Giọng nói quen thuộc đột ngột xuất hiện, rõ ràng là tán thưởng, lại không có một chút cảm xúc nào, lộ ra vẻ lạnh lẽo âm hàn.
Không khí giữa hai bên khôi phục lại sự bình tĩnh, cảnh sắc xung quanh từ từ trở nên rõ ràng, Thư Dẫn mặc một bộ hắc y, trong tay cầm một cây sáo nhỏ màu đen đang đứng trước xe ngựa, rõ ràng là dung nhan quen thuộc, lại mang theo vẻ quỷ dị không giống bình thường.
Tư Nam Tuyệt liếc mắt nhìn cây sáo đen kia một cái, sau đó nhấp nhấp miệng, giọng nói lạnh nhạt: “Mẫu phi có biết là Thư dì đến đây hay không?”
“Nam Tuyệt, đánh xà phải đánh bảy tấc, ngươi vẫn luôn rất thông minh, biết phải xuống tay từ chỗ nào! Nhưng mà…” Thư Dẫn dừng một chút, khóe môi cong cong, trong mắt chớp động vẻ quyết tuyệt và quang mang âm lãnh, giọng nói tràn ngập oán hận: “Nếu ta đã dám xuất hiện ở đây, thì cũng ra đưa ra lựa chọn của mình rồi!”
Nàng câu môi cười, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt, đối diện với ánh mắt của Tư Nam Tuyệt, giọng nói mang theo hàn ý dày đặc: “Ta hầu hạ Mộc Thanh Lan mười lăm năm, tận tâm tận lực. Những gì Hộ Quốc Vương Phủ nợ ta, lấy mạng của ngươi để trả!”
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt nàng ta run lên, nâng ta, để sáo đen đến bên miệng, tiếp tục thổi ra âm thanh chói tai lại quái dị lúc nãy, tất cả chim chóc xung quanh nháy mắt bay toán loạn, tiếng kêu thảm thiết của động vật truyền đến hết đợt này đến đợt khác.
Ánh mắt Tư Nam Tuyệt chợt lóe, trong lúc không kịp phòng bị, trên ngực đã truyền đến một cơn đau nhói, chẳng khác gì ngàn con kiến đang gặm cắn thân thể của hắn. Hắn không tự chủ được giơ tay lên che ngực.
“Chủ tử!” Bạch Phong chú ý tới sự khác thường của Tư Nam Tuyệt, lập tức nghe được tiếng sáo quỷ dị, hắn nhanh chóng rút ra bội kiếm bên hông, ánh mắt lạnh lùng, lập tức tấn công lên phía trước.
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, Vân Tuyết Phi đang ở trong xe không thể không biết, nàng không nghĩ tới Thư Dẫn sẽ xuất hiện ở chỗ này, vừa rồi một tiếng gọi đầy lo lắng của Bạch Phong làm nàng rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp vén rèm xe chui ra ngoài, sau đó trông thấy trên trán Tư Nam Tuyệt đang không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh. Trong lòng nàng lập tức tê rần, duỗi tay nắm chặt cánh tay hắn, bất an nói: “Nam Tuyệt, chàng làm sao vậy?”
Cách đó không xa, Bạch Phong và Thư Dẫn đã bắt đầu giao thủ, nội lực cường đại phóng thích, từng tầng bụi đất ở xung quanh đều bị cuốn lên, ngựa cũng bắt đầu nôn nóng bất an, xe ngựa không ngừng lắc lư.
“Ta không có việc gì!” giọng nói Tư Nam Tuyệt hơi khàn khàn, lộ ra vẻ mỏi mệt nhàn nhạt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng vẫn đang quan sát hai bóng dáng đang giao đấu ở phía trước.
“Nhưng mà sắc mặt chàng trắng bệch như vậy, trên trán còn chảy nhiều mồ hôi như thế, sao có thể không có việc gì?” Trong lòng Vân Tuyết Phi nôn nóng, không biết làm thế nào mới đúng, nhìn thấy ánh mắt của Tư Nam Tuyệt, sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc, giữ chặt cánh tay của hắn, kéo hắn về phía xe ngựa, có chút tức giận nói: “Bây giờ chàng lập tức vào trong xe nghỉ ngơi cho ta, mọi chuyện bên ngoài không cần vất vả lo lắng, cứ để cho Bạch Phong giải quyết, nếu không được thì ta sẽ xử lí!”
Trong mắt Tư Nam Tuyệt hiện lên một chút ôn nhu, nhưng rất nhanh lướt qua, sau đó lại khôi phục lại vẻ trong trẻo lạnh lùng vốn có. Hắn bỏ tay Vân Tuyết Phi ra, lắc đầu: “Ta không có việc gì, nàng trở lại xe ngựa trước đi!”
“Nhưng mà…”
Vân Tuyết Phi còn muốn tiếp tục khuyên bảo, đột nhiên một tiếng vang lớn nổ ra, nàng ngẩn ra, chậm rãi quay đầu, lập tức ánh mắt co lại, đồng tử tràn đầy sợ hãi. Không biết từ lúc nào, trước mặt xuất hiện một con cương thi.
Thư Dẫn đã thoát khỏi phạm vi công kích của Bạch Phong, giờ phút này đang chuyên tâm thổi sáo, chỉ huy cương thi mãnh liệt tấn công Bạch Phong.
