Tiểu Tịch ôm tinh thần ‘Giúp người giúp đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên’, quyết định tác hợp tiểu tử ngốc và cô nương nhà đồ tể. Vì vậy dưới tình huống Lưu Y y thuật tinh xảo và Tư Đồ Tinh Nhi phá lệ bói quẻ cho bọn họ nói họ sẽ hạnh phúc cả đời. Tiểu Tịch khua môi múa mép y như bà mai, rốt cuộc nhà đồ tể quyết định, nếu nhưng trong vòng một tháng tiểu tử ngốc có thể khôi phục lại bình thường thì để cho bọn họ thành thân.
Con gái đồ tể dĩ nhiên là rất vui mừng, hướng về phía ba người ân nhân bọn hắn lạy vài lạy. Lưu Y dạy nàng một chút phương pháp xoa bóp và điểm huyệt, để cho nàng trong một tháng này làm theo mà chăm sóc tiểu tử ngốc, như vậy hắn sẽ kịp tỉnh lại trong ngày thành thân của họ.
Một cuộc lương duyên mĩ mãn đã định, mặt trời cũng về tây.
Tinh Nhi, ngươi muốn đi đâu? Tiểu Tịch vừa đi vừa hỏi.
Không biết, ta muốn hành tẩu giang hồ. Tư Đồ Tinh Nhi cười cười trả lời.
Vậy không bằng về nhà cùng ta đi, chúng ta cùng nhau chơi đùa mấy ngày có được hay không? Tiểu Tịch đề nghị.
Lưu Y nhướng mày nhìn chằm chằm Tư Đồ Tinh Nhi, nhưng Tiểu Tịch không có chú ý tới gợn sóng giữa hai người.
Tư Đồ Tinh Nhi cười rực rỡ một tiếng giống như đang khoe khoang, kéo tay Tiểu Tịch nói: Thật tốt thật tốt, tỷ tỷ, tỷ phải cho muội cơm ăn nha!
Nhất định nhất định, ta cũng đói bụng, chúng ta về nhà nhanh đi!
Lâm gia, trong chính sảnh đang ngồi ngay ngắn chán đến chết Lâm gia Nhị công tử, Tam công tử, Phùng gia đại tiểu thư, Minh gia Đại công tử, đám người đứng ngồi hoặc là nghiên người dựa vào cột, đều không nói một lời, lần ngồi xuống đúng một ngày một đêm.
Thập Nhị đi vào phòng khách thì nhìn thấy bầu không khí hết sức lạnh lẽo, quả thực không biết nên để chân trái hay chân phải bước qua bậc cửa, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Phượng Âm.
Lâm Phượng Âm đứng lên run lẩy bẩy khoác áo, sải bước đi ra ngoài.
Thập Nhị và hắn thối lui sang một bên, sau đó nghiêm túc báo cáo: Công tử, người Thánh nữ tộc đang ở bên trong Hoa Châu thành . . . . . hình như là biến mất. Vô Cốt Viên bị người khác mua đi, là một thương nhân Thành Nam muốn mua nhà mới dùng làm phủ đệ đón dâu. Vốn Phương Phỉ lâu tất cả mọi người đều bỏ chạy rồi, nhưng mới vừa rồi nhận được tin báo, hôm nay có người đi trước mặt tiền Phương Phỉ lâu, nói là khai trương lại lần nữa.
Lâm Phượng Âm Ừ một tiếng, nói: Tra được là ai không?
Thập Nhị cười một cái nói: Đã nghe ngóng, là Bạch Nguyên Phong công tử, muốn ở Hoa Châu mở chi nhánh thứ một trăm mười.
Lâm Phượng âm chê cười: Cái tên Bạch Nguyên Phong này, kiếm nhiều tiền như vậy còn chưa đủ, thật là không thể vượt qua quốc khố. Nếu không phải Thủy Hoàng để lại di ngôn, hắn nhất định sẽ bị lấy tội danh ‘công cao hơn chủ’ mà bị triều đình sờ gáy.
Thập Nhị buồn bực, hỏi: Thủy Hoàng có di ngôn với Bạch gia?
