Noãn Tâm, vào cung nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng nói lời đắc tội Thái hậu. Dung Định Viễn khó được sắc mặt nặng nề, dáng vẻ thì cứ như đang muốn nói lại thôi, hình như dạ yến tối nay sẽ có việc xảy ra. . . . . .
Dung Noãn Tâm gật đầu một cái, mi tâm nhéo một cái, lạnh nhạt nói: Nữ nhi nhớ kỹ!
Trong lòng nhưng cũng là không ổn định, Dung Định Viễn ít khi nhắc nhở nàng những điều này, chỉ sợ là nhận được tin tức gì đó, rồi lại nhớ tới, hắn nói là Thái hậu, chẳng lẽ người mời nàng vào cung tối nay là Thái hậu, mà không phải là Thánh thượng?
Xoay người lập tức lên xe, đèn cung đình mới lên, điêu lương họa trụ (xà nhà điêu khắc, cột nhà khắc vẽ), đèn dầu trong Từ Ninh cung sáng rỡ, dáng vẻ khắp nơi vui mừng.
Cung nữ dẫn Dung Noãn Tâm vào trong điện.
Đưa tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đang trêu đùa gì đó với Cửu điện hạ, hai người đầu sát đầu, vai kề vai, chơi đến cực kỳ vui vẻ.
Thần nữ gặp qua Trấn Nam Vương, gặp qua Cửu điện hạ! Nàng quy củ hành lễ.
Nơi này là hoàng cung, mỗi một bước đều phải cẩn thận, nàng sẽ không làm lỗi một bước.
Sư phụ, làm sao giờ ngươi mới đến, ta đã chờ ngươi rất lâu, ngươi mau lại đây nhìn một chút, ta mới bắt con dế. . . . . . Cửu điện hạ ngẩng đầu cười một tiếng, hưng phấn chỉ vào hai con dế nhỏ trong lọ sứ nhỏ trên bàn tiệc trước mặt.
Dung Noãn Tâm bĩu môi, cũng không đi qua, mà là chờ hai người để cho nàng đứng dậy.
Rốt cuộc, Trấn Nam Vương ngẩng đầu lên, nhìn Dung Noãn Tâm một cái, trong mắt kia ẩn giấu sáu phần hài hước, ba phần thăm dò, còn có một phần húng thú. . . . . .
Rốt cuộc Huyện chủ cũng tới, Bổn vương chờ đã lâu rồi! Hắn cười một tiếng với nàng, mắt xếch tà mị khẽ nhảy lên, làm cho người ta có loại cảm giác yêu nghiệt ra đời.
Chính là nam tử gặp ở ven hồ Lạc Dương lúc trước.
Nàng sớm đã biết rõ thân phận của hắn, chỉ là, đời này, mình nhưng là rất xa lạ đối với hắn, cố làm bộ như hết sức kinh ngạc!
Đang lúc ấy thì, tiếng lanh lảnh của thái giám vang lên: Thái hậu nương nương giá lâm!
Mọi người đứng dậy chào đón, đồng thời hô: Thái hậu Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế!
Đều miễn lễ đi, đến nơi ai gia này, thì tùy ý chút, không cần để ý những lễ tiết này. Thái hậu mặc váy phượng thật dài được mọi người vây quanh bước vào trong điện, hầu ở bên người bà là Khánh Phi nương nương xinh đẹp động lòng người.
Dung Noãn Tâm cũng không dám mơ hồ, đợi tất cả mọi người đứng lên, lúc này nàng mới từ từ đứng lên, theo cung nhân ngồi xuống.
Thường nhi, khó được ngươi có lòng, còn biết tới xem ai gia một chút! Thái hậu nhíu mày, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần cưng chiều, lại nói, trước Trấn Nam Vương cũng là đứa con bà cưng chiều, tuy chỉ nuôi dưới danh nghĩa của bà, cũng tuyệt không kém ruột thịt.
Thiên Dận Thường bị Thái hậu điểm danh, lại tuyệt không cảm thấy lúng túng ngược lại cười ‘hì hì’ đứng lên, mang theo vài phần lỗ mãng nói: Hoàng tổ mẫu, người cũng đã biết Thường nhi nhớ ngài nhớ đến gầy, người xem mặt của tiểu tử con này, đã gầy thành mặt trái xoan rồi. . . . . . Dứt lời, uất ức chu mỏ, ở bên trong mắt xếch hẹp dài, cũng toàn là tươi cười.
Rốt cuộc Thái hậu cũng không nhịn được, che khăn cười ‘ha ha’ lên, ngay tiếp theo ma ma sau lưng Thái hậu cũng cùng nhau vui vẻ.
Trấn Nam Vương này thật đúng là không thể coi thường, ngoài mặt bất cần đời, kì thực tâm tư cũng thâm sâu lắm.
