Bắc Kinh tháng mười hai đã bước vào những ngày rét buốt, trong Tử Cấm Thành một mảnh giá lạnh.
Vừa đổ một trận tuyết lớn, trên triền núi xa xa, hai bên con đường nhỏ hay dãy cung điện chạy dài, đều là tuyết đọng.
Triệu Trường Ninh ngẩng đầu nhìn lại, kiến trúc phủ phục im lìm, mái hiên vươn cao cong vút. Kim quang phá mây đen chiếu sáng hình rồng trên phù điêu, đầu rồng trang nghiêm, thềm đá cẩm thạch trắng trải dài vô tận, hướng đến nơi tường cung cao cao đỏ thắm.
Thảm sát tàn khốc qua đi, tất cả vẫn tĩnh lặng như vậy, thậm chí là yên bình.
Triệu Trường Ninh nhắm mắt lại.
“Triệu đại nhân, hoàng thượng còn đang chờ ngài.” Phía sau truyền đến thanh âm thúc dục mềm mại.
Triệu Trường Ninh ngoảnh đầu, chỉ thấy triều phục đỏ tươi trên người mình đang tung bay phần phật. Bóng dáng mảnh mai thon dài. Đón lấy nắng vàng, dung mạo tú lệ càng thêm hiu quạnh.
“Người muốn giết ta đây mà.” Triệu Trường Ninh nhàn nhạt nói.
Tự cổ chí kim, thắng thành vua, thua làm giặc.
“Đại nhân nói đùa, đại nhân tuổi trẻ thành danh, chính là rường cột nước nhà, hoàng thượng luyến tiếc còn không kịp, sao có thể giết đại nhân chứ.” Nô tài dẫn đường không nhanh không chậm nói.
Giọng nói của hoạn quan rất kỳ quái, thứ bị cắt đi kia làm ngữ điệu nói chuyện của bọn họ, ba phần như là đang hát hí khúc.
Triệu Trường Ninh hiển nhiên nghe ra một tia ác ý cùng lạnh nhạt.
Đại Lý Tự thiếu khanh Triệu đại nhân chưa từng đi nương nhờ tân hoàng, mà là phù trợ kẻ khác, phù trợ tên hoàng tử đã bị loạn đao chém chết kia. Tân hoàng sẽ đối đãi những kẻ không ủng hộ mình ra sao đây?
Triệu Trường Ninh nặng nề rũ mi, dường như có một sức nặng ngàn cân đang đè lên đôi vai y. Bóng hình mảnh khảnh lại càng thêm gầy yếu.
Gánh nặng gia tộc, gánh nặng đoạt đích, gánh nặng về vận mệnh của y.
Nhưng y lại cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, cất bước tiến về phía trước.
Tân hoàng sau khi đăng cơ lại bạo ngược thành tính, giết hại huynh đệ, tàn sát các quan viên đối lập, sáu vị lão thần đã có hai người bị hắn xử trảm. Mà mấy người này, cũng coi như chỗ quen biết cũ, cho dù lúc tân hoàng còn niên thiếu đã từng có giao tình với hắn.
Nhưng có thể coi là gì?
Đến huynh đệ ruột thịt hắn còn giết hại, chẳng lẽ lại lưu tình với bọn họ sao?
Đế vương vô tình, người vừa leo lên đế vị kia, đã sớm thay đổi rồi.
Cửa cung dày nặng chầm chậm mở ra trước mặt, ánh nắng sau trận tuyết từ phía sau y len lỏi tràn vào, vị đế vương mặc Cổn Miện phục* phía trước kia, gần như không nhìn rõ nét mặt. Chỉ thấy uy nghiêm không dứt, bờ vai rộng lớn, quả nhiên là long uy làm người khiếp sợ.
Triệu Trường Ninh vén lên triều phục, quỳ xuống: “Vi thần Đại Lý Tự thiếu khanh Triệu Trường Ninh, khấu kiến hoàng thượng.”
