Tần Thư Dao không biết cảnh tượng sau khi Mộ Thiếu Dục mang binh đi đánh giặc, dù sao bọn họ đi ra ngoài ba ngày ba đêm, đợi đến sáng sớm ngày thứ ba bọn họ mới trở về. Chỉ là lần này trở về chỉ dẫn theo mấy chục binh lính mà thôi.
Tần Thư Dao vội vã chạy ra, hỏi đánh như thế nào?
Mộ Thiếu Dục lại híp mắt, nói khẽ: "Sau này Nam Tĩnh là của Đại Minh Triều rồi!"
Quả nhiền hắn vẫn đánh thắng trận, chỉ là Tần Thư Dao không cảm giác được hắn vui vẻ, dường như còn bởi vậy mà rất buồn bực.
Tần Thư Dao cũng không hỏi lại, Mộ Thiếu Dục để lại những người này quay lại thành Nam Tĩnh, hiện tại thành Nam Tĩnh đã là thiên hạ của bọn họ rồi, cũng không còn là nơi kiêng dè nữa.
Chỉ là sau khi trở lại thành Nam Tĩnh, Tần Thư Dao có thể rõ ràng cảm giác được người Nam Tĩnh vẫn đối địch với bọn họ. Chỉ là người thắng làm vua người thua làm giặc, tuy trong lòng Tần Thư Dao có chút không thoải mái, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Vào lúc ban đêm bọn họ vẫn ở khách điếm lúc đầu, chỉ là ông chủ không còn nhiệt tình như lúc đầu nữa, chỉ lạnh lùng mang thức ăn cho bọn họ. Món ăn cũng như nhau.
Mộ Thiếu Dục không sao cả, hắn đã phát ra tín hiệu, qua vài ngày nữa sẽ có người của thành Ninh Châu đến đây, tiếp nhận quản lý thành Nam Tĩnh này.
Muốn để toàn bộ dân chúng thành Nam Tĩnh quy thuận Đại Minh Triều, cũng không phải việc dễ dàng như vậy, từ từ sẽ đến.
Cho nên lúc Mộ Thiếu Dục công phá được thành Nam Tĩnh, lập tức tuyên bố tin tức, sẽ không giết dân chúng trong thành.
Buổi tối, sau khi Tần Thư Dao tắm rửa xong, nàng lại cảm thấy thân thể khó chịu vạn phần. Từ sau lần phát tác đầu tiên đã qua mấy ngày, tuy rằng Mặc Kiếm đã phối thuốc. Nhưng dù sao trong cơ thể của Tần Thư Dao độc cũng đã xâm nhập vào bên trong lục phủ ngũ tạng, Mặc Kiếm phối thuốc cũng chỉ có tác dụng làm chậm lại.
Tần Thư Dao luôn nằm ở trong chăn, nàng gắt gao cắn chặt răng, không để bản thân kêu ra tiếng đau đớn nào. Nàng không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng này của nàng.
Độc này đối với nữ nhân mà nói, là một loại sỉ nhục.
Bởi vì càng về sau, Tần Thư Dao càng khó kiềm chế bản thân. Nàng biết cho dù không phải Mộ Thiếu Dục, có lẽ nàng cũng sẽ nhào lên. Nếu thật sự không có cách nào cứu, còn không bằng nàng tự sát.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Tần Thư Dao lập tức muốn cắn lưỡi tự sát
Nhưng đúng lúc này cửa phòng bị mở ra, Mộ Thiếu Dục đi vào từ bên ngoài. Hắn vừa thấy dáng vẻ này của Tần Thư Dao, thì biết độc nàng phát tác.
Sau đó lập tức xông lên phía trước, lại phát hiện Tần Thư Dao muốn cắn lưỡi tự sát. Tiếp đó lập tức cầm lấy cằm của nàng: "Không được!" Nói xong hung hăng hôn lên đôi môi hồng nhuận của Tần Thư Dao.
Thân thể của Tần Thư Dao cũng đã sớm mềm nhũn, bị Mộ Thiếu Dục hôn như vậy, thần trí cũng lập tức mơ hồ....
Đợi sau khi Tần Thư Dao tỉnh lại, cũng đã là sáng sớm ngày hôm sau, nàng nhìn bên cạnh, cũng đã sớm trống rỗng rồi. Mà trong chăn còn lưu lại hơi ấm.
