"Đại tiểu thư muốn bắt kẻ hạ độc kia sao?" Lam Nguyệt nhìn An Cửu, tuy không còn hoảng loạn và vội vàng như trước nhưng khuôn mặt trầm tĩnh càng tái nhợt.
"Không, ta không chỉ muốn bắt kẻ hạ độc!" An Cửu nhíu mày, nàng sẽ không trúng độc vô ích, nếu độc này không hại chết nàng, vậy đừng trách nàng ra tay phản kích.
"Đại tiểu thư cần Lam Nguyệt hỗ trợ, Lam Nguyệt đương nhiên sẽ hết sức, ta ở trong phủ cũng chỉ có thể làm những chuyện nhỏ bé không đáng kể này để cảm tạ Quốc Công phủ thu nhận." Lam Nguyệt ôn nhu nói.
An Cửu không khỏi lần nữa đánh giá vị biểu tiểu thư này, mi thanh mục tú, tố nhã yên lặng, ánh mắt u sầu, xem ra nàng ở Quốc Công phủ ăn nhờ ở đậu cũng không thoải mái, chỉ sợ tình cảnh của biểu tiểu thư này không khác An Cửu trước kia là bao.
Nếu nói Bắc Nhu dịu dàng như nước, vậy nét dịu dàng của Lam Nguyệt lại tự như cành liễu, vô cùng mảnh mai.
Lam Nguyệt không ở Thanh Ninh Tiểu Trúc lâu, Lam Nguyệt vừa rồi đi, An Cửu liền dẫn Hồng Linh theo kế hoạch trước đó ra ngoài.
Từ lúc đến thế giới này, đây là lần đầu tiên An Cửu cẩn thận nhìn ngắm phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành, nhìn cửa hàng san sát hai bên đường, bên tai có tiếng rao hàng, An Cửu cảm thấy rất tự do tự tại.
Hồng Linh cũng đã dẹp chuyện chén băng hoa phù dung quan yến có độc kia sang một bên, đi cạnh An Cửu đảo mắt nhìn bốn phía, lúc trước nàng và tiểu thư ở biệt viện ngoại ô, rất ít cơ hội đi dạo nơi kinh đô phồn hoa này, sau khi về Quốc Công phủ, mặc dù có mấy lần ra ngoài mua đồ, nhưng đều vội vội vàng vàng, hôm nay được nhìn ngắm, nàng thật sự rất thích.
Đi dạo nửa ngày, chủ tớ hai người vào Túy Ngọc Hiên, đây là cửa hàng ngọc khí lớn nhất kinh thành, nghe nói là sản nghiệp của Bắc Vương phủ, ngọc sản xuất ở nơi này đều là trân phẩm thượng đẳng, dù là nương nương trong cung cũng thích đồ của Túy Ngọc Hiên.
Vừa vào đại đường, ánh mắt đầu tiên khiến An Cửu không khỏi kinh ngạc, nơi này huy hoàng tráng lệ nhưng không hề đánh mất nét lịch sự tao nhã, ngọc khí rực rỡ muôn màu, từng kiện đồ tinh xảo, chỉ riêng những thứ trong tiệm, sợ rằng đủ để cả bá tanh trong kinh thành sống hết một đời.
Sản nghiệp của Bắc Vương phủ sao?
Cũng đúng, nếu không nơi này sớm đã trở thành mục tiêu của bọn đạo chích.
Đồ của Bắc Vương phủ, cho dù là giang hồ đại đạo cũng không dám đụng vào.
An Cửu chú ý tới một cây trâm ngọc bích, hai mắt sáng ngời, ngọc làm cây trâm kia là ngọc thượng đẳng, hoa hải đường điêu khắc bên trên vô cùng tinh tế, sinh động như thật.
Gã sai vặt thấy An Cửu nhìn trâm ngọc hồi lâu, lập tức mang tới: "Tiểu thư có thể cầm thưởng thức."
An Cửu tán dương nhìn gã sai vặt kia, đang muốn duỗi tay nhận lấy, không ngờ lại có kẻ đã cướp trâm ngọc đi.
An Cửu kinh ngạc ngước mắt nhìn nữ tử cướp đồ của mình, nhíu mày, nữ tử này trang điểm như nha hoàn, nhưng xiêm y và trang sức đeo trên người lại không phải nha hoàn bình thường có thể có, lại nhìn ánh mắt không tốt của ả, An Cửu đương nhiên nhận ra kẻ tới không có ý tốt.
"Thứ này rõ ràng tiểu thư nhà ta coi trọng trước, sao ngươi dám đoạt đi?" Hồng Linh tức giận hỏi.
"Hừ, tiểu thư nhà ngươi coi trọng trước sao? Việc này ta không biết, ta chỉ biết trâm ngọc bích này tiểu thư nhà ta muốn mua, đồ của tiểu thư nhà ta không cho phép kẻ khác chạm vào!" Nha hoàn kia hừ lạnh, thái độ cực kỳ ngạo mạn.
Ả đắc ý nhìn An Cửu, nhanh chóng hỏi giá gã sai vặt kia, gã sai vặt ngây ra một lúc mới báo giá, ả liền ném thỏi bạc lên quầy, chanh chua bảo: "Ngọc đẹp không phải ai cũng xứng, quạ đen chính là quạ đen, còn mong biến thành phượng hoàng ư?"
"Ngươi..." Hồng Linh phẫn nộ.
Ả nói tiểu thư là quạ đen sao? Thật sự đáng giận!
Hồng Linh còn muốn nói gì đó, An Cửu đã kéo tay áo nàng lại, Hồng Linh giật mình nhìn An Cửu: "Tiểu thư, nữ nhân này nói năng lỗ mãng nhục nhã người như thế..."
