Trong mắt Hạ Hầu Thuần hiện lên một tia không vui, nhưng nghĩ đến nữ nhân này là người mà hắn yêu, vì vậy cố gắng đè ép bực bội xuống, kiên nhẫn nói: “Nhu Nhi, Tiết Nhã dù sao cũng là Trắc Phi của ta, nàng lại đang mang thai, ta chỉ ôm nàng một cái, ngoài ra không làm gì khác cả!”
Giọng nói dừng một chút, liếc mắt nhìn Vân Tuyết Phi đang đứng xem kịch vui, vẻ không vui trong mắt Hạ Hầu Thuần càng đậm hơn.
“Bây giờ nàng ta đang lớn bụng, ngươi đương nhiên là không thể làm gì!” Ánh mắt Bạch Tuyết Nhu lạnh băng nhìn Hạ Hầu Thuần, trong lòng bị lửa giận dày xéo, vô cùng khó chịu.
“Tuyết Nhu, nàng bình tĩnh một chút, mọi chuyện không phải như nàng nghĩ!” Hạ Hầu Thuần thấp giọng hô một câu, cầm chặt tay Bạch Tuyết Nhu, đồng thời liếc mắt nhìn Vân Tuyết Phi, ánh mắt cười như không cười của nàng khiến hắn ta cảm thấy mình giống như con hề bị người đánh giá, cực kì không thoải mái.
“Vậy là như thế nào?” Bạch Tuyết Nhu lạnh giọng chất vấn, nước mắt giống như hạt châu nối tiếp lăn xuống trên khuôn mặt trắng nõn, đâu còn vẻ ôn nhu tao nhã.
“Lúc trước ngươi để nàng ta mang thai đã nói với ta, ngươi chỉ là bất đắc dĩ bị ép buộc. Chỉ cần nàng ta mang thai, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, ngươi sẽ không bao giờ chạm vào nàng ta nữa!” Bạch Tuyết Nhu vốn tính toán làm thê tử hiền lương thục đức, chẳng qua là lúc đó Hạ Hầu Thuần còn gặp trắc trở mọi bề. Nay nam nhân này mọi việc đều thuận lợi, bây giờ nàng ta còn ngây ngốc chờ đợi hoàn toàn là ngu ngốc.
Hạ Hầu Thuần ngẩn ra, Bạch Tuyết Nhu cuồng loạn, từng bước ép sát như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Từ trước đến giờ hắn vẫn cho rằng nàng là ôn nhu thiện lương, mọi việc trong vương phủ đều xử lí gọn gàng ngăn nắp, đối xử với hạ nhân thân thiết hiền lành, chưa từng gặp qua nàng phát giận. Giờ phút này, nữ nhân điên cuồng trước mắt làm cho hắn cảm thấy xa lạ.
“Tỷ tỷ, ngươi làm như vậy là không đúng rồi, Vương Gia làm gì còn cần sự đồng ý của ngươi sao?” Khóe miệng Tiết Nhã khẽ nâng lên, trong con ngươi toàn là vẻ đắc ý, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve bụng, âm thanh bình tĩnh, lại mang theo trào phúng kinh người: “Ta tuy là Trắc Phi, nhưng cũng là nữ nhân của Vương Gia, từ xưa đến nay có nam nhân nào là không tam thê tứ thiếp, tỷ tỷ nếu ngay cả chút rộng lượng này cũng không có, vậy thì về sau sao có thể ở lại bên người Vương Gia, làm gương tốt cho đông đảo tỷ muội sau này?”
Bạch Tuyết Nhu tức giận đến cả người run rẩy, cánh môi không ngừng run lên, đặc biệt là nhìn thoáng qua nụ cười trào phúng thị uy kia, còn có cái bụng nhô lên vô cùng chói mắt kia, tức giận và oán hận trong lòng nàng ta càng tăng thêm.
“Ngươi câm miệng cho ta, câm miệng!” Bạch Tuyết Nhu dùng sức rút tay mình ra từ trong tay Hạ Hầu Thuần, run rẩy chỉ vào nữ nhân kiêu ngạo đến cùng cực kia, không thể áp chế được lửa giận trong lòng, nàng rít gào: “Ngươi là cái thứ gì, ta và Vương Gia nói chuyện, một cái thiếp thị như ngươi cũng có tư cánh xen mồm vào?!”
Thiếp thị! Sắc mặt Tiết Nhã nhăn nhó lại, nàng ta hận nhất là thân phận hiện tại của mình, nữ nhân trước mắt này dựa vào cái gì mà đòi vũ nhục nàng? Nàng ta chẳng qua là chiếm được cái danh hiệu Vương Phi, mặt khác chẳng có cái gì bằng mình. Nếu không có sự sủng ái của Vương Gia, nàng ta cái gì cũng không phải!
