Vừa nhấc chân muốn bước đến chỗ phát ra tiếng khóc, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, bước chân dừng lại, biểu cảm khác thường trên mặt cũng nhanh chóng biến mất, giống như vô hình.
“Chúng ta trở về đi!” Tư Nam Tuyệt nghiêng đầu nhìn Vân Tuyết Phi một cái, giả bộ không chút để ý, duỗi tay muốn nắm tay Vân Tuyết Phi trở về.
Nhưng đúng lúc hai bàn tay sắp chạm nhau, ánh mắt Vân Tuyết Phi chợt lóe, thân thể nhẹ nhàng nghiêng về một bên, né tránh bàn tay của hắn.
“Không đi nhìn nàng sao?” Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng ngẩng đầu cười, ý cười không đạt đến đáy mắt, âm thanh vừa rồi nàng chỉ nghe duy nhất một lần nhưng lại gieo trong lòng nàng một cây gai.
“Ngươi muốn ta đi?” Tư Nam Tuyệt chậm rãi quay đầu, nhíu mày nhìn Vân Tuyết Phi, cảm giác trống rỗng trong tay làm hắn nhíu mày không vui: “Ta nhớ rõ nàng rất để ý chuyện ta đi gặp nàng ta!” Chuyện đi huyện An Dương lần này, nàng còn chưa tha thứ cho hắn. Sao hắn có thể cố ý làm chuyện khiến nàng không vui?
Khóe miệng Vân Tuyết Phi lộ ra thần sắc trào phúng, thấy giọng nói hắn bình tĩnh, sắc mặt bình tĩnh, nhưng một chút mất tự nhiên lướt qua đáy mắt hắn vừa rồi nàng cũng nhìn rất rõ.
“Ngươi muốn đi gặp nàng thì cứ đi đi, ta không phải người không hiểu lí lẽ!” Vân Tuyết Phi nhìn Tư Nam Tuyệt một cái thật sâu, rũ mi mắt xuống, giọng nói lạnh lùng: “Huống hồ chuyện tới An Dương ngươi cũng có thể thoải mái làm, bây giờ cần gì phải lộ vẻ khó xử...”
Dừng một chút, nàng đột nhiên xoay người, đặt tay lên ngực hắn, cảm nhận nhịp tim đập hữu lực, ánh mắt chế nhạo: “Hơn mười ngày kia chuyện muốn phát sinh thì cũng đã phát sinh, bây giờ ta mới phòng bị thì còn có ý nghĩa gì?”
Ys tứ châm chọc ben trong lời nói kia, Tư Nam Tuyệt sao có thể nghe không hiểu? Hắn nhăn mày, khóe miệng lộ ra ý cười khổ, bắt lấy bàn tay trên ngực, gắt gao nắm lấy, có chút bất đắc dĩ và sủng nịch nói: “Phi nhi, chuyện đi An Dương lần này ta không nói trước cho nàng biết, ta thật sự biết lỗi rồi. Nhưng mà ta và Tuyết Nhu không có gì cả, chỉ là quan hệ bằng hữu đơn thuần, nàng mới là thê tử của ta, là người ta sẽ nắm tay cả đời, điểm này vĩnh viễn cũng không thay đổi!”
Cuối mùa thu, không khí có chút ẩm ướt âm lãnh, cảnh vật tinh xảo dưới ánh nắng nhợt nhạt lộ ra thê lãnh, toàn bộ hoàng cung vừa nghiêm trang lại vừa áp lực.
Trước đây nếu nghe được lời thề này của hắn, có lẽ nàng còn có chút cảm động, nhưng mà bây giờ giữa nàng và hắn đã nhiều thêm một kẻ thứ ba, dù thế nào nàng cũng không thuyết phục được bản thân mình tin tưởng hắn.
Vân Tuyết Phi mím môi, nghiêng đầu không nhìn Tư Nam Tuyệt nữa, rút tay ra, giọng điệu có chút buồn bã: “Ngươi đi nhìn nàng đi, ta tự trở về một mình!”
