Editor: nhuandong
"Vân nhị tiểu thư, mau nếm thử trà này đi, đây chính là "tuyết lý hồng" nổi danh nhất Xuân Thượng lâu, nước pha trà lấy từ nước tuyết trên đỉnh núi tuyết cách đây vạn dặm, lá trà này cũng rất ít, ở kinh thành chỉ có trong Xuân Thượng lâu." Hạ Ngữ Nhi dường như quên hết các việc không vui với Vân Lãnh Ca trước đó, nhiệt tình nói.
Trên bàn trong nhã gian đã sớm chuẩn bị đủ các loại điểm tâm, mùi hương bay vòng quanh xông vào mũi, khéo léo tinh sảo, chỉ yên lặng đặt ở đó cũng đã khơi dậy con côn trùng tham ăn trong bụng mọi người.
"Cảm ơn Hạ đại tiểu thư." Vân Lãnh Ca hơi gật đầu, mỉm cười nhìn Hạ Ngữ Nhi đang châm trà cho mình.
"Hạ đại tiểu thư, hôm nay chỉ có mấy người chúng ta thôi sao?" Vân Xuân Ca ở một bên thấy tiêu điểm của hai tỷ muội Hạ gia đều đặt ở trên người Vân Lãnh Ca, như muốn thể hiện sự hiện hữu của mình, giọng nói hơi đề cao, giọng điệu mang theo sự không vui khó phát hiện, mở miệng hỏi.
"Hôm nay ta muốn giao hảo một chút tình cảm cùng ba vị tiểu thư, không có gọi người ngoài, dù sao bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, cũng bất lợi với chúng ta khi nói chút lời thân thiết." Hạ Yên Nhi mặt mày cong cong, ôn nhu mở miệng đáp trả.
"Hạ nhị tiểu thư nói đúng lắm, vốn dĩ phủ Tướng quân và Tướng phủ đều là trụ cột của quốc gia, về lý thì nên đi lại nhiều hơn một chtus.' Vân Thu Ca tận dụng mọi thứ, phụ họa nói ra.
Phủ tướng quân chính là nguyên lão hai triều, dòng dõi võ tướng, tay cầm binh quyền, tuy tân hoàng đế kế vị, triều đình nhiều lần đổi chủ, binh quyền Hạ phủ cũng bị tịch thu không ít, danh vọng không được như xưa, nhưng Hạ lão tướng quân tòng quân nhiều năm, võ tướng nhậm chức ở dưới tay ông nhiều vô số kể, khó bảo đảm trong đó không có võ tướng tử trung với phủ tướng quân.
Mình làm tốt quan hệ với Hạ phủ, vô cùng có ích với Tướng phủ, chắc chắn phụ thân sẽ tán dương mình.
Tâm tư nhiều lần chuyển đổi, Vân Thu Ca tự cho đó là phương pháp tốt, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng.
Hạ Yên Nhi chỉ cười không nói, chỉ ngồi yên nếm thử nước trà trước mặt.
Trong mắt Hạ Ngữ Nhi nhanh chóng hiện lên một tia trào phúng, Vân Lãnh Ca_ chính nữ Tướng phủ bọn ta còn chưa vừa mắt, ngươi một thứ nữ thấp kém, nói chuyện với ngươi chẳng phải là tự hạ thân phận?
Nhớ tới lời nói của Hạ Yên Nhi lúc trong phủ, Hạ Ngữ Nhi lại tức giận. Nếu không phải Nhị muội tới tử độ nông sâu của Vân Lãnh Ca, làm sao mình đến nông nỗi phải hạ mình bán rẻ tiếng cười với hai thứ nữ thân phận thấp kém này chứ? Trong mắt Hạ Ngữ Nhi mang theo chút oán giận liếc Hạ Yên Nhi đang mỉm cười thưởng thức tà kia.
Tất nhiên Hạ Yên Nhi cảm nhận được ánh mắt nén giận của đại tỷ nàng, ngước mắt thản nhiên nhìn nàng một cái, cho nàng một ánh mắt trấn an.
