Biệt uyển của Dung gia tọa lạc tại Kinh Bắc, chỗ vắng vẻ, cũng u tĩnh dưỡng người, là một địa phương tốt để dưỡng người.
Phu xe đỗ ngựa xe, Trương mụ lập tức muốn đi vào thông truyền, lại bị lão phu nhân cản lại: Biệt uyển này ngược lại xây vô cùng lịch sự tao nhã, ta đi chung quanh xem một chút!
Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, lập tức tiến lên khoác lên cánh tay của lão phu nhân, nàng biết, lão phu nhân là muốn mặt mũi, đây là không muốn làm cho họ Chu khốn kiếp kia lên mặt.
Trương mụ cầm đồ lão phu nhân vốn chuẩn bị tốt trong tay, đi theo sau lưng hai người vào viện.
Bên trong này, vốn là một cặp phu thê già nua xử lý, nhưng hôm qua Dung Tú Mai mang một nhà đi vào, đôi lão phu phụ kia lập tức nhân cơ hội xin nghỉ phép, trở về thăm người thân.
Vì vậy, trong sân mới có thể có vẻ vắng lạnh khác thường.
Tuy nói là biệt uyển, nhưng tòa nhà này xây cũng rất có khí thế, cửa lớp mười hai thước (1 thước = 1 mét), đỏ thẫm điểm nước sơn, gạch xanh ngói đỏ, khắp nơi lộ ra quý khí.
Hoàn cảnh này vẫn tính là có thể, cũng không sợ uất ức Tú Mai! Đẩy cửa vào viện, lão phu nhân vừa đi vừa nhìn, trong lòng thật là hài lòng.
Dung Noãn Tâm cười phụ họa nói: Viện tử này cực kỳ dưỡng người, đủ loại hoa cỏ, làm hoa mầu cũng không đủ sống đấy!
Nếu Chu Phú Quý này thật là người cần mẫn như vậy, như vậy, hắn nhất định sẽ phải cảm ân đái đức (mang ơn đội nghĩa) đối với Dung gia rồi, chỉ tiếc. . . . . . Hắn cũng không phải.
Vòng qua vườn hoa nhỏ vào viện, xuyên qua một cái hành lang là đến chính đường của tòa nhà .
Một hồi tiếng khóc cực kỳ đè nén truyền đến, chân mày của lão phu nhân nhíu một cái, bước nhanh hơn đi về phía trước, càng đến gần tiền thính, tiếng khóc kia cũng càng rõ ràng.
Nương, khóc có ích lợi gì, ngài trở về van cầu ngoại tổ mẫu, không phải là cái gì cũng giải quyết sao? Lời nói của một nữ hài pha lẫn với tiếng cắn hạt dưa thanh thúy truyền vào vành tai.
Tiết thị không dám tin tưởng lỗ tai của mình, trong lòng một dòng ác khí ‘vọt’ một tiếng từ lòng bàn chân xông lên ót.
Sống nhiều năm như vậy, bà đã sớm đè xuống tính xấu lúc còn trẻ, nhưng không nghĩ,
/269
|