Bạch Phong năm lần bảy lượt muốn lướt qua cương thi trực tiếp lấy mạng tên đầu sỏ, nhưng mà cố gắng hồi lâu vẫn không thoát khỏi dây dưa của nó, ngược lại bởi vì phân tâm mà đã mấy lần bị thương nặng, khóe miệng thấm ra tơ máu.
“Cái này là…” Sắc mặt Vân Tuyết Phi cương cứng, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng vài tháng trước, nàng bị một đám cương thi tập kích, lúc đó nếu không có Tư Nam Tuyệt, nàng đã mất mạng từ lâu rồi.
“Phi nhi, nàng đi trước đi!” Khóe miệng Tư Nam Tuyệt mím chặt, nặng nề nhìn Vân Tuyết Phi, lạnh lùng nói.
Cả người Vân Tuyết Phi run lên, biết rõ hắn sẽ tức giận, nhưng mà nàng nuốt nuốt nước miếng, lấy dũng khí nói: “Chàng không đi vào nghỉ ngơi, ta cũng không…”
Một câu còn chưa nói xong, ngón tay thon dài của hắn đã nhanh như tia chớp, đánh một phát lên gáy nàng. Nữ nhân vốn đang trợn tròn mắt, đột nhiên nhắm hai mắt lại, thân thể mềm nhũn như bùn, từ từ ngã xuống mặt đất.
Tư Nam Tuyệt duỗi tay một cái, lập tức ôm nàng vào trong ngực, hơi thở uqanh người tràn đầy hương vị lưu luyến, trong mắt hắn hàm chứa vẻ thâm tình sủng nịch, nhẹ giọng nói: “Ngủ một giấc thật sâu, đến khi tỉnh lại nàng có thể nhìn thấy Hạ Hầu Cảnh rồi!”
Hắn ôm nàng trực tiếp đi vào trong xe ngựa, tìm một vị trí thoải mái đặt nàng nằm xuống, sau đó hạ xuống một nụ hôn dịu dàng trên trán nàng, cuối cùng nhìn nàng một cái thật sâu, lập tức xoay người vén rèm đi ra ngoài.
“Vương gia đối với Vương phi đúng là tình ý chân thành!” Trong lòng Thư Dẫn bị lửa giận và oán hận đan chéo, đôi mắt âm độc gắt gao nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt, nghiến răng nghiến lợi: “Tư Nam Tuyệt, Linh nhi của ta rốt cuộc có điểm nào kém hơn nữ nhân ở trong xe kia, ta đi theo mẫu thân ngươi mười lăm năm, không có công lao cũng có khổ lao, Linh nhi và ngươi lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhiều năm như vậy, không có tình yêu cũng nên có thân tình, làm sao ngươi có thể nhẫm tâm như vậy, gả nàng cho tên súc sinh Phọng Cực kia, hủy hoại cả đời của nàng!”
Khóe miệng Tư Nam Tuyệt gợi lên một nụ cười mỉa mai, giọng nói không có bất kì một chút cảm tình nào: “Mẹ hiền thì chiều hư con, nữ nhi của ngươi là một người như thế nào, ngươi còn không biết? Kiêu ngạo ương ngạnh, mười phần chiếm hữu, âm hiểm ngoan độc, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn…”
“Ta đã đối xử với nàng tận tình tận nghĩa, không thẹn với lương tâm. Nếu không phải ta nể tình Thư dì hầu hạ mẫu phi nhiều năm, chỉ bằng tất cả những việc nàng đã làm, có chết một vạn lần cũng không đủ!” Ánh mắt Tư Nam Tuyệt sâu như hàn đàm, từng câu từng chữ lộ ra vô tận hàn ý.
“Giỏi lắm Tư Nam Tuyệt, ngươi biết nàng là nữ nhi ruột thịt của ta, còn dám đối xử với nàng như vậy!” Thư Dẫn cực kì tức giận, nhìn nam nhân đứng phía xa kia. Nàng vốn dĩ lưu lại Hộ Quốc Vương Phủ, là để nữ nhi có một nơi quy túc tốt, nhưng mà lại không ngờ tới, cuối cùng lại thành ra hại nữ nhi. Nghĩ đến đây, cả người nàng ta bị lệ khí vây quanh, hôm nay nàng ta phải lột da mỹ nam tử họa thủy này để báo thù cho nữ nhi số khổ của nàng ta!
“Nếu ta không xử lí nàng, chẳng lẽ còn để nàng lật trời? Ở Hộ Quốc Vương Phủ, ta bảo vệ nàng lâu như vậy, ngươi phải cảm ơn ta mới đúng. Chỉ là nàng ngàn vạn không nên, động vào điểm mấu chốt của ta!” Ánh mắt Tư Nam Tuyệt hơi nhướng lên, trong con ngươi là một mảnh tối tăm, khóe miệng lộ ra vẻ trào phúng: “Chính nàng ta hạ xuân dược cho Phong Cực, nếu nàng ta không gả cho Phong Cực, còn ai nguyện ý lấy nàng ta làm chính thất phu nhân? Hay là, ý của Thư dì là để nàng ta làm thiếp cho người ta?”
