Hôm sau, ước chừng ánh mặt trời chiếu sáng trước mắt, nàng chớp chớp mở mắt ra, cảm giác cái cổ mỏi nhừ rồi.
Theo thói quen duỗi lưng một cái, sau đó cúi đầu, lúc này mới thấy Lâm Thành Trác đã tỉnh rồi, đang nhìn nàng chăm chú.
Nàng quá đỗi vui mừng, lúc này mới phát hiện cái chăn đắp cho Lâm Thành Trác không biết che trên người nàng lúc nào. Hơn nữa chăn bông còn bị ướt một mảnh, không biết là nước mắt hay là nước miếng của nàng nữa.
“Ngươi đã đỡ hơn chưa?” Lâm Triêu Hi phá vỡ trầm mặc.
“Ừ.” Lâm Thành Trác thử đứng dậy, Lâm Triêu Hi vội vàng tời đỡ hắn.
“Nên để đại phu khám cho ngươi một chút, lưng của ngươi bị thương rất nặng . . .”
Hắn lắc đầu, đứng lên nói: “Không sao.”
Lâm Triêu Hi kéo tay áo của hắn nói: “Ngươi vận động linh hoạt cho ta xem một chút, không nên lừa gạt ta nói là mình không việc gì, rõ ràng ngươi bị thương rất nặng, ta hiểu rõ vô cùng.”
Lâm Thành Trác sững sờ nhìn nàng, nàng nói tiếp: “Nhanh, vặn eo, xoay chuyển thắt lưng, ta nhìn xem ngươi có bao nhiêu không đáng ngại.”
Hắn thấy buồn cười, còn nàng gấp đến độ cắn môi: “Ngươi bị thương là bởi vì ta, ta phải có trách nhiệm chăm sóc tới khi ngươi khỏe mạnh, ngươi cho rằng kỹ thuật nói láo của ngươi cao bao nhiêu chứ? Thời điểm ngươi bước xuống giường phải cắn răng chống đỡ ngươi cho rằng ta không thấy sao?!”
Hắn không biết nên nói gì nữa, nàng lo lắng cho hắn, hắn nên thật vui mừng mới đúng chứ. Nhưng khi nhìn vệt nước mắt khô khốc trên mặt nàng, hắn cái gì cũng không nói nên lời, từ đưa tay ra, không kiềm chế được mà lau khuôn mặt của nàng. Dùng lòng bàn tay thô ráp của mình lau đi những giọt nước mắt kia, nói: “Nếu như mà ta vẫn ngủ nữa, có người chăm sóc nào đần như ngươi vậy.”
Lâm Triêu Hi nghẹn lời, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, chợt có một loại sợ hãi, nếu như có một ngày cảnh trong mộng mà biến thành sự thật, nếu như ngày đó kiếp nạn đến thật, hắn làm thế nào . . .
Nước mắt của nàng vừa lui lại liền chảy ra, Lâm Thành Trác luống cuống tay chân, cánh tay dừng ở không trung không biết nên để đâu.
Thật ra hắn rất là nhớ cái ôm nàng vào lòng, lúc này hắn cũng muốn ôm nàng như thế nhưng hắn không có dũng khí . . . Lòng của nàng không đặt ở nơi hắn, mình càng đến gần nàng thì càng không thể nào tự thoát ra được. Hắn chỉ nghĩ lặng lẽ bảo vệ nàng, bất luận sau này nàng lựa chọn là nhị đệ hay tam đệ, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng bình an vui vẻ xuất hiện trước mắt mình là được.
Lâm Triêu Hi nhìn thật sâu vào đau thương và mâu thuẫn trong mắt hắn, không biết tại sao nàng lại đau lòng như vậy, nàng lau đi nước mắt, sau đó đưa ra hai cánh tay ôm lấy hắn.
Nhẹ nhàng vuốt ve lưng của hắn, chỉ sợ chút sức lực này cũng sẽ làm đau hắn, nàng tựa vào trên vai của hắn cười rộ lên nói: “Ta thật sự muốn làm mẹ tốt của ngươi, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ngươi từ nhỏ, dạy ngươi cái gì là ích kỷ, làm một người giảo hoạt hiểm ác, cũng sẽ không vì người khác mà trả giá, không bị thương vì người khác, khanh khách, ta cũng giống như vậy, sống thoải mái lắm!”
