Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Hai tháng này bình tĩnh khác thường, cũng làm cho Lâm Triêu Hi chán muốn chết. Nàng bắt đầu hoài niệm thời buổi rối loạn vừa rồi, có rất nhiều kẻ địch có rất nhiều cuộc gặp gỡ ly kỳ, mà bây giờ chỉ đi dạo trong Lâm gia, ngay cả ổ kiến nàng cũng sắp đào luôn, thời gian nhàn rỗi không cách nào cho hết.
Ngược lại ba nhi tử rất bận rộn, cũng không biết bận rộn cái gì suốt cả ngày.
Có một ngày, nàng đi tìm đứa con lớn nhất, nhìn Lâm Thành Trác vững vàng múa kiếm trên không, quát to một tiếng ‘Hay’ sau đó mặt dày mày dạn muốn học kiếm. Nhưng ba phen bốn bận thiếu chút nữa kéo cổ của mình xuống liền quả quyết bỏ đi.
Có một ngày, nàng đi tìm đứa con thứ hai, nhìn thấy hắn đề một nét miêu tả là có thể họa lên một bức tranh sơn thủy sinh động như thật, nhất định lấy một cây bút lông sói thượng hạng đến bái sư học nghệ. Cuối cùng làm cho mặt của nàng đầy mực nước còn trên giấy là những con rùa đen đủ dạng lớn nhỏ.
Rồi một ngày khác, nàng đi tìm đứa con thứ ba, vừa vặn hắn lại không có ở trong phòng. Tò mò lục lọi xem đồ của hắn, lúc mở tủ quần áo ra nàng nháy mắt hóa đá, không ngờ Lâm Phượng Âm có nhiều quần áo như vậy. Nàng ba chân bốn cẳng mặc thử, cuối cùng khiến cho một phòng bừa bãi lộn xộn cả lên. Thật sự bị Lâm Phượng Âm bắt được, trừng phạt nàng trải giường chiếu cho hắn một tháng.
Nàng đi tìm Oanh Oanh, nhưng Oanh Oanh rất bận rộn, giặt quần áo nấu cơm quét dọn phòng. Bôn ba suốt ngày chổ Lâm Thành Trác và Lâm Triêu Hi, một mình phục vụ hai chủ lại còn vui vẻ thoái mái.
Nàng đi tìm Ngân Túc Nguyệt Duy, nhưng đôi tình lữ người ta không phải là lên núi ngắm trăng sáng thì chính là xuống núi nhìn mặt trời lặn, bí mật ân ân ái ái trong thế giới hai người không cho nàng chen vào dù chỉ một chút.
Nàng cũng không phải là hoàn toàn không có việc gì làm, nàng mỗi tháng phải một lần choáng váng trích máu, nhắm mắt cau mày để cho Hoàng kiếm hút một chút máu của nàng, nàng đang tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng năm mới cho ba nhi tử.
Chuyện xưa còn phải nhắc tới trước tết Trùng cửu đi dạo phố cùng Lâm Đường Hoa, nàng nhìn trúng bốn viên đá ngũ sắc trong một cửa hàng đá quý hàng đầu. Sau đó, chưởng quỹ đành nhịn đau từ bỏ vật yêu thích trong túi mà bán ra. Lúc ấy nàng chỉ thấy bốn viên đá nhỏ hình tròn tương đối giống như đá vũ hoa thời hiện đại, nhưng sau đó nàng về liền bỏ vào trong rương cất đi không hề để tâm tới nữa. Trải qua đau khổ suy nghĩ vài đêm, nàng rốt cuộc nghĩ ra món quà tặng đầy đủ tâm ý.
Bốn khối đá kích cỡ tương đương ngón tay cái, có bốn màu khác nhau: màu vàng, màu đen, màu tím, màu trắng sữa. Nàng giữ lại màu vàng cho mình, sau đó cho Lâm Thành Trác viên màu đen, màu trắng sữa cho Lâm Đường Hoa, màu tím cho Lâm Phượng Âm. Dĩ nhiên không chỉ đơn giản như vậy, nàng thừa dịp ban đêm không có ai nhìn nàng chằm chằm, nàng dùng dao nhỏ khắc tên tuổi bọn họ vào mặt trước của viên đá. Mặt trái còn khắc lên gương mặt tươi cười trẻ con. Giống như nàng thường cười diễu võ dương oai không tim không phổi, bím tóc chỉnh tề, nàng tưởng tượng đó là dáng vẻ của nàng kiếp trước. Cuối cùng phía trên mỗi viên đá nàng làm một cái lỗ nhỏ để một sợi dây xuyên qua, vậy là bốn sợi dây chuyền sáng chói đã làm xong.
