Ba gian ngói xanh tường hồng, trong viện nông gia rộng rãi bao phủ một tầng tuyết đọng dày đặc, con chó mực to giữ nhà bước đi thong thả tới cửa, lười biếng ăn một miếng xương trong chén bể, tựa hồ nó cũng cảm thấy lạnh, lại chui vào bên trong ổ chó.
Đêm 30 tết, cửa dán tranh tết ngũ cốc được mùa màu sắc rực rỡ, dưới mái hiên treo ba cái đèn lồng đỏ thẫm, bên ngoài truyền đến tiếng pháo nổ vui tai, trong phòng người cười cười nói nói, nhà nhà quây quần bên bữa cơm đêm tất niên, tuy chỉ là những món ăn nông gia, tám món nhưng cũng làm người ta chú ý, mặn chay phối hợp, cá lư chưng chao , thịt kho tàu lão phật gia, gà trà hương hun khói , cà tia ngũ sắc, thịt dê hành tây sủi cảo, cầu phúc hỉ tôm, Tứ Hỉ viên thuốc, Kim Ngọc Mãn Đường. Bên cạnh còn có một bình rượu cao lương chưng cất lâu năm, hiển nhiên có thể thấy gia đình gia cảnh giàu có.
Bên này ăn uống linh đình, phi thường náo nhiệt, cùng lúc đó trong một cái sân hẻo lánh nhất trong viện nông gia thì vẫn vắng ngắt, lạnh lẽo không có không khí gì là vui mừng đón Tết, cả sân chỉ có duy nhất một gian phòng, trong phòng chỉ có một ánh nến tối tăm, leo lét cháy tựa hồ sắp tắt đến nơi.
Một nha hoàn búi tóc trẻ tuổi ngồi trước phòng, cẩn thận thêm củi vào trong chậu than. Trong phòng nhỏ hẹp, chậu than được thêm củi bốc cháy lên, lập tức sinh ra một luồng khói đặc gay mũi.
Một tiểu nha hoàn khác vóc dáng kiều tiểu vội vã chạy tới, tiện tay cầm lấy một cây quạt cói cũ nát trên đất cẩn thận quạt, trách mắng: "Liên Kiều,tỷ cẩn thận chút, thân thể tiểu thư còn chưa tốt, nếu bị sặc thì phải làm sao bây giờ?"
Liên Kiều bĩu môi, biểu hiện căm giận, nhưng vẫn đè thấp thanh âm nói:
"Tỷ ngược lại hi vọng rằng một chút khói cũng không có, hôm nay tỷ đi tìm Lan gia kia, không nói chỉ bạc mua than, ngay cả than khối cũng không cho, bà ta nói mấy ngày nay chi tiêu trong nhà rất nhiều, trong kho hàng hết than rồi. Ta phi! Định lừa ai vậy, bây giờ là lúc cuối năm,trong nhà sao lại không có than, đơn giản là ỷ thế hiếp người, nếu không phải giờ tiểu thư còn bệnh, không dám để người lo lắng, tỷ đã cho bà ta hai cái bạt tai rồi!"
"Tỷ. . ." Nha hoàn cầm quạt thở dài: "Tỷ mau thu lại tính tình quật cường ấy đi, dù bọn họ khinh người quá đáng, nhưng bây giờ chúng ta đang sống dưới mái hiên nhà họ không thể không cúi đầu, nếu xảy ra tranh chấp, bị thua thiệt vẫn là tiểu thư nhà chúng ta."
Liên Kiều khinh bỉ nhìn nàng một cái: "Bạch Chỉ, tỷ thật không biết muội lại nhát gan như vậy. Người nhà này có thân phận gì, tiểu thư vậy chúng ta có thân phận gì, mặc kệ tiểu thư xảy ra chuyện gì, theo thân phận của tiểu thư, không thể để cho những hạ nhân này khi dễ."
