Kế hoạch học tập bơi lội được dự tính trong hôm nay lại bị Tiểu Tịch cực kỳ thông minh đánh vỡ, nàng cảm thấy thành công hết sức. Vì vậy, một tháng buồn khổ tích tụ cũng thành hư không, đi dạo trên tuyết mùa đông ở trong sân vắng.
Lâm Phượng Âm vất vả bên ngoài cả một ngày lúc đi vào hậu viện liền bị định trụ, cô gái mỉm cười mặc váy áo màu vàng ánh trăng, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo đỏ rực phi thường xinh đẹp, tóc chỉ đơn giản dùng dây cột lại cột ở phía sau còn thắt nơ con bướm. Nàng đứng trên mặt tuyết, phía sau thấp thoáng ánh nắng chiều rực rỡ, nàng đuổi theo bụi cây xanh um quanh năm, không biết là đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng còn che miệng cười khẽ.
Khóe miệng của hắn cũng không tự giác mà nhếch lên, một ngày mệt mỏi cũng vì nụ cười kia mài cho tan tành mây khói.
“Đang suy nghĩ gì đó?” Lâm Phượng Âm đi tới, không tiếng động đạp lên tuyết, nhưng ở sau lưng là một dãy dấu chân nhàn nhạt.
Tâm tình Tiểu Tịch thật tốt, đem mấy ngày giả vờ cố tình gây hấn quăng ra sau ót, trực tiếp lao lên kéo tay hắn cười to: “Ta nói cho ngươi nghe nha, tên Thập Nhị đó thật là buồn cười quá đi . . . . .vậy mà hắn cho rằng ta là nữ mà mạnh cường bạo hắn! . . . . . sau đó buộc hắn đồng ý á . . . . ., ta đem chuyện đó giải quyết xong. . . . . Đoán chừng Oanh Oanh đang suy nghĩ tìm phương pháp khác đi, ha ha ha!”
Lâm Phượng Âm cưng chìu nhìn nàng mặt mày hớn hở kể lại sự tích anh hùng của mình, đột nhiên cảm thấy thật thoải mái. Mình còn muốn cái gì hơn nữa đây, chỉ cần nàng vẫn còn ở bên cạnh, chỉ cần bộ dáng của nàng vẫn vui vẻ như lúc ban đầu đang núp dưới cánh chim bảo vệ của mọi người, đó không phải điều quý trọng đáng giá nhất hay sao?
“Ha ha, Tiểu Âm Âm , ngươi nói xem có buồn cười không nha~” Tiểu Tịch giống như hiến vật quý mà nói.
Lâm Phượng Âm khêu môi gật đầu mà nói: “Buồn cười.”
“Nếu buồn cười sao ngươi cười nhạt nhõe như vậy?” Tiểu Tịch chu mỏ.
Lâm Phượng Âm lại gần nàng, trở lại dáng vẻ phong lưu của hắn trong ngày thường, mắt phượng tà nghễ nói: “Cô gái cười to gọi là sảng lãng, nam nhân cười to sẽ tiêu mất sức quyến rũ đấy.”
Tiểu Tịch nhìn gương mặt lại gần của hắn, tim có chút đập mạnh và loạn nhịp. Mấy ngày có phải mình quá cố tình gây sự hay không? Bởi vì không tìm được khí tức rút lui của kẻ địch, một tháng qua cũng không nhìn tới bọn họ, thỉnh thoảng còn nói đôi câu dí dỏm lạnh lẽo ngầm châm chọc. Nhìn tấm dung nhan của Lâm Phượng Âm tiều tụy rất nhiều, trong mắt hắn còn thấy rõ tơ máu, đôi môi khô nứt cũng không còn óng ánh trơn bóng như trước kia.
Nàng không khỏi đưa tay ra, dùng bàn tay nhỏ bé ấm áp của mình bưng lấy gương mặt của hắn, lỗ tai lạnh cóng như băng cũng được nàng xoa nắn liên tục, chỉ một lòng muốn làm cho hắn ấm áp. Thấy nàng giống như là đang nhào bột mì khiến Lâm Phượng Âm dở khóc dở cười, mình sớm muộn gì cũng bị nàng làm cho mất thính giác.
