Một khi trong mắt thanh tỉnh trở lợi, lông mày của nàng nhíu một, cũng là hung hăng đẩy nam tử cứu giúp ra, mặt không vẻ gì giao đứa bé mình cứu ở dưới đến trên tay phụ nhân kia, xoay người lập tức rời đi.
Dung Noãn Tâm...... Thiên Mộ Ly thấp giọng hô, hắn vẫn luôn không hiểu, vì sao cõi đời này lại có người chẳng phân rõ phải trái như thế, hắn không có lỗi gì với nàng, nhưng mỗi lần nàng lại tránh hắn như tránh rắn độc.
Thật giống như, dính lên một chút quan hệ với hắn, sẽ gặp xui xẻo cả đời.
Ai cản đường thiếu gia nhà ta, không muốn sống nữa có phải hay không? Gã sai vặt đánh xe giơ roi quát to lên, dọa cả đám dân chúng ngắm cảnh chung quanh bị sợ đến mức chạy trốn khắp nơi.
Cản cái gì chứ? Không phải Bổn vương đã giao hẹn phải khiêm tốn sao? Mành xe ngựa bị một bàn tay to vén lên, một công tử diện mạo anh tuấn vừa nói vừa vươn đầu ra, lập tức có người quỳ gối trước xe, nam tử chính là mặt không đổi sắc đạp lưng của người kia để xuống xe.
Vương Gia, tiểu nhân đã rất khiêm tốn, chỉ là hai vị điêu dân này cố ý làm khó dễ mà thôi. Nam tử lái xe lập tức lộ ra vẻ mặt chân chó tiến lên đón, khom lưng âm dương quái khí tố cáo với nam tử.
Hả? Nam tử nhíu mày, ánh mắt lại không ngừng quan sát ở trên người của Dung Noãn Tâm, lqđ ánh mắt kia giống như muốn lột sạch y phục trên người nàng xuống, muốn bao nhiêu đáng ghét thì có bấy nhiêu đáng ghét.
Dung Noãn Tâm không biến sắc lui về sau một bước, mượn tư thái cao gầy của Thiên Mộ Ly giấu một nửa thân thể của mình, cũng không phải xấu hổ, mà là cảm thấy chán ghét.
Thiên Mộ Ly cũng phát hiện ánh mắt của người này rất là phách lối, cũng không biết là cố ý hay là vô ý, cố ý tiến lên một bước, hoàn toàn che khuất thân thể của Dung Noãn Tâm.
Tầm mắt của nam tử kia rơi vào khoảng không, trong lòng càng thêm khó chịu, đang muốn tiến lên dạy dỗ Thiên Mộ Ly một trận, khóe mắt liếc một, trong lúc vô tình nhìn thấy khối ngọc bội có hoa văn vô cùng phức tạp hắn đeo ở hông.
Phía trên có khắc quốc họ Thiên .
Nam tử hơi ngẩn ra, cũng là hiểu được, người trước mắt nhất định là người trong hoàng thất, hắn cũng không đần, lập tức đổi khuôn mặt tươi cười: Là thuộc hạ của Bổn vương lỗ mãng, trở về Bổn vương chắc chắn dạy dỗ hắn thật tốt.
Dung Noãn Tâm không nhịn được hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, nên dạy dỗ là ngươi mới đúng.
Lần tới cẩn thận chút. Thiên Mộ Ly cũng không truy cứu, từ tự xưng ‘Bổn vương’ của hắn, lqd mặc dù chưa từng thấy qua, nhưng cũng biết nhất định là người trong hoàng gia.
Nếu như không có đoán sai, người này chính là Trấn Nam Vương Thiên Dận Thường mới vừa thừa kế vương vị.
Thiên Dận Thường híp híp mắt, bên môi nâng lên một nụ cười tà mị, nghiêng đầu nhìn Dung Noãn Tâm một, lập tức lên xe ngựa rời đi.
Tiểu thư, người làm sao vậy? Lương Thần đột nhiên vội vàng kêu lên.