Tiếp nhận tin tức trong đó, tâm tinh có chút xao động của Hạ Ngữ Nhi bình phục lại, khôi phục thành bộ dáng dịu dàng ấm áp, ấm giọng nói: "Vân Tứ tiểu thư nói rất đúng."
Mặc dù tạm thời nàng nhẫn nại không phát tác, nhưng trong lòng nàng, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n căn bản thứ nữ không có tư cách nói chuyện với nàng, nàng chịu trả lời đã là rất nể tình rồi, cho nên chỉ đơn giản ứng phó một tiếng.
Vân Thu Ca thấy Hạ Ngữ Nhi chỉ thản nhiên một câu đã đuổi nàng ra, có chút không cam lòng, dù sao Hạ Ngữ Nhi không nói tiếp, nàng ta cũng không thể mày dạn mặt dày tiến lên hỏi lung tung này kia.
Trong nhất thời nhã gian yên tĩnh, mọi người đều có tâm tư, tiếng chạm nhau thanh thúy củacốc trà và nắp cốc vang lên.
Vân Lãnh Ca nhìn sắc mặt khác nhau của mọi người trong nhã gian, trong lòng âm thâm so sánh mấy người trước mặt này/ Trong bốn người Hạ yên Nhi tuy tuổi nhỏ nhưng tâm tư sâu nhất, ngay cả mình cũng không thể nhìn thấu tâm tư của nàng, Vân Xuân Ca đứng thứ hai, dù sao nàng ta hoàn toàn chiếm được chân truyền của Nhị Di Nương, còn nhiều hơn một phần không nóng không vội so với Nhị Di Nương, tâm cơ chỉ hơi kém Hạ Yên Nhi một chút.
Về phần Hạ Ngữ Nhi và Vân Thu Ca, cái đồ diện mạo không có đầu óc, đồ đầu óc suy nghĩ quá mức đơn giản, hai người như vậy, nếu thật sự đánh nhau với Hạ Yên NHi, chỉ sợ không cần hai hiệp đã phải quỳ xuống đất cúi đầu xưng thần.
Làm cho Vân Lãnh Ca hoang mang chính là, Hạ Yên Nhi mọi thứ đều mạnh hơn tỷ nàng, nhưng trong kinh lại không có nửa điểm truyền đến thanh danh của nàng ta. Mỹ danh đệ nhất Tài nữ tại sao lại rơi lên đầu Hạ Ngữ Nhi đầu óc ngu si, chẳng lẽ chỉ do dung mạo của nàng ta kém hơn Hạ Ngữ Nhi?
Tuy đệ nhất Tài nữ tiếng tăm trong nước thật lớn, nhưng nữ tử nhiều vòng nguyệt quế, cho đến cùng vẫn tốt hơn so với không có tiếng tăm gì nhiều.
"Thùng thùng thùng..." Xa xa truyền đến tiếng chiêng trống, cắt đứng không khí bình tĩnh trong nhã gian.
Mọi người trong nhã gian chăm chú liếc nhau, đều tự trao đổi ánh mắt.
"Chắc là Mộ Dung thế tử sắp vào thành." Trên mặt Hạ Yên Nhi hiện lên một phầm thâm ý mỉm cười, mở miệng nói trước.
"Chúng ta đến cửa sổ phía trước quan sát đi." Hạ Ngữ Nhi nghe vậy có chút sốt ruột khó nén, vội vàng đứng dậy đi về phía cửa sổ phía trước.
Âu Dương Phong cũng sẽ có mặt nghênh đón, tình lang của mình xuất hiện, không có lý do gì mà Hạ Ngữ Nhi không nóng vội.
Những người khác đều đứng dậy đi đến cửa sổ phía trước, Vân Lãnh Ca hạ mắt nhìn xuống, chỉ thấy trên đường phố trong nháy mắt có vô số dân chúng xông ra. Cùng lúc đó, quân thủ vệ kinh thành đã xuất hiện, vây dân chúng ở hai bên đường phố, tránh cho quân đội đi đến ngộ thương dân chúng.
