Mộ Thành Hi theo ánh mắt của Mộ Thiếu Dục nhìn lại, cười nói: "Chẳng lẽ huynh xem trọng?"
Nghe vậy Mộ Thiếu Dục thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng: "Tam muội của nàng quá thân thiết với Hoàng huynh, đệ không sợ là kế trong kế?
Mộ Thành Hi vẫn là một dáng vẻ thờ ơ như trước: "Đệ lại không có nhược điểm nào ở trong tay nàng. Nhưng mà huynh, làm sao có thể nhét tờ giấy vào trong tay nàng, huynh không sợ bản thân bại lộ."
Khóe miệng Mộ Thiếu Dục nâng lên một chút cười lạnh: "Ngày ấy bị người phát hiện, vừa vặn gặp phải nàng, cho nên tiện tay nhét tờ giấy vào trong tay nàng. May mắn nàng thức thời, chưa từng tố giác, bằng không tuyệt không thể giữ lại!"
Ngày tết Nguyên tiêu đó quả thật quá mức hung mãnh, Mộ Thiếu Dục thiếu một chút bại lộ thân phận, may mắn Mộ Thành Hi cái khó ló cái khôn, để hắn có thể đào thoát.
"Huynh hành động cũng quá thiếu suy nghĩ, nếu như bị bắt được, hai người huynh và mẫu phi đều bị xử tử!" Mộ Thành Hi thu hồi vẻ tươi cười bất cần đời vừa rồi, trở nên nghiêm túc.
"Nếu không phải bọn họ ép người quá đáng, sao huynh sẽ phản kích như vậy!" Trong đôi mắt phượng của Mộ Thiếu Dục lộ ra một chút sắc bén.
"Hiện tại Tứ ca cũng bị nhốt rồi, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Mộ Thành Hi thấp giọng hỏi.
Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua, đình bát giác cách đó không xa, trong đình vẫn tiếng nói tiếng cười như trước, dường như những phi tần trong hậu cung đều ở chung hòa thuận, chưa từng tranh đấu gì.diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
"Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem Anh Nhi!" Mộ Thiếu Dục không trả lời, mà là khoanh tay lập tức đi về phía Tần Thư Dao.
Hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh đang ngồi xổm bên trong bụi cỏ, cẩn thận hái một ít hoa nhỏ, cỏ nhỏ, hoa cỏ nhỏ này, nàng cũng không biết tên, nhưng mà Tĩnh Nguyệt và Cẩm Thư người bên cạnh Trịnh Anh Anh lại đều nhận biết.
Hai người cười đùa một trận, chính là cảm thấy có chút mỏi mệt, lúc đứng lên muốn đi vào trong đình cách đó không xa nghỉ ngơi một lát, lại vừa vặn nhìn thấy Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi đi về phía này.
Trịnh Anh Anh vừa thấy Mộ Thiếu Dục gò má hơi đỏ ửng, sau đó chạy chậm đến trước mặt Mộ Thiếu Dục: "Tam biểu ca, sao lúc này huynh mới đến vậy." Nói xong lắc lắc rổ trong tay, hai tròng mắt cười như trăng lưỡi liềm: "Huynh nhìn một chút muội hái được rất nhiều hoa."
Mộ Thiếu Dục cưng chiều sờ cái trán của Trịnh Anh Anh, cười nói: "Đừng nghịch ngợm, đã hái được nhiều, vậy đi rửa sạch, sau đó đi chỗ của Hoàng hậu nương nương thôi!"
Trịnh Anh Anh thấy Mộ Thiếu Dục đều luôn lạnh lùng nhàn nhạt, nhịn không được bĩu môi: "Muội mới không muốn đi qua đó sớm như vậy đâu. Từ ngày ấy sau khi muội nói chuyện của Tứ hoàng tử cho Hoàng thượng nghe, Hoàng hậu nương nương đều luôn đối xử không nóng không lạnh với muội."