Tiết Nhã rất nhanh khôi phục bình thường, hai mắt rưng rưng, lã chã chực khóc nhìn Hạ Hầu Thuần: “Vương Gia, tiện thiếp sai rồi, không nên chống đối với Vương Phi!” Lúc này nàng ta thu hồi lại móng vuốt sắc bén, vừa rồi lúc hai người ở chung, ánh mắt ôn nhu của Hạ Hầu Thuần nàng ta nhìn rất rõ. Thì ra hắn thích nữ nhân dịu ngoan nhu nhược.
“Bạch Tuyết Nhu!” Hạ Hầu Thuần mím chặt môi, ánh mắt trầm xuống, giọng nói đè thật thấp, lại cực có lực xuyên thấu, mang theo cảm giác áp đảo: “Nhã Nhi là phi tử của bổn vương, là mẫu thân của con trai bổn vương, ngươi vũ nhục nàng cũng là đang vũ nhục ta!”
Cả người Bạch Tuyết Nhu cứng đờ, ánh mắt tràn ngập không thể tin, rõ ràng tối hôm qua hắn còn ôn nhu dụ dỗ nàng, nói sẽ vì nàng làm chủ. Nhưng mà bây giờ hắn lại thừa nhận nữ nhân kia và dã chủng trong bụng nàng ta, vậy bao nhiêu năm trả giá và chờ đợi của nàng ta là vì cái gì? Kết quả rõ ràng chỉ là một hồi chê cười, hắn rốt cuộc chán ghét mình, chán ghét mình! Vậy nàng còn đến kinh thành làm gì? Còn không bằng ở lại An Dương!
Giờ khắc này nàng ta giống như bị cả thế giới vứt bỏ, lẳng lặng đứng ở đó, không hề nhúc nhích.
Vân Tuyết Phi vốn ôm tâm lí xem kịch vui đứng ở phía sau. Nhưng mà Bạch Tuyết Nhu lúc này khiến nàng liên tưởng đến Tiết Phỉ ở kiếp trước, ngây ngốc trả giá, ngây ngốc chờ đợi, có tủi thân tức giận thế nào cũng giấu sâu trong lòng, vì nam nhân không đáng kia mà hi sinh tất cả, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị vứt bỏ!
Dáng vẻ thất hồn lạc phách, vừa đáng thương vừa đáng buồn như vậy, nước mắt trong suốt ít nhiều khiến trong lòng Hạ Hầu Thuần có chút áy náy. Hôm nay nàng nổi tính tình lớn như vậy đã khiêu chiến uy nghiêm của hắn, nhưng nghĩ lại thì cũng là do trước đó nàng đã chịu kinh sợ quá lớn. Hắn nghĩ nữ nhân này là người hắn thích, trước kia vì theo đuổi nàng mà hắn hao phí không ít công phu và tình cảm thật lòng, nay phải trực tiếp cùng nàng quyết liệt, hắn cũng luyến tiếc!
“Nhu Nhi, ngươi đừng khóc, lần này là ta không đúng, từ nay về sau ta chỉ yêu thương sủng ái một mình ngươi, ngươi đừng nóng giận!” Hạ Hầu Thuần nhẹ nhàng thở dài một hơi, vẫn là lần đầu tiên cúi đầu, duỗi tay vuốt ve da thịt mềm mại, tinh tế, trong lòng một trận rung động.
“Vì cái gì? Vì cái gì ngươi yêu ta lại muốn làm tổn thương ta? Vì cái gì ngươi không thể toàn tâm toàn ý giống như Nam Tuyệt?” Bạch Tuyết Nhu nhẹ nhàng lẩm bẩm, liếc nhìn Tiết Nhã một cái, sau đó chuyển ánh mắt thất vọng về phía Hạ Hầu Thuần, trong mắt là bi thương thật sâu: “Đại Hạ triều vẫn có nam nhân tốt, ai không biết Hộ Quốc Vương Gia Tư Nam Tuyệt chỉ độc sủng một mình Vương Phi, vì nàng mà quét sạch nữ nhân trong hậu viện, đó mới là thật lòng! Vì cái gì ngươi không thể giống như hắn, toàn tâm toàn ý với ta?”
Vân Tuyết Phi bỗng nhiên sửng sốt, không hề nghĩ tới Bạch Tuyết Nhu lại nhắc đến Tư Nam Tuyệt dưới tình huống này. Trong mắt nàng, đây là một hành động cực kì ngu xuẩn! Nam nhân trước mắt này tuy rằng thích nàng ta, nhưng lại không dễ đắc tội. Nam nhwn kiêng kị nhất là nữ nhân dám nghi ngờ hắn, đặc biệt là nữ nhân dám mang hắn ra so sánh với nam nhân khác. Cho dù nam nhân này có đối xử tốt với ngươi đến đâu, trong lòng vẫn sẽ có ngăn cách!