Hắn tóm lấy đôi tay nhỏ bé hoạt động lung tung, giam giữ trong lòng bàn tay của mình rồi áp lên ngực của mình nói: “Ta có câu muốn hỏi ngươi, từ đầu đến cuối cảm thấy, để mãi ở trong lòng rất bất an.”
“Hả? Ngươi hỏi đi.” Tiểu Tịch cười híp mắt, giống như một búp bê.
Lâm Phượng Âm nhìn nàng chăm chú, trong mắt là cưng chìu và lo lắng trộn lẫn, chóp mũi ngửi được hương hoa mai bay tới. Trên người Lâm Phượng Âm khó có lúc ít đi mùi rượu mê người kia, nhưng mà tại sao vẫn còn khiến người ta mê say muốn ngất xỉu.
“Ta muốn hỏi ngươi, đối với ta, đối với nhị ca, đối với đại ca, đối với Thu Vô Cốt, ngươi cư xử như thế nào?” Lâm Phượng Âm thoáng nắm tay nàng chặt hơn.
Tiểu Tịch cười khúc khích một tiếng: “Đây coi như là vấn đề gì nha, kỳ quái thế kia, biết rõ còn cố hỏi.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, đáp án cho biết rõ còn cố hỏi là cái gì, ta muốn hính miệng ngươi nói ra.”
Tiểu Tịch bật thốt lên: “Bốn người chúng ta, là anh em tốt không rời không bỏ, là cái loại lên trời xuống đất cũng không thể thiếu một ai . . . , Thu Vô Cốt chính là bèo nước gặp nhau người qua đường nha. Hắn khi dễ ta xong cũng không biết chạy đi đâu, ta đã nói qua ta còn muốn tìm hắn tính sổ nữa đó, lại đem ta . . . .” nàng nuốt xuống nửa câu sau, thận trọng nhìn vẻ mặt Lâm Phượng Âm.
“Cho nên, ba người chúng ta đối với ngươi là giống nhau sao?” Lâm Phượng Âm cười như không cười hỏi.
“Có thể nói như vậy, cũng có thể nói là không phải.” Tiểu Tịch cúi đầu suy nghĩ một chút , chợt ngẩng đầu cười híp mắt nói: “Ngươi cõng ta trở về phòng, ta từ từ nói cho ngươi biết.”
Lâm Phượng Âm bất đắc dĩ mà lắc đầu, lại xoay người cúi thấp xuống, vỗ vỗ bả vai của mình để cho nàng leo lên. Tiểu Tịch chạy ra xa khoảng 3-4m để lấy đà, sau đó nhảy lên lưng Lâm Phượng Âm, đôi tay ôm chặt cổ hắn, hai chân đong đưa hai bên. Thật là lạnh nha, nàng lấy đôi tay nhỏ nhắn chui vào cổ áo Lâm Phượng Âm, Lâm Phượng Âm bị cái lạnh lẽo xâm nhập khẽ rụt cổ. Sau đó Tiểu Tịch nhất quyết không chịu bỏ qua vẫn cứ chui vào, cũng may Lâm Phượng Âm không phải là người hay xấu hổ, cũng mặc cho nàng đem hai cái tay cứ dính trên ngực cảm thụ nhịp tim của hắn.
“Thành Trác giống như đại ca ca của ta, hắn thực sự có bản lãnh cũng rất chính trực, có lúc đối với hắn vừa kính vừa sợ. Dĩ nhiên, là sùng bái nhiều hơn sợ, bởi vì hắn mặc dù lãnh khốc nhưng đối với ta rất tốt. Cuối cùng lúc ta gặp nguy hiểm thì dũng cảm lao ra, chính là cái chủng loại rất mm kia . . ., đi cùng với hắn, ta rất yên tâm. Giống như toàn thể người xấu trên thế giới không thể nào lại gần ta được. Chỉ là ta không có nghĩ đến, cũng có một ngày hắn sẽ ngã xuống. Khi hắn tỉnh, ngươi biết ta muốn nói cái gì với hắn nhất không?” Tiểu Tịch đặt cằm trên vai Lâm Phượng Âm hỏi, hà hơi lên tai làm nhột hắn.
“Cái gì?” Lâm Phượng Âm bước từng bước đạp lên tuyết, không nhanh không chậm đi tới.
