Hội thi lần này chia làm ba bước sàng lọc, bước đầu tiên vẫn là mỗi người tùy ý làm một bài thơ hoặc là từ*, mà từ là do trưởng công chúa Hoa Phượng chỉ định người chọn lựa từ trong những từ cho sẵn. Bước này đương nhiên sẽ tốn thời gian một ngày.
(*từ: cũng gọi là 'trường đoản cú', thể loại văn vần thời Đường, Tống ở Trung Quốc)
Đợi đến ngày thứ hai mới công bố người được chọn, mà từ trong bước đầu tiên chỉ chọn ra mười lăm người vào bước thứ hai mà thôi.
Bước thứ hai vẫn là do trưởng công chúa Hoa Phượng ra đề, đề này không chỉ có thơ hoặc là từ, còn cần phải dung hợp sự đặc biệt của thơ ca bản thân làm ra vẽ thành một bức tranh. Bước này chỉ chọn ba người.
Ngày thứ ba, cũng chính là một ngày quan trọng nhất. Vẫn là trưởng công chúa Hoa Phượng ra đề như trước, chỉ là đề lần này còn khó hơn đề của hai bước trước rất nhiều, hơn nữa không chỉ phải vẽ, còn phải đánh cờ, mỗi một bước đi đều có liên quan đến nhau.
Cho nên muốn thắng đến cuối cùng, thì không dễ dàng như vậy, cần phải vượt qua từng cửa một.
Hôm nay là để cho mọi người tự do phát huy, cho nên không ít người đều tụ thành từng nhóm cùng chơi đùa, hoặc là cùng nhau kết bạn đi hồ Vọng Minh ngắm phong cảnh, hoặc là du thuyền.
Dù sao không phải tất cả mọi người đều muốn tranh danh hiệu tài nữ, bên trong khuê phòng rất cô đơn lạnh lẽo, cũng chỉ có cơ hội như vậy, mọi người mới có thể kết bạn đồng hành, chơi thật vui một chút.
Bách Thảo viên không lớn, trong viện bày ra mười cái bàn nhỏ, còn có một ít ghế tròn nhỏ, không ít người an vị ngồi ở trên ghế tròn, viết thơ của mình.
Tần Thư Dao tìm một chỗ hơi xa, nàng cầm lấy bút lông tùy ý viết một bài thơ, mà vẻ mặt của Tần Khả Cầm cũng nghiêm túc viết.
Sau khi hai người viết xong, liền giao cho thị nữ bên cạnh.
Lúc này mọi người có thể dạo chơi quanh Vọng Minh hồ trước mắt, cũng có thể trở về nhà nghỉ ngơi.
Chỉ là Tần Thư Dao muốn nhìn, rốt cuộc Hàn Thế Quân muốn làm gì.
Phương Thảo viên và Bách Thảo viên cách nhau quá gần, Tần Thư Dao đã sớm biết Mộ Thành Hi sẽ đến, về phần Mộ Thiếu Dục nàng cũng không rõ, cũng không chưa từng đi mời.
Sau khi Tần Thư Dao làm xong thơ, liền mang theo Tần Khả Cầm muốn đi Phương Thảo viên nhìn xem.
Lúc này xung quanh truyền đến âm thanh chỉ trỏ.
"Vị này chính là vị hôn thê của tam hoàng tử?"
"Nhưng ta nghe nói Tam hoàng tử hoàn toàn không thích nàng, là nàng âm thầm lừa gạt, để hoàng thượng tứ hôn!"
"Hừ, cũng không nhìn lại bộ dạng này của nàng, làm sao so được với tiểu thư Trịnh gia."
Câu nói như vậy, vẫn là lần đầu tiên Tần Thư Dao nghe được. Chỉ là nàng cũng không để ở trong lòng, khóe miệng nàng ẩn chứa tươi cười, quay đầu lôi kéo tay Tần Khả Cầm, nhẹ giọng nói: "Cầm Nhi, muội có ngửi được ở đây giống như có mùi chua thì phải?"
