Tần Thư Dao trầm tư một lát, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Tuy rằng ta không nghĩ sẽ gây chuyện, nhưng người nọ vậy mà có thể chuẩn xác không có lầm giao tờ giấy cho ta. Nói rõ là đã sớm gặp qua ta, nói không chừng người này ta cũng quen biết. Thấp thỏm lo âu như vậy, sao không đi thử xem, đến cùng là người phương nào, lại vì sao phải làm như thế!"diễnđàn✪lê✪quýđôn
"Nhưng mà, tiểu thư..."
Tần Thư Dao phất phất tay, nói: "Không cần nói nữa, quyết định như vậy. Ngươi lại đi chuẩn bị cho ta một bộ áo choàng, màu sắc đừng quá nổi bật, màu sắc đơn thuần một chút là được!"
Tĩnh Nguyệt hơi gật đầu.
Kế tiếp Tần Thư Dao đặc biệt đi chỗ của Tần lão phu nhân, lấy cớ bảo ngày mai muốn đi cửa hàng một chuyến.
Dù sao đã qua hết năm, cửa hàng cũng muốn khai trương rồi. Cho nên Tần lão phu nhân không có hoài nghi, chỉ dặn dò nàng vài câu.
Ngày hôm sau, Tần Thư Dao mặc một thân y phục mà sắc đơn thuần, trên đầu cũng không mang trang sức hoa lệ gì, sau đó mang theo Tĩnh Nguyệt một mình ra khỏi phủ.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn
Sau khi đến Cẩm Tú Các, Tần Thư Dao đi vào ngồi một lát, sau đó lại để xa phu ở đằng kia chờ trước, hai người nàng và Tĩnh Nguyệt đi dạo trên đường.
Vừa qua mới hết năm, trên phố người không nhiều lắm, hơn nữa từ ngày Hoàng thượng bị đâm, bây giờ còn có không ít quan binh đang điều tra ở trong thành, cho nên rất nhiều người cũng không dám ra khỏi cửa.
Tần Thư Dao càng đi càng lệch, sau khi đến miếu đổ nát ở thành Nam, mới dừng bước lại, sau đó cùng với Tinh Nguyệt trốn trong một bụi cỏ dại ở một bên, đợi nửa ngày, trong ngôi miếu đổ nát vẫn không có ai xuất hiện như trước.
Tần Thư Dao thấy canh giờ đã qua rất lâu, cũng không có người đến, cũng không nghĩ sẽ lại chờ, mang theo Tĩnh Nguyệt cùng vào miếu đổ nát, lại ở cửa kêu vài tiếng, vẫn không có ai đáp lại như trước.
Tần Thư Dao để đống đồ vật đang cầm trong tay vào trong miếu, sau đó lại ở bên trong miếu đổ nát đi loanh quanh vài vòng, thẳng đến khi xác định không có người xuất hiện, mới ra khỏi miếu đổ nát.
Đợi sau khi đi tới trong thành, Tần Thư Dao mới phát hiện lòng bàn tay mình đều là mồ hôi, người nọ có lẽ luôn ở chỗ tối theo dõi nàng, bằng không vì sao từ đầu đến cuối vẫn không có xuất hiện.
"Tiểu thư, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Vẻ mặt Tĩnh Nguyệt lo lắng.
Tần Thư Dao khẽ thở ra một hơi, lạnh lùng nói: "Chuyện này nên dừng lại ở đây, không được nói với bất kỳ kẻ nào. Cũng không cần lại truy xét!"
Đến khi tới miếu đổ nát, nàng mới bắt đầu hối hận, bản thân không nên nhiều chuyện ra ngoài, nên trốn ở trong nhà, chuyện gì cũng không làm, chẳng lẽ người nọ còn có thể chạy đến Tần phủ ám sát nàng.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn
Nhưng mà Tần Thư Dao lại cảm thấy việc này khẳng định có liên quan đến hoàng gia, coi như mình mặc kệ, người nọ cũng chắc chắn nghĩ ra biện pháp khác.
Bên trong cửa miếu đổ nát, một người nam tử mặc trường bào cầm một bao đồ vật kia, khóe miệng lộ ra một chút cười yếu ớt, sau đó lại mở bao đồ kia ra, quả nhiên bên trong nhiều hơn một tờ giấy, nam tử kia chỉ mở tờ giấy ra nhìn thoáng qua, sau đó nắm trong tay dùng sức vo lại, lại triển khai lực thì đã đều thành phấn.