Thư Dẫn nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, hơi thở nháy mắt trở nên tối tăm: “Ngươi biết rõ nàng thích ngươi, nàng hạ dược cũng là bị tiện nhân Vân Tuyết Phi kia làm hại, gả lầm cho Phong Cực. Nếu ngươi để ý nàng không còn là nữ tử trong sạch, có thể nạp nàng làm trắc phi, vì cái gì lại đuổi nàng ra khỏi Vương Phủ, gả cho tên súc sinh Phong Cực kia!”
“Thư dì quá đề cao Bổn vương, Bổn vương còn muốn sống thọ một chút!” Tư Nam Tuyệt cười lạnh một tiếng, trong mắt hàm chứa vẻ khinh thường và lạnh như băng: “Hủy dung dạo người khác, giết hại con nối dòng, nữ nhân như vậy, Bổn vương tự nhận không có phúc hưởng thụ!”
Biết nữ nhi thích Tư Nam Tuyệt, lại ở thời điểm không có mặt mình chịu nhiều đau khổ như vậy, để bồi thường nàng, nguyên bản chỉ cần Tư Nam Tuyệt chịu gật đầu cưới nữ nhi của nàng, như vậy hôm nay nàng liền thả hắn một con ngựa. Nhưng mà nếu như đàm phán thất bại, vậy thì nàng cũng không cần khách khí! Nâng mắt, lạnh lùng cười: “Tất cả đều là ngươi tự tìm, hôm nay, tại nơi này, chính là tử địa của ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, tiếng sáo càng thêm mãnh liệt, cương thi giống như nổi cơn điên, điên cuồng công kích Bạch Phong, thân thể nhiều năm không bị hủy kia, trải qua năm tháng làm lễ rửa tội càng trở nên rắn chắc, đao thương bất nhập. Dây dưa lâu như vậy, Bạch Phong dần rơi xuống thế hạ phong, trên mặt lộ ra một ít chật vật.
Toàn bộ đêm tối lộ ra một vẻ âm hàn quỷ dị, gió lạnh vẫn như cũ quanh quẩn trong rừng cây, đột nhiên trên lưng truyền đến một trận đau đớn, bước chân Bạch Phong lảo đảo, phun ra một ngụm máu.
Trong lúc nguy cấp, Tư Nam Tuyệt lập tức phi thân đến, rút ra nhuyễn kiếm ở bên hông, thay thế vị trí của Bạch Phong, đón lấy công kích mãnh liệt của cương thi kia.
Con cương thi này rõ ràng càng khó đối phó hơn lúc trước, trong thời gian Tư Nam Tuyệt giao đấu với nó, nhìn khuôn mặt hủ bại thối rữa kia, mơ hồ nhận ra vài phần quen thuộc. Mà khôi giáp bị ăn mòn đến rỉ sắt kia, trong bóng tối âm lãnh lại lộ ra hàn khí nhàn nhạt, khi gió lạnh lướt qua, hắn rõ ràng có thể ngửi được mùi vị thối rữa buồn nôn trên thân thể này.
“Cheng” Vũ khí sắc bén xẹt qua khôi giáp lưu lại một dấu vết thật sâu, nhưng mà vẫn như cũ không hề tổn thương đến thi thể một chút nào.
Trong mắt Bạch Phong hiện lên vẻ nôn nóng, sau khi nghỉ ngơi một lát, theo tiếng sáo, trong mắt hắn lóe lên một tia lạnh băng, trực tiếp rút kiếm công kích về phía Thư Dẫn. Thư Dẫn chật vật né tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị lưỡi kiếm xẹt qua gương mặt.
“La Sinh, cứu ta!” Thư Dẫn khó thở, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng, không chút nghĩ ngợi buột miệng thốt ra.
Tư Nam Tuyệt cả kinh, lần nữa nhìn kĩ gương mặt của cương thi, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Tống La Sinh, tướng lãnh từng vì cứu phụ thân hắn mà hy sinh. Trong mắt Tư Nam Tuyệt bỗng chốc trở nên lạnh băng, nữ nhân này thật đúng là đủ ngoan độc, biến tướng công của mình thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này.
Cương thi nghe được tiếng triệu hoán, thân hình ngừng lại một chút, sau đó lập tức xoay người đổi phương hướng, chạy về phía Thư Dẫn, ở thời điểm nguy cấp nhất, lấy thân thể chắn trước mặt Thư Dẫn, đồng thời hung hăng cho Bạch Phong một chưởng.
“La Sinh, giết nữ nhân trong xe ngựa kia!” Thư Dẫn đột nhiên sửa mệnh lệnh, trong mắt tràn đầy cừu hận và độc ác: “Nữ nhân này hại nữ nhi của chúng ta không chiếm được hạnh phúc, nàng đáng chết, ngươi phải báo thù cho nữ nhi của chúng ta!”
Thân thể cương thi dừng lại một chút, sau đó buông Thư Dẫn ra, quanh thân đột nhiên phát ra sát khí, tròng mắt cứng ngắc thế nhưng trở thành một mảnh huyết hồng.
Cương thi cũng có ý thức? Sắc mặt Tư Nam Tuyệt ngưng trọng, nhìn bóng tối vô cùng vô tận, trong mắt đã có quyết định, hắn xoay người ra lệnh cho Bạch Phong: “Lập tức lên xe ngựa, mang Vương Phi đi khỏi đây!”