Lâm Phượng Âm gật đầu một cái, nắm một nhánh cây vừa mọc mầm mới nói: Thánh quốc Thủy Hoàng đìu hiu cô quạnh khi sống đã từng hạ thánh chỉ, trong địa giới Thánh quốc, chỉ cần là Bạch gia muốn đất nào cũng có thể chiếm giữ, hơn nữa vô luận Phú Khả Địch Quốc hay là công cao hơn chủ, cũng sẽ không bị triều đình uy hiếp. Nhiều đời quân chủ phải thi hành theo lệnh này, tuyệt đối không được động thủ với người Bạch gia, mà người Bạch gia cũng chỉ có thể cả đời làm thương làm nông, tuyệt đối không thể tham chính.
(Phú Khả Địch Quốc: giàu có không ai bằng; tham chính: tham gia thi cử làm quan, tham gia chính quyền)
Thập Nhị tỉnh ngộ gật đầu nói: Thì ra là như vậy.
Lâm Phượng Âm phân phó: Tiếp tục điều tra, một khi có tin tức phải kịp thời cho ta biết.
Thập Nhị khom mình nói: Vâng
Lâm Phượng Âm nhìn chằm chằm hắn hỏi: Những người mới biểu hiện như thế nào?
Thập Nhị hơi gật đầu, cười nói: Mặc dù không bằng đám người bọn ta năm đó cùng nghiêm chỉnh huấn luyện, nhưng mọi người đều là người thông minh. Công tử lựa chọn chưa từng có phạm sai lầm qua, cho nên ta có lòng tin sẽ huấn luyện tốt bọn họ.
Vậy thì tốt, vất vả cho người rồi.
Thập Nhị thi lễ rời đi, Lâm Phượng Âm nhìn mây tím đầy trời phương xa.
Kể từ khi mười hai ẩn sĩ mất đi mười một người, Lâm Phượng Âm nhanh chóng tập hợp 50 người giao cho Thập Nhị đi huấn luyện, tranh thủ lần nữa rèn luyện ra ẩn sĩ Lâm gia thiết huyết tinh thần, lấy tế vong linh.
Tiểu Tịch trở lại Lâm gia, hạ nhân ở cửa một đồn mười, mười đồn trăm, tin tức này nhanh chóng truyền tới tiền thính. Tất cả mọi người kinh ngạc đứng lên, Phùng Tích Viện mặt đầy bất mãn cắn răng nghiến lợi, Minh Chung Thư bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tịch cô nương may mắn bình an trở về, Lâm Đường Hoa Lâm Phượng Âm đến ngoài cửa nghênh đón, thấy nàng liền kích động cười vui vẻ.
Các ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ thấy ta cũng trợn tròn mắt? Tiểu Tịch cười hỏi.
Phùng Tích Viện lườm một cái cô gái gọn gàng diễm lệ, mắt quét đến Lưu Y ở sau lưng thì dừng lại, một cơn lửa giận chợt bay lên, thì ra là vừa hắn phá rối tuồng vui này.
Nhưng mà khi nàng nhìn thấy người phía sau, hiển nhiên sửng sốt.
Tư Đồ Tinh Nhi từ lúc tiến vào Lâm gia thì nhìn chung quanh bốn phía, đối với vườn hoa Lâm Đường Hoa tạo ra đánh giá rất cao, Tiểu Tịch cũng vui mừng giải thích, khó có thể đè nén tâm tình mình được về nhà.
Lâm Đường Hoa trước tiên đưa mắt nhìn thoáng qua Lưu Y lai lịch không rõ, sau đó thấy thiếu nữ sau lung Lưu Y thì cười nhạt, ngược lại Lâm Phượng Âm càng thêm kinh ngạc hô lên: Tư Đồ nha đầu, làm sao ngươi cũng tới?
Các ngươi biết nhau? Tiểu Tịch chỉ chỉ Tư Đồ Tinh Nhi.
Tư Đồ Tinh Nhi cười xán lạn, sau đó ôm quyền nói: Đường Hoa ca ca, Phượng Âm ca ca, đã lâu không gặp, ừ, còn có Phùng Tích Viện đại tiểu thư đâu nha, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Dễ dàng nhận thấy quan hệ thân sơ, đối với người Lâm gia là hết sức quen thuộc, đối với Phùng Tích Viện chính là khách sáo.