Tần Thư Dao không có nói thật với Tĩnh Nguyệt, người nọ trừ bỏ muốn một ít y phục cùng với một quyển sách, còn có một tờ giấy, cuốn sách kia tìm cực kỳ dễ, chủ yếu là tờ giấy kia, trên mặt viết gì đó, nàng cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cái, không phải không muốn nhìn, mà là không dám nhìn, bởi vì nàng loáng thoáng cảm thấy chuyện này có liên quan đến hoàng gia. Nếu biết quá nhiều chuyện bí mật, không đảm bảo sẽ không bị diệt khẩu.
Lại qua hai ngày, liền nghe nói thích khách ám sát Hoàng thượng ngày đó đã bắt được, hơn nữa bị giết chết ngay tại chỗ.
Từ sau ngày đó, Hoàng thượng càng thêm coi trọng Mộ Thành Hi, trừ bỏ thưởng không ít này nọ cho hắn ở mặt ngoài, hơn nữa để cho hắn đi Hộ bộ nhậm chức, để hắn quản lý Hộ bộ cho thật tốt.
Đây chính là một công việc béo bở!
Sau khi Tứ hoàng tử Mộ Tử Liệt biết ghen tị không thôi, lại cũng cầu Hoàng hậu, để Hoàng thượng cho hắn một chức quan, về sau cũng có thể phụ tá Hoàng thượng.
Lý do này tốt lắm, Hoàng thượng lại không cảm thấy phản cảm, cho nên đã để cho hắn đi Hình bộ nhậm chức trước.
Mộ Tử Liệt ngồi trên vị trí Hình bộ, Hàn Thế Quân cũng lập tức bị điều đến Hình bộ, từ Tòng lục phẩm lên tới Chính lục phẩm, tuy rằng lên cấp không tính là lớn, nhưng mà tối thiểu cũng là thăng một cấp.
Tuổi của Hàn Thế Quân cũng không lớn, Hàn tam lão gia muốn Từ thị nhanh chóng tìm cho Hàn Thế Quân một mối hôn sự tốt, tốt nhất là gia thế không tệ, như vậy cũng có thể giúp Hàn Thế Quân một tay.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Tuy rằng Từ thị không đồng ý, nhưng vẫn là mượn danh nghĩa, bố trị một yến hội, mời phu nhân và quý nữ trong kinh thành đến trong nhà chơi một chút.
Thực ra loại chuyện này mọi người đều biết được, đơn giản chính là nhìn xem nữ nhi nhà ai tốt.
Tự nhiên cũng không thiếu sót Tần gia, cũng bị Từ thị mời đến trong phủ làm khách.
Tần Thư Dao cũng không cự tuyệt, chính là bảo Tần Khả Cầm đừng biểu hiện quá xuất chúng.
Tuy rằng Tiết Nhã không bị giam cầm, nhưng mà dù sao nàng ta cũng đã hứa hôn với Hàn Thế Quân, cho nên cũng hẳn là tránh tị hiềm. Ngô thị cũng không mang theo nàng ta, chỉ mang theo ba tỷ muội Tần gia.
Bắt đầu từ cuối năm trước, Hàn Thế Quân chính là nhân vật phong vân trong kinh thành, sự tích phong lưu ngày trước của hắn cũng bị người ta nói thành một chuyện bình thường, vẫn không ảnh hưởng gì tới hắn.
Từ thị vốn đã không đồng ý tìm cho Hàn Thế Quân một mối hôn sự có gia thế bối cảnh đều tốt, chỉ là vì Hàn tam lão gia đặc biệt phân phó. Dứt khoát đều mời phu nhân và quý nữ thượng đẳng ở trong kinh thành đến.
Cho dù nhà bọn họ gia thế hiển hách, hiện tại Hàn Thế Quân là người tâm phúc trước mặt Tứ hoàng tử, bọn họ cũng sẽ không nhìn trúng một con nối dòng thứ xuất.
Lần này ngay cả người Trịnh gia cũng đều đến, Tần Tuyết Như bởi vì chuyện lần trước ở phủ công chúa, ước gì nói ra cho mọi người biết lần trước là lang băm chẩn nhầm bệnh.
