Ngụy Quốc phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: Đây cũng là nữ nhi tốt của Hậu gia sao? Thật sự là đứa không biết xấu hổ!
Cho dù lúc trước bà bị thua thiệt nhiều ở nơi này của Dung Noãn Tâm, trong lòng cũng có điều kiêng kỵ, nhưng một lần này, bằng chứng như núi, dù Dung Noãn Tâm là đứa nói khéo như rót mật, cũng không thể xóa đi chữ ‘Tâm’ rõ ràng trên cái yếm này.
Phụ thân, lại không nói vật này từ đâu tới, ngài có nhìn kỹ vật này hay không? Hoa văn thêu uyên ương nghịch nước phía trên, lqd nữ nhi là một cô nương chưa gả, như thế nào lại thêu loại vật này mặc trên người?
Dường như Dung Noãn Tâm vội vàng giải thích nói, càng thêm làm cho người ta cảm thấy nàng đang giấu giếm cái gì đó.
Hừ, ai biết là kẻ không biết xấu hổ nào đưa cho ngươi, đừng vòng vo nữa, Noãn Tâm tỷ tỷ vẫn là nhanh chóng khai ra đi?
Dung Huệ Như hừ một tiếng, càng thêm thiếu kiên nhẫn, thật muốn nhanh chóng đánh ngã Dung Noãn Tâm, khiến cho phụ thân lần nữa coi trọng ả hơn.
Huệ Kiều muội muội, ngươi cũng cảm thấy vật này là người khác đưa cho ta sao? Hai mắt Dung Noãn Tâm trợn tròn, có vẻ uất ức nhìn về phía Dung Huệ Kiều đang cúi đầu, không dám nói lời nào.
Mấy ngày nay, hình như Dung Huệ Kiều càng thêm trầm mặc, gần đây trong phủ xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên không có ai chú ý tới sự biến hóa của Dung Huệ Kiều.
Nghe được Dung Noãn Tâm đột nhiên điểm tên của mình, cả người Dung Huệ Kiều run lên, sửng sốt một hồi lâu, cho đến khi Nhị phu nhân đẩy bả vai của nàng, nàng mới hốt hoảng nói: Ta. . . . . . Ta không biết, ta không biết. . . . . .
Hả? Huệ Kiều muội muội không nhìn kỹ vật này một chút sao? Dung Noãn Tâm cười đến càng thêm rực rỡ, hình như còn mang theo vài phần giễu cợt.
Quơ quơ cái yếm nàng đang cầm trong tay trước mắt Dung Huệ Kiều: Muội muội không cảm thấy vật này nhìn quen mắt rất sao?
Sắc mặt của Dung Huệ Kiều đột nhiên đại biến, cả người run rẩy không còn hình dáng, đột nhiên ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống lqđ, quát to lên: Nương, cứu ta. . . . . . Cứu ta. . . . . . Ta cũng không muốn, ta là bị Thái tử. . . . . . Bị Thái tử. . . . . .
Nàng càng nói thì lời nói càng không mạch lạc.
Nhưng chỉ cần xâu chuỗi lời nói của Dung Huệ Kiều và nét mặt này của nàng lại, mọi người lập tức có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
Chỉ là. . . . . . Vì sao vật này lại là của Dung Huệ Kiều? Phía trên rõ ràng thêu chính là một chữ ‘Tâm’.
Ngươi đừng vội vu oan cho Nhị muội muội, trên đây rõ ràng thêu tên của ngươi!
Dung Huệ Như không cam lòng trợn tròn cặp mắt, cắn môi dưới, hận không thể ăn tươi nuốt sống Dung Noãn Tâm.
Ha ha. . . . . . Thật là buồn cười, Huệ Như muội muội không thấy nhìn thấy đằng trước chữ ‘Tâm’ này, còn có một chữ ‘Khuynh’ à, khuynh tâm, khuynh tâm, chính là ý tứ vừa gặp đã thương đó?
Dung Huệ Như đoạt lấy cái yếm nhìn lại, quả nhiên, phía trên này còn có một chữ nhỏ, mới vừa rồi, ả chỉ vừa nhìn thấy chữ ‘Tâm’ kia, đã cảm thấy trái tim cuồn cuộn, chỉ cảm thấy cơ hội chèn ép Dung Noãn Tâm tới, nhưng không biết chỉ là mừng hụt.
Đợi sau khi thấy rõ chữ trên đó, mặt hoa như ngọc của Dung Huệ Như lập tức xụ xuống, trong miệng lẩm bẩm thì thầm: Lại có thể không phải, lại có thể không phải. . . . . .
