Nhìn bóng dáng đung đưa bỏ đi của Thiên Mộ Diêu, trên mặt Thiên Mộ Ly khẽ thả lỏng.
Ánh mắt chợt lóe, Truy Phong ẩn ở trong bóng tối lập tức không để lại dấu vết đuổi theo Thiên Mộ Diêu.
Đang lúc ấy thì, lqđ Thái tử Gia điệu thấp một thời gian vậy mà đại giá quang lâm, thật sự là làm cho mọi người ở đây vô cùng lo sợ.
Dung Định Viễn vội vàng dẫn mọi người đứng dậy chào đón.
Thái tử lại là cười nói: Ngày hôm nay bổn cung là tới ăn mừng cho Hậu gia, mọi người tùy ý một chút, không cần giữ lễ tiết! Dứt lời, theo người dẫn đường, ngồi xuống ở ghế trên cao.
Tất cả mọi người ngồi xuống, giữa cười nói cũng có vẻ không được tự nhiên nữa.
Trong lòng Dung Định Viễn cũng nghi ngờ không hiểu, ngày hôm nay làm sao Thái tử này sẽ tới?
Hắn chỉ mời mấy vị quan ngày thường mấy quan hệ tốt và Tam điện hạ, tính ra chưa đủ mười người, nhưng không nghĩ tới, vừa đến ban đêm, người tới ước chừng mười bàn, rốt cuộc là ai truyền tin tức này ra ngoài.
Mà ngày hôm nay Thái tử điện hạ lại vì mục đích gì mới có thể đi tới trong phủ.
Dung Định Viễn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng có một loại dự cảm xấu nổi lên.
Từ lúc vừa vào phủ ánh mắt của Thiên Mộ Thần đã tìm kiếm khắp nơi, tiếc rằng sau khi nhìn một vòng cũng không thấy giai nhân ở đây, trong lòng sắp thất vọng, lại nghe bên tai có người nói chuyện.
Đại ca nhưng đang tìm người nào?
Hắn nghiêng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thiên Mộ Ly đang cười như không cười nhìn hắn, trong mắt cất giấu mấy phần sâu xa khó hiểu.
Thái tử chuyển động con ngươi, trải qua một hồi dạy dỗ lúc trước, hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm, ở trước mặt người cũng không dám phách lối nữa, thấy Thiên Mộ Ly hình như đoán được cái gì, thì cũng không giấu giếm, lee~lqđ nhỏ giọng tiến tới bên tai của hắn nói: Đương nhiên là tìm giai nhân rồi, ngày hôm nay giai nhân yêu thương, trong lòng ta cũng thật nghi ngờ, chỉ là. . . . . . Có lẽ là nàng nghĩ thông suốt!
Giai nhân trong miệng hắn, đương nhiên là chỉ Dung Noãn Tâm, nhưng lại bị Thiên Mộ Ly cố ý vặn vẹo thành Dung Huệ Kiều.
Hắn gật đầu một cái, trong mắt lóe lên một chút giảo hoạt, rồi sau đó lại hơi chút kinh ngạc nói: Đại ca, làm sao người vẫn ngồi ở nơi này chờ vậy? Chỉ sợ giai nhân đang nóng ruột chờ đợi ở nơi nào đấy. . . . . .
Thái tử vỗ đầu một cái, bừng tỉnh hiểu ra, người ta là một nữ tử, tự nhiên không thể không biết xấu hổ lộ diện, thế nhưng hắn lại vẫn ngồi chờ ở nơi này, thật là quá ngu xuẩn.
Nghĩ tới đây, Thái tử lập tức nói mình say rượu, lui xuống.
Dung Định Viễn vốn muốn đích thân dẫn hắn đi xuống nghỉ ngơi, lại bị Thái tử lấy lý do chủ nhà không nên rời chỗ mà cự tuyệt.
Mặc dù là trong phủ của mình, Dung Định Viễn vẫn không thả lỏng tâm, lập tức an bài hai gia đinh đắc lực ở bên hầu hạ, cũng không tiện mạnh mẽ phật ý Thái tử.
Đến nơi ít người trong hậu viện, Thái tử lập tức đánh ngất xỉu hai gia đinh này, lục lọi tìm được nơi giai nhân ước hẹn.
