Trên mặt Đại phu nhân một hồi xanh, một hồi trắng, muốn cười nhưng làm thế nào cũng cười không ra được, muốn giận, nhưng lại phải hết sức ẩn nhẫn, dáng vẻ thực sự cực kỳ đặc sắc.
Đại phu nhân, tiện thiếp vấn an Đại phu nhân! Trước đây là tiện thiếp không hiểu chuyện, lần này trở về, tiện thiếp chắc chắn tuân thủ tốt gia quy, phục vụ Đại phu nhân thật tốt! Văn thị thấy lão phu nhân cực thích Dung Huệ Mẫn, trên mặt vui mừng, lại đi tới trước mặt Đại phu nhân vén áo thi lễ.
Nàng nói lời này cực kỳ uyển chuyển, nhưng ai cũng biết, mười năm trước Tam di nương là bởi vì hạ độc hại Đại phu nhân mới bị trục xuất khỏi phủ, lời này của nàng nghe có vẻ cực kỳ lọt tai, nhưng chỉ cần nghĩ một chút, là có thể hiểu, nàng cố ý khơi lên lửa giận của Dung Định Viễn đối với Đại phu nhân.
Ơ, vị này chính là Đức Vinh Huyện chủ đi, quả thật là diệu nhân (ý như người đẹp) mà, tiện thiếp gặp qua Đức Vinh Huyện chủ! Quay người lại, Tam di nương vừa cười vừa thỉnh an với Dung Noãn Tâm, phương diện lễ số là tìm không ra bất kỳ khuyết điểm gì .
Dung Noãn Tâm chỉ cười không nói, khẽ gật đầu, cũng không thân thiện với nàng, Tam di nương này diễn kịch hay gì, ngày sau gặp sẽ thấy rõ.
Trở lại là tốt rồi, về sau ngươi vẫn ở viện cũ của mình đi, Lan Cẩn là một người rộng lượng, nhất định sẽ không so đo chuyện đã qua đi với ngươi! Lão phu nhân trầm mặt, không vui trợn mắt nhìn Đại phu nhân một, mới vừa rồi, lúc Tam di nương thỉnh an Đại phu nhân, trên mặt Đại phu nhân cũng không có một chút biểu tình, lão phu nhân đều nhìn trong mắt.
Tạ lão phu nhân, Tạ Đại phu nhân! Văn thị vội mừng rỡ tạ ơn, nàng cố ý bỏ quên sự không vui của Đại phu nhân, tri lễ đều cảm tạ.
Dung Định Viễn ‘hừ’ lạnh một tiếng, Tam di nương người ta cũng không so đo với ả, ngược lại Đại phu nhân, chuyện đã cách nhiều năm như vậy, như cũ không tha cho nữ nhân khác, chuyện mười năm trước kia, hắn đã sớm hoài nghi là Đại phu nhân thiết kế hãm hại Tam di nương, vì vậy, trong lòng đối với Đại phu nhân là càng thêm phiền não rồi.
Rốt cuộc Tam di nương vẫn là người khéo léo, trở lại lập tức tặng quà cho người tất cả viện, ngay cả đã phần của Dung Huệ Như bị cấm túc kia cũng không ít, hạ nhân trong phủ đều có chút ban thưởng, mọi người cũng hô thẳng Tam di nương là người rất tốt.
Mà Dung Huệ Mẫn, càng thêm cực kỳ ghê gớm, miệng lưỡi trơn tru không nói, trong ngày thường có rảnh một chút là lậo tức chạy đến trong viện của lão phu nhân, giống như e sợ người trong phủ này không biết nàng được lão phu nhân cưng chiều.
Liên tiếp mấy ngày Dung Định Viễn đều ngủ ở viện của Tam di nương, hạ nhân trong phủ lại có lời đồn đãi, Tam di nương sắp được nâng làm quý thiếp rồi.
Hả? Ai nói? Nghe xong lời nói của Lương Thần, mi tâm của Dung Noãn Tâm khẽ nhướng lên, nhếch miệng lên thành một nụ cười ý vị không rõ.
Theo quy củ của Dung gia, trừ thiếp thị sinh được nhi tử, nếu không, là không có tư cách nâng làm quý thiếp, Dung Định Viễn đây là muốn thị uy với Đại phu nhân rồi hả?
Cái này nô tỳ ngược lại không rõ ràng, hạ nhân trong phủ đều nói như vậy!
Hồi phủ, thì lập tức không an phận, Tam di nương cũng vô cùng vội vàng.
Tiểu thư, trong cung làm cho người ta tới truyền lời, nói là Thái hậu nương nương mời tiểu thư vào cung đi! Đang nói, Mỹ Cảnh đột nhiên vén rèm đi vào, trên mặt cũng không biết nên vui hay nên buồn, tuy nói Dung Noãn Tâm được phong làm Huyện chủ, nhưng người người đều biết, nàng chỉ là một Huyện chủ trên danh nghĩa, cũng không có thực quyền, nói dễ nghe, là Hoàng thượng thân phong, nói khó nghe, là treo một danh hiệu ở trên người nàng.
