Tần Thư Dao đi từ phía sau cây ra, nhìn Phương Văn Thanh chỉ ngọn cây kia, khóe miệng nâng lên một chút cười yếu ớt, sau đó gật đầu: "Không thành vấn đề!"
Gã sai vặt bên người Phương Văn Thanh cũng đã sớm đi lấy cung tiễn, Trịnh Anh Anh lại luôn lo lắng, có chút hối hận vừa rồi không nên lên tiếng nhục nhã Phương Văn Thanh. Nàng lôi kéo ống tay áo của Tần Thư Dao, nhỏ giọng nói: "Tỷ thật sự có thể làm được?"
Tần Thư Dao gật đầu cười trấn an Trịnh Anh Anh.
Tĩnh Nguyệt tương đối cơ trí, vụng trộm trốn ra ở một con đường nhỏ khác.
Lúc này gã sai vặt cũng đã cầm cung tiễn trở lại, Phương Văn Thanh khinh thường nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, nói: "Ngươi trước hay ta trước?"
Tần Thư Dao khẽ cười nói: "Ngươi trước đi, dù sao chuyện này đối với ta mà nói cũng không khó!"
Phương Văn Thanh thấy vẻ mặt trào phúng của Tần Thư Dao, trong lòng vừa tức vừa giận, hừ lạnh một tiếng, cầm lấy cung tiễn lập tức bắn tới tổ chim trên cây. Tên bay đi rất nhanh, nhưng mà lại chỉ đụng phải tổ chim, không bắn tổ chim rớt xuống!
"Lợi hại không! Ta ngược lại thật muốn nhìn ngươi có thể bắn chuẩn giống như ta hay không!"
Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng, nhận lấy cung tiễn, nhắm vào tổ chim trên cây, dùng sức bắn ra ngoài, vừa vặn bắn đúng chính giữa tổ chim, hơn nữa còn làm tổ chim rơi xuống.
Sắc mặt Phương Văn Thanh lập tức trở nên khó coi vạn phần, cau mày vẻ mặt không vui.
Tần Thư Dao đắc ý cười nói: "Thế nào? Có thể để chúng ta đi rồi chứ!"
Trịnh Anh Anh đứng ở một bên, lập tức nhảy lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Tần tỷ tỷ, hóa ra tỷ bắn tên lại lợi hại như vậy, lần sau tỷ phải dạy muội!"
Phương Văn Thanh chỉ cảm thấy thể diện không còn nữa, khuôn mặt hắn trầm xuống lạnh lùng nói: "Không thể đi! Còn chưa có so xong!"
Trịnh Anh Anh nghe xong lập tức hô lớn: "Này, ngươi có phải là nam nhân không, vừa rồi rõ ràng là chính ngươi nói bắn trúng tổ chim là để chúng ta đi, vừa rồi mũi tên ngươi bắn trúng tổ chim, nhưng Tần tỷ tỷ lại bắn tổ chim rơi xuống!"
"Ta nói còn chưa xong là chưa có xong, các ngươi cũng đừng nghĩ là chạy được!"
Tần Thư Dao nhíu đầu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi còn muốn so cái gì nữa?"
"Chuyện vừa rồi không tính, muốn so tiễn pháp thì theo ta đi ra bên ngoài!"
Tần Thư Dao mới không ngốc mà thật sự đi theo Phương Văn Thanh đi ra ngoài, nơi này vẫn là phủ Vinh Quốc, Phương Văn Thanh còn có thể thu liễm một ít, nếu thật sự đi vùng hoang vu dã ngoại cùng với hắn, đến lúc đó bị một mũi tên của hắn bắn chết là rất có khả năng.
Chỉ là hiện tại cũng không thể chọc giận Phương Văn Thanh, tiểu tử này vừa thấy là đã biết trong ngày thường bị làm hư, trở nên vô pháp vô thiên kiêu ngạo ương ngạnh, không sợ trời không sợ đất.