Tiếng hoan hô lớn của dân chúng, bay thẳng đến tai Vân Lãnh Ca, rất lâu không dứt. Vân Lãnh Ca nhíu mày, bách tính bình thường luôn luôn có nhiều hơn một phần kính trọng và khâm phục đối với anh hùng chiến thắng trở về, huống chi lần này đắc thẳng trở về chính là "chiến thần" thanh danh hiển hách.
Trong lòng người dân bình thường, Hoàng đế và quan viên là ai cũng không quan trọng, chỉ cần có thể cho bọn họ an cư lạc nghiệp đều được hết. Mộ Dung Diệp quanh năm bảo vệ biên cương, bảo vệ cho lãnh thổ nước Đông Dương không bị người khác xâm phạm, Mộ Dung Diệp ở trong lòng mọi người chính là "Thần thủ hộ" của Đông Dương, chỉ cần có hắn, tất nhiên an nguy của Đông Dương sẽ không đáng ngại.
Vân Lãnh Ca định thần nhìn lại xuống dưới đường phố, đám người chen chúc, xô xô đẩy đẩy, mỗi người đều duỗi dài cổ nhìn chung quanh,nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n đều muốn thấy mặt Mộ Dung thế tử, trong mắt là sự nóng bỏng và sùng bái đến chói mắt.
Cũng không biết người trong Hoàng thất nhìn thấy tình cảnh này, sẽ có tâm tình gĩ? Tuy Mộ Dung Diệp rời khỏi kinh thành phồn hoa, một mình thủ hộ ở địa phương khổ lạnh bên kia, nhưng hắn vẫn là thần tử, danh vọng lại cao hơn Đế vương, không khỏi có chướng ngại công cao hơn chủ, thần tử quyền khuynh vua và dân, mặc dù trung thành tận tâm, cũng sẽ gặp phải kiêng kị của thiên tử.
"Lộp cộp lộp cộp..." Tiếng vó ngựa trên mặt đất vang lên, mọi người trong nhã gian đều ghé mắt nhìn về phương hướng đó.
Phía trước có mẫy người cao to cưỡi ngựa, dẫn đầu mấy trăm Ngự lâm quân phóng kị mã đi về phía bên này.
Người dẫn đầu dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn lãng, đều mang trên thân khí chất tôn quý, không ai ngoài Vân Lãnh Ca biết lãnh thần "khuôn mặt khối băng", "Nam nhân cặn bã" Âu Dương Phong. Vân Bá Nghị thịnh lộ liệt hắn vào trong đó, còn có hai nam tử nàng chưa từng thấy.
Hạ Yên Nhi nói qua Hoàng thượng muốn Thái tử nghênh đón thay, một người trong đó chắc là thiên tử tương lai của Đông Dương. Nước Đông Dương họ Thượng Quan, Thái tử tục danh là Thượng Quan Hạo, nam tử mặc áo mãng bào* màu tím sậm dẫn đầu đội ngũ phía trước kia chắc hẳn là Thượng Quan Hạo, đi song song phía trước còn người khí độ dáng người tương đương kia, chắc cũng là một vị hoàng tử nào đó trong Hoàng thất, cũng không biết là vị nào trong năm vị Hoàng tử khác nữa.
Áo mãng bào: Lễ phục quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc.
Dưới gối Hoàng đế Đông Dương đơn bạc, chỉ có sáu vị Hoàng tử, trưởng tử Thượng Quan Hạo vừa qua lễ nhược quán*, chính là con của Hoàng hậu sinh ra. Là con trai trưởng lại là trưởng tử, thân phận tôn quý, vừa ra đời đã được phong là Thái tử, nhỏ tuổi đã ổn thỏa Đông cung.
*Nhược quán: Nam tử thời xưa đến 20 tuổi là đến tuổi nhược quán, làm lễ nhược quán, giống như nữ tử thì làm lễ cập kê vậy.
Năm vị Hoàng tử còn lại đều được sinh bởi các phi tần hậu cung, nhỏ nhất mới bi bô tập nói, Hoàng tử trưởng thành tính cả Thái tử là bốn người.