Bạch Phong cả kinh, lập tức lắc đầu cự tuyệt, trong mắt có kiên định: “Không, nếu phải đi thì Vương Gia mang Vương Phi đi, nơi này để thuộc hạ xử lí!”
“Nghe ta, mau đánh ngựa rời đi, đợi ta xử lí xong bên này, sẽ hội lợp cùng hai người!” Trong mắt Tư Nam Tuyệt hiện lên tia sắc bén, giọng nói lộ ra vẻ âm trầm: “Đây là mệnh lệnh, bảo vệ Vương Phi cho thật tốt!”
Bạch Phong còn muốn nói cái gì, nhưng mà chính diện đột nhiên xé gió mà tới, hắn thuận tay tiếp được, lòng bàn tay lạnh băng, là huyền thiết lệnh!
Vật trên tay nặng ngàn cân, hắn mím chặt môi, cuối cùng dứt khoát xoay người, nhảy lên xe ngựa, trực tiếp vung dây cương, tiếng vó ngựa nổi lên bốn phía, tiếng lộc cộc vang đến tận trời, phía sau cuốn theo tầng tầng cát bụi.
Ánh mắt Thư Dẫn trong bóng đêm tập trung lên bóng dáng màu trắng, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh: “Tư Nam Tuyệt, ta sợ ngươi cô độc, tốt bụng muốn đưa ngươi xuống hoàng tuyền làm bạn với nữ nhân âu yếm của ngươi, nếu ngươi đã không cảm kích, vậy thì một mình ngươi xuống địa ngục đi!”
Nàng lấy ra một thanh chủy thủ nhiễm khí đen từ trong ống tay áo, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng và kích động. Hộ Quốc Vương Phủ có lỗi với một nhà bọn họ, hôm nay nàng sẽ khiến con trai Tư Nam Tiêu phải đền mạng!
Tư Nam Tuyệt mệt mỏi ứng phó con quái vật trước mắt này, người này là ân nhân của phụ thân hắn, nhưng đã không còn là La thúc thúc trước kia! Trong lòng hắn quyết tâm, trong mắt hiện lên tính toán, đúng lúc đang định thực thi, một bóng dáng gần như hòa vào đêm tối lấy tốc độ không thể tưởng tượng được hướng về phía hắn!
Khi tia sáng đầu tiên hiện lên ở cuối chân trời, xe ngựa lộc cộc chạy trên đường phố người đến người đi, Vân Tuyết Phi đột ngột ngồi dậy, chờ đến khi nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, nàng từ từ thở ra một hơi, vỗ nhẹ lồng ngực, lẩm bẩm: “Thật may là nằm mơ!”
Chỉ là bố trí tráng lệ như cũ, nhưng bên trong lại không có bóng dáng quen thuộc, trong xe chỉ có một mình nàng, vị trí đối diện trống rỗng, không có một tia nhân khí nào!
Nàng vội vàng vén rèm, nhìn thấy Bạch Phong đang ngồi ở phía trước đánh xe, trong lòng bốc lên một dự cảm không tốt.
“Bạch Phong, tại sao lại chỉ có một mình ngươi? Nam Tuyệt đi đâu rồi?”Sắc mặt Vân Tuyết Phi nháy mắt trở nên trắng bệch, rõ ràng đã biết đáp án, nhưng trong lòng vẫn hy vọng có kì tích phát sinh.
“Vương Phi, ở đầu trấn này, chúng ta lập tức có thể tìm được Cảnh Vương Gia!” Biểu tình trên mặt Bạch Phong cực kì ngưng trọng, vẫn như cũ nhìn thẳng về phía trước để đánh xe, khóe miệng giật giật, khéo léo tránh đi vấn đề chính diện của Vân Tuyết Phi.
“Ta hỏi Nam Tuyệt đi đâu?” Trái tim Vân Tuyết Phi lúc này đã chìm đến đáy cốc, nhìn thần sắc cứng đờ của Bạch Phong, nàng từ hy vọng biến thành tuyệt vọng, vội vàng ra lệnh: “Mau quay đầu xe cho ta, ta muốn đi tìm Nam Tuyệt!”
Bạch Phong trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc quay đầu đối diện với ánh mắt chỉ trích của Vân Tuyết Phi, giọng nói có chút khàn khàn: “Phía trước chính là nơi tìm thấy Cảnh Vương Gia, đợi thuộc hạ đưa Vương Phi an toàn đến đó, liền đi tìm Vương Gia. Vương Phi yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ mang Vương Gia an toàn trở về!”
“Cảnh Vương Gia liền nhờ Vương Phi, nhất định phải đưa ngài ấy về Vương Phủ an toàn, cho Thái phi một câu trả lời vừa lòng!” Khuôn mặt tuấn dật của Bạch Phong vẫn như cũ, nhưng vẻ lạnh lùng thong dong ngày xưa đã không còn, giờ phút này hai mắt che kín tơ máu đỏ rực, viền mắt xanh đen kia đã cho thấy trạng thái của hắn cũng cực kì không tốt.
Vân Tuyết Phi nhìn thoáng qua y phục Bạch Phong còn chưa kịp thay, trên đó có rất nhiều vết máu còn chưa khô, thật nhiều vết cắt ngang dọc, huyết nhục mơ hồ, cực kì đáng sợ. Nàng mím môi, cuối cũng cũng không chấp nhất, mãi mới thốt ra một câu: “Tới đó rồi ngươi xử lí miệng vết thương một chút, chàng nhất định không hy vọng ngươi có việc gì!”