Biết! Dung Noãn Tâm thở dài một, buông túi nước ấm trong tay xuống, ý bảo Lương Thần thay quần áo cho mình, thời tiết đã là một ngày càng rét lạnh hơn một ngày, ra cửa cũng không thể qua loa, Lương Thần Mỹ Cảnh chuẩn bị nhiều đồ sưởi ấm hơn, lúc này mới vội vã lên chờ xe ngựa ở bên ngoài phủ.
Vào cung, theo cung nhân dẫn đi Từ Ninh cung của Thái hậu, Dung Noãn Tâm ngược lại không ngờ tên nam tử đeo nửa khối ngọc kia vậy mà lại cũng ở đây, hơn nữa đang hầu ở bên người Thái hậu, nàng hơi ngẩn ra, cũng là lập tức quỳ xuống hành lễ: Thần nữ tham kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an!
Thái hậu gật đầu một, cười nói: Đứng lên đi, ngược lại là một người tri lễ đấy!
Vừa ngồi xuống, Thiên Mộ Hàn đã không nhịn được chạy tới, kéo Dung Noãn Tâm lập tức thân mật nói: Sư phụ, đã có vài ngày không trông thấy ngươi, ta ngày ngày đều mong đợi ngươi có thể vào cung.
Dung Noãn Tâm nhếch môi cười cười, lập tức đứng dậy lại vén áo thi lễ với Thiên Mộ Hàn.
Đương kim Thái hậu là cực kỳ trọng lễ số, nếu mình gây ra sai lầm ở trước mặt nàngbà hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, cứ nghe trong cung có vị quý nhân từng cậy vào chính mình được cưng chiều, thất lễ ở trước mặt Thái hậu, cũng không lâu lắm, đã bị người nắm chỗ đau, đuổi ra khỏi cung.
Sư phụ, hoàng tổ mẫu cũng không phải là người ngoài, ngươi không cần đa lễ như vậy! Thiên Mộ Hàn bất mãn đỡ Dung Noãn Tâm lên, vẫn quấn nàng như trước kia.
Dung Noãn Tâm cười cười, nhưng cũng không thể giải thích với hắn quan hệ lợi hại ở trong này, đang cỡi hổ khó xuống, lại nghe ngồi Đức Hinh Quận chúa ở bên người Thái hậu bưng miệng
Đại phu nhân, tiện thiếp vấn an Đại phu nhân! Trước đây là tiện thiếp không hiểu chuyện, lần này trở về, tiện thiếp chắc chắn tuân thủ tốt gia quy, phục vụ Đại phu nhân thật tốt! Văn thị thấy lão phu nhân cực thích Dung Huệ Mẫn, trên mặt vui mừng, lại đi tới trước mặt Đại phu nhân vén áo thi lễ.
Nàng nói lời này cực kỳ uyển chuyển, nhưng ai cũng biết, mười năm trước Tam di nương là bởi vì hạ độc hại Đại phu nhân mới bị trục xuất khỏi phủ, lời này của nàng nghe có vẻ cực kỳ lọt tai, nhưng chỉ cần nghĩ một chút, là có thể hiểu, nàng cố ý khơi lên lửa giận của Dung Định Viễn đối với Đại phu nhân.
Ơ, vị này chính là Đức Vinh Huyện chủ đi, quả thật là diệu nhân (ý như người đẹp) mà, tiện thiếp gặp qua Đức Vinh Huyện chủ! Quay người lại, Tam di nương vừa cười vừa thỉnh an với Dung Noãn Tâm, phương diện lễ số là tìm không ra bất kỳ khuyết điểm gì .
Dung Noãn Tâm chỉ cười không nói, khẽ gật đầu, cũng không thân thiện với nàng, Tam di nương này diễn kịch hay gì, ngày sau gặp sẽ thấy rõ.
Trở lại là tốt rồi, về sau ngươi vẫn ở viện cũ của mình đi, Lan Cẩn là một người rộng lượng, nhất định sẽ không so đo chuyện đã qua đi với ngươi! Lão phu nhân trầm mặt, không vui trợn mắt nhìn Đại phu nhân một, mới vừa rồi, lúc Tam di nương thỉnh an Đại phu nhân, trên mặt Đại phu nhân cũng không có một chút biểu tình, lão phu nhân đều nhìn trong mắt.
Tạ lão phu nhân, Tạ Đại phu nhân! Văn thị vội mừng rỡ tạ ơn, nàng cố ý bỏ quên sự không vui của Đại phu nhân, tri lễ đều cảm tạ.