Thiên Mộ Diêu mới vừa đi tới phía sau núi giả, đang muốn chui vào cửa động trong núi giả kia chờ đợi, lại bị một đôi tay mảnh khảnh bụm miệng, sau đó khéo léo dùng lực kéo tới chỗ tối tăm. . . . . .
Thiên Mộ Diêu theo bản năng muốn trở tay giữ chặt người đánh lén này, trong mũi lại ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, mùi thơm này rất quen thuộc, hắn lập tức biết người kia là ai, tiến tới ngẩng đầu, lại yên lặng để xuống, khóe miệng nâng lên một nụ cười mừng rỡ.
Thì ra là, nàng không thể chờ đợi như vậy.
Sớm biết như vậy, hắn nên sớm tỏ rõ tâm ý, dù sao da mặt nữ tử mỏng.
Lúc sắp hưng phấn, bên tai lại truyền đến âm thanh hơi mịt mờ của nữ tử: Hư. . . . . . .
Ngay sau đó thân thể bị kéo thấp, lấy tư thế hết sức ẩn núp giấu người ở trong biển hoa đón xuân phía sau núi giả, bất tri bất giác, lqd khoảng cách giữa hai người lại sát gần như thế, trong mũi Thiên Mộ Diêu tất cả đều là mùi thơm thoang thoảng trên người Dung Noãn Tâm.
Không có bất kỳ mùi vị nào trộn lẫn, chỉ có mùi vị thuộc về nàng.
Đang lúc Thiên Mộ Diêu sắp say mê, một giọng nữ đè thấp lại phá vỡ ham muốn nhẹ nhàng dấy lên trong lòng hắn. . . . . .
Tiểu thư, mới vừa rồi rõ ràng có một nam nhân tới, làm sao sẽ không thấy đây? Giọng nói nữ tử trong vội vàng mang theo vẻ kinh hoảng, rồi sau đó nghe thấy một hồi tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến từ phía trước.
Có phải là ngươi nhìn lầm rồi hay không? Có lẽ chờ một chút. . . . . . Giọng nói hơi khẩn trương của một người khác lại truyền tới, là giọng nói
Ánh mắt chợt lóe, Truy Phong ẩn ở trong bóng tối lập tức không để lại dấu vết đuổi theo Thiên Mộ Diêu.
Đang lúc ấy thì, lqđ Thái tử Gia điệu thấp một thời gian vậy mà đại giá quang lâm, thật sự là làm cho mọi người ở đây vô cùng lo sợ.
Dung Định Viễn vội vàng dẫn mọi người đứng dậy chào đón.
Thái tử lại là cười nói: Ngày hôm nay bổn cung là tới ăn mừng cho Hậu gia, mọi người tùy ý một chút, không cần giữ lễ tiết! Dứt lời, theo người dẫn đường, ngồi xuống ở ghế trên cao.
Tất cả mọi người ngồi xuống, giữa cười nói cũng có vẻ không được tự nhiên nữa.
Trong lòng Dung Định Viễn cũng nghi ngờ không hiểu, ngày hôm nay làm sao Thái tử này sẽ tới?
Hắn chỉ mời mấy vị quan ngày thường mấy quan hệ tốt và Tam điện hạ, tính ra chưa đủ mười người, nhưng không nghĩ tới, vừa đến ban đêm, người tới ước chừng mười bàn, rốt cuộc là ai truyền tin tức này ra ngoài.
Mà ngày hôm nay Thái tử điện hạ lại vì mục đích gì mới có thể đi tới trong phủ.
Dung Định Viễn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng có một loại dự cảm xấu nổi lên.
Từ lúc vừa vào phủ ánh mắt của Thiên Mộ Thần đã tìm kiếm khắp nơi, tiếc rằng sau khi nhìn một vòng cũng không thấy giai nhân ở đây, trong lòng sắp thất vọng, lại nghe bên tai có người nói chuyện.
Đại ca nhưng đang tìm người nào?
Hắn nghiêng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thiên Mộ Ly đang cười như không cười nhìn hắn, trong mắt cất giấu mấy phần sâu xa khó hiểu.