Không khí giữa hai bên khôi phục lại sự bình tĩnh, cảnh sắc xung quanh từ từ trở nên rõ ràng, Thư Dẫn mặc một bộ hắc y, trong tay cầm một cây sáo nhỏ màu đen đang đứng trước xe ngựa, rõ ràng là dung nhan quen thuộc, lại mang theo vẻ quỷ dị không giống bình thường.
Tư Nam Tuyệt liếc mắt nhìn cây sáo đen kia một cái, sau đó nhấp nhấp miệng, giọng nói lạnh nhạt: “Mẫu phi có biết là Thư dì đến đây hay không?”
“Nam Tuyệt, đánh xà phải đánh bảy tấc, ngươi vẫn luôn rất thông minh, biết phải xuống tay từ chỗ nào! Nhưng mà…” Thư Dẫn dừng một chút, khóe môi cong cong, trong mắt chớp động vẻ quyết tuyệt và quang mang âm lãnh, giọng nói tràn ngập oán hận: “Nếu ta đã dám xuất hiện ở đây, thì cũng ra đưa ra lựa chọn của mình rồi!”
Nàng câu môi cười, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt, đối diện với ánh mắt của Tư Nam Tuyệt, giọng nói mang theo hàn ý dày đặc: “Ta hầu hạ Mộc Thanh Lan mười lăm năm, tận tâm tận lực. Những gì Hộ Quốc Vương Phủ nợ ta, lấy mạng của ngươi để trả!”
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt nàng ta run lên, nâng ta, để sáo đen đến bên miệng, tiếp tục thổi ra âm thanh chói tai lại quái dị lúc nãy, tất cả chim chóc xung quanh nháy mắt bay toán loạn, tiếng kêu thảm thiết của động vật truyền đến hết đợt này đến đợt khác.
Ánh mắt Tư Nam Tuyệt chợt lóe, trong lúc không kịp phòng bị, trên ngực đã truyền đến một cơn đau nhói, chẳng khác gì ngàn con kiến đang gặm cắn thân thể của hắn. Hắn không tự chủ được giơ tay lên che ngực.
“Chủ tử!” Bạch Phong chú ý tới sự khác thường của Tư Nam Tuyệt, lập tức nghe được tiếng sáo quỷ dị, hắn nhanh chóng rút ra bội kiếm bên hông, ánh mắt lạnh lùng, lập tức tấn công lên phía trước.
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, Vân Tuyết Phi đang ở trong xe không thể không biết, nàng không nghĩ tới Thư Dẫn sẽ xuất hiện ở chỗ này, vừa rồi một tiếng gọi đầy lo lắng của Bạch Phong làm nàng rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp vén rèm xe chui ra ngoài, sau đó trông thấy trên trán Tư Nam Tuyệt đang không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh. Trong lòng nàng lập tức tê rần, duỗi tay nắm chặt cánh tay hắn, bất an nói: “Nam Tuyệt, chàng làm sao vậy?”
Cách đó không xa, Bạch Phong và Thư Dẫn đã bắt đầu giao thủ, nội lực cường đại phóng thích, từng tầng bụi đất ở xung quanh đều bị cuốn lên, ngựa cũng bắt đầu nôn nóng bất an, xe ngựa không ngừng lắc lư.
“Ta không có việc gì!” giọng nói Tư Nam Tuyệt hơi khàn khàn, lộ ra vẻ mỏi mệt nhàn nhạt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng vẫn đang quan sát hai bóng dáng đang giao đấu ở phía trước.
“Nhưng mà sắc mặt chàng trắng bệch như vậy, trên trán còn chảy nhiều mồ hôi như thế, sao có thể không có việc gì?” Trong lòng Vân Tuyết Phi nôn nóng, không biết làm thế nào mới đúng, nhìn thấy ánh mắt của Tư Nam Tuyệt, sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc, giữ chặt cánh tay của hắn, kéo hắn về phía xe ngựa, có chút tức giận nói: “Bây giờ chàng lập tức vào trong xe nghỉ ngơi cho ta, mọi chuyện bên ngoài không cần vất vả lo lắng, cứ để cho Bạch Phong giải quyết, nếu không được thì ta sẽ xử lí!”
Trong mắt Tư Nam Tuyệt hiện lên một chút ôn nhu, nhưng rất nhanh lướt qua, sau đó lại khôi phục lại vẻ trong trẻo lạnh lùng vốn có. Hắn bỏ tay Vân Tuyết Phi ra, lắc đầu: “Ta không có việc gì, nàng trở lại xe ngựa trước đi!”
“Nhưng mà…”
Vân Tuyết Phi còn muốn tiếp tục khuyên bảo, đột nhiên một tiếng vang lớn nổ ra, nàng ngẩn ra, chậm rãi quay đầu, lập tức ánh mắt co lại, đồng tử tràn đầy sợ hãi. Không biết từ lúc nào, trước mặt xuất hiện một con cương thi.
Thư Dẫn đã thoát khỏi phạm vi công kích của Bạch Phong, giờ phút này đang chuyên tâm thổi sáo, chỉ huy cương thi mãnh liệt tấn công Bạch Phong.
