Cố Trường Viễn nhưng là một chút cũng không ngốc, Cố Thanh Uyển vừa nói ra những lời này, hắn chỉ biết là chuyện gì đã xảy ra, mặt không thay đổi nhìn Nhị di nương, "Nếu như ngươi đã coi trọng nha đầu kia liền giữ đi! Có điều phải cảm tạ Thanh nhi, nàng đối với di nương ngươi nhưng là có lòng."
Lời nói của Cố Trường Viễn làm cho nhị di nương muốn nói lại dừng lại, tâm tình biến đổi nhiều lần ở đáy mắt, cuối cùng nở nụ cười thật tươi, "Lão gia nói phải, đại tiểu thư lúc nào cũng nghĩ đến tỳ thiếp, tỳ thiếp thật sự rất cảm động."
Cố Thanh Uyển nghe xong, cười nói: "Di nương không cần khách khí, bình thường ngươi đều chiếu cố ta rất nhiều, ta hồi báo một chút cũng là nên."
"Đại tiểu thư là trưởng nữ của Cố gia chúng ta, có thể chiếu cố ngươi chính là phúc khí của tỳ thiếp." Nhị di nương nhìn Cố Thanh Uyển, thương yêu nói: "Chỉ cần tiểu thư không chê tỳ thiếp ngu dốt, sau này tỳ thiếp nhất định sẽ toàn lực hầu hạ đại tiểu thư."
Cố Thanh Uyển trong lòng cười nhạt, thật là không biết xấu hổ, để ngươi toàn lực hầu hạ đến phế đi! Nhưng mà trên mặt lại nở ra nụ cười thỏa mãn, "Cha, di nương đối với ta thật tốt."
"Nàng đối với ngươi tốt là đúng." Cố Trường Viễn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thanh Uyển, ngữ vị sâu xa nói: "Sau này nếu như Thanh nhi có chuyện gì chưa quyết định được, không nên đi làm phiền mẫu thân ngươi, thân thể của nàng không tốt, trước hãy đi hỏi di nương, biết chưa?"
"Ừ, Thanh nhi biết." Cố Thanh Uyển cười đáp, lồng ngực lại phát lạnh, Cố Trường Viễn, ngươi đang tính toán điều gì?
Mà một bên nhị di nương, rũ xuống mi mắt, che khuất đắc ý, đường hoàng lại châm chọc tiếu ý.
Nghe thấy Cố Thanh Uyển nhu thuận trả lời, Cố Trường Viễn trong mắt lộ ra thoả mãn, chuyển qua phía Nhị di nương nói: "Thanh nhi nàng tặng cho ngươi một nha đầu, ngươi có phải hay không cũng nên có cái gì đáp lại nha!"
Ánh mắt Nhị di nương sáng lên, nở nụ cười, tự trách nói: "Ngươi xem ta thực sự là hồ đồ, nếu như lão gia không nhắc nhở, ta thật đúng là quên mất."
Nhị di nương đi lên phía trước, thân thiết cầm tay Cố Thanh Uyển, nhìn Cố Trường Viễn, thông tình đạt lý nói: "Lão gia, đại tiểu thư cho ta một nha đầu, như vậy ở đây đã có thể thiếu mất một nha đầu hầu hạ nàng, tỳ thiếp cũng không thể bởi vì mình mà để tiểu thư bị ủy khuất, nếu không lỗi của tỳ thiếp sẽ to lắm, vì thế nha, chờ lát nữa tỳ thiếp sẽ lập tức chọn hai nha đầu cơ trí lanh lợi đưa cho tiểu thư, lão gia, ngươi thấy thế nào?"
"Ừ! Ngươi suy nghĩ chu toàn, liền an bài như ngươi nói đi."
Ha hả, đây là quang minh chính đại xếp người đến chỗ của mình đây, cũng là, Cố Thanh Uyển thật ra rất hiểu tính toán của nhị di nương. Trước đây bởi vì có Lan Hương, Mai Hương nàng căn bản không cần sắp đặt người, sẽ có người mau chóng báo cáo tin tức của mình cho nàng, như vậy, nàng làm sao có thể làm điều thừa đâu? Thế nhưng hiện tại không giống, Lan Hương đi mất, Mai Hương cũng thay đổi, tin tưởng dựa vào sự thông minh của nhị di nương nhất định đã sớm nhận ra điểm này, vì thế nàng bây giờ mới có thể xếp người vào chỗ của mình, đáng tiếc nha! Chính mình đã nghĩ đến điều này từ lâu, vì thế Lan Chi mới có thể vào lúc trước khi các nàng tới liền trở lại sân của mình.