Dù sao tâm tư Tần Khả Cầm đơn thuần, nhất thời không rõ ý trong lời nói của Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao cũng không chờ nàng đáp lại, đã cười lạnh nói: "Ăn không được nho thì nói nho chua. Cũng không nhìn lại xem bộ dạng của mình là loại mặt hàng gì!" Nói xong lập tức mang theo Tần Khả Cầm nghênh ngang rời đi.
Xung quanh vang lên một trận tiếng tranh cãi, Tần Thư Dao cũng không quản bọn họ, lập tức đi hướng Phương Thảo viên.
Chỉ là bỗng nhiên có người chắn ở trước mặt nàng, hai tay chống nạnh lớn tiếng nói: "Vừa rồi ngươi nói ai đó?"
Tần Thư Dao nhìn nữ tử trước mắt, nàng nhớ loáng thoáng hình như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng mà nghĩ không ra. Khóe miệng nàng nâng lên nụ cười lạnh: "Cô nương cảm thấy nói ai, thì chính là người đó!"
Nữ tử chắn ở trước mặt Tần Thư Dao, là Lan Chỉ đích trưởng nữ của Hộ bộ thượng thư, nàng ta tự nhận diện mạo của bản thân xinh đẹp, trong lòng đã sớm hết lòng cảm mến Mộ Thiếu Dục không thôi. Nhưng mà cố tình cho tới bây giờ Mộ Thiếu Dục cũng chưa từng quan tâm đến bản thân. Hiện tại nhìn thấy Tần Thư Dao, càng muốn trước mặt mọi người xé bộ mặt thật của nàng, để mọi người biết nàng là nữ nhân thế nào. Tốt nhất là có thể làm cho Mộ Thiếu Dục cũng ghét bỏ nàng.
Hôm nay là ngày đầu tiên của hội thi, thời điểm người đến nhiều nhất. Trong Bích Lạc thư viện không hề thiếu nữ nhi nhà quan lại cũng có không ít hoàng thân quốc thích. Cho nên Lan Chỉ mới có thể cố ý kéo bè kết phái, cố ý đứng ở chỗ có nhiều người nhất, nói xấu Tần Thư Dao.
Vốn nàng ta còn cho rằng Tần Thư Dao gặp người đông thế mạnh, không dám nói. Không nghĩ tới nàng lại còn dám ở trước mặt mình kêu gào.
Lan Chỉ nhìn nữ tử có vẻ mặt lạnh lùng trước mắt, hai tròng mắt phun lửa, giơ tay lên muốn hung hăng đánh Tần Thư Dao trước mặt, nhưng mà tay mới đưa đến giữa không trung, đã bị Tần Thư Dao vững vàng giữ chặt, nàng ta hoàn toàn không thể động đậy!
"Ngươi buông tay ra! Bằng không đừng trách ta không khách khí!" Lan Chỉ trừng lớn hai con mắt, nàng ta không nghĩ tới Tần Thư Dao lại gan lớn như thế.
Lúc này xung quanh đã tụ tập không ít người xem kịch vui, nhìn hai người Tần Thư Dao và Lan Chỉ lôi kéo nhau, lại không ai dám đứng ra khuyên can.
Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn nàng ta, làm trong lòng Lan Chỉ sợ hãi một trận, chỉ là tay nàng ta bị nắm chặt, muốn lui về phía sau cũng không được.
"Cô nương, kính xin tự trọng." Nói xong liền hất tay Lan Chỉ ra.
Lan Chỉ tức giận làm gương mặt đỏ bừng, cố tình lại có một đám người đều ở một bên xem. Làm sao mà nàng ta cam tâm cứ buông tha Tân Thư Dao như vậy, cho nên sử dụng ánh mắt ra lệnh cho thị nữ bên cạnh.
Bốn thị nữ lập tức vọt vào, muốn bổ nhào vào trên người Tần Thư Dao. Mà Thi Vận bên cạnh Tần Thư Dao vừa thấy liền biết không tốt, tiện tay nhặt một nhánh cây nhỏ trên đất, sau đó phi thân nhảy lên, đánh cho bốn thị nữ ngã trên mặt đất.
