Tiết Phong Lan kinh ngạc khi nghe những lời mẫu thân nói.
Không được theo tỷ tỷ làm chuyện nguy hiểm như thế nữa...?!
Câu nói này... Không phải kiếp trước mẫu thân đã nói với nàng khi nàng xảy ra chuyện té hồ sao...?!
Tiết Phong Lan hoảng sợ nhìn lại đôi chân mình, chỉ thấy nó vẫn bị quấn băng trắng, thấy nữ nhi nhìn vào đôi chân Thượng thư phu nhân lo sợ, ôm lấy nàng:
“Lan Nhi đừng lo, mẫu thân nhất định sẽ tìm cách chữa đôi chân cho con…”
Chữa đôi chân cho nàng...?!
Lời nói của Thượng thư phu nhân như đánh thức Tiết Phong Lan từ trong giấc mộng. Nàng hoang mang nhìn mẫu thân, chỉ thấy trong mắt mẫu thân là sự yêu thương xen lẫn đau thương khó kìm nén.
Nghĩ lại trong quá khứ, bản thân nàng vì muốn gả cho Lam Thành Vũ mà đã tuyệt giao với mẫu thân, mẫu thân tức giận đến phát bệnh. Lúc đó bản thân lại không thể ở bên cạnh chăm sóc cho mẫu thân...
Tiết Phong Lan ngơ ngác, trong lòng nổi lên sóng gió, rõ ràng mẫu thân đã mất, hiện tại mẫu thân lại hiện ra trước mắt nàng, hơn nữa còn ôm chầm lấy nàng, cảm giác chân thực như vậy không thể nào là mơ được!
“Lan Nhi, Lan Nhi…”
Thượng thư phu nhân lo lắng gọi, nghĩ rằng nữ nhi vì biết chân mình tàn phế mà bị đả kích.
Bất cứ người nào nghe tin bản thân bị tàn phế hai chân chẳng đả kích, huống chi là một nữ tử mới mười hai tuổi!
Lan Nhi của nàng đúng là mệnh khổ! Tại sao Thiên gia lại đối xử với con bé như thế?!
Tiết Phong Lan nhìn xung quanh, đây căn phòng ở phủ Thượng thư của nàng, màn che, đồ trang trí đều là những thứ nàng thích. Hơn nữa còn có Trần ma ma và Xuân Cầm tỷ - họ đều là nhà hoàn thiếp thân của mẫu thân!
Thấy nữ nhi không trả lời, Thượng thư phu nhân đành kìm nén nước mắt, nữ nhi của nàng...
Nhận thấy mẫu thân rơi nước mắt, Tiết Phong Lan liền giật mình choàng tỉnh. Nàng đưa tay chạm vào gương mặt của mẫu thân, nước mắt kìm nén không được cũng rơi xuống.
Cảm giác ấm áp này không phải là mơ! Nàng thật sự đã trùng sinh, nàng thật sự đã sống lại, sống lại năm nàng mười hai tuổi!
“Mẫu thân, mẫu thân…”
Tiết Phong Lan khóc lớn, dường như muốn đem tất cả những ủy khuất, thống khổ và hận ý trước khi chết phát tiết ra hết.
“Lan Nhi, Lan Nhi của mẫu thân, có mẫu thân ở đây sẽ không ai dám hại con, ngoan…”
Thượng thư phu nhân ôm chầm lấy nàng, dịu dàng an ủi.
Trần ma ma bên cạnh thở dài, cũng an ủi:
“Tiểu thư đừng khóc, người sẽ không sao đâu…”
Mặc dù nói vậy nhưng cũng chẳng thay đổi được gì, đôi chân tiểu thư đã bị tàn phế, sau này chỉ sợ...
Nha hoàn Xuân Cầm muốn mở miệng nói gì đó nhưng cũng đành im lặng, bây giờ nói gì cũng vậy, chẳng thể giúp ích được gì.
...
Khóc một hồi lâu Tiết Phong Lan mới dần hồi phục, nàng chăm chú nhìn đôi chân của bản thân.
Năm đó Tiết Phong Linh rủ nàng cùng đi dạo hồ sen, vốn là ngày đông lạnh giá, Tiết Phong Lan không hề hứng thú, nhưng không hiểu sao Tiết Phong Linh vẫn muốn nàng đi cùng. Khi đó tổ mẫu nghe vậy liền bắt nàng phải đi theo bồi Tiết Phong Linh, vì vậy mà nàng bất đắc dĩ phải đi theo. Vốn là không có hứng thú nhưng không nghĩ đến hoa sen lại nở vào mùa đông, điều này khiến nàng thấy kì lạ liền đến gần hồ xem. Nhưng không nghĩ đến... Lại có một lực từ phía sau đẩy nàng khiến nàng rớt xuống hồ, khi cứu lên chỉ còn nửa cái mạng. Vì ngâm nước lạnh quá lâu nên hàn khí xâm nhập vào người, khiến hai chân nàng... Đều tàn phế!
