Đình Lai Viện
"Di nương, làm sao bây giờ? Kỳ ngự y đem vật chúng ta để lại Sinh Lai viện cầm đi rồi, dựa vào y thuật của hắn, hắn nhất định sẽ phát hiện khác thường." Cố Vô Hạ sợ hãi nói: "Nói như vậy, phụ thân và tổ mẫu, có lẽ đều sẽ biết chúng ta ở giữa động tay chân, di nương...''
"Vô Hạ." Nhị di nương bỗng nhiên chặn ngang câu nói của Cố Vô Hạ, thâm trầm mà sắc bén nhìn nàng, tiếp đó quay sang phân phó Vương ma ma: "Đi ra ngoài trông chừng, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được vào.''
"Vâng." Vương ma ma cúi đầu, bước nhanh đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có Nhị di nương và Cố Vô Hạ.
Nhị di nương lạnh lùng nói: ''Vô Hạ, con nói cho ta biết trước, hôm nay Trương tiểu thư đột nhiên nói những lời như vậy, có phải con đã nói với nàng cái gì đúng không?"
''Lúc nào rồi mà di nương còn hỏi vấn đề này, hiện tại khẩn yếu nhất là như thế nào giải quyết chuyện thuốc kia.'' Cố Vô Hạ vội vàng nói.
"Xem ra, con thật sự đã nói gì đó với nàng.'' Nhị di nương nhìn thần sắc của Cố Vô Hạ, trong lòng hiểu rõ, lạnh nhạt nói: "Vì thế, mới có thể đưa tới sau chuyện này liên tiếp chuyện, Vô Hạ nha!! Con thật đúng là đã làm một chuyện tốt! Không suy nghĩ chu toàn đã xúc động hành sự, kết quả đâu? Không vòng đến người khác, ngược lại còn hại đến mình.''
Cố Vô Hạ biết chuyện mình làm không thể gạt được nhị di nương, đơn giản thừa nhận, nhưng lại không phục, không cam lòng nói: "Không sai, Trương tiểu thư đột nhiên nói như vậy, là con nhắc nhở nàng, nhưng con làm như vậy, còn không phải là muốn làm cho tổ mẫu càng ghét Cố Thanh Uyển hơn sao, con vốn là nghĩ, nếu Trương tiểu thư không thể làm chu toàn, Trương phu nhân nhất định có thể, hơn nữa, sự tình cũng quả thực giống như dự đoán của con!"
"Giống như dự đoán của con? Hừ! Nếu giống thế thì bây giờ con gấp cái gì!" Nhị di nương lạnh lùng nói.
"Di nương, người cũng không thể toàn bộ trách con! Nếu như không phải Kỳ ngự y bỗng nhiên xuất hiện, tất cả có lẽ rất thuận lợi." Cố Vô Hạ cáu giận nói.
"Vô Hạ, tại sao đến bây giờ con vẫn không nhận thức được sai lầm của mình chứ? Con tối không nên vừa mới cùng Trương tiểu thư đi ra ngoài đã xúi giục nàng, để nàng lúc đó giống như cùng lão phu nhân gọi nhịp, thái độ của nàng trước sau thay đổi quá lớn, chỉ cần không phải kẻ ngu, hơi ngẫm lại chút đều sẽ nghĩ đến con!"
"Còn có, ta cũng đã nói qua, bây giờ Cố Thanh Uyển rất tà môn, nàng đã không giống như trước đây có thể dễ dàng nhào nặn như vậy, tại sao nói con thế nào con cũng không nghe lọt chứ? Vẫn đang ở trước mặt lão phu nhân còn dám dùng những lời này nói nàng, cuối cùng tốt rồi, không chỉ lập tức bị nàng hiểu rõ, nàng còn ở trước mặt lão phu nhân, trực tiếp nói thẳng ra."
"Vô Hạ, lão phu nhân sống đến cái tuổi này, thị phi trong hào môn gia trạch nàng đã trải qua rất nhiều, những tiểu tâm tư này của con, trong mắt nàng căn bản là thiếu nhìn, con làm như vậy chỉ biết hại mình, khiến lão phu nhân sinh lòng nghi ngờ với con, không thích con."
"Sẽ không đâu di nương, cho dù tổ mẫu thực sự đoán được cái gì, nàng cũng nên biết, những chuyện kia xét đến cùng đều do Cố Thanh Uyển gây ra, nàng sẽ càng thêm ghét Cố Thanh Uyển, sẽ không có chuyện không thích con.''
