Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 26: Tiểu manh thê của nguyên soái đế quốc (11)

/100


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Đối với người ba vợ dùng con trai để đổi lấy hưng thịnh gia tộc này thì đương nhiên nguyên soái đế quốc không hề có chút sợ hãi, trực tiếp xoay tay nắm mở rộng cửa.

Nhà ở cao cấp, mỗi khi có khách bước vào thang máy thì phải đợi đến khi chủ nhà xác nhận thì mới có thể bước vào để đến tầng cần tới.

Tiêu Tê tung chăn ra chạy đến, camera cho thấy ba cậu đã bước vào thang máy, vội vàng nắm tay ông xã nói: “Lát nữa khi ba đến đây thì đừng nói đến chuyện em có thai.

“Tại sao?” Trương Thần Phi không hiểu.

Omega có thai là chuyện đáng ăn mừng cỡ nào, nên để cả thế giới ai cũng biết. Có khi nào Tiêu Tê lo lắng khi ba cậu biết thì sẽ lấy đứa nhỏ này uy hiếp mình không? Ngẫm lại cũng không phải không có khả năng, lấy trình độ tham lam của lão nhân kia, nói không chừng sẽ giam con trai đang mang thai lại rồi lấy đó bắt nguyên soái đế quốc dùng quân đội để đổi.

Tiêu Tê không biết não Trương Đại Điểu đã vòng vo quẹo mấy khúc, vắt óc tìm lý do rồi gõ trí não: “Anne, có lý do gì có thể khiến ông xã không cho người khác biết vợ mình có thai hay không?”

Anne kháo phổ nhanh chóng tìm: “Có thể dùng lý do mê tín phong kiến này, lúc có thai mà chưa đủ ba tháng thì không thể nói.”

Thông minh!

“Khụ khụ, trước khi thai nhi chưa đủ ba tháng thì không nói được, nói ra sẽ khó giữ.” Tiêu Tê cứng nhắc nhớ tới mấy từ trên trí não.

Trương Thần Phi kinh ngạc một chút: “Em xem ba là người ngoài à?”

“Hả, chuyện này…” Sao người này lại lộn trọng điểm thế này, giờ nói sao đây?

Không đợi Tiêu Tê nghĩ được lý do, Trương Đại Điểu bên kia lại vui vẻ ngoài dự đoán: “Không sai, ông ta bắt em đến đổi tài nguyên thì không phải là một người ba tốt, ông ta là người ngoài!”

Tiêu Tê: “…”

Thì ra lần này không phải là thiếu nợ mà là đổi tài nguyên đến để cứu Tiêu gia à? Câu này nếu mà bị ba nghe được thì không bằng cứ nói có thai đi.

Nhưng mà vẫn không kịp nói tiếp, thang máy đã đưa ba Tiêu đến trước cửa nhà.

Nghe nói con trai đã một tuần không đi làm cũng không ra ngoài chơi, Tiêu Tá Nhân đến để xem có chuyện gì không. Vốn ông nghĩ cũng không có chuyện gì lớn, con trai lớn như thế tự biết mình làm gì, nhưng ông không chịu nổi mẹ Tiêu giục đi thăm con.

Lúc mẹ Tiêu đi quay phim ở nước ngoài biết chuyện này thì khăng khăng cho rằng con trai bị bệnh, mắng cho ba Tiêu một trận để ông nhanh đi thăm con.

Thang máy được thiết kế cho riêng từng nhà, được sắp đặt là sẽ tự mở cửa. Trương Thần Phi ôm tiểu kiều thê yếu ớt, lại đặt người lên ghế lần nữa, đắp chăn kín: “Em đừng chạy lung tung, cần gì thì nói để tôi lấy cho em.”

Tiêu lão tiên sinh vừa vào cửa thì thấy được một màn như thế, con trai nhìn mặt không khoẻ lắm yếu ớt đắp chăn nằm trên ghế sô pha, còn con rể thì cẩn thận đắp chăn cho con mình như chăm sóc bệnh nhân bị bệnh nặng. Từ lúc ông bước vào cửa thì Trương Thần Phi không hề bắt chuyện một câu nào cả, còn lo lắng cầm nước trái cây đưa đến cho Tiêu Tê.