Khi đó vì quá hoảng sợ nên Tiết Phong Lan không hề ý thức đến chuyện có người đẩy nàng, chỉ nghĩ là chính nàng ngu ngốc, bị trượt chân té xuống hồ!
Mười hai tuổi... Năm này Tiết phủ đã xảy ra rất nhiều chuyện, có thể nói, đây là bước ngoặt trong cuộc đời của nàng. Hiện tại, vận mệnh đem nàng quay về mười hai tuổi. Nói như vậy là Thiên gia thương xót tình cảnh thê thảm của nàng, cho nàng một cơ hội duy nhất, có thể thực hiện lời thề độc trước khi chết!
“Lan Nhi đừng sợ, mẫu thân sẽ tìm cách chữa đôi chân cho con, sẽ không sao…”
Thượng thư phu nhân an ủi nữ nhi cũng chính là an ủi bản thân mình. Dù hậu quả như thế nào nàng cũng nhất định sẽ chữa khỏi đôi chân cho Lan Nhi! Tiết phủ không thể cũng không sao, nhà mẹ đẻ của nàng có thể, mẫu thân nàng nhất định sẽ cứu đứa cháu ngoại này!
“Mẫu thân…”
Trong Tiết phủ người thương yêu nàng nhất, đau lòng thay nàng chỉ có mẫu thân, phụ thân mặc dù thương yêu nàng nhưng người vẫn thiên vị Tiết Phong Linh. Nhớ lại những chuyện trong quá khứ xảy ra, nàng lại cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu trước kia bản thân quan tâm, chăm sóc mẫu thân một chút thì mẫu thân đã không...
Không! Không còn trước kia nữa! Là Thiên gia có mắt, cho nàng cơ hội trùng sinh. Như vậy đời này, nàng tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn giống như đời trước, cuối cùng còn đánh mất tính mạng bản thân. Cả đời này, nàng nhất định phải sống vì chính mình, tuyệt đối không lặp lại sai lầm trước kia.
Ánh mắt Tiết Phong Lan chậm rãi trở nên kiên định, nếu cẩn thận nhìn kỹ, sâu trong ánh mắt còn như ẩn như hiện sự lạnh lùng. Tất cả yếu đuối, khiếp đảm trước kia, đều theo dòng nước mắt toàn bộ trôi đi rồi, nàng không còn là Tiết Phong Lan ngu ngốc của kiếp trước nữa!
“Phu nhân…” Nha hoàn vừa bước vào, tình cảnh trước mắt khiến nàng không nói nên lời.
“Có chuyện gì?! Không thấy phu nhân đang ở bên cạnh Tứ tiểu thư hay sao?!” Nha hoàn Xuân Cầm bên cạnh mở miệng thay Thượng thư phu nhân, nha hoàn này nàng biết, là người của Tam tiểu thư, chỉ là người của Tam tiểu thư qua đây làm gì…?! Có tất cả mọi người bên đó còn chưa đủ ư, còn qua bên này tìm phu nhân?!
“Chuyện này… Tam tiểu thư đã tỉnh, lão phu nhân cho mời phu nhân qua đó…” Tuyết Mai ấp úng mở miệng, đột nhiên nàng cảm thấy ánh mắt Tứ tiểu thư nhìn nàng rất kì quái, dường như là hận thù, ánh mắt sắc bén đến nổi khiến nàng lạnh run người.
Tiết Phong Lan nhìn chằm chằm Tuyết Mai, ánh mắt hận không thể giết chết người. Năm đó Tuyết Mai dung thủ đoạn trèo lên giường Lam Thành Vũ, không để Hoàng hậu như nàng vào trong mắt, trắng trợn khiêu khích nàng. Nếu không phải vì tình nghĩa với Tiết Phong Linh thì nàng cũng không bỏ qua cho Tuyết Mai.
Kiếp trước cũng vậy, Tuyết Mai qua đây mời mẫu thân, lúc đầu mẫu thân từ chối nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng qua bên đó với Tiết Phong Linh.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tiết Phong Lan nổi lên hàn ý.
Kiếp trước là nàng ngu ngốc, Tiết Phong Linh sai người qua mời mẫu thân nàng qua đó, để lại nàng một mình cô đơn trong sương phòng. Vậy mà nàng lại ngu ngốc cho rằng Tiết Phong Linh bị hoảng sợ ngất xỉu, hẳn là cần mẫu thân hơn nàng!
Kiếp này nàng sẽ không để chuyện này xảy ra nữa!
Tiết Phong Linh ngươi chờ mà xem, xem ta trả thù ngươi thế nào!
