Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Lý Anh Tuấn là một phú nhị đại, lúc còn trẻ không biết gì cũng rất chơi bời. Hắn thường cùng nhóm hồ bằng cẩu hữu ăn chơi đàng điếm cho nên nhìn là biết cảnh tượng trước mắt có ý vị như thế nào.
Hắn có một người bạn thích đùa giỡn mấy em gái học sinh thanh thuần. Mấy em gái học sinh thường không biết uống rượu, người bạn kia thích nhất chính là trò này. Giữ mặt của cô bé đó, ngang ngược rót rượu vào miệng, nhìn cô bé bất lực ho sặc sụa phun rượu ra ngoài, làm ướt một mảng quần áo lớn, nhóm hồ bằng cẩu hữu sẽ cười ha ha theo.
Hắn chẳng thể nghĩ đến loại thủ đoạn bỉ ổi chỉ dùng trên người mấy nữ bồi rượu này sẽ bị Trương Thần Phi dùng để ngược đãi Tiêu Tê.
Tiêu Tê là phú nhị đại chính kinh, có tiền có thế. Mà Trương Thần Phi lại chỉ là một người nổi trên thương trường dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Làm sao hắn có thể chà đạp người ta như thế được!
“Trương Thần Phi, anh làm cái gì thế hả!?” Lý Anh Tuấn tức giận bước đến, một tay kéo Tiêu Tê ra.
Ánh mắt của Trương Thần Phi đột nhiên lạnh xuống, giọng nói như được rít qua từng kẽ răng: “Được, được lắm, lại dám lôi lôi kéo kéo trước mặt tôi?”
Tiêu Tê đau đầu không thôi, vỗ vai Lý Anh Tuấn: “Anh Tuấn, không có gì đâu, hai chúng tôi đang giỡn thôi.”
“Gì mà giỡn thôi chứ!” Lý tổng chỉ hận rèn sắt không thành thép chỉ vào một mảng ướt lớn trên người Tiêu Tê: “Đâu phải là cậu chưa ra ngoài chơi bao giờ, không hiểu mấy việc này là làm ở…”
“Được rồi!” Tổng tài đại nhân không thể nhịn được nữa, kéo tiểu kiều thê vào trong lòng, dùng áo khoác tây trang bọc kín lại. Áo sơ mi ướt thẫm dán trên người, có thể thấy rõ đường cong và điểm nhỏ như ẩn như hiện, người này còn không biết xấu hổ chỉ tới chỉ đi.
“Là tự tôi bị sặc thôi, không phải như anh nghĩ.” Tiêu Tê ló đầu ra từ tây trang, bởi vì vừa bị sặc cho nên mắt còn chút đo đỏ. Thân thể nhỏ bé núp trong lòng bạo quân, thoạt nhìn tội nghiệp không gì sánh được, lại còn cố gắng giữ gìn hình tượng gia đình trước mặt người ngoài.
Lý tổng dần tỉnh táo lại, thở dài. Người ta là chồng chồng đã có giấy chứng nhận, tóm lại cũng là việc nhà, mình là người ngoài không tiện tham gia. Yên lặng để hai tấm thiệp lại rồi lắc đầu bước đi. Thì ra người ta cứ đồn đại việc Trương Thần Phi sợ bà xã rồi đàn ông tốt gì gì đó, chung quy cũng là biểu hiện giả dối thôi.
Thư ký ló đầu vào, nhìn thấy chồng chồng hai người dính nhau giống trẻ sinh đôi, lại liếc trộm sắc mặt đen như đáy nồi của tổng tài nhà mình, cằm rớt tới vai: “Xin, xin lỗi tổng tài, tôi nghĩ Lý tổng mới bước ra chừng một phút quay lại sẽ không sao, nên không gõ cửa…”
“Ra ngoài!” Trong giọng Trương Thần Phi tràn đầy lửa giận.
“Cạch!” Cửa đóng lại, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở đâu đó.
Lại hư thêm một cái áo nữa. Tiêu Tê đẩy Trương Đại Điểu đang quấn chặt cậu ra, đụng vào chiếc áo ướt nhẹp, có chút tiếc. Chất liệu vải cao cấp này dính vào chút rượu thì không giặt sạch được.
“Tích tích”, hai tiếng vang lên từ trí não, Tiêu Tê mở ra, trên màn hình giả tưởng có tin nhắn đến.
