”Chủ tử, tiểu vương gia đã đi ~” Thư Đới đứng ở cửa sổ nhìn xuống, thấp giọng nói.
Mộc Thanh Lan nghe vậy liền đẩy ngã ly trà trên bàn, đứng lên đi đến trước cửa sổ ngó xuống, quả nhiên đã không còn bóng dáng Tư Nam Tuyệt, nhất thời lửa giận bùng cháy, giọng điệu âm trầm ra lệnh: “Về sau không được để nghiệt tử đó tới Tĩnh Tâm viên, đỡ phải chọc tức ta!”
Thư Đới trông thấy Mộc Thanh Lan giận dỗi, khẽ cười, dịu dàng nói: “Tiểu vương gia cũng đã đến đây rất nhiều lần, có thể thấy được trong lòng ngài ấy vẫn có người, xin chủ tử người bớt giận!”
“Hừ! Có ta? Ta xem chỉ biết nữ nhân kia thôi!” Mộc Thanh Lan cười mỉa, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ: “Ngày đó nếu tên nghiệt tử đó nghe theo ý của ta, Tô Thần chắc chắn sẽ để cho nó từ từ tiếp nhận sản nghiệp của Tô gia, nhưng vào thời khắc mấu chốt, nó thế nhưng làm trái lời ta!”
“Cái gì bảo không có thời gian? Ta coi chính là sợ con nha đầu kia không vui! Nhi nữ thường tình như vậy, sao thành người làm nên đại sự được chứ?” Mộc Thanh Lan càng nói càng tức, tay nắm chặt thành quyền, trong mắt phóng ra ánh sáng lạnh lẽo: “Sớm biết có hôm nay, lúc trước ta sẽ không để Nam tuyệt cưới nha đầu đó!”
“Tô Thần Tường chỉ có một nữ nhi là Vân Tuyết Phi, gia nghiệp lớn như vậy trước sau gì cũng để lại cho nữ nhi của hắn, cũng là của tiểu vương gia, chủ tử người không cần lo lắng!” Thư Đới thấy không có ai, trong mắt hàn quang chợt lóe lên, hạ giọng nói: “Hiện tại tiểu vương gia chẳng qua là nhất thời thích đồ tươi mới, chờ quãng thời gian này qua đi, chúng ta lập tức giải quyết Vân Tuyết Phi, nhiên sau thông báo ra bên ngoài nói bệnh chết, đến lúc đó sản nghiệp này liền danh chính ngôn thuận thuộc về chủ tử người rồi!”
“Ha ha ~ ta ẩn nhẫn thời gian dài như vậy, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cản trở kế hoạch của ta!” Con ngươi Mộc Thanh Lan ngưng trọng, bên trong bao phủ màu sắc tối tăm, ra lệnh cho Thư Đới: “Ngươi dẫn Hạ Hầu Cảnh đến đây!”
Lâm Phượng viên, cửa lớn bị ngoại lực đẩy ra, Vân Tuyết Phi liếc thấy Tư Nam Tuyệt đi tới, có chút rầu rĩ nói: “Bà vẫn không đồng ý gặp huynh?”
Gió thổi lộng ống tay áo của hắn, vài sợi tóc mai bên trán bị thổi tung, nhẹ nhàng bay bay, hắn thở dài một tiếng, gật đầu: “Ngày mai ta lại đi!”
Vân Tuyết Phi nghe vậy oán hận, không vui nghiến răng: “Rốt cuộc ta có điểm nào chọc tới bà ấy, kể từ ngày đầu tiên về đây đã không cho ta sắc mặt tốt rồi!”
Bước chân Tư Nam Tuyệt ngừng trong chốc lảt, cúi đầu nhìn biểu cảm uất ức của Vân Tuyết Phi, con ngươi hắn lóe lên một cái, tìm cái ghế ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhìn chăm chú, thành khẩn nói: “Tạm thời mẫu phi có chút thành kiến với nàng, nàng không cần lo lắng, cứ sống vui vẻ như thường ngày là được, về phía bà đã có ta giải quyết!”