"Vô Hạ, con thực sự là quá ngây thơ rồi, lão phu nhân đúng là không thích Cố Thanh Uyển, nhưng nàng đồng dạng cũng không thích một tôn nữ làm mất mặt Cố gia.''
"Làm sao có thể chứ, tổ mẫu luôn luôn yêu thương con, làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ này liền...'' Cố Vô Hạ không tin nói.
"Hừ! Yêu thương con, đó là bởi vì con có thể vì nàng, vì Cố gia tranh thể diện, nếu có một ngày con có dị tâm, bôi đen danh tiếng của Cố gia, nàng cũng sẽ đối đãi với con như đối đãi với Cố Thanh Uyển, không, nói không chừng có thể so với Cố Thanh Uyển càng thảm hơn, dù sao Cố Thanh Uyển tốt xấu gì vẫn là đích nữ, còn có một ngoại công làm thừa tướng, còn con, chẳng có gì cả!" Nhị di nương nhìn Cố Vô Hạ nhận đả kích, sắc mặt trở nên trắng bệch, cố gắng tiếp tục thờ ơ, cứng rắn nói: "Vì thế, đừng bao giờ nghĩ vị trí của mình trong lòng lão phu nhân quá quan trọng, con chỉ là một thứ nữ, ta chỉ là một di nương, nếu như không phải có ca ca của con, trong phủ này chúng ta chẳng là cái gì cả!"
Cố Vô Hạ kinh hoảng, vô pháp tin tưởng, sự sủng ái mà chính mình khắp nơi cho là kiêu ngạo, thực sự không chịu nổi một kích như vậy sao? Lão phu nhân thực sự sẽ đối đãi với mình như đối đãi với Cố Thanh Uyển sao? Nghĩ thế Cố Vô Hạ vô cùng sợ hãi.
Sính Lai Viện
Cố Thanh Uyển lẳng lặng nhìn Mai Hương đang quỳ gối dưới chân mình, thản nhiên nói: "Mai Hương, không có gì muốn nói sao?"
Nghe câu hỏi của Cố Thanh Uyển, Mai Hương cười khổ, kỳ thực khi Kỳ ngự y lấy tất cả thuốc đi, chính mình cũng đã nghĩ tới, tiểu thư phải chăng đã nhận ra điều gì, bây giờ nhìn lại, tiểu thư không chỉ đã nhận ra, có lẽ, tất cả mọi việc tiểu thư đều đã đoán được! Nghĩ vậy, Mai Hương thở dài, trước đây mình không nên giấu diếm, biết rõ tiểu thư đã không phải là tiểu thư của trước đây, nhưng trong lòng vẫn tồn lại điểm hy vọng may mắn.
"Tiểu thư, nô tỳ xin nói ra suy nghĩ của mình." Trấn định lại tâm tư, Mai Hương ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Uyển, vẻ mặt kiên định nói.
''Ừ! Nói đi! Ta nghe.''
"Lúc tiểu thư bị thương, nhị di nương từng đưa cho nô tỳ một hộp đồ, sai nô tỳ mỗi ngày thoa một chút lên vết thương của tiểu thư, nói là, để xóa đi vết sẹo.''
"Nga! Phải không? Sau đó thì sao?"
"Nô tỳ nghe theo mệnh lệnh của Nhị di nương, đã thoa lên cho tiểu thư một lần, kết quả... Kết quả phát hiện, vết thương của tiểu thư rõ ràng bắt đầu nặng hơn.''
''Ngươi làm sao xác định được vết thương nặng hơn?"
"Lúc còn nhỏ, bởi vì gia cảnh nghèo khó, lại vì nô tỳ là con gái, phụ thân rất không thích nô tỳ, thường xuyên đánh chửi, nô tỳ hầu như là lớn lên từ đòn roi, vết sẹo. Vì thế đối với việc xem thương thế, nô tỳ so với đại phu thậm chí còn chuẩn xác hơn, vì thế, sau khi nô tỳ bôi cái thuốc kia, tuy rằng mặt ngoài vết thương thoạt nhìn là chuyển biến tốt, nhưng nô tỳ có thể xác định, bên trong vết thương đã bắt đầu sinh mủ, cứ như vậy, vết thương của tiểu thư sẽ càng ngày càng nặng, thậm chí sẽ....''
