Phụ Quốc công phu nhân trở lại trong phủ mới phát hiện quần áo đã ướt đẫm, sắc mặt cũng không tốt, Ngụy Thuần An có chút nghi hoặc, chỉ là chàng ta vừa trở về liền bị phụ Quốc công phu nhân đuổi đi, cũng không có biện pháp hỏi.
“Quốc công ở nơi nào?” Phụ Quốc công phu nhân trực tiếp hỏi.
“Hồi phu nhân nói, quốc công ở chỗ Lưu thị.” Đại nha hoàn bên cạnh Phụ Quốc công phu nhân nói.
“Thỉnh quốc công lại đây.” Phụ Quốc công phu nhân bưng trà uống nửa ly mới thoải mái hơn.
“Dạ vâng.” nha hoàn vội đi gọi người.
Phụ quốc công đối vị phu nhân này còn có vài phần kính trọng, nghe xong sau lập tức liền tới đây, phải biết rằng phu nhân phụ Quốc công hôm nay tiến cung.
Phu nhân Phụ Quốc công đem chuyện hôm nay nói một lần, Phụ quốc công vui mừng, “Đây là chuyện tốt.”
“Đúng vậy.” Quốc công phu nhân cũng nói, “Chỉ là ý của Thái Hậu, hình như là muốn chúng ta gả trước…… đi ra ngoài.”
“Đã nhiều ngày nàng liền chọn người không sai biệt lắm.” Phụ quốc công nhanh chóng quyết định, “Phải biết rằng hiện giờ đến tuổi tác chính là trưởng công chúa, địa vị của trưởng công chúa…… Lại nói chúng ta nuôi nàng lâu như vậy, không thể để nàng làm lỡ tiền đồ Thuần An.”
“Thuần an……” phu nhân Phụ Quốc công sớm không thuận mắt người nọ, rõ ràng cha mẹ đều chết ở nhờ trong phủ nhà họ, còn tưởng rằng mình là tiểu thư thật phủ này, bày ra bộ dáng nhu nhược, phải biết rằng phu nhân phụ Quốc công rất yêu thương đứa cháu trai Thuần An này, ở trong mắt nàng các phương diện Thuần An đều là rất tốt, không muốn để Thuần An cưới người như vậy.
“Để con dâu đi quản.” Phụ quốc công nói, “Thuần An dù sao cũng là con trai nàng, có thể là phò mã chính là có phúc lớn.”
Ngụy Thuần An vẫn nuôi ở bên cạnh phu nhân phụ Quốc công, phụ quốc công đối cái cháu trai cũng có hiểu biết, “Lại nói, Thuần An lại không ngốc, sẽ biết được cái nào tốt cái nào không, phải biết rằng trưởng công chúa mặc kệ là bộ dạng hay tài hoa đều là đứng đầu.”
“Đúng vậy.” Phu nhân Phụ Quốc công cười một chút, “Sợ là Lỗ Quốc công trở về không biết muốn giận thành bộ dáng gì.”
Phụ quốc công nở nụ cười, chỉ cảm thấy hôm nay mọi chuyện hài lòng, “Đúng rồi những việc này giấu kín cho ta, bệ hạ không hạ chỉ ai đều đừng nói, miễn cho lại có chuyện gì.”
“Ta hiểu được.” phu nhân Phụ Quốc công đáp.
“Bà cùng con dâu nói cho tốt.” Phụ quốc công phân phó.
Phu nhân Phụ Quốc công gật đầu đồng ý.
“Ta đi chọn mấy thư đồng, bà đem nha hoàn trong phòng thuần an đều đuổi đến sân khác.”
“Ta sẽ.”
Tiêu Nguyên Mẫn không biết Tuyên Hoà đế đã chọn ứng viên phò mã cho nàng, càng không biết nguy hiểm cận kề.