Nàng nhớ một màn đêm qua, trên mặt đỏ ửng một trận. Mà thân thể vẫn trần như nhộng, nàng vội vàng mặc y phục vào, ở trước gương đồng nhìn, quả thật trên cổ đều có thêm những dấu màu đỏ. Sau đó tìm một cái áo cổ cao mặc vào che giấu.
Sau khi mọi người ăn cơm xong, Mặc Kiếm cầm một chén thuốc đậm đặc đưa cho Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao vẫn chỉ cho đó là thuốc làm chậm quá trình phát độc trên người nàng, tuy trong lòng nàng chán ghét, nhưng vẫn uống hết.
Nếu tiếp tục không khống chế được như vậy nữa, thì còn không bằng nàng thật sự chết cho rồi.
Hiện tại làn da trên người Tần Thư Dao chậm rãi lão hóa, có chút khô cứng với nếp nhăn. Nàng biết dáng vẻ hiện tại của mình, người không ra người quỷ không ra quỷ cho nên cũng rất ít đi ra ngoài.
Mỗi buổi sáng tinh mơ Mộ Thiếu Dục đều đi ra ngoài, cũng không biết đi ra ngoài làm gì. Tần Thư Dao cũng không hỏi.
Chỉ là chờ đến buổi chiều, Bạch Thiển lại bỗng nhiên chạy vào, hai mắt nàng ta đỏ bừng, nhìn Tần Thư Dao khóc nói: "Dao tỷ tỷ, tỷ để Dục ca ca tha cho phụ thân ta đi!"
Trận chiến tranh này, Tần Thư Dao hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cũng không biết Bạch Tu Sinh sống hay chết.
Hiện tại Bạch Thiển vội vàng chạy đến trước mặt nàng, làm nàng có chút kinh ngạc, chỉ là rất nhanh lại khôi phục như bình thường.
"Việc này ta không làm chủ được. Chờ Mộ công tử trở về, ngươi lại hỏi hắn!"
Dù sao Bạch Thiển làm người lương thiện, cũng giúp bọn họ không ít. Chỉ là chuyện này quả thật Tần Thư Dao không giúp được nàng ta.
"Dao tỷ tỷ, hắn yêu tỷ như vậy. Lời tỷ nói, hắn nhất định sẽ nghe!"
Tần Thư Dao không thừa nhận Mộ Thiếu Dục yêu bản thân, nàng chỉ cảm thấy sở dĩ Bạch Thiển cho rằng như vậy, là vì Mộ Thiếu Dục không đồng ý cưới Bạch Thiển, mà lấy nàng làm cái cớ.
"Người hắn yêu không phải ta, người hắn yêu ở trong kinh thành. Cho nên hắn sẽ không nghe ta!"
Bỗng nhiên Bạch Thiển cười một cách ngốc nghếch vài tiếng, vẻ mặt bi thương: "Dao tỷ tỷ, hiện tại tỷ trúng độc hoa mê tình, nếu không phải hắn tỷ đã sớm chết rồi!"
Tần Thư Dao nghe vậy, trên mặt đỏ ửng, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Thì tính sao? Hắn cũng chỉ xem ta là thế thân thôi!"
"Dao tỷ tỷ, tỷ biết độc hoa mê tình độc nhất chỗ nào không? Là phải uống máu trong tim người trong lòng, từ nhỏ ta đã sinh sống ở Nam Tĩnh, cũng có vài phần hiểu biết về độc này. Nếu Dục ca ca không cho tỷ uống máu trong tim, lúc này tỷ cũng đã sớm trở thành một bà sáu chục tuổi rồi!"
Tần Thư Dao vừa nghe ngẩn người ra, từ sau khi bọn họ đi ra khỏi rừng cây, Mộ Thiếu Dục lập tức đi tấn công thành Nam Tĩnh. Hơn nữa đêm qua nàng còn phát độc một lần.
Bạch Thiển thấy nàng không tin tưởng, nói tiếp: "Tuy nói độc hoa mê tình này sau bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ phát độc bỏ mình, nhưng ngày thứ mười trúng độc, sẽ hoàn toàn biến thành một bà lão nhăn nheo. Đến thời điểm kia, còn ai sẽ nguyện ý giao hợp âm dương với nàng ta nữa. Từ đó về sau sẽ trải qua từng ngày sống bên trong đau đớn, thẳng đến chết mới thôi!"
