm nay trở đi, cậu ấy chính là vợ của tôi, các người phải gọi cậu ấy là phu nhân.”
“Hả?” Quản gia run lên không hiểu chuyện gì, cái này không phải là đã gọi bảy năm rồi hả?
/Hết chương 1/
“Bác sĩ, những người được đưa từ tai nạn xe cộ liên hoàn lúc nãy tới đây có người nào tên Trương Đại Điểu (*)… A nhầm, Trương Thần Phi hay không?”
(*) Đại điểu: chim bự (You know what I mean =)))
Cả đầu Tiêu Tê toàn mồ hôi chạy vào trung tâm bệnh viện, áo khoác tây trang bị vò nhăn nhúm cũng chưa được phát hiện ra.
“Người đó đang ở trong phòng cấp cứu, anh là người nhà của bệnh nhân à? Vậy thì anh đi trả tiền viện phí trước đi đã.” Bác sĩ điều trị đang lật lại danh sách.
“Tiêu tổng!” Thân thể mập mạp của thư ký Dư Viên điên cuồng đuổi tới, dựa vào bàn tiếp tân thở hồng hộc. Vốn là cậu theo tổng tài nhà mình đi xã giao, mới vừa bắt tay với khách hàng một cái thì nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến nói rằng người chồng hợp pháp của Tiêu Tê – Trương Thần Phi gặp tai nạn xe.
Theo Tiêu Tê đã ba năm, đây là lần đầu tiên Dư Viên thấy Tiêu Tê hốt hoảng như thế, sắc mặt trắng bệnh, không quan tâm gì hết chỉ có chụp lấy áo khoác rồi chạy đi. Cậu chỉ đành phải xin lỗi khách hàng sau đó thân xác 60kg lấy tốc độ 60km trên giờ đuổi theo ông chủ, một đường lái xe thẳng đến bệnh viện.
Tiêu Tê thảy cho thư ký một cái thẻ tín dụng, mình thì xoay người chạy đến phòng cấp cứu.
Tiểu mập mạp Dư Viên thở hổn hển, nở nụ cười hiền lành với bác sĩ điều trị, lộ ra hai lúm đồng tiền sâu: “Đến đâu trả tiền vậy bác sĩ?”
Trong phòng cấp cứu có hơn mười chiếc giường được phủ ra trải giường màu xanh lá cây làm choáng mắt người nhìn. Tiêu Tê hít một hơi thật sâu, bắt đầu tìm ông xã nhà mình trong đám người hỗn loạn.
Khoa học kỹ thuật tiến bộ kéo theo sự phát triển của xã hội. Bây giờ hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hoá, cậu và Trương Thần Phi kết hôn đến nay đã được bảy năm. Bảy năm này trôi qua ngọt ngọt ngào ngào cho nên cậu chưa từng nghĩ chuyện “tai nạn xe” sẽ xảy ra ở trên người cái tên ngày nào cũng căn dặn cậu phải tuân thủ luật lệ.
Tất cả hai mươi mấy người gặp tai nạn liên hoàn xảy ra trên cầu vượt đều được tập trung đến phòng cấp cứu này.
“Ui da —— đau chết mất!”
“Nhanh, ca này được cần mổ ngay lập tức!”
“Bác sĩ, ông mau cứu anh ấy đi, hu hu hu…”
Có bệnh nhân thì được bác sĩ khám, có người thì có người nhà ở bên, chỉ duy nhất có ông xã mình là cô đơn một mình ngồi ở đó. Thân thể cao to ngồi trên cái giường rộng không đến một thước, đầu cúi xuống, trên đầu được quấn một vòng băng gạc, nhìn qua có chút tội nghiệp.
Ít nhất là không mất tay mất chân gì cả, Tiêu Tê siết chặt bàn tay lạnh lẽo của mình, thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh không sao chứ?” Phủ áo khoác lên người Trương Thần Phi đang mặc áo sơ mi đã bị văng hai nút, cậu xoay người muốn đi gọi bác sĩ, đột nhiên cổ tay bị nắm lại.