"Nếu cây trâm ngọc bích này chỉ có tiểu thư nhà ngươi xứng, theo lý nên thuộc về tiểu thư nhà ngươi!" An Cử cắt ngang Hồng Linh, nàng làm sao không biết nha hoàn này đang nhục nhã mình? Có điều, một nha hoàn sao có thể vô duyên vô cớ nhằm vào? Ả chẳng qua là con chó được chủ tử thả ra mà thôi!
Nha hoàn kia sửng sốt, hoàn toàn không ngờ An Cửu sẽ có phản ứng như thế, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
An Cửu không thèm để ý tới nha đầu kia, ánh mắt đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở một góc, liền đi qua, ra hiệu bảo gã sai vặt lấy tới.
Trâm ngọc bích kia vừa bị đoạt đi, gã sai vặt này có chút áy náy, thái độ lúc này càng thân thiện, cung kính trình ngọc bội lên, ai ngờ An Cửu vừa duỗi tay, một bàn tay khác lại đoạt lấy.
Bọn họ đồng thời nhìn người nọ, kẻ đoạt ngọc bội còn không phải là nha hoàn kia sao?
An Cửu nhướng mày, a, xem ra người này muốn giằng co với nàng! Đúng vậy, vừa rồi một quyền của đối phương đánh vào bông, sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ?
Nha hoàn kia lập tức hỏi giá, nhưng lần này gã sai vặt không trả lời.
"Ta hỏi ngươi đấy, thứ này bao nhiêu tiền, ta trả gấp đôi còn không được sao?" Nha hoàn kia hất cằm, thái độ càng kiêu ngạo, gây ra động tĩnh khiến những người khác trong tiệm chú ý đến.
"Nếu nàng ta đã muốn mua, vậy bán cho nàng ta đi, mở cửa làm ăn buôn bán, ai trả tiền thì vật thuộc về người đó." An Cửu nhẹ nhàng nói với gã sai vặt.
Gã sai vặt trầm ngâm một lát, mới báo giá, ngay sau đó nói với An Cửu: "Vị tiểu thư này, trong tiệm còn rất nhiều món đồ hợp với người, lát nữa tiểu nhân sẽ từ từ giới thiệu."
An Cửu gật đầu, thời điểm lần nữa chọn đồ, ánh mắt trở nên sắc bén.
Nàng tùy ý nhìn về một phía, đưa tay chỉ: "Cái này...!Cái này, còn mấy cái này, đều lấy cho ta."
Gã sai vặt sửng sốt, mấy thứ này tuy không tội nhưng lại không hợp với khí chất của nàng.
An Cửu thấy gã đứng im một chỗ, không khỏi nhắc nhở: "Sao hả? Cửu hàng không làm ăn nữa sao?"
"Làm, làm, làm, sao lại không làm!"
Gã sai vặt kia còn chưa hoàn hồn, một giọng nói hùng hậu truyền tới, An Cửu nhìn qua đối diện với ánh mắt đang cười, vừa nhìn, trong đầu nàng hiện lên một chữ, tinh!
"Cẩm công tử, vị tiểu thư này..." Gã sai vặt nhìn nam tử đến, kinh ngạc.
"Ngươi đi tiếp đãi khách đi, vị tiểu thư này là khách hàng lớn của tiểu, bổn công tử đương nhiên sẽ tự mình tiếp đãi." Nam tử kia chắp tay với An Cửu, "Tại hạ Chu Cẩm, là chưởng quầy của Túy Ngọc Hiên này!"
Chu Cẩm?
Nghe cái tên này, An Cửu không khỏi đánh giá nam tử trước mặt, nàng biết Chu Cẩm, nói là chưởng quầy của Túy Ngọc Hiên ngược lại khiêm tốn cho gã, nghe đồn người này rất giỏi làm ăn, được Bắc thế tử coi trọng, rất nhiều sản nghiệp của Bắc Vương phủ đều giao cho người này xử lý.
Người này nổi danh tiếu diện hổ của kinh thành, thấy tiền liền sáng mắt, ánh mắt lập lòe của gã lúc này chỉ sợ...!
Ý cười trên khóe miệng An Cửu càng đậm: "Vậy làm phiền Cẩm công tử."
"Không phiền, không phiền." Chu Cẩm cười nói, dứt khoát lấy mấy món đồ An Cửu chọn tới, "Vị tiểu thư này thật có mắt nhìn, mấy thứ này đều là trân phẩm của Túy Ngọc hiên, rất hợp với khí chất của tiểu thư, nếu tiểu thư mang lên người, chắc chắn phong hoa tuyệt đại, khuynh đảo chúng sinh."
An Cửu khẽ cười, Cẩm công tử này đúng là có công phu nói dối không trợn mắt, có điều gã nói như vậy, chỉ sợ sẽ có kẻ đứng ngồi không yên.
An Cửu chậm rãi duỗi tay, quả nhiên, còn chưa kịp chạm vào chúng, nha hoàn khi nãy lại xen vào.
"Cẩm công tử, mấy thứ này tiểu thư nhà ta mua hết, mau gói lại cho ta, đừng làm ô uế đồ của tiểu thư nhà ta!" Nha hoàn kia hất cằm, mấy thứ này hợp với An Cửu sao? Vậy ả càng không để An Cửu có được!
An Cửu nhìn nha hoàn kia, người này muốn đoạt đồ của nàng?
Để ả đoạt đi thì sao? Có điều...!Hậu quả ả phải tự chấp nhận!.
/188
|