Tuy rằng Tần gia cũng là nhà quan lại, nhưng mà phủ Vinh Quốc lại xuất ra hai người Hoàng hậu, nếu bọn họ thật sự xảy ra chuyện, sợ là Vinh Quốc Công sẽ giúp vội vàng che giấu.
"Đi ra ngoài? Chúng ta một cô nương gia, làm sao có thể đi theo ngươi cùng ra khỏi phủ. Hơn nữa, hôm nay chúng ta cũng chỉ làm khách ở trong này, cho nên mới sẽ trùng hợp gặp được ngươi. Hiện tại yến hội cũng đã trôi qua lâu rồi, nếu ngươi lại không để cho chúng ta đi, đợi lát nữa cũng sẽ có người tới tìm chúng ta!"
Phương Văn Thanh nghe vậy nhíu đầu mày, Tần Thư Dao nói quả thật có khả năng, chỉ là hắn không cam lòng bại bởi tiểu cô nương trước mắt này, tài bắn ná của bản thân trong ngày thường rất cao, muốn bắn đến nơi nào là có thể bắn đến. Cho dù là tài bắn cung cũng không tệ, nhưng mà hôm nay lại cố tình bại bởi một tiểu nha đầu nằm trong tay. Làm sao hắn có thể nuốt nổi cơn giận này.
"Không được, hôm nay ngươi không theo ta đi ra ngoài, ta sẽ không để ngươi ra khỏi phủ!" Nói xong tay lại cầm lấy cung, muốn bắn về phía Tần Thư Dao.
Trịnh Anh Anh dậm chân tức giận mắng vài câu, sau đó lôi kéo Tần Thư Dao chạy nhanh lại trốn sau cây đại thụ.
Tĩnh Nguyệt mang theo Tần lão phu nhân và Phương đại phu nhân Mạnh thị cùng đi tới đây, vừa vặn nhìn thấy Phương Văn Thanh cầm cung đuổi theo bắn các nàng.
Phương Văn Thanh là nhi tử nhỏ nhất của Mạnh thị, từ nhỏ đã được sủng ái vạn phần, sau khi lớn lên tính tình cũng trở nên thô bạo và ương ngạnh. Trong ngày thường ở bên ngoài gây chuyện, Mạnh thị đều sẽ ra mặt hỗ trợ che giấu.
Nhưng mà không nghĩ tới Phương Văn Thanh lại càng ngày càng hồ nháo, hôm nay là thọ yến của Vinh Quốc phu nhân, hắn lại cầm cung, đuổi đánh khách nhân.
Hai vị cô nương này một người từ Trịnh gia, một người từ Tần gia, cũng không phải hù dọa là xong. Nếu việc này truyền ra ngoài, cho dù Mạnh thị muốn hỗ trợ che giấu, sợ cũng che giấu không được.
"Thanh Nhi, con dừng tay cho ta!" Mạnh thị giận quát một tiếng.
Lúc này Phương Văn Thanh mới phát hiện Mạnh thị đã đứng sau lưng hắn, hắn buông cung xuống, vẻ mặt không vui, chỉ vào Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh phía sau đại thụ nói: "Hai người bọn họ kết hợp lại khi dễ con!"
Mạnh thị nghe vậy vừa tức vừa giận, hai vị cô nương kia khi dễ hắn thế nào được, huống chi bọn họ lại là khách.
Tần lão phu nhân đã lâu chưa đến phủ Vinh Quốc, không nghĩ tới con nối dòng của phủ Vinh Quốc lại được dạy thành bộ dạng này, lúc trước còn muốn để Tần Thư Dao hoặc là Tần Khả Cầm gả vào phủ Vinh Quốc, hiện tại nhìn thấy Phương Văn Thanh này không phân rõ phải trái, cũng lập tức bỏ đi ý niệm này.