Chuyện này cũng chỉ trong nháy mắt, vẫn là lần đầu tiên Tần Thư Dao nhìn thấy công phu của Thi Vận, nhìn mà suy nghĩ đến xuất thần, sau đó tươi cười trên mặt cũng càng sâu, có một thị nữ như vậy, nàng cũng yên tâm không ít.
Trên mặt Lan Chỉ lúc thì tái xanh lúc thì đỏ bừng, nàng ta tức giận nghiến răng, nhưng mà toàn bộ thị nữ bên cạnh nàng ta đã bị đánh ngã, đến kêu đau. Mà nàng ta cũng không dám lại vội vàng tiến lên, chỉ có thể hắng giọng hô to: "Đánh người rồi! Tần gia trưởng nữ đánh người rồi!"
Tần Thư Dao lạnh mặt hờ hững nhìn Lan Chỉ một bên, sau đó mang theo Tần Khả Cầm tiếp tục đi đến Phương Thảo viên.
Vốn là làm thành một vòng người, từ từ nhường ra một đường nhỏ.
Sau khi Tần Thư Dao đi ra ngoài, liền không ít người sau lưng nàng chỉ trỏ, nàng cũng không để ý. Nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Khả Cầm bên cạnh nhăn nhó, gắt gao lôi kéo tay Tần Thư Dao.
Mộ Thành Hi ở Phương Thảo viên nghe nói Tần Thư Dao bị người vây công, tâm tư rối loạn, lập tức bỏ lại bút trong tay, đi về phía Bách Thảo viên. Nhưng mà mới đi tới cửa, đã thấy Tần Thư Dao vẻ mặt bình tĩnh đứng ở trước mặt hắn.
"Sao cô nương ở trong này?" Mộ Thành Hi vội vã đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy Tần Thư Dao bình yên vô sự đứng ở trước mặt mình, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Thư Dao mỉm cười, nhìn vẻ mặt tái xanh của Lan Chỉ ở phía sau lưng, sau đó lắc đầu: "Ta tới tìm ngài!"
Mộ Thành Hi nghe trong lòng vui mừng một trận, tim đập cũng giống như nhanh hơn vài phần.
Tần Thư Dao không phát hiện vui mừng trên mặt Mộ Thành Hi, chỉ khẽ cười nói: "Ngài còn nợ ta một trăm lượng, nếu có thời gian thì đi Vọng Hương lâu nhìn một chút."
Mộ Thành Hi nghe vậy trong lòng có chút mất mát, nhưng mà trên mặt vẫn nở nụ cười như trước: "Không thành vấn đề." Nói xong muốn lập tức lấy ra một trăm lượng đưa cho Tần Thư Dao, may mắn kịp thời được Tần Thư Dao ngăn lại.
"Ngài nhìn mọi người xung quanh xem, nếu như bị người khác thấy được. Chẳng phải là muốn bị người ta phê bình sao!"
Mộ Thành Hi cũng cảm thấy bản thân lo lắng không chu toàn, cười mỉa hai tiếng.
Tần Thư Dao lại nhìn bên trong Phương Thảo viên, không có bóng dáng của Mộ Thiếu Dục, cũng không có bóng dáng của Hàn Thế Quân, mày không khỏi cau lại, hỏi: "Tam ca của ngày không tới sao?"
Nàng sở dĩ không đi gọi Mộ Thiếu Dục, là vì nàng biết Mộ Thiếu Dục không có hảo cảm gì với nàng. Hơn nữa cảm thấy loại hội thi này, Mộ Thiếu Dục hẳn sẽ đến.
Tần Thư Dao bất đắc dĩ cười cười, lần này đúng là Hàn Thế Quân uy hiếp sai người rồi, dù sao Mộ Thiếu Dục không thật sự thích nàng. Hơn nữa hôn sự của hai người bọn họ khả năng còn có thể có thay đổi.