Lâm Thành Trác trầm mặc, hắn không dám ôm lại nàng, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, gần sát tóc của nàng, ngửi mùi vị tươi mát của tóc chưa khô vì ướt mưa.
“Mời đại phu đến khám, bôi thuốc, sau đó chúng ta lại lên đường có được không?”
“Ừ.”
Thương thế của Lâm Thành Trác nặng hơn so với bất cứ ai có thể tưởng tượng ra. Lang trung liên tục cảm thán: nếu là người bình thường bị trọng thương bực này, nhất định là xuống đất cũng khó khăn. Vị công tử này có xương cốt hoàn mỹ hiếm thấy, nội công lại thâm hậu, lực ý chí muốn mạnh hơn người thường gấp mười lần, máu bầm ở cái ót đè ép thần kinh, như thế này mà tỉnh lại nhanh như vậy thật là kỳ tích.
Lâm Thành Trác có mang theo bên mình thuốc giảm đau, nhưng vì để cho Lâm Triêu Hi yên tâm nên vẫn để lang trung kê thuốc. Thực ra phương thuốc của lang trung cũng không khác gì dược tán của Lâm gia cả. Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng uống qua nhiều thuốc như vậy, lúc này vẫn là lần đầu tiên bị người ta mạnh mẽ rót.
Khoảng cách đến lễ cặp kê( sinh nhật) của Phùng đại tiểu thư còn có ba ngày, nơi này đã đến gần Diệu Châu nên bọn họ không vội vàng lên đường nữa, quyết định tạm thời nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa rồi mới lên đường.
Mấy ngày nay, Lâm Triêu Hi giống như ngày thường quấn quýt bên cạnh Lâm Thành Trác hỏi tới quà tặng đóng kín đặt trong xe ngựa rốt cuộc là cái gì. Lâm Thành Trác cố chấp chỉ là không thể nào làm khác hơn là cho nàng biết. Thì ra, đó là do chính Lâm Đường Hoa “Hôn não” nghiên cứu phát triển còn Lâm Phượng Âm tự mình chế biến: pháo hoa. Tuyệt đối là độc nhất vô nhị, trước nay chưa từng có, nhưng lại bị một trận mưa to nhấn chìm, toàn quân bị diệt.
“Ngươi rất thất vọng sao?” Lâm Thành Trác nhắm mắt ngồi ở trên thảm cỏ nhìn về phương xa.
“Đó là đương nhiên rồi!” Lâm Triêu Hi chu mỏ, trong tay níu lấy một cọng cỏ đuôi chó, rất buồn bực tại sao lắc lư trước mũi hắn như vậy mà hắn không nhảy mũi chứ.
“Nếu ngươi muốn xem, thì trở về làm cho ngươi.” Hắn nghiêng đầu, cười nhạt nhìn nàng. Một nụ cười kia làm cho Lâm Triêu Hi sửng sốt nửa giây, cho dù là cùng mẹ khác cha, nhưng cũng có chỗ giống nhau à. Ngươi đã gặp qua Tuyết Sơn cười ư, nếu như gặp qua, hiện tại ngay cả Lâm Triêu Hi cũng có cảm giác si mê. Nụ cười không màng danh lợi này, số lần xuất hiện ở trên mặt Lâm Thành Trác ít lại càng ít. Giống như là có rất ít con ruồi có thể đứng vững trên thủy tinh trơn trượt mỗi khi bị rơi vào. Mỗi lần đều nửa giây như vậy liền thu lại nụ cười, chỉ còn sót lại trước sau như một là sự cương nghị dứt khoát của hắn.
Thời điểm Oanh Oanh đến gần, liền nhìn thấy Lâm Thành Trác và Lâm Triêu Hi đang đắm đuối nhìn vào mắt nhau. Có lẽ trai tài gái sắc mới là một đôi, còn nàng là thân phận nha hoàn ti tiện làm sao có thể xứng đôi với Đại công tử. Chỉ cần công tử để cho nàng phục vụ bên cạnh là nàng đã mãn nguyện rồi.