Trương Thần Phi ngẩng đầu, trên mặt có vài chỗ trầy da, băng gạc trên trán bị thấm chút đỏ ra ngoài, nhưng vẫn không thể nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắn. Trong con ngươi màu đen thâm thuý chiếu ra gương mặt tuấn tú lãnh đạm của Tiêu Tê, cười giễu một tiếng: “Làm sao, nhìn thấy tôi gặp chuyện không may thì cậu rất vui đúng không?”
“Đệt! Trương Đại Điểu, anh con mẹ nó có ý gì hả!” Tiêu Tê hất bàn tay đang kéo cổ tay hắn, tức giận đến run người. Lúc nghe hắn gặp chuyện không may chính mình sợ đến mất hồn, mà làm sao người này có thể nói ra câu làm tổn thương mình như vậy chứ?
Trương Thần Phi nhếch lên khoé môi, cười đến cực không bình thường, nhìn qua giống như tội phạm cuồng giết người, nói hay một chút thì nụ cười này còn được gọi là “cười tà mị” giống trong phim truyền hình.
Một tay kéo Tiêu Tê ôm vào lòng, một tay nâng cằm cậu, giọng nói trầm thấp truyền cảm thong thả vang lên: “Em đã là vợ của tôi, chỉ cần em nghe lời, tiền ba em tôi sẽ trả hết. Nhớ tên của tôi, Dior Trương (*).”
(*) Phiên âm tiếng Trung của Dior là Địch Áo nhưng mình thấy để Dior hay hơn nên sẽ chuyển thẳng qua tiếng Anh.
Ơ whattt?
“Trương Đại Điểu, đầu anh bị đập đến hư rồi hả?” Tiêu Tê chớp mắt mấy cái, “Ba em có tiền lắm được chứ? Hôm bữa mới mua hai trăm mẫu đất ở trung tâm thành phố kia kìa, chuyện nợ tiền ở đâu ra vậy?”
Tiêu Tê vô cùng đau khổ chạm vào nơi được băng gạc quấn lại. Ông xã nhà mình chắc chắn là bị đụng hư đầu rồi, phải nhanh chóng gọi bác sĩ đưa anh ấy đi chụp CT, giùng giằng muốn đi xuống nhưng lại bị Trương Thần Phi ôm chặt.
“Buông ra.”
“Em trốn không khỏi bàn tay của tôi đâu!”
“…”
“Ừm… Trương tiên sinh?” Hai cảnh sát giao thông đứng kế bên giường, nhìn phu phu hai người đang ôm kéo nhau, không biết có nên nói hay không.
Liên hoàn tông vào đuôi xe, bởi vì xe Trương Thần Phi cứng nhất cho nên bị hư nhẹ nhất dẫn đến được ưu tiên hỏi trước.
Tiêu Tê quay đầu nhìn hai cảnh viên đang chăm chú nhìn đèn, đột nhiên giống như cá bị điện giật nhảy xuống đất, vội ho một tiếng sửa sang lại cà vạt: “Xin lỗi, hai vị có chuyện gì không?”
“À, chúng tôi đang tìm hiểu xem đèn ở đây có được lắp đúng khoảng cách hay không…” Cảnh sát giao thông vẫn luôn nhìn đèn bị đồng nghiệp thúc vào cùi chỏ một cái.
“Chúng tôi tìm được bản ghi lại trong xe của Trương tiên sinh, nhưng cần trí não cho phép mới kiểm tra được.”
Khoa học kỹ thuật phát triển mạnh, bây giờ mọi người đã không còn dùng điện thoại nữa mà là dùng trí não. Trí não được liên kết đặc biệt với nội thiết, nội thiết là một con chíp được gắn trong não kết nối với hệ thần kinh, ngoại thiết thì có thể là đồng hồ đeo tay hay đại loại gì đó.
Trương Thần Phi nghe nói như thế, tiêu sái tháo đồng hồ dây đen ra. Ngoại thiết trí não của hắn đã bị hư trong lúc dụng xe, bây giờ mở ra là một màn hình đen thui.
“Đây…” Hai cảnh viên có chút không biết làm sao.