Phùng Tích Viện ngược lại không giận, liếc nhìn nàng cười nói: Tư Đồ tiểu thư chán ở Tư Đồ gia rồi hả? Đi thật xa vòng qua Diệu Châu, từ Kỳ châu đi tới Hoa Châu, xem ra Tư Đồ lão gia tử trông coi cũng rất lỏng lẻo đấy.
Tư Đồ Tinh Nhi cười một cái nói: Cha ta gần đây công
Con gái đồ tể dĩ nhiên là rất vui mừng, hướng về phía ba người ân nhân bọn hắn lạy vài lạy. Lưu Y dạy nàng một chút phương pháp xoa bóp và điểm huyệt, để cho nàng trong một tháng này làm theo mà chăm sóc tiểu tử ngốc, như vậy hắn sẽ kịp tỉnh lại trong ngày thành thân của họ.
Một cuộc lương duyên mĩ mãn đã định, mặt trời cũng về tây.
Tinh Nhi, ngươi muốn đi đâu? Tiểu Tịch vừa đi vừa hỏi.
Không biết, ta muốn hành tẩu giang hồ. Tư Đồ Tinh Nhi cười cười trả lời.
Vậy không bằng về nhà cùng ta đi, chúng ta cùng nhau chơi đùa mấy ngày có được hay không? Tiểu Tịch đề nghị.
Lưu Y nhướng mày nhìn chằm chằm Tư Đồ Tinh Nhi, nhưng Tiểu Tịch không có chú ý tới gợn sóng giữa hai người.
Tư Đồ Tinh Nhi cười rực rỡ một tiếng giống như đang khoe khoang, kéo tay Tiểu Tịch nói: Thật tốt thật tốt, tỷ tỷ, tỷ phải cho muội cơm ăn nha!
Nhất định nhất định, ta cũng đói bụng, chúng ta về nhà nhanh đi!
Lâm gia, trong chính sảnh đang ngồi ngay ngắn chán đến chết Lâm gia Nhị công tử, Tam công tử, Phùng gia đại tiểu thư, Minh gia Đại công tử, đám người đứng ngồi hoặc là nghiên người dựa vào cột, đều không nói một lời, lần ngồi xuống đúng một ngày một đêm.
Thập Nhị đi vào phòng khách thì nhìn thấy bầu không khí hết sức lạnh lẽo, quả thực không biết nên để chân trái hay chân phải bước qua bậc cửa, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Phượng Âm.
Lâm Phượng Âm đứng lên run lẩy bẩy khoác áo, sải bước đi ra ngoài.
Thập Nhị và hắn thối lui sang một bên, sau đó nghiêm túc báo cáo: Công tử, người Thánh nữ tộc đang ở bên trong Hoa Châu thành . . . . . hình như là biến mất. Vô Cốt Viên bị người khác mua đi, là một thương nhân Thành Nam muốn mua nhà mới dùng làm phủ đệ đón dâu. Vốn Phương Phỉ lâu tất cả mọi người đều bỏ chạy rồi, nhưng mới vừa rồi nhận được tin báo, hôm nay có người đi trước mặt tiền Phương Phỉ lâu, nói là khai trương lại lần nữa.
Lâm Phượng Âm Ừ một tiếng, nói: Tra được là ai không?
Thập Nhị cười một cái nói: Đã nghe ngóng, là Bạch Nguyên Phong công tử, muốn ở Hoa Châu mở chi nhánh thứ một trăm mười.
Lâm Phượng âm chê cười: Cái tên Bạch Nguyên Phong này, kiếm nhiều tiền như vậy còn chưa đủ, thật là không thể vượt qua quốc khố. Nếu không phải Thủy Hoàng để lại di ngôn, hắn nhất định sẽ bị lấy tội danh ‘công cao hơn chủ’ mà bị triều đình sờ gáy.
Thập Nhị buồn bực, hỏi: Thủy Hoàng có di ngôn với Bạch gia?
Lâm Phượng Âm gật đầu một cái, nắm một nhánh cây vừa mọc mầm mới nói: Thánh quốc Thủy Hoàng đìu hiu cô quạnh khi sống đã từng hạ thánh chỉ, trong địa giới Thánh quốc, chỉ cần là Bạch gia muốn đất nào cũng có thể chiếm giữ, hơn nữa vô luận Phú Khả Địch Quốc hay là công cao hơn chủ, cũng sẽ không bị triều đình uy hiếp. Nhiều đời quân chủ phải thi hành theo lệnh này, tuyệt đối không được động thủ với người Bạch gia, mà người Bạch gia cũng chỉ có thể cả đời làm thương làm nông, tuyệt đối không thể tham chính.