Qua trò khôi hài vừa rồi, một chút bao dung cuối cùng trong lòng Dung Định Viễn đối với Dung Huệ Như hoàn toàn đánh nát, hắn hàm chứa sát khí thật sâu, nhìn chằm chằm ả thật chặt, nếu không phải Ngụy
Cho dù lúc trước bà bị thua thiệt nhiều ở nơi này của Dung Noãn Tâm, trong lòng cũng có điều kiêng kỵ, nhưng một lần này, bằng chứng như núi, dù Dung Noãn Tâm là đứa nói khéo như rót mật, cũng không thể xóa đi chữ ‘Tâm’ rõ ràng trên cái yếm này.
Phụ thân, lại không nói vật này từ đâu tới, ngài có nhìn kỹ vật này hay không? Hoa văn thêu uyên ương nghịch nước phía trên, lqd nữ nhi là một cô nương chưa gả, như thế nào lại thêu loại vật này mặc trên người?
Dường như Dung Noãn Tâm vội vàng giải thích nói, càng thêm làm cho người ta cảm thấy nàng đang giấu giếm cái gì đó.
Hừ, ai biết là kẻ không biết xấu hổ nào đưa cho ngươi, đừng vòng vo nữa, Noãn Tâm tỷ tỷ vẫn là nhanh chóng khai ra đi?
Dung Huệ Như hừ một tiếng, càng thêm thiếu kiên nhẫn, thật muốn nhanh chóng đánh ngã Dung Noãn Tâm, khiến cho phụ thân lần nữa coi trọng ả hơn.
Huệ Kiều muội muội, ngươi cũng cảm thấy vật này là người khác đưa cho ta sao? Hai mắt Dung Noãn Tâm trợn tròn, có vẻ uất ức nhìn về phía Dung Huệ Kiều đang cúi đầu, không dám nói lời nào.
Mấy ngày nay, hình như Dung Huệ Kiều càng thêm trầm mặc, gần đây trong phủ xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên không có ai chú ý tới sự biến hóa của Dung Huệ Kiều.
Nghe được Dung Noãn Tâm đột nhiên điểm tên của mình, cả người Dung Huệ Kiều run lên, sửng sốt một hồi lâu, cho đến khi Nhị phu nhân đẩy bả vai của nàng, nàng mới hốt hoảng nói: Ta. . . . . . Ta không biết, ta không biết. . . . . .
Hả? Huệ Kiều muội muội không nhìn kỹ vật này một chút sao? Dung Noãn Tâm cười đến càng thêm rực rỡ, hình như còn mang theo vài phần giễu cợt.
Quơ quơ cái yếm nàng đang cầm trong tay trước mắt Dung Huệ Kiều: Muội muội không cảm thấy vật này nhìn quen mắt rất sao?
Sắc mặt của Dung Huệ Kiều đột nhiên đại biến, cả người run rẩy không còn hình dáng, đột nhiên ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống lqđ, quát to lên: Nương, cứu ta. . . . . . Cứu ta. . . . . . Ta cũng không muốn, ta là bị Thái tử. . . . . . Bị Thái tử. . . . . .
Nàng càng nói thì lời nói càng không mạch lạc.
Nhưng chỉ cần xâu chuỗi lời nói của Dung Huệ Kiều và nét mặt này của nàng lại, mọi người lập tức có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
Chỉ là. . . . . . Vì sao vật này lại là của Dung Huệ Kiều? Phía trên rõ ràng thêu chính là một chữ ‘Tâm’.
Ngươi đừng vội vu oan cho Nhị muội muội, trên đây rõ ràng thêu tên của ngươi!
Dung Huệ Như không cam lòng trợn tròn cặp mắt, cắn môi dưới, hận không thể ăn tươi nuốt sống Dung Noãn Tâm.
Ha ha. . . . . . Thật là buồn cười, Huệ Như muội muội không thấy nhìn thấy đằng trước chữ ‘Tâm’ này, còn có một chữ ‘Khuynh’ à, khuynh tâm, khuynh tâm, chính là ý tứ vừa gặp đã thương đó?
Dung Huệ Như đoạt lấy cái yếm nhìn lại, quả nhiên, phía trên này còn có một chữ nhỏ, mới vừa rồi, ả chỉ vừa nhìn thấy chữ ‘Tâm’ kia, đã cảm thấy trái tim cuồn cuộn, chỉ cảm thấy cơ hội chèn ép Dung Noãn Tâm tới, nhưng không biết chỉ là mừng hụt.
Đợi sau khi thấy rõ chữ trên đó, mặt hoa như ngọc của Dung Huệ Như lập tức xụ xuống, trong miệng lẩm bẩm thì thầm: Lại có thể không phải, lại có thể không phải. . . . . .
Qua trò khôi hài vừa rồi, một chút bao dung cuối cùng trong lòng Dung Định Viễn đối với Dung Huệ Như hoàn toàn đánh nát, hắn hàm chứa sát khí thật sâu, nhìn chằm chằm ả thật chặt, nếu không phải Ngụy
/269
|