“Không sao cả, tôi có quyền hạn cộng hưởng.” Tiêu Tê lấy ra ngoại thiết màu bạc của mình, kéo bác sĩ mới điều trị cho Trương Thần Phi nói, “Mong bác sĩ nhanh khám cho anh ấy, ảnh có chút gì đó không đúng lắm.”
Quá trình kiểm tra khá là dài, xét thấy thời gian eo hẹp của hai vị cảnh sát giao thông, Tiêu Tê liền dẫn hai người đến hành lang xem bản ghi lại trong ngoại thiết của mình. Màn hình giả tưởng hiện lên hình ảnh quay lại trước khi tai nạn xe xảy ra khoảng 10 phút, lúc đó đường đang kẹt xe.
“Lại có xã giao!” Trong màn hình nhanh chóng vang lên tiếng của Trương Thần Phi, nghe qua có chút bất mãn.
Tiêu Tê nhớ lúc đó mình có gửi tin nhắn qua cho Trương Thần Phi để cho anh ấy biết buổi tối mình sẽ có xã giao khoảng mười giờ mới về. Trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, không phải do anh ấy đọc tin nhắn nên mới gặp chuyện không may chứ?
“Tiểu kiều thê của người khác thì lúc này đã chuẩn bị hết cơm tối đợi chồng về nhà, bà xã mình là ngược lại, xã giao còn nhiều hơn mình nữa.” Qua một trận lầm bầm oán giận, hắn trả lời cho trí não bằng giọng vô cùng lãnh khốc “Đã biết”, liền tắt đi.
“Louis XIII, tìm một quyển tiểu thuyết đọc nghe chút.”
Độc thoại này vô cùng không phù hợp với hình tượng nghiêm túc của Trương tổng. Bầu không khí lập tức có chút vi diệu, cảnh sát giao thông vô cùng tận chức tận trách hỏi một câu: “Louis XIII là ai?”
“Trí não của anh ấy…”
Trí não Loius XIII lập tức tìm được một quyển tiết thuyết, dùng giọng lạnh băng của máy móc đọc phần giới thiệu của tiểu thuyết.
[Để trả nợ thay cho cha mình, cô bị ép gả cho người nam nhân bá đạo kia, đêm tân hôn, hắn mạnh mẽ chiếm lấy cô. “Van cầu anh, dừng lại.” “A, như vầy còn chưa đủ đâu!”] Cách đọc của máy móc có chút quái dị, nhưng nghe qua thì cũng không tệ lắm, Trương Thần Phi liền để Louis XIII lưu lại bộ tiểu thuyết này tính ngày hôm nay sẽ nghe nó.
Mới vừa đọc được hai câu, đột nghiên tiếng thắng xe chói tai vang lên, sau đó “Rầm” một tiếng vang thật lớn, hình ảnh bắt đầu rung lên. Thân xe giống như bị cái gì thúc mạnh, hung hăng tiến tới đánh mạnh vào mông của xe phía trước.
Hai người cảnh sát nhìn qua đoạn lưu lại, an ủi Tiêu Tê rằng Trương Thần Phi không có trách nhiệm gì cả rồi liền đi đến người khác điều tra.
Lúc quay lại phòng cấp cứu thì bác sĩ đã kiểm tra xong.
“Đã hoàn thành hết các bài trắc nghiệm, các hạng cơ năng của tiên sinh này không có vấn đề gì cả, chỉ là đột nhiên xuất hiện chút nhận thức sai lệch với thế giới này, bây giờ chúng tôi cũng không biết phải chữa như thế nào. Không thì anh cứ đưa về nhà quan sát trước?” Bác sĩ mang vẻ mặt lực bất tòng tâm nói.
“Cái này mà gọi là không có vấn đề?” Tiêu Tê chỉ vào ông xã lâu lâu lại cười tà mị một cái, nghi ngờ hỏi lại bác sĩ, cái này rõ ràng là có vấn đề nặng đó chứ!
Thư kí mập Dư Viên đứng bên cạnh nhỏ giọng nói, “Ừm… Có khi nào là tổn thương đến dây thần kinh mặt không?”
“…”
Tiểu mập mạp ngây thơ không thể hiểu được thú vui này của tổng tài đâu.
Bác sĩ khăng khăng Trương Thần Phi không cần nằm viện, Tiêu Tê đành phải đưa hắn về nhà trước.
