Edit: kaylee
Ôi! Dung Noãn Tâm bị sợ đến bỏ ly trà xuống, sợ hãi núp ở trong ngực Lương Thần, giống như là vô cùng chấn động và sợ hãi: Chuyện này. . . . . . Chuyện này sao có thể? Làm sao Mạc biểu ca lại như vậy? Mẫu thân, người không cần quá đau lòng mới phải! Mạc Tử Hồng là huyết mạch duy nhất của Mạc gia, cũng là chất tử Mạc thị thương yêu nhất, lúc này lại vô duyên vô cớ chết đi rồi.
Sao Mạc thị có thể dằn nổi cơn giận này, từ đáy lòng ả cảm thấy chuyện này chính là Dung Noãn Tâm làm, nếu không, làm sao hắn sẽ đúng lúc như vậy, chết ở trên đường trở về Dung gia, mà tối nay, Dung gia chỉ có một người xuất phủ, đó chính là Dung Noãn Tâm.
Mặt của Đại phu nhân xanh trắng lẫn lộn, ả oán hận nhìn chằm chằm Dung Noãn Tâm, nhưng trước khi không lấy ra chứng cứ, ả vạn vạn sẽ không dễ dàng ra tay.
Mấy lần trước, ả nhưng là bị thua thiệt nhiều ở trên người của Dung Noãn Tâm, lần này, ả quyết định nhịn đến cuối cùng.
Đáng thương Hồng nhi, Mạc gia chỉ có một huyết mạch như vậy! Đại phu nhân cầm lên chiếc khăn tay đeo ở hông, nhẹ nhàng gạt nước mắt.
Lời này của ả rõ ràng chính là nhắc nhở Hác đại nhân, Mạc gia chỉ có một huyết mạch này, nếu ông không tra rõ chân tướng mọi chuyện, chỉ sợ Mạc gia tuyệt sẽ không bỏ qua.
Trước kia Mạc lão nhưng là Thái Phó, tiên đế đều phải kính ba phần, Mạc gia xảy ra chuyện, Hoàng thượng nhất định phải cho Mạc gia một cái công đạo.
Hác đại nhân sợ hãi nhíu lông mày, tự nhiên biết Đại phu nhân đây là đang nhắc nhở ông ta.
Cho nên, Hác đại nhân lại mở miệng hỏi: Dung tiểu thư, thuộc hạ của ta ở trên thi thể của Mạc thiếu gia phát hiện cái này, xin hỏi, đây chính là đồ của Dung tiểu thư?
Dứt lời, lập tức có một nam tử thị vệ hai tay dâng lên một chiếc khăn tay màu trắng, trên cái khăn tay kia là ba cây ngân châm nhỏ dài, chính là ba cây mà Dung Noãn Tâm bắn ra này.
Đuôi của ba cây ngân châm đều là màu đen, nghiễm nhiên là mang theo cự độc, mới đầu, một cây nàng bắn ra kia là không độc, vốn định cho Mạc Tử Hồng một cơ hội, nhưng không nghĩ tới, người nọ lại cứ khăng khăng một mực.
Dung Noãn Tâm ngạc nhiên nhìn những ngân châm kia, lắc đầu một cái: Người đời đều biết Dung Noãn Tâm ta không khéo tay, Tú Hoa Châm (châm thêu hoa) này tự nhiên không phải là của ta!
Quả thật, trên dưới trong Dung phủ người nào không biết, Dung Noãn Tâm nàng là dã nha đầu đến từ nông thôn, nhất định là không có học qua thêu thùa.
Hác đại nhân sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, cố chần chờ một chút, lúc này mới đưa mắt về phía Dung Định Viễn, ôm quyền khom người chào: Hạ quan có một yêu cầu quá đáng!
Mời Hác đại nhân nói. Dung Định Viễn tự mình đỡ Hác đại nhân dậy, dù sao cũng là người Lại bộ, mặt mũi là nhất định phải cho.
Hạ quan muốn lục soát viện của Dung tiểu thư, nếu vật này thật không phải của Dung tiểu thư, như vậy, trong viện của nàng nhất định sẽ không có loại châm này!