Đêm giao thừa, bên ngoài là tiếng pháo nổ tiếng người huyên náo, Lâm gia cố ý cho bọn hạ nhân nghỉ một ngày. Ngày này có thể không cần làm việc không cần phục vụ chủ tử, có thể ra ngoài tìm đối tượng. Dĩ nhiên, đây đều là chủ ý của Lâm Triêu Hi, tự mình thay mặt chủ mẫu lần đầu tiên mang lại phúc lợi cho gia nô.
Cùng ăn bữa cơm tất niên bình thường, hầu như đều là Lâm Triêu Hi nói sau đó trải qua vài lần thất bại Oanh Oanh tổng kết kinh nghiệm lại được Bất Dạ Thành Bạch Nguyên Phong chỉ điểm, lúc này mới làm được một bàn thức ăn ngon mang dáng dấp mỹ thực thời hiện đại xa cách đã lâu, gọi tắt cơm Tây.
Dĩ nhiên, Bạch Nguyên Phong không khỏi vặn hỏi nàng một hồi, cuối cùng bị nàng giơ muỗng lớn đánh ra khỏi phòng bếp.
Bạch Nguyên Phong hết sức mặt dày đòi ở lại, nói cho oai là còn chưa có ăn qua cơm Tây, còn có vài loại dinh dưỡng hắn chưa có biết qua. Công thần Oanh Oanh dĩ nhiên cũng ngồi chung, vì vậy thành một bàn sáu người. Trong ngoài Lâm gia đèn đuốc sáng trưng, rất có không khí lễ mừng năm mới.
Lâm Triêu Hi lần đầu ăn cơm nhã nhặn như vậy, trải khăn ăn trước mặt mình, nâng lên dao nĩa đặc biệt chế tạo, ôn nhã cười nói: “Ngũ hồ tứ hải giai huynh đệ, nếu hữu duyên làm láng giềng. Hôm nay cùng các vị trải qua lễ mừng năm mới thật may mắn cho kẻ hèn này, cũng là may mắn của các vị.” Lời ít mà ý nhiều tự khen mình.
(Ngũ hồ tứ hải giai huynh đệ: năm sông bốn bể đều là anh em)
Lâm gia tam công tử đối với trình độ da mặt dày của nàng đã sớm tập mãi thành thói quen, nhưng Bạch Nguyên Phong thì chưa quen nên vò đầu bứt tai nháy mắt. Cuối cùng bị Lâm Triêu Hi mạnh mẽ ép mấy ly rượu thì nhìn ra được cô gái này tính tình thẳn thắn mười phần liền không so đo nữa, không thể làm gì khác hơn là nhập gia tùy tục. Thật ra thì trên bản chất hắn rất là ưa thích tính tình cô gái như vậy, nếu như nàng có âm mưu quỷ kế, so với cá leo cây còn khó hơn.
Ngại vì có người ngoài ở đây, Lâm Triêu Hi không nói một chữ tới chuyện tặng quà. Nhưng trừ bỏ kẻ lắm tiền Bạch Nguyên Phong, ba đứa nhi tử cũng không hề bày tỏ gì, làm cho nàng cảm thấy khó chịu, hoàn toàn là tự mình đa tình rồi.
Bạch Nguyên Phong ra tay hào phóng, ngay sau đó móc ra một cái hộp tinh xảo, trước chưa nói bên trong cất chứa bảo vật gì, chỉ nói cái hộp được chế tạo hoàn toàn bằng vàng đã làm cho hai mắt Lâm Triêu Hi nổi lên ký hiệu kim tiền rồi( $ $). Bạch Nguyên Phong cười nói, sau khi ăn cơm xong sẽ để nàng mở ra nên nàng không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Một bữa cơm này ăn được trong vui vẻ hòa thuận ấm áp, rất thích ý. Sáu người chẳng phân biệt ta và ngươi gấp rau cho nhau, làm cho một bữa cơm Tây lại giống như quán ăn bên đường, nhưng đều hưởng thụ không khí thân thiết.
Thời điểm cửa lớn Lâm gia phóng pháo hoa, đó cũng là lúc Lâm Triêu Hi không kịp chuẩn bị. Không biết mấy ngày nay ba anh em làm cái gì thần bí không thôi thì ra là làm pháo hoa lần nữa.