Không được theo tỷ tỷ làm chuyện nguy hiểm như thế nữa...?!
Câu nói này... Không phải kiếp trước mẫu thân đã nói với nàng khi nàng xảy ra chuyện té hồ sao...?!
Tiết Phong Lan hoảng sợ nhìn lại đôi chân mình, chỉ thấy nó vẫn bị quấn băng trắng, thấy nữ nhi nhìn vào đôi chân Thượng thư phu nhân lo sợ, ôm lấy nàng:
“Lan Nhi đừng lo, mẫu thân nhất định sẽ tìm cách chữa đôi chân cho con…”
Chữa đôi chân cho nàng...?!
Lời nói của Thượng thư phu nhân như đánh thức Tiết Phong Lan từ trong giấc mộng. Nàng hoang mang nhìn mẫu thân, chỉ thấy trong mắt mẫu thân là sự yêu thương xen lẫn đau thương khó kìm nén.
Nghĩ lại trong quá khứ, bản thân nàng vì muốn gả cho Lam Thành Vũ mà đã tuyệt giao với mẫu thân, mẫu thân tức giận đến phát bệnh. Lúc đó bản thân lại không thể ở bên cạnh chăm sóc cho mẫu thân...
Tiết Phong Lan ngơ ngác, trong lòng nổi lên sóng gió, rõ ràng mẫu thân đã mất, hiện tại mẫu thân lại hiện ra trước mắt nàng, hơn nữa còn ôm chầm lấy nàng, cảm giác chân thực như vậy không thể nào là mơ được!
“Lan Nhi, Lan Nhi…”
Thượng thư phu nhân lo lắng gọi, nghĩ rằng nữ nhi vì biết chân mình tàn phế mà bị đả kích.
Bất cứ người nào nghe tin bản thân bị tàn phế hai chân chẳng đả kích, huống chi là một nữ tử mới mười hai tuổi!
Lan Nhi của nàng đúng là mệnh khổ! Tại sao Thiên gia lại đối xử với con bé như thế?!
Tiết Phong Lan nhìn xung quanh, đây căn phòng ở phủ Thượng thư của nàng, màn che, đồ trang trí đều là những thứ nàng thích. Hơn nữa còn có Trần ma ma và Xuân Cầm tỷ - họ đều là nhà hoàn thiếp thân của mẫu thân!
Thấy nữ nhi không trả lời, Thượng thư phu nhân đành kìm nén nước mắt, nữ nhi của nàng...
Nhận thấy mẫu thân rơi nước mắt, Tiết Phong Lan liền giật mình choàng tỉnh. Nàng đưa tay chạm vào gương mặt của mẫu thân, nước mắt kìm nén không được cũng rơi xuống.
Cảm giác ấm áp này không phải là mơ! Nàng thật sự đã trùng sinh, nàng thật sự đã sống lại, sống lại năm nàng mười hai tuổi!
“Mẫu thân, mẫu thân…”
Tiết Phong Lan khóc lớn, dường như muốn đem tất cả những ủy khuất, thống khổ và hận ý trước khi chết phát tiết ra hết.
“Lan Nhi, Lan Nhi của mẫu thân, có mẫu thân ở đây sẽ không ai dám hại con, ngoan…”
Thượng thư phu nhân ôm chầm lấy nàng, dịu dàng an ủi.
Trần ma ma bên cạnh thở dài, cũng an ủi:
“Tiểu thư đừng khóc, người sẽ không sao đâu…”
Mặc dù nói vậy nhưng cũng chẳng thay đổi được gì, đôi chân tiểu thư đã bị tàn phế, sau này chỉ sợ...
Nha hoàn Xuân Cầm muốn mở miệng nói gì đó nhưng cũng đành im lặng, bây giờ nói gì cũng vậy, chẳng thể giúp ích được gì.
...
Khóc một hồi lâu Tiết Phong Lan mới dần hồi phục, nàng chăm chú nhìn đôi chân của bản thân.
Năm đó Tiết Phong Linh rủ nàng cùng đi dạo hồ sen, vốn là ngày đông lạnh giá, Tiết Phong Lan không hề hứng thú, nhưng không hiểu sao Tiết Phong Linh vẫn muốn nàng đi cùng. Khi đó tổ mẫu nghe vậy liền bắt nàng phải đi theo bồi Tiết Phong Linh, vì vậy mà nàng bất đắc dĩ phải đi theo. Vốn là không có hứng thú nhưng không nghĩ đến hoa sen lại nở vào mùa đông, điều này khiến nàng thấy kì lạ liền đến gần hồ xem. Nhưng không nghĩ đến... Lại có một lực từ phía sau đẩy nàng khiến nàng rớt xuống hồ, khi cứu lên chỉ còn nửa cái mạng. Vì ngâm nước lạnh quá lâu nên hàn khí xâm nhập vào người, khiến hai chân nàng... Đều tàn phế!