Y cúi người dập đầu, mũ Lương Quan* trên đầu chạm xuống nền gạch lạnh lẽo, đại môn đỏ thẫm phía sau nặng nề khép lại.
“Ngươi mà lại quỳ trước ta.” Người phía trên nhẹ nhàng nói một câu, gác xuống bút phê tấu chương trong tay.
Hắn rời long ỷ, đi xuống bậc thềm, từng bước tiến tới trước mặt Triệu Trường Ninh.
Đôi giày đen tuyền vững vàng dừng lại trước mắt y.
Sau đó, hắn cúi người bắt lấy cằm y ––––
“Triệu Trường Ninh, ngươi lúc nào cũng cao ngạo cố chấp, chưa từng để ta vào trong mắt. Hôm nay –––– ngươi lại quỳ trước mặt ta?”
Khuôn mặt tân hoàng vẫn được bao phủ bởi kim quang nồng đậm, giọng điệu lại vô cùng kỳ quái, thậm chí ngày một thấp dần, đến khi tiến sát tới bên tai y, “Ngươi đã thấy cái xác treo ở thành tây rồi chứ? Có nhớ ra kẻ đó là ai không?”
Triệu Trường Ninh bị uy nghiêm dày đặc vây quanh, trước mắt hiện ra hình ảnh máu thịt đỏ tươi, khuôn mặt cận kề cái chết trắng bệch hung tợn.
Dường như cũng đã tuyên bố kết cục của nàng.
Y khẽ run lên, vì hai ngày nay không hề ăn cơm, đã suy yếu đến độ quỳ cũng không vững. Vừa vặn bị tân hoàng thuận thế kéo vào trong lòng. Yếu ớt đến vậy, thắt lưng mảnh mai không chịu nổi một kích ––––
Tân hoàng ôm lấy thắt lưng đó, trong lòng không khỏi suy nghĩ, tại sao chẳng một ai hoài nghi.
Hoài nghi người này, vốn dĩ không phải là một nam tử?
Có lẽ đã cũng từng nghi ngờ, những kẻ đã từng vây xung quanh nàng, biết đâu còn có những tâm tư khác.
Triệu Trường Ninh dựa vào sức mình quỳ vững lại, nhớ đến cái chết của bạn thân ngày trước. Lại nghĩ vận mệnh bản thân khó lường, thản nhiên nói, “Thần tất nhiên là biết, cũng biết thủ đoạn của hoàng thượng, ngài không cần cố ý nhắc nhở thần.”
Dưới tình huống rối loạn như vậy, căn bản không nhận ra bàn tay bên hông càng lúc càng siết chặt.
“Triệu đại nhân, trẫm có một chuyện muốn hỏi ngươi.”
Ngữ khí của người kia mang theo một kia cay nghiệt: “Trẫm nghe nói, ngươi là tiến sĩ xuất thân từ Quốc Tử Giám. Vậy năm đó khi ngươi ở Quốc Tử Giám…” giọng nói lại hạ thấp hơn, “đã cùng ăn cùng ở với một đám nam tử sao? Không tránh né bọn họ?”
Hàn quang trong mắt Triệu Trường Ninh chợt lóe, lập tức ngẩng đầu. “Ngài…”
Y biết, hắn chắc chắn đã biết rồi!
Biết vị Đại Lý Tự thiếu khanh y, từ trước tới nay giấu trời qua biển, dè dặt cẩn trọng, chỉ vì y căn bản không phải là một nam nhi.
Đây là tội khi quân, theo luật đương thời sẽ bị xử treo cổ!
Nàng là Đại Lý Tự thiếu khanh, cực kỳ hiểu rõ luật pháp.
Có điều dù sao cũng sẽ chết, chết thế nào đã không còn quan trọng.
Triệu Trường Ninh bởi vậy nhắm hai mắt lại, hàng mi dài khẽ run: “Chuyện đến nước này, vi thần tùy hoàng thượng định đoạt, Trường Ninh tội đáng muôn chết. Có điều, bị loạn đảng xúi giục chỉ có một mình Trường Ninh, không liên quan đến ai khác, vẫn mong hoàng thượng tha cho thân nhân tông tộc của thần.”
