Mắt thấy Đại Cẩu lao thẳng tới, Phùng Tích Viện lập tức lui về phía sau, sau đó đẩy Thiên Vân lên phía trước ngăn cản. Tuy Thiên Vân biết chút võ công, nhưng Ma Diễn thế tới rào rạt, dưới sự huấn luyện của Lâm Thành Trác, Ma Diễn có tốc độ bay nhanh đồng thời có thể cắn chết hai người võ công có chút thành tựu, lại càng không nói tới Thiên Vân là cô gái gà mờ như vậy.
Thiên Vân tay nắm chặt ngân châm, bởi vì tình thế khẩn cấp không thấy rõ phương hướng, chỉ có thể đem ngân châm ném lung tung, có mấy cây rơi trên mặt đất, có mấy cây đâm vào thân thể của nó, nhưng Ma Diễn giống như không việc gì xảy ra, vẫn không có ý dừng lại.
Phùng Tích Viện quát: Ngươi ở đây làm cái gì! Mau giết nó!
Không thể giết! Oanh Oanh ngăn lại: Ma Diễn là con chó Đại công tử thích nhất, các ngươi. . . . . .
Thiên Vân từng bước lui về phía sau, nhưng là Ma Diễn vẫn đuổi theo sát, một trảo đã đánh ngã Thiên Vân, Thiên Vâm kinh ngạc đã quên mất gào thét, chỉ đành phải dùng tứ chi đá đạp Ma Diễn.
Tất cả mọi người không dám tiến lên, chỉ có thể ở một bên lẳng lặng quan sát thế cục, nhưng Ma Diễn lại đột nhiên ngừng lại, nét mặt hung ác cũng có chút hòa hoãn, răng nanh từ từ thu hồi. Thiên Vân nhân cơ hội cầm toàn bộ ngân châm còn lại ở trong tay đâm vào trong thân thể của nó, Ma Diễn bị đau kêu một tiếng, Thiên Vân liền thoát thân. Lúc này mới phát hiện ra Ma Diễn cũng giống như Nguyệt Duy toàn thân bủn rủn vô lực, có lẽ là thân thể của nó quá mức cường tráng, những thứ ngân châm kia phát huy tác dụng chậm.
Thiên Vân thoát hiểm, may mắn độc dược phát tác kịp thời, nếu không nàng nhất định sẽ bị mất mạng. Mà vẻ mặt Phùng Tích Viện nhàn nhạt ở một bên vẫn lạnh nhạt xem trò vui, hình như rất không hài lòng không nhìn thấy tràng diện máu tanh.
Đi giết nó. Phùng Tích Viện phân phó Thiên Vân, sau đó móc chủy thủ trong giày ra đưa cho nàng.
Thiên Vân thản nhiên nhìn nàng một cái, sau đó nhận lấy chủy thủ. Nàng còn cần ẩn nhẫn, bởi vì bây giờ còn chưa tới lúc, nàng cần phải thận trọng, sau này chỉ cần đánh một trận với Phùng gia, chứ không phải gây thương tổn nhỏ bây giờ.
Nha đầu chết tiệt kia cút ngay! Phùng Tích Viện xông về phía trước đẩy Oanh Oanh sang một bên. Oanh Oanh tay trói gà không chặt, lảo đảo một cái bị đẩy ngã bên tường. Nàng vội vàng bò dậy lần nữa tiến lên ngăn cản, nhưng ngay cả Ngân Túc cũng không cách nào đối phó với ngân châm Phùng gia, chỉ có thể nhìn Thiên Vân và Phùng Tích Viện muốn làm gì thì làm.
Ma Diễn hấp hối nằm ở một bên, nó trúng độc nhiều nhất, thân thể đã sớm không chịu nổi gánh nặng tê liệt ngã xuống. Ánh mắt của nó khẽ híp, hình như rất không muốn nhắm mắt lại ngủ, ép buộc chống đỡ lấy mí mắt không để cho nó cụp xuống nhưng nó không còn hơi sức mà hành động. Con chuột nhỏ núp ở một bên vốn định thừa dịp loạn chạy đi, nhưng nhìn thấy Ma Diễn trúng độc, đôi mắt nhỏ chuyển quay tròn. Bị trận ác đấu mới vừa rồi dọa ngất đầu óc, giờ phút này nó phục hồi tinh thần lại vội vàng chạy đến bên cạnh Ma Diễn, đứng ở trước lỗ mũi nó huơ tay múa chân, hình như là đang hỏi thăm thương thế. Ma Diễn kêu lên vài tiếng ư ử, âm điệu cao thấp phập phồng giống như là đang trả lời nó. Mắt thấy một bóng đen bao trùm thân thể của bọn họ, Ma Diễn mở mắt liền thấy Thiên Vân cầm chủy thủ đi tới, cảnh giác đến gần, thử cắm một đao ở trên đầu của nó. Con chuột nhỏ bị sợ đến run rẩy không dám nhúc nhích, Ma Diễn liều mạng đưa ra một cái móng vuốt đẩy nó ra, nó biết mình khó thoát khỏi một kiếp, chỉ là chủ nhân, chủ nhân làm sao bây giờ?