Thái tử chuyển động con ngươi, trải qua một hồi dạy dỗ lúc trước, hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm, ở trước mặt người cũng không dám phách lối nữa, thấy Thiên Mộ Ly hình như đoán được cái gì, thì cũng không giấu giếm, lee~lqđ nhỏ giọng tiến tới bên tai của hắn nói: Đương nhiên là tìm giai nhân rồi, ngày hôm nay giai nhân yêu thương, trong lòng ta cũng thật nghi ngờ, chỉ là. . . . . . Có lẽ là nàng nghĩ thông suốt!
Giai nhân trong miệng hắn, đương nhiên là chỉ Dung Noãn Tâm, nhưng lại bị Thiên Mộ Ly cố ý vặn vẹo thành Dung Huệ Kiều.
Hắn gật đầu một cái, trong mắt lóe lên một chút giảo hoạt, rồi sau đó lại hơi chút kinh ngạc nói: Đại ca, làm sao người vẫn ngồi ở nơi này chờ vậy? Chỉ sợ giai nhân đang nóng ruột chờ đợi ở nơi nào đấy. . . . . .
Thái tử vỗ đầu một cái, bừng tỉnh hiểu ra, người ta là một nữ tử, tự nhiên không thể không biết xấu hổ lộ diện, thế nhưng hắn lại vẫn ngồi chờ ở nơi này, thật là quá ngu xuẩn.
Nghĩ tới đây, Thái tử lập tức nói mình say rượu, lui xuống.
Dung Định Viễn vốn muốn đích thân dẫn hắn đi xuống nghỉ ngơi, lại bị Thái tử lấy lý do chủ nhà không nên rời chỗ mà cự tuyệt.
Mặc dù là trong phủ của mình, Dung Định Viễn vẫn không thả lỏng tâm, lập tức an bài hai gia đinh đắc lực ở bên hầu hạ, cũng không tiện mạnh mẽ phật ý Thái tử.
Đến nơi ít người trong hậu viện, Thái tử lập tức đánh ngất xỉu hai gia đinh này, lục lọi tìm được nơi giai nhân ước hẹn.
Thiên Mộ Diêu mới vừa đi tới phía sau núi giả, đang muốn chui vào cửa động trong núi giả kia chờ đợi, lại bị một đôi tay mảnh khảnh bụm miệng, sau đó khéo léo dùng lực kéo tới chỗ tối tăm. . . . . .
Thiên Mộ Diêu theo bản năng muốn trở tay giữ chặt người đánh lén này, trong mũi lại ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, mùi thơm này rất quen thuộc, hắn lập tức biết người kia là ai, tiến tới ngẩng đầu, lại yên lặng để xuống, khóe miệng nâng lên một nụ cười mừng rỡ.
Thì ra là, nàng không thể chờ đợi như vậy.
Sớm biết như vậy, hắn nên sớm tỏ rõ tâm ý, dù sao da mặt nữ tử mỏng.
Lúc sắp hưng phấn, bên tai lại truyền đến âm thanh hơi mịt mờ của nữ tử: Hư. . . . . . .
Ngay sau đó thân thể bị kéo thấp, lấy tư thế hết sức ẩn núp giấu người ở trong biển hoa đón xuân phía sau núi giả, bất tri bất giác, lqd khoảng cách giữa hai người lại sát gần như thế, trong mũi Thiên Mộ Diêu tất cả đều là mùi thơm thoang thoảng trên người Dung Noãn Tâm.
Không có bất kỳ mùi vị nào trộn lẫn, chỉ có mùi vị thuộc về nàng.
Đang lúc Thiên Mộ Diêu sắp say mê, một giọng nữ đè thấp lại phá vỡ ham muốn nhẹ nhàng dấy lên trong lòng hắn. . . . . .
Tiểu thư, mới vừa rồi rõ ràng có một nam nhân tới, làm sao sẽ không thấy đây? Giọng nói nữ tử trong vội vàng mang theo vẻ kinh hoảng, rồi sau đó nghe thấy một hồi tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến từ phía trước.
Có phải là ngươi nhìn lầm rồi hay không? Có lẽ chờ một chút. . . . . . Giọng nói hơi khẩn trương của một người khác lại truyền tới, là giọng nói
/269
|