[Lý Anh Tuấn: Nếu như có gì cần tôi giúp thì nhớ mở miệng.]
“…” Thật sự xem cậu thành phụ nam bị bạo hành gia đình rồi. Tiêu Tê giật giật khoé miệng.
“Tin nhắn của ai vậy?” Trương Thần Phi nhìn qua. Trí não liên kết với thần kinh, nếu không có trí não cộng hưởng thì chỉ có bản thân chủ trí não mới thấy được nội dung.
“Không có ai cả.” Tiêu Tê không muốn nói chuyện, xoay người đi tới phòng tắm. Lúc này mà nói đến Lý Anh Tuấn nữa thì tổng tài đại nhân sẽ nổi khùng mất.
Trương Thần Phi nheo mắt lại, nhìn tiểu kiều thê né né tránh tránh. Quả nhiên đang lén liên hệ với Vương thị. Nắm mắt lại, bắt lại vật nhỏ đang gắng chạy trốn ném lên sô pha.
“Lại muốn làm cái gì vậy?” Tiêu Tê đứng lên lại bị Trương Thần Phi ở đằng sau ôm lại, giơ tay cởi áo sơ mi ra.
“Làm cái chuyện chúng ta đang bỏ giở đó.” Tổng tài đại nhân cười nhẹ, kéo áo của tiểu kiều thê đến khuỷa tay, lại đưa tay lấy ly rượu đỏ chưa uống hết đến đổ lên tấm lưng có độ cong duyên dáng.
“A…” Rượu mang theo hơi lạnh chảy xuống sống lưng, lại bị miệng lưỡi ấm áp liếm mút, cả người Tiêu Tê nhũn ra được Trương Đại Điểu xoa nắn một trận. Xoa xong lại ném cho hắn một chiếc áo sơ mi sạch.
“Mặc áo của tôi trước đi.” Tổng tài đại nhân lục ra áo dự bị trong phòng nghỉ ngơi. Áo này có số đo lớn hơn của áo Tiêu Tê nhiều, cậu mặc vào có chút rộng thùng thình, có thể che luôn mông.
Vừa quậy trên ghế sô pha nên quần cũng dính rượu đỏ. Tiêu Tê đơn giản cởi luôn quần, rút dây thắt lưng ra đưa cho Trương Đại Điểu cầm.
“Ở đây không có quần.” Tổng tài đại nhân tà mị cười, ném quần tiểu kiều thê ra ngoài cửa sổ.
“Này! Vứt đồ từ trên cao xuống, con mẹ nó anh…” Tiêu Tê chạy nhanh đến cửa sổ nhìn xuống, bên ngoài là một màu xanh, lúc này giờ làm việc không có ai, chiếc quần đáng thương bay xuống mắc trên cây hoa quế.
Nơi mượt mà nào đó do tiểu kiều thê nằm úp sấp trên bệ cửa nên như ẩn như hiện, Trương Thần Phi đi tới vỗ một cái, “Lại đây theo tôi phê văn kiện.”
Tổng tài đại nhân ngồi trên ghế tổng tài to lớn, vỗ vỗ đùi rắn chắc của mình, ý bảo tiểu kiều thê đi đến ngồi lên.
“Không phải muốn ăn cắp cơ mật à? Lại ngồi đây tự mình làm, tôi cho em xem tất cả.”
“…”
Tiêu Tê kệ hắn, tự mình đến phòng nghỉ ngơi lấy quần của Trương Thần Phi mặc vào, gọi cho Dư Viên để cậu mang đến một bộ quần áo cho mình.
Một giờ chiều, Trương Thần Phi trơ mắt nhìn tiểu kiều thê nhận một cuộc điện thoại thần bí liền nhanh chóng đi mất. Đứng ở cửa sổ nhìn xuống phía dưới, thấy cậu ngồi lên một chiếc xe thương vụ màu đen, trước khi lên xe còn chột dạ nhìn xung quanh.
Vương thị chết tiệt!
Dù gì Tiêu Tê cũng là người có thân phận, mặc bộ đồ không vừa người bước ra từ công ty của ông xã, nếu để mọi người nhìn thấy thì còn gì là thể diện nữa. Dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy lên xe, sau khi mặc đồ của mình vào mới bình tĩnh lại được.
