Edit: ChieuNinh
Một gian trạm dịch, toàn bộ lầu ba, bị người bao trọn.
Bên ngoài một gian phòng, Lưu tri phủ lấy lòng nhỏ giọng bẩm báo: Hoàng thượng, ngoài cửa có một người cầu kiến.
Hả? Người nào. Bên trong Hách Liên Tuyên Mẫn đang đứng ở trước bàn đọc sách, tay phải cầm bút, ở trên cái bàn lớn như vậy trên tất cả giấy Tuyên Thành đều vẽ tranh viết chữ, vừa nghe vừa vung bút như mưa, khóe miệng thủy chung chứa đựng một nụ cười không dễ dàng phát giác.
Nói là họ Tư Đồ. . . . . .
Hách Liên Tuyên Mẫn nhẹ nhàng nâng ngẩng đầu lên, để bút xuống, quan sát cẩn thận kiệt tác mình làm cả một buổi sáng. Từ nhỏ Hách Liên Tuyên Mẫn học tập cầm kỳ thư họa, lại còn am hiểu nhất thư họa, mà giờ khắc này bày ở trước mặt hắn cũng chính là một bức vẽ.
Họa lên một cô gái rất sống động, một thân áo ngắn màu đỏ cầm roi ngựa, tóc đuôi ngựa từ sau rũ xuống bả vai, hiên ngang mạnh mẽ đứng ở dưới một thân cây. Nàng quật cường khẽ ngẩng đầu, đôi môi màu son trơn bóng mím chặt, mắt rất lớn giống như là ngôi sao thiện lương ban đêm, nhưng mà xen lẫn tức giận trong đó, giống như vừa lên tiếng thì sẽ thao thao bất tuyệt mắng chửi người.
Đây là ngày trước, sau khi Tư Đồ Tinh Nhi tỉnh lại cố gắng chạy trốn lại bị người của hắn chận đường bắt trở về, bộ dáng đứng dưới tàng cây, đôi tay nàng nắm thành quyền, trên gương mặt mệt mỏi mang tức giận và không cam lòng, nhưng mà hai bên cách xa quá lớn, nàng không thể không đầu hàng.
Mà bây giờ, Tư Đồ Tinh Nhi uống nước thuốc định thần thái y mở, đã ngủ được trầm tĩnh giống như là trẻ nít bình thường.
Khóe miệng hắn cười sâu hơn một chút, dịch bước đi tới bên giường, bước chân im ắng yên tĩnh hết sức nhẹ nhàng, mà một nữ tử đang nằm trên giường nhỏ kia, tròng mắt khép lại an tường ngủ say, hình như là gặp cơn ác mộng, mi tâm hơi hơi nhíu, trán còn có mồ hôi hơi rịn ra.
Hách Liên Tuyên Mẫn cười cười, móc khăn ra, rón rén lau mồ hôi trên trán cho nàng, sau đó nắm tay nàng lộ ở bên ngoài, nhẹ nhàng nắm, truyền nhiệt độ qua.
Tư Đồ Tinh Nhi gặp ác mộng, trong mộng, Bạch Nguyên Phong rơi xuống vách đá, nhưng mà nàng không cách nào ngăn cản cũng không có biện pháp kéo hắn đi lên. Nàng nhìn thấy mặt của Bạch Nguyên Phong hoàn toàn thay đổi, toàn thân tê liệt tàn phế, nằm ở trong bụi rậm dày đặc, toàn bộ trên người là khối lớn đá vụn đè ép đập vào. Mà nàng chỉ có thể nhìn từ xa xa, toàn thân giống như là bị điểm huyệt một bước cũng không đi được. Ngay vào lúc này, một hơi ấm áp nhàn nhạt theo lòng bàn tay truyền đến, kèm theo mùi Long Tiên Hương, thần trí của nàng từ trong cơn ác mộng kia kéo đi ra, an an ổn ổn lâm vào một mảnh tĩnh mịch trống không.
Hoàng thượng. . . . . . ? Lưu tri phủ ở ngoài cửa nhẹ giọng thử dò xét.
Hách Liên Tuyên Mẫn nhìn Tư Đồ Tinh Nhi an tường điềm tĩnh một cái, sau đó lưu luyến buông tay ra dịch tốt góc chăn cho nàng, sau đó sải bước đi ra khỏi phòng.
Hoàng thượng. Lưu tri phủ nịnh nọt khom người thi lễ.
Hách Liên Tuyên Mẫn đóng kín cửa, đôi tay chắp ở sau lưng cũng không nhìn hắn cái nào, hỏi: Người ở đâu?
Ở đại sảnh.
