Lão phu nhân, Noãn Tâm còn có một chuyện, không biết có nên nói hay không! Dung Noãn Tâm nặng nề kêu.
Đối với quyết định của lão phu nhân, nàng đã sớm dự liệu được, dù khuôn mặt thật của Dung Huệ Như cũng đã bại lộ, nhưng ít nhiều gì mọi người vẫn còn có một chút ảo tưởng đối với nàng.
Mong đợi nàng thật chỉ là nhất thời hồ đồ.
Nói! Trong giọng nói của Dung Định Viễn mang theo chút không vui.
Ở trong suy nghĩ của hắn, Dung Huệ Như là hình tượng nữ nhi tốt, cuối cùng là xâm nhập trái tim, vì vậy, môt khi bị Dung Noãn Tâm phá hư, từ trong đáy lòng hắn đẩy một phần trách nhiệm tới trên người của Dung Noãn Tâm.
Tự nhiên cũng có chút ý giận lây sang nàng.
Thật ra thì Chu cô gia đã chết nhiều năm, vẫn luôn ăn uống ngủ nghỉ trong phủ cũng không phải Chu cô gia thật, mà là một người mạo danh thay thế. Dung Noãn Tâm thu liễm tinh thần, vẻ mặt ngưng trọng nói.
Lời của nàng vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng, chén sứ nhỏ thanh hoa trong tay lão phu nhân ‘bịch’ một tiếng rơi xuống trên đất, ở trên mặt đá cẩm thạch trắng ngà, nở ra một đóa hoa sơn trà màu nâu.
Mới vừa rồi, Dung Định Viễn cũng không có mời Dung Tú Mai đi ra, dù sao cũng là huyết nhục chí thân, từ trong đáy lòng hắn không muốn liên lụy Dung Tú Mai vào chuyện nhà của mình, đưa Chu Phú Quý vào Tông Nhân phủ, nhưng mà cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu một chút thôi, để cho hắn chịu chút khổ, rồi sai người thả ra.
Lời nói của Dung Noãn Tâm đâu chỉ là làm cho người ta khiếp sợ, quả thực là tiếng sấm động trời.
So với chuyện Dung Huệ Như hãm hại Tần thị, còn làm cho người ta không thể nào tiếp thu được hơn.
Nói bậy, điều này sao có thể? Đại phu nhân hơi có vẻ kích động quát lên, cuối cùng cũng kéo tâm tư của mọi người trở lại.
Dung Noãn Tâm nhàn nhạt nhìn nàng, mày liễu cong cong hơi hơi nhướng lên: Mẫu thân, ngài khẳng định Noãn Tâm chính là nói bậy như vậy? Chẳng lẽ người biết cái gì?
Âm thanh của nàng cũng không phải là cao, ngược lại mang theo một chút nhu hòa, lại làm cho cả người Đại phu nhân rùng mình một.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên báo lại: Lão gia, lão gia, bên ngoài có một thanh lâu nữ tử tới cửa đòi bạc.
Sắc mặt của Đại phu nhân lập tức trở nên trắng bệch, tay đỡ Dung Huệ Như, cũng không nhịn được run rẩy.
Hôm nay. . . . . . Ả bày cục tính toán người khác, nhưng không nghĩ tới, lại lọt vào trong lưới người khác đã sớm bố trí xong.
Mình còn tràn đầy lòng tin từng bước từng bước đi vào cái hố Dung Noãn Tâm đào xong, không biết chút nào.
Môi của Đại phu nhân gắt gao cắn, môi dưới bị cắn rách da, ả lại không cảm nhận được chút nào.
Dung Huệ Như nhìn thấy sắc mặt của ả không đúng, cố nhỏ giọng hỏi: Mẫu thân, nhưng là nơi nào không ổn?
Đại phu nhân lắc đầu một, hít sâu một hơi, cứng rắn ép xuống ý sợ hãi đang dâng lên cao ở đáy lòng.
Khá cho một nữ tử tâm tư sâu kín, khá cho một trái tim thất xảo linh lung, Đại phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Dung Noãn Tâm, biết rõ, một nữ tử như vậy, nếu để mặc cho nàng lớn lên, chắc chắn trở thành chướng ngại vật của Dung Huệ Như, vị trí đương gia chủ mẫu của mình cuối cùng cũng sẽ khó giữ được.
Ả hạ quyết tâm, hai mắt tóe ra một chút hung dữ.
Người nào? Dám đến Tướng phủ gây chuyện, còn không mau mau đánh chạy ra! Không đợi Dung Định Viễn nói chuyện, Đại phu nhân đã trừng mắt cả giận nói.
Người ở ngoài cửa báo lại khổ sở đứng ở tại chỗ, hình như có cái gì khó nói nên lời.
Lão phu nhân thấy người kia không đi, thì nói ra: Có lời gì, ngươi cứ nói đừng ngại.
Lúc này người nọ mới thận trọng nói: Nàng kia tuyên bố là tương hảo (tình nhân) của Chu cô gia, lúc này là tới cửa đòi bạc. . . . . .
Nghe chuyện xấu này, Dung Định Viễn cũng không thấy kỳ quái, Chu Phú Quý là người thế nào, ngay từ rất nhiều năm trước, hắn cũng đã biết rất rõ ràng.
Mới vừa rồi, Dung Noãn Tâm nói Chu Phú Quý là giả, như vậy. . . . . . Có lẽ nữ tử ngoài cửa có thể chứng minh gì đó.
Hắn cúi đầu tự định giá, rồi lập tức làm cho người ta gọi nàng kia đi vào.
Đầu đầy trâm hoa, y phục lộ liễu, vừa vào cửa đã mang vào mùi phấn cấp thấp dong tục không chịu được, vừa nhìn chính là một nữ tử phong nguyệt (ý là nói nữ tử lầu xanh, phong nguyệt = phong
/269
|