Không yên tâm nắm tay Trương Thần Phi, bước qua hành lang tràn ngập mùi thuốc khử trùng, hai người khiến cho rất nhiều cô gái trẻ liếc trộm.
“Hai người đó đẹp trai quá à!”
“Người cao hơn hình như là Trương Thần Phi, chính là cái người kia của Công ty Khoa học Kỹ thuật Thạch Phi…”
“Không thể nào.”
Tiêu Tê không biết mọi người đang bàn luận cái gì, chỉ cảm thấy có rất nhiều ánh nhìn tập trung vào hai người thì không khỏi bước nhanh hơn. Vô cùng bi tráng trở thành “Ông xã ngoài ý muốn trở thành ngốc nhưng bà xã vẫn không bỏ rơi”.
Trương Thần Phi lại không hoảng hốt chút nào, một tay để trong túi quần, một tay được vợ nắm, có chút hăng hái nghiêng đầu qua nhìn: “Nam nhân, em lại đang tính giở trò gì đó?”
Mới vừa bước đến xe mình, đột nhiên Tiêu Tê bị ông xã mình đẩy đến chỗ ngồi kế bên tài xế, cẩn thận gài dây an toàn, sau đó Trương Thần Phi liền ngồi vào vị trí tài xế, “Hừ, muốn nhân cơ hội này chạy trốn à?”
Áo sơ mi đã bị rụng hai cúc không ngăn cản được hóc môn giống đực toả ra, không hiểu sao có chút chọc người khác đỏ mặt.
“Chạy trốn em gái anh! Em lái!” Tiêu Tê tính mở dây an toàn thì lại bị đối phương kéo chặt tay áp lên đỉnh đầu, không nói gì liền hôn lên. Nụ hôn này có khác so với lúc trước, nó mang theo nhiệt tình cùng bá đạo khiến cho Tiêu Tê có chút ý loạn tình mê, nhất thời quên mất việc phản kháng.
“Nam nhân, đừng khiến cho tôi tức giận, em không chịu nổi lửa giận của tôi đâu.” Trương Thần Phi cười quỷ dị, lấy ngón cái lau đi nước còn vương trên khoé miệng của vợ mình, tiêu sái đóng cửa xe lại, vô cùng nhịp nhàng phong nhã ngồi lại vị trí tài xế.
“Anh… muốn đi đâu vậy?” Tiêu Tê không tin tưởng nhìn hắn.
Trương Thần Phi liếc mắt nhìn cậu, không nói một lời đạp chân ga, trong nháy mắt chiếc xe liền vụt đi. Hắn không hề lái đến căn nhà trong lúc hai người đi làm ở mà trực tiếp đi đến biệt thự sang trọng ở ngoại ô.
Cũng may là kĩ thuật lái xe vẫn còn, lúc đầu Tiêu Tê còn nhìn chằm chằm hắn, lúc sau thì chính thức mặc kệ. Cậu gửi cho bác sĩ tư nhân hồ sơ bệnh tình của Trương Thần Phi, lại gọi điện xin lỗi cho khách hàng bị mình cho leo cây hôm nay, sau đó mệt mỏi xoa mi tâm.
Biệt thự cách trung tâm thành phố có chút xa. Mọi khi giờ này thì Tiêu Tê đã thả lỏng mà ngủ một giấc, nhưng ngày hôm nay thì không ngủ được. Cậu lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng.
Khu biệt thự vào buổi tối rất yên tĩnh. Xa xa thì đã có thể nghe thấy tiếng động cơ xe chạy đến. Quản gia và người hầu lập tức chạy ra mở rộng cửa: “Tiên sinh, ngài về rồi.”
Trương Thần Phi xuống xe tiện thể kéo tiểu kiều thê ngồi kế bên xuống, cường ngạnh ôm vào trong lòng. “Từ hôm nay trở đi, cậu ấy chính là vợ của tôi, các người phải gọi cậu ấy là phu nhân.”
“Hả?” Quản gia run lên không hiểu chuyện gì, cái này không phải là đã gọi bảy năm rồi hả?
/Hết chương 1/
/100
|