“Đau không?” Lâm Đường Hoa ngửi mùi hương thơm ngát trên người của nàng, thật sâu mê say. Đây là nữ nhân đầu tiên cũng là người cuối cùng hắn yêu thích, mà rốt cuộc bây giờ đã thuộc về hắn.
“Một chút.” Tiểu Tịch ngượng ngùng kéo làn váy, đem gương mặt vùi trong cổ của hắn. Lần thứ hai tuy là tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên nhưng vẫn đau tới phát run. Lâm Đường Hoa tay chân luống cuống lại tận lực dịu dàng đối đãi không dám buông thả, vẫn là nàng cắn môi nói cho hắn biết nàng không sao mới làm cho thuận lợi tiếp tục sự tình. Bây giờ suy nghĩ lại càng thêm ngượng ngùng, bản thân mình giống như là sắc nữ chưa thỏa mãn dục vọng vậy.
Lâm Đường Hoa nhàn nhạt cười, mười mấy ngày mệt mỏi trở thành hư không, hiện tại hắn đã có điều quý trọng nhất, những thứ khác đối với hắn mà nói . . . . . không còn quan trọng như vậy nữa. Cho dù là muốn hắn cùng bọn họ trở thành kẻ địch. . . . . cho dù là . . . . . hắn lại không dám nghĩ tiếp.
“Nếu như có một ngày, ta cùng Lâm gia biến thành cừu địch, nàng có hận ta không?” Lâm Đường Hoa dán lên vành tai của nàng, nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Tịch yếu ớt nhô đầu ra từ trong lồng ngực của hắn hỏi: “Tại sao lại biến thành kẻ địch?”
Hắn mổ nhẹ lên môi của nàng nói: “Thế gian này không có việc gì đã định hình thì không thể thay đổi, ta chỉ nói là, nếu như . . . . .”
“Dĩ nhiên là hận ngươi.” Tiểu Tịch cười một cách tự nhiên, sau đó đưa ngón trỏ miêu tả hình dáng viền môi đẹp của hắn “Bốn người chúng ta không xa không rời, hiện tại ta và chàng càng không thể phân ra, ta là người Lâm gia, chàng phải phụ trách ta cũng như phải phụ trách Lâm gia, người nào bị quỷ ám mà làm cho chàng đi đối địch với Lâm gia.”
Nụ cười Lâm Đường Hoa trong nháy mắt tan rã, sau đó ôm chặt thiên hạ trong lòng, dán lên trán của nàng nói: “Vĩnh viễn đừng hận ta.”
“Vĩnh viễn không cần rời bỏ ta mà đi.” Tiểu Tịch thận trọng chạm vào môi của hắn, tâm ý tương thông nụ hôn sau đó trở nên thẹn thùng thế này, bọn họ một lần nữa hôn từ cạn tới sâu, ở trên mặt tuyết một lần nữa tiến hành quấn quýt nhau.
Cách đó không xa, có một người cực kỳ kinh hoảng, nhẹ nhàng nhô đầu ra hô hấp rồi lại chìm sâu vào trong nước. Trên mặt nước còn lại vài bọt khí, không thể tin được Lâm Đường Hoa và Tiểu Tịch vậy mà không biết xấu hổ tằng tịu với nhau như thế . . .
Ban đêm, bóng tối thâm trầm.
Tiểu Tịch ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cảm giác mình ngủ trên giường lớn này ấm áp còn không bằng ở trong đống tuyết. Nhớ tới ban ngày hai người chưa thỏa mãn dục vọng mà giằng co mấy lần, thật là dày vò mình quá chừng. Nếu không phải cuối cùng bụng của Tiểu tịch kêu vang, quả quyết Lâm Đường Hoa sẽ không bỏ qua cho nàng, có lẽ còn tiến hành chiến đấu dưới nước không chừng.
“Người nào!” Ngoài cửa sổ chợt có tiếng quát to, nghe tiếng Tiểu Tịch kinh ngạc ngồi dậy, sau đó nhìn thấy bó đuốc sáng lên trong sân viện đen kịt.