Bạch Thiển dừng một lát rồi nói tiếp: "Nhưng hiện tại Dao tỷ tỷ chỉ già đi mấy tuổi so với trước đó mà thôi, chứng tỏ độc của Dao tỷ tỷ đã được khống chế. Nói cách khác có người cho tỷ uống máu trong tim, mà cũng thật tâm yêu tỷ!"
Nói tới đây sắc mặt Bạch Thiển càng thêm tái nhợt, nụ cười cũng càng thêm thê lương: "Ta còn cho rằng người trong lòng Dục ca ca không phải là tỷ. Hiện tại nhìn lại, ta sai lầm rồi. Dục ca ca chỉ thích mỗi mình tỷ, hắn vì tỷ trả giá nhiều như vậy. Lời tỷ nói tuyệt đối huynh ấy sẽ nghe. Dao tỷ tỷ, tỷ giúp ta đi mà!"
Bỗng nhiên Bạch Thiển phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc nói: "Tuy rằng khi ta còn nhỏ, ông chưa từng đi tìm ta. Nhưng mà trên đời này ta cũng chỉ có một mình ông là người thân!"
Tần Thư Dao vội vàng nâng Bạch Thiển dậy, lúc này trong lòng nàng rất rối loạn, lời Bạch Thiển nói vừa rồi, tuy nàng không tin, nhưng trong lòng vẫn rối loạn không thôi. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng cũng hiểu bản thân có tình ý với Mộ Thiếu Dục.
Nàng nghĩ có lẽ Mộ Thiếu Dục cũng có chút thích bản thân, nhưng mà không sâu đậm như Bạch Thiển nói. Cho dù mình có tình cảm với Mộ Thiếu Dục, nhưng cũng chỉ có thiện cảm nhàn nhạt mà thôi.
"Ngươi đứng lên trước. Việc này chờ sau khi hắn trở về, ta sẽ nói với hắn. Chỉ là ta không thể cam đoan hắn sẽ nghe lời ta!"
Tần Thư Dao biết tâm tư Bạch Thiển đơn giản, cho nên nàng thấy như thế, cũng lập tức gật đầu đồng ý.
Tần Thư Dao vội vã chạy ra, hỏi đánh như thế nào?
Mộ Thiếu Dục lại híp mắt, nói khẽ: "Sau này Nam Tĩnh là của Đại Minh Triều rồi!"
Quả nhiền hắn vẫn đánh thắng trận, chỉ là Tần Thư Dao không cảm giác được hắn vui vẻ, dường như còn bởi vậy mà rất buồn bực.
Tần Thư Dao cũng không hỏi lại, Mộ Thiếu Dục để lại những người này quay lại thành Nam Tĩnh, hiện tại thành Nam Tĩnh đã là thiên hạ của bọn họ rồi, cũng không còn là nơi kiêng dè nữa.
Chỉ là sau khi trở lại thành Nam Tĩnh, Tần Thư Dao có thể rõ ràng cảm giác được người Nam Tĩnh vẫn đối địch với bọn họ. Chỉ là người thắng làm vua người thua làm giặc, tuy trong lòng Tần Thư Dao có chút không thoải mái, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Vào lúc ban đêm bọn họ vẫn ở khách điếm lúc đầu, chỉ là ông chủ không còn nhiệt tình như lúc đầu nữa, chỉ lạnh lùng mang thức ăn cho bọn họ. Món ăn cũng như nhau.
Mộ Thiếu Dục không sao cả, hắn đã phát ra tín hiệu, qua vài ngày nữa sẽ có người của thành Ninh Châu đến đây, tiếp nhận quản lý thành Nam Tĩnh này.
Muốn để toàn bộ dân chúng thành Nam Tĩnh quy thuận Đại Minh Triều, cũng không phải việc dễ dàng như vậy, từ từ sẽ đến.
Cho nên lúc Mộ Thiếu Dục công phá được thành Nam Tĩnh, lập tức tuyên bố tin tức, sẽ không giết dân chúng trong thành.