Mộ Thành Hi nhìn bộ dạng mất mát của Tần Thư Dao, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót vạn phần, lại lập tức muốn chỉ cần nàng có thể hạnh phúc là tốt rồi. Tuy rằng chua xót trong lòng còn tồn tại, nhưng mà tươi cười trên mặt cũng càng tăng lên.
(*từ: cũng gọi là 'trường đoản cú', thể loại văn vần thời Đường, Tống ở Trung Quốc)
Đợi đến ngày thứ hai mới công bố người được chọn, mà từ trong bước đầu tiên chỉ chọn ra mười lăm người vào bước thứ hai mà thôi.
Bước thứ hai vẫn là do trưởng công chúa Hoa Phượng ra đề, đề này không chỉ có thơ hoặc là từ, còn cần phải dung hợp sự đặc biệt của thơ ca bản thân làm ra vẽ thành một bức tranh. Bước này chỉ chọn ba người.
Ngày thứ ba, cũng chính là một ngày quan trọng nhất. Vẫn là trưởng công chúa Hoa Phượng ra đề như trước, chỉ là đề lần này còn khó hơn đề của hai bước trước rất nhiều, hơn nữa không chỉ phải vẽ, còn phải đánh cờ, mỗi một bước đi đều có liên quan đến nhau.
Cho nên muốn thắng đến cuối cùng, thì không dễ dàng như vậy, cần phải vượt qua từng cửa một.
Hôm nay là để cho mọi người tự do phát huy, cho nên không ít người đều tụ thành từng nhóm cùng chơi đùa, hoặc là cùng nhau kết bạn đi hồ Vọng Minh ngắm phong cảnh, hoặc là du thuyền.
Dù sao không phải tất cả mọi người đều muốn tranh danh hiệu tài nữ, bên trong khuê phòng rất cô đơn lạnh lẽo, cũng chỉ có cơ hội như vậy, mọi người mới có thể kết bạn đồng hành, chơi thật vui một chút.
Bách Thảo viên không lớn, trong viện bày ra mười cái bàn nhỏ, còn có một ít ghế tròn nhỏ, không ít người an vị ngồi ở trên ghế tròn, viết thơ của mình.
Tần Thư Dao tìm một chỗ hơi xa, nàng cầm lấy bút lông tùy ý viết một bài thơ, mà vẻ mặt của Tần Khả Cầm cũng nghiêm túc viết.
Sau khi hai người viết xong, liền giao cho thị nữ bên cạnh.
Lúc này mọi người có thể dạo chơi quanh Vọng Minh hồ trước mắt, cũng có thể trở về nhà nghỉ ngơi.
Chỉ là Tần Thư Dao muốn nhìn, rốt cuộc Hàn Thế Quân muốn làm gì.
Phương Thảo viên và Bách Thảo viên cách nhau quá gần, Tần Thư Dao đã sớm biết Mộ Thành Hi sẽ đến, về phần Mộ Thiếu Dục nàng cũng không rõ, cũng không chưa từng đi mời.
Sau khi Tần Thư Dao làm xong thơ, liền mang theo Tần Khả Cầm muốn đi Phương Thảo viên nhìn xem.
Lúc này xung quanh truyền đến âm thanh chỉ trỏ.
"Vị này chính là vị hôn thê của tam hoàng tử?"
"Nhưng ta nghe nói Tam hoàng tử hoàn toàn không thích nàng, là nàng âm thầm lừa gạt, để hoàng thượng tứ hôn!"
"Hừ, cũng không nhìn lại bộ dạng này của nàng, làm sao so được với tiểu thư Trịnh gia."
Câu nói như vậy, vẫn là lần đầu tiên Tần Thư Dao nghe được. Chỉ là nàng cũng không để ở trong lòng, khóe miệng nàng ẩn chứa tươi cười, quay đầu lôi kéo tay Tần Khả Cầm, nhẹ giọng nói: "Cầm Nhi, muội có ngửi được ở đây giống như có mùi chua thì phải?"
Dù sao tâm tư Tần Khả Cầm đơn thuần, nhất thời không rõ ý trong lời nói của Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao cũng không chờ nàng đáp lại, đã cười lạnh nói: "Ăn không được nho thì nói nho chua. Cũng không nhìn lại xem bộ dạng của mình là loại mặt hàng gì!" Nói xong lập tức mang theo Tần Khả Cầm nghênh ngang rời đi.