Dung Định Viễn ‘hừ’ lạnh một tiếng, Tam di nương người ta cũng không so đo với ả, ngược lại Đại phu nhân, chuyện đã cách nhiều năm như vậy, như cũ không tha cho nữ nhân khác, chuyện mười năm trước kia, hắn đã sớm hoài nghi là Đại phu nhân thiết kế hãm hại Tam di nương, vì vậy, trong lòng đối với Đại phu nhân là càng thêm phiền não rồi.
Rốt cuộc Tam di nương vẫn là người khéo léo, trở lại lập tức tặng quà cho người tất cả viện, ngay cả đã phần của Dung Huệ Như bị cấm túc kia cũng không ít, hạ nhân trong phủ đều có chút ban thưởng, mọi người cũng hô thẳng Tam di nương là người rất tốt.
Mà Dung Huệ Mẫn, càng thêm cực kỳ ghê gớm, miệng lưỡi trơn tru không nói, trong ngày thường có rảnh một chút là lậo tức chạy đến trong viện của lão phu nhân, giống như e sợ người trong phủ này không biết nàng được lão phu nhân cưng chiều.
Liên tiếp mấy ngày Dung Định Viễn đều ngủ ở viện của Tam di nương, hạ nhân trong phủ lại có lời đồn đãi, Tam di nương sắp được nâng làm quý thiếp rồi.
Hả? Ai nói? Nghe xong lời nói của Lương Thần, mi tâm của Dung Noãn Tâm khẽ nhướng lên, nhếch miệng lên thành một nụ cười ý vị không rõ.
Theo quy củ của Dung gia, trừ thiếp thị sinh được nhi tử, nếu không, là không có tư cách nâng làm quý thiếp, Dung Định Viễn đây là muốn thị uy với Đại phu nhân rồi hả?
Cái này nô tỳ ngược lại không rõ ràng, hạ nhân trong phủ đều nói như vậy!
Hồi phủ, thì lập tức không an phận, Tam di nương cũng vô cùng vội vàng.
Tiểu thư, trong cung làm cho người ta tới truyền lời, nói là Thái hậu nương nương mời tiểu thư vào cung đi! Đang nói, Mỹ Cảnh đột nhiên vén rèm đi vào, trên mặt cũng không biết nên vui hay nên buồn, tuy nói Dung Noãn Tâm được phong làm Huyện chủ, nhưng người người đều biết, nàng chỉ là một Huyện chủ trên danh nghĩa, cũng không có thực quyền, nói dễ nghe, là Hoàng thượng thân phong, nói khó nghe, là treo một danh hiệu ở trên người nàng.
Biết! Dung Noãn Tâm thở dài một, buông túi nước ấm trong tay xuống, ý bảo Lương Thần thay quần áo cho mình, thời tiết đã là một ngày càng rét lạnh hơn một ngày, ra cửa cũng không thể qua loa, Lương Thần Mỹ Cảnh chuẩn bị nhiều đồ sưởi ấm hơn, lúc này mới vội vã lên chờ xe ngựa ở bên ngoài phủ.
Vào cung, theo cung nhân dẫn đi Từ Ninh cung của Thái hậu, Dung Noãn Tâm ngược lại không ngờ tên nam tử đeo nửa khối ngọc kia vậy mà lại cũng ở đây, hơn nữa đang hầu ở bên người Thái hậu, nàng hơi ngẩn ra, cũng là lập tức quỳ xuống hành lễ: Thần nữ tham kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an!
Thái hậu gật đầu một, cười nói: Đứng lên đi, ngược lại là một người tri lễ đấy!
Vừa ngồi xuống, Thiên Mộ Hàn đã không nhịn được chạy tới, kéo Dung Noãn Tâm lập tức thân mật nói: Sư phụ, đã có vài ngày không trông thấy ngươi, ta ngày ngày đều mong đợi ngươi có thể vào cung.
Dung Noãn Tâm nhếch môi cười cười, lập tức đứng dậy lại vén áo thi lễ với Thiên Mộ Hàn.
Đương kim Thái hậu là cực kỳ trọng lễ số, nếu mình gây ra sai lầm ở trước mặt nàngbà hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, cứ nghe trong cung có vị quý nhân từng cậy vào chính mình được cưng chiều, thất lễ ở trước mặt Thái hậu, cũng không lâu lắm, đã bị người nắm chỗ đau, đuổi ra khỏi cung.
Sư phụ, hoàng tổ mẫu cũng không phải là người ngoài, ngươi không cần đa lễ như vậy! Thiên Mộ Hàn bất mãn đỡ Dung Noãn Tâm lên, vẫn quấn nàng như trước kia.
Dung Noãn Tâm cười cười, nhưng cũng không thể giải thích với hắn quan hệ lợi hại ở trong này, đang cỡi hổ khó xuống, lại nghe ngồi Đức Hinh Quận chúa ở bên người Thái hậu bưng miệng
/269
|