“Ha ha, Bạch Tuyết Nhu, hôm nay ngươi khác thường như vậy là vì cái gì? Thì ra là vì Tư Nam Tuyệt!” Hạ Hầu Thuần biến sắc, hơi thở bỗng nhiên trầm xuống, nhìn sắc mặt Bạch Tuyết Nhu trở nên trắng bệch, không thể áp chế được lửa giận trong lòng. Hai tay hắn bóp chặt bả vai Bạch Tuyết Nhu, hai mắt sắc như lưỡi kiếm: “Thế nào? Tư Nam Tuyệt cứu ngươi, làm cho trái tim vốn đã hóa tro tàn của ngươi sống lại?”
Nhìn sắc mặt Bạch Tuyết Nhu vì đau đớn mà nhăn lại, chút thương tiếc trong lòng hắn đã biến mất vô tung. Nghĩ đến những ngày đó nữ nhân trước mắt này có khả năng đã cùng Tư Nam Tuyệt làm chuyện có lỗi với hắn, Hạ Hầu Thuần hận đến nghiến răng.
“Ta nói cho ngươi biết, Bạch Tuyết Nhu, cho dù là ta không cần, Tư Nam Tuyệt cũng đừng nghĩ tiếp nhận!” Áp lực, lửa giận và nghi kị trong lòng Hạ Hầu Thuần giống như núi lửa bùng nổ, sắc mặt âm trầm giống như băng tuyết tháng chạp.
“Ngươi buông ra, buông ta ra, ngươi làm đau ta!”Bạch Tuyết Nhu cau mày, dùng sức đẩy Hạ Hầu Thuần, muốn thoát ra khỏi kiềm chế của hắn.
Đột nhiên nhắc đến Tư Nam Tuyệt, trong lòng Vân Tuyết Phi cực kì không thoải mái. Nhưng mà nhìn dáng vẻ đau đớn của Bạch Tuyết Nhu, dù sao nàng cũng đưa nàng ta về, nếu nữ nhân này xảy ra chuyện ngay dưới mí mắt nàng, ít nhiều nàng cũng sẽ áy náy. Sớm biết vậy sau khi đưa nàng ta trở về thì rời đi luôn còn tốt hơn, đỡ phải nhìn thấy một màn khiến người ta nhức mắt này.
Tay Vân Tuyết Phi đang thả xuống cạnh sườn đột nhiên ngưng tụ nội lực, ánh mắt hiện lên một tia sáng lạnh, nhìn sắc mặt nữ nhân kia càng lúc càng tái nhợt, hai mắt nàng lóe lên, tung một chưởng về phía Hạ Hầu Thuần.
Đột nhiên bị cảm giác áp lực đánh úp lại, còn có một chưởng sắc bén ập tới, Hạ Hầu Thuần đành phải buông lỏng tay, đẩy Bạch Tuyết Nhu ra ngoài, sau đó nhún nhẹ mũi chân, bay xa và bước, đôi mắt lệ khí đảo qua người Vân Tuyết Phi còn chưa kịp thu tay lại, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận.
Vân Tuyết Phi nâng Bạch Tuyết Nhu vừa té ngã dậy, đợi nàng ta đứng vững lập tức buông tay, ánh mắt trào phúng nhìn nam nhân sắc mặt tái mét: “Hôm nay Thuần Vương Gia thật khiến Tuyết Phi mở rộng tầm mắt, ngay cả nữ nhân của mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, thật là ghê tởm!”
“Vân Tuyết Phi, đây là chuyện nhà của bổn vương, không tới lượt người ngoài như ngươi nhúng tay! Ngươi lập tức cút cho ta, nơi này không chào đón ngươi!”Hạ Hầu Thuần vừa áp lực, vừa tức giận, nặng nề nhìn Vân Tuyết Phi, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng ngươi có Tư Nam Tuyệt, ở chỗ bổn vương muốn làm gì thì làm! Bổn vương mới là thân vương chính thống của hoàng tộc, Tư Nam Tuyệt có lợi hại đến mấy, cũng chỉ là Vương gia khác họ, hoàng tộc của Đại Hạ Vương triều là họ Hạ Hầu chúng ta!”
“Mấy chuyện bẩn thỉu này của ngươi, bổn cô nương lười quản. Chẳng qua Bạch Tuyết Nhu là do ta đưa về, ta tự nhiên muốn đảm bảo nàng ta bình yên vô sự, ít nhất ở trước mặt bổn cô nương, ngươi không thể động đến nàng!”Vân Tuyết Phi nhướng mày, cười nhạo một tiếng, trong con ngươi toàn là vẻ khinh miệt.
Con ngươi âm trầm của Hạ Hầu Thuần nổi lên lửa giận ngập trời, hình tượng nho nhã ôn hòa trước sau như một lúc này đã hoàn toàn tan biến. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, hận không thể giết chết nữ nhân đáng giận trước mắt này.
Tiết Nhã vốn bởi vì sự việc hôm qua mà có chút kiêng kị Vân Tuyết Phi, nhưng mà nữ nhân này dám khiêu chiến quyền uy của nam nhân của nàng, chuyện này là không thể tha thứ! Nhưng mà như vậy cũng tốt, sau này Bạch Tuyết Nhu đừng mơ có thể độc chiếm Thuần ca ca của nàng, nói không chừng từ bây giờ, nàng ta sẽ bị biếm lãnh cung. mất luôn cơ hội thừa sủng!