Nàng cố nặn ra vẻ tươi cười, bước tới một bước muốn gọi bọn họ trở về ăn cơm, bất chợt trượt chân, nàng hoảng sợ kêu lên một tiếng, sau đó liền té trên mặt đất đụng phải thân cây.
Lâm Thành Trác và Lâm Triêu Hi đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Oanh Oanh tựa vào trên thân cây, có rất nhiều cọc gỗ gậy gộc dày đặc chui ra từ mặt đất vây chặt lấy Oanh Oanh. Trong nháy mắt hình thành một cái lồng gỗ.
“A! Cứu mạng đi! Đại công tử! Tiểu Tịch cô nương! Cứu mạng!” Oanh Oanh hoang mang sợ hãi kêu lên.
Lâm Thành Trác nhanh chóng rút thanh Phượng kiếm ra nói với Tiểu Tịch: “Đứng yên ở đây!” Hắn chưa từng nghĩ nơi này còn có cơ quan.
Qủa nhiên, ngay tại thời điểm Lâm Thành Trác đến gần Oanh Oanh thì trên mặt đất lại nhô ra thêm mấy mộc côn (cọc gỗ). Bọn chúng lấy tốc độ nhanh gấp đôi mà xông tới nhưng kiếm của Lâm Thành Trác còn nhanh hơn!
Hắn không chút do dự mà xuất kiếm, chỉ thấy kiếm quang lấp lóe, trong điện quang hỏa thạch cọc gỗ bị chia cắt thành nhiều mảnh bay toán loạn trong không trung. Thanh Phượng kiếm đã lâu không rời vỏ hình như rất hưởng thụ khoái cảm chém giết này. Ở trong gió phát ra vang boong boong, xuất kiếm vung kiếm cực kỳ nhanh. Thị lực cao siêu của Lâm Triêu Hi cũng không nhìn rõ được, vài giây sau, cọc gỗ rơi đầy trên mặt đất. Lâm Thành Trác tiến lên, vung kiếm lên chém hết cọc gỗ đang giam cầm Oanh Oanh, chỉ là dùng lực nhẹ nhàng hơn vì trong đó còn đang có người.
“ Ha ha ha, kiếm pháp của các hạ thật tốt!” Trong rừng rậm truyền đến một trận cười điên cuồng, vô cùng hào sảng có khí phách.
Oanh Oanh bị kinh sợ, chui ra từ trong lồng tre liền chạy tới bên cạnh Lâm Thành Trác, đôi tay siết chặt cánh tay của hắn.
Lâm Thành Trác hơi nhíu mày, nhẹ nhàng kéo tay của nàng ta ra, Lâm Triêu Hi đúng lúc đi tới, lo lắng ôm Oanh Oanh vào trong ngực.
“Oanh Oanh bảo bối, có sao không?” Lâm Triêu Hi ôm nàng, vuốt tóc của nàng an ủi giống như an ủi muội muội của mình. Oanh Oanh miễn cưỡng cười, ánh mắt ưu thương tập trung trên người Lâm Thành Trác.
Trong lúc nguy nan chỉ ngắn ngủi tựa sát vào Đại công tử mà cũng không được sao?
Lâm Triêu Hi chỉ cho là Oanh Oanh bị choáng váng sợ hãi, ba chân bốn cẳng kiểm tra thương thế cho nàng ta. Sau đó đi tới kéo tay Lâm Thành Trác nói: “Làm sao vậy, hình như trong núi có yêu quái.”
Dễ dàng đụng chạm như vậy sao, giờ khắc này tim Oanh Oanh như có mũi khoan làm cho đau đớn.
Lâm Thành Trác cau mày quát: “Các hạ là người phương nào, giấu đầu lòi đuôi, quả thật là hành vi của kẻ tiểu nhân.”
“Ha ha ha, nói chuyện văn vẻ, ta không thích, không thích.” Một giọng nam lại lần nữa vang tới, nụ cười phóng đãng làm làm Lâm Triêu Hi rợn cả tóc gáy, người làm ra món đồ chơi biến thái ác tâm như vậy khẳng định không phải là người tốt lành gì!