Bạch Phong năm lần bảy lượt muốn lướt qua cương thi trực tiếp lấy mạng tên đầu sỏ, nhưng mà cố gắng hồi lâu vẫn không thoát khỏi dây dưa của nó, ngược lại bởi vì phân tâm mà đã mấy lần bị thương nặng, khóe miệng thấm ra tơ máu.
“Cái này là…” Sắc mặt Vân Tuyết Phi cương cứng, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng vài tháng trước, nàng bị một đám cương thi tập kích, lúc đó nếu không có Tư Nam Tuyệt, nàng đã mất mạng từ lâu rồi.
“Phi nhi, nàng đi trước đi!” Khóe miệng Tư Nam Tuyệt mím chặt, nặng nề nhìn Vân Tuyết Phi, lạnh lùng nói.
Cả người Vân Tuyết Phi run lên, biết rõ hắn sẽ tức giận, nhưng mà nàng nuốt nuốt nước miếng, lấy dũng khí nói: “Chàng không đi vào nghỉ ngơi, ta cũng không…”
Một câu còn chưa nói xong, ngón tay thon dài của hắn đã nhanh như tia chớp, đánh một phát lên gáy nàng. Nữ nhân vốn đang trợn tròn mắt, đột nhiên nhắm hai mắt lại, thân thể mềm nhũn như bùn, từ từ ngã xuống mặt đất.
Tư Nam Tuyệt duỗi tay một cái, lập tức ôm nàng vào trong ngực, hơi thở uqanh người tràn đầy hương vị lưu luyến, trong mắt hắn hàm chứa vẻ thâm tình sủng nịch, nhẹ giọng nói: “Ngủ một giấc thật sâu, đến khi tỉnh lại nàng có thể nhìn thấy Hạ Hầu Cảnh rồi!”
Hắn ôm nàng trực tiếp đi vào trong xe ngựa, tìm một vị trí thoải mái đặt nàng nằm xuống, sau đó hạ xuống một nụ hôn dịu dàng trên trán nàng, cuối cùng nhìn nàng một cái thật sâu, lập tức xoay người vén rèm đi ra ngoài.
“Vương gia đối với Vương phi đúng là tình ý chân thành!” Trong lòng Thư Dẫn bị lửa giận và oán hận đan chéo, đôi mắt âm độc gắt gao nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt, nghiến răng nghiến lợi: “Tư Nam Tuyệt, Linh nhi của ta rốt cuộc có điểm nào kém hơn nữ nhân ở trong xe kia, ta đi theo mẫu thân ngươi mười lăm năm, không có công lao cũng có khổ lao, Linh nhi và ngươi lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhiều năm như vậy, không có tình yêu cũng nên có thân tình, làm sao ngươi có thể nhẫm tâm như vậy, gả nàng cho tên súc sinh Phọng Cực kia, hủy hoại cả đời của nàng!”
Khóe miệng Tư Nam Tuyệt gợi lên một nụ cười mỉa mai, giọng nói không có bất kì một chút cảm tình nào: “Mẹ hiền thì chiều hư con, nữ nhi của ngươi là một người như thế nào, ngươi còn không biết? Kiêu ngạo ương ngạnh, mười phần chiếm hữu, âm hiểm ngoan độc, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn…”
“Ta đã đối xử với nàng tận tình tận nghĩa, không thẹn với lương tâm. Nếu không phải ta nể tình Thư dì hầu hạ mẫu phi nhiều năm, chỉ bằng tất cả những việc nàng đã làm, có chết một vạn lần cũng không đủ!” Ánh mắt Tư Nam Tuyệt sâu như hàn đàm, từng câu từng chữ lộ ra vô tận hàn ý.
“Giỏi lắm Tư Nam Tuyệt, ngươi biết nàng là nữ nhi ruột thịt của ta, còn dám đối xử với nàng như vậy!” Thư Dẫn cực kì tức giận, nhìn nam nhân đứng phía xa kia. Nàng vốn dĩ lưu lại Hộ Quốc Vương Phủ, là để nữ nhi có một nơi quy túc tốt, nhưng mà lại không ngờ tới, cuối cùng lại thành ra hại nữ nhi. Nghĩ đến đây, cả người nàng ta bị lệ khí vây quanh, hôm nay nàng ta phải lột da mỹ nam tử họa thủy này để báo thù cho nữ nhi số khổ của nàng ta!
“Nếu ta không xử lí nàng, chẳng lẽ còn để nàng lật trời? Ở Hộ Quốc Vương Phủ, ta bảo vệ nàng lâu như vậy, ngươi phải cảm ơn ta mới đúng. Chỉ là nàng ngàn vạn không nên, động vào điểm mấu chốt của ta!” Ánh mắt Tư Nam Tuyệt hơi nhướng lên, trong con ngươi là một mảnh tối tăm, khóe miệng lộ ra vẻ trào phúng: “Chính nàng ta hạ xuân dược cho Phong Cực, nếu nàng ta không gả cho Phong Cực, còn ai nguyện ý lấy nàng ta làm chính thất phu nhân? Hay là, ý của Thư dì là để nàng ta làm thiếp cho người ta?”
Thư Dẫn nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, hơi thở nháy mắt trở nên tối tăm: “Ngươi biết rõ nàng thích ngươi, nàng hạ dược cũng là bị tiện nhân Vân Tuyết Phi kia làm hại, gả lầm cho Phong Cực. Nếu ngươi để ý nàng không còn là nữ tử trong sạch, có thể nạp nàng làm trắc phi, vì cái gì lại đuổi nàng ra khỏi Vương Phủ, gả cho tên súc sinh Phong Cực kia!”