Đúng là bị bệnh thật.

Tiểu tử thối thật không có lễ phép.

Nhưng đối với Viêm Viêm nhà mình thì rất tốt.

Nội tâm ba vợ có chút phức tạp, cuối cùng thì ho khan một tiếng: “Ừm khụ!”

“Ba, sao ba lại đến đây?” Tiêu Tê nhận ly thuỷ tinh trong tay ông xã, nhấp một ngụm nước trái cây.

“Con có sao không, sao sắc mặt lại kém như thế?” Tiêu Tá Nhân bước đến, ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn. Mắt nhìn con trai nói nhưng cũng hỏi Trương Thần Phi, con trai mình không hiểu chuyện thì thôi đi, nhưng tên tiểu tử này không biết gọi điện nói một tiếng sao?

“Người Viêm Viêm khó chịu, ba đừng doạ em ấy.” Trương Đại Điểu có chút không vui, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tê, chắn giữa ba vợ và tiểu thê tử.

“…” Tiêu lão tiên sinh cẩn thận nhìn con trai mình một chút, xác nhận đã thành niên mà còn kết hôn, cũng không phải là em bé còn nằm trong tã lót.

Tiêu Tê bị khuất sau lưng ông xã nhà mình đau trứng nhếch miệng, xoa mặt nghiêng người lộ mặt ra: “Làm việc liên tục hơi mệt chút, Thần Phi bắt con ở nhà nghỉ ngơi nên con cũng thuận theo đó lấy ngày nghỉ luôn.”

Nghe nói như thế, sắc mặt Tiêu Tá Nhân mới tốt lên: “Ba biết rồi, nếu có Thần Thần chăm sóc con thì sẽ không có chuyện gì. Chỉ là do mẹ thương con nên suy nghĩ nhiều chút, đi thay đồ đi, lát nữa gọi video cho mẹ để cho bà ấy yên tâm.” Như thế thì ba con mới có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ được.

Tiêu Tê nhìn đồ mặc ở nhà có nhiều nếp gấp của mình, quả thật không thích hợp để gọi video. Bên mẹ là người trong vòng giải trí, nếu bị ai thấy được sẽ không tốt, liền đứng dậy lên lầu thay đồ.

Trương Thần Phi có chút không yên lòng, muốn lên theo giúp cậu thay thì bị thẳng thắn từ chối.

“Đừng có nị oai trước mặt ba em như thế.” Tiêu Tê nhỏ giọng cảnh cáo hắn, “Thay đồ xong em sẽ xuống.”

Nguyên soái đại nhân không có cách nào đành ngồi lại, cùng ba vợ tham lam mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiêu Tá Nhân nghĩ, hôm nay Trương Thần Phi có chút gì đó không đúng lắm, bình thường lúc gặp ông thì sẽ chạy lại nói cười với mình, sao hôm nay lại như mò được nhị ngũ bát vạn (1) vậy? Vãn bối không nói không cười, người làm trưởng bối chỉ có thể nghiêm túc theo, liền mở miệng hỏi: “Sao hôm nay con cũng không đi làm?”

(1) Nhị ngũ bát vạn: Là một nước đi quan trọng trong trò chơi mạt chược, mò được mấy con này thì phần thắng sẽ cao hơn, ở đây ví với khuôn mặt kiêu ngạo.

“Vợ của con bệnh, sao con có thể ra ngoài mặc kệ em ấy một mình ở nhà được. Cho dù bây giờ địch quốc xâm lấn thì con cũng không thể bỏ Viêm Viêm lại một mình ra chiến trường.” Trương Thần Phi nâng bình trà lên, rót cho ba vợ một ly trà.