Cố Thanh Uyển cúi đầu, nhìn đôi tay như ngọc đang nắm lấy tay mình, nhíu mày một cái, khó chịu. Cố Thanh Uyển trực tiếp rút tay ra, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của nhị di nương, bất mãn nói: "Di nương, ta cho ngươi một người, ngươi lại cho ta hai người, như vậy ta làm gì còn công lao gì nữa. Ta không cần!"
Ngôn ngữ bốc đồng của Cố Thanh Uyển khiến Cố Trường Viễn nở nụ cười, Nhị di nương cười lạnh trong lòng, ngu ngốc.
"Công lao của Thanh nhi, cha sẽ nhớ kỹ, thế nhưng mấy người này ngươi nên nhận lấy, bên người không có hạ nhân hầu hạ nhưng là không thể được."
"Đại tiểu thư đối tốt với tỳ thiếp, tỳ thiếp trong lòng rất cảm kích, nhưng lại không thể để cho tiểu thư bị thiếu người, cho nên người này tiểu thư nhất định phải nhận lấy, nếu không Lan Hương nha đầu kia ta cũng không thể muốn."
"Người ta đã cho ngươi, di nương lại đem trả lại ta, thế chẳng phải là không cho ta mặt mũi sao? Di nương, ngươi thế nhưng lại không thích nha đầu ta đưa sao?" Mặt Cố Thanh Uyển bỗng nhiên biến sắc, ngang ngược, nổi nóng nói.
"Đại tiểu thư.. Ta không có ý đó, ta chỉ là lo lắng bên người tiểu thư thiếu nhân thủ nên mới nói như vậy, tiểu thư ngươi cũng không thể vu oan tỳ thiếp a." Nhị di nương thầm giận dữ, thực sự là tiện nha đầu hỉ nộ vô thường.
"Không phải là ý đó thì tốt rồi, người ngươi giữ đi!" Cố Thanh Uyển không cho phản đối, quả quyết nói: "Hơn nữa, ngươi lo lắng cũng là thừa, bên cạnh ta đã có người hầu hạ, ngươi không cần đem người tới nữa."
" Lan Hương đi, nha đầu hầu hạ bên người tiểu thư không phải chỉ còn mỗi Mai Hương sao? Vậy làm sao mà đủ? Ta thấy ta vẫn là..."
Nhị di nương vẫn chưa dứt lời, đã bị Cố Thanh Uyển cắt đứt: "Ai nói chỉ có mỗi Mai Hương?"
Cố Thanh Uyển quay ra phía sau gọi: "Lan Chi, đi đến gặp cha với di nương."
Nghe được cái tên này, Cố Trường Viễn và Nhị di nương đều ngẩn ra, nhìn nha đầu đi lên phía trước cúi người hành lễ với bọn họ, vẻ mặt đều có chút thay đổi.
" Nô tỳ gặp qua lão gia, gặp qua Nhị di nương."
" Đứng lên đi!" Cố Trường Viễn bình thản nói, vẻ mặt ngơ ngác, khó lường vừa rồi đã tiêu thất vô tung.
" Lan Chi?" Nhị di nương cau mày nói: "Đại tiểu thư, nha đầu này làm sao có thể gọi đến đâu? Trước đây không phải vì nàng làm việc không tốt, cũng đã chọc ngươi tức giận không ít lần, làm sao có thể lại để nàng hầu hạ ngươi? Không được, không được, hãy để tỳ thiếp đem hai nha đầu đến đây cho ngươi đi!"
Cố Thanh Uyển nhìn phản ứng của bọn họ, thầm than, xem ra là lòng dạ của Nhị di nương vẫn không so được với Cố Trường Viễn nha!
Cố Thanh Uyển chớp mi, "Cũng là bởi vì trước đây nàng không làm ta hài lòng, ta mới để nàng trở về!"
"Đại tiểu thư.. đây là ý gì?" Nhị di nương kỳ quái nói.
Ngay cả Cố Trường Viễn cũng có chút nghi hoặc nhìn Cố Thanh Uyển.
Cố Thanh Uyển nhìn ánh mắt của bọn họ, cười đắc ý, vươn tay nâng cằm của Lan Chi lên, vẻ mặt không cam lòng nói: "Bởi vì, ta không tin ta không thể dạy dỗ được nha đầu này!"
Cố Thanh Uyển nói xong, Cố Trường Viễn có chút dở khóc dở cười.
