Editor: Gà
Vân Lãnh Ca nghỉ ngơi ở Lăng thành vài ngày, sắc mặt dần dần chuyển biến tốt, nôn nghén cũng không còn thường xuyên như trước.
Thế tử phi, Thế tử có thư. Xích Ngữ đi đến, cầm hai bức thư trong tay.
Vân Lãnh Ca đang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nghe vậy lập tức xoay người, gương mặt nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, nhận lấy bức thư từ trong tay Xích Ngữ đang cười ranh mãnh, mở ra không kịp chờ đợi.
Nhìn chữ viết rồng bay phượng múa, Vân Lãnh Ca nhíu mày, nét chữ của Mộ Dung Diệp giống như con người hắn, thẳng thắn tùy ý, tiêu sái không câu nệ, một nét sổ một nét móc đều như điểm thêm tình ý.
Thế tử phi, Thế tử nói gì vậy? Xích Ngữ phát hiện đáy mắt Vân Lãnh Ca tràn ngập nụ cười, nghĩ chắc hẳn là tin tức tốt, không nhịn được tò mò hỏi.
Nam Tinh đã bị đánh bại, đã nộp thư xin hàng cho Đông Dương, A Diệp nói chàng sẽ chỉnh đốn hết quân đội trong vòng hai ngày rồi sau đó chạy đến biên cương với chúng ta. Cuối cùng Vân Lãnh Ca cũng lộ ra nụ cười thật sự trong nội tâm, gương mặt vui vẻ, nhẹ nhàng nói.
Thật tốt quá. Ngâm Cầm hoan hô, cố gắng kiềm nén kích động.
Đúng vậy, có thể gặp được Ngôn ca ca của ngươi, có phải rất vui vẻ hay không? Vân Lãnh Ca thấy vẻ mặt Ngâm Cầm vui mừng rạng rỡ, trong lòng thả lỏng, tâm trạng tự nhiên hơn rất nhiều, nên cũng nói đùa một chút.
Xích Ngữ nghe nói cũng cười ha ha, từ nhỏ y và Xích Ngôn đã luôn ở cạnh Mộ Dung Diệp, quan hệ hơn hẳn cả huynh đệ ruột thịt, hôm nay thấy hắn ta và nha hoàn cận thân của Thế tử phi có một kết quả tốt, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng cho hắn ta.
Tiểu thư, nô tỳ không thèm để ý đến ngài nữa. Ngâm Cầm dậm chân, hiếm khi lộ ra phong thái tiểu nữ nhi, ánh mắt né tránh, đỏ mặt, tay thắt chặt vạt áo, ánh mắt thấy hai người vẫn hăng hái cười to, cắn môi, vắt chân lên cổ chạy mất.
Xích Ngữ, ngươi thấy Ngâm Thư nhà ta thế nào? Các ngươi đều là cọc gỗ, cũng khá hợp nhau đó, trời sinh một đôi, thế nào hả? Ngâm Thư dịu dàng hào phóng, khéo hiểu lòng người, ra được phòng khách, vào được phòng bếp, bỏ qua thôn này, khó tìm được khách điếm (theo lý giải của mỗ: ý là bỏ qua người tốt thế này thì khó tìm được người khác tốt hơn) lắm nha? Vân Lãnh Ca mèo khen mèo dài đuôi thành công khiến Xích Ngữ đang chuẩn bị rời đi thì bỗng dừng lại, đột nhiên xoay người, không thể tin mở to mắt nhìn Thế tử phi.
Tiểu thư, ngài nói gì đấy? Sắc mặt Xích Ngữ đang biến ảo như bảy sắc cầu vồng, thì Ngâm Thư bình tĩnh đi đến, vẻ mặt không hề e lệ khi bị nhắc đến chuyện hôn sự, bình tĩnh vô lo, nàng ấy thấy sắc mặt Xích Ngữ đỏ bừng, giọng nói hơi bất đắc dĩ: Ngài cứ mặc kệ việc Ngữ thị vệ đã có người yêu hay chưa mà cắt đứt uyên ương của người ta như vậy, ngộ nhỡ phá hủy đi một đôi tình lữ thì sẽ không tốt đâu.
Vân Lãnh Ca khẽ cau mày, vô cùng đồng ý gật đầu, vừa muốn hỏi Xích Ngữ có thanh mai trúc mã không, chỉ thấy y vội vàng nói: Ta chưa có người trong lòng.
Vân Lãnh Ca sững sờ, sau đó cười khúc khích, ánh mắt chế nhạo nhìn Xích Ngữ, trong lòng hiểu ra, hóa ra nước chảy cố ý a, không biết đóa hoa Ngâm Thư này có rơi vô tình không đây?
Ngâm Thư cũng ngẩn ra, hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng qua khác thường, nàng ấy đi đến trước mặt Xích Ngữ, nghiêm túc hỏi: Ngươi thích ta hả?