Quả thật, loại Tú Hoa Châm này làm cực kỳ tinh tế, nhìn qua một thoáng, thì cho rằng là Tú Hoa Châm bình thường, nhưng chỉ cần tỉ mỉ nhìn kỹ, là có thể phát hiện, trên thân châm này không có lỗ nhỏ để xỏ chỉ.
Ông đã sớm định liệu canh giờ, xem chừng sau khi Dung Noãn Tâm trở về phủ nhất định không kịp tiêu hủy chứng cớ, lúc này mới dám mạo hiểm tới hỏi tội.
Chuyện này. . . . . . Mi tâm của Dung Định Viễn khẽ nhíu, khuê phòng nữ tử chưa gả này, đừng nói là lục soát, ngay cả phụ thân thân sinh như hắn, cũng không được phép tiến vào, nếu ngày hôm nay thật để cho người lục soát khuê phòng của Dung Noãn Tâm một lần, như vậy. . . . . . Ngày sau còn có công tử nhà nào dám đến cửa cầu hôn?
Này chẳng phải là trắng trợn hủy đi tương lai của Noãn Tâm sao? Hắn cũng không tính phá hủy nữ nhi này, mà thế lực tương lai của Dung gia còn phải dựa vào những nữ nhi này để duy trì.
Nhưng nếu mình không đồng ý cho Hác đại nhân lục soát viện, lại có vẻ mình đang bao che cho nữ nhi, chẳng phải là đối đầu với Mạc gia?
Một nữ nhi và tiền đồ của mình, hắn tự nhiên là lựa cái sau.
Đang lúc Dung Định Viễn do dự, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng báo kêu vội vàng: Ngụy Quốc phu nhân đến, Mạc tiểu thư đến!
Vừa dứt lời, lập tức thấy Ngụy Quốc phu nhân hấp tấp xông vào, long đầu trượng (gậy đầu rồng) trong tay gõ lên mặt đất kêu ‘leng keng’ vang dội.
Dung Định Viễn vội vàng đi ra ngoài đón, thận trọng nói: Mẫu thân, vì sao ngài lại tới?
Lão thái quân đã qua tuổi 60, nhưng phong thái vẫn như cũ, trên mặt uy
Ôi! Dung Noãn Tâm bị sợ đến bỏ ly trà xuống, sợ hãi núp ở trong ngực Lương Thần, giống như là vô cùng chấn động và sợ hãi: Chuyện này. . . . . . Chuyện này sao có thể? Làm sao Mạc biểu ca lại như vậy? Mẫu thân, người không cần quá đau lòng mới phải! Mạc Tử Hồng là huyết mạch duy nhất của Mạc gia, cũng là chất tử Mạc thị thương yêu nhất, lúc này lại vô duyên vô cớ chết đi rồi.
Sao Mạc thị có thể dằn nổi cơn giận này, từ đáy lòng ả cảm thấy chuyện này chính là Dung Noãn Tâm làm, nếu không, làm sao hắn sẽ đúng lúc như vậy, chết ở trên đường trở về Dung gia, mà tối nay, Dung gia chỉ có một người xuất phủ, đó chính là Dung Noãn Tâm.
Mặt của Đại phu nhân xanh trắng lẫn lộn, ả oán hận nhìn chằm chằm Dung Noãn Tâm, nhưng trước khi không lấy ra chứng cứ, ả vạn vạn sẽ không dễ dàng ra tay.
Mấy lần trước, ả nhưng là bị thua thiệt nhiều ở trên người của Dung Noãn Tâm, lần này, ả quyết định nhịn đến cuối cùng.
Đáng thương Hồng nhi, Mạc gia chỉ có một huyết mạch như vậy! Đại phu nhân cầm lên chiếc khăn tay đeo ở hông, nhẹ nhàng gạt nước mắt.
Lời này của ả rõ ràng chính là nhắc nhở Hác đại nhân, Mạc gia chỉ có một huyết mạch này, nếu ông không tra rõ chân tướng mọi chuyện, chỉ sợ Mạc gia tuyệt sẽ không bỏ qua.
Trước kia Mạc lão nhưng là Thái Phó, tiên đế đều phải kính ba phần, Mạc gia xảy ra chuyện, Hoàng thượng nhất định phải cho Mạc gia một cái công đạo.