Người trong thành này lần đầu tiên may mắn nhìn thấy nhiều loại hoa bay lên như vậy, người trên phố rối rít dừng chân nhìn lên khen không dứt miệng. Trong nhà, người đang ăn cơm tất niên nghe tiếng vang cũng đều chạy ra cửa hươ chân múa tay vui sướng. Đang ở trong núi ngoài thành lăn lộn trên giường, Ngân Túc Nguyệt Duy cũng mặc quần áo đứng dưới rừng tùng nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, mười ngón tay nắm chặt thề: mặc cho người đời cười ta điên, chỉ nguyện cuộc đời này không xa không rời.
Bên này Lâm Triêu Hi vừa nhảy vừa reo hò, không nén được nội tâm vô cùng hưng phấn của mình, người khác nhìn thấy là hiếu kỳ, còn nàng nhìn thấy là giống như đã từng quen biết. Giống như xuyên qua tại kiếp trước kiếp này, hưởng thụ đời sống tốt đẹp. Tình cảm ở nơi sâu nhất, nước mắt của nàng không nhịn được tràn ra, sau đó cho mỗi người một cái ôm sâu sắc, cuối cùng che mặt vừa khóc vừa cười như kẻ điên.
Không biết rõ ràng là giờ nào, chỉ biết là bầu trời cũng vì mọi người cười vui phát sáng lên, pháo hoa nổ tung, so với bầu trời đầy trăng sao thậm chí đẹp hơn gấp trăm ngàn lần.
Náo nhiệt tan, tiễn Bạch Nguyên Phong, mấy người đứng ở trong sân không biết đi con đường nào. Ngược lại Oanh Oanh trước tiên nói mình về phòng, nàng có chút mệt mỏi không thể thức đêm. Lâm Triêu Hi khóc sưng mắt vì vậy đề nghị ai nấy tự về phòng nghỉ ngơi.
Cửa mới vừa khép lại, một cánh tay thon dài trắng nõn thò vào chặn ngang cánh cửa. Lâm Triêu Hi quay đầu lại cười cười mà nói: “Tiểu nhị không ngoan nha, vậy mà theo đuôi vi nương.”
Lâm Đường Hoa vui vẻ cười một tiếng nói: “Không biết vì sao dung mạo của mẫu thân vẫn xinh đẹp như vậy? Đẹp như vậy, chắc là dung nhan trăm năm không già.”
Mở quán vui đùa không thắng được xe, Lâm Triêu Hi khẽ phúc thân giả nhân giả nghĩa cười nhạt, học theo bộ dáng Phùng Tích Viện thật xuất sắc, nàng khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói: “Vì sao công tử xông vào khuê phòng của tiểu nữ? Có biết cô nương gia người ta không chịu nổi hấp dẫn bực này không?”
Con mắt Lâm Đường Hoa sáng lên khêu khích cười nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng bây giờ liền bái thiên địa kết liễu nhân duyên, ý tiểu thư thế nào?”
Lâm Triêu Hi bưng miệng cười, lấy ra dây chuyền gắn viên đá màu trắng sữa từ trong tay áo nói: “Không trêu ghẹo ngươi nữa, nói đi nói lại chính là đùa giỡn với nhau, sớm muộn gì cũng dạy hư ngươi từ tiên nhân thành côn đồ rồi. Ừm, tặng cho ngươi.”
Lâm Đường Hoa cười nhạt nhận lấy, thấy mặt trên nét khắc tên của hắn vặn vẹo, không khỏi bất đắc dĩ cười ra tiếng: “Qùa của ngươi thật đặc sắc.”
Lâm Triêu Hi không phân biệt được là khen tặng hay là chế giễu, nói chung thấy hắn quý trọng nâng trong lòng bàn tay đã cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
“Không biết tiểu nữ có vinh hạnh cùng công tử hôn nhau mừng tuổi chúc năm mới?” Lâm Triêu Hi chà sát tay, hôm nay ấm áp cho nàng cảm giác rất thư thái, thoải mái đến nỗi cảm thấy mỹ nam ở bên nàng đều là hậu cung phi tử, bình thường có thể tùy tiện chọn tới thị tẩm.
Lâm Đường Hoa cũng không xấu hổ, tiến lên một bước dẫn đầu chiếm cứ thế cục có lợi, tay trái vòng chắc eo nhỏ của nàng, ngón tay tay phải quấn chặt sợi dây chuyền, sau đó giữ chặt cái ót của nàng thâm tình hôn lên.