Từ phía sau cây đại thu, Tần Thư Dao vội vàng lôi kéo Trịnh Anh Anh chạy tới, trốn sau lưng Tần lão phu nhân, mới cúi người thi lễ với Mạnh thị, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi chúng cháu đi ngang qua chỗ này, không nghĩ tới lệnh lang lại dùng ná bắn chúng cháu. Anh Anh chỉ nói hai câu, lệnh lang đã lập tức đuổi theo chúng cháu. Không chịu để cho chúng cháu đi!"
Mạnh thị càng nghe càng tức giận, chỉ cảm thấy trên mặt không có ánh sáng, mặt trầm xuống nói với gã sai vặt một bên: "Còn không chạy nhanh mang chủ tử ngươi trở về, cũng không khuyên nhủ được chủ tử ngươi, đợi lát nữa sẽ lột da của ngươi!"
Gã sai vặt kia sợ tới mức chân đều mềm nhũn, hai chân đều run rẩy, run rẩy nói với Phương Văn Thanh: "Thiếu gia, chúng ta vẫn nên đi về trước thôi!"
Làm sao Phương Văn Thanh chịu được cơn tức này, dùng sức đẩy gã sai vặt ngăn cản ở trước mặt ra, sau đó cầm lấy cung nhắm bắn về phía Tần Thư Dao, may mắn Tần Thư Dao trốn tránh kịp thời, cũng không bị bắn trúng.
Sắc mặt Mạnh thị lúc xanh lúc trắng, tiến lên giơ tay đáng Phương Văn Thanh một bặt tai vang dội, trách mắng, nói: "Đồ nghịch tử này, còn không cút xuống cho ta!"
Từ nhỏ đến lớn Phương Văn Thanh vẫn chưa từng bị đánh qua, hắn đứng tại chỗ sững sờ sờ gò má của mình, sau đó hung dữ trừng mắt Tần Thư Dao, lại phất tay áo rời đi.
Đợi sau khi Phương Văn Thanh đi rồi, Mạnh thị mới lộ ra tươi cười xin lỗi: "Thật sự là xin lỗi, đứa nhỏ này trong ngày thường bị ta làm hư, cho nên mới sẽ như vậy. Các ngươi cũng đừng để ở trong lòng!"
Tần lão phu nhân cũng đã sớm sớm thu lại bất mãn, cười lắc đầu nói: "Người trẻ tuổi thôi, đều hoạt bát hiếu động như vậy!"
Câu nói đầu tiên đã hóa giải xấu hổ cho Mạnh thị.
Phủ Vinh Quốc liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tần lão phu nhân cũng không có suy nghĩ lưu lại, mang theo ba tỷ muội Tần gia trở về Tần phủ.
Trịnh Anh Anh lưu luyến không rời, Tần Thư Dao cười nói qua hai ngày nữa sẽ đi Trịnh gia nhìn nàng, nàng mới thả tay.
Thọ yến của Vinh quốc phu nhân qua được hai ngày, liền truyền ra tin tức, ngày ấy nữ tử rơi vào trong hồ là đích nữ của Hộ bộ thượng thư Tô Nhã Hạm, nghe nói ngày ấy Tô Nhã Hạm thiếu một chút nữa bị Mộ Tử Liệt xâm phạm, cho nên mới trong giận dữ nhảy xuống trong hồ.
Chuyện này là thật hay giả không có mấy người biết, nhưng mà sau khi Hoàng thượng biết chuyện này, mặt rồng giận dữ, giam giữ Mộ Tử Liệt ở trong cung, sau đó thu hồi quyền lực trong tay hắn.
Trên phố còn lưu truyền, từ khi Mộ Tử Liệt quản lý Hình bộ, cũng đã theo dõi nữ nhi Tô Nhã Hạm của Hình bộ thượng thư, thường xuyên vào Tô gia, vì chỉ muốn thấy Tô Nhã Hạm một lần, nhưng mà Tô Nhã Hạm luôn quy củ, chưa từng làm qua việc gì vượt rào, đối với ám chỉ của Mộ Tử Liệt cũng hoàn toàn không để ý.
