Chính là Triệu ma ma tuy không biết Huệ Ý hoàng hậu cùng công chúa nói gì, nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của công chúa một lòng bảo vệ em trai, làm em trai giấu dốt mà chính mình đứng nơi đầu sóng ngọn gió có thể nghĩ ra, Huệ Ý hoàng hậu nói công chúa nghe theo. Bọn họ là chị em, chị nên bảo vệ em, nhưng … Không biết bởi vì khoảng thời gian này chăm sóc công chúa lâu hay là nhìn khi công chúa bị bệnh lại biểu hiện nhẹ nhàng. Triệu ma ma chỉ cảm thấy xót xa, công chúa cũng chỉ là một bé gái thôi.
Một năm nhanh chóng qua đi, nam nữ bảy tuổi không ở chung, Tiêu Nguyên Mẫn hiện tại tính nên cũng gần 6 tuối, không cần người khác nhắc nhở, Tuyên Hòa đế đã bắt đầu chọn vị trí nơi ở cho con gái.
Cách Tuyên Hòa đế gần nhất 2 cung điện, một cái là Đông Cung một cái là Thanh Ninh Cung. Thanh Ninh Cung từ sau khi Huệ Ý hoàng hậu chết vẫn để trống, mà Đông Cung từ trước đến giờ là nơi ở của Thái tử. Lúc trước để Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ ở cùng nhau tại Đông Cung làm không ít người nói khó nghe. Đến Thái hậu cũng phản đối, khi ấy Tuyên Hòa đế cảm thấy Huệ Ý hoàng hậu vừa mất, những người này liền muốn làm khó con gái đã phát giận một lần mới làm không ai dám nói nữa.
“Đem Cam Lộ điện sửa tên Phượng Dương Các, ban làm chỗ ở của Xương Bình trưởng công chúa, Đem Ngưng Vân điện sửa tên Hoàng Tử Sở, Nhị hoàng tử Tiêu Thành Hiên và Tứ hoàng tử Tiêu Thành Đức chuyển tới nơi này, Nhị công chúa Tiêu Thanh Dung chuyển đến Công chúa Quán.” Tuyên Hòa đế suy tư một chút phân phó nói.
Lúc lên triều, Tuyên Hòa đế bỗng nhiên nói, “Thái tử Tiêu Ngọc Tộ và Xương Bình trưởng công chúa Tiêu Nguyên Mẫn là con vợ cả nguyên hậu, sinh ra tôn quý. Từ xưa đích thứ có khác, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử tuy lớn tuổi hơn lại không so được với Thái tử. Cho nên về sau bất luận tuổi tác, tất cả các hoàng tử cần hướng Thái tử con nguyên hậu hành lễ.”
Lời này vừa nói ra, trên triều mọi người tuy kinh ngạc, vài người nhìn nhau liếc mắt nhưng không mở lời, như vậy cũng tốt từ nhỏ xác lập vị thế Thái tử.
“Từ khi bắt đầu triều đại, trừ công chúa con nguyên hậu phong hào có 2 chữ, còn lại công chúa trước khi gả ban duy nhất 1 chữ phong hào, lấy Kỳ công chúa con vợ cả tôn quý.” Tuyên Hòa đế sắc mặt bình tĩnh, ngài nói ra không phải cùng triều thần thương lương lượng mà là thông báo, “Tất cả hoàng tử qua 4 tuổi dọn đến hoàng tử sơ cùng nhau học vỡ lòng.”
Trên triều người nhỏ giọng bàn tán cũng không có, Tuyên Hòa đế thực vừa lòng hiệu quả này, bây giờ không phải giống lúc ngài mới lên ngôi, “Công chúa 7 tuổi dọn đến Công chúa quán học vỡ lòng.”
“Thái tử và công chúa con vợ cả không nằm trong quy định này.” Tuyên hào đế nói rất chậm, “Trẫm sẽ chọn thầy riêng dạy dỗ.”
“Hoàng thượng anh minh.”
Bãi triều không bao lâu, phi tần hậu cung đều biết tin này, Thục phi ôm con trai khóc, “Là mẫu phi vô dụng …” Rõ ràng đều là con của bệ hạ, vì sao phải phân ra 3 bảy loại, nghĩ đến con mình sau này phải hành lễ với thái tử, lòng Thục phi đau thắt. Thục phi hiện tại trong lòng không cam, đã quên mất Tuyên Hòa đế lệnh hoàng tử 4 tuổi phải dọn đi. Hơn nữa Tiêu Thành Đức hiện giờ vừa tròn 4 tuổi.
Dung Tần biết tin tức thì thở dài, con trai tuổi không nhỏ, dọn đến Hoàng tử sở tuy có chút không nỡ lại không lo lắng, “Đông Mai, giúp Hiên nhi thu dọn đồ.”
“Vâng.”
Đàm người Tiêu Thành Hiên đi ra ngoài mới cười nói, “Mẫu thân không cần lo lắng, nhi tử mỗi ngày buổi sáng sẽ tới vấn an mẫu thân.”
Dung tần liền tươi cười, “Được.” Đột nhiên nghĩ đến Tuyên Hòa đế nói, lại nhắc nhở, “Tuy Thái tử là đệ đệ của con, nhưng thái tử là con vợ cả nguyên hậu, về sau con phải tôn trọng Thái tử biết không?”
“Nhi tử hiểu rồi.” Tiêu Thành Hiên căn bản không có khả năng lên ngôi, Dung tần tuy vì sinh được Tiêu Thành Hiên được phong tước vị Tần, chính là thân phận nàng rất thấp. Nếu không có trước đây Huệ ý hoàng hậu thương tình, nàng thậm chí không có khả năng nuôi con chính mình.
Tiêu Thành Hiên tự nhiên hiểu rõ điều này, cậu hiện tại liền muốn trưởng thành ra cung lập phủ, lại chờ mười mấy năm đem mẫu thân đưa ra ngoài nuôi dưỡng, những chuyện khác không tính kế đến trên đầu cậu và mẹ thì cầu không quan tâm.
Chị em bọn họ … Hưởng nhiều
/87
|