Hai tháng này bình tĩnh khác thường, cũng làm cho Lâm Triêu Hi chán muốn chết. Nàng bắt đầu hoài niệm thời buổi rối loạn vừa rồi, có rất nhiều kẻ địch có rất nhiều cuộc gặp gỡ ly kỳ, mà bây giờ chỉ đi dạo trong Lâm gia, ngay cả ổ kiến nàng cũng sắp đào luôn, thời gian nhàn rỗi không cách nào cho hết.
Ngược lại ba nhi tử rất bận rộn, cũng không biết bận rộn cái gì suốt cả ngày.
Có một ngày, nàng đi tìm đứa con lớn nhất, nhìn Lâm Thành Trác vững vàng múa kiếm trên không, quát to một tiếng ‘Hay’ sau đó mặt dày mày dạn muốn học kiếm. Nhưng ba phen bốn bận thiếu chút nữa kéo cổ của mình xuống liền quả quyết bỏ đi.
Có một ngày, nàng đi tìm đứa con thứ hai, nhìn thấy hắn đề một nét miêu tả là có thể họa lên một bức tranh sơn thủy sinh động như thật, nhất định lấy một cây bút lông sói thượng hạng đến bái sư học nghệ. Cuối cùng làm cho mặt của nàng đầy mực nước còn trên giấy là những con rùa đen đủ dạng lớn nhỏ.
Rồi một ngày khác, nàng đi tìm đứa con thứ ba, vừa vặn hắn lại không có ở trong phòng. Tò mò lục lọi xem đồ của hắn, lúc mở tủ quần áo ra nàng nháy mắt hóa đá, không ngờ Lâm Phượng Âm có nhiều quần áo như vậy. Nàng ba chân bốn cẳng mặc thử, cuối cùng khiến cho một phòng bừa bãi lộn xộn cả lên. Thật sự bị Lâm Phượng Âm bắt được, trừng phạt nàng trải giường chiếu cho hắn một tháng.
Nàng đi tìm Oanh Oanh, nhưng Oanh Oanh rất bận rộn, giặt quần áo nấu cơm quét dọn phòng. Bôn ba suốt ngày chổ Lâm Thành Trác và Lâm Triêu Hi, một mình phục vụ hai chủ lại còn vui vẻ thoái mái.
Nàng đi tìm Ngân Túc Nguyệt Duy, nhưng đôi tình lữ người ta không phải là lên núi ngắm trăng sáng thì chính là xuống núi nhìn mặt trời lặn, bí mật ân ân ái ái trong thế giới hai người không cho nàng chen vào dù chỉ một chút.
Nàng cũng không phải là hoàn toàn không có việc gì làm, nàng mỗi tháng phải một lần choáng váng trích máu, nhắm mắt cau mày để cho Hoàng kiếm hút một chút máu của nàng, nàng đang tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng năm mới cho ba nhi tử.
Chuyện xưa còn phải nhắc tới trước tết Trùng cửu đi dạo phố cùng Lâm Đường Hoa, nàng nhìn trúng bốn viên đá ngũ sắc trong một cửa hàng đá quý hàng đầu. Sau đó, chưởng quỹ đành nhịn đau từ bỏ vật yêu thích trong túi mà bán ra. Lúc ấy nàng chỉ thấy bốn viên đá nhỏ hình tròn tương đối giống như đá vũ hoa thời hiện đại, nhưng sau đó nàng về liền bỏ vào trong rương cất đi không hề để tâm tới nữa. Trải qua đau khổ suy nghĩ vài đêm, nàng rốt cuộc nghĩ ra món quà tặng đầy đủ tâm ý.
Bốn khối đá kích cỡ tương đương ngón tay cái, có bốn màu khác nhau: màu vàng, màu đen, màu tím, màu trắng sữa. Nàng giữ lại màu vàng cho mình, sau đó cho Lâm Thành Trác viên màu đen, màu trắng sữa cho Lâm Đường Hoa, màu tím cho Lâm Phượng Âm. Dĩ nhiên không chỉ đơn giản như vậy, nàng thừa dịp ban đêm không có ai nhìn nàng chằm chằm, nàng dùng dao nhỏ khắc tên tuổi bọn họ vào mặt trước của viên đá. Mặt trái còn khắc lên gương mặt tươi cười trẻ con. Giống như nàng thường cười diễu võ dương oai không tim không phổi, bím tóc chỉnh tề, nàng tưởng tượng đó là dáng vẻ của nàng kiếp trước. Cuối cùng phía trên mỗi viên đá nàng làm một cái lỗ nhỏ để một sợi dây xuyên qua, vậy là bốn sợi dây chuyền sáng chói đã làm xong.