Nhưng mà lúc này Lâm Triêu Hi hơi có chút ý tứ cáo mượn oai hùm mà lên mặt, cho dù là người biến thái cỡ nào thì cũng bị Lâm Thành Trác vung mấy kiếm soạt soạt soạt giải quyết, xem ra cũng chẳng lợi hại cho lắm.
Nàng hừ một tiếng quát: “Sẽ không phải là người mù hoặc xấu xí làm chết người chứ? Còn không dám ra mặt, ta nghe tiếng của ngươi cũng biết ngươi nhất định là một nam nhân ốm yếu còn thêm chứng bệnh không hoài hòa sinh lí của người cao tuổi.”
Không khí bỗng nhiên trầm mặc rồi chợt truyền đến một tiếng than thở, nhàn nhạt bay xa.
“Tiểu cô nương không lớn nhưng giọng điệu thật lớn nhỉ.”
Lâm Triêu Hi lấy tay che miệng, a một tiếng ngửi một cái, miệng không có bị hôi à nha?
Sau đó từng cơn gió nhẹ thổi qua, Lâm Triêu Hi cảm giác có con vật khổng lồ xuất hiện trước mắt, Oanh Oanh ở bên cạnh không tự giác mà lắp bắp thì thào: “ Cọc gỗ . . . Chim?”
Đúng là chim gỗ( mộc điểu), Lâm Triêu Hi chưa bao giờ biết được thì ra chim gỗ cũng có thể bay, lại nhìn người đang ngồi khoanh chân trên chim gỗ, đang híp mắt nhìn nàng chằm chằm.
Người đó mặc một cái áo khoác màu xanh đen trùm kín đầu, khăn che mặt màu đen đã che kín hơn nửa gò má, chỉ còn lại đôi mắt đầy ý cười còn lộ bên ngoài. Hắn khoanh tay, dưới nách còn đang kẹp một cây . . . không, phải nói là đóa hoa hồng.
“Hai tiểu cô nương dáng dấp cũng không tệ, hay là mang về tưới hoa cho ta cũng được nhỉ.” Sau đó hắn chỉ chỉ Lâm Thành Trác nói: “ Kiếm của ngươi lanh lẹ như vậy thì đốn củi cho ta là được rồi.”
Theo thói quen duỗi lưng một cái, sau đó cúi đầu, lúc này mới thấy Lâm Thành Trác đã tỉnh rồi, đang nhìn nàng chăm chú.
Nàng quá đỗi vui mừng, lúc này mới phát hiện cái chăn đắp cho Lâm Thành Trác không biết che trên người nàng lúc nào. Hơn nữa chăn bông còn bị ướt một mảnh, không biết là nước mắt hay là nước miếng của nàng nữa.
“Ngươi đã đỡ hơn chưa?” Lâm Triêu Hi phá vỡ trầm mặc.
“Ừ.” Lâm Thành Trác thử đứng dậy, Lâm Triêu Hi vội vàng tời đỡ hắn.
“Nên để đại phu khám cho ngươi một chút, lưng của ngươi bị thương rất nặng . . .”
Hắn lắc đầu, đứng lên nói: “Không sao.”
Lâm Triêu Hi kéo tay áo của hắn nói: “Ngươi vận động linh hoạt cho ta xem một chút, không nên lừa gạt ta nói là mình không việc gì, rõ ràng ngươi bị thương rất nặng, ta hiểu rõ vô cùng.”
Lâm Thành Trác sững sờ nhìn nàng, nàng nói tiếp: “Nhanh, vặn eo, xoay chuyển thắt lưng, ta nhìn xem ngươi có bao nhiêu không đáng ngại.”
Hắn thấy buồn cười, còn nàng gấp đến độ cắn môi: “Ngươi bị thương là bởi vì ta, ta phải có trách nhiệm chăm sóc tới khi ngươi khỏe mạnh, ngươi cho rằng kỹ thuật nói láo của ngươi cao bao nhiêu chứ? Thời điểm ngươi bước xuống giường phải cắn răng chống đỡ ngươi cho rằng ta không thấy sao?!”