Cho nên đều ở cùng một đám cô nương kết bè kết đảng thành đàn nói chuyện phiếm, chỉ nói đúng là thái y kia không biết, còn chẩn nhầm bệnh cho nàng ta.
Không ít người trong đó thấy được bộ dạng ngày đó của Tần Tuyết Như, trong lòng vẫn nghi hoặc như trước không thôi.
Một mình Tần Thư Dao lẳng lặng đứng ở dưới một gốc cây hoa Ngọc Lan, nhìn Tần Tuyết Như không ngừng giải thích, nhưng trông vẻ có vài người không tin tưởng.
Nàng nhớ tới kiếp trước, bọn họ thiếu chút nữa hủy trong sạch của nàng, nàng cũng từng như vậy. Kiếp này, nàng sẽ không yếu đuối vô năng như kiếp trước, nàng ngẩng đầu, lại nhìn về phía bên kia, lại vừa vặn đối diện với hai người Hàn Thế Quân.
Nàng cười đi đến trước mặt Hàn Thế Quân, hơi cúi người thi lễ với hắn: "Ngụy Tử đâu? Cũng đã lâu rồi ta chưa thấy, ngươi cho nàng ra đây để ta gặp mặt. Tốt xấu gì chúng tôi cũng là chủ tớ một thời gian."
Lúc này cách đó không xa Trịnh Anh Anh cũng nghe được, cũng lớn tiếng nói: "Đúng vậy, Hàn công tử. Ngươi muốn nha hoàn của người ta, sao lại không mang nha hoàn kia ra đây, để Tần tỷ tỷ nhìn một chút nhỉ!"
Chuyện ngày đó Trịnh Anh Anh cũng thấy rõ ràng, huống chi hiện tại Hàn Thế Quân và Tứ hoàng tử đi rất gần, cho nên Trịnh Anh Anh tuyệt không thích người này.
Hàn Thế Quân không hề định cho Ngụy Tử xuất hiện ở trước mặt mọi người, nghe được Trịnh Anh Anh cố ý làm khó dễ, Hàn Thế Quân tao nhã nói: "Vốn quả thật nên để cho nàng ra đây nhìn chủ cũ, nhưng mà hai ngày này đúng lúc nàng sinh bệnh, thật sự không thể ra đây gặp người!"
Sinh bệnh? Sợ là không đơn giản như vậy! Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, đến cùng Ngụy Tử biến thành cái dạng gì trong lòng Tần Thư Dao rất rõ ràng.
"Nhưng mà, tiểu thư..."
Tần Thư Dao phất phất tay, nói: "Không cần nói nữa, quyết định như vậy. Ngươi lại đi chuẩn bị cho ta một bộ áo choàng, màu sắc đừng quá nổi bật, màu sắc đơn thuần một chút là được!"
Tĩnh Nguyệt hơi gật đầu.
Kế tiếp Tần Thư Dao đặc biệt đi chỗ của Tần lão phu nhân, lấy cớ bảo ngày mai muốn đi cửa hàng một chuyến.
Dù sao đã qua hết năm, cửa hàng cũng muốn khai trương rồi. Cho nên Tần lão phu nhân không có hoài nghi, chỉ dặn dò nàng vài câu.
Ngày hôm sau, Tần Thư Dao mặc một thân y phục mà sắc đơn thuần, trên đầu cũng không mang trang sức hoa lệ gì, sau đó mang theo Tĩnh Nguyệt một mình ra khỏi phủ.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn
Sau khi đến Cẩm Tú Các, Tần Thư Dao đi vào ngồi một lát, sau đó lại để xa phu ở đằng kia chờ trước, hai người nàng và Tĩnh Nguyệt đi dạo trên đường.
Vừa qua mới hết năm, trên phố người không nhiều lắm, hơn nữa từ ngày Hoàng thượng bị đâm, bây giờ còn có không ít quan binh đang điều tra ở trong thành, cho nên rất nhiều người cũng không dám ra khỏi cửa.
Tần Thư Dao càng đi càng lệch, sau khi đến miếu đổ nát ở thành Nam, mới dừng bước lại, sau đó cùng với Tinh Nguyệt trốn trong một bụi cỏ dại ở một bên, đợi nửa ngày, trong ngôi miếu đổ nát vẫn không có ai xuất hiện như trước.
