Edit: kaylee
Xe ngựa một đường đi về phía trước, Dung Noãn Tâm nhắm mắt nửa nằm ở trên giường nệm, sắc mặt không phải rất tốt, Tử Đàn ở một bên cẩn thận hầu hạ, cũng không nói nhiều, đợi đi tới phố xá sầm uất, chỉ nghe một hồi tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, đám người hốt hoảng tản ra hai bên, xe ngựa của Dung gia bị người phóng ngựa này dọa sợ không nhẹ, con ngựa cao to đằng trước ‘hí’ không ngừng, nâng lên vó trước, giống như điên chạy loạn khắp nơi.
Người tới. . . . . . Người tới. . . . . . Cứu tiểu thư! Ly trà trên bàn nhỏ bị rơi trên đất, Tử Đàn kinh hoảng la lớn.
Dung Noãn Tâm cảnh giác nắm chặt bệ cửa sổ, trong lòng cũng hoang mang, rốt cuộc người nọ là cố ý muốn đẩy nàng vào chỗ chết? Hay là trùng hợp?
Con ngựa bị kinh sợ, chạy điên cuồng, người phu xe đằng trước cũng bị quăng ra xa mấy mét, không bò dậy nổi, giọng nói Tử Đàn không ngừng vang lên ở bên tai Dung Noãn Tâm, điều này làm cho nàng nhớ tới đời trước lúc mình leo lên 72 bậc thang trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Không, nàng không thể chết được! Ông trời để cho nàng sống lại một đời, thì nàng không thể cô phụ ông trời đã ưu ái.
Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm lăn lộn trong xe, trực tiếp lăn đến cửa xe, vén rèm nhìn lên, chỉ thấy những thứ chung quanh nhanh chóng lui về phía sau, ngựa này đã mất đi khống chế, chạy ra khỏi phố xá sầm uất, mắt thấy đằng trước đã là dốc đứng, nếu lật xuống sườn núi, không chết cũng phải tàn phế.
Nàng cắn răng một cái, đang muốn nhảy ra ngoài, đúng lúc này, một tia sáng thoáng qua, con ngựa ‘hí’ một tiếng, nặng nề ngã xuống đất, dây cương kéo ngựa bị một đôi có lực tay gắt gao nắm ở trong tay.
Tử Đàn kêu khẽ một tiếng, nặng nề đụng vào thành xe ngựa, xe ngựa run một cái, cuối cùng ngừng lại.
Dung Noãn Tâm ổn định tâm thần một chút, nhảy xuống xe ngựa, lại thấy một thiếu niên cao gầy đang ra sức kéo dây cương ngựa xe, đằng trước cách không tới một mét chính là dốc đứng rồi, nếu không có thiếu niên kia ra sức kéo, chỉ sợ con ngựa chết rồi, xe cũng sẽ theo quán tính xông về phía trước, hậu quả khó mà lường được.
Nàng đang muốn tiến lên đáp tạ, lại thấy cách thiếu niên kia không xa, một gã nam tử áo đen đang giạng chân ngồi ở trên đại mã.
Dung tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt. Nam tử cười ôn hòa, trên mặt luôn mang theo vẻ nhàn nhạt ưu thương, chính là tên nam tử cầm ngọc bội cho Dung Noãn Tâm nhìn ở cửa cung kia.
Nàng hơi ngẩn ra, nhìn kiếm vẫn cắm ở trên đầu ngựa như cũ, hình như đã hiểu rõ rõ ràng rồi, là nam tử áo đen giết con ngựa kia, rồi lại ở cùng lúc đó, bị thiếu niên kia kéo dây cương lại, thật đúng là cực kì nguy hiểm.
Đa tạ ân cứu mạng
Xe ngựa một đường đi về phía trước, Dung Noãn Tâm nhắm mắt nửa nằm ở trên giường nệm, sắc mặt không phải rất tốt, Tử Đàn ở một bên cẩn thận hầu hạ, cũng không nói nhiều, đợi đi tới phố xá sầm uất, chỉ nghe một hồi tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, đám người hốt hoảng tản ra hai bên, xe ngựa của Dung gia bị người phóng ngựa này dọa sợ không nhẹ, con ngựa cao to đằng trước ‘hí’ không ngừng, nâng lên vó trước, giống như điên chạy loạn khắp nơi.
Người tới. . . . . . Người tới. . . . . . Cứu tiểu thư! Ly trà trên bàn nhỏ bị rơi trên đất, Tử Đàn kinh hoảng la lớn.
Dung Noãn Tâm cảnh giác nắm chặt bệ cửa sổ, trong lòng cũng hoang mang, rốt cuộc người nọ là cố ý muốn đẩy nàng vào chỗ chết? Hay là trùng hợp?
Con ngựa bị kinh sợ, chạy điên cuồng, người phu xe đằng trước cũng bị quăng ra xa mấy mét, không bò dậy nổi, giọng nói Tử Đàn không ngừng vang lên ở bên tai Dung Noãn Tâm, điều này làm cho nàng nhớ tới đời trước lúc mình leo lên 72 bậc thang trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Không, nàng không thể chết được! Ông trời để cho nàng sống lại một đời, thì nàng không thể cô phụ ông trời đã ưu ái.
Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm lăn lộn trong xe, trực tiếp lăn đến cửa xe, vén rèm nhìn lên, chỉ thấy những thứ chung quanh nhanh chóng lui về phía sau, ngựa này đã mất đi khống chế, chạy ra khỏi phố xá sầm uất, mắt thấy đằng trước đã là dốc đứng, nếu lật xuống sườn núi, không chết cũng phải tàn phế.
Nàng cắn răng một cái, đang muốn nhảy ra ngoài, đúng lúc này, một tia sáng thoáng qua, con ngựa ‘hí’ một tiếng, nặng nề ngã xuống đất, dây cương kéo ngựa bị một đôi có lực tay gắt gao nắm ở trong tay.
Tử Đàn kêu khẽ một tiếng, nặng nề đụng vào thành xe ngựa, xe ngựa run một cái, cuối cùng ngừng lại.
Dung Noãn Tâm ổn định tâm thần một chút, nhảy xuống xe ngựa, lại thấy một thiếu niên cao gầy đang ra sức kéo dây cương ngựa xe, đằng trước cách không tới một mét chính là dốc đứng rồi, nếu không có thiếu niên kia ra sức kéo, chỉ sợ con ngựa chết rồi, xe cũng sẽ theo quán tính xông về phía trước, hậu quả khó mà lường được.
Nàng đang muốn tiến lên đáp tạ, lại thấy cách thiếu niên kia không xa, một gã nam tử áo đen đang giạng chân ngồi ở trên đại mã.
Dung tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt. Nam tử cười ôn hòa, trên mặt luôn mang theo vẻ nhàn nhạt ưu thương, chính là tên nam tử cầm ngọc bội cho Dung Noãn Tâm nhìn ở cửa cung kia.
Nàng hơi ngẩn ra, nhìn kiếm vẫn cắm ở trên đầu ngựa như cũ, hình như đã hiểu rõ rõ ràng rồi, là nam tử áo đen giết con ngựa kia, rồi lại ở cùng lúc đó, bị thiếu niên kia kéo dây cương lại, thật đúng là cực kì nguy hiểm.
Đa tạ ân cứu mạng
/269
|