Dung Noãn Tâm nghĩ như vậy, Thái hậu cũng là
Dung Noãn Tâm gật đầu một cái, mi tâm nhéo một cái, lạnh nhạt nói: Nữ nhi nhớ kỹ!
Trong lòng nhưng cũng là không ổn định, Dung Định Viễn ít khi nhắc nhở nàng những điều này, chỉ sợ là nhận được tin tức gì đó, rồi lại nhớ tới, hắn nói là Thái hậu, chẳng lẽ người mời nàng vào cung tối nay là Thái hậu, mà không phải là Thánh thượng?
Xoay người lập tức lên xe, đèn cung đình mới lên, điêu lương họa trụ (xà nhà điêu khắc, cột nhà khắc vẽ), đèn dầu trong Từ Ninh cung sáng rỡ, dáng vẻ khắp nơi vui mừng.
Cung nữ dẫn Dung Noãn Tâm vào trong điện.
Đưa tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đang trêu đùa gì đó với Cửu điện hạ, hai người đầu sát đầu, vai kề vai, chơi đến cực kỳ vui vẻ.
Thần nữ gặp qua Trấn Nam Vương, gặp qua Cửu điện hạ! Nàng quy củ hành lễ.
Nơi này là hoàng cung, mỗi một bước đều phải cẩn thận, nàng sẽ không làm lỗi một bước.
Sư phụ, làm sao giờ ngươi mới đến, ta đã chờ ngươi rất lâu, ngươi mau lại đây nhìn một chút, ta mới bắt con dế. . . . . . Cửu điện hạ ngẩng đầu cười một tiếng, hưng phấn chỉ vào hai con dế nhỏ trong lọ sứ nhỏ trên bàn tiệc trước mặt.
Dung Noãn Tâm bĩu môi, cũng không đi qua, mà là chờ hai người để cho nàng đứng dậy.
Rốt cuộc, Trấn Nam Vương ngẩng đầu lên, nhìn Dung Noãn Tâm một cái, trong mắt kia ẩn giấu sáu phần hài hước, ba phần thăm dò, còn có một phần húng thú. . . . . .
Rốt cuộc Huyện chủ cũng tới, Bổn vương chờ đã lâu rồi! Hắn cười một tiếng với nàng, mắt xếch tà mị khẽ nhảy lên, làm cho người ta có loại cảm giác yêu nghiệt ra đời.
Chính là nam tử gặp ở ven hồ Lạc Dương lúc trước.
Nàng sớm đã biết rõ thân phận của hắn, chỉ là, đời này, mình nhưng là rất xa lạ đối với hắn, cố làm bộ như hết sức kinh ngạc!
Đang lúc ấy thì, tiếng lanh lảnh của thái giám vang lên: Thái hậu nương nương giá lâm!
Mọi người đứng dậy chào đón, đồng thời hô: Thái hậu Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế!
Đều miễn lễ đi, đến nơi ai gia này, thì tùy ý chút, không cần để ý những lễ tiết này. Thái hậu mặc váy phượng thật dài được mọi người vây quanh bước vào trong điện, hầu ở bên người bà là Khánh Phi nương nương xinh đẹp động lòng người.
Dung Noãn Tâm cũng không dám mơ hồ, đợi tất cả mọi người đứng lên, lúc này nàng mới từ từ đứng lên, theo cung nhân ngồi xuống.
Thường nhi, khó được ngươi có lòng, còn biết tới xem ai gia một chút! Thái hậu nhíu mày, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần cưng chiều, lại nói, trước Trấn Nam Vương cũng là đứa con bà cưng chiều, tuy chỉ nuôi dưới danh nghĩa của bà, cũng tuyệt không kém ruột thịt.
Thiên Dận Thường bị Thái hậu điểm danh, lại tuyệt không cảm thấy lúng túng ngược lại cười ‘hì hì’ đứng lên, mang theo vài phần lỗ mãng nói: Hoàng tổ mẫu, người cũng đã biết Thường nhi nhớ ngài nhớ đến gầy, người xem mặt của tiểu tử con này, đã gầy thành mặt trái xoan rồi. . . . . . Dứt lời, uất ức chu mỏ, ở bên trong mắt xếch hẹp dài, cũng toàn là tươi cười.
Rốt cuộc Thái hậu cũng không nhịn được, che khăn cười ‘ha ha’ lên, ngay tiếp theo ma ma sau lưng Thái hậu cũng cùng nhau vui vẻ.
Trấn Nam Vương này thật đúng là không thể coi thường, ngoài mặt bất cần đời, kì thực tâm tư cũng thâm sâu lắm.
Dung Noãn Tâm nghĩ như vậy, Thái hậu cũng là
/269
|