"Vân nhị tiểu thư, mau nếm thử trà này đi, đây chính là "tuyết lý hồng" nổi danh nhất Xuân Thượng lâu, nước pha trà lấy từ nước tuyết trên đỉnh núi tuyết cách đây vạn dặm, lá trà này cũng rất ít, ở kinh thành chỉ có trong Xuân Thượng lâu." Hạ Ngữ Nhi dường như quên hết các việc không vui với Vân Lãnh Ca trước đó, nhiệt tình nói.
Trên bàn trong nhã gian đã sớm chuẩn bị đủ các loại điểm tâm, mùi hương bay vòng quanh xông vào mũi, khéo léo tinh sảo, chỉ yên lặng đặt ở đó cũng đã khơi dậy con côn trùng tham ăn trong bụng mọi người.
"Cảm ơn Hạ đại tiểu thư." Vân Lãnh Ca hơi gật đầu, mỉm cười nhìn Hạ Ngữ Nhi đang châm trà cho mình.
"Hạ đại tiểu thư, hôm nay chỉ có mấy người chúng ta thôi sao?" Vân Xuân Ca ở một bên thấy tiêu điểm của hai tỷ muội Hạ gia đều đặt ở trên người Vân Lãnh Ca, như muốn thể hiện sự hiện hữu của mình, giọng nói hơi đề cao, giọng điệu mang theo sự không vui khó phát hiện, mở miệng hỏi.
"Hôm nay ta muốn giao hảo một chút tình cảm cùng ba vị tiểu thư, không có gọi người ngoài, dù sao bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, cũng bất lợi với chúng ta khi nói chút lời thân thiết." Hạ Yên Nhi mặt mày cong cong, ôn nhu mở miệng đáp trả.
"Hạ nhị tiểu thư nói đúng lắm, vốn dĩ phủ Tướng quân và Tướng phủ đều là trụ cột của quốc gia, về lý thì nên đi lại nhiều hơn một chtus.' Vân Thu Ca tận dụng mọi thứ, phụ họa nói ra.
Phủ tướng quân chính là nguyên lão hai triều, dòng dõi võ tướng, tay cầm binh quyền, tuy tân hoàng đế kế vị, triều đình nhiều lần đổi chủ, binh quyền Hạ phủ cũng bị tịch thu không ít, danh vọng không được như xưa, nhưng Hạ lão tướng quân tòng quân nhiều năm, võ tướng nhậm chức ở dưới tay ông nhiều vô số kể, khó bảo đảm trong đó không có võ tướng tử trung với phủ tướng quân.
Mình làm tốt quan hệ với Hạ phủ, vô cùng có ích với Tướng phủ, chắc chắn phụ thân sẽ tán dương mình.
Tâm tư nhiều lần chuyển đổi, Vân Thu Ca tự cho đó là phương pháp tốt, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng.
Hạ Yên Nhi chỉ cười không nói, chỉ ngồi yên nếm thử nước trà trước mặt.
Trong mắt Hạ Ngữ Nhi nhanh chóng hiện lên một tia trào phúng, Vân Lãnh Ca_ chính nữ Tướng phủ bọn ta còn chưa vừa mắt, ngươi một thứ nữ thấp kém, nói chuyện với ngươi chẳng phải là tự hạ thân phận?
Nhớ tới lời nói của Hạ Yên Nhi lúc trong phủ, Hạ Ngữ Nhi lại tức giận. Nếu không phải Nhị muội tới tử độ nông sâu của Vân Lãnh Ca, làm sao mình đến nông nỗi phải hạ mình bán rẻ tiếng cười với hai thứ nữ thân phận thấp kém này chứ? Trong mắt Hạ Ngữ Nhi mang theo chút oán giận liếc Hạ Yên Nhi đang mỉm cười thưởng thức tà kia.
Tất nhiên Hạ Yên Nhi cảm nhận được ánh mắt nén giận của đại tỷ nàng, ngước mắt thản nhiên nhìn nàng một cái, cho nàng một ánh mắt trấn an.