“Chỉ bằng bản lĩnh này của các hạ mà cũng muốn đến Lâm gia sinh sự?” Là tiếng của Lâm Phượng Âm.
Tiểu Tịch vội vàng phủ thêm áo choàng rồi xuống giường, trong bóng tối cũng không kịp tìm giày ở đâu, vội vã cuống cuồng chạy đến bên cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở nhỏ nhìn ra ngoài.
Lại không ngờ nhìn thấy một đôi mắt phượng sáng ngời.
“Mở cửa sổ ra đi, cũng biết ngươi sẽ chạy ra nhìn.” Lâm Phượng Âm chê cười trách mắng nàng, nàng xin lỗi hắc hắc cười ngây ngô sau đó mở cửa sổ quang minh chính đại quan sát tình huống.
“Không phải ta sợ kẻ địch bắt ta làm con tin uy hiếp các ngươi sao?” Tiểu Tịch khép lại áo choàng nhìn vào trong sân, một đám thuộc hạ quây quanh một người mặc áo đen, trên đùi người mặc áo đen trúng một mũi tên, quỳ một chân trên mặt đất sử dụng kiếm chống đỡ.
“Hắn so với Lâm Tông, bất luận là ở trí khôn hay là võ công đều kém hơn nhiều.” Lâm Phượng Âm chê cười, cúi đầu nhìn qua một cái sau đó bất đắ dĩ lắc đầu. Đỡ song cửa sổ nhảy vào trong phòng của nàng, ôm ngang nàng lên.
“Hả?” Tiểu Tịch không hiểu ra làm sao.
Lâm Phượng Âm ý bảo nàng nhìn chân của mình, cười tà nói: “Cô nương gia để lạnh không tốt.”
Tiểu Tịch nháy mắt mấy cái gật đầu thừa nhận.
“Là ai? Tới giết người nào?” Tiểu Tịch ngồi trên giường sững sờ.
Lâm Phượng Âm vậy mà ngồi xuống mang giày cho nàng!
“Dung gia, không biết chạm dây gân nào lại dám một mình đi tới , còn toan tính đánh cắp võ công bí tịch Lâm gia và Phượng Hoàng song kiếm, ài!”
“Dung gia? Dung gia nào?”
Lâm Phượng Âm ngẩng đầu cười một tiếng: “Còn có thể Dung gia nào? Mười sáu tuổi chiếm vị trí thứ tư Trung Hoa châu, chính là trong miệng ngươi cái gì ‘là một Hoa mỹ nam’ trung đẳng, ngươi khen hắn ‘sống mũi đẹp dáng dấp đẹp’ đấy thôi.” Lâm Phượng Âm không tự chủ mà sờ sờ mũi của mình, giống như rất không hiểu nổi lỗ mũi bộ dáng cái tên tiểu tử Dung gia có gì đẹp mắt.
Tiểu Tịch chợt hiểu ra, thì ra là tên tiểu tử kia, ban đầu nói lỗ mũi hắn đẹp mắt thật ra chỉ là cử chỉ vô tâm, nhớ đến cũng thật xấu hổ. Sỡ dĩ xếp hắn vào nhóm trung đẳng là bởi vì nàng nghĩ làm tròn số, thật ra thì thiếu chủ Dung gia dáng dấp rất là bình thường, ngũ quan thường thường, chỉ duy nhất cái mũi coi như là khá hơn cả, nếu như không đặt trên mặt hắn thì có lẽ sẽ còn đẹp hơn. Ban đầu cảm thấy hắn là người khó khăn nhất trong bốn người, bởi vì thời điểm tặng quà hắn chỉ là một hậu bối lại bất kính đối với Lâm chủ mẫu, cúi người chào cũng chỉ là nhẹ khom người.
“Sao tiểu tử kia lại biến thành kẻ trộm rồi hả?” Tiểu Tịch mang giày xong đứng lên, đi thong thả tới bên cửa sổ, nhìn thế cục hai bên giằng co ở trong sân, nhưng hiển nhiên là thiếu gia Dung gia bại trận rồi.