Hắn không biết nên nói gì nữa, nàng lo lắng cho hắn, hắn nên thật vui mừng mới đúng chứ. Nhưng khi nhìn vệt nước mắt khô khốc trên mặt nàng, hắn cái gì cũng không nói nên lời, từ đưa tay ra, không kiềm chế được mà lau khuôn mặt của nàng. Dùng lòng bàn tay thô ráp của mình lau đi những giọt nước mắt kia, nói: “Nếu như mà ta vẫn ngủ nữa, có người chăm sóc nào đần như ngươi vậy.”
Lâm Triêu Hi nghẹn lời, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, chợt có một loại sợ hãi, nếu như có một ngày cảnh trong mộng mà biến thành sự thật, nếu như ngày đó kiếp nạn đến thật, hắn làm thế nào . . .
Nước mắt của nàng vừa lui lại liền chảy ra, Lâm Thành Trác luống cuống tay chân, cánh tay dừng ở không trung không biết nên để đâu.
Thật ra hắn rất là nhớ cái ôm nàng vào lòng, lúc này hắn cũng muốn ôm nàng như thế nhưng hắn không có dũng khí . . . Lòng của nàng không đặt ở nơi hắn, mình càng đến gần nàng thì càng không thể nào tự thoát ra được. Hắn chỉ nghĩ lặng lẽ bảo vệ nàng, bất luận sau này nàng lựa chọn là nhị đệ hay tam đệ, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng bình an vui vẻ xuất hiện trước mắt mình là được.
Lâm Triêu Hi nhìn thật sâu vào đau thương và mâu thuẫn trong mắt hắn, không biết tại sao nàng lại đau lòng như vậy, nàng lau đi nước mắt, sau đó đưa ra hai cánh tay ôm lấy hắn.
Nhẹ nhàng vuốt ve lưng của hắn, chỉ sợ chút sức lực này cũng sẽ làm đau hắn, nàng tựa vào trên vai của hắn cười rộ lên nói: “Ta thật sự muốn làm mẹ tốt của ngươi, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ngươi từ nhỏ, dạy ngươi cái gì là ích kỷ, làm một người giảo hoạt hiểm ác, cũng sẽ không vì người khác mà trả giá, không bị thương vì người khác, khanh khách, ta cũng giống như vậy, sống thoải mái lắm!”
Lâm Thành Trác trầm mặc, hắn không dám ôm lại nàng, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, gần sát tóc của nàng, ngửi mùi vị tươi mát của tóc chưa khô vì ướt mưa.
“Mời đại phu đến khám, bôi thuốc, sau đó chúng ta lại lên đường có được không?”
“Ừ.”
Thương thế của Lâm Thành Trác nặng hơn so với bất cứ ai có thể tưởng tượng ra. Lang trung liên tục cảm thán: nếu là người bình thường bị trọng thương bực này, nhất định là xuống đất cũng khó khăn. Vị công tử này có xương cốt hoàn mỹ hiếm thấy, nội công lại thâm hậu, lực ý chí muốn mạnh hơn người thường gấp mười lần, máu bầm ở cái ót đè ép thần kinh, như thế này mà tỉnh lại nhanh như vậy thật là kỳ tích.
Lâm Thành Trác có mang theo bên mình thuốc giảm đau, nhưng vì để cho Lâm Triêu Hi yên tâm nên vẫn để lang trung kê thuốc. Thực ra phương thuốc của lang trung cũng không khác gì dược tán của Lâm gia cả. Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng uống qua nhiều thuốc như vậy, lúc này vẫn là lần đầu tiên bị người ta mạnh mẽ rót.
Khoảng cách đến lễ cặp kê( sinh nhật) của Phùng đại tiểu thư còn có ba ngày, nơi này đã đến gần Diệu Châu nên bọn họ không vội vàng lên đường nữa, quyết định tạm thời nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa rồi mới lên đường.
Mấy ngày nay, Lâm Triêu Hi giống như ngày thường quấn quýt bên cạnh Lâm Thành Trác hỏi tới quà tặng đóng kín đặt trong xe ngựa rốt cuộc là cái gì. Lâm Thành Trác cố chấp chỉ là không thể nào làm khác hơn là cho nàng biết. Thì ra, đó là do chính Lâm Đường Hoa “Hôn não” nghiên cứu phát triển còn Lâm Phượng Âm tự mình chế biến: pháo hoa. Tuyệt đối là độc nhất vô nhị, trước nay chưa từng có, nhưng lại bị một trận mưa to nhấn chìm, toàn quân bị diệt.