Mỹ Cảnh bị sợ đến mức cũng khóc lên, mới vừa rồi, bốn phía hỗn loạn, hai người hoàn toàn không có phát hiện tay của Dung Noãn Tâm vẫn luôn rỉ máu.
Thế nào bị thương? Mi tâm của Thiên Mộ Ly nhíu lại, mặt tái nhợt ở nơi đèn lồng ngũ thải (năm màu) này có vẻ càng thêm trắng bạch.
Thấy từng giọt máu đỏ tươi kia rơi vào trên mặt tuyết, hắn vội vàng cầm tay nàng lên, tỉ mỉ tra xét vết thương.
Trong đầu của Dung Noãn Tâm cứng đờ, lạnh lùng muốn rút tay về, lại bị Thiên Mộ Ly cầm càng thêm chặt hơn.
Không nên cử động. Hắn nghiêm nghị phân phó nói, tiện tay xé một tấm vải trên áo khoác thận trọng băng bó cho Dung Noãn Tâm, l^q đ cũng không biết hắn luyện thành thủ pháp ở đâu, băng bó vừa nhanh vừa thành thạo, tuyệt không sợ làm người bị đau.
Tốt rồi. Đợi vết thương băng bó kỹ, Thiên Mộ Ly đột nhiên cúi đầu, đặt tay của Dung Noãn Tâm ở bên môi nhẹ nhàng thổi thổi.
Giống như là đang dỗ đứa bé.
Trí nhớ của kiếp trước bị hành động bất ngờ này của hắn câu toàn bộ ra ngoài, nàng nhớ mỗi lần hắn khẩn trương, thì thích nhíu mày.
Hắn nói cho nàng biết, khi hắn còn bé, lúc mẫu thân vẫn còn sống, mỗi lần hắn bị đánh ngã đều sẽ không có tiền đồ mà khóc rống, mẫu thân sẽ thổi một hơi ở trên vết thương của hắn, nghe nói như vậy, đau đớn có thể chuyển dời đến trên thân người thổi hơi kia.
Không biết khi nào thì trong con ngươi của Dung Noãn Tâm lại dâng lên sương mù nhàn nhạt, nhưng mà trong nội tâm lại là vô cùng rét lạnh, hắn đã lừa mình một đời rồi, đời này, hắn còn muốn lừa gạt mình sao?
Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên vung tay lên, hung hăng quăng về phía mặt tái nhợt của Thiên Mộ Ly: Hạ lưu!
‘Ba...... ’ một tiếng thanh thúy vang lên.
Thiên Mộ Ly choáng váng ở giữa sân, hắn thật không hiểu rốt cuộc trong lòng của nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì, llqđ rõ ràng là nàng có cảm giác, nếu không, trong mắt cũng sẽ không hàm chứa nước mắt, nhưng lại giương một tay lên, rồi lại nhẫn tâm cho mình một tát......
Tiểu thư...... Lương Thần Mỹ Cảnh đã sợ đến ngây người như phỗng, họ không hiểu tại sao Dung Noãn Tâm lại động tay, nhưng các nàng cũng hiểu rất rõ ràng, người trước mắt là Hoàng tử, đường đường Thất Hoàng tử của Đại Tề Quốc.
Một tát này đánh xuống, chính là đánh nhi tử của Hoàng thượng......
Nếu Thất Hoàng tử muốn truy cứu, chính là cả phủ đều không đủ để chôn theo.
Vị công tử này tùy ý cợt nhả dân nữ, đúng là đáng ghét, lần này bản tiểu thư bỏ qua cho ngươi, nếu còn có lần sau, đừng trách ta không khách khí!
Dung Noãn Tâm cắn môi dưới, trong mắt lạnh giống như tượng đá không có nhiệt độ trên mặt hồ.
Nàng từng chữ hung dữ, từng câu không nể mặt, hình như chưa bao giờ quen biết Thiên Mộ Ly.
Tình cảm kiếp trước, đến đây chấm dứt; oán hận kiếp trước, nàng sẽ đòi hắn từng món một.
Thiên Mộ Ly lắc đầu một, nhìn bóng lưng bực tức rời đi của Dung Noãn Tâm, ngón tay nhẹ nhàng che má trái bị đánh đau.