Cuộc họp bắt đầu từ hai giờ đến năm giờ, lại xử lý thêm chút chuyện, bận bận rộn rộn đến lúc tan tầm.
“Chào Tiêu tổng!”
“Mai gặp, Tiêu tổng!”
Bước ra khỏi công ty Ba Tiêu dưới các lời chào hỏi của nhân viên, Tiêu Tê nhớ đến xe của mình còn để ở Thạch Phi liền chuẩn bị gọi Dư Viên đến đón mình.
“Brừm…” Tiếng động cơ từ xa đến gần, chiếc Maserati màu bạc xinh đẹp dừng trước mặt. Cửa sổ chậm rãi hạ xuống lộ ra gương mặt tuấn dật phi phàm của Trương Thần Phi. Sắc trời đã tối, đèn đường dần sáng hết, chiếu lên khuôn mặt có ngũ quan sâu sắc kia khiến nó có cảm giác lập thể.
Không thể không nói, gương mặt này rất đẹp. Mấy năm nay cũng có khi Trương Đại Điểu chọc cậu tức giận, nhưng mỗi khi thấy khuôn mặt này thì lửa giận cũng tan hơn phân nửa.
Tiêu Tê có chút kinh hỉ: “Làm sao anh lại tới đón em?” Vậy mà có thể nhớ được địa chỉ công ty của hắn, có phải sắp khôi phục rồi không?
Trương Thần Phi cười nhẹ một tiếng mở cửa xe đi tới, một tay chống lên xe, một tay kéo tiểu kiều thê ôm vào trong lòng: “Nam nhân của tôi, đương nhiên chỉ có tôi mới có thể chở. Tôi không cho phép em ngồi xe của người khác. Nhớ rõ, em là nam nhân của TÔI.”
“…”
Nhân viên của Ba Tiêu tan tầm tò mò nhìn qua bên này.
“Ôi, xe ai vậy? Vẫn còn nổ máy kìa!”
“Xuỵt — không thấy là xe của Tiêu tổng à?”
“A, người kia…”
“Không phải là Trương tổng à, chậc chậc, lão phu lão phu mà vẫn còn chơi như thế. Ai nha, nếu chồng tôi có thể lãng mạn như thế thì quá tốt rồi.”
Trên thực tế, đương sự không thấy lãng mạn tí gì cả, chỉ cảm thấy đau đầu đến sắp nổ tung. Lời kịch cứng nhắc này phối hợp với cách đọc lúc nặng lúc nhẹ, đơn giản chính là ác mộng.
Xe chạy ra khỏi đường đậu xe tiến ra đường lớn.
“Anh muốn đi đâu vậy?” Đèn đỏ, Tiêu Tê thấy xe chuẩn bị quẹo trái liền nhanh chóng ngăn cản, “Đừng về biệt thự. Mai còn đi làm, như vậy xa lắm, đi chỗ này đi.” Nói xong, lấy trí não chuyển đến địa chỉ căn nhà trong thành phố.
“Ha hả.” Tổng tài cười lại gần, giữ cằm tiểu kiều thê liếm một cái, “Bảo bối, sớm như thế đã đòi về nhà, là sốt ruột khó nén muốn thực hiện nghĩa vụ à?”
Tiêu Tê đỏ mặt, “Vậy anh muốn đi đâu?”
“Nơi tiêu khiển.” Tổng tài thần bí nhíu mày, đi đến nơi ngược đường với nhà.
Nói xong, điện thoại của Tiêu Tê vang lên, bên trên hiển thị “Ba” nên đành nhận.
“Viêm Viêm, tan sở chưa?” Viêm Viêm là nhũ danh của Tiêu Tê, mãi đến lúc học cấp ba cậu vẫn còn gọi là Tiêu Viêm. Lúc đó vừa cao vừa gầy, cho nên bạn tốt liền cho cậu biệt danh “Thịt sườn ram(*)”, khiến cho Tiêu Tê rất không vui. Dưới cơn nóng giận, ba Tiêu đã sửa tên lại cho con trai.
(*) Thịt sườn ram hay Tiêu diêm bài cốt. “Tiêu” là họ của Tiêu Tê. “Diêm” đọc là /yán/ trùng cách đọc của “Viêm” nên bạn cậu lấy đó mà đặt biệt danh cho Tiêu Tê.
“Dạ rồi.” Tiêu Tê đáp lại, nhìn thoáng qua đường đi, phát hiện đường này không đi đến biệt thự cũng không phải về căn nhà trong thành phố, không khỏi buồn bực.
