Edit: kaylee
Âm thanh vui vẻ kia, từ ngoài cửa sổ bỗng nhiên theo gió mát bay vào đánh vào trên mặt Dung Noãn Tâm, thật sự làm cho nàng đột nhiên cảm thấy lo lắng. . . . . .
Như có một cây đao đang từng nhát từng nhát cắt huyết nhục trong lòng nàng.
Bên tai của nàng đột nhiên vang lên giọng nói lãnh tuyệt (lạnh lùng tuyệt tình) đời trước của Thiên Mộ Ly: Người tới, đưa Dung thị ra cung. . . . . .
Bỗng nhiên, khóe miệng của nàng gợi lên một nụ cười lãnh lạnh, quay đầu lại, trâm hoa sáng rõ trên búi tóc ‘đinh đương’ vang dội.
Thì ra là hai người này, ngay từ lúc này cũng đã cấu kết ở một chỗ rồi, khó trách Mạc Tiêm Tiêm kiếp trước dùng hết toàn lực nịnh nọt mình, chỉ là vì khiến cho Thiên Mộ Ly nhìn nàng lâu một chút?
Lúc này Dung Noãn Tâm mới nghĩ đến, hình như hai người bọn họ đã quen nhau từ rất sớm, mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng nói chuyện cũng không có vẻ xa lạ chút nào.
Mạc biểu muội cũng tới ngắm sao? Thật là đúng dịp! Vừa quay đầu lại, nàng cười đến vô cùng rực rỡ, đứng dậy hành lễ với Thiên Mộ Ly cũng không ra chút đường rẽ nào.
Thật là đúng dịp, không biết Dung tiểu thư có hăng hái du hồ cùng Bản Điện Hạ hay không?
Hai mắt Thiên Mộ Ly nhìn sang, sâu thẳm đen không thấy đáy, giống như đời trước, đứng ở trong đám người sẽ làm cho người khác không giải thích được bỏ rơi, nhưng mà đứng đơn độc như vậy, lại có vẻ vô cùng chói mắt.
Hắn chính là một người như vậy, dùng bệnh thể dối trá làm người khác dỡ xuống đề phòng, cuối cùng ra tay tàn nhẫn, nhắm thẳng vào cổ họng, làm cho người ta ngay cả cơ hội gào thảm cũng không có.
Mi tâm của Dung Noãn Tâm khẽ vặn, như có chút mệt mỏi
Âm thanh vui vẻ kia, từ ngoài cửa sổ bỗng nhiên theo gió mát bay vào đánh vào trên mặt Dung Noãn Tâm, thật sự làm cho nàng đột nhiên cảm thấy lo lắng. . . . . .
Như có một cây đao đang từng nhát từng nhát cắt huyết nhục trong lòng nàng.
Bên tai của nàng đột nhiên vang lên giọng nói lãnh tuyệt (lạnh lùng tuyệt tình) đời trước của Thiên Mộ Ly: Người tới, đưa Dung thị ra cung. . . . . .
Bỗng nhiên, khóe miệng của nàng gợi lên một nụ cười lãnh lạnh, quay đầu lại, trâm hoa sáng rõ trên búi tóc ‘đinh đương’ vang dội.
Thì ra là hai người này, ngay từ lúc này cũng đã cấu kết ở một chỗ rồi, khó trách Mạc Tiêm Tiêm kiếp trước dùng hết toàn lực nịnh nọt mình, chỉ là vì khiến cho Thiên Mộ Ly nhìn nàng lâu một chút?
Lúc này Dung Noãn Tâm mới nghĩ đến, hình như hai người bọn họ đã quen nhau từ rất sớm, mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng nói chuyện cũng không có vẻ xa lạ chút nào.
Mạc biểu muội cũng tới ngắm sao? Thật là đúng dịp! Vừa quay đầu lại, nàng cười đến vô cùng rực rỡ, đứng dậy hành lễ với Thiên Mộ Ly cũng không ra chút đường rẽ nào.
Thật là đúng dịp, không biết Dung tiểu thư có hăng hái du hồ cùng Bản Điện Hạ hay không?
Hai mắt Thiên Mộ Ly nhìn sang, sâu thẳm đen không thấy đáy, giống như đời trước, đứng ở trong đám người sẽ làm cho người khác không giải thích được bỏ rơi, nhưng mà đứng đơn độc như vậy, lại có vẻ vô cùng chói mắt.
Hắn chính là một người như vậy, dùng bệnh thể dối trá làm người khác dỡ xuống đề phòng, cuối cùng ra tay tàn nhẫn, nhắm thẳng vào cổ họng, làm cho người ta ngay cả cơ hội gào thảm cũng không có.
Mi tâm của Dung Noãn Tâm khẽ vặn, như có chút mệt mỏi
/269
|