Đêm giao thừa, bên ngoài là tiếng pháo nổ tiếng người huyên náo, Lâm gia cố ý cho bọn hạ nhân nghỉ một ngày. Ngày này có thể không cần làm việc không cần phục vụ chủ tử, có thể ra ngoài tìm đối tượng. Dĩ nhiên, đây đều là chủ ý của Lâm Triêu Hi, tự mình thay mặt chủ mẫu lần đầu tiên mang lại phúc lợi cho gia nô.
Cùng ăn bữa cơm tất niên bình thường, hầu như đều là Lâm Triêu Hi nói sau đó trải qua vài lần thất bại Oanh Oanh tổng kết kinh nghiệm lại được Bất Dạ Thành Bạch Nguyên Phong chỉ điểm, lúc này mới làm được một bàn thức ăn ngon mang dáng dấp mỹ thực thời hiện đại xa cách đã lâu, gọi tắt cơm Tây.
Dĩ nhiên, Bạch Nguyên Phong không khỏi vặn hỏi nàng một hồi, cuối cùng bị nàng giơ muỗng lớn đánh ra khỏi phòng bếp.
Bạch Nguyên Phong hết sức mặt dày đòi ở lại, nói cho oai là còn chưa có ăn qua cơm Tây, còn có vài loại dinh dưỡng hắn chưa có biết qua. Công thần Oanh Oanh dĩ nhiên cũng ngồi chung, vì vậy thành một bàn sáu người. Trong ngoài Lâm gia đèn đuốc sáng trưng, rất có không khí lễ mừng năm mới.
Lâm Triêu Hi lần đầu ăn cơm nhã nhặn như vậy, trải khăn ăn trước mặt mình, nâng lên dao nĩa đặc biệt chế tạo, ôn nhã cười nói: “Ngũ hồ tứ hải giai huynh đệ, nếu hữu duyên làm láng giềng. Hôm nay cùng các vị trải qua lễ mừng năm mới thật may mắn cho kẻ hèn này, cũng là may mắn của các vị.” Lời ít mà ý nhiều tự khen mình.
(Ngũ hồ tứ hải giai huynh đệ: năm sông bốn bể đều là anh em)
Lâm gia tam công tử đối với trình độ da mặt dày của nàng đã sớm tập mãi thành thói quen, nhưng Bạch Nguyên Phong thì chưa quen nên vò đầu bứt tai nháy mắt. Cuối cùng bị Lâm Triêu Hi mạnh mẽ ép mấy ly rượu thì nhìn ra được cô gái này tính tình thẳn thắn mười phần liền không so đo nữa, không thể làm gì khác hơn là nhập gia tùy tục. Thật ra thì trên bản chất hắn rất là ưa thích tính tình cô gái như vậy, nếu như nàng có âm mưu quỷ kế, so với cá leo cây còn khó hơn.
Ngại vì có người ngoài ở đây, Lâm Triêu Hi không nói một chữ tới chuyện tặng quà. Nhưng trừ bỏ kẻ lắm tiền Bạch Nguyên Phong, ba đứa nhi tử cũng không hề bày tỏ gì, làm cho nàng cảm thấy khó chịu, hoàn toàn là tự mình đa tình rồi.
Bạch Nguyên Phong ra tay hào phóng, ngay sau đó móc ra một cái hộp tinh xảo, trước chưa nói bên trong cất chứa bảo vật gì, chỉ nói cái hộp được chế tạo hoàn toàn bằng vàng đã làm cho hai mắt Lâm Triêu Hi nổi lên ký hiệu kim tiền rồi( $ $). Bạch Nguyên Phong cười nói, sau khi ăn cơm xong sẽ để nàng mở ra nên nàng không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Một bữa cơm này ăn được trong vui vẻ hòa thuận ấm áp, rất thích ý. Sáu người chẳng phân biệt ta và ngươi gấp rau cho nhau, làm cho một bữa cơm Tây lại giống như quán ăn bên đường, nhưng đều hưởng thụ không khí thân thiết.
Thời điểm cửa lớn Lâm gia phóng pháo hoa, đó cũng là lúc Lâm Triêu Hi không kịp chuẩn bị. Không biết mấy ngày nay ba anh em làm cái gì thần bí không thôi thì ra là làm pháo hoa lần nữa.