Ừ, phái người canh kỹ Tư Đồ tiểu thư, nếu có nửa điểm sơ xuất, ta muốn đầu ngươi. Hách Liên Tuyên mẫn nhàn nhạt nói xong, không đợi Lưu tri phủ phục hồi tinh thần lại đã cất bước đi ra ngoài.
Lưu tri phủ vội vàng khom lưng tiễn bước, cuống quýt nói: Hoàng thượng yên tâm, hoàng thượng yên tâm!
Tư Đồ Môn chủ đứng ở trong đại sảnh ương, bốn phía là cấm vệ quân, xem hắn như là thủ phạm vây quanh hắn ở chính giữa, lấy binh khí ra, nghiêm trang nghiêm cẩn. Mà Tư Đồ Môn chủ lo lắng trùng trùng đứng đó, bên cạnh còn có một đệ tử Tư Đồ gia đi theo, cũng khẩn trương duy trì cảnh giác.
Hách Liên Tuyên Mẫn đi xuống lầu, giày đạp ở trên bậc thang, ở trong không khí tĩnh mịch có vẻ rõ ràng chói tai khác thường. Tư Đồ Môn chủ chợt ngẩng đầu lên, phịch một tiếng quỳ xuống, đệ tử kia kinh ngạc một chút, sau đó cùng quỳ xuống theo.
Người trong võ lâm, không quỳ quan to hiển quý, không chịu hoàng mệnh quản lý, nhưng mà, Tư Đồ Môn chủ lại không nói hai lời đã quỳ.
Tham kiến Ngô Hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Tư Đồ Môn chủ dập đỉnh đầu xuống, cúi đầu này, hết sức thấp kém.
Hách Liên Tuyên Mẫn đi xuống, đứng lại ở trước mặt hắn, sau đó ôn hòa cười một tiếng, cúi thân mình xuống đỡ hai cánh tay Tư Đồ môn chủ lên nói: Lão tướng quân, tại sao lại làm đại lễ này?
Tư Đồ Môn chủ run rẩy đứng dậy, lão lệ tung hoành, nói: Hoàng thượng, thần. . . . . . thần có tội.
Hả? Tướng quân có tội gì? Tướng quân phụ tá tiên đế thủ vệ giang sơn thái bình loạn lạc, từ khi ta còn nhỏ vô cùng sùng bái người, đáng tiếc Tuyên Mẫn không có cái phúc
Một gian trạm dịch, toàn bộ lầu ba, bị người bao trọn.
Bên ngoài một gian phòng, Lưu tri phủ lấy lòng nhỏ giọng bẩm báo: Hoàng thượng, ngoài cửa có một người cầu kiến.
Hả? Người nào. Bên trong Hách Liên Tuyên Mẫn đang đứng ở trước bàn đọc sách, tay phải cầm bút, ở trên cái bàn lớn như vậy trên tất cả giấy Tuyên Thành đều vẽ tranh viết chữ, vừa nghe vừa vung bút như mưa, khóe miệng thủy chung chứa đựng một nụ cười không dễ dàng phát giác.
Nói là họ Tư Đồ. . . . . .
Hách Liên Tuyên Mẫn nhẹ nhàng nâng ngẩng đầu lên, để bút xuống, quan sát cẩn thận kiệt tác mình làm cả một buổi sáng. Từ nhỏ Hách Liên Tuyên Mẫn học tập cầm kỳ thư họa, lại còn am hiểu nhất thư họa, mà giờ khắc này bày ở trước mặt hắn cũng chính là một bức vẽ.
Họa lên một cô gái rất sống động, một thân áo ngắn màu đỏ cầm roi ngựa, tóc đuôi ngựa từ sau rũ xuống bả vai, hiên ngang mạnh mẽ đứng ở dưới một thân cây. Nàng quật cường khẽ ngẩng đầu, đôi môi màu son trơn bóng mím chặt, mắt rất lớn giống như là ngôi sao thiện lương ban đêm, nhưng mà xen lẫn tức giận trong đó, giống như vừa lên tiếng thì sẽ thao thao bất tuyệt mắng chửi người.
Đây là ngày trước, sau khi Tư Đồ Tinh Nhi tỉnh lại cố gắng chạy trốn lại bị người của hắn chận đường bắt trở về, bộ dáng đứng dưới tàng cây, đôi tay nàng nắm thành quyền, trên gương mặt mệt mỏi mang tức giận và không cam lòng, nhưng mà hai bên cách xa quá lớn, nàng không thể không đầu hàng.
Mà bây giờ, Tư Đồ Tinh Nhi uống nước thuốc định thần thái y mở, đã ngủ được trầm tĩnh giống như là trẻ nít bình thường.