Bạch Chỉ lắc đầu: "Tỷ và muội đều là nha hoàn của tiểu thư, muội chẳng lẽ không muốn tiểu thư sống tốt sao? Chỉ là kinh thành chậm chạp không có tin tức, không biết tiểu thư còn phải ở chỗ này tới khi nào? Tháng ngày ngắn còn nói được,
có thể tỷ xem bây giờ đã là năm thứ tư, lão gia có thể có sai người tới đón chúng ta? Nhưng nếu thật sự còn lâu hơn nữa, giờ tỷ lại đi tranh chấp với bọn họ, người cuối cùng chịu khổ vẫn là tiểu thư."
Liên Kiều không lên tiếng, một lát, mới trầm giọng nói: "Chẳng lẽ cứ để bọn họ khi dễ chúng ta nhưvậy hay sao?"
Bạch Chỉ chỉ thấp giọng thở dài.
Trong phòng lại lâm vào im lặng, chỉ có tiếng củi gỗ cháy trong lửa phát ra tiếng kêu bụp bụp, tách tách. Hai nha hoàn vẫn ra sức quạt, không chú ý tới người trên giường đã tỉnh lại.
Tương Nguyễn tỉnh lại đã được một lúc, cuộc trò chuyện của Bạch Chỉ cùng Liên Kiều một chữ cũng không rơi lọt vào lỗ tai của nàng, ba ngày trước từ trên giường nhỏ tỉnh lại, nàng phát hiện mình trở lại mười năm trước, chuyện kiếp trước giờ chỉ như là một giấc mộng, nhưng chỉ bản thân nàng biết Huyết Hải Thâm Cừu không phải là một giấc mộng có thể tiêu tan . Nếu ông trời cho nàng một cơ hội làm lại, nàng cũng sẽ không chút khách khí mà nhận lấy, lợi dụng thật tốt.
Ba ngày trước từ trên giường nhỏ tỉnh lại, Bạch Chỉ cùng Liên Kiều cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, sau khi Tương Nguyễn ngã xuống hồ nước đã hôn mê hơn mười ngày, đại phu tới đều nói không thể cứu vãn, thậmchí Trương Lan đã ra ngoài hỏi thăm quan tài hậu sự, ai biết được nàng sẽ tỉnh lại.
Liên Kiều nắm tay nàng khóc lớn, nói ông trời phù hộ, Tương Nguyễn nheo mắt lại.
Đã chết qua một lần, chuyện kiếp trước chẳng những không tan thành mây khói, trái lại mỗi khi nhớ tới lại cực kỳ rõ ràng. Bốn năm trước mẫu thân tạ thế, một đạo sĩ đến quý phủ nói bát tự nàng cứng vô cùng, khắc phụ khắc mẫu, thật sự là mệnh Thiên Sát Cô Tinh. Tương Quyền vốn định đưa nàng đưa vào từ đường, ngày ngày làm bạn với hoa đăng, kinh phật, nhưng do Tương Tố Tố quỳ xuống van xin, Tương Quyền mới thay đổi ý định, đưa nàng đưa nàng đến ở điền trang nông thôn. Chính bởi vì việc này, Tương Nguyễn muôn phần cảm kích Tương Tố Tố, bây giờ nghĩ lại, ở đây bị người ức hiếp, tất cả đều là do mẹ con Tố Tố ban tặng.
Điền trang này giao cho một nhà Trương Lan quản lý, Trương Lan tham tài keo kiệt, lại cực kỳ hung hãn, ngày thường không ít lần chỉ dâu mắng hòe sỉ nhục Tương Nguyễn. Chồng Trương Lan là Trần Phúc hết ăn lại nằm, ham mê rượu chè, bài bạc. Hai người này có một trai một gái, nhi tử là Trần Chiêu háo sắc đến cực điểm, nhi nữ là Trần Phương chanh chua, thời điểm Tương Nguyễn tới đây mang theo không ít trang sức châu báu, không phải rơi vào tay Trương Lan, mà chính là bị Trần Phương lừa đi. Mười mấy ngày trước Tương Nguyễn không cẩn thận ngã xuống nước, cũng là bởi Trần Chiêu định giở ý đồ đối với nàng, Tương Nguyễn không chịu khuất nhục nhảy xuống nước. Trần Chiêu nhận ra mình đã gây họa lớn nhanh chóng đào tẩu, chờ Liên Kiều cùng Bạch Chỉ gọi người tới cứu, Tương Nguyễn đã bất tỉnh nhân sự.