“Ta muốn nói cho hắn biết, không nên đặt ta ở vị trí thứ nhất, ta không phải là đứa bé chưa trưởng thành, cũng không muốn làm cản trở người khác. Nhìn hắn bị thương còn khó chịu hơn chính mình bị thương nữa, ta tình nguyện chịu khổ cực đi học võ công cũng không muốn hắn vì ta ngăn đao đỡ kiếm.”
Lâm Phượng Âm cười khẽ nói: “Đây không phải là lỗi của ngươi, ngươi không cần tự trách.”
“Ta không có tự trách, bởi vì ta biết các ngươi coi ta thành người thân mới có thể đối tốt với ta như vậy, nếu như tự trách cũng quá dối trá rồi, ta muốn trở nên thật mạnh mẽ. Về sau thông minh một chút cách xa nguy hiểm, bất kể là chuyện gì cũng tìm các ngươi thương lượng, không bao giờ lén đi ra ngoài nữa.”
“Hiện tại đã biết giang hồ hiểm ác đi, tiểu nha đầu.”
Tiểu Tịch nghịch ngợm hôn lên gò má Lâm Phượng Âm một cái, nói: “Biết rồi, tiểu Âm Âm.”
Lâm Phượng Âm tiếp tục hỏi: “Vậy còn ta và nhị ca thì sao?”
“Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Đường Đường liền ý thức được người nam nhân này chính là nhân vật nguy hiểm nhất rồi. Ngươi biết cái đạo lý biết người biết mặt không biết lòng rồi đó. Ta cho rằng người giống như thần tiên không giống người như vậy thì không chân thật. Trên thế giới lòng của họ từ bi nhất, nhưng cũng là người tình cảm lạnh nhạt nhất trên đời. Cảm giác, thật ra thì hắn không ôn hòa dễ gần giống như vẻ bề ngoài, giống như tất cả mọi người có thể đến gần hắn. Tuy nhiên mọi người cũng không hiểu hắn, gần trong gan tấc lại xa tận chân trời là cảm giác đáng buồn nhất. Cho nên ta không dám chọc hắn, ôm ý tưởng nhượng bộ lui binh, nhưng về sau cảm thấy hắn thật tốt, dịu dàng mê người. Không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung, ta chưa từng gặp qua hay đến gần người hoàn mỹ như vậy, nhưng là vừa mang theo rất nhiều đau đớn và thiếu hụt.”
Lâm Phượng Âm cười cười, thời điểm nhắc tới Nhị ca giọng nói của nàng chợt rất hưng phấn, nàng không cảm giác được tâm ý của mình sao?
“Khi đó giả bộ làm chủ mẫu rất cực khổ a cực khổ, ta gặp được người hơi thông một chút liền chạy trốn, ài, còn đánh giá thấp sự thông minh của các ngươi, ta là con chuột các ngươi chính là mèo.”
“Nhị ca chính là người có bộ dạng như vậy, nhưng nhiều năm như vậy qua đi, chỉ có ta đại ca cùng với mẫu thân biết. Ngoài mặt, hắn tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, đối nhân xử thế văn nhã lễ độ, luôn luôn là bộ dạng một người không dính khói bụi trần gian, nhưng thật ra hắn là người yếu ớt nhất. Từ nhỏ, chúng ta mất đi mẹ ruột, mặc dù mẹ lớn đối xử với chúng ta rất tốt, nhưng đúng là vẫn bị người khác xoi mói. Bởi vì sợ người khác vứt bỏ nên mới không nảy sinh lệ thuộc và tin tưởng, ngươi cũng là cô gái đầu tiên để cho hắn đặt ở trong lòng.”
Tiểu Tịch gật đầu một cái, thở dài nói: “Tiểu Âm Âm ngươi cũng không phải giống như vậy chứ, xem ra ngươi so với bất cứ ai khác đều rất bất cần đời, trong mắt trừ mỹ nữ cũng không có gì khác, thật ra thì ngươi đều là giả vờ đi!”
“A, ta phong lưu thành tính, thích hành động tùy ý.”