Thậm chí sẽ chết! Ha ha, tâm cơ của nhị di nương quả nhiên tàn nhẫn! Có điều, hiện tại mình còn sống, vậy chính là nói, Cố Thanh Uyển rũ mắt xuống nhìn Mai Hương: "Vì sao dừng tay?"
"Tiểu thư, nô tỳ không ngốc, nếu như nô tỳ vẫn tiếp tục làm, tiểu thư nhất định sẽ không toàn mạng.''
''Là không đành lòng hạ thủ đối với tiểu thư ta sao?" Trong mắt Cố Thanh Uyển hiện lên một tia châm chọc.
"Không, nô tỳ là vì mình, nô tỳ vì chính mình không muốn chết, nếu như tiểu thư mất mạng, bọn nô tỳ hầu hạ tiểu thư làm sao có thể tiếp tục sống, ha ha, cho dù có may mắn được lão phu nhân và lão gia tha cho bọn nô tỳ một mạng, nhị di nương cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cho nô tỳ.''
Mai Hương quả nhiên thông minh, biết lúc nào nên nói cái gì, Cố Thanh Uyển khẽ tựa lưng vào ghế, lạnh nhạt nói: "Ngoại trừ việc này, Nhị di nương không phân phó ngươi gì khác sao?"
"Có, ngoại trừ việc này, Nhị di nương còn muốn nô tỳ thay đổi một vị thuốc trong thuốc của tiểu thư.''
''Thuốc gì?"
"Đổi bổ huyết thành một quả nhân sâm trăm năm.''
Cao ma ma ở một bên nghe xong, cơ hồ cắn nát răng, trong lòng dâng lên kinh đào hãi lãng (kinh hãi), nhị di nương, đồ độc phụ này, không hại chết tiểu thư nàng là không cam lòng nha! Ngay lúc phải bổ máu, nàng cư nhiên lấy bổ huyết đi, thân thể của tiểu thư sau khi bị thương hư nhược như vậy làm sao có thể chịu nổi nhân sâm đến đại bổ.
Cố Thanh Uyển lại không có phản ứng gì, chậm rãi nhắm lại hai mắt, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
"Di nương, làm sao bây giờ? Kỳ ngự y đem vật chúng ta để lại Sinh Lai viện cầm đi rồi, dựa vào y thuật của hắn, hắn nhất định sẽ phát hiện khác thường." Cố Vô Hạ sợ hãi nói: "Nói như vậy, phụ thân và tổ mẫu, có lẽ đều sẽ biết chúng ta ở giữa động tay chân, di nương...''
"Vô Hạ." Nhị di nương bỗng nhiên chặn ngang câu nói của Cố Vô Hạ, thâm trầm mà sắc bén nhìn nàng, tiếp đó quay sang phân phó Vương ma ma: "Đi ra ngoài trông chừng, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được vào.''
"Vâng." Vương ma ma cúi đầu, bước nhanh đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có Nhị di nương và Cố Vô Hạ.
Nhị di nương lạnh lùng nói: ''Vô Hạ, con nói cho ta biết trước, hôm nay Trương tiểu thư đột nhiên nói những lời như vậy, có phải con đã nói với nàng cái gì đúng không?"
''Lúc nào rồi mà di nương còn hỏi vấn đề này, hiện tại khẩn yếu nhất là như thế nào giải quyết chuyện thuốc kia.'' Cố Vô Hạ vội vàng nói.
"Xem ra, con thật sự đã nói gì đó với nàng.'' Nhị di nương nhìn thần sắc của Cố Vô Hạ, trong lòng hiểu rõ, lạnh nhạt nói: "Vì thế, mới có thể đưa tới sau chuyện này liên tiếp chuyện, Vô Hạ nha!! Con thật đúng là đã làm một chuyện tốt! Không suy nghĩ chu toàn đã xúc động hành sự, kết quả đâu? Không vòng đến người khác, ngược lại còn hại đến mình.''
Cố Vô Hạ biết chuyện mình làm không thể gạt được nhị di nương, đơn giản thừa nhận, nhưng lại không phục, không cam lòng nói: "Không sai, Trương tiểu thư đột nhiên nói như vậy, là con nhắc nhở nàng, nhưng con làm như vậy, còn không phải là muốn làm cho tổ mẫu càng ghét Cố Thanh Uyển hơn sao, con vốn là nghĩ, nếu Trương tiểu thư không thể làm chu toàn, Trương phu nhân nhất định có thể, hơn nữa, sự tình cũng quả thực giống như dự đoán của con!"