Nàng là đích trưởng tôn, sợ rằng gia tộc sẽ bị mình liên lụy.
Dứt lời lại cung kính dập đầu.
Đến đây, nàng mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Tay của tân hoàng đang đặt bên hông nàng, trên Cổn Miện phục đen tuyền là hoa văn nhật nguyệt sơn hà, đại biểu hắn thống trị thiên hạ, là người có uy quyền tối cao trên đất nước này.
“Bỏ qua cho thân nhân tông tộc ngươi?” Tân hoàng nhẹ nhàng nói, ánh mắt rơi trên người nàng dường như mang sức nặng ngàn quân.
Hắn lại cười lạnh: “Sợ rằng ngươi không hiểu rõ rồi.” Thanh âm hắn nói chuyện rất gần, “Triệu đại nhân, giờ là lúc ngươi cầu xin ta. Năm đó ngươi đối xử với ta thế nào, hôm nay ta phải trả lại cho ngươi thế đấy. Tốt nhất ngươi…hãy nghĩ xem nên cầu xin ta thế nào đi.”
Vừa nói, ngón tay lạnh lẽo dời đến trên cổ tay nàng, bàn tay nắm lại giữ chặt lấy nàng. Cơn lạnh lẽo này, giống hệt như một thanh đao sắc.
Mà giọng điệu của hắn thật chậm rãi: “Ngươi lại đây, giúp trẫm thay áo.”
Triệu Trường Ninh dường như đã biết dụng ý của hắn, biết giọng điệu thân mật kia đại biểu cho cái gì, tay chân nàng bắt đầu phát lạnh, cả người cứng ngắc, đầu gối đau nhói như bị kim châm.
Từ lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện thì đã là đích trưởng tôn, đã là học hành thi cử, đã là điệu bộ cùng lòng dạ nam nhi, chuyện này với nàng mà nói, không thể nghi ngờ chính là một loại vũ nhục.
Gió phương bắc bên ngoài rít gào thổi qua, cơn gió thổi tới trước mặt giống như một cái tát giáng xuống, vừa đau đớn vừa tàn nhẫn, bên tai dội lại những tiếng ong ong.
Đã qua nửa canh giờ, trời cũng ngả về tây.
Dưới bậc thềm điện Hoàng Cực có một bóng người cao lớn đang đứng, mặt trời rơi xuống đầu vai hắn. Gió bắc thổi dải lụa trên triều phục của hắn tung bay.
Cung nhân thấy hắn đứng hồi lâu, bên trong lại khép cửa, cũng không hề truyền ra phân phó gì, trong lòng rầu rĩ.
Người này tuy là huynh đệ ruột thịt với tội thần Triệu Trường Ninh trong kia, nhưng cũng là thân tín của hoàng đế, hôm nay mới được phong chức binh bộ thị lang, hướng gió đang thịnh, hoàng thượng cũng sủng ái hắn lắm đấy. Lẽ nào hoàng thượng không biết Triệu thị lang đã tới sao?
Cuối cùng hắn vẫn đánh bạo tiến đến trước cửa cung, tiết trời rét căm căm làm cho thềm đá lạnh lẽo giống như bị phủ lên một lớp băng, cung nhân mặc quần bông mỏng ùm một tiếng quỳ xuống. Hắn nhanh chóng bẩm báo: “Gia, Triệu Trường Hoài, Triệu đại nhân muốn bái kiến ngài, đã đứng ngoài điện Hoàng Cực rất lâu, ngài có muốn gặp hay không…”
Bên trong không hề có lấy nửa tiếng động.
Triệu Trường Hoài nhìn cửa cung đóng kín, nghĩ rằng hoàng thượng sẽ không tha cho nàng.
Con người nàng trước nay cao ngạo, sợ rằng sẽ không chịu khom lưng xu nịnh hoàng thượng, xương cốt nàng lại không tốt, quỳ mấy canh giờ, e rằng quay về cũng phải bệnh mất vài ngày.