Dứt lời, nàng lập tức xoay người, trong ánh mắt không tha của hắn mà chuẩn bị nhấc chân rời đi.
“Nam Tuyệt, sao ngươi lại ở đây?” Bạch Tuyết Nhu lộ ra thần sắc kinh ngạc, cẩn thận lắng nghe lại có thể phát hiện ra ẩn sâu trong đó là một chút vui sướng.
Giọng nói mang theo chút âm mũi khàn khàn mị hoặc truyền tới từ phía sau, trong lòng Vân Tuyết Phi lộp bộp, bước chân đang rời đi cũng dừng lại, thân mình cứng đờ.
“Mới vừa dùng bữa sáng, thuận tiện bồi Phi nhi đi dạo!” Khóe môi Tư Nam Tuyệt gợn lên một độ cong, thanh âm ôn nhuận cực kì dễ nghe, cả người chìm trong một hào quang ấm áp.
Mặc váy áo màu lam nhạt, bên ngoài khoác một tầng voan mỏng trắng tinh, khắc họa toàn bộ dáng người thướt tha của nàng ta, nàng ta như bừng tỉnh cười: “Vị này chính là Vương Phi của huynh đúng không? Vân muội muội, đêm qua chúng ta vừa gặp nhau!”
Vân Tuyết Phi cũng không làm ra vẻ, nàng ta đã gọi nàng thân thiết như vậy, nàng cũng ngại giả bộ thờ ơ, yểu điệu xoay người, trừng mắt liếc Tư Nam Tuyệt đang cười nhạt kia một cái, sau đó chuyển ánh mắt về phía Bạch Tuyết Nhu đang mỉm cười ôn nhu.
So với buổi tối đen thui, lúc này dưới ánh sáng mặt trời, nàng có thể nhìn rõ dung mạo của nữ nhân này.
Không thể phủ nhận, nữ nhân này lớn lên rất xinh đẹp, không thuộc về bất kì một loại đẹp nào nàng đã gặp qua. Nét đẹp của nàng ta trầm tĩnh lại mị hoặc, đặc biệt là ưu thương toát lên nơi đáy mắt, làm cho người ta không thể chán ghét được, ngược lại còn nổi lên lòng thương tiếc. Nữ nhân như vậy đáng giá nam nhân nâng niu trong lòng bàn tay mà sủng ái.
“Ta có thể an toàn đến bên cạnh A Thuần, ít nhiều là nhờ có Nam Tuyệt giúp đỡ.” Bạch Tuyết Nhu gãi đúng chỗ ngứa, trên mặt mỉm cười ôn nhu, vành mắt ửng đỏ, lúc nào mặt mày cũng ẩn hiện một chút u sầu. Nàng ta yểu điệu đi đến trước mặt Vân Tuyết Phi, nắm lấy tay nàng: “Ta vẫn luôn tò mò, Nam Tuyệt sẽ cưới một cô nương như thế nào?”
Tiếng nói vừa dứt, mắt đẹp trong suốt giống như phát sáng, như có như không liếc mắt nhìn Tư Nam Tuyệt một cái, nhẹ nhàng nhướn mày: “Hắn người này trước giờ vẫn luôn trì độn ở phương diện tình cảm, bây giờ có muội chiếu cố hắn, ta làm tỷ tỷ cũng an tâm!”
Tỷ tỷ? Vân Tuyết Phi ngơ ngác nhìn nữ nhân ôn nhu trước mắt, sau đó hoài nghi nhìn Tư Nam Tuyệt.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của nàng, sắc mặt Tư Nam Tuyệt bình tĩnh. Vân Tuyết Phi lại liếc mắt một cái nữa, trên mặt hắn lúc này có hài hước, có sủng nịch, cũng có thâm tình...