Chủ tử, mới vừa rồi Dung tiểu thư gặp qua Viêm Thân vương......
Nam tử trung niên cả người mặc trang phục đen đột nhiên đi ra từ góc tối, đi tới chỗ cách Thiên Mộ Ly một bước ngắn thì dừng bước chân lại, hắn đang muốn nói tiếp, lại thấy Thiên Mộ Ly giơ tay lên.
Sắc mặt nam tử lập tức cứng đờ, lời đến khóe miệng rồi lại cứng rắn nuốt xuống.
Trở lại Dung phủ, sắc trời đã tối đen, Dung Noãn Tâm vừa xuống xe ngựa, đã thấy ma ma và hạ nhân trong viện mình đều quỳ gối ở ngoài cửa lớn lqd, nàng ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ, lại đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ như vậy, đầu kia có người hô to lên: Huyện chủ trở về phủ, Huyện chủ trở về phủ!
Tiểu thư, xin đi theo nô tỳ. Nha đầu Lục Kiều chậm rãi đi ra, khẽ thi lễ, lập tức làm ra tư thế xin mời.
Dung Noãn Tâm theo nàng một đường đi tới tiền thính.
Vừa vào cửa, đã thấy trong phòng ngồi đầy người, trừ từ trên xuống dưới Dung gia, thậm chí mẫu thân của Mạc thị Ngụy Quốc phu nhân cũng ở đây, đây là muốn hưng sư vấn tội sao?
Nàng giơ giơ môi lên, nhất nhất hành lễ với người phẩm cấp cao hơn mình, trên mặt không có một chút kinh hoảng.
Dung Noãn Tâm, quỳ xuống!
Dung Định Viễn thấy nàng đi vào, gương mặt đã đen thấy đáy rồi, vỗ bàn một, nổi giận nói.
Trên mặt Mạc thị và Ngụy Quốc phu nhân cũng mơ hồ thoáng qua vẻ đắc ý, vẻ mặt Tam di nương có chút cô đơn ngồi ở chỗ đó, hôm qua mới mất ái nữ, sắc mặt có vẻ vô cùng trắng bệch.
Hả? Nữ nhi phạm vào lỗi gì? Nàng không hiểu nhìn về Dung Định Viễn, hơi kinh ngạc.
Chính ngươi xem một chút, đây là vật gì......
Dung Định Viễn giơ khối vải màu hồng vốn đặt ở trên bàn lên ném ở trên mặt đất, Dung Noãn Tâm tiến lên trước nhìn, l.q.đ hẳn là một yếm màu hồng thêu hoa văn uyên ương nghịch nước.
Dưới hoa văn kia rõ ràng thêu một chữ ‘Tâm’.
Dung Noãn Tâm, người không biết xấu hổ này, mặt mũi của cha đều bị ngươi làm mất hết! Dung Huệ Như tiến lên một bước, ác độc chỉ trích Dung Noãn Tâm, trong mắt lại bị khoái cảm trả thù lấp đầy.
Thù hận giữa Dung Noãn Tâm và ả, đã sớm mọc rể, nẩy mầm ở bên trong lòng Dung Huệ Như, trong ngày thường chuyện ả nghĩ nhiều nhất, chính là phải như thế nào sửa trị Dung Noãn Tâm sống không bằng chết.
Hôm nay, có người tới trong phủ đưa loại vật này, được cơ hội như vậy, Dung Huệ Như lập tức sai người viết một lá thư, mời Ngụy Quốc phu nhân cùng tới chứng kiến Dung Noãn Tâm bất trinh.
Chuyện này...... Vật này từ đâu mà đến? Dung Noãn Tâm nhặt lên cái yếm từ trên mặt đất, tỉ mỉ kiểm tra một lần, nghi ngờ trong mắt càng thêm nồng đậm.
Nghịch nữ, ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi, còn không mau mau khai ra lqđ, tên kia là người phương nào?
Dung Định Viễn thấy nàng chẳng những không hề có lòng hối cải, mà còn mặt không đổi sắc nhặt lên vật bẩn nhìn trái nhìn phải, thật sự là làm cho người ta nổi đóa.