Vừa dứt lời, không những Xích Ngữ, ngay cả Vân Lãnh Ca cũng không thể tin, ngơ ngác nhìn Ngâm Thư.
Đúng thế … , Xích Ngữ mím môi, trầm mặc chốc lát, trả lời.
Ngươi có thể chỉ thú một người giống như cô gia không? Ngâm Thư nhìn chằm chằm ánh mắt Xích Ngữ, càng nói càng khiến người ta kinh ngạc.
Xích Ngữ thận trọng gật đầu, y cũng rất hâm mộ Thế tử và Thế tử phi.
Vậy ta gả cho ngươi. Ngâm Thư đồng ý dứt khoát.
Vân Lãnh Ca nhìn hai người không xem ai ra gì này, trong lòng đã không thể dùng kinh ngạc để hình dung nữa, quả thực kinh thế hãi tục mà, hai người này cũng quá khác người nha, chẳng lẽ bọn họ không giống người thường? Tư tưởng của cọc gỗ khác một trời một vực với người bình thường sao? Nhưng mà, thật sự khiến người ta khó tin.
Nè nè, ta còn ở bên cạnh đấy. Vân Lãnh Ca lên tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình, giữa đám người nàng và Ngâm Thư không giống chủ tớ, càng giống như bằng hữu hơn, cho nên nói chuyện cũng không cố kỵ gì.
Chờ A Diệp trở lại sẽ chủ hôn cho các ngươi, gả hai nha đầu duy nhất của ta đi, ta cảm giác ta như nương của các ngươi vậy. Vân Lãnh Ca lầm bầm: Có loại cảm giác tiễn nữ nhi xuất giá.
Xích Ngữ vừa khôi phục sắc mặt bình thường nhất thời lại đỏ ửng, lần này, cả Ngâm Thư cũng không thể may mắn thoát khỏi, hai gò má hồng hồng.
Đúng rồi, bây giờ Kinh thành như thế nào rồi? Có tin tức gì không? Vân Lãnh Ca nhận thấy không khí hơi ngột ngạt, không muốn để nàng ấy lúng túng, vội chuyển đề tài hỏi.
Nghe Vân Lãnh Ca hỏi chính sự, Xích Ngữ lập tức thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: Trước khi rời đi Thế tử đã dọn dẹp cơ sở ngầm của Vũ Văn Minh trong Kinh thành, còn bắt được Thái tử và Tam Hoàng tử, hơn nữa dùng gia quyến uy hiếp những loạn thần tặc tử để bọn họ không dám
Vân Lãnh Ca nghỉ ngơi ở Lăng thành vài ngày, sắc mặt dần dần chuyển biến tốt, nôn nghén cũng không còn thường xuyên như trước.
Thế tử phi, Thế tử có thư. Xích Ngữ đi đến, cầm hai bức thư trong tay.
Vân Lãnh Ca đang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nghe vậy lập tức xoay người, gương mặt nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, nhận lấy bức thư từ trong tay Xích Ngữ đang cười ranh mãnh, mở ra không kịp chờ đợi.
Nhìn chữ viết rồng bay phượng múa, Vân Lãnh Ca nhíu mày, nét chữ của Mộ Dung Diệp giống như con người hắn, thẳng thắn tùy ý, tiêu sái không câu nệ, một nét sổ một nét móc đều như điểm thêm tình ý.
Thế tử phi, Thế tử nói gì vậy? Xích Ngữ phát hiện đáy mắt Vân Lãnh Ca tràn ngập nụ cười, nghĩ chắc hẳn là tin tức tốt, không nhịn được tò mò hỏi.
Nam Tinh đã bị đánh bại, đã nộp thư xin hàng cho Đông Dương, A Diệp nói chàng sẽ chỉnh đốn hết quân đội trong vòng hai ngày rồi sau đó chạy đến biên cương với chúng ta. Cuối cùng Vân Lãnh Ca cũng lộ ra nụ cười thật sự trong nội tâm, gương mặt vui vẻ, nhẹ nhàng nói.
Thật tốt quá. Ngâm Cầm hoan hô, cố gắng kiềm nén kích động.
Đúng vậy, có thể gặp được Ngôn ca ca của ngươi, có phải rất vui vẻ hay không? Vân Lãnh Ca thấy vẻ mặt Ngâm Cầm vui mừng rạng rỡ, trong lòng thả lỏng, tâm trạng tự nhiên hơn rất nhiều, nên cũng nói đùa một chút.
Xích Ngữ nghe nói cũng cười ha ha, từ nhỏ y và Xích Ngôn đã luôn ở cạnh Mộ Dung Diệp, quan hệ hơn hẳn cả huynh đệ ruột thịt, hôm nay thấy hắn ta và nha hoàn cận thân của Thế tử phi có một kết quả tốt, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng cho hắn ta.