Hắn nhếch môi, không chút để ý giải thích: “Tuyết Nhu lớn hơn ta ba tuổi, cùng ta lớn lên, có thể xem như là tỷ tỷ của ta!”
“Chúng ta trở về đi!” Tư Nam Tuyệt nghiêng đầu nhìn Vân Tuyết Phi một cái, giả bộ không chút để ý, duỗi tay muốn nắm tay Vân Tuyết Phi trở về.
Nhưng đúng lúc hai bàn tay sắp chạm nhau, ánh mắt Vân Tuyết Phi chợt lóe, thân thể nhẹ nhàng nghiêng về một bên, né tránh bàn tay của hắn.
“Không đi nhìn nàng sao?” Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng ngẩng đầu cười, ý cười không đạt đến đáy mắt, âm thanh vừa rồi nàng chỉ nghe duy nhất một lần nhưng lại gieo trong lòng nàng một cây gai.
“Ngươi muốn ta đi?” Tư Nam Tuyệt chậm rãi quay đầu, nhíu mày nhìn Vân Tuyết Phi, cảm giác trống rỗng trong tay làm hắn nhíu mày không vui: “Ta nhớ rõ nàng rất để ý chuyện ta đi gặp nàng ta!” Chuyện đi huyện An Dương lần này, nàng còn chưa tha thứ cho hắn. Sao hắn có thể cố ý làm chuyện khiến nàng không vui?
Khóe miệng Vân Tuyết Phi lộ ra thần sắc trào phúng, thấy giọng nói hắn bình tĩnh, sắc mặt bình tĩnh, nhưng một chút mất tự nhiên lướt qua đáy mắt hắn vừa rồi nàng cũng nhìn rất rõ.
“Ngươi muốn đi gặp nàng thì cứ đi đi, ta không phải người không hiểu lí lẽ!” Vân Tuyết Phi nhìn Tư Nam Tuyệt một cái thật sâu, rũ mi mắt xuống, giọng nói lạnh lùng: “Huống hồ chuyện tới An Dương ngươi cũng có thể thoải mái làm, bây giờ cần gì phải lộ vẻ khó xử...”
Dừng một chút, nàng đột nhiên xoay người, đặt tay lên ngực hắn, cảm nhận nhịp tim đập hữu lực, ánh mắt chế nhạo: “Hơn mười ngày kia chuyện muốn phát sinh thì cũng đã phát sinh, bây giờ ta mới phòng bị thì còn có ý nghĩa gì?”
Ys tứ châm chọc ben trong lời nói kia, Tư Nam Tuyệt sao có thể nghe không hiểu? Hắn nhăn mày, khóe miệng lộ ra ý cười khổ, bắt lấy bàn tay trên ngực, gắt gao nắm lấy, có chút bất đắc dĩ và sủng nịch nói: “Phi nhi, chuyện đi An Dương lần này ta không nói trước cho nàng biết, ta thật sự biết lỗi rồi. Nhưng mà ta và Tuyết Nhu không có gì cả, chỉ là quan hệ bằng hữu đơn thuần, nàng mới là thê tử của ta, là người ta sẽ nắm tay cả đời, điểm này vĩnh viễn cũng không thay đổi!”
Cuối mùa thu, không khí có chút ẩm ướt âm lãnh, cảnh vật tinh xảo dưới ánh nắng nhợt nhạt lộ ra thê lãnh, toàn bộ hoàng cung vừa nghiêm trang lại vừa áp lực.
Trước đây nếu nghe được lời thề này của hắn, có lẽ nàng còn có chút cảm động, nhưng mà bây giờ giữa nàng và hắn đã nhiều thêm một kẻ thứ ba, dù thế nào nàng cũng không thuyết phục được bản thân mình tin tưởng hắn.
Vân Tuyết Phi mím môi, nghiêng đầu không nhìn Tư Nam Tuyệt nữa, rút tay ra, giọng điệu có chút buồn bã: “Ngươi đi nhìn nàng đi, ta tự trở về một mình!”