(Phú Khả Địch Quốc: giàu có không ai bằng; tham chính: tham gia thi cử làm quan, tham gia chính quyền)
Thập Nhị tỉnh ngộ gật đầu nói: Thì ra là như vậy.
Lâm Phượng Âm phân phó: Tiếp tục điều tra, một khi có tin tức phải kịp thời cho ta biết.
Thập Nhị khom mình nói: Vâng
Lâm Phượng Âm nhìn chằm chằm hắn hỏi: Những người mới biểu hiện như thế nào?
Thập Nhị hơi gật đầu, cười nói: Mặc dù không bằng đám người bọn ta năm đó cùng nghiêm chỉnh huấn luyện, nhưng mọi người đều là người thông minh. Công tử lựa chọn chưa từng có phạm sai lầm qua, cho nên ta có lòng tin sẽ huấn luyện tốt bọn họ.
Vậy thì tốt, vất vả cho người rồi.
Thập Nhị thi lễ rời đi, Lâm Phượng Âm nhìn mây tím đầy trời phương xa.
Kể từ khi mười hai ẩn sĩ mất đi mười một người, Lâm Phượng Âm nhanh chóng tập hợp 50 người giao cho Thập Nhị đi huấn luyện, tranh thủ lần nữa rèn luyện ra ẩn sĩ Lâm gia thiết huyết tinh thần, lấy tế vong linh.
Tiểu Tịch trở lại Lâm gia, hạ nhân ở cửa một đồn mười, mười đồn trăm, tin tức này nhanh chóng truyền tới tiền thính. Tất cả mọi người kinh ngạc đứng lên, Phùng Tích Viện mặt đầy bất mãn cắn răng nghiến lợi, Minh Chung Thư bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tịch cô nương may mắn bình an trở về, Lâm Đường Hoa Lâm Phượng Âm đến ngoài cửa nghênh đón, thấy nàng liền kích động cười vui vẻ.
Các ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ thấy ta cũng trợn tròn mắt? Tiểu Tịch cười hỏi.
Phùng Tích Viện lườm một cái cô gái gọn gàng diễm lệ, mắt quét đến Lưu Y ở sau lưng thì dừng lại, một cơn lửa giận chợt bay lên, thì ra là vừa hắn phá rối tuồng vui này.
Nhưng mà khi nàng nhìn thấy người phía sau, hiển nhiên sửng sốt.
Tư Đồ Tinh Nhi từ lúc tiến vào Lâm gia thì nhìn chung quanh bốn phía, đối với vườn hoa Lâm Đường Hoa tạo ra đánh giá rất cao, Tiểu Tịch cũng vui mừng giải thích, khó có thể đè nén tâm tình mình được về nhà.
Lâm Đường Hoa trước tiên đưa mắt nhìn thoáng qua Lưu Y lai lịch không rõ, sau đó thấy thiếu nữ sau lung Lưu Y thì cười nhạt, ngược lại Lâm Phượng Âm càng thêm kinh ngạc hô lên: Tư Đồ nha đầu, làm sao ngươi cũng tới?
Các ngươi biết nhau? Tiểu Tịch chỉ chỉ Tư Đồ Tinh Nhi.
Tư Đồ Tinh Nhi cười xán lạn, sau đó ôm quyền nói: Đường Hoa ca ca, Phượng Âm ca ca, đã lâu không gặp, ừ, còn có Phùng Tích Viện đại tiểu thư đâu nha, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Dễ dàng nhận thấy quan hệ thân sơ, đối với người Lâm gia là hết sức quen thuộc, đối với Phùng Tích Viện chính là khách sáo.
Phùng Tích Viện ngược lại không giận, liếc nhìn nàng cười nói: Tư Đồ tiểu thư chán ở Tư Đồ gia rồi hả? Đi thật xa vòng qua Diệu Châu, từ Kỳ châu đi tới Hoa Châu, xem ra Tư Đồ lão gia tử trông coi cũng rất lỏng lẻo đấy.
Tư Đồ Tinh Nhi cười một cái nói: Cha ta gần đây công
/114
|