Trong lòng hắn nôn nóng, khẽ thở dài, cũng vén áo bào lên quỳ xuống.
Trên mặt đất toàn là tuyết và mảnh băng, bị ánh mặt trời chiếu đã dần tan ra, nước ngấm vào trong quần, lạnh đến thấu xương.
Triệu Trường Hoài lại hắng giọng: “Hoàng thượng, vi thần chỉ có một mình Triệu Trường Ninh là ca ca. Khẩn cầu hoàng thượng niệm tình vi thần tận trung tận lực, ca ca thân là Đại Lý Tự thiếu khanh, niệm tình đã sửa lại vô số án oan, mà tha cho ca ca vi thần lần này. Thần nguyện thay ca ca chịu phạt. Thần quỳ gối bên ngoài, mong hoàng thượng ân chuẩn.”
Vẫn không có động tĩnh gì, Triệu Trường Hoài càng thêm lo lắng cho an nguy của nàng, lại dập đầu hai cái: “Mong hoàng thượng ân chuẩn.”
Nghe thấy thanh âm này, hắn quay đầu nhìn nàng chăm chú, nói: “Đệ đệ ngươi tới cứu ngươi kìa. Không cùng mẹ sinh ra, sao lại huynh đệ tình thâm đến vậy. Ta vừa phong hắn làm binh bộ thượng thư kiêm tổng binh Sơn Tây, cũng không sợ rơi mất cái mũ này.”
“Ta nhớ lần trước ngươi bị phong thấp, hắn còn cố ý đi Quý Châu tìm Miêu dược cho ngươi…Nếu ngươi có chỗ nào không tốt, dường như hắn còn đau hơn gấp tám gấp mười. Lần trước nhìn thấy ngươi và hắn cùng đi trên đường, hai người cười đùa thân mật, hắn còn đem áo choàng của mình khoác lên vai ngươi.”
Bị người này giữ lấy cánh tay, trong phòng lại lờ mờ tối, xung quanh long tháp màn che buông rủ. Duy chỉ còn ánh kim quang từ tấm bình phong chiếu tới, sắc vàng càng lúc càng nồng, là màu của ánh tịch dương thẫm đỏ như máu.
“Đó là đệ đệ ruột của vi thần…” Triệu Trường Ninh nhàn nhạt nói. Nàng cảm thấy khuất nhục, sắc mặt trắng như tuyết. Lại nghe được tiếng khẩn cầu của Trường Hoài, trong lòng một mảnh tịch mịch.
Thấy nàng một mực cúi đầu, thanh âm của tân hoàng lập tức nghiêm lại: “Triệu Trường Ninh, ngươi ngẩng đầu lên nhìn trẫm!”
“Nhìn cho rõ người ở trước mặt ngươi là ai!” Hắn bóp chặt lấy cằm nàng.
Triệu Trường Ninh bị ép buộc ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt uy nghiêm tuấn lãng, tóc mai chỉnh tề, lãnh khốc vô tình.
Ánh kim quang kia càng lúc càng đậm, nàng đem khuôn mặt người này nhìn thật rõ ràng.
Triệu Trường Ninh cảm thấy kim quang quá chói mắt, còn hắn bóp cằm nàng quá chặt. Trong đôi môi nàng có một cái tên, lại không thể nào thốt ra được.
Nàng mở to cổ họng, phát hiện bản thân lại khát nước vô cùng.
.
.
.
Chú thích:
*Cổn Miện phục: một trong những lễ phục tôn quý nhất thời cổ đại. Được hoàng đế và các vương công đại thần mặc trong các dịp trọng đại như tế thiên địa, tông miếu và mùng một tết, đông chí… Gồm áo Cổn và mũ Miện (có tua ngọc).
*Mũ Lương Quan: Sở dĩ được gọi là Lương Quan vì mũ này có các viền (Lương) trên mũ, tùy theo cấp bậc thì sẽ có bấy nhiêu viền.