“Tiểu tử kia đâu rồi?” Ba Tiêu nhắc đến Trương Thần Phi, giọng nói lại không ôn nhu như lúc trước.
“Anh ấy đang lái xe.” Đuôi lông mày của Tiêu Tê giật giật.
Thời gian hai người mới ở chung thì ba cậu không thích Trương Thần Phi cho lắm. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là không tiếp thu được việc con mình thích con trai, cho nên Tiêu Tê tìm ai ông cũng không vừa mắt. Vài năm trôi qua, biểu hiện của Trương Thần Phi rất tốt, sự nghiệp thì phát triển không ngừng, còn rất biết dỗ người khác vui, đã sớm thu mua được Tiêu lão gia. Mở miệng không phải là “Tiểu tử kia”, “Người kia” mà là “Thần Thần” hay “Con trai ngoan” gì đó.
Đột nhiên sửa cách gọi tất nhiên là có chuyện gì đó.
“Được rồi, ông bạn già Hải Điếu có tặng ba mấy con tôm hùm, cuối tuần hai đứa về nhà một chuyến.”
Về nhà? Tiêu Tê nhìn ông xã đang đắm chìm trong nội dung câu chuyện thay ba cậu trả nợ: “Cuối tuần hai tụi con có tham gia một buổi họp báo, đến lúc đó rồi tính tiếp.”
Tắt trí não, Tiêu Tê nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, biến sắc, “Đây là…”
Đèn xanh đỏ, tiếng nhạc rung trời. Nơi này là một hộp đêm khá có tiếng, có nhạc, có rượu, có người đẹp.
Trương Thần Phi cười cười kéo cậu xuống xe, tiện tay đưa cho tên nhóc giữ cửa tiền bo.
Nhìn hành động làm nhiều lần quen của ông xã, Tiêu Tê dần nắm chặt tay. Là một tổng tài, có khi Trương Đại Điểu cũng sẽ về trễ nhưng lúc nào cũng báo cho cậu rằng sẽ đi đâu. Nhưng những nơi đó, không có tên hộp đêm này.
Lý Anh Tuấn là một phú nhị đại, lúc còn trẻ không biết gì cũng rất chơi bời. Hắn thường cùng nhóm hồ bằng cẩu hữu ăn chơi đàng điếm cho nên nhìn là biết cảnh tượng trước mắt có ý vị như thế nào.
Hắn có một người bạn thích đùa giỡn mấy em gái học sinh thanh thuần. Mấy em gái học sinh thường không biết uống rượu, người bạn kia thích nhất chính là trò này. Giữ mặt của cô bé đó, ngang ngược rót rượu vào miệng, nhìn cô bé bất lực ho sặc sụa phun rượu ra ngoài, làm ướt một mảng quần áo lớn, nhóm hồ bằng cẩu hữu sẽ cười ha ha theo.
Hắn chẳng thể nghĩ đến loại thủ đoạn bỉ ổi chỉ dùng trên người mấy nữ bồi rượu này sẽ bị Trương Thần Phi dùng để ngược đãi Tiêu Tê.
Tiêu Tê là phú nhị đại chính kinh, có tiền có thế. Mà Trương Thần Phi lại chỉ là một người nổi trên thương trường dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Làm sao hắn có thể chà đạp người ta như thế được!
“Trương Thần Phi, anh làm cái gì thế hả!?” Lý Anh Tuấn tức giận bước đến, một tay kéo Tiêu Tê ra.
Ánh mắt của Trương Thần Phi đột nhiên lạnh xuống, giọng nói như được rít qua từng kẽ răng: “Được, được lắm, lại dám lôi lôi kéo kéo trước mặt tôi?”
Tiêu Tê đau đầu không thôi, vỗ vai Lý Anh Tuấn: “Anh Tuấn, không có gì đâu, hai chúng tôi đang giỡn thôi.”
“Gì mà giỡn thôi chứ!” Lý tổng chỉ hận rèn sắt không thành thép chỉ vào một mảng ướt lớn trên người Tiêu Tê: “Đâu phải là cậu chưa ra ngoài chơi bao giờ, không hiểu mấy việc này là làm ở…”
“Được rồi!” Tổng tài đại nhân không thể nhịn được nữa, kéo tiểu kiều thê vào trong lòng, dùng áo khoác tây trang bọc kín lại. Áo sơ mi ướt thẫm dán trên người, có thể thấy rõ đường cong và điểm nhỏ như ẩn như hiện, người này còn không biết xấu hổ chỉ tới chỉ đi.