Mùa đông khắc nghiệt, nước ao lạnh lẽo thấu xương, lại thêm mấy năm qua Trương Lan hà khắc nên thân thể Tương Nguyễn càng ngày càng suy yếu, bị phong hàn, liền bệnh nặng một hồi.
Tương Nguyễn nhớ rất rõ ràng, lúc trước mình tỉnh lại cũng không sớm như vậy, tỉnh rồi vẫn còn suy yếu, không lâu bên ngoài có lời đồn truyền đến, nói nàng còn nhỏ tuổi đã quyến rũ nam nhân, là thiên kim tiểu thư lại không biết tự ái, chủ động quyến rũ Trần Chiêu không thành lại bất ngờ ngã xuống nước. Suy cho cùng là tác phẩm của Trương Lan, đem tất cả nước bẩn đều dội lên người nàng, bị dội bồn nước bẩn này lên, ngày sau Tương Nguyễn dung mạo có đẹp thế nào, cũng bị gắn danh yêu nữ.
Bây giờ nàng đã tỉnh sớm như vậy, lời đồn đại cũng chưa truyền ra, nói vậy Trương Lan vẫn chưa nghĩ ra cách ra tay, có thể thừa dịp này đưa cho bà ta một phần quà tân niên hậu hĩnh. Ở nơi này trải qua thời gian bị hạ nhân điền trang bắt nạt, tưởng chừng không có tương lai , bốn năm sau bị xem là một quân cờ đưa vào cung, cũng là do nàng không bất tài không hiểu được mưu mô hiểm độc của mẹ con nhà Tố Tố. Để người khác chiếm tiện nghi, cũng không phải mục đích của nàng, làm bất cứ chuyện gì đều phải trả giá thật lớn, Trần Chiêu chính là người thứ nhất bị khai đao .
Tương Nguyễn nhìn ra cửa sổ, ngoài phòng tiếng pháo của mơ hồ, trong phòng chỉ có ba người có vẻ càng thêm lạnh lẽo .
Nàng chậm rãi ngồi dậy, Bạch Chỉ nghe thấy tiếng động, vội đỡ nàng lên, nói: "Tiểu thư tỉnh rồi, có chỗ nào không khỏe không?"
Tương Nguyễn lắc đầu một cái: "Bây giờ là giờ nào rồi?"
"Khoảng chừng là giờ Tuất." Bạch Chỉ nói.
Liên Kiều đem quạt thả xuống: "Tiểu thư đói bụng không? Để nô tỳ đi nhà bếp bưng chút đồ ăn đến."
Tiểu thư phu nhân đến điền trang ở hơn một nửa đều mang tội , nhưng là dù sao cũng là chủ nhân, trừ phi chăm sóc đặc thù, cũng không cho tới nỗi ngày ngày trôi qua chán nản như vậy, không sánh nổi với hạ nhân. Đêm 30 cơm canh cũng không sớm đưa tới, thật sự khiến người ta suy nghĩ.
Tương Nguyễn còn chưa trả lời, liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, tiếng nói trong trẻo vang lên ngoài cửa: "Tiểu thư, nô tỳ đến đưa cơm tất niên."
Liên Kiều sững sờ, Tương Nguyễn nói: "Vào đi." Cửa vang lên một tiếng cọt kẹt,một nha hoàn từ bên ngoài đi vào, trong tay nhấc theo cái giỏ đựng thức ăn, cười nói: "Lan thẩm thẩm dặn nô tỳ đến đưa đồ ăn, tiểu thư ăn một chút đi."
Bạch Chỉ thấy Tương Nguyễn nửa ngày chưa động, nghi hoặc cúi đầu, nhìn thấy con ngươi Tương Nguyễn chợt lóe lên, ngẩng đầu lên, khẽ cười một tiếng.
/13
|