Lâm Phượng Âm một tay bám lấy sàn nhà, chẳng những không có đứng dậy ngược lại còn ngồi xuống sàn, dựa lưng vào thành giường của nàng nhắm mắt dưỡng thần nói: “Có tiếng gió để lộ ra ngoài rồi.”
“Tiếng gió? Phong thanh gì?”
“Mới ban đầu ta đã từng nghĩ qua, những chuyện chủ mẫu không quản việc nhà, đại ca bị thương quả quyết không che giấu được lâu, bởi vì Ngọc Hoàn. Như nàng ta hoàn thành mọi việc có thể mang đầu đuôi gốc ngọn của chuyện này tung ra khắp võ lâm, đặt Lâm gia vào tình cảnh đơn độc, mượn tay giết người làm dao động vị trí Lâm gia . . . Nhưng mà đã hơn một tháng, thời điểm chúng ta chật vật nhất nàng ta cũng không động thủ, nhưng bây giờ làm vậy, mục đích là cái gì chứ?”
Tiểu Tịch trầm ngâm một lát nói: “Có lẽ nàng ta và Thu Vô Cốt có chuyện cần làm hơn nên quên mất Lâm gia.”
Lâm Phượng Âm chê cười: “Nha đầu, ngươi không nhìn ra được sao? Thánh nữ tộc tái xuất giang hồ, mục đích lớn nhất là tiêu diệt Lâm gia.”
“Tại sao? Các ngươi và Thánh nữ tộc từng kết tử thù?”
Lâm Phượng Âm lắc đầu, chống thân thể đứng lên nói: “Chưa từng nghe qua mẫu thân nói qua Lâm gia và Thánh nữ tộc có quan hệ. Năm đó bởi vì hành động việc làm của Thánh nữ tộc gần như là tà đạo làm cho người trong võ lâm khinh thường cho nên mọi người cùng nhau trục xuất họ khỏi giang hồ. Thời điểm đó Lâm gia chỉ là một gia tộc nhỏ đang quật khởi, không có làm chim đầu đàn. Nếu như tính toán khoản nợ cũ này thì ngàn vạn lần cũng không tính tới được trên đầu Lâm gia.
“Vậy thì thật kỳ quái.”
“Không có gì thật là kỳ quái, nước tới đất chặn, những kẻ gian tặc Thánh nữ tộc có thể làm lung lay căn cơ Lâm gia ta tới cỡ nào.” Lâm Phượng Âm đẩy cửa đi ra ngoài, phất phất tay, một hạ nhân Lâm gia gạt khăn đen trên mặt thiếu chủ Dung gia.
“Lỗ mũi?” Lâm Phượng Âm điểm huyệt vị thiếu chủ Dung gia, sau đó đi đến trước mặt hắn cẩn thận suy nghĩ. “Có chổ nào đẹp mắt đâu chứ?” Hắn quay đầu lại cười với Tiểu Tịch vẻ mặt đang quẩn bách. Sau đó xoay người lại giơ tay lên rút đao trong tay hắn (thiếu chủ), không hề chậm trễ một khắc mà cắm vào lồng ngực của hắn (thiếu chủ).
Tiểu Tịch kinh ngạc che miệng, mặc dù nhìn thấy nhiều chuyện giết người chảy máu, Lâm Phượng Âm không nói hai lời trực tiếp xuống tay vẫn là lần đầu tiên. Từ lần trước chiến đấu đẫm máu trở về, hình như hắn trở nên tàn nhẫn hơn nhiều, hắn có thói quen giắt một câu nói nơi khóe miệng: nhân từ với kẻ địch, kẻ địch sẽ gia tăng ác độc gấp bội với ngươi! Vì vậy hắn không bao giờ xuống tay lưu lại một mạng giống như trước nữa. Hiện tại chỉ dùng phương pháp đơn giản nhanh chóng nhất giải quyết sinh mạng phe địch.
Thân hình thiếu chủ Dung gia bỗng dừng một chút rồi ngã xuống đất, hạ nhân Lâm gia nhanh chóng thu thập thi thể. Lâm Phượng Âm còn phân phó bọn họ quang minh chính đại đưa về Dung gia, chứng minh địa vị Lâm gia trên giang hồ không cách nào rung chuyển.