Vừa đổ một trận tuyết lớn, trên triền núi xa xa, hai bên con đường nhỏ hay dãy cung điện chạy dài, đều là tuyết đọng.
Triệu Trường Ninh ngẩng đầu nhìn lại, kiến trúc phủ phục im lìm, mái hiên vươn cao cong vút. Kim quang phá mây đen chiếu sáng hình rồng trên phù điêu, đầu rồng trang nghiêm, thềm đá cẩm thạch trắng trải dài vô tận, hướng đến nơi tường cung cao cao đỏ thắm.
Thảm sát tàn khốc qua đi, tất cả vẫn tĩnh lặng như vậy, thậm chí là yên bình.
Triệu Trường Ninh nhắm mắt lại.
“Triệu đại nhân, hoàng thượng còn đang chờ ngài.” Phía sau truyền đến thanh âm thúc dục mềm mại.
Triệu Trường Ninh ngoảnh đầu, chỉ thấy triều phục đỏ tươi trên người mình đang tung bay phần phật. Bóng dáng mảnh mai thon dài. Đón lấy nắng vàng, dung mạo tú lệ càng thêm hiu quạnh.
“Người muốn giết ta đây mà.” Triệu Trường Ninh nhàn nhạt nói.
Tự cổ chí kim, thắng thành vua, thua làm giặc.
“Đại nhân nói đùa, đại nhân tuổi trẻ thành danh, chính là rường cột nước nhà, hoàng thượng luyến tiếc còn không kịp, sao có thể giết đại nhân chứ.” Nô tài dẫn đường không nhanh không chậm nói.
Giọng nói của hoạn quan rất kỳ quái, thứ bị cắt đi kia làm ngữ điệu nói chuyện của bọn họ, ba phần như là đang hát hí khúc.
Triệu Trường Ninh hiển nhiên nghe ra một tia ác ý cùng lạnh nhạt.
Đại Lý Tự thiếu khanh Triệu đại nhân chưa từng đi nương nhờ tân hoàng, mà là phù trợ kẻ khác, phù trợ tên hoàng tử đã bị loạn đao chém chết kia. Tân hoàng sẽ đối đãi những kẻ không ủng hộ mình ra sao đây?
Triệu Trường Ninh nặng nề rũ mi, dường như có một sức nặng ngàn cân đang đè lên đôi vai y. Bóng hình mảnh khảnh lại càng thêm gầy yếu.
Gánh nặng gia tộc, gánh nặng đoạt đích, gánh nặng về vận mệnh của y.
Nhưng y lại cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, cất bước tiến về phía trước.
Tân hoàng sau khi đăng cơ lại bạo ngược thành tính, giết hại huynh đệ, tàn sát các quan viên đối lập, sáu vị lão thần đã có hai người bị hắn xử trảm. Mà mấy người này, cũng coi như chỗ quen biết cũ, cho dù lúc tân hoàng còn niên thiếu đã từng có giao tình với hắn.
Nhưng có thể coi là gì?
Đến huynh đệ ruột thịt hắn còn giết hại, chẳng lẽ lại lưu tình với bọn họ sao?
Đế vương vô tình, người vừa leo lên đế vị kia, đã sớm thay đổi rồi.
Cửa cung dày nặng chầm chậm mở ra trước mặt, ánh nắng sau trận tuyết từ phía sau y len lỏi tràn vào, vị đế vương mặc Cổn Miện phục* phía trước kia, gần như không nhìn rõ nét mặt. Chỉ thấy uy nghiêm không dứt, bờ vai rộng lớn, quả nhiên là long uy làm người khiếp sợ.
Triệu Trường Ninh vén lên triều phục, quỳ xuống: “Vi thần Đại Lý Tự thiếu khanh Triệu Trường Ninh, khấu kiến hoàng thượng.”
Y cúi người dập đầu, mũ Lương Quan* trên đầu chạm xuống nền gạch lạnh lẽo, đại môn đỏ thẫm phía sau nặng nề khép lại.