Khóe miệng hắn cười sâu hơn một chút, dịch bước đi tới bên giường, bước chân im ắng yên tĩnh hết sức nhẹ nhàng, mà một nữ tử đang nằm trên giường nhỏ kia, tròng mắt khép lại an tường ngủ say, hình như là gặp cơn ác mộng, mi tâm hơi hơi nhíu, trán còn có mồ hôi hơi rịn ra.
Hách Liên Tuyên Mẫn cười cười, móc khăn ra, rón rén lau mồ hôi trên trán cho nàng, sau đó nắm tay nàng lộ ở bên ngoài, nhẹ nhàng nắm, truyền nhiệt độ qua.
Tư Đồ Tinh Nhi gặp ác mộng, trong mộng, Bạch Nguyên Phong rơi xuống vách đá, nhưng mà nàng không cách nào ngăn cản cũng không có biện pháp kéo hắn đi lên. Nàng nhìn thấy mặt của Bạch Nguyên Phong hoàn toàn thay đổi, toàn thân tê liệt tàn phế, nằm ở trong bụi rậm dày đặc, toàn bộ trên người là khối lớn đá vụn đè ép đập vào. Mà nàng chỉ có thể nhìn từ xa xa, toàn thân giống như là bị điểm huyệt một bước cũng không đi được. Ngay vào lúc này, một hơi ấm áp nhàn nhạt theo lòng bàn tay truyền đến, kèm theo mùi Long Tiên Hương, thần trí của nàng từ trong cơn ác mộng kia kéo đi ra, an an ổn ổn lâm vào một mảnh tĩnh mịch trống không.
Hoàng thượng. . . . . . ? Lưu tri phủ ở ngoài cửa nhẹ giọng thử dò xét.
Hách Liên Tuyên Mẫn nhìn Tư Đồ Tinh Nhi an tường điềm tĩnh một cái, sau đó lưu luyến buông tay ra dịch tốt góc chăn cho nàng, sau đó sải bước đi ra khỏi phòng.
Hoàng thượng. Lưu tri phủ nịnh nọt khom người thi lễ.
Hách Liên Tuyên Mẫn đóng kín cửa, đôi tay chắp ở sau lưng cũng không nhìn hắn cái nào, hỏi: Người ở đâu?
Ở đại sảnh.
Ừ, phái người canh kỹ Tư Đồ tiểu thư, nếu có nửa điểm sơ xuất, ta muốn đầu ngươi. Hách Liên Tuyên mẫn nhàn nhạt nói xong, không đợi Lưu tri phủ phục hồi tinh thần lại đã cất bước đi ra ngoài.
Lưu tri phủ vội vàng khom lưng tiễn bước, cuống quýt nói: Hoàng thượng yên tâm, hoàng thượng yên tâm!
Tư Đồ Môn chủ đứng ở trong đại sảnh ương, bốn phía là cấm vệ quân, xem hắn như là thủ phạm vây quanh hắn ở chính giữa, lấy binh khí ra, nghiêm trang nghiêm cẩn. Mà Tư Đồ Môn chủ lo lắng trùng trùng đứng đó, bên cạnh còn có một đệ tử Tư Đồ gia đi theo, cũng khẩn trương duy trì cảnh giác.
Hách Liên Tuyên Mẫn đi xuống lầu, giày đạp ở trên bậc thang, ở trong không khí tĩnh mịch có vẻ rõ ràng chói tai khác thường. Tư Đồ Môn chủ chợt ngẩng đầu lên, phịch một tiếng quỳ xuống, đệ tử kia kinh ngạc một chút, sau đó cùng quỳ xuống theo.
Người trong võ lâm, không quỳ quan to hiển quý, không chịu hoàng mệnh quản lý, nhưng mà, Tư Đồ Môn chủ lại không nói hai lời đã quỳ.
Tham kiến Ngô Hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Tư Đồ Môn chủ dập đỉnh đầu xuống, cúi đầu này, hết sức thấp kém.
Hách Liên Tuyên Mẫn đi xuống, đứng lại ở trước mặt hắn, sau đó ôn hòa cười một tiếng, cúi thân mình xuống đỡ hai cánh tay Tư Đồ môn chủ lên nói: Lão tướng quân, tại sao lại làm đại lễ này?
Tư Đồ Môn chủ run rẩy đứng dậy, lão lệ tung hoành, nói: Hoàng thượng, thần. . . . . . thần có tội.
Hả? Tướng quân có tội gì? Tướng quân phụ tá tiên đế thủ vệ giang sơn thái bình loạn lạc, từ khi ta còn nhỏ vô cùng sùng bái người, đáng tiếc Tuyên Mẫn không có cái phúc
/114
|