“Nhưng người có thói quen buông thả dục vọng, làm sao có thể nhịn một tháng mà không tìm nữ nhân lên giường chứ, thứ tình dục này giống như nghiện rượu, không phải nói cai là có thể cai được.”
Lâm Phượng Âm bật cười nói: “Ngươi nói chuyện đúng thật là không biết che đậy miệng.”
“Trả lời mau trả lời mau, sẽ không phải là sớm già cho nên không được chứ?”
Lâm Phượng Âm dừng bước lại, khêu môi nói: “Ngươi nghĩ thử một chút xem ta còn có được hay không không phải là biết sao?”
Tiểu Tịch vội vàng che miệng mình, cười theo nói: “Tiểu Âm Âm chính là thích nói giỡn, không phải ta đây cũng đang nói đùa với ngươi sao?”
Lâm Phượng Âm không nói thêm gì, Tiểu Tịch cũng đem hết thảy đều giải thích rõ, dứt khoát nằm ở trên lưng của hắn, so với Simmons còn dễ chịu hơn.
Đi tới phòng của nàng, hắn mở cửa, mặc dù lưu luyến không rời, Tiểu Tịch vẫn nhảy xuống.
Lâm Phượng Âm ngưng mắt nhìn nàng nói: “Trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Ừ, ta muốn ngủ trưa.”
Hắn dừng lại một lát nói: “Trước đây ta cho ngươi thời gian rất lâu để ngươi quen thuộc, bây giờ sẽ cho ngươi thời gian rất lâu để ngươi cảm nhận, ta có thể thản nhiên nói cho ngươi biết. Ta đối với ngươi không xa không rời, nhưng càng chân chính mong ngươi trở thành người Lâm gia, thời gian bao lâu ta vẫn chờ, cho đến khi nhận rõ trái tim của mình, nói cho ta biết, ngươi đối với ta không phải là tình thân không phải là tình bạn, là yêu.”
Tiểu Tịch quả thật không nghĩ tới Lâm Phượng Âm sẽ dùng lời nói trầm trọng như vậy kết thúc buổi trò chuyện hôm nay. Cho đến khi Lâm Phượng Âm đặt xuống một nụ trên trán nàng rồi biến mất vô ảnh vô tung, nàng vẫn còn đứng ở cạnh cửa, sững sờ lấy tốc độ một phút nháy mắt một lần.
(Còn tiếp)
Lâm Phượng Âm vất vả bên ngoài cả một ngày lúc đi vào hậu viện liền bị định trụ, cô gái mỉm cười mặc váy áo màu vàng ánh trăng, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo đỏ rực phi thường xinh đẹp, tóc chỉ đơn giản dùng dây cột lại cột ở phía sau còn thắt nơ con bướm. Nàng đứng trên mặt tuyết, phía sau thấp thoáng ánh nắng chiều rực rỡ, nàng đuổi theo bụi cây xanh um quanh năm, không biết là đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng còn che miệng cười khẽ.
Khóe miệng của hắn cũng không tự giác mà nhếch lên, một ngày mệt mỏi cũng vì nụ cười kia mài cho tan tành mây khói.
“Đang suy nghĩ gì đó?” Lâm Phượng Âm đi tới, không tiếng động đạp lên tuyết, nhưng ở sau lưng là một dãy dấu chân nhàn nhạt.
Tâm tình Tiểu Tịch thật tốt, đem mấy ngày giả vờ cố tình gây hấn quăng ra sau ót, trực tiếp lao lên kéo tay hắn cười to: “Ta nói cho ngươi nghe nha, tên Thập Nhị đó thật là buồn cười quá đi . . . . .vậy mà hắn cho rằng ta là nữ mà mạnh cường bạo hắn! . . . . . sau đó buộc hắn đồng ý á . . . . ., ta đem chuyện đó giải quyết xong. . . . . Đoán chừng Oanh Oanh đang suy nghĩ tìm phương pháp khác đi, ha ha ha!”
Lâm Phượng Âm cưng chìu nhìn nàng mặt mày hớn hở kể lại sự tích anh hùng của mình, đột nhiên cảm thấy thật thoải mái. Mình còn muốn cái gì hơn nữa đây, chỉ cần nàng vẫn còn ở bên cạnh, chỉ cần bộ dáng của nàng vẫn vui vẻ như lúc ban đầu đang núp dưới cánh chim bảo vệ của mọi người, đó không phải điều quý trọng đáng giá nhất hay sao?