Hác đại nhân sợ hãi nhíu lông mày, tự nhiên biết Đại phu nhân đây là đang nhắc nhở ông ta.
Cho nên, Hác đại nhân lại mở miệng hỏi: Dung tiểu thư, thuộc hạ của ta ở trên thi thể của Mạc thiếu gia phát hiện cái này, xin hỏi, đây chính là đồ của Dung tiểu thư?
Dứt lời, lập tức có một nam tử thị vệ hai tay dâng lên một chiếc khăn tay màu trắng, trên cái khăn tay kia là ba cây ngân châm nhỏ dài, chính là ba cây mà Dung Noãn Tâm bắn ra này.
Đuôi của ba cây ngân châm đều là màu đen, nghiễm nhiên là mang theo cự độc, mới đầu, một cây nàng bắn ra kia là không độc, vốn định cho Mạc Tử Hồng một cơ hội, nhưng không nghĩ tới, người nọ lại cứ khăng khăng một mực.
Dung Noãn Tâm ngạc nhiên nhìn những ngân châm kia, lắc đầu một cái: Người đời đều biết Dung Noãn Tâm ta không khéo tay, Tú Hoa Châm (châm thêu hoa) này tự nhiên không phải là của ta!
Quả thật, trên dưới trong Dung phủ người nào không biết, Dung Noãn Tâm nàng là dã nha đầu đến từ nông thôn, nhất định là không có học qua thêu thùa.
Hác đại nhân sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, cố chần chờ một chút, lúc này mới đưa mắt về phía Dung Định Viễn, ôm quyền khom người chào: Hạ quan có một yêu cầu quá đáng!
Mời Hác đại nhân nói. Dung Định Viễn tự mình đỡ Hác đại nhân dậy, dù sao cũng là người Lại bộ, mặt mũi là nhất định phải cho.
Hạ quan muốn lục soát viện của Dung tiểu thư, nếu vật này thật không phải của Dung tiểu thư, như vậy, trong viện của nàng nhất định sẽ không có loại châm này!
Quả thật, loại Tú Hoa Châm này làm cực kỳ tinh tế, nhìn qua một thoáng, thì cho rằng là Tú Hoa Châm bình thường, nhưng chỉ cần tỉ mỉ nhìn kỹ, là có thể phát hiện, trên thân châm này không có lỗ nhỏ để xỏ chỉ.
Ông đã sớm định liệu canh giờ, xem chừng sau khi Dung Noãn Tâm trở về phủ nhất định không kịp tiêu hủy chứng cớ, lúc này mới dám mạo hiểm tới hỏi tội.
Chuyện này. . . . . . Mi tâm của Dung Định Viễn khẽ nhíu, khuê phòng nữ tử chưa gả này, đừng nói là lục soát, ngay cả phụ thân thân sinh như hắn, cũng không được phép tiến vào, nếu ngày hôm nay thật để cho người lục soát khuê phòng của Dung Noãn Tâm một lần, như vậy. . . . . . Ngày sau còn có công tử nhà nào dám đến cửa cầu hôn?
Này chẳng phải là trắng trợn hủy đi tương lai của Noãn Tâm sao? Hắn cũng không tính phá hủy nữ nhi này, mà thế lực tương lai của Dung gia còn phải dựa vào những nữ nhi này để duy trì.
Nhưng nếu mình không đồng ý cho Hác đại nhân lục soát viện, lại có vẻ mình đang bao che cho nữ nhi, chẳng phải là đối đầu với Mạc gia?
Một nữ nhi và tiền đồ của mình, hắn tự nhiên là lựa cái sau.
Đang lúc Dung Định Viễn do dự, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng báo kêu vội vàng: Ngụy Quốc phu nhân đến, Mạc tiểu thư đến!
Vừa dứt lời, lập tức thấy Ngụy Quốc phu nhân hấp tấp xông vào, long đầu trượng (gậy đầu rồng) trong tay gõ lên mặt đất kêu ‘leng keng’ vang dội.
Dung Định Viễn vội vàng đi ra ngoài đón, thận trọng nói: Mẫu thân, vì sao ngài lại tới?
Lão thái quân đã qua tuổi 60, nhưng phong thái vẫn như cũ, trên mặt uy
/269
|