Dứt lời, nàng lập tức xoay người, trong ánh mắt không tha của hắn mà chuẩn bị nhấc chân rời đi.
“Nam Tuyệt, sao ngươi lại ở đây?” Bạch Tuyết Nhu lộ ra thần sắc kinh ngạc, cẩn thận lắng nghe lại có thể phát hiện ra ẩn sâu trong đó là một chút vui sướng.
Giọng nói mang theo chút âm mũi khàn khàn mị hoặc truyền tới từ phía sau, trong lòng Vân Tuyết Phi lộp bộp, bước chân đang rời đi cũng dừng lại, thân mình cứng đờ.
“Mới vừa dùng bữa sáng, thuận tiện bồi Phi nhi đi dạo!” Khóe môi Tư Nam Tuyệt gợn lên một độ cong, thanh âm ôn nhuận cực kì dễ nghe, cả người chìm trong một hào quang ấm áp.
Mặc váy áo màu lam nhạt, bên ngoài khoác một tầng voan mỏng trắng tinh, khắc họa toàn bộ dáng người thướt tha của nàng ta, nàng ta như bừng tỉnh cười: “Vị này chính là Vương Phi của huynh đúng không? Vân muội muội, đêm qua chúng ta vừa gặp nhau!”
Vân Tuyết Phi cũng không làm ra vẻ, nàng ta đã gọi nàng thân thiết như vậy, nàng cũng ngại giả bộ thờ ơ, yểu điệu xoay người, trừng mắt liếc Tư Nam Tuyệt đang cười nhạt kia một cái, sau đó chuyển ánh mắt về phía Bạch Tuyết Nhu đang mỉm cười ôn nhu.
So với buổi tối đen thui, lúc này dưới ánh sáng mặt trời, nàng có thể nhìn rõ dung mạo của nữ nhân này.
Không thể phủ nhận, nữ nhân này lớn lên rất xinh đẹp, không thuộc về bất kì một loại đẹp nào nàng đã gặp qua. Nét đẹp của nàng ta trầm tĩnh lại mị hoặc, đặc biệt là ưu thương toát lên nơi đáy mắt, làm cho người ta không thể chán ghét được, ngược lại còn nổi lên lòng thương tiếc. Nữ nhân như vậy đáng giá nam nhân nâng niu trong lòng bàn tay mà sủng ái.
“Ta có thể an toàn đến bên cạnh A Thuần, ít nhiều là nhờ có Nam Tuyệt giúp đỡ.” Bạch Tuyết Nhu gãi đúng chỗ ngứa, trên mặt mỉm cười ôn nhu, vành mắt ửng đỏ, lúc nào mặt mày cũng ẩn hiện một chút u sầu. Nàng ta yểu điệu đi đến trước mặt Vân Tuyết Phi, nắm lấy tay nàng: “Ta vẫn luôn tò mò, Nam Tuyệt sẽ cưới một cô nương như thế nào?”
Tiếng nói vừa dứt, mắt đẹp trong suốt giống như phát sáng, như có như không liếc mắt nhìn Tư Nam Tuyệt một cái, nhẹ nhàng nhướn mày: “Hắn người này trước giờ vẫn luôn trì độn ở phương diện tình cảm, bây giờ có muội chiếu cố hắn, ta làm tỷ tỷ cũng an tâm!”
Tỷ tỷ? Vân Tuyết Phi ngơ ngác nhìn nữ nhân ôn nhu trước mắt, sau đó hoài nghi nhìn Tư Nam Tuyệt.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của nàng, sắc mặt Tư Nam Tuyệt bình tĩnh. Vân Tuyết Phi lại liếc mắt một cái nữa, trên mặt hắn lúc này có hài hước, có sủng nịch, cũng có thâm tình...
Hắn nhếch môi, không chút để ý giải thích: “Tuyết Nhu lớn hơn ta ba tuổi, cùng ta lớn lên, có thể xem như là tỷ tỷ của ta!”
/154
|