“Ngươi rất thất vọng sao?” Lâm Thành Trác nhắm mắt ngồi ở trên thảm cỏ nhìn về phương xa.
“Đó là đương nhiên rồi!” Lâm Triêu Hi chu mỏ, trong tay níu lấy một cọng cỏ đuôi chó, rất buồn bực tại sao lắc lư trước mũi hắn như vậy mà hắn không nhảy mũi chứ.
“Nếu ngươi muốn xem, thì trở về làm cho ngươi.” Hắn nghiêng đầu, cười nhạt nhìn nàng. Một nụ cười kia làm cho Lâm Triêu Hi sửng sốt nửa giây, cho dù là cùng mẹ khác cha, nhưng cũng có chỗ giống nhau à. Ngươi đã gặp qua Tuyết Sơn cười ư, nếu như gặp qua, hiện tại ngay cả Lâm Triêu Hi cũng có cảm giác si mê. Nụ cười không màng danh lợi này, số lần xuất hiện ở trên mặt Lâm Thành Trác ít lại càng ít. Giống như là có rất ít con ruồi có thể đứng vững trên thủy tinh trơn trượt mỗi khi bị rơi vào. Mỗi lần đều nửa giây như vậy liền thu lại nụ cười, chỉ còn sót lại trước sau như một là sự cương nghị dứt khoát của hắn.
Thời điểm Oanh Oanh đến gần, liền nhìn thấy Lâm Thành Trác và Lâm Triêu Hi đang đắm đuối nhìn vào mắt nhau. Có lẽ trai tài gái sắc mới là một đôi, còn nàng là thân phận nha hoàn ti tiện làm sao có thể xứng đôi với Đại công tử. Chỉ cần công tử để cho nàng phục vụ bên cạnh là nàng đã mãn nguyện rồi.
Nàng cố nặn ra vẻ tươi cười, bước tới một bước muốn gọi bọn họ trở về ăn cơm, bất chợt trượt chân, nàng hoảng sợ kêu lên một tiếng, sau đó liền té trên mặt đất đụng phải thân cây.
Lâm Thành Trác và Lâm Triêu Hi đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Oanh Oanh tựa vào trên thân cây, có rất nhiều cọc gỗ gậy gộc dày đặc chui ra từ mặt đất vây chặt lấy Oanh Oanh. Trong nháy mắt hình thành một cái lồng gỗ.
“A! Cứu mạng đi! Đại công tử! Tiểu Tịch cô nương! Cứu mạng!” Oanh Oanh hoang mang sợ hãi kêu lên.
Lâm Thành Trác nhanh chóng rút thanh Phượng kiếm ra nói với Tiểu Tịch: “Đứng yên ở đây!” Hắn chưa từng nghĩ nơi này còn có cơ quan.
Qủa nhiên, ngay tại thời điểm Lâm Thành Trác đến gần Oanh Oanh thì trên mặt đất lại nhô ra thêm mấy mộc côn (cọc gỗ). Bọn chúng lấy tốc độ nhanh gấp đôi mà xông tới nhưng kiếm của Lâm Thành Trác còn nhanh hơn!
Hắn không chút do dự mà xuất kiếm, chỉ thấy kiếm quang lấp lóe, trong điện quang hỏa thạch cọc gỗ bị chia cắt thành nhiều mảnh bay toán loạn trong không trung. Thanh Phượng kiếm đã lâu không rời vỏ hình như rất hưởng thụ khoái cảm chém giết này. Ở trong gió phát ra vang boong boong, xuất kiếm vung kiếm cực kỳ nhanh. Thị lực cao siêu của Lâm Triêu Hi cũng không nhìn rõ được, vài giây sau, cọc gỗ rơi đầy trên mặt đất. Lâm Thành Trác tiến lên, vung kiếm lên chém hết cọc gỗ đang giam cầm Oanh Oanh, chỉ là dùng lực nhẹ nhàng hơn vì trong đó còn đang có người.
