Dung Noãn Tâm lấy tay áo che miệng, rượu lại đổ vào trong tay áo, ướt một mảng nhỏ tay áo.
Mọi người cùng nhau buông ly xuống, Dung Noãn Tâm cố ý nghiêng ly rượu trống không về phía Dung Huệ Như một chút, để cho nàng nhìn thấy đáy ly đã uống trống không.
Quả không sai, Dung Huệ Như nhếch môi cười, nháy mắt ra dấu với Mạc thị.
Lúc này, Mạc Tiêm Tiêm đột nhiên tiến lên đề nghị hiến nghệ vì Hoàng hậu và Thái hậu.
Đã nghe nói cầm kỹ (kỹ thuật đánh đàn) của Mạc Tiêm Tiêm xuất thần nhập hóa, phàm người đã nghe qua đều khen không dứt miệng, được nói là âm thanh vậy lượn ba ngày không dứt.
Hoàng thượng đương nhiên là đồng ý rồi, đúng là không sai, bàn tay trắng nõn của nàng gảy cầm, một nhạc khúc uyển chuyển du dương tuyệt vời vang lên, khiến cho mọi người say mê trong đó, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại từ trong đó, hình như bên tai bao quanh nhạc khúc mỹ diệu này không thể tự thoát ra được.
Thưởng! Thái hậu hài lòng gật đầu một cái.
Sau đó hiến nghệ chính là nhi nữ của Lưu Thượng Thư Lưu Yên Nhiên, kỹ thuật nhảy của nàng vô cùng uyển chuyển, dịu dàng động lòng người, cũng được mọi người khen ngợi.
Đúng lúc này, Cửu điện hạ đột nhiên đứng lên, lớn tiếng hét lên: Nghe nói tiểu thư Dung gia tài nghệ bất phàm, sao không thấy tới hiến nghệ?
Dung Huệ Như đang có ý đó, cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lại nghe được Cửu điện hạ nêu tên, nàng hơi kinh ngạc, vừa đầu ngẩng, lại nhìn thấy một đôi con ngươi hoảng sợ, chỉ thấy trong đôi mắt đen như trân châu của Cửu điện hạ tràn đầy hoảng sợ, không nhịn được lui về phía sau.
Xấu xí! Cũng không biết là ai nói một câu như vậy, người chung quanh nhìn sang đều là một mảnh xôn xao.
Dung Huệ Như không rõ chân tướng nhìn chung quanh, nàng thật sự không biết vì sao mọi người dùng loại ánh mắt này nhìn nàng?
Dung Noãn Tâm không nhanh không chậm uống một hớp rượu trong ly, từ trong lòng móc ra một cái gương đồng nhỏ đưa tới trước mặt nàng.
Dung Huệ Như nhìn người đáng sợ trong gương đồng kia bị sợ đến mức hét to lên, người này là ai? Khuôn mặt đầy chấm đỏ, nói xấu xí đã là hạ miệng lưu tình. . . . . .
Nàng sửng sốt một lúc, rất nhanh ý thức được, người trong gương này đúng là mình, nàng vừa khiếp sợ vừa tức, lập tức lấy tay che mặt, nước mắt trong mắt không ngừng chảy ra ngoài, cũng là thế nào cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Lại nói, lúc này bêu xấu không phải là Dung Noãn Tâm sao? Tại sao lại là nàng?
Chuyện gì xảy ra? Mặt Hoàng hậu trầm xuống, nàng không vui nhìn chằm chằm Dung Huệ Như.
Mạc thị cũng sợ ngây người, làm sao mà nữ nhi xinh đẹp này của mình biến thành một người xấu xí như vậy rồi hả? Mới vừa Hoàng hậu còn khen ngợi nàng ở trước mặt của mọi người, trong nháy mắt thời gian, đã phạm vào tội danh mạo phạm Thánh thượng, sau này nàng còn có
Mọi người cùng nhau buông ly xuống, Dung Noãn Tâm cố ý nghiêng ly rượu trống không về phía Dung Huệ Như một chút, để cho nàng nhìn thấy đáy ly đã uống trống không.
Quả không sai, Dung Huệ Như nhếch môi cười, nháy mắt ra dấu với Mạc thị.
Lúc này, Mạc Tiêm Tiêm đột nhiên tiến lên đề nghị hiến nghệ vì Hoàng hậu và Thái hậu.
Đã nghe nói cầm kỹ (kỹ thuật đánh đàn) của Mạc Tiêm Tiêm xuất thần nhập hóa, phàm người đã nghe qua đều khen không dứt miệng, được nói là âm thanh vậy lượn ba ngày không dứt.
Hoàng thượng đương nhiên là đồng ý rồi, đúng là không sai, bàn tay trắng nõn của nàng gảy cầm, một nhạc khúc uyển chuyển du dương tuyệt vời vang lên, khiến cho mọi người say mê trong đó, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại từ trong đó, hình như bên tai bao quanh nhạc khúc mỹ diệu này không thể tự thoát ra được.
Thưởng! Thái hậu hài lòng gật đầu một cái.
Sau đó hiến nghệ chính là nhi nữ của Lưu Thượng Thư Lưu Yên Nhiên, kỹ thuật nhảy của nàng vô cùng uyển chuyển, dịu dàng động lòng người, cũng được mọi người khen ngợi.
Đúng lúc này, Cửu điện hạ đột nhiên đứng lên, lớn tiếng hét lên: Nghe nói tiểu thư Dung gia tài nghệ bất phàm, sao không thấy tới hiến nghệ?
Dung Huệ Như đang có ý đó, cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lại nghe được Cửu điện hạ nêu tên, nàng hơi kinh ngạc, vừa đầu ngẩng, lại nhìn thấy một đôi con ngươi hoảng sợ, chỉ thấy trong đôi mắt đen như trân châu của Cửu điện hạ tràn đầy hoảng sợ, không nhịn được lui về phía sau.
Xấu xí! Cũng không biết là ai nói một câu như vậy, người chung quanh nhìn sang đều là một mảnh xôn xao.
Dung Huệ Như không rõ chân tướng nhìn chung quanh, nàng thật sự không biết vì sao mọi người dùng loại ánh mắt này nhìn nàng?
Dung Noãn Tâm không nhanh không chậm uống một hớp rượu trong ly, từ trong lòng móc ra một cái gương đồng nhỏ đưa tới trước mặt nàng.
Dung Huệ Như nhìn người đáng sợ trong gương đồng kia bị sợ đến mức hét to lên, người này là ai? Khuôn mặt đầy chấm đỏ, nói xấu xí đã là hạ miệng lưu tình. . . . . .
Nàng sửng sốt một lúc, rất nhanh ý thức được, người trong gương này đúng là mình, nàng vừa khiếp sợ vừa tức, lập tức lấy tay che mặt, nước mắt trong mắt không ngừng chảy ra ngoài, cũng là thế nào cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Lại nói, lúc này bêu xấu không phải là Dung Noãn Tâm sao? Tại sao lại là nàng?
Chuyện gì xảy ra? Mặt Hoàng hậu trầm xuống, nàng không vui nhìn chằm chằm Dung Huệ Như.
Mạc thị cũng sợ ngây người, làm sao mà nữ nhi xinh đẹp này của mình biến thành một người xấu xí như vậy rồi hả? Mới vừa Hoàng hậu còn khen ngợi nàng ở trước mặt của mọi người, trong nháy mắt thời gian, đã phạm vào tội danh mạo phạm Thánh thượng, sau này nàng còn có
/269
|