Nói kiểu này… Ba Tiêu chỉ cảm thấy ngụm nước trà này chạy xuống thẳng sống lưng: “Con đang châm chọc ba đấy hả?”

Lúc còn trẻ thì ba Tiêu bận làm ăn, không chăm sóc được cho gia đình, mà lúc đó mẹ Tiêu đang nổi trong giới phim ảnh, chỉ có thể ném Tiêu Tê cho bảo mẫu. Lúc đó còn trẻ không biết xót con, nhiều lúc Tiểu Tiêu Viêm bệnh thì ông cũng không quay về thăm được.

Trương Thần Phi không sợ hãi rót thêm trà cho ba vợ, giọng điệu bình tĩnh: “Con chỉ đang trần thuật lại cái con đang nghĩ thôi, không có ý gì khác.”

Tiêu Tá Nhân tức đến độ run râu mép, tiểu tử thối cánh cứng rồi, muốn chống đối ông. Nhưng dù sao chuyện này ông cũng đuối lý, lúc con trai còn nhỏ thì không chăm sóc tốt, bây giờ để đến lượt người khác chăm sóc nên có tư cách cười nhạo ông… Không được, vẫn rất tức giận! Tiểu vương bát đản, bây giờ tài sản vượt qua lão tử rồi nên lên mặt thế đấy!

Để kéo chuyện này đi, Tiêu lão tiên sinh mạnh mẽ chuyển trọng tâm câu chuyện, đổi một cách có thể để ông giáo huấn con rể: “Lần trước chuyện ba nói với con thì con nghĩ sao rồi? Hai con cũng không còn trẻ nữa, phải nhanh chóng có một đứa con.”

Tiêu Tê thay áo sơ mi đi xuống, mới vừa đến khúc quanh cầu thang thì nghe được ba mình nói thế, lập tức dừng lại.

“Đã chuẩn bị rồi, qua một thời gian ngắn nữa sẽ có tin tốt.” Trương Thần Phi dương dương đắc ý nói, con đã ở trong bụng tiểu kiều thê rồi. Nhưng bí mật này chỉ có hắn biết, không nói cho ba vợ chỉ vì cái lợi trước mắt, hắc hắc.

Quay đầu thấy tiểu kiều thê đứng trên lầu, Trương Thần Phi nháy mắt với cậu một cái. Ba Tiêu thấy con trai đi xuống thì không nói nữa, nâng ly trà lên chậm rãi uống một hớp.

Tiêu Tê đi tới, ánh mắt phức tạp nhìn ba mình.

Ba Tiêu không chú ý đến ánh mắt của con mình, nhìn cậu đổi áo sơ mi thì gọi video cho bà xã. Khuôn mặt mẹ Tiêu đang trang điểm xuất hiện trước màn hình trí não. Lần này quay phim chủ đề dân quốc, mẹ Tiêu mặc một bộ sườn sám diễm lệ, tóc búi cuộn sóng, tuy đã có tuổi nhưng vẫn kiều diễm như trước.

“Viêm Viêm đang ở đây, để cho con nói chuyện với em nhé.” Ba Tiêu chuyển màn hình qua hướng con trai.

“Mẹ.” Tiêu Tê kéo video sang trí não mình, “Con không sao hết, gần đây hơi mệt mỏi chút, Thần Phi không cho con đi làm nên con ở nhà nghỉ đông luôn.”

“Ai nha, đúng là Thần Thần tri kỷ của chúng ta, còn biết xót con đi làm mệt. Ai lại như ba con, chỉ biết than thở mẹ không về nhà chứ có bao giờ hỏi bà xã ông ấy đi làm có mệt hay không.” Mẹ Tiêu sơn môi đỏ mọng, cười lên y như một đoá hoa mẫu đơn nở rộ.

Ba Tiêu nằm không cũng trúng đạn: “…”

“Thần Thần đâu? Mau để cho mẹ nhìn xem. Ây da, gần đây nó live stream kiếm được bao nhiêu là fan, mấy tiểu hài tử của tổ mẹ đều rất mê nó.” Mẹ Tiêu nói xong thì ngoắc người phía sau.