“Ngươi mà lại quỳ trước ta.” Người phía trên nhẹ nhàng nói một câu, gác xuống bút phê tấu chương trong tay.
Hắn rời long ỷ, đi xuống bậc thềm, từng bước tiến tới trước mặt Triệu Trường Ninh.
Đôi giày đen tuyền vững vàng dừng lại trước mắt y.
Sau đó, hắn cúi người bắt lấy cằm y ––––
“Triệu Trường Ninh, ngươi lúc nào cũng cao ngạo cố chấp, chưa từng để ta vào trong mắt. Hôm nay –––– ngươi lại quỳ trước mặt ta?”
Khuôn mặt tân hoàng vẫn được bao phủ bởi kim quang nồng đậm, giọng điệu lại vô cùng kỳ quái, thậm chí ngày một thấp dần, đến khi tiến sát tới bên tai y, “Ngươi đã thấy cái xác treo ở thành tây rồi chứ? Có nhớ ra kẻ đó là ai không?”
Triệu Trường Ninh bị uy nghiêm dày đặc vây quanh, trước mắt hiện ra hình ảnh máu thịt đỏ tươi, khuôn mặt cận kề cái chết trắng bệch hung tợn.
Dường như cũng đã tuyên bố kết cục của nàng.
Y khẽ run lên, vì hai ngày nay không hề ăn cơm, đã suy yếu đến độ quỳ cũng không vững. Vừa vặn bị tân hoàng thuận thế kéo vào trong lòng. Yếu ớt đến vậy, thắt lưng mảnh mai không chịu nổi một kích ––––
Tân hoàng ôm lấy thắt lưng đó, trong lòng không khỏi suy nghĩ, tại sao chẳng một ai hoài nghi.
Hoài nghi người này, vốn dĩ không phải là một nam tử?
Có lẽ đã cũng từng nghi ngờ, những kẻ đã từng vây xung quanh nàng, biết đâu còn có những tâm tư khác.
Triệu Trường Ninh dựa vào sức mình quỳ vững lại, nhớ đến cái chết của bạn thân ngày trước. Lại nghĩ vận mệnh bản thân khó lường, thản nhiên nói, “Thần tất nhiên là biết, cũng biết thủ đoạn của hoàng thượng, ngài không cần cố ý nhắc nhở thần.”
Dưới tình huống rối loạn như vậy, căn bản không nhận ra bàn tay bên hông càng lúc càng siết chặt.
“Triệu đại nhân, trẫm có một chuyện muốn hỏi ngươi.”
Ngữ khí của người kia mang theo một kia cay nghiệt: “Trẫm nghe nói, ngươi là tiến sĩ xuất thân từ Quốc Tử Giám. Vậy năm đó khi ngươi ở Quốc Tử Giám…” giọng nói lại hạ thấp hơn, “đã cùng ăn cùng ở với một đám nam tử sao? Không tránh né bọn họ?”
Hàn quang trong mắt Triệu Trường Ninh chợt lóe, lập tức ngẩng đầu. “Ngài…”
Y biết, hắn chắc chắn đã biết rồi!
Biết vị Đại Lý Tự thiếu khanh y, từ trước tới nay giấu trời qua biển, dè dặt cẩn trọng, chỉ vì y căn bản không phải là một nam nhi.
Đây là tội khi quân, theo luật đương thời sẽ bị xử treo cổ!
Nàng là Đại Lý Tự thiếu khanh, cực kỳ hiểu rõ luật pháp.
Có điều dù sao cũng sẽ chết, chết thế nào đã không còn quan trọng.
Triệu Trường Ninh bởi vậy nhắm hai mắt lại, hàng mi dài khẽ run: “Chuyện đến nước này, vi thần tùy hoàng thượng định đoạt, Trường Ninh tội đáng muôn chết. Có điều, bị loạn đảng xúi giục chỉ có một mình Trường Ninh, không liên quan đến ai khác, vẫn mong hoàng thượng tha cho thân nhân tông tộc của thần.”