“Thư dì quá đề cao Bổn vương, Bổn vương còn muốn sống thọ một chút!” Tư Nam Tuyệt cười lạnh một tiếng, trong mắt hàm chứa vẻ khinh thường và lạnh như băng: “Hủy dung dạo người khác, giết hại con nối dòng, nữ nhân như vậy, Bổn vương tự nhận không có phúc hưởng thụ!”
Biết nữ nhi thích Tư Nam Tuyệt, lại ở thời điểm không có mặt mình chịu nhiều đau khổ như vậy, để bồi thường nàng, nguyên bản chỉ cần Tư Nam Tuyệt chịu gật đầu cưới nữ nhi của nàng, như vậy hôm nay nàng liền thả hắn một con ngựa. Nhưng mà nếu như đàm phán thất bại, vậy thì nàng cũng không cần khách khí! Nâng mắt, lạnh lùng cười: “Tất cả đều là ngươi tự tìm, hôm nay, tại nơi này, chính là tử địa của ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, tiếng sáo càng thêm mãnh liệt, cương thi giống như nổi cơn điên, điên cuồng công kích Bạch Phong, thân thể nhiều năm không bị hủy kia, trải qua năm tháng làm lễ rửa tội càng trở nên rắn chắc, đao thương bất nhập. Dây dưa lâu như vậy, Bạch Phong dần rơi xuống thế hạ phong, trên mặt lộ ra một ít chật vật.
Toàn bộ đêm tối lộ ra một vẻ âm hàn quỷ dị, gió lạnh vẫn như cũ quanh quẩn trong rừng cây, đột nhiên trên lưng truyền đến một trận đau đớn, bước chân Bạch Phong lảo đảo, phun ra một ngụm máu.
Trong lúc nguy cấp, Tư Nam Tuyệt lập tức phi thân đến, rút ra nhuyễn kiếm ở bên hông, thay thế vị trí của Bạch Phong, đón lấy công kích mãnh liệt của cương thi kia.
Con cương thi này rõ ràng càng khó đối phó hơn lúc trước, trong thời gian Tư Nam Tuyệt giao đấu với nó, nhìn khuôn mặt hủ bại thối rữa kia, mơ hồ nhận ra vài phần quen thuộc. Mà khôi giáp bị ăn mòn đến rỉ sắt kia, trong bóng tối âm lãnh lại lộ ra hàn khí nhàn nhạt, khi gió lạnh lướt qua, hắn rõ ràng có thể ngửi được mùi vị thối rữa buồn nôn trên thân thể này.
“Cheng” Vũ khí sắc bén xẹt qua khôi giáp lưu lại một dấu vết thật sâu, nhưng mà vẫn như cũ không hề tổn thương đến thi thể một chút nào.
Trong mắt Bạch Phong hiện lên vẻ nôn nóng, sau khi nghỉ ngơi một lát, theo tiếng sáo, trong mắt hắn lóe lên một tia lạnh băng, trực tiếp rút kiếm công kích về phía Thư Dẫn. Thư Dẫn chật vật né tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị lưỡi kiếm xẹt qua gương mặt.
“La Sinh, cứu ta!” Thư Dẫn khó thở, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng, không chút nghĩ ngợi buột miệng thốt ra.
Tư Nam Tuyệt cả kinh, lần nữa nhìn kĩ gương mặt của cương thi, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Tống La Sinh, tướng lãnh từng vì cứu phụ thân hắn mà hy sinh. Trong mắt Tư Nam Tuyệt bỗng chốc trở nên lạnh băng, nữ nhân này thật đúng là đủ ngoan độc, biến tướng công của mình thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này.
Cương thi nghe được tiếng triệu hoán, thân hình ngừng lại một chút, sau đó lập tức xoay người đổi phương hướng, chạy về phía Thư Dẫn, ở thời điểm nguy cấp nhất, lấy thân thể chắn trước mặt Thư Dẫn, đồng thời hung hăng cho Bạch Phong một chưởng.
“La Sinh, giết nữ nhân trong xe ngựa kia!” Thư Dẫn đột nhiên sửa mệnh lệnh, trong mắt tràn đầy cừu hận và độc ác: “Nữ nhân này hại nữ nhi của chúng ta không chiếm được hạnh phúc, nàng đáng chết, ngươi phải báo thù cho nữ nhi của chúng ta!”
Thân thể cương thi dừng lại một chút, sau đó buông Thư Dẫn ra, quanh thân đột nhiên phát ra sát khí, tròng mắt cứng ngắc thế nhưng trở thành một mảnh huyết hồng.
Cương thi cũng có ý thức? Sắc mặt Tư Nam Tuyệt ngưng trọng, nhìn bóng tối vô cùng vô tận, trong mắt đã có quyết định, hắn xoay người ra lệnh cho Bạch Phong: “Lập tức lên xe ngựa, mang Vương Phi đi khỏi đây!”
Bạch Phong cả kinh, lập tức lắc đầu cự tuyệt, trong mắt có kiên định: “Không, nếu phải đi thì Vương Gia mang Vương Phi đi, nơi này để thuộc hạ xử lí!”