Lâm Thành Trác như cũ nằm ở trên giường không nhúc nhích, nhưng tất cả mọi người trông mong hắn không phải vĩnh viễn nằm ở trên giường, mà là đứng lên, dùng ánh mắt sắc bén ngưng mắt nhìn mọi người. Sử dụng thân thể to lớn của hắn gánh vác gia nghiệp Lâm gia. Là nam tử dùng tài nghệ trấn áp quần hùng ở đại hội võ lâm, là nam tử làm người ta nghe tin đã sợ mất mật trong giang hồ, lại nằm ở trên giường mấy tháng, an tĩnh thoải mái như thế, lại tác động tới trái tim của tất cả mọi người.
Oanh Oanh hô to: Nó không còn uy hiếp với chúng ta, không cần giết nó!
Phùng Tích Viện hừ lạnh một tiếng: Cũng chỉ là đồ súc sinh, lưu nó làm gì? Động thủ!
Lưỡi dao lóe sáng, Ma Diễn nhìn thấy ánh dao lóe lên, bộ lông dựng đứng, dùng hết sức lực toàn thân bò nhỏm dậy, nghẹn ngào đi tới Thiên Vân.
Oanh Oanh có chút sốt ruột, siết tay không biết làm sao. Nếu Ma Diễn chết rồi, Đại công tử nhất định sẽ đau lòng, Đại công tử có thể hận nàng hay không? Nghĩ đến đây, nàng rút ra cây trâm trên đầu xông tới ngăn ở trước mặt Ma Diễn nói: Không cho đến gần nó, nếu không ta giết chết ngươi! Cây trâm này không phải cây trâm bình thường, bên trong có kịch độc! Đừng tới!
Thiên Vân hơi sững sờ, không ngờ Oanh Oanh trói gà không chặt vậy mà vì một con chó dám vọt tới trước mặt nàng.
Tránh ra! Thiên Vân không kiên nhẫn quát.
Oanh Oanh có chút phát run, tay siết chặt cây trâm, Thiên Vân biết sợ hãi của nàng, vì vậy từng bước lên trước, uy hiếp nàng để cây trâm xuống.
Thiên Vân thừa dịp nàng thất thần, một cước đá cho văng tay của nàng, cây trâm rơi xuống đất. Oanh Oanh vẫn còn trong buồn thương liền kinh ngạc,
Thiên Vân tay nắm chặt ngân châm, bởi vì tình thế khẩn cấp không thấy rõ phương hướng, chỉ có thể đem ngân châm ném lung tung, có mấy cây rơi trên mặt đất, có mấy cây đâm vào thân thể của nó, nhưng Ma Diễn giống như không việc gì xảy ra, vẫn không có ý dừng lại.
Phùng Tích Viện quát: Ngươi ở đây làm cái gì! Mau giết nó!
Không thể giết! Oanh Oanh ngăn lại: Ma Diễn là con chó Đại công tử thích nhất, các ngươi. . . . . .
Thiên Vân từng bước lui về phía sau, nhưng là Ma Diễn vẫn đuổi theo sát, một trảo đã đánh ngã Thiên Vân, Thiên Vâm kinh ngạc đã quên mất gào thét, chỉ đành phải dùng tứ chi đá đạp Ma Diễn.
Tất cả mọi người không dám tiến lên, chỉ có thể ở một bên lẳng lặng quan sát thế cục, nhưng Ma Diễn lại đột nhiên ngừng lại, nét mặt hung ác cũng có chút hòa hoãn, răng nanh từ từ thu hồi. Thiên Vân nhân cơ hội cầm toàn bộ ngân châm còn lại ở trong tay đâm vào trong thân thể của nó, Ma Diễn bị đau kêu một tiếng, Thiên Vân liền thoát thân. Lúc này mới phát hiện ra Ma Diễn cũng giống như Nguyệt Duy toàn thân bủn rủn vô lực, có lẽ là thân thể của nó quá mức cường tráng, những thứ ngân châm kia phát huy tác dụng chậm.
Thiên Vân thoát hiểm, may mắn độc dược phát tác kịp thời, nếu không nàng nhất định sẽ bị mất mạng. Mà vẻ mặt Phùng Tích Viện nhàn nhạt ở một bên vẫn lạnh nhạt xem trò vui, hình như rất không hài lòng không nhìn thấy tràng diện máu tanh.
Đi giết nó. Phùng Tích Viện phân phó Thiên Vân, sau đó móc chủy thủ trong giày ra đưa cho nàng.