Gã sai vặt bên người Phương Văn Thanh cũng đã sớm đi lấy cung tiễn, Trịnh Anh Anh lại luôn lo lắng, có chút hối hận vừa rồi không nên lên tiếng nhục nhã Phương Văn Thanh. Nàng lôi kéo ống tay áo của Tần Thư Dao, nhỏ giọng nói: "Tỷ thật sự có thể làm được?"
Tần Thư Dao gật đầu cười trấn an Trịnh Anh Anh.
Tĩnh Nguyệt tương đối cơ trí, vụng trộm trốn ra ở một con đường nhỏ khác.
Lúc này gã sai vặt cũng đã cầm cung tiễn trở lại, Phương Văn Thanh khinh thường nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, nói: "Ngươi trước hay ta trước?"
Tần Thư Dao khẽ cười nói: "Ngươi trước đi, dù sao chuyện này đối với ta mà nói cũng không khó!"
Phương Văn Thanh thấy vẻ mặt trào phúng của Tần Thư Dao, trong lòng vừa tức vừa giận, hừ lạnh một tiếng, cầm lấy cung tiễn lập tức bắn tới tổ chim trên cây. Tên bay đi rất nhanh, nhưng mà lại chỉ đụng phải tổ chim, không bắn tổ chim rớt xuống!
"Lợi hại không! Ta ngược lại thật muốn nhìn ngươi có thể bắn chuẩn giống như ta hay không!"
Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng, nhận lấy cung tiễn, nhắm vào tổ chim trên cây, dùng sức bắn ra ngoài, vừa vặn bắn đúng chính giữa tổ chim, hơn nữa còn làm tổ chim rơi xuống.
Sắc mặt Phương Văn Thanh lập tức trở nên khó coi vạn phần, cau mày vẻ mặt không vui.
Tần Thư Dao đắc ý cười nói: "Thế nào? Có thể để chúng ta đi rồi chứ!"
Trịnh Anh Anh đứng ở một bên, lập tức nhảy lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Tần tỷ tỷ, hóa ra tỷ bắn tên lại lợi hại như vậy, lần sau tỷ phải dạy muội!"
Phương Văn Thanh chỉ cảm thấy thể diện không còn nữa, khuôn mặt hắn trầm xuống lạnh lùng nói: "Không thể đi! Còn chưa có so xong!"
Trịnh Anh Anh nghe xong lập tức hô lớn: "Này, ngươi có phải là nam nhân không, vừa rồi rõ ràng là chính ngươi nói bắn trúng tổ chim là để chúng ta đi, vừa rồi mũi tên ngươi bắn trúng tổ chim, nhưng Tần tỷ tỷ lại bắn tổ chim rơi xuống!"
"Ta nói còn chưa xong là chưa có xong, các ngươi cũng đừng nghĩ là chạy được!"
Tần Thư Dao nhíu đầu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi còn muốn so cái gì nữa?"
"Chuyện vừa rồi không tính, muốn so tiễn pháp thì theo ta đi ra bên ngoài!"
Tần Thư Dao mới không ngốc mà thật sự đi theo Phương Văn Thanh đi ra ngoài, nơi này vẫn là phủ Vinh Quốc, Phương Văn Thanh còn có thể thu liễm một ít, nếu thật sự đi vùng hoang vu dã ngoại cùng với hắn, đến lúc đó bị một mũi tên của hắn bắn chết là rất có khả năng.
Chỉ là hiện tại cũng không thể chọc giận Phương Văn Thanh, tiểu tử này vừa thấy là đã biết trong ngày thường bị làm hư, trở nên vô pháp vô thiên kiêu ngạo ương ngạnh, không sợ trời không sợ đất.