Bọn hạ nhân nhanh chóng thu thập hài cốt, Lâm Phượng Âm duỗi chân một cái nói: “Kỳ quái, động tĩnh lớn như vậy, sao nhị ca không ra?”
“Éc . . . . . có lẽ quá mệt mỏi nên không dậy nổi thôi . . . . .” Tiểu Tịch nháy mắt mấy cái giải thích, ai biết có phải hắn túng dục quá độ mà không dậy nổi hay không.
“Hả? Đại ca cũng không ở trong phòng, hình như sau khi ăn cơm tối thì đi ra cửa, đến bây giờ còn chưa trở về nữa.”
“À?” Tiểu Tịch không khỏi than thầm, không ngờ người học võ có thể lực, nhưng không nghĩ sẽ cùng Lâm Phượng Âm cãi cọ, loại chuyện mắc cỡ này chờ Lâm Đường Hoa giao phó với liệt tổ liệt tông đi. Nàng là một nữ nhân dĩ nhiên là thuyền theo lái, gái theo chồng, nhiều lời không tiện. Vì vậy ngáp một cái nói: “Về ngủ đi, ta cũng buồn ngủ rồi.”
Lúc này Lâm Phượng Âm mới hậm hực trở về phòng, đi qua thư phòng Lâm Đường Hoa từ khe hở chỉ thấy bức họa rơi tán loạn đầy trên đất, không cần nghĩ cũng biết đó là vẽ nàng. Nhưng nhị ca có tính yêu sạch sẽ, căn phòng dọn dẹp cực kỳ nghiêm khắc, ngay cả cọng tóc còn không nhìn thấy được ở đó làm sao có thể để cho bức họa rơi vung vãi? Hắn vừa định vào cửa thì bị người lôi kéo từ phía sau.
“Nhị ca, huynh đi đâu?” Lâm Phượng Âm tùy ý vỗ vai của hắn hỏi.
Trên trán Lâm Đường Hoa có mồ hôi rịn ra, sắc môi hơi trắng, trong đêm tối lại càng rõ ràng tiều tụy.
Lâm Phượng Âm kích động hỏi: “Thế nào? Bị tập kích hả?”
“Không có, chỉ là lúc luyện công nóng lòng cầu toàn thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma thôi. Làm sao đệ còn chưa đi ngủ?” Hắn lơ đãng di chuyển bước nhỏ đẩy ra tay Lâm Phượng Âm vỗ vai hắn.
Cánh tay Lâm Phượng Âm dừng giữa không trung, có chút buồn bực nhìn Lâm Đường Hoa: “Mới vừa rồi người Dung gia đến thăm dò, đệ giết rồi.”
“Ừ, tin đồn Lâm gia suy bại ở Hoa Châu thành lập tức sẽ dâng lên rồi.”
“Ừ.” Lâm Phượng Âm gật đầu: “Xem ra chúng ta phải làm trò nhấc lên đùa giỡn một thời gian rồi.”
Lâm Đường Hoa gật đầu, mượn cớ mình hết sức mệt mỏi nên hai người trở về phòng của mình.
Lâm Phượng Âm nhìn cánh cửa từ từ khép lại, cúi đầu, lại phát hiện trên khung cửa lại có vết máu. Lâm Đường Hoa bị thương? Người nào có thể làm tổn thương hắn? Hắn bình yên vô sự trở lại tất nhiên chứng minh đối phương chỉ là kẻ đầu đường xó chợ. Như vậy như thế nào tổn thương được hắn? Tại sao hắn muốn giấu diếm, rõ ràng là nói dối, nhưng cần gì phải nói dối với huynh đệ ruột thịt, hắn nghĩ không ra.
Mà đứng trong vườn hoa người không ngừng run lên, nhặt lên trên mặt đất cây trâm dính máu, nắm thật chặt trong lòng bàn tay. Một thân màu xanh đen ướt sũng ẩn trong bụi cỏ rất tốt, ít có người đi qua đây, hơn nữa càng ít có người biết trong bụi hoa tường vi đang che giấu một người.