Mấy nha đầu không lấy chồng cũng mắc cỡ đỏ bừng mặt, âm thầm cúi đầu.
Dung Noãn Tâm...... Thiên Mộ Ly thấp giọng hô, hắn vẫn luôn không hiểu, vì sao cõi đời này lại có người chẳng phân rõ phải trái như thế, hắn không có lỗi gì với nàng, nhưng mỗi lần nàng lại tránh hắn như tránh rắn độc.
Thật giống như, dính lên một chút quan hệ với hắn, sẽ gặp xui xẻo cả đời.
Ai cản đường thiếu gia nhà ta, không muốn sống nữa có phải hay không? Gã sai vặt đánh xe giơ roi quát to lên, dọa cả đám dân chúng ngắm cảnh chung quanh bị sợ đến mức chạy trốn khắp nơi.
Cản cái gì chứ? Không phải Bổn vương đã giao hẹn phải khiêm tốn sao? Mành xe ngựa bị một bàn tay to vén lên, một công tử diện mạo anh tuấn vừa nói vừa vươn đầu ra, lập tức có người quỳ gối trước xe, nam tử chính là mặt không đổi sắc đạp lưng của người kia để xuống xe.
Vương Gia, tiểu nhân đã rất khiêm tốn, chỉ là hai vị điêu dân này cố ý làm khó dễ mà thôi. Nam tử lái xe lập tức lộ ra vẻ mặt chân chó tiến lên đón, khom lưng âm dương quái khí tố cáo với nam tử.
Hả? Nam tử nhíu mày, ánh mắt lại không ngừng quan sát ở trên người của Dung Noãn Tâm, lqđ ánh mắt kia giống như muốn lột sạch y phục trên người nàng xuống, muốn bao nhiêu đáng ghét thì có bấy nhiêu đáng ghét.
Dung Noãn Tâm không biến sắc lui về sau một bước, mượn tư thái cao gầy của Thiên Mộ Ly giấu một nửa thân thể của mình, cũng không phải xấu hổ, mà là cảm thấy chán ghét.
Thiên Mộ Ly cũng phát hiện ánh mắt của người này rất là phách lối, cũng không biết là cố ý hay là vô ý, cố ý tiến lên một bước, hoàn toàn che khuất thân thể của Dung Noãn Tâm.
Tầm mắt của nam tử kia rơi vào khoảng không, trong lòng càng thêm khó chịu, đang muốn tiến lên dạy dỗ Thiên Mộ Ly một trận, khóe mắt liếc một, trong lúc vô tình nhìn thấy khối ngọc bội có hoa văn vô cùng phức tạp hắn đeo ở hông.
Phía trên có khắc quốc họ Thiên .
Nam tử hơi ngẩn ra, cũng là hiểu được, người trước mắt nhất định là người trong hoàng thất, hắn cũng không đần, lập tức đổi khuôn mặt tươi cười: Là thuộc hạ của Bổn vương lỗ mãng, trở về Bổn vương chắc chắn dạy dỗ hắn thật tốt.
Dung Noãn Tâm không nhịn được hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, nên dạy dỗ là ngươi mới đúng.
Lần tới cẩn thận chút. Thiên Mộ Ly cũng không truy cứu, từ tự xưng ‘Bổn vương’ của hắn, lqd mặc dù chưa từng thấy qua, nhưng cũng biết nhất định là người trong hoàng gia.
Nếu như không có đoán sai, người này chính là Trấn Nam Vương Thiên Dận Thường mới vừa thừa kế vương vị.
Thiên Dận Thường híp híp mắt, bên môi nâng lên một nụ cười tà mị, nghiêng đầu nhìn Dung Noãn Tâm một, lập tức lên xe ngựa rời đi.
Tiểu thư, người làm sao vậy? Lương Thần đột nhiên vội vàng kêu lên.
Mỹ Cảnh bị sợ đến mức cũng khóc lên, mới vừa rồi, bốn phía hỗn loạn, hai người hoàn toàn không có phát hiện tay của Dung Noãn Tâm vẫn luôn rỉ máu.