“Ha ha, Tiểu Âm Âm , ngươi nói xem có buồn cười không nha~” Tiểu Tịch giống như hiến vật quý mà nói.
Lâm Phượng Âm khêu môi gật đầu mà nói: “Buồn cười.”
“Nếu buồn cười sao ngươi cười nhạt nhõe như vậy?” Tiểu Tịch chu mỏ.
Lâm Phượng Âm lại gần nàng, trở lại dáng vẻ phong lưu của hắn trong ngày thường, mắt phượng tà nghễ nói: “Cô gái cười to gọi là sảng lãng, nam nhân cười to sẽ tiêu mất sức quyến rũ đấy.”
Tiểu Tịch nhìn gương mặt lại gần của hắn, tim có chút đập mạnh và loạn nhịp. Mấy ngày có phải mình quá cố tình gây sự hay không? Bởi vì không tìm được khí tức rút lui của kẻ địch, một tháng qua cũng không nhìn tới bọn họ, thỉnh thoảng còn nói đôi câu dí dỏm lạnh lẽo ngầm châm chọc. Nhìn tấm dung nhan của Lâm Phượng Âm tiều tụy rất nhiều, trong mắt hắn còn thấy rõ tơ máu, đôi môi khô nứt cũng không còn óng ánh trơn bóng như trước kia.
Nàng không khỏi đưa tay ra, dùng bàn tay nhỏ bé ấm áp của mình bưng lấy gương mặt của hắn, lỗ tai lạnh cóng như băng cũng được nàng xoa nắn liên tục, chỉ một lòng muốn làm cho hắn ấm áp. Thấy nàng giống như là đang nhào bột mì khiến Lâm Phượng Âm dở khóc dở cười, mình sớm muộn gì cũng bị nàng làm cho mất thính giác.
Hắn tóm lấy đôi tay nhỏ bé hoạt động lung tung, giam giữ trong lòng bàn tay của mình rồi áp lên ngực của mình nói: “Ta có câu muốn hỏi ngươi, từ đầu đến cuối cảm thấy, để mãi ở trong lòng rất bất an.”
“Hả? Ngươi hỏi đi.” Tiểu Tịch cười híp mắt, giống như một búp bê.
Lâm Phượng Âm nhìn nàng chăm chú, trong mắt là cưng chìu và lo lắng trộn lẫn, chóp mũi ngửi được hương hoa mai bay tới. Trên người Lâm Phượng Âm khó có lúc ít đi mùi rượu mê người kia, nhưng mà tại sao vẫn còn khiến người ta mê say muốn ngất xỉu.
“Ta muốn hỏi ngươi, đối với ta, đối với nhị ca, đối với đại ca, đối với Thu Vô Cốt, ngươi cư xử như thế nào?” Lâm Phượng Âm thoáng nắm tay nàng chặt hơn.
Tiểu Tịch cười khúc khích một tiếng: “Đây coi như là vấn đề gì nha, kỳ quái thế kia, biết rõ còn cố hỏi.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, đáp án cho biết rõ còn cố hỏi là cái gì, ta muốn hính miệng ngươi nói ra.”
Tiểu Tịch bật thốt lên: “Bốn người chúng ta, là anh em tốt không rời không bỏ, là cái loại lên trời xuống đất cũng không thể thiếu một ai . . . , Thu Vô Cốt chính là bèo nước gặp nhau người qua đường nha. Hắn khi dễ ta xong cũng không biết chạy đi đâu, ta đã nói qua ta còn muốn tìm hắn tính sổ nữa đó, lại đem ta . . . .” nàng nuốt xuống nửa câu sau, thận trọng nhìn vẻ mặt Lâm Phượng Âm.
“Cho nên, ba người chúng ta đối với ngươi là giống nhau sao?” Lâm Phượng Âm cười như không cười hỏi.
“Có thể nói như vậy, cũng có thể nói là không phải.” Tiểu Tịch cúi đầu suy nghĩ một chút , chợt ngẩng đầu cười híp mắt nói: “Ngươi cõng ta trở về phòng, ta từ từ nói cho ngươi biết.”