Tuy rằng Tần gia cũng là nhà quan lại, nhưng mà phủ Vinh Quốc lại xuất ra hai người Hoàng hậu, nếu bọn họ thật sự xảy ra chuyện, sợ là Vinh Quốc Công sẽ giúp vội vàng che giấu.
"Đi ra ngoài? Chúng ta một cô nương gia, làm sao có thể đi theo ngươi cùng ra khỏi phủ. Hơn nữa, hôm nay chúng ta cũng chỉ làm khách ở trong này, cho nên mới sẽ trùng hợp gặp được ngươi. Hiện tại yến hội cũng đã trôi qua lâu rồi, nếu ngươi lại không để cho chúng ta đi, đợi lát nữa cũng sẽ có người tới tìm chúng ta!"
Phương Văn Thanh nghe vậy nhíu đầu mày, Tần Thư Dao nói quả thật có khả năng, chỉ là hắn không cam lòng bại bởi tiểu cô nương trước mắt này, tài bắn ná của bản thân trong ngày thường rất cao, muốn bắn đến nơi nào là có thể bắn đến. Cho dù là tài bắn cung cũng không tệ, nhưng mà hôm nay lại cố tình bại bởi một tiểu nha đầu nằm trong tay. Làm sao hắn có thể nuốt nổi cơn giận này.
"Không được, hôm nay ngươi không theo ta đi ra ngoài, ta sẽ không để ngươi ra khỏi phủ!" Nói xong tay lại cầm lấy cung, muốn bắn về phía Tần Thư Dao.
Trịnh Anh Anh dậm chân tức giận mắng vài câu, sau đó lôi kéo Tần Thư Dao chạy nhanh lại trốn sau cây đại thụ.
Tĩnh Nguyệt mang theo Tần lão phu nhân và Phương đại phu nhân Mạnh thị cùng đi tới đây, vừa vặn nhìn thấy Phương Văn Thanh cầm cung đuổi theo bắn các nàng.
Phương Văn Thanh là nhi tử nhỏ nhất của Mạnh thị, từ nhỏ đã được sủng ái vạn phần, sau khi lớn lên tính tình cũng trở nên thô bạo và ương ngạnh. Trong ngày thường ở bên ngoài gây chuyện, Mạnh thị đều sẽ ra mặt hỗ trợ che giấu.
Nhưng mà không nghĩ tới Phương Văn Thanh lại càng ngày càng hồ nháo, hôm nay là thọ yến của Vinh Quốc phu nhân, hắn lại cầm cung, đuổi đánh khách nhân.
Hai vị cô nương này một người từ Trịnh gia, một người từ Tần gia, cũng không phải hù dọa là xong. Nếu việc này truyền ra ngoài, cho dù Mạnh thị muốn hỗ trợ che giấu, sợ cũng che giấu không được.
"Thanh Nhi, con dừng tay cho ta!" Mạnh thị giận quát một tiếng.
Lúc này Phương Văn Thanh mới phát hiện Mạnh thị đã đứng sau lưng hắn, hắn buông cung xuống, vẻ mặt không vui, chỉ vào Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh phía sau đại thụ nói: "Hai người bọn họ kết hợp lại khi dễ con!"
Mạnh thị nghe vậy vừa tức vừa giận, hai vị cô nương kia khi dễ hắn thế nào được, huống chi bọn họ lại là khách.
Tần lão phu nhân đã lâu chưa đến phủ Vinh Quốc, không nghĩ tới con nối dòng của phủ Vinh Quốc lại được dạy thành bộ dạng này, lúc trước còn muốn để Tần Thư Dao hoặc là Tần Khả Cầm gả vào phủ Vinh Quốc, hiện tại nhìn thấy Phương Văn Thanh này không phân rõ phải trái, cũng lập tức bỏ đi ý niệm này.