Giờ phút này, toàn thân người này đã bị gai hoa tường vi đâm, nàng cắn răng nhịn đau rơi lệ, nhưng trong lòng bùng lên một tia không cam lòng bất bình.
“Một chút.” Tiểu Tịch ngượng ngùng kéo làn váy, đem gương mặt vùi trong cổ của hắn. Lần thứ hai tuy là tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên nhưng vẫn đau tới phát run. Lâm Đường Hoa tay chân luống cuống lại tận lực dịu dàng đối đãi không dám buông thả, vẫn là nàng cắn môi nói cho hắn biết nàng không sao mới làm cho thuận lợi tiếp tục sự tình. Bây giờ suy nghĩ lại càng thêm ngượng ngùng, bản thân mình giống như là sắc nữ chưa thỏa mãn dục vọng vậy.
Lâm Đường Hoa nhàn nhạt cười, mười mấy ngày mệt mỏi trở thành hư không, hiện tại hắn đã có điều quý trọng nhất, những thứ khác đối với hắn mà nói . . . . . không còn quan trọng như vậy nữa. Cho dù là muốn hắn cùng bọn họ trở thành kẻ địch. . . . . cho dù là . . . . . hắn lại không dám nghĩ tiếp.
“Nếu như có một ngày, ta cùng Lâm gia biến thành cừu địch, nàng có hận ta không?” Lâm Đường Hoa dán lên vành tai của nàng, nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Tịch yếu ớt nhô đầu ra từ trong lồng ngực của hắn hỏi: “Tại sao lại biến thành kẻ địch?”
Hắn mổ nhẹ lên môi của nàng nói: “Thế gian này không có việc gì đã định hình thì không thể thay đổi, ta chỉ nói là, nếu như . . . . .”
“Dĩ nhiên là hận ngươi.” Tiểu Tịch cười một cách tự nhiên, sau đó đưa ngón trỏ miêu tả hình dáng viền môi đẹp của hắn “Bốn người chúng ta không xa không rời, hiện tại ta và chàng càng không thể phân ra, ta là người Lâm gia, chàng phải phụ trách ta cũng như phải phụ trách Lâm gia, người nào bị quỷ ám mà làm cho chàng đi đối địch với Lâm gia.”
Nụ cười Lâm Đường Hoa trong nháy mắt tan rã, sau đó ôm chặt thiên hạ trong lòng, dán lên trán của nàng nói: “Vĩnh viễn đừng hận ta.”
“Vĩnh viễn không cần rời bỏ ta mà đi.” Tiểu Tịch thận trọng chạm vào môi của hắn, tâm ý tương thông nụ hôn sau đó trở nên thẹn thùng thế này, bọn họ một lần nữa hôn từ cạn tới sâu, ở trên mặt tuyết một lần nữa tiến hành quấn quýt nhau.
Cách đó không xa, có một người cực kỳ kinh hoảng, nhẹ nhàng nhô đầu ra hô hấp rồi lại chìm sâu vào trong nước. Trên mặt nước còn lại vài bọt khí, không thể tin được Lâm Đường Hoa và Tiểu Tịch vậy mà không biết xấu hổ tằng tịu với nhau như thế . . .
Ban đêm, bóng tối thâm trầm.
Tiểu Tịch ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cảm giác mình ngủ trên giường lớn này ấm áp còn không bằng ở trong đống tuyết. Nhớ tới ban ngày hai người chưa thỏa mãn dục vọng mà giằng co mấy lần, thật là dày vò mình quá chừng. Nếu không phải cuối cùng bụng của Tiểu tịch kêu vang, quả quyết Lâm Đường Hoa sẽ không bỏ qua cho nàng, có lẽ còn tiến hành chiến đấu dưới nước không chừng.
“Người nào!” Ngoài cửa sổ chợt có tiếng quát to, nghe tiếng Tiểu Tịch kinh ngạc ngồi dậy, sau đó nhìn thấy bó đuốc sáng lên trong sân viện đen kịt.
“Chỉ bằng bản lĩnh này của các hạ mà cũng muốn đến Lâm gia sinh sự?” Là tiếng của Lâm Phượng Âm.