Người trong thành này lần đầu tiên may mắn nhìn thấy nhiều loại hoa bay lên như vậy, người trên phố rối rít dừng chân nhìn lên khen không dứt miệng. Trong nhà, người đang ăn cơm tất niên nghe tiếng vang cũng đều chạy ra cửa hươ chân múa tay vui sướng. Đang ở trong núi ngoài thành lăn lộn trên giường, Ngân Túc Nguyệt Duy cũng mặc quần áo đứng dưới rừng tùng nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, mười ngón tay nắm chặt thề: mặc cho người đời cười ta điên, chỉ nguyện cuộc đời này không xa không rời.
Bên này Lâm Triêu Hi vừa nhảy vừa reo hò, không nén được nội tâm vô cùng hưng phấn của mình, người khác nhìn thấy là hiếu kỳ, còn nàng nhìn thấy là giống như đã từng quen biết. Giống như xuyên qua tại kiếp trước kiếp này, hưởng thụ đời sống tốt đẹp. Tình cảm ở nơi sâu nhất, nước mắt của nàng không nhịn được tràn ra, sau đó cho mỗi người một cái ôm sâu sắc, cuối cùng che mặt vừa khóc vừa cười như kẻ điên.
Không biết rõ ràng là giờ nào, chỉ biết là bầu trời cũng vì mọi người cười vui phát sáng lên, pháo hoa nổ tung, so với bầu trời đầy trăng sao thậm chí đẹp hơn gấp trăm ngàn lần.
Náo nhiệt tan, tiễn Bạch Nguyên Phong, mấy người đứng ở trong sân không biết đi con đường nào. Ngược lại Oanh Oanh trước tiên nói mình về phòng, nàng có chút mệt mỏi không thể thức đêm. Lâm Triêu Hi khóc sưng mắt vì vậy đề nghị ai nấy tự về phòng nghỉ ngơi.
Cửa mới vừa khép lại, một cánh tay thon dài trắng nõn thò vào chặn ngang cánh cửa. Lâm Triêu Hi quay đầu lại cười cười mà nói: “Tiểu nhị không ngoan nha, vậy mà theo đuôi vi nương.”
Lâm Đường Hoa vui vẻ cười một tiếng nói: “Không biết vì sao dung mạo của mẫu thân vẫn xinh đẹp như vậy? Đẹp như vậy, chắc là dung nhan trăm năm không già.”
Mở quán vui đùa không thắng được xe, Lâm Triêu Hi khẽ phúc thân giả nhân giả nghĩa cười nhạt, học theo bộ dáng Phùng Tích Viện thật xuất sắc, nàng khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói: “Vì sao công tử xông vào khuê phòng của tiểu nữ? Có biết cô nương gia người ta không chịu nổi hấp dẫn bực này không?”
Con mắt Lâm Đường Hoa sáng lên khêu khích cười nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng bây giờ liền bái thiên địa kết liễu nhân duyên, ý tiểu thư thế nào?”
Lâm Triêu Hi bưng miệng cười, lấy ra dây chuyền gắn viên đá màu trắng sữa từ trong tay áo nói: “Không trêu ghẹo ngươi nữa, nói đi nói lại chính là đùa giỡn với nhau, sớm muộn gì cũng dạy hư ngươi từ tiên nhân thành côn đồ rồi. Ừm, tặng cho ngươi.”
Lâm Đường Hoa cười nhạt nhận lấy, thấy mặt trên nét khắc tên của hắn vặn vẹo, không khỏi bất đắc dĩ cười ra tiếng: “Qùa của ngươi thật đặc sắc.”
Lâm Triêu Hi không phân biệt được là khen tặng hay là chế giễu, nói chung thấy hắn quý trọng nâng trong lòng bàn tay đã cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
“Không biết tiểu nữ có vinh hạnh cùng công tử hôn nhau mừng tuổi chúc năm mới?” Lâm Triêu Hi chà sát tay, hôm nay ấm áp cho nàng cảm giác rất thư thái, thoải mái đến nỗi cảm thấy mỹ nam ở bên nàng đều là hậu cung phi tử, bình thường có thể tùy tiện chọn tới thị tẩm.
Lâm Đường Hoa cũng không xấu hổ, tiến lên một bước dẫn đầu chiếm cứ thế cục có lợi, tay trái vòng chắc eo nhỏ của nàng, ngón tay tay phải quấn chặt sợi dây chuyền, sau đó giữ chặt cái ót của nàng thâm tình hôn lên.
/114
|