Lâm Phượng Âm bất đắc dĩ mà lắc đầu, lại xoay người cúi thấp xuống, vỗ vỗ bả vai của mình để cho nàng leo lên. Tiểu Tịch chạy ra xa khoảng 3-4m để lấy đà, sau đó nhảy lên lưng Lâm Phượng Âm, đôi tay ôm chặt cổ hắn, hai chân đong đưa hai bên. Thật là lạnh nha, nàng lấy đôi tay nhỏ nhắn chui vào cổ áo Lâm Phượng Âm, Lâm Phượng Âm bị cái lạnh lẽo xâm nhập khẽ rụt cổ. Sau đó Tiểu Tịch nhất quyết không chịu bỏ qua vẫn cứ chui vào, cũng may Lâm Phượng Âm không phải là người hay xấu hổ, cũng mặc cho nàng đem hai cái tay cứ dính trên ngực cảm thụ nhịp tim của hắn.
“Thành Trác giống như đại ca ca của ta, hắn thực sự có bản lãnh cũng rất chính trực, có lúc đối với hắn vừa kính vừa sợ. Dĩ nhiên, là sùng bái nhiều hơn sợ, bởi vì hắn mặc dù lãnh khốc nhưng đối với ta rất tốt. Cuối cùng lúc ta gặp nguy hiểm thì dũng cảm lao ra, chính là cái chủng loại rất mm kia . . ., đi cùng với hắn, ta rất yên tâm. Giống như toàn thể người xấu trên thế giới không thể nào lại gần ta được. Chỉ là ta không có nghĩ đến, cũng có một ngày hắn sẽ ngã xuống. Khi hắn tỉnh, ngươi biết ta muốn nói cái gì với hắn nhất không?” Tiểu Tịch đặt cằm trên vai Lâm Phượng Âm hỏi, hà hơi lên tai làm nhột hắn.
“Cái gì?” Lâm Phượng Âm bước từng bước đạp lên tuyết, không nhanh không chậm đi tới.
“Ta muốn nói cho hắn biết, không nên đặt ta ở vị trí thứ nhất, ta không phải là đứa bé chưa trưởng thành, cũng không muốn làm cản trở người khác. Nhìn hắn bị thương còn khó chịu hơn chính mình bị thương nữa, ta tình nguyện chịu khổ cực đi học võ công cũng không muốn hắn vì ta ngăn đao đỡ kiếm.”
Lâm Phượng Âm cười khẽ nói: “Đây không phải là lỗi của ngươi, ngươi không cần tự trách.”
“Ta không có tự trách, bởi vì ta biết các ngươi coi ta thành người thân mới có thể đối tốt với ta như vậy, nếu như tự trách cũng quá dối trá rồi, ta muốn trở nên thật mạnh mẽ. Về sau thông minh một chút cách xa nguy hiểm, bất kể là chuyện gì cũng tìm các ngươi thương lượng, không bao giờ lén đi ra ngoài nữa.”
“Hiện tại đã biết giang hồ hiểm ác đi, tiểu nha đầu.”
Tiểu Tịch nghịch ngợm hôn lên gò má Lâm Phượng Âm một cái, nói: “Biết rồi, tiểu Âm Âm.”
Lâm Phượng Âm tiếp tục hỏi: “Vậy còn ta và nhị ca thì sao?”
“Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Đường Đường liền ý thức được người nam nhân này chính là nhân vật nguy hiểm nhất rồi. Ngươi biết cái đạo lý biết người biết mặt không biết lòng rồi đó. Ta cho rằng người giống như thần tiên không giống người như vậy thì không chân thật. Trên thế giới lòng của họ từ bi nhất, nhưng cũng là người tình cảm lạnh nhạt nhất trên đời. Cảm giác, thật ra thì hắn không ôn hòa dễ gần giống như vẻ bề ngoài, giống như tất cả mọi người có thể đến gần hắn. Tuy nhiên mọi người cũng không hiểu hắn, gần trong gan tấc lại xa tận chân trời là cảm giác đáng buồn nhất. Cho nên ta không dám chọc hắn, ôm ý tưởng nhượng bộ lui binh, nhưng về sau cảm thấy hắn thật tốt, dịu dàng mê người. Không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung, ta chưa từng gặp qua hay đến gần người hoàn mỹ như vậy, nhưng là vừa mang theo rất nhiều đau đớn và thiếu hụt.”