Cửa thành ngày ấy, Mộ Dung Hi cảm giác không đúng, nên sáng sớm bọn họ liền rời đi, thậm chí không đi nữa đường nhỏ, mà là đi đường lớn.
Chỉ là bọn họ đã nhiều ngày đi quá nhanh, cùng đại bộ phận phía sau còn một khoảng, chỉ có thể càng cẩn thận, Tiêu Nguyên Mẫn cùng theo Bán Hạ ngồi trong xe ngựa, cũng không giống như trước cưỡi ngựa bên ngoài thoải mái.
Thậm chí bọn họ cố ý chậm lại, để hợp lại với bộ phận còn lại, đây đều là Tiêu Nguyên Mẫn đưa ra, nhưng trong lòng Mộ Dung Hi cảm động, phải biết rằng chỉ là cảm giác của chàng, có thể là sai, nhưng Thái Tử và trưởng công chúa lại không hoài nghi mà tin tưởng.
Thị vệ trưởng cũng gặp qua sóng gió, thời gian này càng là đề phòng, rốt cuộc ông ta bảo hộ chính là Thái Tử và trưởng công chúa, lỡ xảy ra chuyện, liền tính ông ta chết cũng không cách nào khiến Tuyên Hoà đế bớt giận.
Liền tính bọn họ lúc nào cũng đề phòng, rốt cuộc vẫn là xảy ra vấn đề, phải biết rằng một người vì sống lại tính kế cả đời thậm chí con đánh đổi cả con trai.
Xe ngựa chạy nhanh, thị vệ bị giảm bớt, Tiêu Nguyên Mẫn băng bó đơn giản giúp Mộ Dung Hi, sắc mặt cũng không tốt, Bán Hạ cắn chặt môi, “Công chúa, ta……”
“Còn chưa tới lúc ấy.” Tiêu Nguyên Mẫn hiểu được Bán Hạ muốn nói gì, bọn họ bên người gần còn lại ba thị vệ, hai người khác giúp bọn họ tạm thời chặn truy binh.
Rốt cuộc bọn họ đã tới gần biên giới Cẩn Triều, những người đó không dám quá mức trắng trợn, chỉ là liền tính như thế, người của bọn họ cũng quá ít, ngay cả Mộ Dung Hi cũng vì bảo hộ Tiêu Ngọc Tộ trúng mũi tên.
Bên người ám vệ Tiêu Nguyên Mẫn cũng không có gọi ra, những người đó có thể tìm chuẩn xác được vị trí của bọn họ, Tiêu Nguyên Mẫn không dám tin, ám vệ là con đường sống cuối cùng.
Thị vệ trưởng tay nắm chặt dây cương, đôi mắt đầy tơ máu, tới ngã ba, hắn chỉ là tay hướng tới bên phải lập tức thị vệ ngừng một chút, thị vệ kia liền gật gật đầu, thít chặt dây cương, xoay người xuống ngựa, bắt đầu xóa dấu vết xe ngựa, hung hăng đánh ngựa một roi, làm ngựa chạy đi, chính mình ẩn nấp.
Tiêu Ngọc Tộ tuy có chút sợ hãi, vẫn là mặt nghiêm nghị, “Tỷ tỷ, một hồi……”
“Câm miệng,” Tiêu Nguyên Mẫn ngắt lời Tiêu Ngọc Tộ, nhìn Mộ Dung Hi liếc mắt một cái, Mộ Dung Hi hiểu được ý Tiêu Nguyên Mẫn, quay người đi, Tiêu Nguyên Mẫn bỏ đi áo ngoài, “Đệ đem quần áo cởi.”
Lời này là nói với Tiêu Ngọc Tộ, Tiêu Ngọc Tộ cũng hiểu được, “Không được.”
“Chủ tử, sắp hết đường rồi.” Thị vệ trưởng đối với bên người cuối cùng một cái cấp dưới một tay đánh cái thủ thế, nhìn hắn rời đi, trong lòng có chút trầm trọng.