“Nha~ Tình cảm của hai vị thật tốt, đúng là khiến người ta kinh ngạc. Nếu không biết thân phận, lập trường của hai vị ta còn cho rằng hai vị là tỷ muội tốt cơ!” Tiết Nhã nhìn Vân Tuyết Phi, ý vị sâu xa. Trên mặt tràn đầy tươi cười, đáy mắt lại tràn đầy ác độc.
“Hộ Quốc Vương Gia thật là lợi hại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta còn cho rằng hai vị là tình địch, dù sao Thuần Vương Phi và Hộ Quốc Vương Gia đã từng có một đoạn tình cảm mà!” Trong lòng Tiết Nhã cực kì kích động, bàn tay trong tay áo nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt ác độc vẫn không dời Vân Tuyết Phi và Bạch Tuyết Nhu, hận không thể đem tất cả chuyện cũ giữa Tư Nam Tuyệt và Bạch Tuyết Nhu nói hết ra, tốt nhất có thể khiến hai nữ nhân này tự cắn nhau, khiến cho Thuần ca ca hiểu rõ, Bạch Tuyết Nhu này là nữ nhân lả lơi ong bướm, không xứng với hắn!
Trong mắt Bạch Tuyết Nhu lóe lên một tia hoảng loạn, cả người trong khoảng khắc cứng đờ, rồi sau đó quay ra nhìn Hạ Hầu Thuần, nhìn con ngươi thanh lãnh phủ một tầng sương tuyết, ánh mắt nhìn nàng ta cũng lạnh lẽo âm u.
“Ta ở bên ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại tin lời nàng ta nói, không tin ta?” Bạch Tuyết Nhu nhìn Hạ Hầu Thuần một cái thật sâu, sau đó rũ lông mi, nặn ra một nụ cười tự giễu: “Ta chưa từng nghĩ tới, giữa hai chúng ta một chút tín nhiệm cũng không có, ta vẫn luôn cho rằng, ta ở trong lòng ngươi là một sự tồn tại đặc biệt, không ngờ tất cả chỉ là ta tự mình đa tình!”
Cảm xúc trong ánh mắt Hạ Hầu Thuần thiên biến vạn hóa, trong lòng ít nhiều cũng luyến tiếc nữ nhân này, nàng chính là nữ nhân khiến hắn nếm được tư vị của tình yêu, nhưng mà hắn không thể chấp nhận sự phản bội!
“Nữ nhân sống thành dáng vẻ như ngươi đúng là đủ mất mặt, không phải chỉ là một cái nam nhân thôi sao?” Vân Tuyết Phi bĩu môi, nhìn hai người đối diện, sau đó ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên người Tiết Nhã, khẽ hừ một tiếng: “Nhã Trắc Phi tích chút đức đi, coi như là tích phúc cho hài tử trong bụng ngươi, đừng chờ đến lúc ông trời báo ứng lên người nhi tử bảo bối của ngươi, đến lúc đó mới hối hận!”
Tiếng nói vừa dứt, Tiết Nhã tức giận đến xanh mặt, hai mắt trừng lớn, một tay gắt gao ôm bụng, hận không thể lập tức nhào đến cắn xé nữ nhân ác độc dám nguyền rủa nhi tử của nàng.
Mà Hạ Hầu Thuần là trực tiếp nhảy lên, như mũi tên xông về phía Vân Tuyết Phi. Hắn có thể chịu đựng nhất thời, nhưng không thể chịu đựng được nữ nhân này luôn làm càn trước mặt hắn, đặc biệt là nàng dám động đến vảy ngược của hắn. Đứa nhỏ trong bụng Tiết Nhã cốt là để củng cố địa vị của hắn mới có, nhưng như thế thì sao, nó vẫn là cốt nhục của hắn, không thể chấp nhận một ngoại nhân tùy ý giẫm đạp.
Vân Tuyết Phi không nghĩ là nam nhân này lại thiếu kiên nhẫn như vậy, nàng lập tức đẩy Bạch Tuyết Nhu ra, vận khí đề công, nhún chân bay ra ngoài.
Đến sân viện rộng lớn, hai người rất nhanh đã xông vào đánh nhau, lá cây bị cuốn lên bay đầy trời. Hai người đều không hề nương tay, đặc biệt là Hạ Hầu Thuần, chiêu chiêu ngoan độc.
Vân Tuyết Phi cũng dốc hết toàn lực tiếp chiêu, ánh mắt lạnh lẽo, tinh thần tập trung cao độ, tìm kiếm nhược điểm của đối phương để đột phá, hóa giải toàn bộ công kích của đối thủ.