“Nghe ta, mau đánh ngựa rời đi, đợi ta xử lí xong bên này, sẽ hội lợp cùng hai người!” Trong mắt Tư Nam Tuyệt hiện lên tia sắc bén, giọng nói lộ ra vẻ âm trầm: “Đây là mệnh lệnh, bảo vệ Vương Phi cho thật tốt!”
Bạch Phong còn muốn nói cái gì, nhưng mà chính diện đột nhiên xé gió mà tới, hắn thuận tay tiếp được, lòng bàn tay lạnh băng, là huyền thiết lệnh!
Vật trên tay nặng ngàn cân, hắn mím chặt môi, cuối cùng dứt khoát xoay người, nhảy lên xe ngựa, trực tiếp vung dây cương, tiếng vó ngựa nổi lên bốn phía, tiếng lộc cộc vang đến tận trời, phía sau cuốn theo tầng tầng cát bụi.
Ánh mắt Thư Dẫn trong bóng đêm tập trung lên bóng dáng màu trắng, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh: “Tư Nam Tuyệt, ta sợ ngươi cô độc, tốt bụng muốn đưa ngươi xuống hoàng tuyền làm bạn với nữ nhân âu yếm của ngươi, nếu ngươi đã không cảm kích, vậy thì một mình ngươi xuống địa ngục đi!”
Nàng lấy ra một thanh chủy thủ nhiễm khí đen từ trong ống tay áo, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng và kích động. Hộ Quốc Vương Phủ có lỗi với một nhà bọn họ, hôm nay nàng sẽ khiến con trai Tư Nam Tiêu phải đền mạng!
Tư Nam Tuyệt mệt mỏi ứng phó con quái vật trước mắt này, người này là ân nhân của phụ thân hắn, nhưng đã không còn là La thúc thúc trước kia! Trong lòng hắn quyết tâm, trong mắt hiện lên tính toán, đúng lúc đang định thực thi, một bóng dáng gần như hòa vào đêm tối lấy tốc độ không thể tưởng tượng được hướng về phía hắn!
Khi tia sáng đầu tiên hiện lên ở cuối chân trời, xe ngựa lộc cộc chạy trên đường phố người đến người đi, Vân Tuyết Phi đột ngột ngồi dậy, chờ đến khi nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, nàng từ từ thở ra một hơi, vỗ nhẹ lồng ngực, lẩm bẩm: “Thật may là nằm mơ!”
Chỉ là bố trí tráng lệ như cũ, nhưng bên trong lại không có bóng dáng quen thuộc, trong xe chỉ có một mình nàng, vị trí đối diện trống rỗng, không có một tia nhân khí nào!
Nàng vội vàng vén rèm, nhìn thấy Bạch Phong đang ngồi ở phía trước đánh xe, trong lòng bốc lên một dự cảm không tốt.
“Bạch Phong, tại sao lại chỉ có một mình ngươi? Nam Tuyệt đi đâu rồi?”Sắc mặt Vân Tuyết Phi nháy mắt trở nên trắng bệch, rõ ràng đã biết đáp án, nhưng trong lòng vẫn hy vọng có kì tích phát sinh.
“Vương Phi, ở đầu trấn này, chúng ta lập tức có thể tìm được Cảnh Vương Gia!” Biểu tình trên mặt Bạch Phong cực kì ngưng trọng, vẫn như cũ nhìn thẳng về phía trước để đánh xe, khóe miệng giật giật, khéo léo tránh đi vấn đề chính diện của Vân Tuyết Phi.
“Ta hỏi Nam Tuyệt đi đâu?” Trái tim Vân Tuyết Phi lúc này đã chìm đến đáy cốc, nhìn thần sắc cứng đờ của Bạch Phong, nàng từ hy vọng biến thành tuyệt vọng, vội vàng ra lệnh: “Mau quay đầu xe cho ta, ta muốn đi tìm Nam Tuyệt!”
Bạch Phong trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc quay đầu đối diện với ánh mắt chỉ trích của Vân Tuyết Phi, giọng nói có chút khàn khàn: “Phía trước chính là nơi tìm thấy Cảnh Vương Gia, đợi thuộc hạ đưa Vương Phi an toàn đến đó, liền đi tìm Vương Gia. Vương Phi yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ mang Vương Gia an toàn trở về!”
“Cảnh Vương Gia liền nhờ Vương Phi, nhất định phải đưa ngài ấy về Vương Phủ an toàn, cho Thái phi một câu trả lời vừa lòng!” Khuôn mặt tuấn dật của Bạch Phong vẫn như cũ, nhưng vẻ lạnh lùng thong dong ngày xưa đã không còn, giờ phút này hai mắt che kín tơ máu đỏ rực, viền mắt xanh đen kia đã cho thấy trạng thái của hắn cũng cực kì không tốt.
Vân Tuyết Phi nhìn thoáng qua y phục Bạch Phong còn chưa kịp thay, trên đó có rất nhiều vết máu còn chưa khô, thật nhiều vết cắt ngang dọc, huyết nhục mơ hồ, cực kì đáng sợ. Nàng mím môi, cuối cũng cũng không chấp nhất, mãi mới thốt ra một câu: “Tới đó rồi ngươi xử lí miệng vết thương một chút, chàng nhất định không hy vọng ngươi có việc gì!”
/154
|