“Là tự tôi bị sặc thôi, không phải như anh nghĩ.” Tiêu Tê ló đầu ra từ tây trang, bởi vì vừa bị sặc cho nên mắt còn chút đo đỏ. Thân thể nhỏ bé núp trong lòng bạo quân, thoạt nhìn tội nghiệp không gì sánh được, lại còn cố gắng giữ gìn hình tượng gia đình trước mặt người ngoài.
Lý tổng dần tỉnh táo lại, thở dài. Người ta là chồng chồng đã có giấy chứng nhận, tóm lại cũng là việc nhà, mình là người ngoài không tiện tham gia. Yên lặng để hai tấm thiệp lại rồi lắc đầu bước đi. Thì ra người ta cứ đồn đại việc Trương Thần Phi sợ bà xã rồi đàn ông tốt gì gì đó, chung quy cũng là biểu hiện giả dối thôi.
Thư ký ló đầu vào, nhìn thấy chồng chồng hai người dính nhau giống trẻ sinh đôi, lại liếc trộm sắc mặt đen như đáy nồi của tổng tài nhà mình, cằm rớt tới vai: “Xin, xin lỗi tổng tài, tôi nghĩ Lý tổng mới bước ra chừng một phút quay lại sẽ không sao, nên không gõ cửa…”
“Ra ngoài!” Trong giọng Trương Thần Phi tràn đầy lửa giận.
“Cạch!” Cửa đóng lại, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở đâu đó.
Lại hư thêm một cái áo nữa. Tiêu Tê đẩy Trương Đại Điểu đang quấn chặt cậu ra, đụng vào chiếc áo ướt nhẹp, có chút tiếc. Chất liệu vải cao cấp này dính vào chút rượu thì không giặt sạch được.
“Tích tích”, hai tiếng vang lên từ trí não, Tiêu Tê mở ra, trên màn hình giả tưởng có tin nhắn đến.
[Lý Anh Tuấn: Nếu như có gì cần tôi giúp thì nhớ mở miệng.]
“…” Thật sự xem cậu thành phụ nam bị bạo hành gia đình rồi. Tiêu Tê giật giật khoé miệng.
“Tin nhắn của ai vậy?” Trương Thần Phi nhìn qua. Trí não liên kết với thần kinh, nếu không có trí não cộng hưởng thì chỉ có bản thân chủ trí não mới thấy được nội dung.
“Không có ai cả.” Tiêu Tê không muốn nói chuyện, xoay người đi tới phòng tắm. Lúc này mà nói đến Lý Anh Tuấn nữa thì tổng tài đại nhân sẽ nổi khùng mất.
Trương Thần Phi nheo mắt lại, nhìn tiểu kiều thê né né tránh tránh. Quả nhiên đang lén liên hệ với Vương thị. Nắm mắt lại, bắt lại vật nhỏ đang gắng chạy trốn ném lên sô pha.
“Lại muốn làm cái gì vậy?” Tiêu Tê đứng lên lại bị Trương Thần Phi ở đằng sau ôm lại, giơ tay cởi áo sơ mi ra.
“Làm cái chuyện chúng ta đang bỏ giở đó.” Tổng tài đại nhân cười nhẹ, kéo áo của tiểu kiều thê đến khuỷa tay, lại đưa tay lấy ly rượu đỏ chưa uống hết đến đổ lên tấm lưng có độ cong duyên dáng.
“A…” Rượu mang theo hơi lạnh chảy xuống sống lưng, lại bị miệng lưỡi ấm áp liếm mút, cả người Tiêu Tê nhũn ra được Trương Đại Điểu xoa nắn một trận. Xoa xong lại ném cho hắn một chiếc áo sơ mi sạch.
“Mặc áo của tôi trước đi.” Tổng tài đại nhân lục ra áo dự bị trong phòng nghỉ ngơi. Áo này có số đo lớn hơn của áo Tiêu Tê nhiều, cậu mặc vào có chút rộng thùng thình, có thể che luôn mông.