Buổi tối, sau khi Tần Thư Dao tắm rửa xong, nàng lại cảm thấy thân thể khó chịu vạn phần. Từ sau lần phát tác đầu tiên đã qua mấy ngày, tuy rằng Mặc Kiếm đã phối thuốc. Nhưng dù sao trong cơ thể của Tần Thư Dao độc cũng đã xâm nhập vào bên trong lục phủ ngũ tạng, Mặc Kiếm phối thuốc cũng chỉ có tác dụng làm chậm lại.
Tần Thư Dao luôn nằm ở trong chăn, nàng gắt gao cắn chặt răng, không để bản thân kêu ra tiếng đau đớn nào. Nàng không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng này của nàng.
Độc này đối với nữ nhân mà nói, là một loại sỉ nhục.
Bởi vì càng về sau, Tần Thư Dao càng khó kiềm chế bản thân. Nàng biết cho dù không phải Mộ Thiếu Dục, có lẽ nàng cũng sẽ nhào lên. Nếu thật sự không có cách nào cứu, còn không bằng nàng tự sát.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Tần Thư Dao lập tức muốn cắn lưỡi tự sát
Nhưng đúng lúc này cửa phòng bị mở ra, Mộ Thiếu Dục đi vào từ bên ngoài. Hắn vừa thấy dáng vẻ này của Tần Thư Dao, thì biết độc nàng phát tác.
Sau đó lập tức xông lên phía trước, lại phát hiện Tần Thư Dao muốn cắn lưỡi tự sát. Tiếp đó lập tức cầm lấy cằm của nàng: "Không được!" Nói xong hung hăng hôn lên đôi môi hồng nhuận của Tần Thư Dao.
Thân thể của Tần Thư Dao cũng đã sớm mềm nhũn, bị Mộ Thiếu Dục hôn như vậy, thần trí cũng lập tức mơ hồ....
Đợi sau khi Tần Thư Dao tỉnh lại, cũng đã là sáng sớm ngày hôm sau, nàng nhìn bên cạnh, cũng đã sớm trống rỗng rồi. Mà trong chăn còn lưu lại hơi ấm.
Nàng nhớ một màn đêm qua, trên mặt đỏ ửng một trận. Mà thân thể vẫn trần như nhộng, nàng vội vàng mặc y phục vào, ở trước gương đồng nhìn, quả thật trên cổ đều có thêm những dấu màu đỏ. Sau đó tìm một cái áo cổ cao mặc vào che giấu.
Sau khi mọi người ăn cơm xong, Mặc Kiếm cầm một chén thuốc đậm đặc đưa cho Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao vẫn chỉ cho đó là thuốc làm chậm quá trình phát độc trên người nàng, tuy trong lòng nàng chán ghét, nhưng vẫn uống hết.
Nếu tiếp tục không khống chế được như vậy nữa, thì còn không bằng nàng thật sự chết cho rồi.
Hiện tại làn da trên người Tần Thư Dao chậm rãi lão hóa, có chút khô cứng với nếp nhăn. Nàng biết dáng vẻ hiện tại của mình, người không ra người quỷ không ra quỷ cho nên cũng rất ít đi ra ngoài.
Mỗi buổi sáng tinh mơ Mộ Thiếu Dục đều đi ra ngoài, cũng không biết đi ra ngoài làm gì. Tần Thư Dao cũng không hỏi.
Chỉ là chờ đến buổi chiều, Bạch Thiển lại bỗng nhiên chạy vào, hai mắt nàng ta đỏ bừng, nhìn Tần Thư Dao khóc nói: "Dao tỷ tỷ, tỷ để Dục ca ca tha cho phụ thân ta đi!"
Trận chiến tranh này, Tần Thư Dao hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cũng không biết Bạch Tu Sinh sống hay chết.
Hiện tại Bạch Thiển vội vàng chạy đến trước mặt nàng, làm nàng có chút kinh ngạc, chỉ là rất nhanh lại khôi phục như bình thường.
"Việc này ta không làm chủ được. Chờ Mộ công tử trở về, ngươi lại hỏi hắn!"
Dù sao Bạch Thiển làm người lương thiện, cũng giúp bọn họ không ít. Chỉ là chuyện này quả thật Tần Thư Dao không giúp được nàng ta.
"Dao tỷ tỷ, hắn yêu tỷ như vậy. Lời tỷ nói, hắn nhất định sẽ nghe!"