Nhưng mà Hạ Hầu Thuần cũng không phải đèn cạn dầu, hắn nhìn trúng một kẽ hở, chuẩn bị đánh trúng chỗ hiểm của Vân Tuyết Phi.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một dòng khí mãnh liệt ập đến, hàn quang chợt lóe, lưỡi đao lạnh như băng xẹt qua chính giữa hai người.
Giọng nói dừng một chút, liếc mắt nhìn Vân Tuyết Phi đang đứng xem kịch vui, vẻ không vui trong mắt Hạ Hầu Thuần càng đậm hơn.
“Bây giờ nàng ta đang lớn bụng, ngươi đương nhiên là không thể làm gì!” Ánh mắt Bạch Tuyết Nhu lạnh băng nhìn Hạ Hầu Thuần, trong lòng bị lửa giận dày xéo, vô cùng khó chịu.
“Tuyết Nhu, nàng bình tĩnh một chút, mọi chuyện không phải như nàng nghĩ!” Hạ Hầu Thuần thấp giọng hô một câu, cầm chặt tay Bạch Tuyết Nhu, đồng thời liếc mắt nhìn Vân Tuyết Phi, ánh mắt cười như không cười của nàng khiến hắn ta cảm thấy mình giống như con hề bị người đánh giá, cực kì không thoải mái.
“Vậy là như thế nào?” Bạch Tuyết Nhu lạnh giọng chất vấn, nước mắt giống như hạt châu nối tiếp lăn xuống trên khuôn mặt trắng nõn, đâu còn vẻ ôn nhu tao nhã.
“Lúc trước ngươi để nàng ta mang thai đã nói với ta, ngươi chỉ là bất đắc dĩ bị ép buộc. Chỉ cần nàng ta mang thai, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, ngươi sẽ không bao giờ chạm vào nàng ta nữa!” Bạch Tuyết Nhu vốn tính toán làm thê tử hiền lương thục đức, chẳng qua là lúc đó Hạ Hầu Thuần còn gặp trắc trở mọi bề. Nay nam nhân này mọi việc đều thuận lợi, bây giờ nàng ta còn ngây ngốc chờ đợi hoàn toàn là ngu ngốc.
Hạ Hầu Thuần ngẩn ra, Bạch Tuyết Nhu cuồng loạn, từng bước ép sát như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Từ trước đến giờ hắn vẫn cho rằng nàng là ôn nhu thiện lương, mọi việc trong vương phủ đều xử lí gọn gàng ngăn nắp, đối xử với hạ nhân thân thiết hiền lành, chưa từng gặp qua nàng phát giận. Giờ phút này, nữ nhân điên cuồng trước mắt làm cho hắn cảm thấy xa lạ.
“Tỷ tỷ, ngươi làm như vậy là không đúng rồi, Vương Gia làm gì còn cần sự đồng ý của ngươi sao?” Khóe miệng Tiết Nhã khẽ nâng lên, trong con ngươi toàn là vẻ đắc ý, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve bụng, âm thanh bình tĩnh, lại mang theo trào phúng kinh người: “Ta tuy là Trắc Phi, nhưng cũng là nữ nhân của Vương Gia, từ xưa đến nay có nam nhân nào là không tam thê tứ thiếp, tỷ tỷ nếu ngay cả chút rộng lượng này cũng không có, vậy thì về sau sao có thể ở lại bên người Vương Gia, làm gương tốt cho đông đảo tỷ muội sau này?”
Bạch Tuyết Nhu tức giận đến cả người run rẩy, cánh môi không ngừng run lên, đặc biệt là nhìn thoáng qua nụ cười trào phúng thị uy kia, còn có cái bụng nhô lên vô cùng chói mắt kia, tức giận và oán hận trong lòng nàng ta càng tăng thêm.
“Ngươi câm miệng cho ta, câm miệng!” Bạch Tuyết Nhu dùng sức rút tay mình ra từ trong tay Hạ Hầu Thuần, run rẩy chỉ vào nữ nhân kiêu ngạo đến cùng cực kia, không thể áp chế được lửa giận trong lòng, nàng rít gào: “Ngươi là cái thứ gì, ta và Vương Gia nói chuyện, một cái thiếp thị như ngươi cũng có tư cánh xen mồm vào?!”
Thiếp thị! Sắc mặt Tiết Nhã nhăn nhó lại, nàng ta hận nhất là thân phận hiện tại của mình, nữ nhân trước mắt này dựa vào cái gì mà đòi vũ nhục nàng? Nàng ta chẳng qua là chiếm được cái danh hiệu Vương Phi, mặt khác chẳng có cái gì bằng mình. Nếu không có sự sủng ái của Vương Gia, nàng ta cái gì cũng không phải!
Tiết Nhã rất nhanh khôi phục bình thường, hai mắt rưng rưng, lã chã chực khóc nhìn Hạ Hầu Thuần: “Vương Gia, tiện thiếp sai rồi, không nên chống đối với Vương Phi!” Lúc này nàng ta thu hồi lại móng vuốt sắc bén, vừa rồi lúc hai người ở chung, ánh mắt ôn nhu của Hạ Hầu Thuần nàng ta nhìn rất rõ. Thì ra hắn thích nữ nhân dịu ngoan nhu nhược.