Tần Thư Dao thấy canh giờ đã qua rất lâu, cũng không có người đến, cũng không nghĩ sẽ lại chờ, mang theo Tĩnh Nguyệt cùng vào miếu đổ nát, lại ở cửa kêu vài tiếng, vẫn không có ai đáp lại như trước.
Tần Thư Dao để đống đồ vật đang cầm trong tay vào trong miếu, sau đó lại ở bên trong miếu đổ nát đi loanh quanh vài vòng, thẳng đến khi xác định không có người xuất hiện, mới ra khỏi miếu đổ nát.
Đợi sau khi đi tới trong thành, Tần Thư Dao mới phát hiện lòng bàn tay mình đều là mồ hôi, người nọ có lẽ luôn ở chỗ tối theo dõi nàng, bằng không vì sao từ đầu đến cuối vẫn không có xuất hiện.
"Tiểu thư, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Vẻ mặt Tĩnh Nguyệt lo lắng.
Tần Thư Dao khẽ thở ra một hơi, lạnh lùng nói: "Chuyện này nên dừng lại ở đây, không được nói với bất kỳ kẻ nào. Cũng không cần lại truy xét!"
Đến khi tới miếu đổ nát, nàng mới bắt đầu hối hận, bản thân không nên nhiều chuyện ra ngoài, nên trốn ở trong nhà, chuyện gì cũng không làm, chẳng lẽ người nọ còn có thể chạy đến Tần phủ ám sát nàng.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn
Nhưng mà Tần Thư Dao lại cảm thấy việc này khẳng định có liên quan đến hoàng gia, coi như mình mặc kệ, người nọ cũng chắc chắn nghĩ ra biện pháp khác.
Bên trong cửa miếu đổ nát, một người nam tử mặc trường bào cầm một bao đồ vật kia, khóe miệng lộ ra một chút cười yếu ớt, sau đó lại mở bao đồ kia ra, quả nhiên bên trong nhiều hơn một tờ giấy, nam tử kia chỉ mở tờ giấy ra nhìn thoáng qua, sau đó nắm trong tay dùng sức vo lại, lại triển khai lực thì đã đều thành phấn.
Tần Thư Dao không có nói thật với Tĩnh Nguyệt, người nọ trừ bỏ muốn một ít y phục cùng với một quyển sách, còn có một tờ giấy, cuốn sách kia tìm cực kỳ dễ, chủ yếu là tờ giấy kia, trên mặt viết gì đó, nàng cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cái, không phải không muốn nhìn, mà là không dám nhìn, bởi vì nàng loáng thoáng cảm thấy chuyện này có liên quan đến hoàng gia. Nếu biết quá nhiều chuyện bí mật, không đảm bảo sẽ không bị diệt khẩu.
Lại qua hai ngày, liền nghe nói thích khách ám sát Hoàng thượng ngày đó đã bắt được, hơn nữa bị giết chết ngay tại chỗ.
Từ sau ngày đó, Hoàng thượng càng thêm coi trọng Mộ Thành Hi, trừ bỏ thưởng không ít này nọ cho hắn ở mặt ngoài, hơn nữa để cho hắn đi Hộ bộ nhậm chức, để hắn quản lý Hộ bộ cho thật tốt.
Đây chính là một công việc béo bở!
Sau khi Tứ hoàng tử Mộ Tử Liệt biết ghen tị không thôi, lại cũng cầu Hoàng hậu, để Hoàng thượng cho hắn một chức quan, về sau cũng có thể phụ tá Hoàng thượng.
Lý do này tốt lắm, Hoàng thượng lại không cảm thấy phản cảm, cho nên đã để cho hắn đi Hình bộ nhậm chức trước.
Mộ Tử Liệt ngồi trên vị trí Hình bộ, Hàn Thế Quân cũng lập tức bị điều đến Hình bộ, từ Tòng lục phẩm lên tới Chính lục phẩm, tuy rằng lên cấp không tính là lớn, nhưng mà tối thiểu cũng là thăng một cấp.
Tuổi của Hàn Thế Quân cũng không lớn, Hàn tam lão gia muốn Từ thị nhanh chóng tìm cho Hàn Thế Quân một mối hôn sự tốt, tốt nhất là gia thế không tệ, như vậy cũng có thể giúp Hàn Thế Quân một tay.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Tuy rằng Từ thị không đồng ý, nhưng vẫn là mượn danh nghĩa, bố trị một yến hội, mời phu nhân và quý nữ trong kinh thành đến trong nhà chơi một chút.