Trương Thần Phi lại gần, chào hỏi với mẹ vợ, “Mẹ.”

“A a a, ba ba Thần Phi!”

“Thiếu gia đúng là đẹp trai nha!”

“Thiếu gia giống ba ba Thần Phi quá, có tướng phu thê nha!”

Mấy tiểu cô nương chen lấn, vịn vào ghế mẹ Tiêu, hưng phấn không thôi. Trong đó còn có một tên ôm hoa hồng, mắt cũng mê muội sáng như sao.

Tiêu Tê không quen với việc bị người khác nhìn như thế, hơi nhíu mày: “Được rồi mẹ, con còn có việc cần nói với ba, mẹ quay phim đi rồi về con sẽ ra sân bay đón.”

“Ai da, không cần không cần, cuối tuần này có bộ phim chiếu lần đầu nên mẹ sẽ về. Con với Thần Thần đến cổ vũ cho mẹ nha.” Năm ngoái có quay một bộ phim, sắp công chiếu rồi nên mẹ Tiêu phải quay về dự họp báo ra mắt phim.

Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, nụ cười trên mặt Tiêu Tê liền biến mất, nói Trương Thần Phi đi cắt trái cây, nhìn qua ba mình: “Hai người vừa nói chuyện gì vậy? Con với anh ấy là đàn ông thì có con làm gì?”

“Bây giờ kỹ thuật mang thai hộ rất phát triển, nhà chúng ta cũng không thiếu số tiền này.” Lúc trước không nói trước mặt con trai, nếu hôm nay con đã nghe được thì cứ nói thẳng ra vậy.

“Đang yên lành mà đi nuôi con nít làm gì?” Tiêu Tê nhíu mày.

“Sống ở trên đời làm sao mà không có một đứa con được?” Ba Tiêu không vui, vẫn cho là Trương Thần Phi lừa mình, hỏi nửa ngày hoá ra vấn đề lại nằm trên người con trai mình, “Lúc trước khi kết hôn, nó đã đồng ý cho con có con. Gia nghiệp Tiêu gia chúng ta lớn như thế sao lại không có người nối nghiệp được?”

Tiêu Tá Nhân phấn đấu cả đời để có được gia nghiệp lớn như bây giờ, chính là muốn để lại cho đời sau. Năm đó nhanh chóng đồng ý chuyện cho con trai kết hôn với một người đàn ông cũng là do Trương Thần Phi nói cho ông biết có thể dùng phương pháp mang thai hộ để có một đứa cháu trai.

Mặt Tiêu Tê trắng dần. Chuyện này Trương Thần Phi chưa từng nói qua với cậu, lúc mới kết hôn có từng thử qua. Mình đã nói gì?

“Muốn con gì? Muốn con sao anh không tìm phụ nữ để kết hôn!”

Lúc đó hình như Trương Thần Phi vô cùng hài lòng, ôm cậu nói: “Anh không cần con, anh chỉ cần em.”

Thì ra Trương Thần Phi cứ như vậy chịu đựng hết những chuyện này sao?

Tiễn ba về, Tiêu Tê ngồi trước bàn ăn đau khổ xoa mi tâm. Bởi sợ mình sẽ hiểu lầm cho nên hắn chưa từng nói qua, một mình nghĩ cách gạt ba vợ, cũng một mình chống lại áp lực của Tiêu gia.

Trong lòng vừa xót vừa đau. Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Tê ngẩng đầu, chỉ thấy Trương Thần Phi đang bưng một bình gốm sứ đi đến đặt trên bàn. Nhấc nắp lên, mùi canh đại bổ giữ thai bay ra.

Chút yêu thương mới nhen nhóm lên đã bay xa trong chớp mắt, Tiêu Tê chán nản nhìn một bình canh đại bổ, hay là trước tiên cứ nghĩ xem có cách nào có thể khiến mình không tròn ra không đây.

/Hết chương 26/

/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status