“ Ha ha ha, kiếm pháp của các hạ thật tốt!” Trong rừng rậm truyền đến một trận cười điên cuồng, vô cùng hào sảng có khí phách.
Oanh Oanh bị kinh sợ, chui ra từ trong lồng tre liền chạy tới bên cạnh Lâm Thành Trác, đôi tay siết chặt cánh tay của hắn.
Lâm Thành Trác hơi nhíu mày, nhẹ nhàng kéo tay của nàng ta ra, Lâm Triêu Hi đúng lúc đi tới, lo lắng ôm Oanh Oanh vào trong ngực.
“Oanh Oanh bảo bối, có sao không?” Lâm Triêu Hi ôm nàng, vuốt tóc của nàng an ủi giống như an ủi muội muội của mình. Oanh Oanh miễn cưỡng cười, ánh mắt ưu thương tập trung trên người Lâm Thành Trác.
Trong lúc nguy nan chỉ ngắn ngủi tựa sát vào Đại công tử mà cũng không được sao?
Lâm Triêu Hi chỉ cho là Oanh Oanh bị choáng váng sợ hãi, ba chân bốn cẳng kiểm tra thương thế cho nàng ta. Sau đó đi tới kéo tay Lâm Thành Trác nói: “Làm sao vậy, hình như trong núi có yêu quái.”
Dễ dàng đụng chạm như vậy sao, giờ khắc này tim Oanh Oanh như có mũi khoan làm cho đau đớn.
Lâm Thành Trác cau mày quát: “Các hạ là người phương nào, giấu đầu lòi đuôi, quả thật là hành vi của kẻ tiểu nhân.”
“Ha ha ha, nói chuyện văn vẻ, ta không thích, không thích.” Một giọng nam lại lần nữa vang tới, nụ cười phóng đãng làm làm Lâm Triêu Hi rợn cả tóc gáy, người làm ra món đồ chơi biến thái ác tâm như vậy khẳng định không phải là người tốt lành gì!
Nhưng mà lúc này Lâm Triêu Hi hơi có chút ý tứ cáo mượn oai hùm mà lên mặt, cho dù là người biến thái cỡ nào thì cũng bị Lâm Thành Trác vung mấy kiếm soạt soạt soạt giải quyết, xem ra cũng chẳng lợi hại cho lắm.
Nàng hừ một tiếng quát: “Sẽ không phải là người mù hoặc xấu xí làm chết người chứ? Còn không dám ra mặt, ta nghe tiếng của ngươi cũng biết ngươi nhất định là một nam nhân ốm yếu còn thêm chứng bệnh không hoài hòa sinh lí của người cao tuổi.”
Không khí bỗng nhiên trầm mặc rồi chợt truyền đến một tiếng than thở, nhàn nhạt bay xa.
“Tiểu cô nương không lớn nhưng giọng điệu thật lớn nhỉ.”
Lâm Triêu Hi lấy tay che miệng, a một tiếng ngửi một cái, miệng không có bị hôi à nha?
Sau đó từng cơn gió nhẹ thổi qua, Lâm Triêu Hi cảm giác có con vật khổng lồ xuất hiện trước mắt, Oanh Oanh ở bên cạnh không tự giác mà lắp bắp thì thào: “ Cọc gỗ . . . Chim?”
Đúng là chim gỗ( mộc điểu), Lâm Triêu Hi chưa bao giờ biết được thì ra chim gỗ cũng có thể bay, lại nhìn người đang ngồi khoanh chân trên chim gỗ, đang híp mắt nhìn nàng chằm chằm.
Người đó mặc một cái áo khoác màu xanh đen trùm kín đầu, khăn che mặt màu đen đã che kín hơn nửa gò má, chỉ còn lại đôi mắt đầy ý cười còn lộ bên ngoài. Hắn khoanh tay, dưới nách còn đang kẹp một cây . . . không, phải nói là đóa hoa hồng.
“Hai tiểu cô nương dáng dấp cũng không tệ, hay là mang về tưới hoa cho ta cũng được nhỉ.” Sau đó hắn chỉ chỉ Lâm Thành Trác nói: “ Kiếm của ngươi lanh lẹ như vậy thì đốn củi cho ta là được rồi.”
/114
|