Xung quanh vang lên một trận tiếng tranh cãi, Tần Thư Dao cũng không quản bọn họ, lập tức đi hướng Phương Thảo viên.
Chỉ là bỗng nhiên có người chắn ở trước mặt nàng, hai tay chống nạnh lớn tiếng nói: "Vừa rồi ngươi nói ai đó?"
Tần Thư Dao nhìn nữ tử trước mắt, nàng nhớ loáng thoáng hình như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng mà nghĩ không ra. Khóe miệng nàng nâng lên nụ cười lạnh: "Cô nương cảm thấy nói ai, thì chính là người đó!"
Nữ tử chắn ở trước mặt Tần Thư Dao, là Lan Chỉ đích trưởng nữ của Hộ bộ thượng thư, nàng ta tự nhận diện mạo của bản thân xinh đẹp, trong lòng đã sớm hết lòng cảm mến Mộ Thiếu Dục không thôi. Nhưng mà cố tình cho tới bây giờ Mộ Thiếu Dục cũng chưa từng quan tâm đến bản thân. Hiện tại nhìn thấy Tần Thư Dao, càng muốn trước mặt mọi người xé bộ mặt thật của nàng, để mọi người biết nàng là nữ nhân thế nào. Tốt nhất là có thể làm cho Mộ Thiếu Dục cũng ghét bỏ nàng.
Hôm nay là ngày đầu tiên của hội thi, thời điểm người đến nhiều nhất. Trong Bích Lạc thư viện không hề thiếu nữ nhi nhà quan lại cũng có không ít hoàng thân quốc thích. Cho nên Lan Chỉ mới có thể cố ý kéo bè kết phái, cố ý đứng ở chỗ có nhiều người nhất, nói xấu Tần Thư Dao.
Vốn nàng ta còn cho rằng Tần Thư Dao gặp người đông thế mạnh, không dám nói. Không nghĩ tới nàng lại còn dám ở trước mặt mình kêu gào.
Lan Chỉ nhìn nữ tử có vẻ mặt lạnh lùng trước mắt, hai tròng mắt phun lửa, giơ tay lên muốn hung hăng đánh Tần Thư Dao trước mặt, nhưng mà tay mới đưa đến giữa không trung, đã bị Tần Thư Dao vững vàng giữ chặt, nàng ta hoàn toàn không thể động đậy!
"Ngươi buông tay ra! Bằng không đừng trách ta không khách khí!" Lan Chỉ trừng lớn hai con mắt, nàng ta không nghĩ tới Tần Thư Dao lại gan lớn như thế.
Lúc này xung quanh đã tụ tập không ít người xem kịch vui, nhìn hai người Tần Thư Dao và Lan Chỉ lôi kéo nhau, lại không ai dám đứng ra khuyên can.
Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn nàng ta, làm trong lòng Lan Chỉ sợ hãi một trận, chỉ là tay nàng ta bị nắm chặt, muốn lui về phía sau cũng không được.
"Cô nương, kính xin tự trọng." Nói xong liền hất tay Lan Chỉ ra.
Lan Chỉ tức giận làm gương mặt đỏ bừng, cố tình lại có một đám người đều ở một bên xem. Làm sao mà nàng ta cam tâm cứ buông tha Tân Thư Dao như vậy, cho nên sử dụng ánh mắt ra lệnh cho thị nữ bên cạnh.
Bốn thị nữ lập tức vọt vào, muốn bổ nhào vào trên người Tần Thư Dao. Mà Thi Vận bên cạnh Tần Thư Dao vừa thấy liền biết không tốt, tiện tay nhặt một nhánh cây nhỏ trên đất, sau đó phi thân nhảy lên, đánh cho bốn thị nữ ngã trên mặt đất.