“Bạch Tuyết Nhu!” Hạ Hầu Thuần mím chặt môi, ánh mắt trầm xuống, giọng nói đè thật thấp, lại cực có lực xuyên thấu, mang theo cảm giác áp đảo: “Nhã Nhi là phi tử của bổn vương, là mẫu thân của con trai bổn vương, ngươi vũ nhục nàng cũng là đang vũ nhục ta!”
Cả người Bạch Tuyết Nhu cứng đờ, ánh mắt tràn ngập không thể tin, rõ ràng tối hôm qua hắn còn ôn nhu dụ dỗ nàng, nói sẽ vì nàng làm chủ. Nhưng mà bây giờ hắn lại thừa nhận nữ nhân kia và dã chủng trong bụng nàng ta, vậy bao nhiêu năm trả giá và chờ đợi của nàng ta là vì cái gì? Kết quả rõ ràng chỉ là một hồi chê cười, hắn rốt cuộc chán ghét mình, chán ghét mình! Vậy nàng còn đến kinh thành làm gì? Còn không bằng ở lại An Dương!
Giờ khắc này nàng ta giống như bị cả thế giới vứt bỏ, lẳng lặng đứng ở đó, không hề nhúc nhích.
Vân Tuyết Phi vốn ôm tâm lí xem kịch vui đứng ở phía sau. Nhưng mà Bạch Tuyết Nhu lúc này khiến nàng liên tưởng đến Tiết Phỉ ở kiếp trước, ngây ngốc trả giá, ngây ngốc chờ đợi, có tủi thân tức giận thế nào cũng giấu sâu trong lòng, vì nam nhân không đáng kia mà hi sinh tất cả, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị vứt bỏ!
Dáng vẻ thất hồn lạc phách, vừa đáng thương vừa đáng buồn như vậy, nước mắt trong suốt ít nhiều khiến trong lòng Hạ Hầu Thuần có chút áy náy. Hôm nay nàng nổi tính tình lớn như vậy đã khiêu chiến uy nghiêm của hắn, nhưng nghĩ lại thì cũng là do trước đó nàng đã chịu kinh sợ quá lớn. Hắn nghĩ nữ nhân này là người hắn thích, trước kia vì theo đuổi nàng mà hắn hao phí không ít công phu và tình cảm thật lòng, nay phải trực tiếp cùng nàng quyết liệt, hắn cũng luyến tiếc!
“Nhu Nhi, ngươi đừng khóc, lần này là ta không đúng, từ nay về sau ta chỉ yêu thương sủng ái một mình ngươi, ngươi đừng nóng giận!” Hạ Hầu Thuần nhẹ nhàng thở dài một hơi, vẫn là lần đầu tiên cúi đầu, duỗi tay vuốt ve da thịt mềm mại, tinh tế, trong lòng một trận rung động.
“Vì cái gì? Vì cái gì ngươi yêu ta lại muốn làm tổn thương ta? Vì cái gì ngươi không thể toàn tâm toàn ý giống như Nam Tuyệt?” Bạch Tuyết Nhu nhẹ nhàng lẩm bẩm, liếc nhìn Tiết Nhã một cái, sau đó chuyển ánh mắt thất vọng về phía Hạ Hầu Thuần, trong mắt là bi thương thật sâu: “Đại Hạ triều vẫn có nam nhân tốt, ai không biết Hộ Quốc Vương Gia Tư Nam Tuyệt chỉ độc sủng một mình Vương Phi, vì nàng mà quét sạch nữ nhân trong hậu viện, đó mới là thật lòng! Vì cái gì ngươi không thể giống như hắn, toàn tâm toàn ý với ta?”
Vân Tuyết Phi bỗng nhiên sửng sốt, không hề nghĩ tới Bạch Tuyết Nhu lại nhắc đến Tư Nam Tuyệt dưới tình huống này. Trong mắt nàng, đây là một hành động cực kì ngu xuẩn! Nam nhân trước mắt này tuy rằng thích nàng ta, nhưng lại không dễ đắc tội. Nam nhwn kiêng kị nhất là nữ nhân dám nghi ngờ hắn, đặc biệt là nữ nhân dám mang hắn ra so sánh với nam nhân khác. Cho dù nam nhân này có đối xử tốt với ngươi đến đâu, trong lòng vẫn sẽ có ngăn cách!
“Ha ha, Bạch Tuyết Nhu, hôm nay ngươi khác thường như vậy là vì cái gì? Thì ra là vì Tư Nam Tuyệt!” Hạ Hầu Thuần biến sắc, hơi thở bỗng nhiên trầm xuống, nhìn sắc mặt Bạch Tuyết Nhu trở nên trắng bệch, không thể áp chế được lửa giận trong lòng. Hai tay hắn bóp chặt bả vai Bạch Tuyết Nhu, hai mắt sắc như lưỡi kiếm: “Thế nào? Tư Nam Tuyệt cứu ngươi, làm cho trái tim vốn đã hóa tro tàn của ngươi sống lại?”