Tiểu thư, nô tỳ không thèm để ý đến ngài nữa. Ngâm Cầm dậm chân, hiếm khi lộ ra phong thái tiểu nữ nhi, ánh mắt né tránh, đỏ mặt, tay thắt chặt vạt áo, ánh mắt thấy hai người vẫn hăng hái cười to, cắn môi, vắt chân lên cổ chạy mất.
Xích Ngữ, ngươi thấy Ngâm Thư nhà ta thế nào? Các ngươi đều là cọc gỗ, cũng khá hợp nhau đó, trời sinh một đôi, thế nào hả? Ngâm Thư dịu dàng hào phóng, khéo hiểu lòng người, ra được phòng khách, vào được phòng bếp, bỏ qua thôn này, khó tìm được khách điếm (theo lý giải của mỗ: ý là bỏ qua người tốt thế này thì khó tìm được người khác tốt hơn) lắm nha? Vân Lãnh Ca mèo khen mèo dài đuôi thành công khiến Xích Ngữ đang chuẩn bị rời đi thì bỗng dừng lại, đột nhiên xoay người, không thể tin mở to mắt nhìn Thế tử phi.
Tiểu thư, ngài nói gì đấy? Sắc mặt Xích Ngữ đang biến ảo như bảy sắc cầu vồng, thì Ngâm Thư bình tĩnh đi đến, vẻ mặt không hề e lệ khi bị nhắc đến chuyện hôn sự, bình tĩnh vô lo, nàng ấy thấy sắc mặt Xích Ngữ đỏ bừng, giọng nói hơi bất đắc dĩ: Ngài cứ mặc kệ việc Ngữ thị vệ đã có người yêu hay chưa mà cắt đứt uyên ương của người ta như vậy, ngộ nhỡ phá hủy đi một đôi tình lữ thì sẽ không tốt đâu.
Vân Lãnh Ca khẽ cau mày, vô cùng đồng ý gật đầu, vừa muốn hỏi Xích Ngữ có thanh mai trúc mã không, chỉ thấy y vội vàng nói: Ta chưa có người trong lòng.
Vân Lãnh Ca sững sờ, sau đó cười khúc khích, ánh mắt chế nhạo nhìn Xích Ngữ, trong lòng hiểu ra, hóa ra nước chảy cố ý a, không biết đóa hoa Ngâm Thư này có rơi vô tình không đây?
Ngâm Thư cũng ngẩn ra, hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng qua khác thường, nàng ấy đi đến trước mặt Xích Ngữ, nghiêm túc hỏi: Ngươi thích ta hả?
Vừa dứt lời, không những Xích Ngữ, ngay cả Vân Lãnh Ca cũng không thể tin, ngơ ngác nhìn Ngâm Thư.
Đúng thế … , Xích Ngữ mím môi, trầm mặc chốc lát, trả lời.
Ngươi có thể chỉ thú một người giống như cô gia không? Ngâm Thư nhìn chằm chằm ánh mắt Xích Ngữ, càng nói càng khiến người ta kinh ngạc.
Xích Ngữ thận trọng gật đầu, y cũng rất hâm mộ Thế tử và Thế tử phi.
Vậy ta gả cho ngươi. Ngâm Thư đồng ý dứt khoát.
Vân Lãnh Ca nhìn hai người không xem ai ra gì này, trong lòng đã không thể dùng kinh ngạc để hình dung nữa, quả thực kinh thế hãi tục mà, hai người này cũng quá khác người nha, chẳng lẽ bọn họ không giống người thường? Tư tưởng của cọc gỗ khác một trời một vực với người bình thường sao? Nhưng mà, thật sự khiến người ta khó tin.
Nè nè, ta còn ở bên cạnh đấy. Vân Lãnh Ca lên tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình, giữa đám người nàng và Ngâm Thư không giống chủ tớ, càng giống như bằng hữu hơn, cho nên nói chuyện cũng không cố kỵ gì.
Chờ A Diệp trở lại sẽ chủ hôn cho các ngươi, gả hai nha đầu duy nhất của ta đi, ta cảm giác ta như nương của các ngươi vậy. Vân Lãnh Ca lầm bầm: Có loại cảm giác tiễn nữ nhi xuất giá.
Xích Ngữ vừa khôi phục sắc mặt bình thường nhất thời lại đỏ ửng, lần này, cả Ngâm Thư cũng không thể may mắn thoát khỏi, hai gò má hồng hồng.
Đúng rồi, bây giờ Kinh thành như thế nào rồi? Có tin tức gì không? Vân Lãnh Ca nhận thấy không khí hơi ngột ngạt, không muốn để nàng ấy lúng túng, vội chuyển đề tài hỏi.
Nghe Vân Lãnh Ca hỏi chính sự, Xích Ngữ lập tức thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: Trước khi rời đi Thế tử đã dọn dẹp cơ sở ngầm của Vũ Văn Minh trong Kinh thành, còn bắt được Thái tử và Tam Hoàng tử, hơn nữa dùng gia quyến uy hiếp những loạn thần tặc tử để bọn họ không dám
/131
|