Lần này mang ra là mười cao thủ thị vệ, thị vệ trưởng ánh mắt trầm trầm, nói một câu sau liền không nói nữa, chuyên tâm nhìn đường phía trước.
Tiêu Nguyên Mẫn không lên tiếng nữa, nhìn Bán Hạ liếc mắt một cái, Bán Hạ trực tiếp đem áo ngoài cởi, nàng xuyên chính là một kiện màu xanh nhạt áo dài, cổ áo thêu tinh tế bạc diệp hoa văn.
“Tỷ tỷ……” Tiêu Ngọc Tộ trên mặt lộ ra thần sắc khẩn trương, lúc biết bị đuổi giết đều không có hoảng loạn như vậy.
Tiêu Ngọc Tộ cũng là từ nhỏ tập võ, chỉ là cùng Tiêu Nguyên Mẫn so sánh với còn kém không ít, cho nên khi Tiêu Nguyên Mẫn giữ, Mộ Dung Hi quyết đoán đánh ngất cậu.
Bán Hạ trầm mặc cởi xuống áo ngoài của Tiêu Ngọc Tộ, sau đó đem áo dài màu xanh nhạt của mình mặc lên cho cậu, Tiêu Ngọc Tộ tuy là con trai, nhưng tuổi nhỏ, vóc người không tính cao, quần áo mặc trên người bán hạ mặc trên người cậu còn hơi rộng, buộc đai lưng xong, Tiêu Nguyên Mẫn rút cây trâm trên tóc cậu, đầu tóc Tiêu Ngọc Tộ rối tung chặn mặt, từ xa nhìn lại thật đúng là giống thiếu nữ.
Tiêu Nguyên Mẫn lấy áo ngoài của Tiêu Ngọc Tộ mặc vào, chính là bị bán hạ ngăn trở, “Công chúa, nô tỳ……”
“Lần này tới người khẳng định biết mặt đệ đệ, chỉ có ta cùng với đệ ấy tương tự.” Tiêu Nguyên Mẫn mặc vào áo ngoài, buộc tóc xuống thấp chút, nàng giả trai cùng Tiêu Ngọc Tộ cũng có bảy phần tương tự, tóc hơi chút rối, cơ hồ làm người nhận không ra.
Bán Hạ trầm mặc nhìn Tiêu Nguyên Mẫn mặc quần áo vào, xe ngựa vị trí cũng không nhỏ, chính là bốn người ngồi xuống cũng đã không thừa ra, nàng từ dáng ngồi đổi thành quỳ, dập đầu lạy ba cái, “Nô tỳ không thể lại hầu hạ trưởng công chúa, trưởng công chúa về sau……”
Tiêu Nguyên Mẫn vỗ vỗ bả vai bán hạ, cũng không có nói cái gì.
“Dừng xe đi.” Tiêu Nguyên Mẫn bỗng nhiên mở miệng nói, bốn người chỉ có thể chắn nhất thời, thị vệ trưởng cũng là hiểu điểm này, cho nên vừa rồi mới có thể nói ra 1 câu.
Mộ Dung Hi xuống xe ngựa trước, cánh tay tuy rằng bị thương, nhưng là cũng không trở ngại hành động, ngay sau đó là Tiêu Nguyên Mẫn và bán hạ, xe ngựa sớm đã không có lúc đầu ngăn nắp, thậm chí kia hai con ngựa cũng mỏi mệt, trên người xám xịt.
Tiêu Nguyên Mẫn lấy ra cái còi thổi một chút, không bao lâu liền thấy hai cái ám vệ ra, bọn họ hai người mặc áo vải thô bình thường, càng như là nông dân đi ngang qua giống nhau.
Chỉ là hai người kia ở nhìn thấy Tiêu Nguyên Mẫn, trên mặt liền lộ ra vài phần trầm ổn cùng nhuệ khí, đã không giống vừa lúc xuất hiện bình thường.
