Đích Nữ Nhà Nghèo

Chương 7 - Chương 7

/28


Không một bóng người bên ngoài, Giang Cảnh Nghiên vắt chéo chân ngồi trên ghế bát tiên làm từ gỗ lim, móc một quyển giấy ra từ trong tay áo, môi mỏng thổi mồi lửa, nháy mắt, xấp giấy kia đã bị đốt thành tro.

Lý Mộc đứng khoanh tay trước ngực ở một bên , cẩn thận nói: “Cô nương đang làm gì vậy?”

Nàng dựa vào ghế dài, dưới ánh lửa chiếu rọi, sắc mặt trong suốt Như Ngọc, cười nói: “Hiển nhiên là thủ tiêu vật chứng dùm công công rồi.”

Trước khi Lý Mộc tới Đông Cung, ít nhiều gì cũng từng trải qua huấn luyện đặc biệt của Mộc Vương, học cách nhìn thấu người khác, nhưng hắn lại nhìn không thấu nữ tử trước mắt này, mỗi một câu nàng nói, là thật là giả, hắn đều phải nghiền ngẫm thật lâu.

Giang Cảnh Nghiên thấy Lý Mộc không nói lời nào, lười biếng đứng lên từ trên ghế, đưa lưng về phía Lý Mộc, lúc xoay người, màu mắt chợt trở nên sắc bén: “Công công còn đang hoài nghi chuyện gì?”

“Không đúng.” Lý Mộc vô ý thức lui về phía sau nửa bước: “Nếu thật như lời ngươi nói, tại sao mới vừa rồi ngươi lại không đưa giấy cho ta xem, đã lập tức thiêu hủy.”

Thật đúng là kẻ phiền phức, tất cả giấy mà nàng đốt đều do nàng tự viết bừa, đưa Lý Mộc xem, chẳng phải là tự đánh vào mặt mình sao. Nàng hơi híp mắt lại, lúc nói chuyện xoay người sang chỗ khác để ngăn cản chán ghét mà mình khống chế không được: “Công công chưa nghe qua chuyện người bên ngoài truyền ta đã từng là nữ nhân của Mộc Vương sao ?”

“Lời đồn không thể tin.”

“Một khi đã như vậy, ngươi tốn thời gian ở đây với ta làm gì, không phải cứ trực tiếp bóp cổ ta để diệt khẩu sẽ tốt hơn sao?”

Thật ra hắn cũng muốn thế, nếu không phải phía trên có dặn dò, làm sao hôm nay hắn lại phải mạo hiểm, rõ ràng vẫn là thời tiết mát mẻ đầu mùa xuân, sợ hãi khiến sau lưng hắn toàn là mồ hôi.

Mắt thấy nàng từng bước tới gần trước mặt mình, trong lòng hắn mắng một tiếng, nhảy qua cửa sổ chạy đi.

Giang Cảnh Nghiên cười cười, mới thế mà đã bỏ chạy rồi, nàng kêu Như Ngọc ở phía sau rèm một tiếng, Như Ngọc đuổi theo sát phía sau. Nàng cũng chỉ mới biết được, Như Hoa và Như Ngọc lại biết võ công, hai người từng là thổ phỉ đứng đầu một đỉnh núi phía nam, sau này hàng phục Lý Kê, mới đến Đông Cung làm bà tử. Vả lại hai người mới 30 mươi tuổi đầu, do quanh năm quen với cuộc sống của nam nhân, lâu ngày khiến cho vẻ ngoài giống như bà tử năm mươi tuổi.

Như Ngọc đi rồi, nàng dạo bước đi đến dưới cửa sổ, ngửa đầu kêu một tiếng: “Lê tướng quân, phong cảnh trên nóc nhà đẹp không?”

“Khụ khụ.” Sao nàng biết mình ở phía trên? Lê Tiến vươn người nhảy, vững vàng dừng ở trên mặt cỏ,


/28

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status