Nàng là đích trưởng tôn, sợ rằng gia tộc sẽ bị mình liên lụy.
Dứt lời lại cung kính dập đầu.
Đến đây, nàng mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Tay của tân hoàng đang đặt bên hông nàng, trên Cổn Miện phục đen tuyền là hoa văn nhật nguyệt sơn hà, đại biểu hắn thống trị thiên hạ, là người có uy quyền tối cao trên đất nước này.
“Bỏ qua cho thân nhân tông tộc ngươi?” Tân hoàng nhẹ nhàng nói, ánh mắt rơi trên người nàng dường như mang sức nặng ngàn quân.
Hắn lại cười lạnh: “Sợ rằng ngươi không hiểu rõ rồi.” Thanh âm hắn nói chuyện rất gần, “Triệu đại nhân, giờ là lúc ngươi cầu xin ta. Năm đó ngươi đối xử với ta thế nào, hôm nay ta phải trả lại cho ngươi thế đấy. Tốt nhất ngươi…hãy nghĩ xem nên cầu xin ta thế nào đi.”
Vừa nói, ngón tay lạnh lẽo dời đến trên cổ tay nàng, bàn tay nắm lại giữ chặt lấy nàng. Cơn lạnh lẽo này, giống hệt như một thanh đao sắc.
Mà giọng điệu của hắn thật chậm rãi: “Ngươi lại đây, giúp trẫm thay áo.”
Triệu Trường Ninh dường như đã biết dụng ý của hắn, biết giọng điệu thân mật kia đại biểu cho cái gì, tay chân nàng bắt đầu phát lạnh, cả người cứng ngắc, đầu gối đau nhói như bị kim châm.
Từ lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện thì đã là đích trưởng tôn, đã là học hành thi cử, đã là điệu bộ cùng lòng dạ nam nhi, chuyện này với nàng mà nói, không thể nghi ngờ chính là một loại vũ nhục.
Gió phương bắc bên ngoài rít gào thổi qua, cơn gió thổi tới trước mặt giống như một cái tát giáng xuống, vừa đau đớn vừa tàn nhẫn, bên tai dội lại những tiếng ong ong.
Đã qua nửa canh giờ, trời cũng ngả về tây.
Dưới bậc thềm điện Hoàng Cực có một bóng người cao lớn đang đứng, mặt trời rơi xuống đầu vai hắn. Gió bắc thổi dải lụa trên triều phục của hắn tung bay.
Cung nhân thấy hắn đứng hồi lâu, bên trong lại khép cửa, cũng không hề truyền ra phân phó gì, trong lòng rầu rĩ.
Người này tuy là huynh đệ ruột thịt với tội thần Triệu Trường Ninh trong kia, nhưng cũng là thân tín của hoàng đế, hôm nay mới được phong chức binh bộ thị lang, hướng gió đang thịnh, hoàng thượng cũng sủng ái hắn lắm đấy. Lẽ nào hoàng thượng không biết Triệu thị lang đã tới sao?
Cuối cùng hắn vẫn đánh bạo tiến đến trước cửa cung, tiết trời rét căm căm làm cho thềm đá lạnh lẽo giống như bị phủ lên một lớp băng, cung nhân mặc quần bông mỏng ùm một tiếng quỳ xuống. Hắn nhanh chóng bẩm báo: “Gia, Triệu Trường Hoài, Triệu đại nhân muốn bái kiến ngài, đã đứng ngoài điện Hoàng Cực rất lâu, ngài có muốn gặp hay không…”
Bên trong không hề có lấy nửa tiếng động.
Triệu Trường Hoài nhìn cửa cung đóng kín, nghĩ rằng hoàng thượng sẽ không tha cho nàng.
Con người nàng trước nay cao ngạo, sợ rằng sẽ không chịu khom lưng xu nịnh hoàng thượng, xương cốt nàng lại không tốt, quỳ mấy canh giờ, e rằng quay về cũng phải bệnh mất vài ngày.