Thế nào bị thương? Mi tâm của Thiên Mộ Ly nhíu lại, mặt tái nhợt ở nơi đèn lồng ngũ thải (năm màu) này có vẻ càng thêm trắng bạch.
Thấy từng giọt máu đỏ tươi kia rơi vào trên mặt tuyết, hắn vội vàng cầm tay nàng lên, tỉ mỉ tra xét vết thương.
Trong đầu của Dung Noãn Tâm cứng đờ, lạnh lùng muốn rút tay về, lại bị Thiên Mộ Ly cầm càng thêm chặt hơn.
Không nên cử động. Hắn nghiêm nghị phân phó nói, tiện tay xé một tấm vải trên áo khoác thận trọng băng bó cho Dung Noãn Tâm, l^q đ cũng không biết hắn luyện thành thủ pháp ở đâu, băng bó vừa nhanh vừa thành thạo, tuyệt không sợ làm người bị đau.
Tốt rồi. Đợi vết thương băng bó kỹ, Thiên Mộ Ly đột nhiên cúi đầu, đặt tay của Dung Noãn Tâm ở bên môi nhẹ nhàng thổi thổi.
Giống như là đang dỗ đứa bé.
Trí nhớ của kiếp trước bị hành động bất ngờ này của hắn câu toàn bộ ra ngoài, nàng nhớ mỗi lần hắn khẩn trương, thì thích nhíu mày.
Hắn nói cho nàng biết, khi hắn còn bé, lúc mẫu thân vẫn còn sống, mỗi lần hắn bị đánh ngã đều sẽ không có tiền đồ mà khóc rống, mẫu thân sẽ thổi một hơi ở trên vết thương của hắn, nghe nói như vậy, đau đớn có thể chuyển dời đến trên thân người thổi hơi kia.
Không biết khi nào thì trong con ngươi của Dung Noãn Tâm lại dâng lên sương mù nhàn nhạt, nhưng mà trong nội tâm lại là vô cùng rét lạnh, hắn đã lừa mình một đời rồi, đời này, hắn còn muốn lừa gạt mình sao?
Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên vung tay lên, hung hăng quăng về phía mặt tái nhợt của Thiên Mộ Ly: Hạ lưu!
‘Ba...... ’ một tiếng thanh thúy vang lên.
Thiên Mộ Ly choáng váng ở giữa sân, hắn thật không hiểu rốt cuộc trong lòng của nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì, llqđ rõ ràng là nàng có cảm giác, nếu không, trong mắt cũng sẽ không hàm chứa nước mắt, nhưng lại giương một tay lên, rồi lại nhẫn tâm cho mình một tát......
Tiểu thư...... Lương Thần Mỹ Cảnh đã sợ đến ngây người như phỗng, họ không hiểu tại sao Dung Noãn Tâm lại động tay, nhưng các nàng cũng hiểu rất rõ ràng, người trước mắt là Hoàng tử, đường đường Thất Hoàng tử của Đại Tề Quốc.
Một tát này đánh xuống, chính là đánh nhi tử của Hoàng thượng......
Nếu Thất Hoàng tử muốn truy cứu, chính là cả phủ đều không đủ để chôn theo.
Vị công tử này tùy ý cợt nhả dân nữ, đúng là đáng ghét, lần này bản tiểu thư bỏ qua cho ngươi, nếu còn có lần sau, đừng trách ta không khách khí!
Dung Noãn Tâm cắn môi dưới, trong mắt lạnh giống như tượng đá không có nhiệt độ trên mặt hồ.
Nàng từng chữ hung dữ, từng câu không nể mặt, hình như chưa bao giờ quen biết Thiên Mộ Ly.
Tình cảm kiếp trước, đến đây chấm dứt; oán hận kiếp trước, nàng sẽ đòi hắn từng món một.
Thiên Mộ Ly lắc đầu một, nhìn bóng lưng bực tức rời đi của Dung Noãn Tâm, ngón tay nhẹ nhàng che má trái bị đánh đau.
Chủ tử, mới vừa rồi Dung tiểu thư gặp qua Viêm Thân vương......