Thực ra loại chuyện này mọi người đều biết được, đơn giản chính là nhìn xem nữ nhi nhà ai tốt.
Tự nhiên cũng không thiếu sót Tần gia, cũng bị Từ thị mời đến trong phủ làm khách.
Tần Thư Dao cũng không cự tuyệt, chính là bảo Tần Khả Cầm đừng biểu hiện quá xuất chúng.
Tuy rằng Tiết Nhã không bị giam cầm, nhưng mà dù sao nàng ta cũng đã hứa hôn với Hàn Thế Quân, cho nên cũng hẳn là tránh tị hiềm. Ngô thị cũng không mang theo nàng ta, chỉ mang theo ba tỷ muội Tần gia.
Bắt đầu từ cuối năm trước, Hàn Thế Quân chính là nhân vật phong vân trong kinh thành, sự tích phong lưu ngày trước của hắn cũng bị người ta nói thành một chuyện bình thường, vẫn không ảnh hưởng gì tới hắn.
Từ thị vốn đã không đồng ý tìm cho Hàn Thế Quân một mối hôn sự có gia thế bối cảnh đều tốt, chỉ là vì Hàn tam lão gia đặc biệt phân phó. Dứt khoát đều mời phu nhân và quý nữ thượng đẳng ở trong kinh thành đến.
Cho dù nhà bọn họ gia thế hiển hách, hiện tại Hàn Thế Quân là người tâm phúc trước mặt Tứ hoàng tử, bọn họ cũng sẽ không nhìn trúng một con nối dòng thứ xuất.
Lần này ngay cả người Trịnh gia cũng đều đến, Tần Tuyết Như bởi vì chuyện lần trước ở phủ công chúa, ước gì nói ra cho mọi người biết lần trước là lang băm chẩn nhầm bệnh.
Cho nên đều ở cùng một đám cô nương kết bè kết đảng thành đàn nói chuyện phiếm, chỉ nói đúng là thái y kia không biết, còn chẩn nhầm bệnh cho nàng ta.
Không ít người trong đó thấy được bộ dạng ngày đó của Tần Tuyết Như, trong lòng vẫn nghi hoặc như trước không thôi.
Một mình Tần Thư Dao lẳng lặng đứng ở dưới một gốc cây hoa Ngọc Lan, nhìn Tần Tuyết Như không ngừng giải thích, nhưng trông vẻ có vài người không tin tưởng.
Nàng nhớ tới kiếp trước, bọn họ thiếu chút nữa hủy trong sạch của nàng, nàng cũng từng như vậy. Kiếp này, nàng sẽ không yếu đuối vô năng như kiếp trước, nàng ngẩng đầu, lại nhìn về phía bên kia, lại vừa vặn đối diện với hai người Hàn Thế Quân.
Nàng cười đi đến trước mặt Hàn Thế Quân, hơi cúi người thi lễ với hắn: "Ngụy Tử đâu? Cũng đã lâu rồi ta chưa thấy, ngươi cho nàng ra đây để ta gặp mặt. Tốt xấu gì chúng tôi cũng là chủ tớ một thời gian."
Lúc này cách đó không xa Trịnh Anh Anh cũng nghe được, cũng lớn tiếng nói: "Đúng vậy, Hàn công tử. Ngươi muốn nha hoàn của người ta, sao lại không mang nha hoàn kia ra đây, để Tần tỷ tỷ nhìn một chút nhỉ!"
Chuyện ngày đó Trịnh Anh Anh cũng thấy rõ ràng, huống chi hiện tại Hàn Thế Quân và Tứ hoàng tử đi rất gần, cho nên Trịnh Anh Anh tuyệt không thích người này.
Hàn Thế Quân không hề định cho Ngụy Tử xuất hiện ở trước mặt mọi người, nghe được Trịnh Anh Anh cố ý làm khó dễ, Hàn Thế Quân tao nhã nói: "Vốn quả thật nên để cho nàng ra đây nhìn chủ cũ, nhưng mà hai ngày này đúng lúc nàng sinh bệnh, thật sự không thể ra đây gặp người!"
Sinh bệnh? Sợ là không đơn giản như vậy! Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, đến cùng Ngụy Tử biến thành cái dạng gì trong lòng Tần Thư Dao rất rõ ràng.
/297
|