Chuyện này cũng chỉ trong nháy mắt, vẫn là lần đầu tiên Tần Thư Dao nhìn thấy công phu của Thi Vận, nhìn mà suy nghĩ đến xuất thần, sau đó tươi cười trên mặt cũng càng sâu, có một thị nữ như vậy, nàng cũng yên tâm không ít.
Trên mặt Lan Chỉ lúc thì tái xanh lúc thì đỏ bừng, nàng ta tức giận nghiến răng, nhưng mà toàn bộ thị nữ bên cạnh nàng ta đã bị đánh ngã, đến kêu đau. Mà nàng ta cũng không dám lại vội vàng tiến lên, chỉ có thể hắng giọng hô to: "Đánh người rồi! Tần gia trưởng nữ đánh người rồi!"
Tần Thư Dao lạnh mặt hờ hững nhìn Lan Chỉ một bên, sau đó mang theo Tần Khả Cầm tiếp tục đi đến Phương Thảo viên.
Vốn là làm thành một vòng người, từ từ nhường ra một đường nhỏ.
Sau khi Tần Thư Dao đi ra ngoài, liền không ít người sau lưng nàng chỉ trỏ, nàng cũng không để ý. Nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Khả Cầm bên cạnh nhăn nhó, gắt gao lôi kéo tay Tần Thư Dao.
Mộ Thành Hi ở Phương Thảo viên nghe nói Tần Thư Dao bị người vây công, tâm tư rối loạn, lập tức bỏ lại bút trong tay, đi về phía Bách Thảo viên. Nhưng mà mới đi tới cửa, đã thấy Tần Thư Dao vẻ mặt bình tĩnh đứng ở trước mặt hắn.
"Sao cô nương ở trong này?" Mộ Thành Hi vội vã đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy Tần Thư Dao bình yên vô sự đứng ở trước mặt mình, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Thư Dao mỉm cười, nhìn vẻ mặt tái xanh của Lan Chỉ ở phía sau lưng, sau đó lắc đầu: "Ta tới tìm ngài!"
Mộ Thành Hi nghe trong lòng vui mừng một trận, tim đập cũng giống như nhanh hơn vài phần.
Tần Thư Dao không phát hiện vui mừng trên mặt Mộ Thành Hi, chỉ khẽ cười nói: "Ngài còn nợ ta một trăm lượng, nếu có thời gian thì đi Vọng Hương lâu nhìn một chút."
Mộ Thành Hi nghe vậy trong lòng có chút mất mát, nhưng mà trên mặt vẫn nở nụ cười như trước: "Không thành vấn đề." Nói xong muốn lập tức lấy ra một trăm lượng đưa cho Tần Thư Dao, may mắn kịp thời được Tần Thư Dao ngăn lại.
"Ngài nhìn mọi người xung quanh xem, nếu như bị người khác thấy được. Chẳng phải là muốn bị người ta phê bình sao!"
Mộ Thành Hi cũng cảm thấy bản thân lo lắng không chu toàn, cười mỉa hai tiếng.
Tần Thư Dao lại nhìn bên trong Phương Thảo viên, không có bóng dáng của Mộ Thiếu Dục, cũng không có bóng dáng của Hàn Thế Quân, mày không khỏi cau lại, hỏi: "Tam ca của ngày không tới sao?"
Nàng sở dĩ không đi gọi Mộ Thiếu Dục, là vì nàng biết Mộ Thiếu Dục không có hảo cảm gì với nàng. Hơn nữa cảm thấy loại hội thi này, Mộ Thiếu Dục hẳn sẽ đến.
Tần Thư Dao bất đắc dĩ cười cười, lần này đúng là Hàn Thế Quân uy hiếp sai người rồi, dù sao Mộ Thiếu Dục không thật sự thích nàng. Hơn nữa hôn sự của hai người bọn họ khả năng còn có thể có thay đổi.
Mộ Thành Hi nhìn bộ dạng mất mát của Tần Thư Dao, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót vạn phần, lại lập tức muốn chỉ cần nàng có thể hạnh phúc là tốt rồi. Tuy rằng chua xót trong lòng còn tồn tại, nhưng mà tươi cười trên mặt cũng càng tăng lên.
/297
|