Nhị di nương cười nhạt trong lòng, chính mình thật đúng là lo lắng không đâu, còn tưởng rằng nha đầu kia thực sự phát hiện cái gì mới dùng Lan Chi, thì ra là vì giận dỗi.
Lời nói của Cố Trường Viễn làm cho nhị di nương muốn nói lại dừng lại, tâm tình biến đổi nhiều lần ở đáy mắt, cuối cùng nở nụ cười thật tươi, "Lão gia nói phải, đại tiểu thư lúc nào cũng nghĩ đến tỳ thiếp, tỳ thiếp thật sự rất cảm động."
Cố Thanh Uyển nghe xong, cười nói: "Di nương không cần khách khí, bình thường ngươi đều chiếu cố ta rất nhiều, ta hồi báo một chút cũng là nên."
"Đại tiểu thư là trưởng nữ của Cố gia chúng ta, có thể chiếu cố ngươi chính là phúc khí của tỳ thiếp." Nhị di nương nhìn Cố Thanh Uyển, thương yêu nói: "Chỉ cần tiểu thư không chê tỳ thiếp ngu dốt, sau này tỳ thiếp nhất định sẽ toàn lực hầu hạ đại tiểu thư."
Cố Thanh Uyển trong lòng cười nhạt, thật là không biết xấu hổ, để ngươi toàn lực hầu hạ đến phế đi! Nhưng mà trên mặt lại nở ra nụ cười thỏa mãn, "Cha, di nương đối với ta thật tốt."
"Nàng đối với ngươi tốt là đúng." Cố Trường Viễn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thanh Uyển, ngữ vị sâu xa nói: "Sau này nếu như Thanh nhi có chuyện gì chưa quyết định được, không nên đi làm phiền mẫu thân ngươi, thân thể của nàng không tốt, trước hãy đi hỏi di nương, biết chưa?"
"Ừ, Thanh nhi biết." Cố Thanh Uyển cười đáp, lồng ngực lại phát lạnh, Cố Trường Viễn, ngươi đang tính toán điều gì?
Mà một bên nhị di nương, rũ xuống mi mắt, che khuất đắc ý, đường hoàng lại châm chọc tiếu ý.
Nghe thấy Cố Thanh Uyển nhu thuận trả lời, Cố Trường Viễn trong mắt lộ ra thoả mãn, chuyển qua phía Nhị di nương nói: "Thanh nhi nàng tặng cho ngươi một nha đầu, ngươi có phải hay không cũng nên có cái gì đáp lại nha!"
Ánh mắt Nhị di nương sáng lên, nở nụ cười, tự trách nói: "Ngươi xem ta thực sự là hồ đồ, nếu như lão gia không nhắc nhở, ta thật đúng là quên mất."
Nhị di nương đi lên phía trước, thân thiết cầm tay Cố Thanh Uyển, nhìn Cố Trường Viễn, thông tình đạt lý nói: "Lão gia, đại tiểu thư cho ta một nha đầu, như vậy ở đây đã có thể thiếu mất một nha đầu hầu hạ nàng, tỳ thiếp cũng không thể bởi vì mình mà để tiểu thư bị ủy khuất, nếu không lỗi của tỳ thiếp sẽ to lắm, vì thế nha, chờ lát nữa tỳ thiếp sẽ lập tức chọn hai nha đầu cơ trí lanh lợi đưa cho tiểu thư, lão gia, ngươi thấy thế nào?"
"Ừ! Ngươi suy nghĩ chu toàn, liền an bài như ngươi nói đi."
Ha hả, đây là quang minh chính đại xếp người đến chỗ của mình đây, cũng là, Cố Thanh Uyển thật ra rất hiểu tính toán của nhị di nương. Trước đây bởi vì có Lan Hương, Mai Hương nàng căn bản không cần sắp đặt người, sẽ có người mau chóng báo cáo tin tức của mình cho nàng, như vậy, nàng làm sao có thể làm điều thừa đâu? Thế nhưng hiện tại không giống, Lan Hương đi mất, Mai Hương cũng thay đổi, tin tưởng dựa vào sự thông minh của nhị di nương nhất định đã sớm nhận ra điểm này, vì thế nàng bây giờ mới có thể xếp người vào chỗ của mình, đáng tiếc nha! Chính mình đã nghĩ đến điều này từ lâu, vì thế Lan Chi mới có thể vào lúc trước khi các nàng tới liền trở lại sân của mình.