Tiếp nhận tin tức trong đó, tâm tinh có chút xao động của Hạ Ngữ Nhi bình phục lại, khôi phục thành bộ dáng dịu dàng ấm áp, ấm giọng nói: "Vân Tứ tiểu thư nói rất đúng."
Mặc dù tạm thời nàng nhẫn nại không phát tác, nhưng trong lòng nàng, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n căn bản thứ nữ không có tư cách nói chuyện với nàng, nàng chịu trả lời đã là rất nể tình rồi, cho nên chỉ đơn giản ứng phó một tiếng.
Vân Thu Ca thấy Hạ Ngữ Nhi chỉ thản nhiên một câu đã đuổi nàng ra, có chút không cam lòng, dù sao Hạ Ngữ Nhi không nói tiếp, nàng ta cũng không thể mày dạn mặt dày tiến lên hỏi lung tung này kia.
Trong nhất thời nhã gian yên tĩnh, mọi người đều có tâm tư, tiếng chạm nhau thanh thúy củacốc trà và nắp cốc vang lên.
Vân Lãnh Ca nhìn sắc mặt khác nhau của mọi người trong nhã gian, trong lòng âm thâm so sánh mấy người trước mặt này/ Trong bốn người Hạ yên Nhi tuy tuổi nhỏ nhưng tâm tư sâu nhất, ngay cả mình cũng không thể nhìn thấu tâm tư của nàng, Vân Xuân Ca đứng thứ hai, dù sao nàng ta hoàn toàn chiếm được chân truyền của Nhị Di Nương, còn nhiều hơn một phần không nóng không vội so với Nhị Di Nương, tâm cơ chỉ hơi kém Hạ Yên Nhi một chút.
Về phần Hạ Ngữ Nhi và Vân Thu Ca, cái đồ diện mạo không có đầu óc, đồ đầu óc suy nghĩ quá mức đơn giản, hai người như vậy, nếu thật sự đánh nhau với Hạ Yên NHi, chỉ sợ không cần hai hiệp đã phải quỳ xuống đất cúi đầu xưng thần.
Làm cho Vân Lãnh Ca hoang mang chính là, Hạ Yên Nhi mọi thứ đều mạnh hơn tỷ nàng, nhưng trong kinh lại không có nửa điểm truyền đến thanh danh của nàng ta. Mỹ danh đệ nhất Tài nữ tại sao lại rơi lên đầu Hạ Ngữ Nhi đầu óc ngu si, chẳng lẽ chỉ do dung mạo của nàng ta kém hơn Hạ Ngữ Nhi?
Tuy đệ nhất Tài nữ tiếng tăm trong nước thật lớn, nhưng nữ tử nhiều vòng nguyệt quế, cho đến cùng vẫn tốt hơn so với không có tiếng tăm gì nhiều.
"Thùng thùng thùng..." Xa xa truyền đến tiếng chiêng trống, cắt đứng không khí bình tĩnh trong nhã gian.
Mọi người trong nhã gian chăm chú liếc nhau, đều tự trao đổi ánh mắt.
"Chắc là Mộ Dung thế tử sắp vào thành." Trên mặt Hạ Yên Nhi hiện lên một phầm thâm ý mỉm cười, mở miệng nói trước.
"Chúng ta đến cửa sổ phía trước quan sát đi." Hạ Ngữ Nhi nghe vậy có chút sốt ruột khó nén, vội vàng đứng dậy đi về phía cửa sổ phía trước.
Âu Dương Phong cũng sẽ có mặt nghênh đón, tình lang của mình xuất hiện, không có lý do gì mà Hạ Ngữ Nhi không nóng vội.
Những người khác đều đứng dậy đi đến cửa sổ phía trước, Vân Lãnh Ca hạ mắt nhìn xuống, chỉ thấy trên đường phố trong nháy mắt có vô số dân chúng xông ra. Cùng lúc đó, quân thủ vệ kinh thành đã xuất hiện, vây dân chúng ở hai bên đường phố, tránh cho quân đội đi đến ngộ thương dân chúng.