Khi đó vì quá hoảng sợ nên Tiết Phong Lan không hề ý thức đến chuyện có người đẩy nàng, chỉ nghĩ là chính nàng ngu ngốc, bị trượt chân té xuống hồ!
Mười hai tuổi... Năm này Tiết phủ đã xảy ra rất nhiều chuyện, có thể nói, đây là bước ngoặt trong cuộc đời của nàng. Hiện tại, vận mệnh đem nàng quay về mười hai tuổi. Nói như vậy là Thiên gia thương xót tình cảnh thê thảm của nàng, cho nàng một cơ hội duy nhất, có thể thực hiện lời thề độc trước khi chết!
“Lan Nhi đừng sợ, mẫu thân sẽ tìm cách chữa đôi chân cho con, sẽ không sao…”
Thượng thư phu nhân an ủi nữ nhi cũng chính là an ủi bản thân mình. Dù hậu quả như thế nào nàng cũng nhất định sẽ chữa khỏi đôi chân cho Lan Nhi! Tiết phủ không thể cũng không sao, nhà mẹ đẻ của nàng có thể, mẫu thân nàng nhất định sẽ cứu đứa cháu ngoại này!
“Mẫu thân…”
Trong Tiết phủ người thương yêu nàng nhất, đau lòng thay nàng chỉ có mẫu thân, phụ thân mặc dù thương yêu nàng nhưng người vẫn thiên vị Tiết Phong Linh. Nhớ lại những chuyện trong quá khứ xảy ra, nàng lại cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu trước kia bản thân quan tâm, chăm sóc mẫu thân một chút thì mẫu thân đã không...
Không! Không còn trước kia nữa! Là Thiên gia có mắt, cho nàng cơ hội trùng sinh. Như vậy đời này, nàng tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn giống như đời trước, cuối cùng còn đánh mất tính mạng bản thân. Cả đời này, nàng nhất định phải sống vì chính mình, tuyệt đối không lặp lại sai lầm trước kia.
Ánh mắt Tiết Phong Lan chậm rãi trở nên kiên định, nếu cẩn thận nhìn kỹ, sâu trong ánh mắt còn như ẩn như hiện sự lạnh lùng. Tất cả yếu đuối, khiếp đảm trước kia, đều theo dòng nước mắt toàn bộ trôi đi rồi, nàng không còn là Tiết Phong Lan ngu ngốc của kiếp trước nữa!
“Phu nhân…” Nha hoàn vừa bước vào, tình cảnh trước mắt khiến nàng không nói nên lời.
“Có chuyện gì?! Không thấy phu nhân đang ở bên cạnh Tứ tiểu thư hay sao?!” Nha hoàn Xuân Cầm bên cạnh mở miệng thay Thượng thư phu nhân, nha hoàn này nàng biết, là người của Tam tiểu thư, chỉ là người của Tam tiểu thư qua đây làm gì…?! Có tất cả mọi người bên đó còn chưa đủ ư, còn qua bên này tìm phu nhân?!
“Chuyện này… Tam tiểu thư đã tỉnh, lão phu nhân cho mời phu nhân qua đó…” Tuyết Mai ấp úng mở miệng, đột nhiên nàng cảm thấy ánh mắt Tứ tiểu thư nhìn nàng rất kì quái, dường như là hận thù, ánh mắt sắc bén đến nổi khiến nàng lạnh run người.
Tiết Phong Lan nhìn chằm chằm Tuyết Mai, ánh mắt hận không thể giết chết người. Năm đó Tuyết Mai dung thủ đoạn trèo lên giường Lam Thành Vũ, không để Hoàng hậu như nàng vào trong mắt, trắng trợn khiêu khích nàng. Nếu không phải vì tình nghĩa với Tiết Phong Linh thì nàng cũng không bỏ qua cho Tuyết Mai.
Kiếp trước cũng vậy, Tuyết Mai qua đây mời mẫu thân, lúc đầu mẫu thân từ chối nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng qua bên đó với Tiết Phong Linh.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tiết Phong Lan nổi lên hàn ý.
Kiếp trước là nàng ngu ngốc, Tiết Phong Linh sai người qua mời mẫu thân nàng qua đó, để lại nàng một mình cô đơn trong sương phòng. Vậy mà nàng lại ngu ngốc cho rằng Tiết Phong Linh bị hoảng sợ ngất xỉu, hẳn là cần mẫu thân hơn nàng!
Kiếp này nàng sẽ không để chuyện này xảy ra nữa!
Tiết Phong Linh ngươi chờ mà xem, xem ta trả thù ngươi thế nào!
/44
|