Từ phía sau cây đại thu, Tần Thư Dao vội vàng lôi kéo Trịnh Anh Anh chạy tới, trốn sau lưng Tần lão phu nhân, mới cúi người thi lễ với Mạnh thị, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi chúng cháu đi ngang qua chỗ này, không nghĩ tới lệnh lang lại dùng ná bắn chúng cháu. Anh Anh chỉ nói hai câu, lệnh lang đã lập tức đuổi theo chúng cháu. Không chịu để cho chúng cháu đi!"
Mạnh thị càng nghe càng tức giận, chỉ cảm thấy trên mặt không có ánh sáng, mặt trầm xuống nói với gã sai vặt một bên: "Còn không chạy nhanh mang chủ tử ngươi trở về, cũng không khuyên nhủ được chủ tử ngươi, đợi lát nữa sẽ lột da của ngươi!"
Gã sai vặt kia sợ tới mức chân đều mềm nhũn, hai chân đều run rẩy, run rẩy nói với Phương Văn Thanh: "Thiếu gia, chúng ta vẫn nên đi về trước thôi!"
Làm sao Phương Văn Thanh chịu được cơn tức này, dùng sức đẩy gã sai vặt ngăn cản ở trước mặt ra, sau đó cầm lấy cung nhắm bắn về phía Tần Thư Dao, may mắn Tần Thư Dao trốn tránh kịp thời, cũng không bị bắn trúng.
Sắc mặt Mạnh thị lúc xanh lúc trắng, tiến lên giơ tay đáng Phương Văn Thanh một bặt tai vang dội, trách mắng, nói: "Đồ nghịch tử này, còn không cút xuống cho ta!"
Từ nhỏ đến lớn Phương Văn Thanh vẫn chưa từng bị đánh qua, hắn đứng tại chỗ sững sờ sờ gò má của mình, sau đó hung dữ trừng mắt Tần Thư Dao, lại phất tay áo rời đi.
Đợi sau khi Phương Văn Thanh đi rồi, Mạnh thị mới lộ ra tươi cười xin lỗi: "Thật sự là xin lỗi, đứa nhỏ này trong ngày thường bị ta làm hư, cho nên mới sẽ như vậy. Các ngươi cũng đừng để ở trong lòng!"
Tần lão phu nhân cũng đã sớm sớm thu lại bất mãn, cười lắc đầu nói: "Người trẻ tuổi thôi, đều hoạt bát hiếu động như vậy!"
Câu nói đầu tiên đã hóa giải xấu hổ cho Mạnh thị.
Phủ Vinh Quốc liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tần lão phu nhân cũng không có suy nghĩ lưu lại, mang theo ba tỷ muội Tần gia trở về Tần phủ.
Trịnh Anh Anh lưu luyến không rời, Tần Thư Dao cười nói qua hai ngày nữa sẽ đi Trịnh gia nhìn nàng, nàng mới thả tay.
Thọ yến của Vinh quốc phu nhân qua được hai ngày, liền truyền ra tin tức, ngày ấy nữ tử rơi vào trong hồ là đích nữ của Hộ bộ thượng thư Tô Nhã Hạm, nghe nói ngày ấy Tô Nhã Hạm thiếu một chút nữa bị Mộ Tử Liệt xâm phạm, cho nên mới trong giận dữ nhảy xuống trong hồ.
Chuyện này là thật hay giả không có mấy người biết, nhưng mà sau khi Hoàng thượng biết chuyện này, mặt rồng giận dữ, giam giữ Mộ Tử Liệt ở trong cung, sau đó thu hồi quyền lực trong tay hắn.
Trên phố còn lưu truyền, từ khi Mộ Tử Liệt quản lý Hình bộ, cũng đã theo dõi nữ nhi Tô Nhã Hạm của Hình bộ thượng thư, thường xuyên vào Tô gia, vì chỉ muốn thấy Tô Nhã Hạm một lần, nhưng mà Tô Nhã Hạm luôn quy củ, chưa từng làm qua việc gì vượt rào, đối với ám chỉ của Mộ Tử Liệt cũng hoàn toàn không để ý.
/297
|