Tiểu Tịch vội vàng phủ thêm áo choàng rồi xuống giường, trong bóng tối cũng không kịp tìm giày ở đâu, vội vã cuống cuồng chạy đến bên cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở nhỏ nhìn ra ngoài.
Lại không ngờ nhìn thấy một đôi mắt phượng sáng ngời.
“Mở cửa sổ ra đi, cũng biết ngươi sẽ chạy ra nhìn.” Lâm Phượng Âm chê cười trách mắng nàng, nàng xin lỗi hắc hắc cười ngây ngô sau đó mở cửa sổ quang minh chính đại quan sát tình huống.
“Không phải ta sợ kẻ địch bắt ta làm con tin uy hiếp các ngươi sao?” Tiểu Tịch khép lại áo choàng nhìn vào trong sân, một đám thuộc hạ quây quanh một người mặc áo đen, trên đùi người mặc áo đen trúng một mũi tên, quỳ một chân trên mặt đất sử dụng kiếm chống đỡ.
“Hắn so với Lâm Tông, bất luận là ở trí khôn hay là võ công đều kém hơn nhiều.” Lâm Phượng Âm chê cười, cúi đầu nhìn qua một cái sau đó bất đắ dĩ lắc đầu. Đỡ song cửa sổ nhảy vào trong phòng của nàng, ôm ngang nàng lên.
“Hả?” Tiểu Tịch không hiểu ra làm sao.
Lâm Phượng Âm ý bảo nàng nhìn chân của mình, cười tà nói: “Cô nương gia để lạnh không tốt.”
Tiểu Tịch nháy mắt mấy cái gật đầu thừa nhận.
“Là ai? Tới giết người nào?” Tiểu Tịch ngồi trên giường sững sờ.
Lâm Phượng Âm vậy mà ngồi xuống mang giày cho nàng!
“Dung gia, không biết chạm dây gân nào lại dám một mình đi tới , còn toan tính đánh cắp võ công bí tịch Lâm gia và Phượng Hoàng song kiếm, ài!”
“Dung gia? Dung gia nào?”
Lâm Phượng Âm ngẩng đầu cười một tiếng: “Còn có thể Dung gia nào? Mười sáu tuổi chiếm vị trí thứ tư Trung Hoa châu, chính là trong miệng ngươi cái gì ‘là một Hoa mỹ nam’ trung đẳng, ngươi khen hắn ‘sống mũi đẹp dáng dấp đẹp’ đấy thôi.” Lâm Phượng Âm không tự chủ mà sờ sờ mũi của mình, giống như rất không hiểu nổi lỗ mũi bộ dáng cái tên tiểu tử Dung gia có gì đẹp mắt.
Tiểu Tịch chợt hiểu ra, thì ra là tên tiểu tử kia, ban đầu nói lỗ mũi hắn đẹp mắt thật ra chỉ là cử chỉ vô tâm, nhớ đến cũng thật xấu hổ. Sỡ dĩ xếp hắn vào nhóm trung đẳng là bởi vì nàng nghĩ làm tròn số, thật ra thì thiếu chủ Dung gia dáng dấp rất là bình thường, ngũ quan thường thường, chỉ duy nhất cái mũi coi như là khá hơn cả, nếu như không đặt trên mặt hắn thì có lẽ sẽ còn đẹp hơn. Ban đầu cảm thấy hắn là người khó khăn nhất trong bốn người, bởi vì thời điểm tặng quà hắn chỉ là một hậu bối lại bất kính đối với Lâm chủ mẫu, cúi người chào cũng chỉ là nhẹ khom người.
“Sao tiểu tử kia lại biến thành kẻ trộm rồi hả?” Tiểu Tịch mang giày xong đứng lên, đi thong thả tới bên cửa sổ, nhìn thế cục hai bên giằng co ở trong sân, nhưng hiển nhiên là thiếu gia Dung gia bại trận rồi.
Lâm Phượng Âm một tay bám lấy sàn nhà, chẳng những không có đứng dậy ngược lại còn ngồi xuống sàn, dựa lưng vào thành giường của nàng nhắm mắt dưỡng thần nói: “Có tiếng gió để lộ ra ngoài rồi.”