Vừa quậy trên ghế sô pha nên quần cũng dính rượu đỏ. Tiêu Tê đơn giản cởi luôn quần, rút dây thắt lưng ra đưa cho Trương Đại Điểu cầm.
“Ở đây không có quần.” Tổng tài đại nhân tà mị cười, ném quần tiểu kiều thê ra ngoài cửa sổ.
“Này! Vứt đồ từ trên cao xuống, con mẹ nó anh…” Tiêu Tê chạy nhanh đến cửa sổ nhìn xuống, bên ngoài là một màu xanh, lúc này giờ làm việc không có ai, chiếc quần đáng thương bay xuống mắc trên cây hoa quế.
Nơi mượt mà nào đó do tiểu kiều thê nằm úp sấp trên bệ cửa nên như ẩn như hiện, Trương Thần Phi đi tới vỗ một cái, “Lại đây theo tôi phê văn kiện.”
Tổng tài đại nhân ngồi trên ghế tổng tài to lớn, vỗ vỗ đùi rắn chắc của mình, ý bảo tiểu kiều thê đi đến ngồi lên.
“Không phải muốn ăn cắp cơ mật à? Lại ngồi đây tự mình làm, tôi cho em xem tất cả.”
“…”
Tiêu Tê kệ hắn, tự mình đến phòng nghỉ ngơi lấy quần của Trương Thần Phi mặc vào, gọi cho Dư Viên để cậu mang đến một bộ quần áo cho mình.
Một giờ chiều, Trương Thần Phi trơ mắt nhìn tiểu kiều thê nhận một cuộc điện thoại thần bí liền nhanh chóng đi mất. Đứng ở cửa sổ nhìn xuống phía dưới, thấy cậu ngồi lên một chiếc xe thương vụ màu đen, trước khi lên xe còn chột dạ nhìn xung quanh.
Vương thị chết tiệt!
Dù gì Tiêu Tê cũng là người có thân phận, mặc bộ đồ không vừa người bước ra từ công ty của ông xã, nếu để mọi người nhìn thấy thì còn gì là thể diện nữa. Dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy lên xe, sau khi mặc đồ của mình vào mới bình tĩnh lại được.
Cuộc họp bắt đầu từ hai giờ đến năm giờ, lại xử lý thêm chút chuyện, bận bận rộn rộn đến lúc tan tầm.
“Chào Tiêu tổng!”
“Mai gặp, Tiêu tổng!”
Bước ra khỏi công ty Ba Tiêu dưới các lời chào hỏi của nhân viên, Tiêu Tê nhớ đến xe của mình còn để ở Thạch Phi liền chuẩn bị gọi Dư Viên đến đón mình.
“Brừm…” Tiếng động cơ từ xa đến gần, chiếc Maserati màu bạc xinh đẹp dừng trước mặt. Cửa sổ chậm rãi hạ xuống lộ ra gương mặt tuấn dật phi phàm của Trương Thần Phi. Sắc trời đã tối, đèn đường dần sáng hết, chiếu lên khuôn mặt có ngũ quan sâu sắc kia khiến nó có cảm giác lập thể.
Không thể không nói, gương mặt này rất đẹp. Mấy năm nay cũng có khi Trương Đại Điểu chọc cậu tức giận, nhưng mỗi khi thấy khuôn mặt này thì lửa giận cũng tan hơn phân nửa.
Tiêu Tê có chút kinh hỉ: “Làm sao anh lại tới đón em?” Vậy mà có thể nhớ được địa chỉ công ty của hắn, có phải sắp khôi phục rồi không?
Trương Thần Phi cười nhẹ một tiếng mở cửa xe đi tới, một tay chống lên xe, một tay kéo tiểu kiều thê ôm vào trong lòng: “Nam nhân của tôi, đương nhiên chỉ có tôi mới có thể chở. Tôi không cho phép em ngồi xe của người khác. Nhớ rõ, em là nam nhân của TÔI.”
“…”
Nhân viên của Ba Tiêu tan tầm tò mò nhìn qua bên này.
“Ôi, xe ai vậy? Vẫn còn nổ máy kìa!”
“Xuỵt — không thấy là xe của Tiêu tổng à?”
“A, người kia…”
“Không phải là Trương tổng à, chậc chậc, lão phu lão phu mà vẫn còn chơi như thế. Ai nha, nếu chồng tôi có thể lãng mạn như thế thì quá tốt rồi.”