Thiên Vân thản nhiên nhìn nàng một cái, sau đó nhận lấy chủy thủ. Nàng còn cần ẩn nhẫn, bởi vì bây giờ còn chưa tới lúc, nàng cần phải thận trọng, sau này chỉ cần đánh một trận với Phùng gia, chứ không phải gây thương tổn nhỏ bây giờ.
Nha đầu chết tiệt kia cút ngay! Phùng Tích Viện xông về phía trước đẩy Oanh Oanh sang một bên. Oanh Oanh tay trói gà không chặt, lảo đảo một cái bị đẩy ngã bên tường. Nàng vội vàng bò dậy lần nữa tiến lên ngăn cản, nhưng ngay cả Ngân Túc cũng không cách nào đối phó với ngân châm Phùng gia, chỉ có thể nhìn Thiên Vân và Phùng Tích Viện muốn làm gì thì làm.
Ma Diễn hấp hối nằm ở một bên, nó trúng độc nhiều nhất, thân thể đã sớm không chịu nổi gánh nặng tê liệt ngã xuống. Ánh mắt của nó khẽ híp, hình như rất không muốn nhắm mắt lại ngủ, ép buộc chống đỡ lấy mí mắt không để cho nó cụp xuống nhưng nó không còn hơi sức mà hành động. Con chuột nhỏ núp ở một bên vốn định thừa dịp loạn chạy đi, nhưng nhìn thấy Ma Diễn trúng độc, đôi mắt nhỏ chuyển quay tròn. Bị trận ác đấu mới vừa rồi dọa ngất đầu óc, giờ phút này nó phục hồi tinh thần lại vội vàng chạy đến bên cạnh Ma Diễn, đứng ở trước lỗ mũi nó huơ tay múa chân, hình như là đang hỏi thăm thương thế. Ma Diễn kêu lên vài tiếng ư ử, âm điệu cao thấp phập phồng giống như là đang trả lời nó. Mắt thấy một bóng đen bao trùm thân thể của bọn họ, Ma Diễn mở mắt liền thấy Thiên Vân cầm chủy thủ đi tới, cảnh giác đến gần, thử cắm một đao ở trên đầu của nó. Con chuột nhỏ bị sợ đến run rẩy không dám nhúc nhích, Ma Diễn liều mạng đưa ra một cái móng vuốt đẩy nó ra, nó biết mình khó thoát khỏi một kiếp, chỉ là chủ nhân, chủ nhân làm sao bây giờ?
Lâm Thành Trác như cũ nằm ở trên giường không nhúc nhích, nhưng tất cả mọi người trông mong hắn không phải vĩnh viễn nằm ở trên giường, mà là đứng lên, dùng ánh mắt sắc bén ngưng mắt nhìn mọi người. Sử dụng thân thể to lớn của hắn gánh vác gia nghiệp Lâm gia. Là nam tử dùng tài nghệ trấn áp quần hùng ở đại hội võ lâm, là nam tử làm người ta nghe tin đã sợ mất mật trong giang hồ, lại nằm ở trên giường mấy tháng, an tĩnh thoải mái như thế, lại tác động tới trái tim của tất cả mọi người.
Oanh Oanh hô to: Nó không còn uy hiếp với chúng ta, không cần giết nó!
Phùng Tích Viện hừ lạnh một tiếng: Cũng chỉ là đồ súc sinh, lưu nó làm gì? Động thủ!
Lưỡi dao lóe sáng, Ma Diễn nhìn thấy ánh dao lóe lên, bộ lông dựng đứng, dùng hết sức lực toàn thân bò nhỏm dậy, nghẹn ngào đi tới Thiên Vân.
Oanh Oanh có chút sốt ruột, siết tay không biết làm sao. Nếu Ma Diễn chết rồi, Đại công tử nhất định sẽ đau lòng, Đại công tử có thể hận nàng hay không? Nghĩ đến đây, nàng rút ra cây trâm trên đầu xông tới ngăn ở trước mặt Ma Diễn nói: Không cho đến gần nó, nếu không ta giết chết ngươi! Cây trâm này không phải cây trâm bình thường, bên trong có kịch độc! Đừng tới!
Thiên Vân hơi sững sờ, không ngờ Oanh Oanh trói gà không chặt vậy mà vì một con chó dám vọt tới trước mặt nàng.
Tránh ra! Thiên Vân không kiên nhẫn quát.
Oanh Oanh có chút phát run, tay siết chặt cây trâm, Thiên Vân biết sợ hãi của nàng, vì vậy từng bước lên trước, uy hiếp nàng để cây trâm xuống.
Thiên Vân thừa dịp nàng thất thần, một cước đá cho văng tay của nàng, cây trâm rơi xuống đất. Oanh Oanh vẫn còn trong buồn thương liền kinh ngạc,
/114
|