Trong lòng hắn nôn nóng, khẽ thở dài, cũng vén áo bào lên quỳ xuống.
Trên mặt đất toàn là tuyết và mảnh băng, bị ánh mặt trời chiếu đã dần tan ra, nước ngấm vào trong quần, lạnh đến thấu xương.
Triệu Trường Hoài lại hắng giọng: “Hoàng thượng, vi thần chỉ có một mình Triệu Trường Ninh là ca ca. Khẩn cầu hoàng thượng niệm tình vi thần tận trung tận lực, ca ca thân là Đại Lý Tự thiếu khanh, niệm tình đã sửa lại vô số án oan, mà tha cho ca ca vi thần lần này. Thần nguyện thay ca ca chịu phạt. Thần quỳ gối bên ngoài, mong hoàng thượng ân chuẩn.”
Vẫn không có động tĩnh gì, Triệu Trường Hoài càng thêm lo lắng cho an nguy của nàng, lại dập đầu hai cái: “Mong hoàng thượng ân chuẩn.”
Nghe thấy thanh âm này, hắn quay đầu nhìn nàng chăm chú, nói: “Đệ đệ ngươi tới cứu ngươi kìa. Không cùng mẹ sinh ra, sao lại huynh đệ tình thâm đến vậy. Ta vừa phong hắn làm binh bộ thượng thư kiêm tổng binh Sơn Tây, cũng không sợ rơi mất cái mũ này.”
“Ta nhớ lần trước ngươi bị phong thấp, hắn còn cố ý đi Quý Châu tìm Miêu dược cho ngươi…Nếu ngươi có chỗ nào không tốt, dường như hắn còn đau hơn gấp tám gấp mười. Lần trước nhìn thấy ngươi và hắn cùng đi trên đường, hai người cười đùa thân mật, hắn còn đem áo choàng của mình khoác lên vai ngươi.”
Bị người này giữ lấy cánh tay, trong phòng lại lờ mờ tối, xung quanh long tháp màn che buông rủ. Duy chỉ còn ánh kim quang từ tấm bình phong chiếu tới, sắc vàng càng lúc càng nồng, là màu của ánh tịch dương thẫm đỏ như máu.
“Đó là đệ đệ ruột của vi thần…” Triệu Trường Ninh nhàn nhạt nói. Nàng cảm thấy khuất nhục, sắc mặt trắng như tuyết. Lại nghe được tiếng khẩn cầu của Trường Hoài, trong lòng một mảnh tịch mịch.
Thấy nàng một mực cúi đầu, thanh âm của tân hoàng lập tức nghiêm lại: “Triệu Trường Ninh, ngươi ngẩng đầu lên nhìn trẫm!”
“Nhìn cho rõ người ở trước mặt ngươi là ai!” Hắn bóp chặt lấy cằm nàng.
Triệu Trường Ninh bị ép buộc ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt uy nghiêm tuấn lãng, tóc mai chỉnh tề, lãnh khốc vô tình.
Ánh kim quang kia càng lúc càng đậm, nàng đem khuôn mặt người này nhìn thật rõ ràng.
Triệu Trường Ninh cảm thấy kim quang quá chói mắt, còn hắn bóp cằm nàng quá chặt. Trong đôi môi nàng có một cái tên, lại không thể nào thốt ra được.
Nàng mở to cổ họng, phát hiện bản thân lại khát nước vô cùng.
.
.
.
Chú thích:
*Cổn Miện phục: một trong những lễ phục tôn quý nhất thời cổ đại. Được hoàng đế và các vương công đại thần mặc trong các dịp trọng đại như tế thiên địa, tông miếu và mùng một tết, đông chí… Gồm áo Cổn và mũ Miện (có tua ngọc).
*Mũ Lương Quan: Sở dĩ được gọi là Lương Quan vì mũ này có các viền (Lương) trên mũ, tùy theo cấp bậc thì sẽ có bấy nhiêu viền.
/46
|