Tần Thư Dao không thừa nhận Mộ Thiếu Dục yêu bản thân, nàng chỉ cảm thấy sở dĩ Bạch Thiển cho rằng như vậy, là vì Mộ Thiếu Dục không đồng ý cưới Bạch Thiển, mà lấy nàng làm cái cớ.
"Người hắn yêu không phải ta, người hắn yêu ở trong kinh thành. Cho nên hắn sẽ không nghe ta!"
Bỗng nhiên Bạch Thiển cười một cách ngốc nghếch vài tiếng, vẻ mặt bi thương: "Dao tỷ tỷ, hiện tại tỷ trúng độc hoa mê tình, nếu không phải hắn tỷ đã sớm chết rồi!"
Tần Thư Dao nghe vậy, trên mặt đỏ ửng, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Thì tính sao? Hắn cũng chỉ xem ta là thế thân thôi!"
"Dao tỷ tỷ, tỷ biết độc hoa mê tình độc nhất chỗ nào không? Là phải uống máu trong tim người trong lòng, từ nhỏ ta đã sinh sống ở Nam Tĩnh, cũng có vài phần hiểu biết về độc này. Nếu Dục ca ca không cho tỷ uống máu trong tim, lúc này tỷ cũng đã sớm trở thành một bà sáu chục tuổi rồi!"
Tần Thư Dao vừa nghe ngẩn người ra, từ sau khi bọn họ đi ra khỏi rừng cây, Mộ Thiếu Dục lập tức đi tấn công thành Nam Tĩnh. Hơn nữa đêm qua nàng còn phát độc một lần.
Bạch Thiển thấy nàng không tin tưởng, nói tiếp: "Tuy nói độc hoa mê tình này sau bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ phát độc bỏ mình, nhưng ngày thứ mười trúng độc, sẽ hoàn toàn biến thành một bà lão nhăn nheo. Đến thời điểm kia, còn ai sẽ nguyện ý giao hợp âm dương với nàng ta nữa. Từ đó về sau sẽ trải qua từng ngày sống bên trong đau đớn, thẳng đến chết mới thôi!"
Bạch Thiển dừng một lát rồi nói tiếp: "Nhưng hiện tại Dao tỷ tỷ chỉ già đi mấy tuổi so với trước đó mà thôi, chứng tỏ độc của Dao tỷ tỷ đã được khống chế. Nói cách khác có người cho tỷ uống máu trong tim, mà cũng thật tâm yêu tỷ!"
Nói tới đây sắc mặt Bạch Thiển càng thêm tái nhợt, nụ cười cũng càng thêm thê lương: "Ta còn cho rằng người trong lòng Dục ca ca không phải là tỷ. Hiện tại nhìn lại, ta sai lầm rồi. Dục ca ca chỉ thích mỗi mình tỷ, hắn vì tỷ trả giá nhiều như vậy. Lời tỷ nói tuyệt đối huynh ấy sẽ nghe. Dao tỷ tỷ, tỷ giúp ta đi mà!"
Bỗng nhiên Bạch Thiển phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc nói: "Tuy rằng khi ta còn nhỏ, ông chưa từng đi tìm ta. Nhưng mà trên đời này ta cũng chỉ có một mình ông là người thân!"
Tần Thư Dao vội vàng nâng Bạch Thiển dậy, lúc này trong lòng nàng rất rối loạn, lời Bạch Thiển nói vừa rồi, tuy nàng không tin, nhưng trong lòng vẫn rối loạn không thôi. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng cũng hiểu bản thân có tình ý với Mộ Thiếu Dục.
Nàng nghĩ có lẽ Mộ Thiếu Dục cũng có chút thích bản thân, nhưng mà không sâu đậm như Bạch Thiển nói. Cho dù mình có tình cảm với Mộ Thiếu Dục, nhưng cũng chỉ có thiện cảm nhàn nhạt mà thôi.
"Ngươi đứng lên trước. Việc này chờ sau khi hắn trở về, ta sẽ nói với hắn. Chỉ là ta không thể cam đoan hắn sẽ nghe lời ta!"
Tần Thư Dao biết tâm tư Bạch Thiển đơn giản, cho nên nàng thấy như thế, cũng lập tức gật đầu đồng ý.
/297
|