"Giống như dự đoán của con? Hừ! Nếu giống thế thì bây giờ con gấp cái gì!" Nhị di nương lạnh lùng nói.
"Di nương, người cũng không thể toàn bộ trách con! Nếu như không phải Kỳ ngự y bỗng nhiên xuất hiện, tất cả có lẽ rất thuận lợi." Cố Vô Hạ cáu giận nói.
"Vô Hạ, tại sao đến bây giờ con vẫn không nhận thức được sai lầm của mình chứ? Con tối không nên vừa mới cùng Trương tiểu thư đi ra ngoài đã xúi giục nàng, để nàng lúc đó giống như cùng lão phu nhân gọi nhịp, thái độ của nàng trước sau thay đổi quá lớn, chỉ cần không phải kẻ ngu, hơi ngẫm lại chút đều sẽ nghĩ đến con!"
"Còn có, ta cũng đã nói qua, bây giờ Cố Thanh Uyển rất tà môn, nàng đã không giống như trước đây có thể dễ dàng nhào nặn như vậy, tại sao nói con thế nào con cũng không nghe lọt chứ? Vẫn đang ở trước mặt lão phu nhân còn dám dùng những lời này nói nàng, cuối cùng tốt rồi, không chỉ lập tức bị nàng hiểu rõ, nàng còn ở trước mặt lão phu nhân, trực tiếp nói thẳng ra."
"Vô Hạ, lão phu nhân sống đến cái tuổi này, thị phi trong hào môn gia trạch nàng đã trải qua rất nhiều, những tiểu tâm tư này của con, trong mắt nàng căn bản là thiếu nhìn, con làm như vậy chỉ biết hại mình, khiến lão phu nhân sinh lòng nghi ngờ với con, không thích con."
"Sẽ không đâu di nương, cho dù tổ mẫu thực sự đoán được cái gì, nàng cũng nên biết, những chuyện kia xét đến cùng đều do Cố Thanh Uyển gây ra, nàng sẽ càng thêm ghét Cố Thanh Uyển, sẽ không có chuyện không thích con.''
"Vô Hạ, con thực sự là quá ngây thơ rồi, lão phu nhân đúng là không thích Cố Thanh Uyển, nhưng nàng đồng dạng cũng không thích một tôn nữ làm mất mặt Cố gia.''
"Làm sao có thể chứ, tổ mẫu luôn luôn yêu thương con, làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ này liền...'' Cố Vô Hạ không tin nói.
"Hừ! Yêu thương con, đó là bởi vì con có thể vì nàng, vì Cố gia tranh thể diện, nếu có một ngày con có dị tâm, bôi đen danh tiếng của Cố gia, nàng cũng sẽ đối đãi với con như đối đãi với Cố Thanh Uyển, không, nói không chừng có thể so với Cố Thanh Uyển càng thảm hơn, dù sao Cố Thanh Uyển tốt xấu gì vẫn là đích nữ, còn có một ngoại công làm thừa tướng, còn con, chẳng có gì cả!" Nhị di nương nhìn Cố Vô Hạ nhận đả kích, sắc mặt trở nên trắng bệch, cố gắng tiếp tục thờ ơ, cứng rắn nói: "Vì thế, đừng bao giờ nghĩ vị trí của mình trong lòng lão phu nhân quá quan trọng, con chỉ là một thứ nữ, ta chỉ là một di nương, nếu như không phải có ca ca của con, trong phủ này chúng ta chẳng là cái gì cả!"
Cố Vô Hạ kinh hoảng, vô pháp tin tưởng, sự sủng ái mà chính mình khắp nơi cho là kiêu ngạo, thực sự không chịu nổi một kích như vậy sao? Lão phu nhân thực sự sẽ đối đãi với mình như đối đãi với Cố Thanh Uyển sao? Nghĩ thế Cố Vô Hạ vô cùng sợ hãi.
Sính Lai Viện
Cố Thanh Uyển lẳng lặng nhìn Mai Hương đang quỳ gối dưới chân mình, thản nhiên nói: "Mai Hương, không có gì muốn nói sao?"