Nhìn sắc mặt Bạch Tuyết Nhu vì đau đớn mà nhăn lại, chút thương tiếc trong lòng hắn đã biến mất vô tung. Nghĩ đến những ngày đó nữ nhân trước mắt này có khả năng đã cùng Tư Nam Tuyệt làm chuyện có lỗi với hắn, Hạ Hầu Thuần hận đến nghiến răng.
“Ta nói cho ngươi biết, Bạch Tuyết Nhu, cho dù là ta không cần, Tư Nam Tuyệt cũng đừng nghĩ tiếp nhận!” Áp lực, lửa giận và nghi kị trong lòng Hạ Hầu Thuần giống như núi lửa bùng nổ, sắc mặt âm trầm giống như băng tuyết tháng chạp.
“Ngươi buông ra, buông ta ra, ngươi làm đau ta!”Bạch Tuyết Nhu cau mày, dùng sức đẩy Hạ Hầu Thuần, muốn thoát ra khỏi kiềm chế của hắn.
Đột nhiên nhắc đến Tư Nam Tuyệt, trong lòng Vân Tuyết Phi cực kì không thoải mái. Nhưng mà nhìn dáng vẻ đau đớn của Bạch Tuyết Nhu, dù sao nàng cũng đưa nàng ta về, nếu nữ nhân này xảy ra chuyện ngay dưới mí mắt nàng, ít nhiều nàng cũng sẽ áy náy. Sớm biết vậy sau khi đưa nàng ta trở về thì rời đi luôn còn tốt hơn, đỡ phải nhìn thấy một màn khiến người ta nhức mắt này.
Tay Vân Tuyết Phi đang thả xuống cạnh sườn đột nhiên ngưng tụ nội lực, ánh mắt hiện lên một tia sáng lạnh, nhìn sắc mặt nữ nhân kia càng lúc càng tái nhợt, hai mắt nàng lóe lên, tung một chưởng về phía Hạ Hầu Thuần.
Đột nhiên bị cảm giác áp lực đánh úp lại, còn có một chưởng sắc bén ập tới, Hạ Hầu Thuần đành phải buông lỏng tay, đẩy Bạch Tuyết Nhu ra ngoài, sau đó nhún nhẹ mũi chân, bay xa và bước, đôi mắt lệ khí đảo qua người Vân Tuyết Phi còn chưa kịp thu tay lại, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận.
Vân Tuyết Phi nâng Bạch Tuyết Nhu vừa té ngã dậy, đợi nàng ta đứng vững lập tức buông tay, ánh mắt trào phúng nhìn nam nhân sắc mặt tái mét: “Hôm nay Thuần Vương Gia thật khiến Tuyết Phi mở rộng tầm mắt, ngay cả nữ nhân của mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, thật là ghê tởm!”
“Vân Tuyết Phi, đây là chuyện nhà của bổn vương, không tới lượt người ngoài như ngươi nhúng tay! Ngươi lập tức cút cho ta, nơi này không chào đón ngươi!”Hạ Hầu Thuần vừa áp lực, vừa tức giận, nặng nề nhìn Vân Tuyết Phi, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng ngươi có Tư Nam Tuyệt, ở chỗ bổn vương muốn làm gì thì làm! Bổn vương mới là thân vương chính thống của hoàng tộc, Tư Nam Tuyệt có lợi hại đến mấy, cũng chỉ là Vương gia khác họ, hoàng tộc của Đại Hạ Vương triều là họ Hạ Hầu chúng ta!”
“Mấy chuyện bẩn thỉu này của ngươi, bổn cô nương lười quản. Chẳng qua Bạch Tuyết Nhu là do ta đưa về, ta tự nhiên muốn đảm bảo nàng ta bình yên vô sự, ít nhất ở trước mặt bổn cô nương, ngươi không thể động đến nàng!”Vân Tuyết Phi nhướng mày, cười nhạo một tiếng, trong con ngươi toàn là vẻ khinh miệt.
Con ngươi âm trầm của Hạ Hầu Thuần nổi lên lửa giận ngập trời, hình tượng nho nhã ôn hòa trước sau như một lúc này đã hoàn toàn tan biến. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, hận không thể giết chết nữ nhân đáng giận trước mắt này.
Tiết Nhã vốn bởi vì sự việc hôm qua mà có chút kiêng kị Vân Tuyết Phi, nhưng mà nữ nhân này dám khiêu chiến quyền uy của nam nhân của nàng, chuyện này là không thể tha thứ! Nhưng mà như vậy cũng tốt, sau này Bạch Tuyết Nhu đừng mơ có thể độc chiếm Thuần ca ca của nàng, nói không chừng từ bây giờ, nàng ta sẽ bị biếm lãnh cung. mất luôn cơ hội thừa sủng!