“Tiếng gió? Phong thanh gì?”
“Mới ban đầu ta đã từng nghĩ qua, những chuyện chủ mẫu không quản việc nhà, đại ca bị thương quả quyết không che giấu được lâu, bởi vì Ngọc Hoàn. Như nàng ta hoàn thành mọi việc có thể mang đầu đuôi gốc ngọn của chuyện này tung ra khắp võ lâm, đặt Lâm gia vào tình cảnh đơn độc, mượn tay giết người làm dao động vị trí Lâm gia . . . Nhưng mà đã hơn một tháng, thời điểm chúng ta chật vật nhất nàng ta cũng không động thủ, nhưng bây giờ làm vậy, mục đích là cái gì chứ?”
Tiểu Tịch trầm ngâm một lát nói: “Có lẽ nàng ta và Thu Vô Cốt có chuyện cần làm hơn nên quên mất Lâm gia.”
Lâm Phượng Âm chê cười: “Nha đầu, ngươi không nhìn ra được sao? Thánh nữ tộc tái xuất giang hồ, mục đích lớn nhất là tiêu diệt Lâm gia.”
“Tại sao? Các ngươi và Thánh nữ tộc từng kết tử thù?”
Lâm Phượng Âm lắc đầu, chống thân thể đứng lên nói: “Chưa từng nghe qua mẫu thân nói qua Lâm gia và Thánh nữ tộc có quan hệ. Năm đó bởi vì hành động việc làm của Thánh nữ tộc gần như là tà đạo làm cho người trong võ lâm khinh thường cho nên mọi người cùng nhau trục xuất họ khỏi giang hồ. Thời điểm đó Lâm gia chỉ là một gia tộc nhỏ đang quật khởi, không có làm chim đầu đàn. Nếu như tính toán khoản nợ cũ này thì ngàn vạn lần cũng không tính tới được trên đầu Lâm gia.
“Vậy thì thật kỳ quái.”
“Không có gì thật là kỳ quái, nước tới đất chặn, những kẻ gian tặc Thánh nữ tộc có thể làm lung lay căn cơ Lâm gia ta tới cỡ nào.” Lâm Phượng Âm đẩy cửa đi ra ngoài, phất phất tay, một hạ nhân Lâm gia gạt khăn đen trên mặt thiếu chủ Dung gia.
“Lỗ mũi?” Lâm Phượng Âm điểm huyệt vị thiếu chủ Dung gia, sau đó đi đến trước mặt hắn cẩn thận suy nghĩ. “Có chổ nào đẹp mắt đâu chứ?” Hắn quay đầu lại cười với Tiểu Tịch vẻ mặt đang quẩn bách. Sau đó xoay người lại giơ tay lên rút đao trong tay hắn (thiếu chủ), không hề chậm trễ một khắc mà cắm vào lồng ngực của hắn (thiếu chủ).
Tiểu Tịch kinh ngạc che miệng, mặc dù nhìn thấy nhiều chuyện giết người chảy máu, Lâm Phượng Âm không nói hai lời trực tiếp xuống tay vẫn là lần đầu tiên. Từ lần trước chiến đấu đẫm máu trở về, hình như hắn trở nên tàn nhẫn hơn nhiều, hắn có thói quen giắt một câu nói nơi khóe miệng: nhân từ với kẻ địch, kẻ địch sẽ gia tăng ác độc gấp bội với ngươi! Vì vậy hắn không bao giờ xuống tay lưu lại một mạng giống như trước nữa. Hiện tại chỉ dùng phương pháp đơn giản nhanh chóng nhất giải quyết sinh mạng phe địch.
Thân hình thiếu chủ Dung gia bỗng dừng một chút rồi ngã xuống đất, hạ nhân Lâm gia nhanh chóng thu thập thi thể. Lâm Phượng Âm còn phân phó bọn họ quang minh chính đại đưa về Dung gia, chứng minh địa vị Lâm gia trên giang hồ không cách nào rung chuyển.
Bọn hạ nhân nhanh chóng thu thập hài cốt, Lâm Phượng Âm duỗi chân một cái nói: “Kỳ quái, động tĩnh lớn như vậy, sao nhị ca không ra?”