Nghe câu hỏi của Cố Thanh Uyển, Mai Hương cười khổ, kỳ thực khi Kỳ ngự y lấy tất cả thuốc đi, chính mình cũng đã nghĩ tới, tiểu thư phải chăng đã nhận ra điều gì, bây giờ nhìn lại, tiểu thư không chỉ đã nhận ra, có lẽ, tất cả mọi việc tiểu thư đều đã đoán được! Nghĩ vậy, Mai Hương thở dài, trước đây mình không nên giấu diếm, biết rõ tiểu thư đã không phải là tiểu thư của trước đây, nhưng trong lòng vẫn tồn lại điểm hy vọng may mắn.
"Tiểu thư, nô tỳ xin nói ra suy nghĩ của mình." Trấn định lại tâm tư, Mai Hương ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Uyển, vẻ mặt kiên định nói.
''Ừ! Nói đi! Ta nghe.''
"Lúc tiểu thư bị thương, nhị di nương từng đưa cho nô tỳ một hộp đồ, sai nô tỳ mỗi ngày thoa một chút lên vết thương của tiểu thư, nói là, để xóa đi vết sẹo.''
"Nga! Phải không? Sau đó thì sao?"
"Nô tỳ nghe theo mệnh lệnh của Nhị di nương, đã thoa lên cho tiểu thư một lần, kết quả... Kết quả phát hiện, vết thương của tiểu thư rõ ràng bắt đầu nặng hơn.''
''Ngươi làm sao xác định được vết thương nặng hơn?"
"Lúc còn nhỏ, bởi vì gia cảnh nghèo khó, lại vì nô tỳ là con gái, phụ thân rất không thích nô tỳ, thường xuyên đánh chửi, nô tỳ hầu như là lớn lên từ đòn roi, vết sẹo. Vì thế đối với việc xem thương thế, nô tỳ so với đại phu thậm chí còn chuẩn xác hơn, vì thế, sau khi nô tỳ bôi cái thuốc kia, tuy rằng mặt ngoài vết thương thoạt nhìn là chuyển biến tốt, nhưng nô tỳ có thể xác định, bên trong vết thương đã bắt đầu sinh mủ, cứ như vậy, vết thương của tiểu thư sẽ càng ngày càng nặng, thậm chí sẽ....''
Thậm chí sẽ chết! Ha ha, tâm cơ của nhị di nương quả nhiên tàn nhẫn! Có điều, hiện tại mình còn sống, vậy chính là nói, Cố Thanh Uyển rũ mắt xuống nhìn Mai Hương: "Vì sao dừng tay?"
"Tiểu thư, nô tỳ không ngốc, nếu như nô tỳ vẫn tiếp tục làm, tiểu thư nhất định sẽ không toàn mạng.''
''Là không đành lòng hạ thủ đối với tiểu thư ta sao?" Trong mắt Cố Thanh Uyển hiện lên một tia châm chọc.
"Không, nô tỳ là vì mình, nô tỳ vì chính mình không muốn chết, nếu như tiểu thư mất mạng, bọn nô tỳ hầu hạ tiểu thư làm sao có thể tiếp tục sống, ha ha, cho dù có may mắn được lão phu nhân và lão gia tha cho bọn nô tỳ một mạng, nhị di nương cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cho nô tỳ.''
Mai Hương quả nhiên thông minh, biết lúc nào nên nói cái gì, Cố Thanh Uyển khẽ tựa lưng vào ghế, lạnh nhạt nói: "Ngoại trừ việc này, Nhị di nương không phân phó ngươi gì khác sao?"
"Có, ngoại trừ việc này, Nhị di nương còn muốn nô tỳ thay đổi một vị thuốc trong thuốc của tiểu thư.''
''Thuốc gì?"
"Đổi bổ huyết thành một quả nhân sâm trăm năm.''
Cao ma ma ở một bên nghe xong, cơ hồ cắn nát răng, trong lòng dâng lên kinh đào hãi lãng (kinh hãi), nhị di nương, đồ độc phụ này, không hại chết tiểu thư nàng là không cam lòng nha! Ngay lúc phải bổ máu, nàng cư nhiên lấy bổ huyết đi, thân thể của tiểu thư sau khi bị thương hư nhược như vậy làm sao có thể chịu nổi nhân sâm đến đại bổ.
Cố Thanh Uyển lại không có phản ứng gì, chậm rãi nhắm lại hai mắt, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
/50
|