“Nha~ Tình cảm của hai vị thật tốt, đúng là khiến người ta kinh ngạc. Nếu không biết thân phận, lập trường của hai vị ta còn cho rằng hai vị là tỷ muội tốt cơ!” Tiết Nhã nhìn Vân Tuyết Phi, ý vị sâu xa. Trên mặt tràn đầy tươi cười, đáy mắt lại tràn đầy ác độc.
“Hộ Quốc Vương Gia thật là lợi hại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta còn cho rằng hai vị là tình địch, dù sao Thuần Vương Phi và Hộ Quốc Vương Gia đã từng có một đoạn tình cảm mà!” Trong lòng Tiết Nhã cực kì kích động, bàn tay trong tay áo nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt ác độc vẫn không dời Vân Tuyết Phi và Bạch Tuyết Nhu, hận không thể đem tất cả chuyện cũ giữa Tư Nam Tuyệt và Bạch Tuyết Nhu nói hết ra, tốt nhất có thể khiến hai nữ nhân này tự cắn nhau, khiến cho Thuần ca ca hiểu rõ, Bạch Tuyết Nhu này là nữ nhân lả lơi ong bướm, không xứng với hắn!
Trong mắt Bạch Tuyết Nhu lóe lên một tia hoảng loạn, cả người trong khoảng khắc cứng đờ, rồi sau đó quay ra nhìn Hạ Hầu Thuần, nhìn con ngươi thanh lãnh phủ một tầng sương tuyết, ánh mắt nhìn nàng ta cũng lạnh lẽo âm u.
“Ta ở bên ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại tin lời nàng ta nói, không tin ta?” Bạch Tuyết Nhu nhìn Hạ Hầu Thuần một cái thật sâu, sau đó rũ lông mi, nặn ra một nụ cười tự giễu: “Ta chưa từng nghĩ tới, giữa hai chúng ta một chút tín nhiệm cũng không có, ta vẫn luôn cho rằng, ta ở trong lòng ngươi là một sự tồn tại đặc biệt, không ngờ tất cả chỉ là ta tự mình đa tình!”
Cảm xúc trong ánh mắt Hạ Hầu Thuần thiên biến vạn hóa, trong lòng ít nhiều cũng luyến tiếc nữ nhân này, nàng chính là nữ nhân khiến hắn nếm được tư vị của tình yêu, nhưng mà hắn không thể chấp nhận sự phản bội!
“Nữ nhân sống thành dáng vẻ như ngươi đúng là đủ mất mặt, không phải chỉ là một cái nam nhân thôi sao?” Vân Tuyết Phi bĩu môi, nhìn hai người đối diện, sau đó ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên người Tiết Nhã, khẽ hừ một tiếng: “Nhã Trắc Phi tích chút đức đi, coi như là tích phúc cho hài tử trong bụng ngươi, đừng chờ đến lúc ông trời báo ứng lên người nhi tử bảo bối của ngươi, đến lúc đó mới hối hận!”
Tiếng nói vừa dứt, Tiết Nhã tức giận đến xanh mặt, hai mắt trừng lớn, một tay gắt gao ôm bụng, hận không thể lập tức nhào đến cắn xé nữ nhân ác độc dám nguyền rủa nhi tử của nàng.
Mà Hạ Hầu Thuần là trực tiếp nhảy lên, như mũi tên xông về phía Vân Tuyết Phi. Hắn có thể chịu đựng nhất thời, nhưng không thể chịu đựng được nữ nhân này luôn làm càn trước mặt hắn, đặc biệt là nàng dám động đến vảy ngược của hắn. Đứa nhỏ trong bụng Tiết Nhã cốt là để củng cố địa vị của hắn mới có, nhưng như thế thì sao, nó vẫn là cốt nhục của hắn, không thể chấp nhận một ngoại nhân tùy ý giẫm đạp.
Vân Tuyết Phi không nghĩ là nam nhân này lại thiếu kiên nhẫn như vậy, nàng lập tức đẩy Bạch Tuyết Nhu ra, vận khí đề công, nhún chân bay ra ngoài.
Đến sân viện rộng lớn, hai người rất nhanh đã xông vào đánh nhau, lá cây bị cuốn lên bay đầy trời. Hai người đều không hề nương tay, đặc biệt là Hạ Hầu Thuần, chiêu chiêu ngoan độc.
Vân Tuyết Phi cũng dốc hết toàn lực tiếp chiêu, ánh mắt lạnh lẽo, tinh thần tập trung cao độ, tìm kiếm nhược điểm của đối phương để đột phá, hóa giải toàn bộ công kích của đối thủ.
Nhưng mà Hạ Hầu Thuần cũng không phải đèn cạn dầu, hắn nhìn trúng một kẽ hở, chuẩn bị đánh trúng chỗ hiểm của Vân Tuyết Phi.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một dòng khí mãnh liệt ập đến, hàn quang chợt lóe, lưỡi đao lạnh như băng xẹt qua chính giữa hai người.
/154
|