Trên thực tế, đương sự không thấy lãng mạn tí gì cả, chỉ cảm thấy đau đầu đến sắp nổ tung. Lời kịch cứng nhắc này phối hợp với cách đọc lúc nặng lúc nhẹ, đơn giản chính là ác mộng.
Xe chạy ra khỏi đường đậu xe tiến ra đường lớn.
“Anh muốn đi đâu vậy?” Đèn đỏ, Tiêu Tê thấy xe chuẩn bị quẹo trái liền nhanh chóng ngăn cản, “Đừng về biệt thự. Mai còn đi làm, như vậy xa lắm, đi chỗ này đi.” Nói xong, lấy trí não chuyển đến địa chỉ căn nhà trong thành phố.
“Ha hả.” Tổng tài cười lại gần, giữ cằm tiểu kiều thê liếm một cái, “Bảo bối, sớm như thế đã đòi về nhà, là sốt ruột khó nén muốn thực hiện nghĩa vụ à?”
Tiêu Tê đỏ mặt, “Vậy anh muốn đi đâu?”
“Nơi tiêu khiển.” Tổng tài thần bí nhíu mày, đi đến nơi ngược đường với nhà.
Nói xong, điện thoại của Tiêu Tê vang lên, bên trên hiển thị “Ba” nên đành nhận.
“Viêm Viêm, tan sở chưa?” Viêm Viêm là nhũ danh của Tiêu Tê, mãi đến lúc học cấp ba cậu vẫn còn gọi là Tiêu Viêm. Lúc đó vừa cao vừa gầy, cho nên bạn tốt liền cho cậu biệt danh “Thịt sườn ram(*)”, khiến cho Tiêu Tê rất không vui. Dưới cơn nóng giận, ba Tiêu đã sửa tên lại cho con trai.
(*) Thịt sườn ram hay Tiêu diêm bài cốt. “Tiêu” là họ của Tiêu Tê. “Diêm” đọc là /yán/ trùng cách đọc của “Viêm” nên bạn cậu lấy đó mà đặt biệt danh cho Tiêu Tê.
“Dạ rồi.” Tiêu Tê đáp lại, nhìn thoáng qua đường đi, phát hiện đường này không đi đến biệt thự cũng không phải về căn nhà trong thành phố, không khỏi buồn bực.
“Tiểu tử kia đâu rồi?” Ba Tiêu nhắc đến Trương Thần Phi, giọng nói lại không ôn nhu như lúc trước.
“Anh ấy đang lái xe.” Đuôi lông mày của Tiêu Tê giật giật.
Thời gian hai người mới ở chung thì ba cậu không thích Trương Thần Phi cho lắm. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là không tiếp thu được việc con mình thích con trai, cho nên Tiêu Tê tìm ai ông cũng không vừa mắt. Vài năm trôi qua, biểu hiện của Trương Thần Phi rất tốt, sự nghiệp thì phát triển không ngừng, còn rất biết dỗ người khác vui, đã sớm thu mua được Tiêu lão gia. Mở miệng không phải là “Tiểu tử kia”, “Người kia” mà là “Thần Thần” hay “Con trai ngoan” gì đó.
Đột nhiên sửa cách gọi tất nhiên là có chuyện gì đó.
“Được rồi, ông bạn già Hải Điếu có tặng ba mấy con tôm hùm, cuối tuần hai đứa về nhà một chuyến.”
Về nhà? Tiêu Tê nhìn ông xã đang đắm chìm trong nội dung câu chuyện thay ba cậu trả nợ: “Cuối tuần hai tụi con có tham gia một buổi họp báo, đến lúc đó rồi tính tiếp.”
Tắt trí não, Tiêu Tê nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, biến sắc, “Đây là…”
Đèn xanh đỏ, tiếng nhạc rung trời. Nơi này là một hộp đêm khá có tiếng, có nhạc, có rượu, có người đẹp.
Trương Thần Phi cười cười kéo cậu xuống xe, tiện tay đưa cho tên nhóc giữ cửa tiền bo.
Nhìn hành động làm nhiều lần quen của ông xã, Tiêu Tê dần nắm chặt tay. Là một tổng tài, có khi Trương Đại Điểu cũng sẽ về trễ nhưng lúc nào cũng báo cho cậu rằng sẽ đi đâu. Nhưng những nơi đó, không có tên hộp đêm này.
/100
|