“Éc . . . . . có lẽ quá mệt mỏi nên không dậy nổi thôi . . . . .” Tiểu Tịch nháy mắt mấy cái giải thích, ai biết có phải hắn túng dục quá độ mà không dậy nổi hay không.
“Hả? Đại ca cũng không ở trong phòng, hình như sau khi ăn cơm tối thì đi ra cửa, đến bây giờ còn chưa trở về nữa.”
“À?” Tiểu Tịch không khỏi than thầm, không ngờ người học võ có thể lực, nhưng không nghĩ sẽ cùng Lâm Phượng Âm cãi cọ, loại chuyện mắc cỡ này chờ Lâm Đường Hoa giao phó với liệt tổ liệt tông đi. Nàng là một nữ nhân dĩ nhiên là thuyền theo lái, gái theo chồng, nhiều lời không tiện. Vì vậy ngáp một cái nói: “Về ngủ đi, ta cũng buồn ngủ rồi.”
Lúc này Lâm Phượng Âm mới hậm hực trở về phòng, đi qua thư phòng Lâm Đường Hoa từ khe hở chỉ thấy bức họa rơi tán loạn đầy trên đất, không cần nghĩ cũng biết đó là vẽ nàng. Nhưng nhị ca có tính yêu sạch sẽ, căn phòng dọn dẹp cực kỳ nghiêm khắc, ngay cả cọng tóc còn không nhìn thấy được ở đó làm sao có thể để cho bức họa rơi vung vãi? Hắn vừa định vào cửa thì bị người lôi kéo từ phía sau.
“Nhị ca, huynh đi đâu?” Lâm Phượng Âm tùy ý vỗ vai của hắn hỏi.
Trên trán Lâm Đường Hoa có mồ hôi rịn ra, sắc môi hơi trắng, trong đêm tối lại càng rõ ràng tiều tụy.
Lâm Phượng Âm kích động hỏi: “Thế nào? Bị tập kích hả?”
“Không có, chỉ là lúc luyện công nóng lòng cầu toàn thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma thôi. Làm sao đệ còn chưa đi ngủ?” Hắn lơ đãng di chuyển bước nhỏ đẩy ra tay Lâm Phượng Âm vỗ vai hắn.
Cánh tay Lâm Phượng Âm dừng giữa không trung, có chút buồn bực nhìn Lâm Đường Hoa: “Mới vừa rồi người Dung gia đến thăm dò, đệ giết rồi.”
“Ừ, tin đồn Lâm gia suy bại ở Hoa Châu thành lập tức sẽ dâng lên rồi.”
“Ừ.” Lâm Phượng Âm gật đầu: “Xem ra chúng ta phải làm trò nhấc lên đùa giỡn một thời gian rồi.”
Lâm Đường Hoa gật đầu, mượn cớ mình hết sức mệt mỏi nên hai người trở về phòng của mình.
Lâm Phượng Âm nhìn cánh cửa từ từ khép lại, cúi đầu, lại phát hiện trên khung cửa lại có vết máu. Lâm Đường Hoa bị thương? Người nào có thể làm tổn thương hắn? Hắn bình yên vô sự trở lại tất nhiên chứng minh đối phương chỉ là kẻ đầu đường xó chợ. Như vậy như thế nào tổn thương được hắn? Tại sao hắn muốn giấu diếm, rõ ràng là nói dối, nhưng cần gì phải nói dối với huynh đệ ruột thịt, hắn nghĩ không ra.
Mà đứng trong vườn hoa người không ngừng run lên, nhặt lên trên mặt đất cây trâm dính máu, nắm thật chặt trong lòng bàn tay. Một thân màu xanh đen ướt sũng ẩn trong bụi cỏ rất tốt, ít có người đi qua đây, hơn nữa càng ít có người biết trong bụi hoa tường vi đang che giấu một người.
Giờ phút này, toàn thân người này đã bị gai hoa tường vi đâm, nàng cắn răng nhịn đau rơi lệ, nhưng trong lòng bùng lên một tia không cam lòng bất bình.
/114
|