Ám vệ khó được ở chỗ nếu không phải người được giám hộ sống chết trước mắt, hoặc là chủ động gọi, tuyệt không sẽ xuất hiện, “Các người che chở Thái Tử về Cẩn Triều, giao cho Định Viễn đại tướng quân.” Định Viễn đại tướng quân đúng giữ vùng biên giới này, hơn nữa là người trung thành với Tuyên Hoà đế, khi Tuyên Hoà đế vẫn là hoàng tử liền quan hệ cùng Tuyên Hoà đế rất tốt, cho nên chỉ cần đưa đến chỗ Định Viễn đại tướng quân Tiêu Ngọc Tộ liền an toàn.
“Tuân lệnh.” ám vệ căn bản không hai lời, liền khiêng Tiêu Ngọc Tộ ngất xỉu đi rồi, thậm chí không hỏi Tiêu Nguyên Mẫn muốn như thế nào.
Mộ Dung Hi lẳng lặng mà đứng ở bên cạnh Tiêu Nguyên Mẫn, Bán Hạ đứng ở bên cạnh thị vệ trưởng.
Thị vệ trưởng nói, “Ta mang theo Bán Hạ cô nương hướng bên kia đi, trưởng công chúa các người hướng trên núi chạy đi.”
Đây vốn chính là tính toán của Tiêu Nguyên Mẫn, lúc này gật đầu, Bán Hạ bò lên trên xe ngựa, cái gì cũng chưa nói liền đi vào, Mộ Dung Hi và Tiêu Nguyên Mẫn hướng trên núi chạy, thị vệ trưởng đưa xe ngựa hướng đường lớn chạy tới.
Đường núi cực kỳ khó đi, Mộ Dung Hi lại bị thương, nhiều ít sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa Tiêu Nguyên Mẫn chưa bao giờ đi qua đường như vậy, ít nhiều nàng không phải người yếu đuối
Xung quanh đây có rất ít người tới, cỏ dại mọc thành cụm, những cái đó cành cây quất vào mặt rất khó chịu
Tiêu Nguyên Mẫn ở lúc Mộ Dung Hi suýt té ngã chủ động duỗi tay đỡ chàng, Mộ Dung Hi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chỉ cảm thấy tay nàng lạnh băng, an ủi nói, “Thái Tử sẽ không có việc gì.”
Sẽ chết sao? Kỳ thật Tiêu Nguyên Mẫn có chút mờ mịt, kỳ thật nàng không có lo lắng Tiêu Ngọc Tộ, rốt cuộc những gì có thể làm nàng đã làm vì em trai, nghe thấy Mộ Dung Hi nói, Tiêu Nguyên Mẫn lại cười, “Ta còn không có vô tư như vậy.”
Mộ Dung Hi sửng sốt một chút, cũng hiểu được, chàng quen trưởng công chúa lo lắng mọi chuyện cho Thái Tử, tình huống lúc này của họ khó hơn nhiều so Thái Tử.
“Sẽ không có việc gì.” Mộ Dung Hi trầm giọng nói, “Yên tâm đi.”
Phu nhân Phụ Quốc công lời nhắn rõ, muốn đem cô cháu gái họ gả ra ngoài, tuy chỉ là cháu họ, chính là không ít người cũng muốn làm thân thích cùng Quốc công phủ.
Mà Ngụy Thuần An bị Phụ quốc công giữ ở thư phòng, có mệnh lệnh của quốc công và phu nhân, ai cũng không dám đem tin tức để lộ cho Ngụy Thuần An biết, ngay cả người bên cạnh Ngụy Thuần An, cũng là người mới, thư đồng duy nhất cũng bị cảnh cáo, cho nên chờ này chuyện hôn nhân của em họ quyết định, sắp xuất giá, Ngụy Thuần An mới phát hiện.
Phụ Quốc công phủ xác định không thể bình tĩnh.
/87
|