Vân Tuyết Phi vốn nghẹn trong lòng, nhưng thấy Tư Nam Tuyệt như vậy, lúc nào cũng che chở mình. Tuy rằng vị mẫu phi kia quả thật không ưa nổi, mà bản thân đã quyết định ở cùng hắn, thì phải chấp nhận đối mặt thôi. Nghĩ đến đây, tâm tình cũng thả lỏng phần nào, khoát bàn tay còn lại lên trên mu bàn tay hắn, môi mấp máy nói: “Ta cũng sẽ cố gắng nỗ lực để được sự đồng ý của bà!”
Tư Nam Tuyệt nhìn thật sâu vào mắt Vân Tuyết Phi, sự kiên định che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến lòng hắn rung động và ấm áp. Sao hắn không biết mẫu phi cố ý gây khó dễ, nhưng dù sao bà cũng là người đã sinh ra hắn, nuôi dưỡng hắn nên người. Bất chợt ôm chầm lấy nàng, bao bọc nàng trong ngực, để nàng ngồi lên đùi hắn, chứng kiến gương mặt nàng đột nhiên đỏ bừng, đầu chôn trên bờ vai mình, hắn nở nụ cười: “Về sau xin nương tử thông cảm nhiều hơn!”
Vân Tuyết Phi vốn thẹn thùng, hiện tại sắc mặt càng đỏ bừng, nàng dùng khuỷu tay huỵch hắn một cái, thoát khỏi ngực hắn, trừng mắt tên nam nhân đang cười như hồ ky kia, vừa mới chuẩn bị mở miệng, lúc này tiếng mở cửa lại truyền đến.
Thiên Tầm bước nhanh vào, cung kính xoay người hành lễ nói: “Bái kiến Vương gia, Vương phi!”
Tư Nam Tuyệt thu hồi nụ cười, cả người thoáng chốc lộ ra hơi thở lạnh lẽo, hắn thấp giọng dò hỏi: “Có tin tức?”
Thiên Tầm gật đầu, trình mật hàm trong tay lên cho Tư Nam Tuyệt nói: “Nhận từ đại môn vương phủ, nghe bọn thị vệ nói, không thấy rõ diện mạo người đưa thư!”
Lúc Tư Nam Tuyệt mở thư ra, thoáng cau mày, thấy trên giấy Tuyên Thành màu trắng, năm chữ to rõ rành rành: “Hạ Hầu Cảnh gặp nguy!”
Vân Tuyết Phi phát hiện Tư Nam Tuyệt bất thường, cũng đi đến xem, đợi sau khi thấy nội dung, trong lòng cũng lộp bộp một phen. Người hại chết Tiết Phỉ bị vạch trần, Hạ Hầu Huyền lại hôn mê bất tỉnh, có một số thế lực không biết tên, lấy danh nghĩa báo thù cho Tiết hậu, muốn lật đỗ triều đình hiện tại, ủng hộ Cửu hoàng tử Hạ Hầu Cảnh làm tân hoàng.
Hiện tại hai thế lực nắm giữ quyền hành cao nhất trên triều đình thuộc về Tiêu hậu và Thuần vương gia, vậy chắc chắn bọn họ cũng nghe được tin tức này. Hạ Hầu Cảnh không phải là nhi tử của Tiêu hậu, lấy thủ đoạn mạnh mẽ của Tiêu hậu, nhất định người thứ nhất muốn trừ khử chính là Hạ Hầu Cảnh rồi, vì bảo vệ giang sơn của nhi tử bà ta, có thể nói vị trí đó Hạ Hầu Huyền và Hạ Hầu Thuần đều có thể ngồi lên được, bởi vì bọn họ là con trai ruột của Tiêu hậu.
Không có ai biết rõ hơn Vân Tuyết Phi, ngôi vị hoàng đế kia vốn thuộc về Hạ Hầu Cảnh, là nàng có lỗi với hắn, hại hắn đánh mất ngôi vị Hoàng đế, càng hại hắn gặp phải trắc trở lần này!
Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, kiếp trước ở chung với hắn rất vui vẻ, mọi thứ đều hiện rõ trong đầu, nàng không thể để hắn chết được.