Nghe vậy Tần Thư Dao có chút hối hận, lúc trước không nên mang Trịnh Anh Anh đi cùng. Tính tình của Trịnh Anh Anh đơn thuần, không hề tâm cơ.
Nàng ngẩng đầu vừa vặn chống lại một đôi mắt phượng của Mộ Thiếu Dục, nàng lập tức cúi đầu thấp xuống, nhưng mà sau đó lại thầm mắng bản thân vài câu.
Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, hắn không có nhiều cảm tình với Tần Thư Dao lắm, nhưng mà ấn tượng cũng không quá xấu. Chỉ có chút không vui ngày đó nàng lôi kéo Trịnh Anh Anh vào chuyện.
Đương nhiên Mộ Thành Hi biết ý nghĩ trong lòng Mộ Thiếu Dục, sự kiện kia là hắn một tay bày ra, Tần Thư Dao lại vẫn là người có tác dụng, cho nên lập tức cười nói với Trịnh Anh Anh: "Muội cũng đừng khổ sở, chuyện Tứ ca làm, mọi người đều biết, Hoàng thượng cũng không phải dựa vào một câu của muội mà định tội."
Tần Thư Dao chỉ cảm thấy ánh mắt của Mộ Thiếu Dục có chút trách cứ, nhưng mà hiện tại nàng cũng không biết nên nói lời an ủi gì. Nàng nâng rổ trong tay lên, lập tức đi về phía đình hóng mát.
Lúc này Mộ Thiếu Dục cũng đi tới, nhẹ giọng nói với Tần Thư Dao một câu.
Sắc mặt Tần Thư Dao hơi có chút kinh ngạc, sau đó lại thoải mái, nhẹ giọng cười nói: "Tam hoàng tử không cần khẩn trương như thế, dân nữ sẽ không hại Anh Nhi!"
Mặt của Mộ Thiếu Dục trầm xuống, hắn nhếch đôi môi không nói nữa. Mà lúc này Trịnh Anh Anh cũng chạy tới, cười nói: "Các ngươi nói nhỏ cái gì vậy!"
Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Mộ Thiếu Dục một cái, sau đó cười nói: "Không có gì, chỉ hỏi trong rổ của ta có hoa cỏ gì, có nhiều hơn muội không!"
Trịnh Anh Anh vừa nghe, vẻ mặt lập tức thả lỏng, nàng cười nói: "Muội không quan trọng, chỉ cần có thể thắng Bát công chúa là được."
Tần Thư Dao cười cười, không nói nữa, đi đến bên trong đình hóng mát, ngồi xuống.
Đình hóng mát này không giống với ngôi đình rất đẹp tinh xảo như vừa nãy, nó rất khác biệt, nhưng cũng được xây dựng công phu. Trịnh Anh Anh lại vẫn lôi kéo Mộ Thiếu Dục nói hoa cỏ trong rổ của nàng.
Tần Thư Dao Nhìn cảnh sắc ở phía xa, lúc này Mộ Thành Hi đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, cười nói: "Cô nương đừng quá để ý. Từ nhỏ Anh Anh cùng lớn lên với huynh ấy, hồi nhỏ còn đã từng cứu huynh ấy một mạng, cho nên huynh ấy mới..."
Tần Thư Dao tự nhiên sẽ không để ý, nàng cũng có thể hiểu rõ cảm nhận của Mộ Thiếu Dục. Ngày đó quả thật nàng muốn dụ dỗ Trịnh Anh Anh cùng đi, cho nên mới kéo nàng vào chuyện.
"Không có việc gì, chỉ là trong biệt viện này cũng không thú vị."
Mộ Thành Hi bỗng nhiên kéo tay Tần Thư Dao, đứng lên: "Trong biệt viện này có đồ chơi chơi rất vui, chính là cô nương cũng chưa từng chơi qua. Đi, bây giờ ta lập tức mang cô nương đi chơi..."