Cố Thanh Uyển cúi đầu, nhìn đôi tay như ngọc đang nắm lấy tay mình, nhíu mày một cái, khó chịu. Cố Thanh Uyển trực tiếp rút tay ra, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của nhị di nương, bất mãn nói: "Di nương, ta cho ngươi một người, ngươi lại cho ta hai người, như vậy ta làm gì còn công lao gì nữa. Ta không cần!"
Ngôn ngữ bốc đồng của Cố Thanh Uyển khiến Cố Trường Viễn nở nụ cười, Nhị di nương cười lạnh trong lòng, ngu ngốc.
"Công lao của Thanh nhi, cha sẽ nhớ kỹ, thế nhưng mấy người này ngươi nên nhận lấy, bên người không có hạ nhân hầu hạ nhưng là không thể được."
"Đại tiểu thư đối tốt với tỳ thiếp, tỳ thiếp trong lòng rất cảm kích, nhưng lại không thể để cho tiểu thư bị thiếu người, cho nên người này tiểu thư nhất định phải nhận lấy, nếu không Lan Hương nha đầu kia ta cũng không thể muốn."
"Người ta đã cho ngươi, di nương lại đem trả lại ta, thế chẳng phải là không cho ta mặt mũi sao? Di nương, ngươi thế nhưng lại không thích nha đầu ta đưa sao?" Mặt Cố Thanh Uyển bỗng nhiên biến sắc, ngang ngược, nổi nóng nói.
"Đại tiểu thư.. Ta không có ý đó, ta chỉ là lo lắng bên người tiểu thư thiếu nhân thủ nên mới nói như vậy, tiểu thư ngươi cũng không thể vu oan tỳ thiếp a." Nhị di nương thầm giận dữ, thực sự là tiện nha đầu hỉ nộ vô thường.
"Không phải là ý đó thì tốt rồi, người ngươi giữ đi!" Cố Thanh Uyển không cho phản đối, quả quyết nói: "Hơn nữa, ngươi lo lắng cũng là thừa, bên cạnh ta đã có người hầu hạ, ngươi không cần đem người tới nữa."
" Lan Hương đi, nha đầu hầu hạ bên người tiểu thư không phải chỉ còn mỗi Mai Hương sao? Vậy làm sao mà đủ? Ta thấy ta vẫn là..."
Nhị di nương vẫn chưa dứt lời, đã bị Cố Thanh Uyển cắt đứt: "Ai nói chỉ có mỗi Mai Hương?"
Cố Thanh Uyển quay ra phía sau gọi: "Lan Chi, đi đến gặp cha với di nương."
Nghe được cái tên này, Cố Trường Viễn và Nhị di nương đều ngẩn ra, nhìn nha đầu đi lên phía trước cúi người hành lễ với bọn họ, vẻ mặt đều có chút thay đổi.
" Nô tỳ gặp qua lão gia, gặp qua Nhị di nương."
" Đứng lên đi!" Cố Trường Viễn bình thản nói, vẻ mặt ngơ ngác, khó lường vừa rồi đã tiêu thất vô tung.
" Lan Chi?" Nhị di nương cau mày nói: "Đại tiểu thư, nha đầu này làm sao có thể gọi đến đâu? Trước đây không phải vì nàng làm việc không tốt, cũng đã chọc ngươi tức giận không ít lần, làm sao có thể lại để nàng hầu hạ ngươi? Không được, không được, hãy để tỳ thiếp đem hai nha đầu đến đây cho ngươi đi!"
Cố Thanh Uyển nhìn phản ứng của bọn họ, thầm than, xem ra là lòng dạ của Nhị di nương vẫn không so được với Cố Trường Viễn nha!
Cố Thanh Uyển chớp mi, "Cũng là bởi vì trước đây nàng không làm ta hài lòng, ta mới để nàng trở về!"
"Đại tiểu thư.. đây là ý gì?" Nhị di nương kỳ quái nói.
Ngay cả Cố Trường Viễn cũng có chút nghi hoặc nhìn Cố Thanh Uyển.
Cố Thanh Uyển nhìn ánh mắt của bọn họ, cười đắc ý, vươn tay nâng cằm của Lan Chi lên, vẻ mặt không cam lòng nói: "Bởi vì, ta không tin ta không thể dạy dỗ được nha đầu này!"
Cố Thanh Uyển nói xong, Cố Trường Viễn có chút dở khóc dở cười.
Nhị di nương cười nhạt trong lòng, chính mình thật đúng là lo lắng không đâu, còn tưởng rằng nha đầu kia thực sự phát hiện cái gì mới dùng Lan Chi, thì ra là vì giận dỗi.
/50
|