Mộc Thanh Lan nghe vậy liền đẩy ngã ly trà trên bàn, đứng lên đi đến trước cửa sổ ngó xuống, quả nhiên đã không còn bóng dáng Tư Nam Tuyệt, nhất thời lửa giận bùng cháy, giọng điệu âm trầm ra lệnh: “Về sau không được để nghiệt tử đó tới Tĩnh Tâm viên, đỡ phải chọc tức ta!”
Thư Đới trông thấy Mộc Thanh Lan giận dỗi, khẽ cười, dịu dàng nói: “Tiểu vương gia cũng đã đến đây rất nhiều lần, có thể thấy được trong lòng ngài ấy vẫn có người, xin chủ tử người bớt giận!”
“Hừ! Có ta? Ta xem chỉ biết nữ nhân kia thôi!” Mộc Thanh Lan cười mỉa, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ: “Ngày đó nếu tên nghiệt tử đó nghe theo ý của ta, Tô Thần chắc chắn sẽ để cho nó từ từ tiếp nhận sản nghiệp của Tô gia, nhưng vào thời khắc mấu chốt, nó thế nhưng làm trái lời ta!”
“Cái gì bảo không có thời gian? Ta coi chính là sợ con nha đầu kia không vui! Nhi nữ thường tình như vậy, sao thành người làm nên đại sự được chứ?” Mộc Thanh Lan càng nói càng tức, tay nắm chặt thành quyền, trong mắt phóng ra ánh sáng lạnh lẽo: “Sớm biết có hôm nay, lúc trước ta sẽ không để Nam tuyệt cưới nha đầu đó!”
“Tô Thần Tường chỉ có một nữ nhi là Vân Tuyết Phi, gia nghiệp lớn như vậy trước sau gì cũng để lại cho nữ nhi của hắn, cũng là của tiểu vương gia, chủ tử người không cần lo lắng!” Thư Đới thấy không có ai, trong mắt hàn quang chợt lóe lên, hạ giọng nói: “Hiện tại tiểu vương gia chẳng qua là nhất thời thích đồ tươi mới, chờ quãng thời gian này qua đi, chúng ta lập tức giải quyết Vân Tuyết Phi, nhiên sau thông báo ra bên ngoài nói bệnh chết, đến lúc đó sản nghiệp này liền danh chính ngôn thuận thuộc về chủ tử người rồi!”
“Ha ha ~ ta ẩn nhẫn thời gian dài như vậy, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cản trở kế hoạch của ta!” Con ngươi Mộc Thanh Lan ngưng trọng, bên trong bao phủ màu sắc tối tăm, ra lệnh cho Thư Đới: “Ngươi dẫn Hạ Hầu Cảnh đến đây!”
Lâm Phượng viên, cửa lớn bị ngoại lực đẩy ra, Vân Tuyết Phi liếc thấy Tư Nam Tuyệt đi tới, có chút rầu rĩ nói: “Bà vẫn không đồng ý gặp huynh?”
Gió thổi lộng ống tay áo của hắn, vài sợi tóc mai bên trán bị thổi tung, nhẹ nhàng bay bay, hắn thở dài một tiếng, gật đầu: “Ngày mai ta lại đi!”
Vân Tuyết Phi nghe vậy oán hận, không vui nghiến răng: “Rốt cuộc ta có điểm nào chọc tới bà ấy, kể từ ngày đầu tiên về đây đã không cho ta sắc mặt tốt rồi!”
Bước chân Tư Nam Tuyệt ngừng trong chốc lảt, cúi đầu nhìn biểu cảm uất ức của Vân Tuyết Phi, con ngươi hắn lóe lên một cái, tìm cái ghế ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhìn chăm chú, thành khẩn nói: “Tạm thời mẫu phi có chút thành kiến với nàng, nàng không cần lo lắng, cứ sống vui vẻ như thường ngày là được, về phía bà đã có ta giải quyết!”
