Tần muội muội không cần đa lễ, ban thưởng ghế ngồi! Ả mỉm cười đưa tay đỡ, thân thiết thật giống như tỷ muội của ình.
Nhị phu nhân thấy Tần thị đi vào, ngạo khí trên mặt giương lên, hừ lạnh nói: Dù sao cũng là một kẻ không danh không phận, thấy người cũng không biết hành lễ, nông thôn đến đúng là nông thôn đến, một chút lễ số cũng không có!
Lời này của nàng là nhắm vào Tần thị, Dung Noãn Tâm rất là tò mò, rốt cuộc Đại phu nhân cho nàng chỗ tốt gì, làm cho nàng liều mạng làm việc thay ả như vậy.
Tần thị nghe lời này, thân thể rõ ràng cứng đờ, trên mặt thoáng cái trắng bệch, nàng cắn môi, lo lắng bất an chuẩn bị hành lễ với Nhị phu nhân, lại bị Dung Noãn Tâm đưa tay đỡ.
Nương, Nhị phu nhân đều đã nói, ngài là một người không danh không phận, nếu không danh không phận, người lấy thân phận gì để hành lễ với Nhị phu nhân? Lại dùng thân phận gì hành lễ với hai vị tiểu thư? Hôm nay ngài là khách, hai vị tiểu bối nên vấn an ngài mới đúng. . . . . .
Dứt lời, nàng nhướng mày lên, đầu tiên là quét một lần ở trên mặt Nhị phu nhân, rồi sau đó như có như không quét về phía Dung Huệ Như và Dung Huệ Kiều.
Tần thị bị nàng đỡ tay, sửng sốt một chút, trong lòng dâng lên một dòng oán khí, chính xác, mình không có bất kỳ tư cách gì hành lễ với bất luận người nào trong phủ này.
Cho đến bây giờ Dung Định Viễn vẫn không cho nàng một danh phận, tại sao nàng lại phải hành lễ với thê tử của hắn?
Nghĩ tới đây, hông của Tần thị cố gắng thẳng tắp, giương môi nói: Noãn Tâm nói không sai, không phải là thê thiếp, cũng không là nô tài, không có đạo lý hành lễ!
Đại phu nhân nghiến răng, hung hăng trợn mắt nhìn Dung Noãn Tâm một cái, nha đầu này càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng.
Nếu không sớm trừ đi, chỉ sợ hậu hoạn (tai họa về sau) vô cùng.
Ả khẽ thở phào nhẹ nhõm, bình ổn cơn giận trong lòng, lúc này mới cười híp mắt nhìn về phía Dung Noãn Tâm, hình như một chút cũng không thàm để ý đén sự vô lễ của nàng.
Noãn Tâm, nói
/269
|