Nam tử trung niên cả người mặc trang phục đen đột nhiên đi ra từ góc tối, đi tới chỗ cách Thiên Mộ Ly một bước ngắn thì dừng bước chân lại, hắn đang muốn nói tiếp, lại thấy Thiên Mộ Ly giơ tay lên.
Sắc mặt nam tử lập tức cứng đờ, lời đến khóe miệng rồi lại cứng rắn nuốt xuống.
Trở lại Dung phủ, sắc trời đã tối đen, Dung Noãn Tâm vừa xuống xe ngựa, đã thấy ma ma và hạ nhân trong viện mình đều quỳ gối ở ngoài cửa lớn lqd, nàng ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ, lại đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ như vậy, đầu kia có người hô to lên: Huyện chủ trở về phủ, Huyện chủ trở về phủ!
Tiểu thư, xin đi theo nô tỳ. Nha đầu Lục Kiều chậm rãi đi ra, khẽ thi lễ, lập tức làm ra tư thế xin mời.
Dung Noãn Tâm theo nàng một đường đi tới tiền thính.
Vừa vào cửa, đã thấy trong phòng ngồi đầy người, trừ từ trên xuống dưới Dung gia, thậm chí mẫu thân của Mạc thị Ngụy Quốc phu nhân cũng ở đây, đây là muốn hưng sư vấn tội sao?
Nàng giơ giơ môi lên, nhất nhất hành lễ với người phẩm cấp cao hơn mình, trên mặt không có một chút kinh hoảng.
Dung Noãn Tâm, quỳ xuống!
Dung Định Viễn thấy nàng đi vào, gương mặt đã đen thấy đáy rồi, vỗ bàn một, nổi giận nói.
Trên mặt Mạc thị và Ngụy Quốc phu nhân cũng mơ hồ thoáng qua vẻ đắc ý, vẻ mặt Tam di nương có chút cô đơn ngồi ở chỗ đó, hôm qua mới mất ái nữ, sắc mặt có vẻ vô cùng trắng bệch.
Hả? Nữ nhi phạm vào lỗi gì? Nàng không hiểu nhìn về Dung Định Viễn, hơi kinh ngạc.
Chính ngươi xem một chút, đây là vật gì......
Dung Định Viễn giơ khối vải màu hồng vốn đặt ở trên bàn lên ném ở trên mặt đất, Dung Noãn Tâm tiến lên trước nhìn, l.q.đ hẳn là một yếm màu hồng thêu hoa văn uyên ương nghịch nước.
Dưới hoa văn kia rõ ràng thêu một chữ ‘Tâm’.
Dung Noãn Tâm, người không biết xấu hổ này, mặt mũi của cha đều bị ngươi làm mất hết! Dung Huệ Như tiến lên một bước, ác độc chỉ trích Dung Noãn Tâm, trong mắt lại bị khoái cảm trả thù lấp đầy.
Thù hận giữa Dung Noãn Tâm và ả, đã sớm mọc rể, nẩy mầm ở bên trong lòng Dung Huệ Như, trong ngày thường chuyện ả nghĩ nhiều nhất, chính là phải như thế nào sửa trị Dung Noãn Tâm sống không bằng chết.
Hôm nay, có người tới trong phủ đưa loại vật này, được cơ hội như vậy, Dung Huệ Như lập tức sai người viết một lá thư, mời Ngụy Quốc phu nhân cùng tới chứng kiến Dung Noãn Tâm bất trinh.
Chuyện này...... Vật này từ đâu mà đến? Dung Noãn Tâm nhặt lên cái yếm từ trên mặt đất, tỉ mỉ kiểm tra một lần, nghi ngờ trong mắt càng thêm nồng đậm.
Nghịch nữ, ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi, còn không mau mau khai ra lqđ, tên kia là người phương nào?
Dung Định Viễn thấy nàng chẳng những không hề có lòng hối cải, mà còn mặt không đổi sắc nhặt lên vật bẩn nhìn trái nhìn phải, thật sự là làm cho người ta nổi đóa.
Mấy nha đầu không lấy chồng cũng mắc cỡ đỏ bừng mặt, âm thầm cúi đầu.
/269
|