Tiếng hoan hô lớn của dân chúng, bay thẳng đến tai Vân Lãnh Ca, rất lâu không dứt. Vân Lãnh Ca nhíu mày, bách tính bình thường luôn luôn có nhiều hơn một phần kính trọng và khâm phục đối với anh hùng chiến thắng trở về, huống chi lần này đắc thẳng trở về chính là "chiến thần" thanh danh hiển hách.
Trong lòng người dân bình thường, Hoàng đế và quan viên là ai cũng không quan trọng, chỉ cần có thể cho bọn họ an cư lạc nghiệp đều được hết. Mộ Dung Diệp quanh năm bảo vệ biên cương, bảo vệ cho lãnh thổ nước Đông Dương không bị người khác xâm phạm, Mộ Dung Diệp ở trong lòng mọi người chính là "Thần thủ hộ" của Đông Dương, chỉ cần có hắn, tất nhiên an nguy của Đông Dương sẽ không đáng ngại.
Vân Lãnh Ca định thần nhìn lại xuống dưới đường phố, đám người chen chúc, xô xô đẩy đẩy, mỗi người đều duỗi dài cổ nhìn chung quanh,nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n đều muốn thấy mặt Mộ Dung thế tử, trong mắt là sự nóng bỏng và sùng bái đến chói mắt.
Cũng không biết người trong Hoàng thất nhìn thấy tình cảnh này, sẽ có tâm tình gĩ? Tuy Mộ Dung Diệp rời khỏi kinh thành phồn hoa, một mình thủ hộ ở địa phương khổ lạnh bên kia, nhưng hắn vẫn là thần tử, danh vọng lại cao hơn Đế vương, không khỏi có chướng ngại công cao hơn chủ, thần tử quyền khuynh vua và dân, mặc dù trung thành tận tâm, cũng sẽ gặp phải kiêng kị của thiên tử.
"Lộp cộp lộp cộp..." Tiếng vó ngựa trên mặt đất vang lên, mọi người trong nhã gian đều ghé mắt nhìn về phương hướng đó.
Phía trước có mẫy người cao to cưỡi ngựa, dẫn đầu mấy trăm Ngự lâm quân phóng kị mã đi về phía bên này.
Người dẫn đầu dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn lãng, đều mang trên thân khí chất tôn quý, không ai ngoài Vân Lãnh Ca biết lãnh thần "khuôn mặt khối băng", "Nam nhân cặn bã" Âu Dương Phong. Vân Bá Nghị thịnh lộ liệt hắn vào trong đó, còn có hai nam tử nàng chưa từng thấy.
Hạ Yên Nhi nói qua Hoàng thượng muốn Thái tử nghênh đón thay, một người trong đó chắc là thiên tử tương lai của Đông Dương. Nước Đông Dương họ Thượng Quan, Thái tử tục danh là Thượng Quan Hạo, nam tử mặc áo mãng bào* màu tím sậm dẫn đầu đội ngũ phía trước kia chắc hẳn là Thượng Quan Hạo, đi song song phía trước còn người khí độ dáng người tương đương kia, chắc cũng là một vị hoàng tử nào đó trong Hoàng thất, cũng không biết là vị nào trong năm vị Hoàng tử khác nữa.
Áo mãng bào: Lễ phục quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc.
Dưới gối Hoàng đế Đông Dương đơn bạc, chỉ có sáu vị Hoàng tử, trưởng tử Thượng Quan Hạo vừa qua lễ nhược quán*, chính là con của Hoàng hậu sinh ra. Là con trai trưởng lại là trưởng tử, thân phận tôn quý, vừa ra đời đã được phong là Thái tử, nhỏ tuổi đã ổn thỏa Đông cung.
*Nhược quán: Nam tử thời xưa đến 20 tuổi là đến tuổi nhược quán, làm lễ nhược quán, giống như nữ tử thì làm lễ cập kê vậy.
Năm vị Hoàng tử còn lại đều được sinh bởi các phi tần hậu cung, nhỏ nhất mới bi bô tập nói, Hoàng tử trưởng thành tính cả Thái tử là bốn người.
/131
|