Vân Tuyết Phi vốn nghẹn trong lòng, nhưng thấy Tư Nam Tuyệt như vậy, lúc nào cũng che chở mình. Tuy rằng vị mẫu phi kia quả thật không ưa nổi, mà bản thân đã quyết định ở cùng hắn, thì phải chấp nhận đối mặt thôi. Nghĩ đến đây, tâm tình cũng thả lỏng phần nào, khoát bàn tay còn lại lên trên mu bàn tay hắn, môi mấp máy nói: “Ta cũng sẽ cố gắng nỗ lực để được sự đồng ý của bà!”
Tư Nam Tuyệt nhìn thật sâu vào mắt Vân Tuyết Phi, sự kiên định che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến lòng hắn rung động và ấm áp. Sao hắn không biết mẫu phi cố ý gây khó dễ, nhưng dù sao bà cũng là người đã sinh ra hắn, nuôi dưỡng hắn nên người. Bất chợt ôm chầm lấy nàng, bao bọc nàng trong ngực, để nàng ngồi lên đùi hắn, chứng kiến gương mặt nàng đột nhiên đỏ bừng, đầu chôn trên bờ vai mình, hắn nở nụ cười: “Về sau xin nương tử thông cảm nhiều hơn!”
Vân Tuyết Phi vốn thẹn thùng, hiện tại sắc mặt càng đỏ bừng, nàng dùng khuỷu tay huỵch hắn một cái, thoát khỏi ngực hắn, trừng mắt tên nam nhân đang cười như hồ ky kia, vừa mới chuẩn bị mở miệng, lúc này tiếng mở cửa lại truyền đến.
Thiên Tầm bước nhanh vào, cung kính xoay người hành lễ nói: “Bái kiến Vương gia, Vương phi!”
Tư Nam Tuyệt thu hồi nụ cười, cả người thoáng chốc lộ ra hơi thở lạnh lẽo, hắn thấp giọng dò hỏi: “Có tin tức?”
Thiên Tầm gật đầu, trình mật hàm trong tay lên cho Tư Nam Tuyệt nói: “Nhận từ đại môn vương phủ, nghe bọn thị vệ nói, không thấy rõ diện mạo người đưa thư!”
Lúc Tư Nam Tuyệt mở thư ra, thoáng cau mày, thấy trên giấy Tuyên Thành màu trắng, năm chữ to rõ rành rành: “Hạ Hầu Cảnh gặp nguy!”
Vân Tuyết Phi phát hiện Tư Nam Tuyệt bất thường, cũng đi đến xem, đợi sau khi thấy nội dung, trong lòng cũng lộp bộp một phen. Người hại chết Tiết Phỉ bị vạch trần, Hạ Hầu Huyền lại hôn mê bất tỉnh, có một số thế lực không biết tên, lấy danh nghĩa báo thù cho Tiết hậu, muốn lật đỗ triều đình hiện tại, ủng hộ Cửu hoàng tử Hạ Hầu Cảnh làm tân hoàng.
Hiện tại hai thế lực nắm giữ quyền hành cao nhất trên triều đình thuộc về Tiêu hậu và Thuần vương gia, vậy chắc chắn bọn họ cũng nghe được tin tức này. Hạ Hầu Cảnh không phải là nhi tử của Tiêu hậu, lấy thủ đoạn mạnh mẽ của Tiêu hậu, nhất định người thứ nhất muốn trừ khử chính là Hạ Hầu Cảnh rồi, vì bảo vệ giang sơn của nhi tử bà ta, có thể nói vị trí đó Hạ Hầu Huyền và Hạ Hầu Thuần đều có thể ngồi lên được, bởi vì bọn họ là con trai ruột của Tiêu hậu.
Không có ai biết rõ hơn Vân Tuyết Phi, ngôi vị hoàng đế kia vốn thuộc về Hạ Hầu Cảnh, là nàng có lỗi với hắn, hại hắn đánh mất ngôi vị Hoàng đế, càng hại hắn gặp phải trắc trở lần này!
Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, kiếp trước ở chung với hắn rất vui vẻ, mọi thứ đều hiện rõ trong đầu, nàng không thể để hắn chết được.
/154
|