Lời còn chưa nói hết, Tần Thư Dao đã bỏ tay Mộ Thành Hi ra, vẻ mặt nàng nghiêm túc, trầm giọng nói: "Kính xin Ngũ hoàng tử tự trọng!"
Lúc này Mộ Thành Hi mới phát hiện hành động vừa rồi của bản thân, quả thật có chút lỗ mãng, hắn vội vàng cười áy náy nói: "Ta cũng chỉ là nhất thời kìm lòng không đậu..."
Tần Thư Dao đã trọng sinh qua một lần, đã sớm không phải là tiểu cô nương chưa từng trải qua việc đời, cũng sẽ không bởi vì một câu nói này của Mộ Thành Hi mà mặt đỏ tim đập nhanh.
Nàng lạnh mặt, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Canh giờ đã trôi qua nhiều rồi, dân nữ cũng cần phải trở về!"
Mộ Thành Hi còn chưa từng gặp được nữ tử cự tuyệt hắn, lúc trước cũng không phải chưa đùa giỡn qua tiểu thư khuê các, nhưng mà lại chưa từng bị lạnh nhạt như vậy.
Tần Thư Dao không để ý tới Mộ Thành Hi, sau khi đi đến trước mặt Trịnh Anh Anh, trên mặt mới lộ ra một chút ý cười yếu ớt: "Canh giờ đã không sai biệt lắm, muội còn hái nữa không?"
Bởi vì vừa rồi hai người Mộ Thành Hi và Tần Thư Dao đứng từ một nơi bí mật gần đó, trong đình lại có lụa mỏng che, cho nên Trịnh Anh Anh hoàn toàn không phát hiện trong đình có khác thường.
Nàng cười gật đầu nói: "Được, hiện tại chúng ta trở về thôi!"
Nhưng Mộ Thiếu Dục không để sót một màn vừa rồi, gương mặt hắn vẫn không biểu cảm như trước, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, sau đó mới đi đến bên người Mộ Thành Hi.
Nghe vậy Mộ Thiếu Dục thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng: "Tam muội của nàng quá thân thiết với Hoàng huynh, đệ không sợ là kế trong kế?
Mộ Thành Hi vẫn là một dáng vẻ thờ ơ như trước: "Đệ lại không có nhược điểm nào ở trong tay nàng. Nhưng mà huynh, làm sao có thể nhét tờ giấy vào trong tay nàng, huynh không sợ bản thân bại lộ."
Khóe miệng Mộ Thiếu Dục nâng lên một chút cười lạnh: "Ngày ấy bị người phát hiện, vừa vặn gặp phải nàng, cho nên tiện tay nhét tờ giấy vào trong tay nàng. May mắn nàng thức thời, chưa từng tố giác, bằng không tuyệt không thể giữ lại!"
Ngày tết Nguyên tiêu đó quả thật quá mức hung mãnh, Mộ Thiếu Dục thiếu một chút bại lộ thân phận, may mắn Mộ Thành Hi cái khó ló cái khôn, để hắn có thể đào thoát.
"Huynh hành động cũng quá thiếu suy nghĩ, nếu như bị bắt được, hai người huynh và mẫu phi đều bị xử tử!" Mộ Thành Hi thu hồi vẻ tươi cười bất cần đời vừa rồi, trở nên nghiêm túc.
"Nếu không phải bọn họ ép người quá đáng, sao huynh sẽ phản kích như vậy!" Trong đôi mắt phượng của Mộ Thiếu Dục lộ ra một chút sắc bén.
"Hiện tại Tứ ca cũng bị nhốt rồi, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Mộ Thành Hi thấp giọng hỏi.
Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua, đình bát giác cách đó không xa, trong đình vẫn tiếng nói tiếng cười như trước, dường như những phi tần trong hậu cung đều ở chung hòa thuận, chưa từng tranh đấu gì.diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
"Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem Anh Nhi!" Mộ Thiếu Dục không trả lời, mà là khoanh tay lập tức đi về phía Tần Thư Dao.
Hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh đang ngồi xổm bên trong bụi cỏ, cẩn thận hái một ít hoa nhỏ, cỏ nhỏ, hoa cỏ nhỏ này, nàng cũng không biết tên, nhưng mà Tĩnh Nguyệt và Cẩm Thư người bên cạnh Trịnh Anh Anh lại đều nhận biết.
Hai người cười đùa một trận, chính là cảm thấy có chút mỏi mệt, lúc đứng lên muốn đi vào trong đình cách đó không xa nghỉ ngơi một lát, lại vừa vặn nhìn thấy Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi đi về phía này.
Trịnh Anh Anh vừa thấy Mộ Thiếu Dục gò má hơi đỏ ửng, sau đó chạy chậm đến trước mặt Mộ Thiếu Dục: "Tam biểu ca, sao lúc này huynh mới đến vậy." Nói xong lắc lắc rổ trong tay, hai tròng mắt cười như trăng lưỡi liềm: "Huynh nhìn một chút muội hái được rất nhiều hoa."
Mộ Thiếu Dục cưng chiều sờ cái trán của Trịnh Anh Anh, cười nói: "Đừng nghịch ngợm, đã hái được nhiều, vậy đi rửa sạch, sau đó đi chỗ của Hoàng hậu nương nương thôi!"
Trịnh Anh Anh thấy Mộ Thiếu Dục đều luôn lạnh lùng nhàn nhạt, nhịn không được bĩu môi: "Muội mới không muốn đi qua đó sớm như vậy đâu. Từ ngày ấy sau khi muội nói chuyện của Tứ hoàng tử cho Hoàng thượng nghe, Hoàng hậu nương nương đều luôn đối xử không nóng không lạnh với muội."
Nghe vậy Tần Thư Dao có chút hối hận, lúc trước không nên mang Trịnh Anh Anh đi cùng. Tính tình của Trịnh Anh Anh đơn thuần, không hề tâm cơ.
Nàng ngẩng đầu vừa vặn chống lại một đôi mắt phượng của Mộ Thiếu Dục, nàng lập tức cúi đầu thấp xuống, nhưng mà sau đó lại thầm mắng bản thân vài câu.
Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, hắn không có nhiều cảm tình với Tần Thư Dao lắm, nhưng mà ấn tượng cũng không quá xấu. Chỉ có chút không vui ngày đó nàng lôi kéo Trịnh Anh Anh vào chuyện.
Đương nhiên Mộ Thành Hi biết ý nghĩ trong lòng Mộ Thiếu Dục, sự kiện kia là hắn một tay bày ra, Tần Thư Dao lại vẫn là người có tác dụng, cho nên lập tức cười nói với Trịnh Anh Anh: "Muội cũng đừng khổ sở, chuyện Tứ ca làm, mọi người đều biết, Hoàng thượng cũng không phải dựa vào một câu của muội mà định tội."
Tần Thư Dao chỉ cảm thấy ánh mắt của Mộ Thiếu Dục có chút trách cứ, nhưng mà hiện tại nàng cũng không biết nên nói lời an ủi gì. Nàng nâng rổ trong tay lên, lập tức đi về phía đình hóng mát.
Lúc này Mộ Thiếu Dục cũng đi tới, nhẹ giọng nói với Tần Thư Dao một câu.
Sắc mặt Tần Thư Dao hơi có chút kinh ngạc, sau đó lại thoải mái, nhẹ giọng cười nói: "Tam hoàng tử không cần khẩn trương như thế, dân nữ sẽ không hại Anh Nhi!"
Mặt của Mộ Thiếu Dục trầm xuống, hắn nhếch đôi môi không nói nữa. Mà lúc này Trịnh Anh Anh cũng chạy tới, cười nói: "Các ngươi nói nhỏ cái gì vậy!"
Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Mộ Thiếu Dục một cái, sau đó cười nói: "Không có gì, chỉ hỏi trong rổ của ta có hoa cỏ gì, có nhiều hơn muội không!"
Trịnh Anh Anh vừa nghe, vẻ mặt lập tức thả lỏng, nàng cười nói: "Muội không quan trọng, chỉ cần có thể thắng Bát công chúa là được."
Tần Thư Dao cười cười, không nói nữa, đi đến bên trong đình hóng mát, ngồi xuống.
Đình hóng mát này không giống với ngôi đình rất đẹp tinh xảo như vừa nãy, nó rất khác biệt, nhưng cũng được xây dựng công phu. Trịnh Anh Anh lại vẫn lôi kéo Mộ Thiếu Dục nói hoa cỏ trong rổ của nàng.
Tần Thư Dao Nhìn cảnh sắc ở phía xa, lúc này Mộ Thành Hi đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, cười nói: "Cô nương đừng quá để ý. Từ nhỏ Anh Anh cùng lớn lên với huynh ấy, hồi nhỏ còn đã từng cứu huynh ấy một mạng, cho nên huynh ấy mới..."
Tần Thư Dao tự nhiên sẽ không để ý, nàng cũng có thể hiểu rõ cảm nhận của Mộ Thiếu Dục. Ngày đó quả thật nàng muốn dụ dỗ Trịnh Anh Anh cùng đi, cho nên mới kéo nàng vào chuyện.
"Không có việc gì, chỉ là trong biệt viện này cũng không thú vị."
Mộ Thành Hi bỗng nhiên kéo tay Tần Thư Dao, đứng lên: "Trong biệt viện này có đồ chơi chơi rất vui, chính là cô nương cũng chưa từng chơi qua. Đi, bây giờ ta lập tức mang cô nương đi chơi..."
Lời còn chưa nói hết, Tần Thư Dao đã bỏ tay Mộ Thành Hi ra, vẻ mặt nàng nghiêm túc, trầm giọng nói: "Kính xin Ngũ hoàng tử tự trọng!"
Lúc này Mộ Thành Hi mới phát hiện hành động vừa rồi của bản thân, quả thật có chút lỗ mãng, hắn vội vàng cười áy náy nói: "Ta cũng chỉ là nhất thời kìm lòng không đậu..."
Tần Thư Dao đã trọng sinh qua một lần, đã sớm không phải là tiểu cô nương chưa từng trải qua việc đời, cũng sẽ không bởi vì một câu nói này của Mộ Thành Hi mà mặt đỏ tim đập nhanh.
Nàng lạnh mặt, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Canh giờ đã trôi qua nhiều rồi, dân nữ cũng cần phải trở về!"
Mộ Thành Hi còn chưa từng gặp được nữ tử cự tuyệt hắn, lúc trước cũng không phải chưa đùa giỡn qua tiểu thư khuê các, nhưng mà lại chưa từng bị lạnh nhạt như vậy.
Tần Thư Dao không để ý tới Mộ Thành Hi, sau khi đi đến trước mặt Trịnh Anh Anh, trên mặt mới lộ ra một chút ý cười yếu ớt: "Canh giờ đã không sai biệt lắm, muội còn hái nữa không?"
Bởi vì vừa rồi hai người Mộ Thành Hi và Tần Thư Dao đứng từ một nơi bí mật gần đó, trong đình lại có lụa mỏng che, cho nên Trịnh Anh Anh hoàn toàn không phát hiện trong đình có khác thường.
Nàng cười gật đầu nói: "Được, hiện tại chúng ta trở về thôi!"
Nhưng Mộ Thiếu Dục không để sót một màn vừa rồi, gương mặt hắn vẫn không biểu cảm như trước, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, sau đó mới đi đến bên người Mộ Thành Hi.
/297
|