Lâm Phượng Âm cười cười, thời điểm nhắc tới Nhị ca giọng nói của nàng chợt rất hưng phấn, nàng không cảm giác được tâm ý của mình sao?
“Khi đó giả bộ làm chủ mẫu rất cực khổ a cực khổ, ta gặp được người hơi thông một chút liền chạy trốn, ài, còn đánh giá thấp sự thông minh của các ngươi, ta là con chuột các ngươi chính là mèo.”
“Nhị ca chính là người có bộ dạng như vậy, nhưng nhiều năm như vậy qua đi, chỉ có ta đại ca cùng với mẫu thân biết. Ngoài mặt, hắn tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, đối nhân xử thế văn nhã lễ độ, luôn luôn là bộ dạng một người không dính khói bụi trần gian, nhưng thật ra hắn là người yếu ớt nhất. Từ nhỏ, chúng ta mất đi mẹ ruột, mặc dù mẹ lớn đối xử với chúng ta rất tốt, nhưng đúng là vẫn bị người khác xoi mói. Bởi vì sợ người khác vứt bỏ nên mới không nảy sinh lệ thuộc và tin tưởng, ngươi cũng là cô gái đầu tiên để cho hắn đặt ở trong lòng.”
Tiểu Tịch gật đầu một cái, thở dài nói: “Tiểu Âm Âm ngươi cũng không phải giống như vậy chứ, xem ra ngươi so với bất cứ ai khác đều rất bất cần đời, trong mắt trừ mỹ nữ cũng không có gì khác, thật ra thì ngươi đều là giả vờ đi!”
“A, ta phong lưu thành tính, thích hành động tùy ý.”
“Nhưng người có thói quen buông thả dục vọng, làm sao có thể nhịn một tháng mà không tìm nữ nhân lên giường chứ, thứ tình dục này giống như nghiện rượu, không phải nói cai là có thể cai được.”
Lâm Phượng Âm bật cười nói: “Ngươi nói chuyện đúng thật là không biết che đậy miệng.”
“Trả lời mau trả lời mau, sẽ không phải là sớm già cho nên không được chứ?”
Lâm Phượng Âm dừng bước lại, khêu môi nói: “Ngươi nghĩ thử một chút xem ta còn có được hay không không phải là biết sao?”
Tiểu Tịch vội vàng che miệng mình, cười theo nói: “Tiểu Âm Âm chính là thích nói giỡn, không phải ta đây cũng đang nói đùa với ngươi sao?”
Lâm Phượng Âm không nói thêm gì, Tiểu Tịch cũng đem hết thảy đều giải thích rõ, dứt khoát nằm ở trên lưng của hắn, so với Simmons còn dễ chịu hơn.
Đi tới phòng của nàng, hắn mở cửa, mặc dù lưu luyến không rời, Tiểu Tịch vẫn nhảy xuống.
Lâm Phượng Âm ngưng mắt nhìn nàng nói: “Trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Ừ, ta muốn ngủ trưa.”
Hắn dừng lại một lát nói: “Trước đây ta cho ngươi thời gian rất lâu để ngươi quen thuộc, bây giờ sẽ cho ngươi thời gian rất lâu để ngươi cảm nhận, ta có thể thản nhiên nói cho ngươi biết. Ta đối với ngươi không xa không rời, nhưng càng chân chính mong ngươi trở thành người Lâm gia, thời gian bao lâu ta vẫn chờ, cho đến khi nhận rõ trái tim của mình, nói cho ta biết, ngươi đối với ta không phải là tình thân không phải là tình bạn, là yêu.”
Tiểu Tịch quả thật không nghĩ tới Lâm Phượng Âm sẽ dùng lời nói trầm trọng như vậy kết thúc buổi trò chuyện hôm nay. Cho đến khi Lâm Phượng Âm đặt xuống một nụ trên trán nàng rồi biến mất vô ảnh vô tung, nàng vẫn còn đứng ở cạnh cửa, sững sờ lấy tốc độ một phút nháy mắt một lần.
(Còn tiếp)
/114
|